Tearmoon Empire

chương 21: người đàn ông biến mất trong đế quốc... và cuộc xâm lược của mia, vị công chúa sống trọn từng khoảnh khắc!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans&Edit: BiHT

--------------------------------

“Mia...”

Một tiếng thở dài phát ra từ Abel khi cậu bước đi trên hành lang. Với Lễ hội Đêm Thánh chẳng còn bao lâu nữa là diễn ra, cả học viện đang xôn xao, nhưng bầu không khí lễ hội không khiến tâm trạng của cậu phấn chấn hơn mấy.

“Giá mà mình biết được đang có chuyện gì không ổn...”

Cậu cũng nhận thấy sự khổ sở của cô gần đây. Làm sao mà không nhận ra chứ? Đã lâu lắm rồi, mong ước duy nhất của cậu là bắt kịp cô. Để trở thành một người xứng đáng với cô. Và cậu sẵn lòng làm mọi thứ cần thiết. Cậu luyện tập với thanh kiếm không biết mệt mỏi, hy vọng có thể trở thành một người đàn ông đáng tin cậy có thể bảo vệ cô. Cậu đắm mình trong những cuốn sách, hy vọng có thể sánh bằng với trí tuệ vô biên của cô. Không ngày nào trôi qua mà cô không xuất hiện trong suy nghĩ của cậu, nhưng bất kể có cố gắng thế nào, cậu vẫn không biết được điều gì đang khiến cô phiền muộn. Và đó còn chưa phải phần tệ nhất.

“...Cậu ấy đang phải đối mặt với vấn đề nào đó, nhưng lại không nói lời nào với mình. Mình nghĩ đó là điều đau đớn nhất.”

Nhận thức được điều đó đánh một đòn rất mạnh vào tâm trí cậu. Mia có thói quen hành động một cách đột ngột theo những ý tưởng thiên tài chợt nảy ra của mình. Pha mạo hiểm với cây nấm độc mà cô thực hiện vài ngày trước—chuyện đã cho mọi người một cơn đau tim nhỏ—là một ví dụ phù hợp. Cô chắc chắn là một thiên tài, nhưng sự thiên tài đó lại đi cùng với thiên hướng bỏ qua việc giải thích suy nghĩ của mình cho những người xung quanh.

Cậu biết rằng đó chỉ đơn thuần là một phần tính cách của cô...nhưng nó vẫn đau. Có lẽ cậu cảm thấy thất vọng rằng cô không đủ tin tưởng mình để tìm kiếm sự trợ giúp. Hoặc...có lẽ thái độ khép kín của cô đã khiến cậu cảm thấy cô đơn và chỉ đơn giản là đang nuốt lấy sự tự thương hại. Cậu mong không phải là trường hợp sau. Bị ép phải thừa nhận mình đang mang những cảm xúc nhỏ nhen như thế có lẽ còn đau đớn hơn.

Sau khi đấu tranh với cảm xúc của bản thân nhiều ngày liền, cậu cuối cùng cũng tập hợp được quyết tâm để tìm lời khuyên từ Sion.

“Chỉ vì mình không tìm ra được chuyện khiến cậu ấy phiền muộn không có nghĩa là không ai làm được. Có lẽ Sion đã nhận ra được điều gì đó mình không thấy.”

Trong mắt Abel, Sion Sol Sunkland là một bức tường. Một rào chắn cao chót vót cần được chinh phục, nhưng đỉnh cao của nó vẫn nằm xa ngoài tầm với của cậu. Mỗi lần ngước lên nhìn cái đỉnh vô hình của nó phía sau những đám mây, sau đó cúi nhìn cái tiến độ tạm bợ mà mình đã làm được, cậu cảm giác như muốn từ bỏ ngay tại đó. Sự chênh lệch trông thật quá rộng, khoảnh cách lớn tới độ không thể vượt qua được, tới nỗi chỉ riêng việc bám trụ lấy cái khao khát một ngày nào đó sánh ngang với cậu ta thôi đã là một kì công rồi. Lòng tự trọng của cậu kêu lên trong đau đớn trước suy nghĩ phải hỏi xin lời khuyên từ người đối thủ vượt trội áp đảo này, nhưng cậu bắt ép nó phải phục tùng trong tâm trí. Niềm kiêu hãnh của cậu có thể đợi; Mia quan trọng hơn.

Sau khi tới phòng Sion, cậu được chào đón bởi một giọng nói không ngờ.

“A, Hoàng tử Abel. Tôi mong rằng ngài vẫn khỏe.”

“Hửm? Ai—” Cậu quay về phía người nói thì thấy một người phụ nữ mặc đồng phục hầu gái. “À, Monica. Ta không ngờ lại gặp cô ở đây đó.”

Cậu và Monica đã trở nên khá quen thuộc trong khoảng thời gian cô làm đặc vụ ngầm ở Remno. Tuy nhiên, kể từ khi cô tới Saint-Noel thì họ lại không gặp nhau được mấy lần.

“Ừ, ta ổn. Chắc cô cũng vậy nhỉ, ta mong là vậy?”

“Vâng, Quý cô Rafina đã đối xử với tôi rất tốt.”

“Ta hiểu rồi. Tốt, tốt....Nhưng, ờm, cô đang làm gì ở phòng Sion vậy?”

Sion, nửa người bị che đằng sau đống giấy tờ lộn xộn trên bàn giơ ngón tay lên.

“Là mình. Mình đã nhờ cô ấy phụ giúp vài chuyện.” Cậu nói rồi chỉ về phía đống giấy tờ, “và cô ấy đã tốt bụng đồng ý. Câu hỏi tốt hơn là cậu đang làm gì ở đây vậy, Abel? Không phải cậu không được chào đón gì, chỉ là cậu không hẳn là một vị khách quen ở chỗ của mình.”

“Ừ, về chuyện đó. Lý do là, ờm... Mình nhận thấy rằng gần đây, Mia trông có hơi chán nản, và mình đang thắc mắc không biết liệu cậu có ý tưởng nào về lý do không...nhưng nếu cậu đang bận thì mình sẽ đến vào lúc khác vậy.”

“Không, ổn mà. Thật ra thì cậu đến đúng lúc đấy. Mình đang nghĩ là nên nghỉ xả hơi một lát.”

Sion ngả lưng ra sau và vươn vai trong khi ngáp.

“Thật à? Vậy thì được thôi. Nhưng, ừm....” Abel cau mày vì ngạc nhiên trước đống giấy tờ. “Cái đống này là gì vậy? Và tại sao cậu lại trông mệt mỏi thế?”

“Bởi vì,” Sion nói, lấy tay vuốt vội mặt mình một cái rồi cầm một tờ giấy lên “Mình đã tìm hiểu về cái này.”

Abel cầm lấy tờ giấy và đọc qua.

“Hừm...Jason, Lucas, Max, Thanasis, Bisset...” Cậu nhướn mày. Không thấy quen thuộcvới cái tên nào trong số đó cả. “Những người này là ai vậy?”

Sion không trả lời trực tiếp. Mà thay vào đó, cậu nhún vai và nói “Cậu thấy đấy, mình cũng nhận ra rằng Mia dạo gần đây có tâm trạng không tốt lắm.”

Abel nhìn cậu, bối rối trước câu trả lời này.

“Thế nên mình cũng đã thấy lo lắng.” Sion tiếp tục, “nhưng dù nỗ lực đến mấy thì mình cũng chẳng nghĩ được cách nào để động viên Mia. Do đó, mình đã quyết định rằng tốt hơn hết nên dành thời gian để làm những gì mình có thể.”

“Làm...những gì cậu có thể ư?”

“Phải. Suốt mấy ngày qua, mình đã xem xét đám Wind Crow lần nữa. Kể từ khi gây nên đống rắc rối ở Remno, mình đã luôn suy nghĩ rất nhiều về cách để chuộc tội. Đây có thể nói là một phần của nỗ lực đó.”

Abel nhớ lại điều Sion đã nói trong cuộc bầu cử hội học sinh. Khi được Mia hối thúc tham gia vào cuộc tranh cử, Sion đã từ chối, khăng khăng rằng sẽ giành lấy cơ hội chuộc lỗi theo cách của mình.

“Thứ cậu thấy ở đây,” Sion nói, chỉ vào tờ giấy trên tay Abel, “là danh sách những cái tên mà một đặc vụ Wind Crow từng dùng trong khi bí mật hoạt động ở Tearmoon.”

“Một đặc vụ Wind Crow ư?” Abel hỏi. “Ý cậu là một trong số những đặc vụ mà cậu đã gọi về à?”

“Không. Chúng được dùng bởi một đặc vụ đã lẩn trốn.”

“....Lẩn trốn ư?”

Đột nhiên, thứ gì đó lóe lên trong đầu Abel. Cậu hạ thấp giọng.

“Chờ đã....Mình nhớ cậu nói rằng bản thân có một đầu mối liên lạc đã đưa thông tin về lũ Serpent cho cậu. Đó là cách chúng ta biết được việc một trong Tứ đại Công tước có liên kết với chúng. Là người đó đúng không?”

“A, sắc sảo lắm. Chính là ông ta.”

“Người này cũng là thầy của tôi,” Monica bổ sung. “Chính ông ấy là người đã đặt nền móng cho toàn bộ hệ thống tình báo hoạt động ở Tearmoon. Với tư cách là thủ lĩnh đội đặc vụ tình báo, ông ấy đã điều phối toàn bộ các cộng tác viên tại đó và được mệnh danh là bậc thầy gián điệp.”

“Nếu người đàn ông đó vẫn còn sống thì chắc chắn ông ta có thông tin hữu ích cho Mia. Thế nên, mình đã nghĩ là sẽ lần ra ông ta, nhưng...” Sion lắc đầu. “Bực bội là mình vẫn trắng tay.”

“Cậu có nghĩ là ai đó đã loại bỏ ông ta rồi không?”

“Có thể. Vấn đề là mình không biết. Từ chỗ này thì lượng thông tin mình có thể tìm được có giới hạn. Dù sao thì bọn mình đã triệu hồi toàn bộ các Wind Crow từ Tearmoon về mà. Để cho chắc thì mình cũng đã nhờ Monica thử phương pháp liên lạc khẩn của Wind Crow, nhưng bọn mình vẫn chưa nhận được bất cứ phản hồi nào.”

Sion bất lực xòe hai bàn tay ra. Tuy cử chỉ cậu ta như thế nhưng Abel lại cảm thấy ấn tượng.

Sion...rất chính chắn. Cậu ấy không có toàn bộ đáp án, nhưng cậu ấy vẫn đang làm những gì mình có thể để giúp Mia, từng bước một. Trong khi đó thì mình... Ư, mình đang làm cái quái gì thế này...

Cậu đưa những ngón tay chải qua tóc trong khi một tiếng thở dài bực bội thoát khỏi môi, một thoáng sau cậu cảm thấy ai đó vỗ vai mình.

“Tươi tỉnh lên nào anh bạn.” Sion nói. “Nếu Mia cảm thấy chán nản thì nhiệm vụ của cậu là động viên cậu ấy.”

“Ha ha, nói thẳng thì đó là một yêu cầu khá cao với mình lúc này...nhưng cậu nói đúng. Tối thiểu thì mình vẫn có thể thử.”

Hiểu được thứ đang diễn ra trong tâm trí Mia rất khó, nếu không muốn nói là bất khả thi. Cậu thậm chí còn chẳng biết những rắc rối của cô. Và có lẽ sẽ không bao giờ biết, bởi lựa chọn của cô. Cậu không thể giải quyết vấn đề và cũng chẳng thể sẻ chia gánh nặng của cô. Nhưng chắc chắn, cậu ít nhất cũng có thể làm một nguồn hỗ trợ cảm xúc....

“Làm những gì mình có thể à...Phải, đó là một vị trí tốt để bắt đầu đấy.”

Với việc các chàng trai tham gia vào cuộc trò chuyện chín chắn như thế, căn phòng đã trở thành một thành trì của công chuyện nghiêm túc, hoàn thiện với quyết tâm cứng rắn và sự suy ngẫm nội tâm. Và Mia đã xông vào chính cái bầu không khí nội tâm này.

“A, cuối cùng cũng thấy. Cậu đây rồi, Abel. Mình đã tìm cậu khắp nơi đó. Này, nghe này, mình cần nói chuyện với cậu một lát.” Cô nói, chen vào với sự tinh tế của bầy bò chuyên san phẳng địa hình.

Cuộc xâm lược của vị Công chúa sống trọn từng khoảnh khắc đã bắt đầu! Liệu sự nhạy cảm tinh tế của những chàng trai trẻ đa cảm này có trụ được trước đợt tấn công của cô không đây?

“À mà cậu đang làm gì ở đây trong phòng Sion vậy?” cô hỏi.

“....Cậu đang làm gì ở đây vậy, Mia?” Abel đáp lại với một câu hỏi.

Với những ai vẫn chưa xác định được điểm kì cục trong tình huống này thì sau đây là một vài thông tin giải thích. Phân tích nhanh bối cảnh tình hình sẽ tiết lộ bản chất bất thường trong phong thái ung dung của Mia. Họ đang ở trong phòng Sion, nơi nằm trong kí túc xá nam. Mặc dù không có điều luật nghiêm khắc nào thì nhìn chung mọi người vẫn hiểu kí túc xá nam không phải nơi dành cho nữ. Hay ít nhất thì, không ai nên đi dạo vào chỉ để dắt cục cưng của mình đi hẹn hò cả.

Tuy nhiên, Kẻ trụy lạc Mia nào có quan tâm tới mấy cái thường thức xã hội đó. Dù sao thì lúc này cô đang là vô địch! Không có thứ gì—chà, gần như không có thứ gì, ngoài những thứ vốn đã đáng sợ mà không nên được nhắc đến—có thể cản đường cô! Cuối cùng, trái tim thỏ đế của cô đã đạt đến một tầm cao mới. Nó đã nhảy lên, hướng tới đỉnh cao của trái tim sư tử, cào lấy phần rìa bằng chân của mình nhưng rồi không bám được và rơi trở xuống một gò đá trung gian. Cô giờ đây là...lợn đế! Tuy không nhanh chóng cong đuôi bỏ chạy như trước nhưng cũng chẳng phát ra được một tiếng rống oai vệ gì cho cam. Nó chỉ ủn ỉn mà thôi. Hy vọng là cái tính chất lợn này của cô sẽ duy trì là một thuộc tính của trái tim chứ không phải một tính từ cho cái bụng của cô...

Dù sao thì, điều đó giải thích cho sự ngạc nhiên của Abel khi thấy Mia, người đang thích thú mỉm cười.

“Mình ở đây vì muốn mượn cậu một lát. Có được không?”

“Hả? Ơ-Ờm, được thôi, chắc vậy?”

Abel liếc nhìn Sion, người giơ hai bàn tay lên kiểu “của cậu hết đấy”.

“Công chúa muốn thứ gì thì người sẽ có thứ đấy. Mình tin nghĩa vụ của một quý ông là đảm bảo mối liên kết nhân quả giữa hai vế đó.” Sion nháy mắt nói.

“Đã vậy thì...Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta, nhưng có vẻ mình phải đi rồi.”

Sau khi Mia hộ tống một Abel còn đang do dự ra khỏi phòng, cậu hỏi, “Vậy, chính xác thì cậu cần mình làm gì thế?”

Lần này, tới lượt Mia là người do dự.

“Ừmm, chà, cậu biết đó...”

Hóa ra, cô cũng không biết nốt! Nếu cô đã viết kế hoạch của mình lên giấy thì nó sẽ có nội dung là “Bước một: Tìm Abel, Bước hai: ???” Cô cân nhắc việc ra thị trấn để làm một chuyến tham quan bánh kẹo, nhưng ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi kí túc xá, một cơn gió lạnh thấu xương khiến cô nghĩ lại.

Cái thời tiết này...không phải kiểu phù hợp để ra ngoài. Quá lạnh đi.

Mia là kiểu người thích dành những ngày trời lạnh ở trong nhà hơn. Đương đầu với sương giá để hẹn hò ngoài trời còn chẳng nằm trong danh mục lựa chọn.

Như vậy chúng ta chỉ còn cách chọn...nơi nào đó bên trong học viện ư?

Chợt ngay lúc đó, đôi tai cô bắt được tiếng nhạc yếu ớt trong không trung. Đó là một âm thanh sống động, và nó đến từ hội trường lớn. Trước khi kịp nhận ra thì đôi chân cô đã bị kéo về phía đó rồi.

Trong hội trường, các sự chuẩn bị đang được thực hiện cho đại yến tiệc diễn ra sau buổi tập trung dưới ánh nến để chúc mừng Đêm Thánh. Việc trang trí đã gần hoàn thiện, và hội trường trông rất tráng lệ. Những bức tường gỗ oai nghiêm được trang trí bằng những bức tranh thiêng liêng với khung mạ vàng. Chúng chỉ được trưng bày vào những dịp đặc biệt như thế này. Những tấm vải đỏ sặc sỡ được treo thả xuống từ nơi giao nhau giữa trần nhà và những bức tường càng tô điểm thêm bầu không khí lễ hội. Được sắp xếp phía trước hội trường là các nhạc công hiện đang tập luyện các bài nhạc cho vũ hội sắp tới.

Khung cảnh khơi dậy một mảnh kí ức trong tâm trí Mia.

“Lễ hội Đêm Thánh... Khiêu vũ.... A, mình biết rồi.”

Cô được gợi nhớ về buổi tiệc chào đón cho các tân học viên. Cô đã khiêu vũ cùng Abel ngày hôm đó, và vì nhiều lý do, cô đã không thể làm vậy lần nữa kể từ lúc đó.

“Chúng ta nên khiêu vũ đi. Mình muốn thấy cậu đã giỏi đến mức nào trước khi vũ hội diễn ra.”

“Hả? Ý cậu là—”

“Xin thứ lỗi,” Mia nói với một nhân viên “nhưng chúng tôi sẽ mượn chỗ đó một lúc.”

“Cái gì? Mia, chờ đã—”

Phớt lờ sự miễn cưỡng của Abel, cô siết chặt tay và kéo cậu tới một góc trống trong hội trường. Không chút nao núng trước những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh mình, cô bước tới gần cậu.

“Được rồi, Abel. Nhảy thôi nào.”

Vẫy chiếc váy của mình một cách duyên dáng, cô ra hiệu cho cậu bắt đầu. Cậu ngớ người nhìn chằm chằm cô vài giây rồi chịu thua với một nụ cười méo mó.

“Ái chà, hôm nay ai đó có tự cao đấy nhỉ?”

Lời nhận xét đó khơi dậy một nụ cười ngang ngạnh từ Mia.

“Ồ? Vậy thì ai kia có hơi lạc hậu rồi đó. Cậu chưa từng nghe qua à? Mình vẫn luôn bị nói là một cô công chúa đặc biệt ích kỉ đấy.”

“Thế ư? Vậy ra đây mới con người thật của cậu à? Chà, nếu đã vậy, mình đoán mình không còn lựa chọn nào ngoài phục tùng rồi.”

Cậu cũng di chuyển cơ thể lại gần cô, và cả hai người họ bắt đầu lả lướt trên sân khấu tạm thời của mình. Giữa sự hối hả và nhộn nhịp của việc chuẩn bị lễ hội, cặp đôi khiêu vũ với nhau...như thể những nhân vật đang hối hả tới lui quanh họ chỉ là cảnh nền cho khoảnh khắc lãng mạng của mình.

Nhưng họ không phải cảnh nền. Họ là những con người có công việc cần phải thực hiện, và một cặp đôi tình tứ cứ xoay xoay quanh đó trong khi họ đang cố làm cho xong việc chẳng hơn gì ngoài một đống phiền phức to bự. Có khả năng lượng người thầm xì xào câu “Ôi kiếm căn phòng nào đó giùm cái đi. Mấy người ngáng đường quá.” không chỉ có một hai người thôi đâu. Đối mặt với màn thể hiện tình cảm thiếu ý tứ nơi công cộng này, các thành viên trong dàn nhạc đã bắt đầu hành động.

Nhưng không phải xỉa xói họ, mà là phối hợp với họ! Dàn nhạc này trước giờ vẫn luôn rất tử tế với Mia, minh chứng qua bản nhạc đệm ngẫu hứng mà họ đã cung cấp cho cô trong buổi tiệc chào đón học viên mới. Sau khi thấy cô thống trị sàn nhảy đêm hôm đó, họ dĩ nhiên rất sẵn lòng cung cấp cho cặp đôi chút âm nhạc ứng biến.

“Ôi chao, có vẻ như chúng ta đã biến dàn nhạc thành của mình rồi.” Mia nói, khúc khích cười trong khi bắt đầu nhảy theo nhịp điệu sôi động của họ.

Chuyển động của cô rất duyên dáng và được thực hiện với sự chính xác của một bậc thầy. Chúng cũng khớp với Abel, người theo kịp mà không bỏ lỡ một nhịp nào.

“Chà, cậu quả thật đã khiêu vũ giỏi hơn rồi đấy nhỉ?”

“Ha ha, thật vinh hạnh khi có được sự công nhận của cậu. Mình chưa bao giờ có cơ hội cho cậu thấy, nhưng kiếm thuật không phải thứ duy nhất mình đã tập luyện đâu.” Abel nói, giọng mang theo chút niềm kiêu hãnh.

“Thế ấy hả?” Mia đáp, giọng cô mang chút khiêu khích. “Ấn tượng đó. Nhưng liệu cậu có theo kịp những bước chân khó hơn không đây?”

Chuyển động của cô ngày càng mãnh liệt hơn. Độ thử thách gia tăng thật quá hấp dẫn và trong một thoáng, cô đã đánh mất chính mình khi họ di chuyển từng bước như một. Một giây, cô thả mình ra, để rồi ép mình vào người cậu lần nữa ngay giây sau. Vòng từng vòng, cô xoay quanh cậu như một nàng tiên trong buổi vui chơi giữa rừng cây. Cô quên cả thời gian và nơi chốn. Nó như một giấc mơ vậy. Loại giấc mơ tuyệt vời nhất, nơi tất cả những gì cô biết là sự vui thích.

Đột nhiên...

“Mia, nói cho mình biết đi...”

Cô nghe thấy giọng Abel.

“Có phải mình...vẫn chưa đủ tốt không?”

Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc.

“Chưa đủ tốt? Ý cậu là sao?” cô hỏi.

“Mình biết gần đây cậu đã gặp rắc rối với chuyện gì đó. Và mình rất lo lắng. Mình không biết đó là gì. Sion cũng vậy. Theo như mình biết thì cậu vẫn chưa kể với ai cả. Cảm giác như cậu đang cố giữ mọi thứ một mình. Gánh vác nó một mình...”

“Abel...”

Cảm động trước sự lo lắng của cậu, trong một thoáng, cô không nói nên lời. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn ánh mắt chân thành của cậu.

“Liệu có cách nào để mình... chia sẽ gánh nặng với cậu không? Mình biết mình không phải thiên tài. Mình biết có lẽ mình sẽ không thể xử lý những vấn đề đó thay cậu. Nhưng nếu mình có thể làm nhẹ bớt gánh nặng của cậu dù chỉ một chút thôi, thì mình sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cần thiết.”

Những lời của cậu dịu dàng tới nỗi khiến cô suýt ngây ngất. Cô đã phải huy động toàn bộ sự tự chủ mình có mới ngăn được bản thân nôn toàn bộ thông tin ra ngay tại đó. Chỉ bằng ý chí, cô ép mình nở một nụ cười tinh nghịch.

“Cậu nói thật đó hả? Vậy thì...thế này thì sao? Chừng nào cậu khiêu vũ giỏi được như mình thì mình sẽ tiết lộ cho cậu biết cái bí mật quý giá mà mình đang che giấu.”

Cô biết việc nói chúng ra sẽ không giải quyết được điều gì. Cô có thể trút hết nỗi lòng, tiết lộ toàn bộ mọi thứ mình biết, và cô vẫn sẽ lẻn ra khỏi Đảo Saint-Noel khi thời điểm tới. Và nếu cô tiết lộ những bí mật của mình trước khi làm thế, cuốn Biên niên sử báo trước rằng một tương lai còn bi thảm hơn sẽ xảy ra.

Việc mất đi Mia sẽ đẩy Abel vượt qua ranh giới của sự điên loạn. Bỏ bê sức khỏe của mình, cậu sau cùng sẽ gặp phải một cái kết thảm khốc. Tương tự, Sion cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, và hành động của cậu sau cùng sẽ làm sụp đổ toàn bộ Sunkland. Cái chết của cô sẽ để lại một cái bóng dài, đè nặng lên tất cả những người cô biết. Không ai là không bị ảnh hưởng cả, và không ai có thể thoát được nỗi tiếc thương nuốt chửng tất cả đó.

Những đoạn trong cuốn Biên niên sử mô tả chi tiết những sự kiện này đã được viết để nhấn mạnh sức nặng đến từ tầm ảnh hưởng của cô, nhưng những hậu quả lạnh lẽo mà chúng gây ra đã khiến cô không nói nên lời. Thật vậy, chúng đã tước đi toàn bộ khả năng chia sẻ những nội dung đó với bạn học của cô.

Kể với họ sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Nếu họ biết nó sẽ xảy ra, họ sẽ chỉ càng thêm hối hận khi nhận ra bản thân không thể làm gì để ngăn mình gặp nguy hiểm. Mình sẽ khiến Abel phải chịu đau khổ... Mình sẽ không thể an nghỉ nếu làm thế mất.

Cô chợt nhận ra mặc cho đủ thứ biện pháp khác nhau mà cô đã thực hiện để ngăn chặn cái chết của mình, cô đã bắt đầu chấp nhận số phận tàn nhẫn đó. Đó thật sự là một suy nghĩ khó chịu vô cùng, và cô rũ bỏ nó khỏi tâm trí.

“...Lúc này đừng nghĩ về thứ gì khác cả. Hãy cứ tập trung tận hưởng điệu nhảy này thôi.”

Khoảng thời gian cô dành ra cho điệu nhảy thật sự rất mãn nguyện. Cảm giác như đã lâu lắm rồi cô mới có thể cười từ tận đáy lòng như vậy. Cô đã rất vui. Tới nỗi cô cảm thấy như dù có chết ngay lúc này cũng không sao. Sự vui sướng lan tỏa khắp cơ thể, lấp đầy mọi ngóc ngách...trừ một góc yên tĩnh trong phần sâu thẳm nhất của trái tim cô.

Vì vài lý do, cảm giác như vẫn còn thứ gì đó mà mình chưa làm... Điều gì đó mình có thể hối hận... Không biết đó là gì nữa...

Vẫn còn một chút thời gian nữa cho tới khi cô nhận ra điều mình chưa làm. Sau khi tận hưởng kĩ càng mọi thú vui tội lỗi mà cô có thể nghĩ ra (ăn vặt, bánh kẹo trên giường, đồ ngọt thay bữa sáng, vân vân), vẫn còn lại một thứ trong danh sách những điều muốn làm của cô. Nhưng cô nào hay biết rằng, chính danh mục cuối cùng này nắm giữ chìa khóa để cô sống sót vượt qua Lễ hội Đêm Thánh.

Truyện Chữ Hay