Type: Thích Cháo Trắng
Từ lúc Vũ Văn Sở Thiên đến ở Lan hầu phủ, chứng ác mộng của Hoán Sa ngày một thuyên giảm, nhưng thi thoảng vẫn bị ác mộng làm tỉnh giấc. Sau khi tỉnh giấc, nàng thường thấy đèn ở Mặc Trúc Viên vẫn chưa tắt, nhìn xa xa, cứ như là đốm lửa ấm áp nhất ngày đông tuyết phủ. Nàng còn phát hiện, bất luận trước lúc ngủ nàng có đóng cửa sổ hay không, khi tỉnh dậy cửa sổ luôn được đóng chặt mà Minh Tâm xem ra không biết gì về việc này.
Còn nữa, nàng phát hiện nàng quên tìm người sửa bích sa song, vậy mà không biết từ lúc nào nó đã trở lại như ban đầu.
Nửa đêm cô đơn, có một ngọn đèn thắp thâu đêm, nửa đêm tỉnh dậy thấy cửa sổ được đóng chặt, và mỗi sáng tinh mơ đẩy cửa ra, trông bóng người điềm đạm thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc, ánh kiếm lạnh lẽo vẽ ra những đường hồ quang đẹp đẽ, còn nữa, lúc luyện nghe ý nghĩ, thi thoảng nàng còn nghe thấy tiếng sáo lay động lòng người… Những thứ này vô hình trung đã hình thành sự ấm áp mà nàng khó có thể miêu tả được.
Có lúc nàng nghĩ, nếu nàng có thể thay thế Vũ Văn Lạc Trần, trở thành muội muội của y thì cũng không tồi. Chưa biết chừng, ngày Ương Quốc tan vỡ, y có thể nể tình nàng, bỏ qua cho Tiêu gia, thả cho Lan gia trở về thánh vực Miêu Cương.
Đương nhiên, đây chỉ là việc chưa chắc chắn. Cũng chưa biết chừng, Ninh vương Vũ Văn Sở Thiên này đến hầu phủ còn có mưu đồ thâm độc hơn.
Suy cho cùng, thế gian này chỉ có lòng người là khó đoán nhất.
Đúng là lòng người khó đoán, nhưng lòng người cũng có tình nhất.
Bao nhiêu hiềm nghi, bao nhiêu tính toán, bao nhiêu lo sợ, khi đối diện với người chân tình với bạn, người thật lòng che chở cho bạn, cuối cùng bạn cũng sẽ quên sạch.
Ở núi Lạc Bối có một hồ khoáng nóng, có thể trị bệnh đau xương của Hoán Sa, điều này cũng hoàn toàn khiến nàng tin tưởng Vũ Văn Sở Thiên là người có tình.
Ngày hôm đó, từ sáng sớm, Vũ Văn Sở Thiên đã đến tìm nàng, đôi mắt lạnh lùng ánh lên một tia vui tươi hiếm có. Y bảo nàng: “Ta chuẩn bị xong hết rồi, có thể trị bệnh cho nàng rồi.”
“Bây giờ sao?” Nàng vừa tỉnh dậy, y phục còn chưa thay.
“Phải, nàng chuẩn bị đi, ta dẫn nàng đến một nơi, đi về phải mất bốn ngày.”
Vội vã chuẩn bị mọi thứ, sau đó y đưa nàng rời hầu phủ, rời đế đô Nghiệp Thành. Đêm muộn hai ngày sau, bọn họ vất vả leo lên được đỉnh núi Lạc Bối.
Đỉnh Lạc Bối cao nghìn trượng, tuyết tụ lâu ngày trên đỉnh núi, hàn khí rất đáng sợ. Đi bộ lâu, hàn khí ngấm vào xương, toàn thân Hoán Sa bị đông cứng, may thay, Vũ Văn Sở Thiên không câu nệ lễ nghĩa, ôm nàng vào lòng, lấy hơi ấm của bản thân ngăn chặn hơi lạnh ngấm vào xương nàng, nàng mới không đến nỗi chết rét ở chốn gió lạnh băng tuyết này.
Trăng treo lơ lửng trên trời, sương mù bay lượn, trên vách đá cheo leo có thể nhìn thấy một dòng suối nóng, nước suối màu xanh nhạt như lưu ly phỉ thúy, mây khói mù mịt. Đây chính là hồ Lạc Bối.
Vũ Văn Sở Thiên bế nàng nhảy vọt lên vách đá. Thân thể đột nhiên mất trọng lực, nàng vô tình bám lấy cổ y. Đôi mắt của nàng và lông mày của y gần trong gang tấc. Nàng ngửi thấy mùi hương trên người y, là hương thơm ấm áp của thảo dược và mùi thơm tinh khiết của lá trúc, còn có một mùi hương mát lạnh độc nhất thuốc về y. Một cảm giác thân quen trỗi dậy, nàng ngỡ ngàng nhìn y, khi bốn mắt nhìn nhau, nàng đọc được trong mắt y một chút ngượng ngùng. Nàng cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi nàng tập trung nhìn kỹ, y lại vội rã rời đi, không nhìn nàng thêm chút nào nữa.
Phi thân xuống trước hồ Lạc Bối, Vũ Văn Sở Thiên đặt nàng bên hồ, rồi rắc xuống hồ các loại dược liệu mà y đã chuẩn bị sẵn như gỗ đàn hương, ngưu kinh, mi trúc, xuyên khung, nhược mộc, đinh lịch, huệ thảo, huân thảo cùng hàng chục loại cỏ. Sau cùng, y mở hộp gỗ trong lòng, lấy ra dao thảo, đặt xuống nước. “Nước hồ Lạc Bối ngưng tụ nghìn năm, quy tụ linh khí của trời và đất, là nước thánh trị thương, kết hợp cùng phương thuốc bí mật thời thượng cổ và linh điểu tinh hồn châu, có thể gắn kết lại gân cốt.”
“Linh điểu tinh hồn? Thế gian này đến linh điểu còn khó tìm, huống hồ là tinh hồn châu của nó.”
Vũ Văn Sở Thiên khẽ cười, nhìn lên không trung, nói: “Nó đến rồi kìa.”Dứt lời, chỉ thấy một con chim ngũ sắc, đuôi dài, mào đỏ, bay đến từ không trung. Nó có đôi chân thon dài, đôi mắt nhanh nhạy. Linh điểu đậu lên vai Vũ Văn Sở Thiên, từ trong cặp mỏ màu đỏ nhả ra viên ngọc trắng óng ánh, sau đó nó chầm chậm bay đi.
“Đây lẽ nào là… song song điểu?” Lan Hoán Sa kinh ngạc nhìn Vũ Văn Sở Thiên thả viên hồn châu màu trắng vào nước suối.
“Không sai, chính là tinh hồn châu của song song điểu. Bọn ta từng giao hẹn, ta cứu mạng nó, nó sẽ cho ta tinh hồn châu của nó lúc ta cần.”
Song song điểu chính là thần điểu thượng cổ, cực kỳ thông minh, có thể nói chuyện với con người. Tinh hồn châu của nó có công dụng thần kỳ, xua đi hàn khí, nhưng song song điểu bản tính cao ngạo, hiếm khi tiếp xúc với người, không ngờ Vũ Văn Sở Thiên lại có thể giao hẹn với nó. Điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
“Nếu muốn phát huy công dụng tối đa, nàng phải cởi bỏ y phục, ngâm mình dưới hồ.” Y nhẹ nhàng nói.
Hoán Sa lặng lẽ gật đầu. Từ lúc nhìn thấy hồ thiêng này, nàng đã đoán được cách trị bệnh như thế nào. Mặc dù lương y như từ mẫu, nhưng nghĩ đến việc cởi y phục trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, hai má nàng vẫn hơi ửng đỏ lên.
Y quay người, lưng đối diện nàng, thấy nàng chần chờ chưa cởi, liền xé một đoạn vải lụa ở bên thắt lưng, bịt mắt mình lại. Đợi thêm một lúc, y vẫn chưa nghe thấy tiếng nước động, nghĩ rằng nàng không phải người có tính bẽn lẽn, chắc là do cử động không tiện, thế là y dò hỏi: “Lan tiểu thư, có cần ta giúp không?”
Lúc này, Hoán Sa vẫn đang dùng những ngón tay bị tê cóng, khó nhọc cởi đai áo. Nghe thấy vậy, nàng ngước lên nhìn sắc trời, đành phải khẽ đồng ý một tiếng.
Do dự một lát, Vũ Văn Sở Thiên cũng mò được đường đến trước mặt nàng. Y cố gắng giữ phép tắc, cởi dần từng thứ một, trước tiên là đai áo, sau đó là áo khoác bông bên ngoài, áo gấm bên trong, tiết y, cuối cùng chiếc yếm lụa mỏng màu vàng tươi cũng bị cởi nốt, để lộ thân hình mềm mại, yêu kiều của nàng.
Hoán Sa liếc mắt nhìn Vũ Văn Sở Thiên, thấy động tác của y có vẻ ngập ngừng, sắc mặt thì vẫn bình thường nhưng nhịp thở lại có phần không ổn định. Đối với một nam nhân bình thường, có thể không nhìn, nhưng liệu có thể không ham muốn? Má Hoán Sa bỗng nhiên càng nóng hơn.
Ổn định lại nhịp thở rồi, Vũ Văn Sở Thiên mới đưa tay ra bế nàng lên. Khi lòng bàn tay nóng ấm của y chạm vào làn da mềm mại của nàng, nàng thầm sợ hãi trong lòng, cơ thể cũng khẽ run lên, sức nóng từ hai má bỗng chốc lan ra toàn thân, đến nỗi hơi thở của nàng cũng nóng theo. May thay quá trình diễn ra không lâu, chỉ nháy mắt, thân thể của nàng đã chìm trong nước. Nước hồ trong trẻo, ấm áp, hương thơm của thảo dược lan tỏa, giúp nàng nhanh chóng định thần lại.
Vũ Văn Sở Thiên bịt mắt đứng bên hồ, rút cây sáo ngọc bên thắt lưng ra đặt lên môi, chậm rãi thổi khúc Nhân bất quy. Tiếng sáo uyển chuyển, giai điệu du dương, lắng nghe kĩ, trong khúc nhạc không thấy nỗi đau thương cùng cực, mà nhiều hơn là tình cảm quấn quýt, khó mà chia lìa được.
Trong lòng có tình, khúc nhạc mới có tình, xem ra y lại nhớ đến người trong tim rồi.
Khúc nhạc vừa dứt, thân thể Hoán Sa dần dần tỏa sáng, rõ ràng là rất khoan khoái, chứng đau xương nhẹ đi nhiều phần, xương khớp bị đứt lúc trước cũng dần dần hồi phục. Tinh hồn châu trong nước phát ra một tia sáng trắng, rồi dần dần biến mất. Bỗng nhiên nàng thấy tức ngực, toàn thân không có chút sức lực nào, liền giơ đôi tay ra quờ quạng, muốn nắm lấy thứ gì đó. Tiếng nước khuấy động vang lên.
Vũ Văn Sở Thiên nương theo âm thanh đó mà chạy đến, kéo nàng từ dưới nước lên, ôm vào lòng. Nàng yếu ớt nằm gọn trong lòng y, sắc mặt trắng bệch. Tóc tai lòa xòa, nước từ viên ngọc phát sáng lấp lánh trên da nàng, càng hiện rõ vẻ yêu kiều mị hoặc.
Người y bỗng cứng đờ, sau đó y cúi người bế nàng lên bờ, bắt đầu cởi áo của mình.
Hoán Sa bỗng chốc hoảng sợ nghĩ đến chuyện sai trái. Ở chốn rừng núi hoang vắng, không có vết tích con người này, nếu Vũ Văn Sở Thiên cư xử không đúng đắn với nàng, sợ là nàng có phản kháng đến chết cũng không có tác dụng gì. Vậy thì nàng nên làm gì, thà chết không theo, hay là nhẫn nhục, giữ lại tính mạng, để sau này trả thù y?
Trong lúc nàng còn đang mải băn khoăn, một chiếc áo khoác còn ấm hơi người trùm xuống, gói gọn toàn cơ thể nàng đến nỗi gió không tài nào chui lọt. Y lại cúi người bế nàng lên, đi vào trong hang đá, trong hang có đặt một chiếc giường ngọc ấm áp.
“Chiếc giường ngọc này được điêu khắc từ noãn ngọc núi Đơn Cô từ hàng nghìn năm trước, ấm áp không gì sánh bằng, có thể ngưng tụ nguyên thần, nguyên khí.” Y nói, trong giọng có chút gượng gạo. “Nàng ngủ một đêm trên chiếc giường này, khi tỉnh dậy sẽ không thấy đau xương nữa.”
Nàng khẽ “vâng” một tiếng.
Đặt nàng lên giường ngọc rồi, Vũ Văn Sở Thiên liền rảo bước đi mất, cứ như không muốn lưu lại một khắc nào.
Chiếc giường ngọc này quả nhiên không tầm thường, khoảnh khắc nàng nằm lên đó, dù thấy hàn khí trong núi vẫn vây quanh người như cũ, nhưng lại không thấy đau xương chút nào, ngược lại thấy xung quanh mát mẻ dễ chịu, dần dà đi vào giấc ngủ.
Đến khi nàng tỉnh dậy, y phục của nàng đã được xếp gọn, đặt bên cạnh giường ngọc, chỗ nàng có thể với tới.
Nàng mặc quần áo, chải lại đầu tóc, ôm áo choàng của Vũ Văn Sở Thiên ra khỏi hang, chỉ thấy mặt trăng đã lặn, bình minh lấp ló.
Một bóng người mặc áo xanh đứng trên tảng đá lớn ở đỉnh Lạc Bối, vạt áo bay phấp phới, toát lên vẻ cô độc. Bỗng nhiên Hoán Sa nhớ đến người đứng trên đỉnh Phù Sơn một năm trước, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, vẻ lạnh lẽo hiu quạnh đến thấu xương ấy, so với Vũ Văn Sở Thiên trước mắt đúng là giống hệt nhau.
Hóa ra, người thoáng xuất hiện nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trên đỉnh Phù Sơn ấy chính là y.
Nàng ôm áo choàng của y leo lên tảng đá lớn, đứng bên cạnh y, đúng lúc mặt trời mọc. Đỉnh Lạc Bối đơn độc được đón ánh bình minh đầu tiên, xóa tan mây mù, để lộ ra bầu trời xanh thẳm.
“Nàng ngủ có ngon không?” Vũ Văn Sở Thiên hỏi.
“Rất ngon.” Nàng cảm kích đáp. “Chứng đau xương trên thân thể ta đã hoàn toàn khỏi rồi. Thật sự đa tạ ngài! Nếu không phải ngài hao tâm tổn sức giúp ta trị bệnh, cả đời này ta sẽ phải chịu đựng nỗi giày vò đau đớn. Đại ân của ngài, Hoán Sa đến chết cũng không quên.”
Y nhẹ nhàng đáp lại: “Ta nói rồi, công lao ra tay cứu giúp, không cần cảm tạ.”
Mặc dù y nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng biết lần trị liệu này hao tâm tổn sức như thế nào, nàng lặng lẽ ghi nhận tấm ân tình này trong tim.
“Giang sơn Ương Quốc thật là đẹp.” Y bỗng nhiên thốt lên.
“Đúng vậy.” Nàng nghĩ, chính vì giang sơn Ương Quốc đẹp như vậy, Tuyên Quốc mới ham muốn mảnh đất này đến thế.
“Ương Quốc có ngàn khoảnh ruộng, núi sông quanh co khúc khuỷu, cảnh sắc tươi đẹp, nhưng Ương Quốc cũng có vô số nạn dân lưu lạc, không chốn nương thân, hoàng thành đêm đêm sênh ca, khắp nơi bách tính than khóc.”
Hoán Sa không nói nên lời.
Vũ Văn Sở Thiên lại nói: “Mẫu thân ta là người Ương Quốc, ta sinh ra ở Ương Quốc, lớn lên cũng ở Ương Quốc, vì thế ta cảm nhận được sự chia cắt, phân ly mà rất nhiều bách tính Ương Quốc đang phải chịu đựng, người nghèo lưu lạc khắp nơi, đói rét bám riết, nhục nhã lầm than… Vì thế ta không có hứng thú với giang sơn diễm lệ, ta chỉ muốn chấm dứt cơn ác mộng của bách tính Ương Quốc, giúp họ an cư lạc nghiệp, đủ ăn đủ mặc. Nàng cho rằng ta làm thế có sai không?”
“Chấm dứt cơn ác mộng của bách tính Ương Quốc có rất nhiều cách, Tuyên Quốc thôi dấy lên chiến tranh, bách tính sẽ không phải chịu nỗi khổ loạn lạc nữa.” Nàng biết bản thân mình đang biện minh át lẽ phải, nhưng thân là người Ương Quốc, bất luận thế nào nàng cũng không nói ra được câu: “Ngài nói đúng!”.
“Ồ, nàng thật sự cho rằng như vậy sao? Vậy thì nay chiến tranh hai nước đã tạm dừng, không còn nỗi khổ loạn lạc nữa, hãy xem hoàng đế Ương Quốc sẽ cho bách tính sống một cuộc sống ra sao.”
Nghe y nói vậy, Hoán Sa giật mình tỉnh ngộ. Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Tuyên Quốc đưa ra lời nghị hòa, tạm dừng chiến tranh, vì sao Ninh vương Vũ Văn Sở Thiên lại ở Nghiệp Thành lâu đến vậy. Nhiều năm liên tiếp, Tuyên Quốc không ngừng xâm phạm, hôn quân dựa cớ loạn lạc để thu sưu cao thuế nặng, khiến bách tính chịu khổ không nói thành lời, trút oán hận lên Tuyên Quốc. Đến nay, chiến tranh tạm dừng, sự mê muội của hoàng đế, sự hủ bại của chính quyền, lòng tham vô đáy của quan lại ngày một nghiêm trọng đúng như dự đoán của Vũ Văn Sở Thiên, lão bách tính chắc chắn sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ. Họ sẽ nhận ra nỗi khổ của bọn họ không liên quan đến Tuyên Quốc, không liên quan đến loạn lạc, tất cả đều là do hoàng đế ngu muội bất tài, hoang dâm vô đạo.
Lòng người đã chết rồi, đất nước còn có thể bình yên được không?
Đối diện với nam nhân có thể xoay chuyển vận mệnh đất nước, Hoán Sa không kìm được thầm cảm thán: Vũ Văn Sở Thiên, ngài nói không sai! Dập tắt niềm tin trong lòng người, so với việc tàn sát đẫm máu, là sự nhân từ lớn lao nhất. Không uổng cho dòng máu Ương Quốc đang chảy trong con người ngài, suy cho cùng ngày vẫn yêu thương mảnh đất mẹ này!
Nhưng với thân phận của nàng nàng không thể nói rõ với y những lời này.
Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi: "Nếu Ương Quốc tan vỡ, nàng muốn đi đâu?"
Miêu Cương Thánh Vực.
“Được.” Không nhiều lời, chỉ một từ dường như lại là lời hứa.
Hoán Sa cảm kích đầy mình Nhưng xét trên lập trường thân phận nàng lại ái ngại không tiện biểu đạt cảm nghĩ chỉ dâng lên y chiếc áo choàng ôm trong lòng trời lạnh ngài Mau mặc áo vào đi.
Y đón lấy chiếc áo, nói: “Chúng ta cũng nên về thôi.”
Trên đường về, Hoán Sa thấy y khẽ chạm vào cây sáo trúc, liền tán thưởng khúc nhạc của y uyển chuyển, tình cảm đong đầy, mang đến một làn gió mới cho khúc nhạc vốn bi thương này.
Y khẽ động lông mày. "Có chuyện đó sao?"
Nàng bật cười. "Có, chắc hẳn lúc ngài thổi sáo, tâm trí đang nhớ đến Hồng Nhan của mình?"
Y ngỡ ngàng một lát, ngước mắt nhìn nàng, xem ra nàng đoán đúng rồi. Vị hồng nhan này chẳng nói cũng rõ, chắc là nữ tử đã tặng y khăn lụa uyên ương rồi.
Nàng chỉ thuận miệng nói ra suy đoán, nhưng dường như Vũ Văn Sở Thiên lại hiểu lầm, giải thích một cách nghiêm túc: "Ta vừa mới nghĩ đến người ta tâm niệm nhiều năm nay, không có ý gì khác với muội muội Hoán Linh của nàng. Còn nữa, ta đã sớm nói với nàng ấy rằng, trái tim ta chỉ gửi gắm cho một người, đời này sẽ không thay đổi."
Haizzz! Hoán Sa không kìm được khẽ thở dài một tiếng, hóa ra Vũ Văn Sở Thiên này tâm tư trong sáng, không hiểu tấm lòng nữ tử gì cả. Dùng những lời si tình như "trái tim ta chỉ gửi gắm cho một người, đời này sẽ không thay đổi" để cự tuyệt một nữ nhân, đây rõ ràng là khiến nữ nhân đó càng kiên trì ý định! May là Hoán Linh đã xác định tình cảm rõ ràng, nếu không, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được.
Hồi lâu thật sự không biết nên nói gì, nàng đành cảm thán: "Nếu cô nương đó có thể đối đãi với ngài thật lòng, kiếp này thực sự không còn gì để luyến tiếc."
Ai ngờ Y lại trầm mặc một lúc, rồi đáp: "Nàng ấy đã quên ta rồi, ta cũng có việc cần làm, gặp gỡ không bằng quên đi.”
“Ồ…” Đối với người con gái mình yêu sâu sắc mà có thể nói quên đi một cách nhẹ nhàng đến vậy sao? Đối với nam nhân này, nàng hoàn toàn không biết phải nói gì.
Trên đường ra sức quất roi ngựa, mau chóng quay về hầu phủ. Hoán Linh chờ đợi đã lâu bên ngoài Mặc Trúc Viên lập tức nghênh đón, liến thoắng nói: “Tỷ tỷ, hai người đi đâu vậy, làm muội nhớ chết đi được.”
Đương nhiên Hoán Sa hiểu người khiến Lan nhị tiểu thư nhớ nhung nhiều như vậy không phải nàng, liền đánh mắt ra hiệu cho Vũ Văn Sở Thiên. Y lập tức hiểu ra, bèn viện cớ có việc, vội vàng đi vào Mặc Trúc Viên, trốn tránh Hoán Linh.