Trong một canh giờ sau, Lan nhị tiếu thư dùng hết mọi ngôn từ hoa mỹ nhất trên thế gian để miêu tả nam nhân đó, nào là chàng ta đẹp đẽ anh tuấn đến kinh thiên động địa, nhật nguyệt phải lu mờ, nào là võ công của chàng ta cao cường đến mức có thể băng tường đạp nước mà không để lại dấu vết, nào là chàng ta chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể giết người, nào là chàng ta dịu dàng, quyến rũ đến mức chỉ cần một nụ cười cũng khiến chúng sinh điên đảo, ngây ngất đắm say.
Nhìn ánh mắt ngập tràn ý xuân của Hoán Linh, Hoán Sa bất giác nhớ lại lần đầu gặp muội muội vào hai năm trước. Khi đó, Hoán Linh còn là một đứa trẻ ngây thơ liều lĩnh, vậy mà giờ đây muội ấy đã mười bảy tuổi, vận váy gấm hồng, tay áo dài chấm đất, lay động dưới ánh trăng lung linh, yêu kiều như một đóa tường vi mới nở. Muội ấy đã là một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm, cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng, chẳng trách đã biết rung động. Chỉ có điều, nam nhân khiến muội ấy động lòng rốt cuộc là ai? Dựa theo mô tả quá lời của Hoán Linh, nàng không thể xác định nam nhân kia liệu có xứng đáng để muội muội bảo bối của mình trao gửi cả đời hay không.
"Tỷ tỷ, tỷ lại nghĩ đi đâu vậy?" Hoán Linh bất mãn dùng những ngón tay ngọc thon dài của mình kéo hồn Hoán Sa đang bay ở phương trời nào đó trở về. “ muội đang hỏi tỷ đó, theo tỷ mẫu thân có đồng ý cho muội qua lại với người trong giang hồ không, nếu không đồng ý thì phải làm thế nào đây?”
Hoán sa khẽ cử động cơ thể đã cứng ngắt vì ngồi lâu, thở dài nói:” Hoán Linh, mẫu thân cho muội đi cùng Tiêu Lãng đến Phong Thanh, tâm ý của người chắc muội cũng hiểu, tại sao muội lại nảy sinh tình ý với người trong giang hồ? Muội cũng biết mẫu thân ghét nhất là mấy chuyện đánh đánh giết giết, tỷ thấy Tiêu Lãng cũng không tồi đâu.”
“Thôi được rồi, tỷ đừng nhắc đến “ông cụ non” đó, muội thấy hắn già đến mức sắp vào quan tài rồi, ở cùng hắn muội bức bối chết đi được.” Hoán Linh sà đến, ra sức lắc cánh tay nàng. “Tỷ tỷ, mẫu thân nghe lời tỷ nhất, nếu mẫu thân phản đối, tỷ nhất định phải nói đỡ giúp muội đấy!”
“Nếu như nam nhân kia thực sự tốt như muội nói, sao mẫu thân lại phản đối chứ?”“Vậy tỷ nói xem Tiêu Tiềm có gì không tốt nào, tại sao mẫu thân lại không đồng ý gả tỷ cho huynh ấy?”
Nhắc đến Tiêu Tiềm, Hoán Sa lặng lẽ ngước nhìn vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Luận gia thế, Tiêu Tiềm là con nhà tướng, lại được phong tướng ban tước.
Luận về tài năng, Tiêu Tiềm mặc dù không làu thông kinh sử, nhưng tối thiểu cũng am tường binh pháp, giỏi mưu lược.
Luận về tình thâm, càng không phải nói, Tiêu Tiềm từng nói: “ Hoán Sa, mỗi khi kết thúc một trận chiến, ta đều nhìn về phía đông xa xăm, thấy mừng vui vô cùng vì vẫn được ở trên cùng một mảnh đất với nàng.”
Luận về tướng mạo, Hoán Sa bất giác nhớ lại vài tháng trước. Khi đó, Tiêu Tiềm dẫn quân xuất chinh. Chàng cưỡi trên lưng ngựa, dũng mãnh oai hùng, người choàng trường bào tía, tay giương cao trường thương, một trận gió thổi qua, dải tua rua đỏ trên trường thương khẽ lay động. Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, cảm thấy chàng thật oai phong.
Chính vào khoảnh khắc ấy, nàng đã nhận định Tiêu Tiềm chính là nam nhân để nàng nương tựa cả đời. Nàng cho rằng mẫu thân, người thương yêu nàng nhất, cũng sẽ nhận thấy như vậy. Nào ngờ, dù Tiêu gia nhiều lần mang sính lễ đến cầu thân, nhưng mẫu thân vẫn nhất mực từ chối với lý do: "Bệnh của Sa Nhi vẫn chưa lành, chuyện thành thân qua một thời gian nữa hãy bàn tiếp."
Hoán Sa hớp một ngụm trà nhạt, thu lại tâm tư, liếc nhìn Hoán Linh đang lắc tay nàng mạnh đến mức chiếc bàn gỗ hương cũng rung lên bần bật. Dù sao lòng Hoán Linh đã quyết, khuyên bảo thế nào cũng chẳng có tác dụng, nên nàng đành gật đầu. "Được rồi, tỷ có thể giúp muội, nhưng muội phải nói cho tỷ biết, chàng ta là người như thế nào? Đừng nói về vẻ bề ngoài nữa, hãy nói về nội hàm đi, nếu như chàng ta có."
"Đương nhiên là có rồi!" Hoán Linh nhìn ánh đèn nhàn nhạt trên bàn, ánh mắt long lanh, tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra bảy ngày trước. Nàng nhớ vô cùng rõ ràng, không bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Đêm khuya, đoàn thuyền áp tải bạc lao vun vút trên sông. Ánh đèn trên thuyền chiếu vào màn đêm, khiến sắc trời chuyển sang màu tím đậm. Không khí trong lành hòa quyện cùng mùi bùn đất.
Hoán Linh chẳng hề buồn ngủ, nàng vốn định ra mũi thuyền hóng gió, lại gặp Tiêu Lãng cũng đang đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, quan phục bằng gấm bay bay theo gió. Hắn ta dù chỉ vừa qua tuổi đôi mươi nhưng gương mặt anh tuấn đã toát ra vẻ trầm mặc. điềm tĩnh.
“Huynh vẫn chưa đi ngủ sao?” Nàng bước đến bên Tiêu Lãng, hỏi.
"Nơi này địa thế hiểm trở, thường có trộm cướp mai phục. Chẳng dễ dàng gì mới gom được số bạc này, việc tu sửa đê điều có hoàn thành đúng thời hạn hay không phụ thuộc vào nó, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót."
"Số bạc này được nhiều hộ vệ áp tải như vậy, lại có Lý tướng quân trấn giữ, bọn cướp dù to gan cỡ nào cũng không dám làm gì đâu, huynh đừng lo lắng quá”
"Thế sự khó lường, vẫn nên cẩn thận thì hơn, đề phòng bất trắc. Hoán Linh, nếu lát nữa thực sự có chuyện, muội nhớ phải nấp sau lưng huynh đấy."
Hoán Linh xua tay cười nói: "Huynh đâu có biết võ công, muội nấp sau lưng huynh thì có tác dụng gì chứ.”
Nàng còn chưa dứt lời, mặt sông yên tĩnh bỗng phát ra âm thanh như tiếng sấm nổ, nước bắn tung tóe, sóng cuộn trào khiến thuyền tròng trành, lắc lư.