Thần Khống Thiên Hạ

chương 10: sơ chiến (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiểu muội muội mau ngẩng đầu lên cho ca ca nhìn một cái.

Lý Quang Ngâm lộ ra một bố dáng háo sắc nói.

Nữ hài tử kia sợ hãi ngẩng đầu lên, lần nữa đẩy ra mái tóc che mặt, lộ ra gương mặt kinh diễm.

- Oa! Bé ngoan vâng lời!

Lý Quang Ngâm lộ ra dâm quang, xoa xoa đôi bàn tay, nước miếng đều nhanh chóng chảy ra rồi.

- Thiếu, thiếu gia nếu như ngươi chịu xuất tiền an táng mẫu thân của ta, tiểu nữ tử nguyện ý làm nô tỳ.

Nữ hài tử kia quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói, thanh âm của nàng như khóc lóc như thút thít, thật sự khiến người ta thương tiếc.

- Đi, xúi quẩy, nương thân của nàng đều chết hết, còn chôn cất cái rắm a, tới, mau cùng đi với thiếu gia ta, chỉ cần ngươi hầu hạ được bổn thiếu gia thư thái, bổn thiếu gia mua cho ngươi đồ mới cùng châu báu trang sức.

Lý Quang Ngâm nói xong, một bên muốn đưa tay kéo nữ hài tử kia đi.

Nữ hài tử ngược lại là hiếu nghĩa quật cường, tránh được Lý Quang Ngâm, nói:

- Thiếu gia ngươi không muốn xuất tiền an táng mẹ ta, ta sẽ không đi theo ngươi.

- Ơ, ngươi làm dám không nghe theo, chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi không nhìn thấy thiếu gia ta tính tình không phải là tốt như vậy đi? Ngoan ngoãn theo ta trở về, nói không chừng ta sẽ để cho ngươi làm thiếp thân nha hoàn, nếu là tiếp tục dám phản kháng, đừng trách thiếu gia ta lòng dạ độc ác rồi.

Lý Quang Ngâm hai tay chống eo, khá khó chịu nói.

Nữ hài tử kia không hề nói lời nào nữa, đứng lên, nguyên nhân có thể là nàng đã quỳ quá lâu rồi, máu không lưu thông tốt, thiếu chút nữa lảo đảo lại quỳ xuống.

- Đúng, như thế nào mới tốt!

Lý Quang Ngâm đắc ý nói.

Ai ngờ, nữ hài tử kia không nói hai lời, xoay người liền muốn rời đi.

- Tiểu bì nương còn muốn chạy, ngăn cản nàng cho ta!

Lý Quang Ngâm quát to, hắn đường đường là Lý gia đại thiếu lại không được nhân gia để vào trong mắt, rất là căm tức rồi, hắn nhất định phải ép cho nữ nhân này dậy không nổi mới thôi.

Mấy tên người hầu ngăn cản nữ hài tử muốn chạy kia.

Lý Quang Ngâm hai bước tiến lên, tay giơ lên hướng nữ hài tử kia đánh tới.

Nữ hài tử kia nhắm chặt hai mắt, tựa như có lẽ đã đón nhận vận mệnh bị đánh.

Lúc này, một cái tay trắng nõn chụp lên cánh tay của Lý Quang Ngâm, để cho hắn không có cách nào vung xuống.

- Đường đường là Lý gia đại thiếu lại khi dễ một nữ hài tử trói gà không chặt, thật là đem mặt mũi của Lý gia mất hết rồi.

Lăng Tiếu mang theo nụ cười khinh thường nói với Lý Quang Ngâm. Hắn ở một bên nhìn đã lâu rồi, nếu như nữ hài tử này cuối cùng bị phú thương nào đó mua mất, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra can thiệp, đã là mọi người ngươi tình ta nguyện, lại không phạm pháp, cũng không liên quan đến hắn, hắn không cần thiết đại phát đồng tình mà đi trợ giúp nhân gia thay đổi vận mệnh.

Nhưng mà, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, Lăng Tiếu không ưa nhất là loại ác thiếu khi nam phách nữ này, nếu như Lý Quang Ngâm nguyện ý xuất tiền chôn cấp mẫu thân của nữ hài tử này thì còn không nói, nhưng mà người này lại muốn cả chút tiền chôn cất kia đều không bỏ ra, trực tiếp muốn dẫn người đi, trong lòng không khỏi đối với Lý Quang Ngâm này chán ghét tới cực điểm, cho nên mới lựa chọn đi ra ngoài ngăn lại.

Lý Quang Ngâm bị ngăn cản lại, căm tức không dứt, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười to nói:

Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là 'thiên tài' lợi hại nhất của Vẫn Thạch thành chúng ta a, làm sao, chẳng lẽ Lăng 'thiên tài' ngươi cũng muốn đoạt nữ nhân phải không?

Thời điểm Lăng Tiếu mười lăm tuổi đột phá Huyền Giả giai, trở thành đe giai Huyền Sĩ, từng được khen là thiên tài trăm năm khó gặp của Vẫn Thạch thành, nhưng mà không bao lâu bị ám toán, phế bỏ tu vi, biến thành phế tài. 'Sự tích phong quang' về hắn ở Vẫn Thạch thành là ai cũng biết.

Lăng Tiếu xem thường nói:

- Mới vừa rồi có người ra hai trăm kim tệ mua vị cô nương này, ngươi Lý đại thiếu muốn vị cô nương này sao không xuất ra kim tệ mua đi, nếu không chẳng phải là ném đi mặt mũi Lý gia các ngươi sao.

Lý Quang Ngâm tránh ra cánh tay của Lăng Tiếu, khinh miệt nói:

- Lăng phế tài, đầu ngươi có phải hay không bị lừa đá rồi, nếu như là Lăng Duệ ở chỗ này nói không chừng ta sẽ cho hắn mấy phần mặt mũi, nhưng mà ngươi cái phế nhân này ngay cả Võ Đồ cũng không phải, cũng có tư cách dạy dỗ ta? Còn không cút ngay, chớ trách ta không khách khí với ngươi.

- Xem ra ngươi là không có ý định xuất tiền rồi?

Lăng Tiếu hiện lên một tia lệ mang nói.

- Mẹ kiếp, lão tử liền muốn bên đường đánh chết nàng, xem ngươi có thể làm gì ta.

Lý Quang Ngâm mắng, đồng thời chuẩn bị ra tay đánh nữ hài tử kia.

Lý Quang Ngâm mặc dù thiên tư bình thường, lại không thích luyện võ, là một tên có võ lực thấp nhất trong tam đại ác thiếu, nhưng dầy gì cũng là bất cấp Võ Đồ, hắn dĩ nhiên không đem Lăng Tiếu cái 'Phế tài' này để vào trong mắt, huống chi bên cạnh hắn còn có nhiều người hầu như vậy, mỗi một người đều là tam, tứ cấp Võ Đồ.

- Đây là ngươi tự tìm, không trách được ta!

Lăng Tiếu thấp giọng hừ một tiếng, dưới chân bước ra Vân Tung Mị Ảnh, trong nháy mắt đi tới sau ót Lý Quang Ngâm.

Lưu Thủy Hành Vân, mọt chưởng chụp được cái ót của Lý Quang Ngâm.

Phản ứng của Lý Quang Ngâm cũng rất nhanh, trong nháy mắt tránh thoát được đánh lén sau ót, chỉ là bả vai lại rắn chắc bị Lăng Tiếu đánh trúng một chưởng, để hắn hắn lảo đảo bước về phía trước vài bước, đau đớn từ bả vai truyền đến khiến cho hắn khó chịu không thôi.

- Ngươi muốn chết!

Lý Quang Ngâm xoay người lại, một quyền hướng về mwatj Lăng Tiếu đánh tới, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến phía trước Lăng Tiếu.

Chỉ là, Lăng Tiếu hôm nay đã không phải là Lăng Tiếu khi xưa, hắn đã là bán võ chi thể, thực lực có thể nói là đã đạt đến lục cấp Võ đồ, hơn nữa bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh, tốc độ so với Lý Quang Ngâm nhanh hơn không chỉ một lần.

Kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Tiếu ở kiếp trước lại đặc biệt phong phú, đối với loại công kích thuần lực lượng này lựa chọn lấy nhu khắc cương.

Hắn lệch đầu ra một chút, giơ lên một tay bắt được cánh tay của Lý Quang Ngâm, sau đó thân thể thuận thế rời xa, Lý Quang Ngâm liền theo hắn tiến lên phía trước đánh tới, lúc này hắn lại hạ xuống đá một cược vào bắp chân của Lý Quang Ngâm.

- Phác thông!

Lý Quang Ngâm hướng về phía trước chụp phải một đống cứt chó.

- Thiếu gia!

Những người hầu kia lập tức kinh hô, rối rít muốn chạy tới trợ trận.

Lăng Tiếu bắt đầu sinh ra chiến ý, hắn vừa lúc muốn luyện năng lực phản ứng của cái thân thể này một chút, dưới chân đạp xuống Vân Tung Mị Ảnh, song chưởng hướng về một tên người hầu phía trước công tới.

Truyện Chữ Hay