Cha Bàng Cùng Hiên ngay từ lúc hắn còn rất nhỏ đã qua đời vì bạo bệnh. Trong ấn tượng của hắn, cha luôn lấy tay che miệng khẽ ho, thân thể thật yếu ớt.
Nhưng cha rất thích ôm Bàng Cùng Hiên vào trong lồng ngực, thanh âm thuần hậu trầm thấp kể chuyện cổ tích cho Bàng Cùng Hiên nghe.
Là chuyện cổ gì thì giờ Bàng Cùng Hiên đã không còn nhớ rõ, chỉ biết sau khi cha mất, trong thư phòng của người vẫn còn lưu giữ rất nhiều sách đồng thoại.
Trên đầu trang bìa cuốn “ Vịt con xấu xí “ có dòng chữ Hán cực kì đẹp mắt đề rằng: “Dù không có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng đây vẫn là chú thiên nga đôn hậu nhất “
Bàng Cùng Hiên từ nhỏ tự biết mình xấu xí, nhưng hắn không tự ti, hắn tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần mình thiện lương thì nhất định sẽ có người chấp nhận làm bạn với hắn.
Nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, Bàng Cùng Hiên đều không có bất kì bạn bè nào, trải qua vô số lần dọa khóc bạn học cùng trang lứa, Bàng Cùng Hiên không còn muốn bước ra khỏi nhà nữa, những cuốn sách cha để lại trong thư phòng vô tình chung lại là người bạn tốt nhất của hắn.
Trong sách có rất nhiều điều thú vị, tất cả câu chuyện cổ đều có một kết cục tốt đẹp cho người tốt bụng, Bàng Cùng hiên càng thêm tin tưởng mình giờ đây chỉ là đang trong quá trình tiến đến một kết cục hạnh phúc về sau, tương lai hắn mong đợi sẽ vô cùng mỹ mãn tốt đẹp.
Tỷ tỷ Bàng Cùng Hiên rất đẹp, hiển nhiên nàng chán ghét Bàng Cùng Hiên, mụ mụ thì bận rộn nhiều việc. Bàng Cùng Hiên không giống những đứa trẻ khác tìm cách gây náo động để người khác phải quan tâm, hắn chỉ yên tĩnh trốn trong thư phòng, nguyện vọng lớn nhất của hắn là không gây phiền phức thêm cho bất kì ai nữa.
Bàng Cùng Hiên rất sợ lớn lên vì càng lúc gương mặt hắn càng dị dạng, tạo ấn tượng cho người khác thêm âm trầm dọa người. Bạn học không ai thích tiếp cận hắn, cho dù ngồi cùng chỗ hay tới gần hắn đều tỏ vẻ khiếp hãi. Ánh mắt Bàng Cùng Hiên lúc này vừa không cam chịu vừa hèn mọn lại càng khiến người ta thêm chú ý hắn.
Không ai vì tính cách Bàng Cùng Hiên nhu nhược mà khi dễ hắn, trong nhà không ai quan tâm hắn, trong trường học bạn học đều tránh không muốn cùng hắn tiếp xúc, giống như hắn là một loại sinh vật bẩn thỉu nào đó, nếu như không thật sự cần thiết, cả khinh bỉ cũng lười.
Bàng Cùng Hiên lúc nào cũng cúi đầu rất thấp, dù cho đi học cũng không dám ngẩng đầu nhìn bảng đen, dần dần thành tích học tập trở nên kém cỏi.
Tỷ tỷ hắn vốn không muốn cùng hắn học chung trường, liền nhân cơ hội này ngỏ ý muốn hắn đi học bổ túc, mụ mụ thì không quan tâm đến những việc này, thầy giáo trong trường cũng chẳng tìm hắn để trao đổi, nhưng Bàng Cùng Hiên cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, hắn nhất định phải tự thân cố gắng hết mức tốt nhất.
Vì vậy Bàng Cùng Hiên sau khi học xong ở trường là tự học, hắn không có thú vui nào khác, tìm đọc sách vở để bổ sung kiến thức chiếm hết tất cả thời gian của hắn.
Bàng Cùng Hiên rất may mắn, tuy bộ dáng của hắn đột biến gen xấu xí vô cùng, nhưng bù lại hắn có một bộ óc khỏe mạnh cực tốt.
Dần dần, kiến thức trong trường học đã không thể nào thỏa mãn Bàng Cùng Hiên, hắn học thêm rất nhiều kiến thức bên ngoài, thậm chí đem toàn bộ chương trình cao trung học trước toàn bộ.
Nhất là không cần phải…Bàng Cùng Hiên thật sự không muốn rời khỏi nhà nửa bước, Bàng Cùng Hiên không đi nhà sách, hắn mua sắm toàn bộ sách vở trên Internet, tiền tiêu vặt mụ mụ cho cũng khá đủ để dùng, cho đến một ngày kia, Bàng Cùng Hiên kiếm được trên mạng một bộ sách nguyên bản tiếng Pháp cực kì tinh mỹ.
Bản dịch cuốn sách này Bàng Cùng Hiên đã sớm xem qua trước đó, là một cuốn tiểu thuyết lớn, nội dung chứa nhiều đạo lý mà Bàng Cùng Hiên cho là hữu ích. Liệu nguyên bản tiếng Pháp cũng sẽ như vậy chăng?
Mang theo mối hồ nghi như vậy, Bàng Cùng Hiên bắt đầu tự học tiếng Pháp.
Ngôn ngữ cần thông thạo mới có thể tích lũy tri thức. Bàng Cùng Hiên lúc đầu học vô cùng chật vật, nhưng dần dần cũng đạt được tiến bộ khiến cho hắn cực kì thõa mãn.
Sau khi tốt nghiệp cấp , Bàng Cùng Hiên quyết định mua bộ sách hắn muốn, sách nguyên bản vô cùng đắt, Bàng Cùng Hiên phải tốn hết tiền lễ Tết và tiền mừng tuổi của mình để mua, nhưng thật đáng giá, sau khi Bàng Cùng Hiên xem sách qua một lượt lại càng thấm thía thật sự đáng giá.
Trong sách kể về vị hoàng tử, chàng cực kì hoàn mỹ, thiện lương, bao dung, phi thường anh tuấn, chàng yêu nàng công chúa, nhưng rồi chàng bị anh em mình hãm hại, trên bước đường lẩn trốn chàng đã phải trải qua bao nhiêu khốn khổ, đến cả vị hôn thê của chàng cũng bị người anh em cướp mất.
Cuối cùng, vị hoàng tử trở về, thành công đoạt lại vương vị, chàng cưới cô gái xấu xí bần hàn năm xưa đã ra tay tương trợ chàng trong lúc khốn khó.
Bàng Cùng Hiên cực thích vị hoàng tử kia, hắn cảm thấy nếu những lời nói của vị hoàng tử kia là chân thật, nhất định chàng sẽ đồng ý cùng hắn làm bằng hữu, bởi vì chàng đã từng nói với cô gái xấu xí “ Vẻ ngoài chỉ là lớp ảo ảnh, chỉ có tâm hồn thánh thiện mới là vàng ròng không thay đổi “
Lời nói của vị hoàng tử kia cùng cha hắn rất giống nhau, cho nên chàng nhất định sẽ là người giống như cha hắn, thích hắn, kết bạn với hắn.
Bàng Cùng Hiên lên cao trung học, dù thành tích của hắn là tân sinh có điểm số cao nhất, nhưng vì bộ dạng hắn dị dạng, không đủ điều kiện để trở thành đại biểu tân sinh, điều này làm cho Bàng Cùng Hiên có chút thất vọng.
Cuối cùng đại hội tân sinh hắn không tham gia, cũng không phải vì trong lòng oán thán, mà là vì hắn biết ở nơi đó không ai hy vọng hắn xuất hiện, Bàng Cùng Hiên không muốn người khác thấy phiền toái, Từ lúc cấp , chỉ khi nào đi học hắn mới tới trường, còn mấy cái đại hội thể dục thể thao, mấy cái chào đón tân sinh, mấy cái lễ tốt nghiệp, cho tới giờ hắn đều không tham gia.
Rất nhiều bạn học từ xa nhìn thấy hắn, khoa tay múa chân chỉ chỏ, nhỏ giọng hoặc lớn tiếng bàn tán. Bàng Cùng Hiên cúi đầu thật thấp, cố bước nhanh lên đến phòng học.
Hậu quả thường thấy của việc đi không nhìn đường thế này là đụng vào người khác, Bàng Cùng Hiên va vào người đi ngược chiều với mình, nhưng ngạc nhiên nhất là chính hắn lại là người được đỡ.
Bàng Cùng Hiên cuống quýt ngẩn đầu, nhìn thấy người đang đỡ lưng hắn, Bàng Cùng Hiên nháy mắt ngỡ mình đang nằm mơ….Hoàng tử?
Đấy không phải là hoàng tử, là Tần Duyệt, Tần Duyệt thậm chí không thèm liếc Bàng Cùng Hiên, sau khi hắn vừa đứng vững là lập tức buông tay, quay sang người bị Bàng Cùng Hiên va vào khi nãy, vịn lấy vai hỏi “Không sao chứ?”
Đó là….Công chúa?
Tất nhiên đấy cũng không phải là công chúa, là Trần Nghệ Gia, có điều từ khi nàng đi học đến giờ, đều được mệnh danh là Công chúa.
Trần Nghệ Gia té không nhẹ, nhưng lại không nổi đóa. Dù được Tần Duyệt đỡ dậy sau, cũng vẫn nén giận, chỉ khẽ nhíu mày nói với Bàng Cùng Hiên “Sao không xin lỗi?“
Bàng Cùng Hiên bối rối không biết phải làm thế nào cho phải, hắn thầm nghĩ muốn xin lỗi, nhưng bạn học trước đây rất chán ghét khi nghe hắn nói chuyện, chỉ cần hắn mở miệng bọn họ sẽ dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn, hoặc là xì xào bàn tán, Bàng Cùng Hiên trong lòng rất lo lắng, việc hắn bị người khác chán ghét là chuyện đương nhiên, nhưng hắn không muốn bị “ Hoàng tử “ hay “ Công chúa “ chán ghét.
Trần Nghệ Gia nhìn thấy Bàng Cùng Hiên, đôi lông mày khẽ thoáng lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không phải là cái nhìn chán ghét gì, nàng vỗ vỗ bụi trên người xong, hướng Bàng Cùng Hiên nói dí dỏm “Từ rày về sau đi đường nhớ mở to con mắt ra nha “
Đó không chỉ là công chúa, bề ngoài đã là công chúa, nột tâm có cùng một linh hồn bằng vàng với cô gái xấu xí trong truyện.
Bàng Cùng Hiên lần đầu tiên gặp mặt Trần Nghệ Gia, trong lòng đã có ý nghĩ như vậy.