Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 4: mủi nhọn (thượng+hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dận Không đột nhiên ý thức được, mục đích của hai hắc y nhân này chính là hắn, hắn hạ giọng ra lệnh:

- Xông lên, ngăn bọn chúng lại.

Sáu tên thị vệ thoáng chút chần chờ, trách nhiệm bọn chúng là bảo vệ an toàn cho hắn và Ung Vương, nên muốn đứng tại chổ này bảo vệ hắn, nhưng không ngờ rằng chút do dự của chúng, đã đem Ung Vương và Dận Không gặp nguy hiểm

- Nhanh đi

Dận Không phẫn nộ quát

Đám thị vệ rốt cuộc cũng cầm đao vọt tới, Dận Không kéo Thái Tuyết nhanh chóng lui về phía sau.

Sáu tên thị vệ chặn hai hắc y nhân lại, sáu thanh đao vung lên hướng hai thân ảnh chém tới. Hai tên hắc y đều che mặt, như muốn dấu thân phận mình, tên bên trái vóc người yểu điệu, vừa nhìn đã biết là nữ nhân, nữ hắc y điểm chân vào sàn thuyền nhún một cái, thân hình vụt lên hơn ba trượng bỏ đám thị vệ lại phía sau, trên không trung tiện tay rút ra thanh đoản kiếm sáng lóe, nhắm hướng Ung Vương chém tới

Tên hắc y còn lại, đưa tay ra sau lưng, rút ra môt thanh trọng kiếm, chém tới hướng sáu thanh đao, tiếng binh khí xé gió giao nhau chan chát, ngay lập tức, sáu thanh đao đều gãy làm hai đoạn. Dận Không nhìn thấy cảnh này, nhịn không được, hít một ngụm lãnh khí, trong tay người này chính là thanh bảo kiếm.

Hắc y nhân xuất kiếm với tốc độ nhanh cực điểm, không đợi sáu tên thị vệ làm động tác thứ hai, kiếm phong nhanh như tia chớp hướng vào cổ họng sáu người, huyết vụ theo thân kiếm trên tay hắn phun trào, nhìn cảnh tượng này, Thái Tuyết run sợ suýt ngất

Sáu khi giết sáu tên thị vệ, hắc y nhân thu kiếm, nhằm hướng tầng ba của lâu thuyền nơi Ung Vương đang đứng đề thân vọt tới

Trên này, nữ hắc y cũng đã kịp giết chết hai tên thị vệ đang bảo vệ Ung Vương. Dận Không nắm chặt tay Thái Tuyết, tay bàn tay lạnh như băng, có thể cảm nhận được nổi sợ hãi tột độ trong lòng hai người

Thoáng thấy hai hắc y chăm chú công kích Ung Vương, Dận Không kéo Thái Tuyết vọt chạy xuống tầng hai, ở phía dưới sàn tầng một, đám võ sỉ đông người hơn đã dần dần chiếm ưu thế, chỉ cấn xuống kịp tầng một, hai người sẽ cùng đám võ sĩ hợp lại bảo vệ

Dận Không chợt nghe hai tiếng thét của nữ nhân, sau đó là tiếng Ung Vương hoảng sợ la lớn, hắn cùng Thái Tuyết thêm nhanh chân hơn nữa, hướng tầng một chạy xuống, lúc này một thân ảnh màu đen, từ trên cao lao xuống, thanh kiếm lấp lánh trên tay, nhắm ngực hắn đâm tới. Trong tình cảnh nhất sinh nhất tử này, Dận Không trấn tỉnh trở lại nhìn về phía thanh kiếm, đột nhiên Thái Tuyết rời tay hắn, đảo thân mình đở đường kiếm đang đâm tới

Đoản kiếm trúng ngay bên phải ngực Thái Tuyết, hắc y có lẽ không nghĩ đến tên thư đồng dám lấy thân thể ra ngăn trở đường kiếm này, ngạc nhiên thốt lên một tiếng

- A...

Liền nhanh chóng thu hồi thanh kiếm, máu tươi trên người Thái Tuyết lập tức chảy ra, Dận Không xoay người ôm Thái Tuyết xem vết thương trên người nàng

Nữ hắc y mở đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn Dận Không, vươn thanh kiếm chỉ vào cổ họng hắn, kiếm quang lóe sáng lạnh lẽo, khóe miệng Dân Không run rẩy

Lúc này Ung Vương bị tên Hắc y còn lại cầm chế, kiếm của tên hắc y đang đặt sau lưng Ung Vương, dẩn hắn từ từ bước xuống tầng hai, tên hắc y lớn tiếng nói:

- Tên này không phải Bình Vương

Ung Vương thường ngày có dáng vẻ kiêu hùng tràn ngập dũng khí, lúc này đã sớm vô ảnh vô tung, thân hình mập mạp bước từng bước chậm đầu không ngừng gật, sống chết trước mắt biểu hiện của hắn còn thua một tên nô tỳ

Dận Không cùng Ung vương hai người trước sau đều bị khống chế, làm cho đám võ sĩ mất đi dũng khí chiến đấu. Bọn chúng hạ kiếm, cúi đầu ủ rủ nhìn về hướng Dận Không và Ung vương

Hắc y nhân rít qua kẽ răng nói với nử hắc y:

- Giết chết hắn...

Thái Tuyết đã hết lực, cố nói qua tiếng rên:

- Muốn giết điện hạ.., trước hết phải giết ta...

Nội tâm Dận Không vô cùng cảm động, hắn nhẹ nhàng đặt Thái Tuyết xuống, sau đó đứng lên lấy tay nắm thanh kiêm đang giương ra nói

- Ta không phải sợ chết, vì khi ngươi giết ta, chỉ sợ ngàn vạn dân chúng vô tội sẽ vì ta mà chết

Thoáng thấy trên đôi mắt nữ hắc y có một chút dao động, Dận Không cảm nhận được liền tranh thủ nói:

- Vị cô nương này!, Dận Không ta dĩ nhiên sẽ chết, mong rằng hãy cho ta một chút thời gian, ta muốn lưu lại di ngôn cho phụ hoàng

Hắc y nhân đang cầm chế Ung Vương cười lạnh:

- Tiểu tử! Chết đến nơi rồi mà còn nhiều lời.

Nội tâm Dận Không thoáng động, khi nghe gã hắc y kia nói tiếng mang khẩu âm con dân Đại Khang, bên ngoài vẫn tỏ vẻ thong dong tự tại, không sợ chết

Nhàn nhạt nói:

- Tính mạng của Dận Không này đã nằm trong tay hai vị, chẳng lẽ ngươi còn sợ kẽ văn nhược này

Dận Không nhìn thẳng hai mắt nữ hắc y nói:

- Cô nương chắc không phải là người Tần, cũng không phải là con dân Đại Khang, giết Dận Không ta lúc này, liền phá vỡ hiệp định hòa bình hai nước Khang Tần, khơi mào chiến tranh hai bên, từ đó có thể làm cho quý quốc có thể ngồi thế ngư ông đắc lợi

Lời này nói ra, hình như làm cho tên hắc y đang khống chế Ung Vương cảm thấy nao núng, điều này càng chứng minh hắn là người Đại Khang

Dận không ôn nhu nhìn Thái Tuyết đang ngất trên mặt đất nói:

- Cô nương này nếu không biết múc đích của ta, há liều mình cứu Dận Không này?

Nữ hắc y mặc dù vẫn không nói lời nào, nhưng chính từ ánh mắt, Dận Không biết, nàng khẳng định muốn nghe cái đáp án cuối cùng

- Khang Tần hai nước có hiềm khích, Đại Khang gặp thiên tai đã ba năm nay, quốc lực đã không còn như trước, nếu lúc này cùng Tần quốc phát sinh chiến sự, tất khiến dân chúng tai ương, sanh linh đồ thán. Ta chết chỉ có một mạng nào có xá gì! Ta sống có thể đổi cho Khang Tần, cái hòa bình. Dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng củng đủ cho Đại Khang hưu dưỡng sinh túc, tích súc quốc lực

Dừng lại một chút, Dận Không nói tiếp:

- Thư đồng tuy nhỏ nhưng cũng biết cái đạo lí này, hắn đở cho ta môt kiếm, không chỉ bởi vì ta là chủ nhân, mà là còn vì cha mẹ hắn đang sinh sống ở Đại Khang

Tiếng của Dận Không khẳng khái vang lớn, khiến đám võ sĩ bên dưới khuôn mặt trở nên kích động

Hắn bùi ngùi thở dài:

- Trước khi sang Tần, ta đã sớm biết mình phải chết, nhưng chết vì thủ trung trên đất Tần, Dận Không ta sẽ giúp cho Đại Khang có thêm thời gian chuẩn bị cho cuộc đại chiến sau này. Đáng tiếc... Đáng tiếc! Không nghỉ tới, Dận Không ta tráng chí không thành, phải chết trên đất Đại Khang này

Nói xong lời này, hắn lớn mật bước tới phía trước, kiếm trong tay nữ hắc y, đâm nhẹ vào ngực, máu tưới dọc theo thân kiếm chảy xuống tửng giọt, nữ hắc y thoáng chần chừ, sau đó rụt thanh kiếm lại phía sau một chút

Dận Không lại lớn tiếng nói:

- Ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ xin lưu lại một di ngôn cho phụ hoàng minh xét: Dận Không ta không chết trên tay người Tần cũng không chết trên tay con dân Khang quốc, mà chết vì một nước là kẽ thù của Tần Khang, quốc gia muốn phá vỡ hiệp định hòa bình, cố ý khơi mào chiến hỏa, có lẽ có thể hóa giãi một phần khổ nạn vì chiến tranh cho dân chúng

Một tên võ sĩ dơ kiếm thẳng vào nử hắc y nói:

- Nếu Bình vương chết, ta sẽ phanh thây ngươi thành vạn miếng

Tiếng nói vang lên, đem lại đấu chí cho đám võ sĩ, lúc này đều dơ kiếm cao, dưới ánh lửa cháy, ánh mắt kích động sáng rực

Nữ hắc y lúc nãy sát khí lẫm liệt, giờ biến mất vô ảnh vô tung.

Dận Không thản nhiên nói:

- Cô nương có thể thỏa mãn cho Dận Không cái yêu cầu này?

Tên hắc y đang khống chế Ung Vương và nữ hắc y liếc mắt nhìn nhau, đồng thời buông kiếm xuống, Dận Không sỡ dĩ nảy giờ nói ra những lời này, vì nắm chắt hai người này không những là con dân Đai Khang mà còn thuộc lớp quý tộc quyền thế, nên mới từng bước lấn tới, cũng may hắn không sai lầm, nếu không thì đã chết không chổ chôn thân

Tên hắc y xoay người hướng chiếc thuyền nhỏ đi tới, đôi mắt của nữ hắc y lạnh lùng nhìn Dận Không nói:

- Dận Không! Ngươi phải nhớ kỹ từng lời nói của ngươi đêm nay, nếu tương lai, ngươi là kẽ hại dân hại nước. Ta là người thứ nhất không bỏ qua cho ngươi

Dận Không lạnh nhạt cười:

- Cô nương không quá lo, Dận Không ta một khi đã đi vào Tần, tức là đi đến cái chết, sợ rằng cả kiếp này cũng không có cơ hội làm hại dân chúng Đại Khang

Đôi mắt nữ hắc y hiện lên vẻ nuối tiếc, nàng nói;

- Nếu đương kim hoàng đế có suy nghĩ như ngươi, thì Đại Khang sẽ không bao giờ lâm vào tình cảnh hôm nay

Nói xong, nàng xoay người lao đi về phía trước, sau đó biến dạng, mất hút trong bóng đêm, đám phỉ đồ cũng lục tục kéo nhau trở lại thuyền

Đám võ sĩ thấy địch nhân đang rút lui, định đuổi theo, Dận Không quát lớn:

- Dừng lại..

Nhìn ánh đèn trên các con thuyền nhỏ dần dần mất hút, Ung Vương mới xụi lơ vô lực đặt mông xuống sàn thuyền, không biết là do một trường sợ hãi vừa rồi, hay là cái chết của hai tỳ thiếp mà trên mặt hắn hai dòng lệ chảy ra

Dận Không ôm Thái Tuyết vào lòng, cảm thấy cái thân thể mềm mại hơi lạnh rống lớn kêu lên:

- Ngự y...

Ngự y Tôn Tam Phân, trong hoàng cung đứng hàng thứ ba, hắn bản chất mộc mạc, không có tài ăn nói, nên cái chức tứ phẩm quan ngự y hai mươi năm nay không thay đổi, Dận Không từ nhỏ tráng kiện không bị bệnh, nên cùng hắn tiếp xúc duy nhất một lần, đó là lúc Dận Không được sinh ra.

Dận Không ôm Thái Tuyết vào phòng, phòng của hắn lúc này đã được dập lửa, một màu loang lỗ, tuy nhiên cái giường thì không hề hư hỏng, đặt nàng lên giường, hắn đi chong đèn sáng, sau đó dùng lưỡi dao nhỏ cắt trang phục Thái Tuyết gần chổ vết thương, một bên ngực mềm mại trắng hồng hiện ra, dưới gò bồng đào một tấc, vết thương đang ứa máu, không ngừng chảy ra, nội tâm hắn sợ hãi nhịn không được run rẩy đứng lên

Tôn Tam Phân mở hòm thuốc mang theo bên người, lấy rượu thuốc cùng khăn lau ra

Dận Không lạnh lùng nói:

- Viêc hôm nay, trừ ngươi và ta ra, ta không muốn có kẽ thứ ba biết chuyện này

Tôn Tam Phân dùng khăn thấm dược tửu, lau xung quanh vết thương Thái Tuyết, lạnh nhạt nói:

- Tôn mỗ làm người, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói

Dận Không thưởng thức gật đầu.

Tôn Tam Phân đem chỉ khâu xỏ qua kim châm, rịt thuốc lên vết thương, rồi khâu lại, sau đó lấy dãi lụa trắng băng lại xung quanh

Dận Không ôn nhu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái Tuyết, nói nhỏ:

- Vết thương của nàng có gì đáng ngại không?

Tôn Tam Phân chậm rãi khép lại hòm thuốc, lấy khăn lau mồ hôi trán, nói:

- Điện hạ yên tâm, thanh kiếm kia tuy sắc bén, nhưng vết đâm không sâu, chưa chạm vào phế phủ

- Sao nảy giờ nàng còn chưa tỉnh lại

Dận không hỏi

- Bởi vì nàng mất máu quá nhiều, hơn nữa thể chất của nàng rất yếu, sợ rằng phải một thời gian mới có thề tỉnh lại

Tôn Tam Phân từ tốn trả lời, Dận Không lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Tôn Tam Phân nói tiếp:

- Hạ quan sẽ điều chế một ít dược vật bổ máu, tin tưởng trong vòng một tháng, vị công tử này sẽ hoàn toàn bình phục

Nghe lời nói này, khiến Dận Không trong thời gian ngắn đã thay đổi cách nhìn về vị quan ngự y này

Lúc này, bên ngoài khoang thuyền dồn dập tiếng chạy lên của thị vê, đứng trước cửa, tên thị vệ nói lớn:

- Bình vương điện ha! Ung Vương xảy ra chuyện...

Dận Không đột nhiên ngẩn ra, hướng Tôn Tam Phân nói:

- Ngươi theo ta đi xem.

Nói xong, hắn xoay người cuốn quít bước ra

Ung vương sợ hãi đến cuồng trí, đứng trước đám thị vệ, trên tay cầm thanh kiếm dính máu tươi, dưới chân một gã bị thương nơi cánh tay đang đau đớn, hắn khàn giọng hét lớn:

- Chuyển hướng! Đem ta quay lại Khang đô!

Đám thị vệ kia là tâm phúc của Ung vương, nên đứng một bên với hắn.

Dận Không tách ra khỏi đám đông, hướng Ung vương đi tới

- Không được đến đây!

Ung Vương cầm trường kiếm, mặt đỏ bừng bừng hét lớn:

- Mau kêu bọn họ quay thuyền, trở về Khang đô, nếu không ta... Ta sẽ đem bọn họ giết chết hết, sau đó tự vẫn trước mặt ngươi

Trong lòng Dận Không cười thầm, Ung vương tuyệt đối không có cái dũng khí tự sát, nhưng mặt ngoài hắn làm ra bộ dáng vô cùng ân cần, run giọng nói:

- Hoàng thúc... Không thể...

Ung Vương lẫm bẫm nói:

- Ta không muốn chết ở Tần quốc.. Ta không muốn chết ở Tần Quốc...

- Hoàng thúc! Chất nhi lần này đến Tần, trên lưng mang hàng ngàn vạn hy vọng của dân chúng. Phụ hoàng sỡ dĩ kêu người đi cùng chất nhi, là vì hoàng thúc mưu sâu kế rộng, tầm nhìn xa và thông hiểu, để nhi chất khi gặp bến mê thì hoàng thúc cạnh bên chỉ dạy. Nơi đây cách Tần chỉ còn một đêm hành trình, nếu lúc này hoàng thúc quay về, chất nhi một mình vào Tần thì làm sao cho dân chúng Đại Khang yên tâm, phụ hoàng yên tâm

Dận Không khằng khái nói

Nhìn người đang bị thương nằm trên sàn, hắn nói tiếp:

- Việc này người kia không quan hệ, hoàng thúc hà cớ làm khó hắn

Dận Không xoay qua gã thị vệ đứng bên cạnh nói:

- Chuẩn bị hành trang cho ta, phía trước có bến cho ta xuống

Ung vương vạn lần không nghĩ tới, Dân Không chủ động muốn xuống thuyền, trong lúc nhất thời mơ hồ không biết làm gì.

Dận Không tiến lại phía Ung vương hai bước, nói tiếp:

- Hoàng thúc! Chật nhi cùng người từ biệt, xin hoàng thúc nói với phụ hoàng rằng, chất nhi muốn một mình vào Tần. Phụ hoàng tính tình nóng nảy, nếu biết chân tướng việc này, sợ đối với hoàng thúc có điều bất lợi

Mặt Ung vương nhất thời trắng bệt, hắn bình sinh sợ nhất là hoàng đế, nghĩ đến cảnh hoàng đế trở mặt, cả người hắn toát mồ hôi ướt đẫm

Mục đích của Dận Không là đả kích nội tâm bạc nhược của Ung vương, nên hắn bồi tiếp:

- Bất quá, hoàng thúc cùng phụ hoàng là huynh đệ tình thâm, có lẽ phụ hoàng sẽ bỏ qua cho hoàng thúc...

Ung vương tay cầm kiếm run rẩy, cánh tay vô lực buông rơi thanh kiếm xuống

Lúc này, đám thuyền phu ở dưới đáy khoang thuyền, nghe động cả đám cầm côn, đinh ba từ dưới khoang vọt lên, nhìn thấy đồng bọn bị Ung vương làm bị thương đang nằm dưới đất, đều tức giận, định xông vào

Dận Không tiến lại, đở người kia lên, đem giao cho Tam Tôn Phân. Lúc này đám thuyền phu đang bao vậy mấy tên thị vệ cùng Ung vương bên trong

Dận Không lớn tiêng nói:

- Các vị huynh đệ! Xin nghe Dận Không nói một lời.

Có lẽ, tại vừa rồi khi đám phỉ đồ tập kích, hắn một phen xuất ra dũng khí, những người này đều im lặng, bình tĩnh lại

Dận Không đi đến phía trước, đột nhiên làm một động tác ngoài dự đoán của mọi người, hắn khuất tất quỳ xuống trước mặt mọi người. Lúc này mọi người đều thầm nghĩ: “Đường đường là một vị vương gia, mà cư nhiên quỳ gối trước mặt bọn họ” . Trong nhất thời cả toàn trường yên lặng

Giọng Dận Không tràn ngập thâm tình nói:

- Dận Không rời xa Đại Khang! Chẵng biết khi nào mới có thể quay về, điều thứ nhất phải lạy chính là cố thổ

Hắn cung cung kính kính quay lại hướng Đại Khang xá một cái

- Điều thứ hai Dận không muốn lạy là dân chúng, không có bọn họ, không có mấy trăm năm cơ nghiệp Đại Khang

Hắn quỳ tại sàn, xá tiếp một cái, sau đó quay lại hướng đám đông phía trước nói:

- Điều thứ ba, ta muốn lạy chính là các người, nếu không có các vị huynh đệ liều chết bảo vệ, ta đã chết trong tay bọn thổ phỉ, các ngươi không chỉ bảo vệ tính mạng Dận Không này mà còn bảo vệ hy vọng an cư lạc nghiệp của trăm vạn dân Đại Khang

Hắn cúi người chuẩn bị xá một cái

- Bình vương điện hạ!...

Những âm thanh kích động thay nhau vang lên. Tại sàn thuyền, tất cả đám võ sĩ, thị vệ, cùng thuyền phu lệ nóng oanh tràn đều quỳ xuống, chỉ có Ung vương trợn mắt há hốc nhìn, đứng yên tại chổ

Dận Không giọng uất ngẹn nói tiếp:

- Trên chiếc thuyền này, mọi người thân phận tuy khác nhau, nhưng là đang mang hy vọng của trăm vạn dân Đại Khang, có thể vì Đại Khang thực hiện hy vọng này hay không thực không chỉ riêng mình ta mà còn ở các ngươi, mỗi người trong chung ta chung vai thực hiện trọng trách này.

Nói xong, hắn gập mình xá dài sàn thuyền, từ trong đám người truyền đến những tiếng khóc xúc động

Đám đông chậm chạp rời đi, cục diên xung đột giữa Ung vương và thuyền phu đã giãi quyết, Dận Không lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang vô cùng xấu hỗ của Ung vương, Đai Khang quốc ngày nay suy yếu chính là do quyền lực ở trong tay các vị hoàng thân quốc thích như thế này, hắn cảm khái

Cho dù là đám võ sĩ thân tín của Ung vương, bây giờ đối với Dận Không ánh mắt nhìn của bọn họ cũng vô cùng sùng kính, nhưng trong nội tâm hăn cũng không lấy làm đắc ý. Đám phỉ đồ vừa rồi không phải đến vì tài vật, chúng đến là muốn giết hắn, phá kế hoạch hòa bình Khang Tần.

Từ sự kiện vừa rồi, hắn có lý do tin tưởng rằng: Người đứng ở phía sau chính là một nhân vật bên trong Đại Khang, hơn nữa người này có thân phận rất cao vì lộ tuyến hành trình của hắn, bị nắm rõ trong lòng bàn tay của người kia

Ung vương tại nguy cơ vừa rồi biểu hiện vô cùng nhu nhược, nhưng không làm hắn mất đi cảnh giác, Dận Không muốn hạ toàn bộ uy phong của hắn xuống, muốn hắn mất hết sự tin tưởng của đám người này

Dận Không hướng đám võ sĩ của Ung vương nói:

- Vừa rồi hỗn chiến, các thuyền phu chết không ít, các ngươi cởi giáp, xuống khoang thuyền phụ bọn họ một tay

Bọn võ sĩ nay đã hoàn toàn kính phục hắn, không nói hai lời, cởi bỏ giáp trên người, đi thẳng xuống khoang thuyền

Ung vương sợ hãi, ánh mắt bất an nói:

- Bọn chúng đi, lấy ai bảo vệ cho chúng ta

Dận Không nhàn nhạt cười:

- Phòng của hoàng thúc đã dọn dẹp xong, nếu chất nhi là hoàng thúc, sẽ an an ổn ổn ngủ trong đó cho tới khi đến Tần

Ung vương vốn định quát lại, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Dận Không, hắn liền hạ xuống, xoay người rời đi về phòng của mình, nội tâm hắn có thể nhận ra, thập tam nhất hoàng chất nhu nhược ngày nào, nay không còn để cho hắn có thể quát nạt nữa rồi.

Tôn Tam Phân băng bó cho tên thuyền phu kia xong, hướng ta gật đầu thưởng thức, sau đó bước đi, đến nơi nào đó trong thuyền, đang cần hắn chữa trị

Truyện Chữ Hay