Thác Tích

chương 9: tên khốn này

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ghen?” Quý Tửu nghi hoặc nhìn chằm chằm Lạc Du.

Thật ra câu nói vừa rồi chỉ là Lạc Du tùy tiện đùa một chút, thế mà lại bị Quý Tửu nhìn đến ngại ngùng.

Anh cũng chưa nghĩ ra, vì sao anh giải phóng tinh thần lực khi đánh nhau, Quý Tửu lại không vui?

Tinh thần lực là vũ khí riêng biệt của anh ở đây, nó giống như một khẩu súng, một chiếc roi vậy.

Chẳng phải ý Quý Tửu là —— Roi của anh không thể dùng để quất đám người nọ, chỉ có thể quất tôi, anh quất họ tôi giận dỗi không vui cho anh xem.

Lạc Du bị trí tưởng tượng của mình làm cho run rẩy.

Hai bát bún được bưng lên, nóng hổi, tầm nhìn của Quý Tửu bị chắn mất, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Lạc Du.

Không muốn để người khác cảm nhận được tinh thần lực của Lạc Du, hành động đó gọi là ghen sao?

Tinh thần lực của Lạc Du có sức hấp dẫn đặc biệt đối với hắn.

Thứ ấy hấp dẫn lôi kéo hắn, khi hắn cảm nhận được nó đang hiện diện, hắn sẽ cảm thấy dễ chịu thư thái.

Nhưng vừa nghĩ đến những người khác cũng có thể cảm nhận được thứ ấy, hắn muốn khóa chặt Lạc Du lại, độc chiếm tinh thần lực của Lạc Du.

Đây là lần đầu tiên hắn có dục vọng với một thứ gì đó.

Lạc Du ăn vài miếng, giương mắt thấy Quý Tửu vẫn chưa động đũa, bún đã sắp dính cục trương lên đến nơi, thế là vội vàng bưng bát đến trước mặt mình, quậy quậy mấy lần rồi đem trả về: “Đừng ngẩn người nữa, ăn mau lên.”

Hơi nóng phả lên mặt, Quý Tửu hít thật sâu theo phản xạ, cũng chỉ người được mùi thơm của nước hầm cá, không có tinh thần lực hắn khao khát.

Hắn khẽ mím môi, Lạc Du không nhìn thấy.

Một bát bún rất đầy đủ, Lạc Du ăn không còn giọt nước lèo nào, Quý Tửu vẫn còn nửa bát.

Thấy Lạc Du ăn xong, Quý Tửu cũng đặt đũa xuống.

“Cậu không ăn nữa?” Lạc Du ngạc nhiên.

Đóa hồng nhỏ lãng phí quá không biết!

“Ừm.” Quý Tửu nghĩ thầm, biểu cảm của Lạc Du cũng hơi quá rồi, húp hết nước mì, đói vẫn hoàn đói, không lấp được đầy bụng.

Lạc Du ăn được phần của hai người là điều chắc chắn khả thi, đồng thời rất kiên quyết xem thường hành vi lãng phí thức ăn này, đưa tay ra: “Vậy đưa anh ăn.”

Thấy bát bị lấy đi, Quý Tửu vẫn đang ngây ra.

“Ở quân khu của chúng ra, lương thực, năng lượng, tài nguyên khoáng sản đều là những thứ rất quý giá.” Lạc Du há miệng ăn một đũa lớn, “Thành phố An Tức vẫn còn tốt chán, có những hành tinh xa xôi, ăn no bụng còn là thứ xa xỉ.”

Quý Tửu không nghe vào tai, chỉ nhìn Lạc Du ăn nốt phần còn lại của hắn.

Nơi nào đó vừa trống rỗng, nóng dần lên, rồi bất tri bất giác đầy tràn.

“Anh…” Cổ họng Quý Tửu khô khốc, “Anh ăn của tôi.”

“Không phải cậu không ăn à?” Lạc Du ngẩng đầu lên, hơi nóng hấp lên mặt, đôi mắt như càng sáng hơn, “Giờ lại muốn ăn?”

Chốc lát sau, Quý Tửu lắc đầu một cái, trong mắt thoáng chút ý cười chính hắn cũng không nhận thấy, “Vậy anh ăn đi.”

Lúc ăn xong vẫn còn sớm, Lạc Du muốn dẫn Quý Tửu đi dạo chợ đêm.

Quý Tửu mới tuổi, trong mắt anh là một đứa nhỏ, lúc anh vừa tới thành phố An Tức thích nhất được đi dạo chợ đêm, cái gì cũng muốn mua.

Nhưng lần trở về này, người cái gì cũng muốn mua vẫn là anh.

Hai người xách theo bốn cái túi to oạch về nhà, trên đường gặp một người họ không ngờ đến.

New Ante mang theo ba robot đã mua sắm xong xuôi, vẫy tay chào: “Đội trưởng Lạc, Tiểu Quý cũng ở đây à.”

Lạc Du đã quên sạch chuyện mình lừa Quý Tửu một tháng trước: “Chào thầy New Ante, thầy cũng về đây nghỉ phép ạ?”

Quý Tửu đưa mắt lại, nhìn Lạc Du một cái.

“Ừ, cả nửa năm rồi chưa về nhà.”

Ba người đi cùng nhau một đoạn, New Ante còn định lái xe đưa Lạc Du và Quý Tửu về, Lạc Du nói muốn đi bộ nên ba người tách ra ở ngã tư.

Rời khỏi chợ đêm, xung quanh trở về yên tĩnh.

Mỗi lần ăn ở chỗ lão Chung, tâm trạng Lạc Du luôn cực kỳ tốt, vừa đi vừa ngâm nga vài giai điệu.

“Anh gạt tôi.” Quý Tửu đi phía sau anh, đột nhiên lên tiếng.

Lạc Du lẫn câu hát của anh đều bị kéo trở về: “Đừng nói bậy, anh gạt cậu lúc nào?”

“Hôm đó tôi muốn tìm thầy New Ante, anh nói thầy ấy nghỉ phép về thành phố, còn nói con thầy ấy bị bệnh.”

Lạc Du: “À…”

Anh nhớ rồi, lúc đó vì muốn rút ngắn khoảng cách với Quý Tửu nên mới thuận miệng viện một cái cớ.

“Tại sao?” Mặt Quý Tửu hơi nghiêm trọng.

Lạc Du lúng túng nhìn sang hai bên: “Không phải anh cũng muốn quen biết với cậu sớm chút nữa à? Cậu là đội viên mới, cái gì cũng làm một mình, mọi người không giao tiếp với cậu.

Ít nhiều gì anh cũng là đội trưởng của cậu, cũng không thể bỏ cậu như thế mãi được.”

Quý Tửu nheo mắt.

“Nói chung là vậy đó.”

Lạc Du nhanh chân đi về phía trước, như thể chỉ cần anh đi nhanh hơn, cảm giác lúng túng sẽ không đuổi kịp vậy: “Anh cũng không gạt cậu với ý đồ xấu xa gì, còn sửa khoang mô phỏng cho cậu, sau này không xuất hiện trục trặc nữa phải không?”

Quý Tửu lấy làm ngạc nhiên với khả năng đánh trống lảng của người này, theo sau nói: “Đừng bỏ tôi lại.”

Lạc Du vẫn đang vật lộn với trạng thái lúng túng của mình, không nghe ra giọng nói của Quý Tửu có gì đó khác thường, cúi đầu đảm bảo: “Đó là đương nhiên, không bỏ cậu lại.”

Khóe môi Quý Tửu khẽ nhếch lên: “Ừm.”

Nhà của Lạc Du gần như kí túc riêng quân đội cấp cho, chỉ có một chiếc giường, một mình anh nghỉ phép về đây sẽ thấy vẫn khá rộng rãi, nhưng hai người lại thành ra chật chội.

Giường ở tầng hai để cho Quý Tửu ngủ, anh ở tầng dưới trải nệm trải chăn ra đất nằm là được.

Nhưng anh chuẩn bị chỗ ngủ cho mình xong xuôi, Quý Tửu lại đi xuống, cầm nệm lên.

“Quý Tửu Tửu, mấy tuổi rồi mà còn phá phách?”

Lời này rõ ràng là đùa giỡn, giọng điệu Lạc Du mang đậm ý cười.

Mà Quý Tửu lại trả lời rất nghiêm túc: “Không phá phách.

Anh không ngủ ở đây.”

“Vậy anh ngủ đâu?”

Quý Tửu ôm nệm lên tầng.

“Này, cậu muốn anh ngủ chung chỗ với cậu hả?” Lạc Du cũng chỉ có thể theo sau, “Cậu không ngại chật?”

Diện tích tầng hai không lớn lắm, nhưng giường có thể chứa được hai người trưởng thành, chỉ là hơi chật chội một chút.

Lạc Du không có vấn đề gì chuyện rộng rãi thoải mái, chỉ sợ đóa hồng nhỏ không muốn chen chúc với người khác.

Người ta lại nói: “Không ngại.”

Đèn tắt, trong phòng chỉ còn sót lại vài tia sáng ảm đạm rọi vào từ cửa sổ.

Lạc Du để Quý Tửu nằm trong, mình thì quấn chăn bông nằm ở mép giường.

“Anh ngủ chưa?”

Đang mơ màng, Lạc Du nghe thấy giọng Quý Tửu ngay sát bên.

“Hửm?” Lạc Du mở mắt, “Không ngủ được?”

“Ừm.”

Lạc Du lập tức bật dậy: “Anh đã nói rồi, giường này ngủ một người mới thoải mái.

Anh xuống…”

“Không.” Quý Tửu bỗng nhiên đưa tay ra, nắm chặt lấy tay Lạc Du, giọng có phần khàn hơn so với ban ngày, “Anh ngủ ở đây.”

Lạc Du sắp vào giấc ngủ lại bị quấy rầy như thế, lập tức tỉnh táo lên tinh thần, cười nói: “Quý Tửu Tửu, cậu còn dính người lắm nhỉ.”

Cánh tay bị thả ra, có tiếng nói phát ra từ bóng tối: “Không dính người.”

Không thấy rõ người, chỉ nghe được giọng, Lạc Du cảm thấy Quý Tửu đáng yêu hơn bình thường một chút xíu, kéo chăn ra nằm lại: “Vậy cậu muốn thế nào? Hay anh đếm cừu cho cậu nghe?”

“Đừng.”

“Vậy kể chuyện?”

Im lặng một chốc, Quý Tửu đáp: “Chuyện của anh.”

“Của anh?” Lạc Du hơi bất ngờ, “Cậu muốn biết chuyện của anh?”

“… Ừm.”

Lạc Du nhẹ nhàng kể: “Anh là đội trưởng của chi đội Falcon.”

“Không phải cái này.” Quý Tửu ngắt lời, “Chuyện trước đây của anh.

Khi anh còn bé.”

Trong bóng rối, ở nơi Quý Tửu không nhìn thấy, Lạc Du mở to mắt.

Quý Tửu mơ hồ “ngửi” được tinh thần lực.

“Khi anh còn bé…” Trong đầu Lạc Du hiện lên tiếng gào thét thảm thiết, những lọ thuốc lạnh lẽo, một thiếu niên với hình thù kỳ quái.

Khẽ run rẩy.

Quý Tửu nhích lại, gần như sát bên Lạc Du: “Anh không thoải mái sao?”

“Không có, chỉ là nhớ đến vài chuyện trước đây.” Lạc Du lắc đầu một cái, “Cậu muốn nghe chuyện của anh thật? Có thể sẽ hù cậu đó.”

“Không.”

Sau một hồi im ắng, Lạc Du nói: “Anh cậu nói mình được sinh ra vì Liên Minh, điều này không sai.

Anh được sinh ra ở thành phố Khan, đó là hành tinh nhỏ nhất của quân khu , cũng là hành tinh xa xôi nhất có người sống.”

Quý Tửu chưa từng nghe nói đến nơi này.

“Đừng nói cậu, đa phần người ở quân khu cũng không biết thành phố Khan, vì sự tồn tại của nó là tuyệt mật.” Lạc Du nói tiếp.

“Sau khi quân khu thất thủ, khó khăn lớn nhất quân khu phải đối mặt thực tế không phải là thiếu vũ khí chiến đầu, mà là không đủ chiến sĩ.

Khi ấy, một vị tướng văn thư đưa một nhóm nhân viên nghiên cứu đến thành phố Khan, thực hiện các thí nghiệm trên cơ thể người sau lưng Quân đội Trung ương, muốn mau chóng tạo ra nhóm người có khả năng chiến đấu với trùng tộc.”

“Thí nghiệm không được xem là thành công, vì phần lớn trẻ sơ sinh từ tử cung nhân tạo đã trở thành quái vật, nhưng phần còn lại thật sự ra được chiến trường, lập công, rồi hy sinh.”

“Thống chế Cassius đẩy lùi được Ước Nhân, kế hoạch này vốn nên dừng lại.

Thế nhưng quân khu là khu vực ảnh hưởng nặng nề nhất trong cuộc chiến, nguồn binh sĩ thiếu thốn nghiêm trọng, cho nên kế hoạch được kéo dài rất nhiều năm, mãi đến tận khi anh sinh ra.

Bây giờ, có lẽ kế hoạch đã dừng lại.”

“Anh được đào tạo trở thành một người lính kể từ khi sinh ra.

Huấn luyện viên nói, vinh quang lớn nhất đối với mỗi người ở đây, là hiến dâng sinh mệnh mình vì Liên Minh.”

Quý Tửu vẫn luôn im lặng, lúc này lại đột ngột lên tiếng: “Không phải.”

Lạc Du dừng lại: “Hả?”

Quý Tửu nhìn anh từ trong bóng tối: “Cái chết không phải vinh quang.”

Lạc Du sửng sốt một lúc: “Có lẽ vậy.

Sứ mệnh của mỗi người vốn đã khác nhau.”

“Đó không phải sứ mệnh của anh.” Quý Tửu nói, “Đó chỉ là thứ kẻ khác áp đặt lên anh mà thôi.”

Lạc Du nói: “Cũng không phải.”

Quý Tửu nói: “Huấn luyện viên của anh liên tục nhấn mạnh, thứ gì là vinh quang vinh dự lớn nhất, cái gì dâng mạng mình lên, anh cũng sẽ nghĩ như vậy ư?”

Lạc Du không trả lời được.

Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ít nhất, khi khoác lên mình bộ quân phục và trở thành một thành viên của Falcon, cảm giác kiêu ngạo sẽ xuất phát từ sâu nơi nội tâm anh.

Trầm mặc trong chốc lát, Lạc Du nhận ra, có lẽ Quý Tửu đang chuyển cảm xúc của hắn lên người anh.

Có người nào đó giao phó sứ mệnh, hoặc áp đặt gánh nặng lên người Quý Tửu?

Trước khi đến quân khu , trên vai Quý Tửu đã rất nặng nề rồi?

“Cậu thì sao?” Lạc Du vòng tay qua chăn, đụng vào vai Quý Tửu, “Đừng chỉ nói đến anh không, cũng nói chuyện của cậu đi.”

Trong không khí có hơi thở rất nhẹ.

Một lát sau, Quý Tửu quay lưng lại với Lạc Du: “Tôi muốn ngủ.”

Tên khốn này.

Lạc Du oán thầm, muốn nói chuyện đến mức nháo nhào người ta, đến lúc không muốn nói nữa thì quay ngoắt đi không để ý người ta nữa.

Thôi vậy, không để ý thì không để ý, anh đây cũng buồn ngủ rồi.

Lạc Du đánh một cái ngáp, cũng quay đi, lưng đối lưng với Quý Tửu.

Anh không phải người ngủ lăn tới lộn lui, có thể giữ một tư thế từ lúc ngủ đến sáng.

Thế mà khi tỉnh lại vào hôm sau, anh phát hiện mình đang nằm trong ngực Quý Tửu, bị Quý Tửu ôm lấy thật chặt.

Truyện Chữ Hay