Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

chương 1-3: xuyên qua dị giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ....ngươi tỉnh lại hức...tỉnh lại đi.... Hức.... hức... không có ngươi nương.....làm sao mà sống đây....." trong căn phòng cũ nát, một vị phụ nhân đang ôm lấy nữ nhi của chính mình khóc rống. Nữ hài thân thể gầy gò, yếu ớt nằm trong lòng nàng hai mắt nhắm nghiền, trên người nàng đâu đâu cũng là vết thương. Rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử, cũng không biết ai nhẫn tâm như thế, đem nàng đánh thành như vậy.

Phụ nhân tâm càng lúc càng lạnh, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy nàng, nàng xiết chặt nữ nhi vào lòng tựa hồ muốn đem hơi ấm của mình truyền vào người nữ nhi, mong muốn nàng có thể tỉnh lại gọi mình một tiếng "Nương!"

Nữ hài trong lòng phụ nhân đột nhiên mở to hai mắt, nhãn thần sắc bén mang theo lãnh ý. Mắt nàng nheo lại, làm một sát thủ không thể để người khác đến quá gần thân thể mình, phụ nhân này ôm nàng chặt như vậy, theo lý nàng ta chết không thể nghi ngờ. Nhưng từ sâu thẳm trong linh hồn lại ngăn chặn nàng làm điều đó.

Dạ Nguyệt hai tay xiết chặt, cố gắng không để mình ra tay với nữ nhân này. Bởi vì nàng biết người này là đang vì nàng mà thương tâm. Linh hồn cô độc lần đầu tiên khao khát được người coi trọng.

Diệp Linh cảm nhận nữ nhi trong lòng nhúc nhích, nàng lập tức tách người ra muốn nhìn rõ nữ nhi, của nàng hai tròng mắt lạnh thấu khiến bà run sợ, nhãn cầu thường ngày chỉ có nỗi buồn, hôm nay nhưng lại lạnh như băng.

"Tiểu Vũ, dù ngươi ra sao, ngươi vẫn mãi là con của ta, đừng sợ, có nương." Có thể là do tình thương dường như đã vượt qua nỗi sợ, Diệp Linh ôm chặt lấy nữ nhi của mình. Trong lòng nàng, nữ nhi dù có ra sao đi nữa, vẫn là nữ nhi của bà.

Dạ Nguyệt hai tròng mắt co rút run rẩy, đây... là tình mẹ sao? Hai tay run rẩy chậm chạp nâng lên, muốn chạm vào lưng Diệp Linh nhưng lại có chút do dự. Cuối cùng hai cái tay nhỏ, nhẹ nhàng đặt xuống trên người phụ thân tự xưng là "mẹ" nàng. Cảm giác ấm áp trùng kích tận sâu trong linh hồn, lần đầu tiên tại nhân sinh của chính mình, Dạ Nguyệt hiểu cái gì là thân tình, thì ra...nó là như thế ấm áp.

Diệp Linh ôm Dạ Nguyệt khóc mãi, đến một lúc lâu mới ngừng lại. Dạ Nguyệt vẫn trầm mặc, có điều ánh mắt lạnh lùng đã nhu hoà rất nhiều.

Dạ Nguyệt hai mắt từ từ khép lại, trong đầu nàng hiện tại rất hỗn loạn, ký ức của nàng cùng ký ức của nguyên chủ thân thể này đang không ngừng xáo trộn.

Diệp Linh nhìn nữ nhi, tưởng rằng nàng bởi vì quá mệt nên mới như vậy, cho nên nàng đã lên tiếng nói: "tiểu Vũ, ngươi nếu mệt thì nằm nghỉ đi, ta nấu cơm khi nào xong ta gọi ngươi." Giọng Diệp Linh hơi chút khàn khàn, có lẽ là do khi nãy khóc rất nhiều.

Dạ Nguyệt cũng không từ chối, nàng khẽ gật đầu, nàng hiện tại cần nhất là có thời gian an tĩnh dung hợp lại tất cả mọi thứ trong đầu.

Diệp Linh cảm nhận rõ ràng nữ nhi thay đổi, nhưng nàng chỉ cho rằng là bởi vì chuyện hôm nay đã gây cho mữ nhi cú sốc quá lớn mới khiến cho nàng trở nên lạnh lùng như vậy.

Nàng thở dài rời khỏi cửa, trong lòng hi vọng nữ nhi có thể trở về như trước kia, một thiếu nữ vô ưu, vô lo.

Diệp Linh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Quân Dạ Nguyệt, nàng chậm rãi bước đến cái giường tre nho nhỏ chật hẹp nằm xuống, hai mắt từ từ nhắm lại.bg-ssp-{height:px}

Ký ức của nguyên chủ thân thể này bắt đầu hiện lên, ký chủ tên gọi Tư Đồ Vũ, mẫu thân tên Diệp Linh, phụ thân là Tư Đồ Tuấn. Thân phận nàng có chút đặc biệt, bởi vì nàng là một tư sinh nữ.

Diệp Linh vốn xuất thân bình thường lại là một cô nhi, thế nhưng lại được thượng thiên phú cho dung mạo tuyệt trần khiến cho Tư Đồ Tuấn, đại thiếu gia của Tư Đồ gia chú ý. Tư Đồ Tuấn trước nay tự nhận phong lưu, hắn dùng lời đường mật, thề thốt sẽ cưới Diệp Linh về nhà khiến cho Diệp Linh xiêu lòng trao thân cho hắn. Tâm tình thiếu nữ chờ mong, trao ra hết thảy, thế nhưng nhận lại chỉ có vô tận cay đắng.

Diệp Linh mỗi ngày đều chờ đợi Tư Đồ Tuấn đem sinh lễ đến cười nàng, nhưng hắn ba lần bốn lượt viện cớ cho qua chuyện, đến một ngày Diệp Linh biết được mình có mang hài tử của Tư Đồ Tuấn, quyết định đi tìm hắn, thì nhìn thấy hắn cùng một nữ nhân khác hai người ân ái, thắm thiết. Diệp Linh nháy mắt tan vỡ cả trái tim lẫn linh hồn, nàng suýt nữa dại dột lựa chọn tự tử giải quyết hết thảy.

May mắn nàng còn nghĩ đến hài tử vô tội trong bụng mình, nàng im lặng chờ đợi Tư Đồ Tuấn thành thật với nàng, nhưng hoàn toàn không có. Đến khi nàng nói mình có mang với hắn, hắn vẻ mặt như thường cầm lấy một số bạc đưa cho nàng, nói rằng hắn rất xin lỗi nàng, hắn phải thành thân, không thể cưới nàng làm vợ, số tiền này xem như tiền phụ trách cho con của hắn. Khiến Diệp Linh nực cười nhất, chính là lúc hắn rời đi còn không quên nói rằng hắn yêu nàng nhất, nữ nhân kia chẳng qua là do phụ mẫu hắn ép lấy.

Chờ Tư Đồ Tuấn đi. Diệp Linh tức giận đến xuất huyết, may mắn đến đại phu kịp thời, thế nhưng đại phu nói rằng, đứa nhỏ này sau này sinh ra thân thể sẽ yếu đuối hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.

Diệp Linh vuốt ve bụng mình, nước mắt tuôn rơi, hài tử này là nàng hại nó biến thành như vậy, sau này nàng sẽ cho nó hết thảy tình yêu thương.

Tư Đồ Vũ được sinh ra trong im lặng, Tư Đồ Tuấn có đến xem nàng một lần, nhìn thấy nàng là nữ nhi, trong lòng không vui, nhìn thấy bên ngoài trời mưa không ngừng, nên tùy tiện lấy đại cho nàng cái tên Tư Đồ Vũ sau đó rời đi. Diệp Linh đối với Tư Đồ Tuấn đã chết tâm, nàng hiện tại một lòng chỉ muốn săn sóc, nuôi dạy nữ nhi thành người. Thế nhưng thiên ý trêu người.

Tư Đồ Vũ thân phận bị phát hiện, thê tử của Tư Đồ Tuấn, Bạch Thư Uyển biết được, nàng ta ở Tư Đồ gia nháo lớn. Bạch Thư Uyển vốn là đại tiểu thư của Bạch gia, một trong tứ đại gia tộc ở Đằng Long, thế lực sánh ngang với Tư Đồ gia, hôn nhân của Bạch Thư Uyển cùng Tư Đồ Tuấn vốn chính là cọc hôn nhân chính trị, thế nhưng nàng là thật lòng yêu Tư Đồ Tuấn. Cho nên khi biết được Tư Đồ Tuấn có tư sinh nữ bên ngoài nàng tức giận đến mức muốn trở về Bạch gia xin phụ thân làm chủ.

Tư Đồ gia chủ, cũng tức là phụ thân của Tư Đồ Tuấn, Tư Đồ Thiên biết được chuyện này phẫn nộ vô cùng, hắn xưa nay trọng thể diện cho nên chuyện này hắn không hề nương tay trách phạt Tư Đồ Tuấn thật nặng, sau đó gọi người đem hai mẹ con Diệp Linh đến, hắn đích thân kiểm tra tư chất của Tư Đồ Vũ, cảm thấy Tư Đồ Vũ thân thể bị tổn thương biến thành phế vật, lập tức sai người muốn đem mẫu nữ hai người trục xuất khỏi Đằng Long.

Thế nhưng bị Bạch Thư Uyển chặn lại, nàng ta nói với Tư Đồ Thiên nàng thiếu nha hoàn muốn Tư Đồ Thiên đem Diệp Linh cho nàng, Tư Đồ Thiên hiểu rõ đây là phụ nhân ghen tuông cho nên cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ đồng ý, còn thông báo cho người Tư Đồ gia trên dưới rằng Tư Đồ Vũ không phải huyết mạch Tư Đồ gia, chỉ là nữ nhi của một nha hoàn bình thường. Tư Đồ gia mọi người đương nhiên hiểu rõ thân phận của Tư Đồ Vũ, mặt ngoài tất cả đều gật đầu đồng ý, nhưng sau lưng lại dùng ánh mắt tư sinh nữ, dã loại mà nhìn Tư Đồ Vũ.

Hai mẹ con Diệp Linh kể từ ngày bước vào Tư Đồ gia, không có một ngày được yên ổn, đánh mắng, sỉ nhục, mấy loại này tất cả đều không thiếu, cuộc sống hai người so với hạ nhân còn tệ hơn, mà Tư Đồ Tuấn chưa từng đi xem hai mẹ con nàng một lần. Tư Đồ Vũ lớn lên dưới ánh mắt khinh rẻ của người khác khiến cho tính cách của nàng trở nên khép kín, không thích nói chuyện. Nàng thường xuyên bị đám tiểu thư, công tử ức hiếp đánh đập.

Đặc biệt là Tư Đồ Vân Thanh, nàng ta là nữ nhi của Tư Đồ Tuấn cùng Bạch Thư Uyển, từ nhỏ đã có thể chất của một ma pháp sư, tốc độ tu luyện được xưng là thiên tài, chỉ mới mười tuổi đã là Học Đồ cấp , ở trong phủ nhận hết mọi sự sủng ái, đặc biệt Tư Đồ Thiên còn đích thân chỉ dạy cho tôn nữ, cho nên khiến nàng kiêu ngạo thành tánh, lúc nào cũng lấy mình làm trung tâm.

Tư Đồ Vân Thanh từ nhỏ đã cầm đầu ức hiếp Tư Đồ Vũ, nàng ta bên người có hai biểu ca, là cháu trai của Bạch Thư Uyển, một người là Bạch Phục, một người là Bạch Ngôn, cả hai giống như tay sai của Tư Đồ Vân Thanh, nàng ta sai gì, bọn họ liền nghe nấy.

Hôm nay Tư Đồ Vân Thanh vô tình nhìn thấy Tư Đồ Vũ chơi đùa với tiểu cẩu của nàng, trong lòng nảy sinh ác ý kêu hai biểu ca của nàng đánh chết tiểu cẩu. Bạch Phục, Bạch Ngôn vốn không có tư chất tốt như Tư Đồ Vân Thanh, cả hai đều là Võ Đấu Sư, Bạch Phục là Võ Sơ tứ phẩm, còn Bạch Ngôn là Võ Sơ ngũ phẩm. Hai cái Võ Sơ đánh chết một con chó là rất bình thường.

Tư Đồ Vũ nhìn "bạn thân" nhất của mình bị gϊếŧ chết ngay trước mắt mình, nàng phẫn nộ, oán giận vô tình đẩy ngã Tư Đồ Vân Thanh. Tư Đồ Vân Thanh bị đẩy ngã tức giận tới mức dùng ma pháp nguyên tố hệ thủy của nàng, đánh vào người Tư Đồ Vũ. Hai người họ Bạch nhìn thấy biểu muội yêu dấu bị đánh tất nhiên quyền đấm, cước đá liên tục lên người Tư Đồ Vũ, mà Tư Đồ Vũ chỉ biết ôm đầu chịu trận.

Tuổi nhỏ Bạch Ngôn cùng Bạch Phục không biết dùng lực mạnh nhẹ, chỉ biết ra sức đánh, hai cái Võ Đấu Sư cho dù là Võ Sơ so với người thường đã rất mạnh, hiện tại dùng hết lực đánh lên một hài tử yếu ớt hiển nhiên kết quả không cần phải nói. Tư Đồ Vũ bị đánh đến chết, mà Quân Dạ Nguyệt cũng cùng lúc đó xuyên qua nhập vào xác nàng.

Truyện Chữ Hay