Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoán Sa bừng tỉnh giấc, vô tình chạm vào chiếc chăn bên người. Nàng dáo dác nhìn quanh, dường như muốn tìm cái gì đó.

Bích sa song, ghế gỗ đàn hương, cốc bạch ngọc, gương đồng đen, căn phòng vốn quen thuộc giờ đây trở nên trống rỗng, xa lạ. Thứ mà nàng muốn tìm dường như đã không còn từ lâu. Hai năm rồi, từ khi nàng bị trọng thương hôn mê cho đến lúc tỉnh lại, nàng luôn gặp những giấc mộng giống nhau. Cõi mộng chân thực như hồi ức, thế nhưng trong ký ức nàng lại chưa từng có cảnh này, cũng chưa từng có bóng dáng của chàng trai đó.

Lau những giọt mồ hôi trên trán, Hoán Sa kéo màn lên, cởi chiếc áo trắng, xuống giường và uống trà. Một ngụm trà lạnh chảy xuống, mọi sự hoảng loạn vì cõi mộng đó mà ra liền dịu đi rất nhiều.

Nàng đứng dậy, mở cửa sổ có tấm rèm ngọc. Đêm hơi lạnh, các vì sao đã đi ngủ rồi, gió đêm thổi tan những đám mây trôi. Trúc Viên đối diện nàng vẫn sáng đèn, trong màn đêm toả ra một chút ấm áp. Nàng đang định đóng cửa lại, bỗng nhìn thấy nơi cây đào đang rộ hoa phía xa có một bóng người đứng. Hoán Sa nghĩ mình hoa mắt, nhưng dụi mắt mấy lần, người vẫn đứng ở đó.

Y tiến từng bước, từng bước từ cây đào lại gần nàng, dưới ánh trăng trắng bạc, nàng nhìn rõ khuôn mặt của y, lại là Vũ Văn Sở Thiên.

Vũ Văn Sở Thiên đến trước cửa, ánh mắt tựa như những vì sao không tì vết, giọng nói tựa như tiếng gió thổi bất ngờ cất lên: “Thứ lỗi cho ta, xem ra đêm nay ta lại làm phiền nàng rồi.”

Phận là một tiểu thư khuê các, nàng biết lúc này việc nên làm là gọi to một tiếng "người đâu", hoặc ngay lập tức đóng cửa lại, thể hiện bản thân thận trọng không dễ dàng bị xâm phạm. Nhưng nàng lại không làm thế, vì nàng biết, nếu Vũ Văn Sở Thiên muốn làm hại nàng, ai đến cũng không ngăn cản nổi.

“Muộn thế này rồi, sao Vũ Văn công tử chưa đi nghỉ?” Nàng điềm tĩnh hỏi.

"Ta không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút. Lan tiếu thư sao vẫn chưa ngủ, lại mơ thấy ác mộng ư?"

Nàng đờ đẫn nhìn y, đờ đẫn vì y biết nàng thường gặp ác mộng, cũng mê muội vì sự xuất hiện của y.

"Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Lan tiểu thư, có phải là có chuyện muốn hỏi ta?"

"Ôi!" Nàng quên mất y không chỉ biết xem bệnh mà còn có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

"Có phải nàng muốn hỏi ta vì sao không ở trong dịch quán mà hoàng thượng đã sắp xếp, lại đến làm phiền Lan hầu phủ?"

Đây chính là điều khiến nàng khó hiểu nhất.

"Ngài sẽ nói cho ta biết sao?"

"Vì nàng quá giống Tiểu Trần, nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy Tiểu Trần vậy. Có điều nàng yên tâm, ta đã đồng ý với Lan phu nhân chỉ ở vài ngày, trị khỏi bệnh cũ cho nàng, ta sẽ rời đi, tuyệt nhiên không làm phiền nàng.”

“Ta nghe nói Vũ Văn cô nương mất tích ba năm trước, đến nay ngài vẫn chưa tìm thấy nàng ấy sao?”

“Muội ấy mấy rồi, trên đời này không còn Vũ Văn Lạc Trần nữa.”

Mặc dù nàng sớm đã dự đoán được khả năng này, nhưng khi thực sự nghe những lời thốt ra từ miệng Vũ Văn Sở Thiên, lòng nàng vẫn chùng xuống, bỗng chốc hối hận vì sự đường đột của mình: “Xin lỗi, ta không biết nàng ấy đã…”

“Không sao.” Vũ Văn Sở Thiên mỉm cười lắc đầu. “Đã qua hai năm mười tháng, ta cũng quen rồi.”

Ngày tháng nhớ tường tận như thế, có thể thấy y không quen nhiều đến nhường nào, y chỉ quen với việc nhớ nhung, ngày ngày khắc cốt ghi tâm.

“Ta…ta và nàng ấy thực sự rất giống nhau sao?” Nàng không kìm được hỏi.

Y lắc đầu. “Tối qua trời âm u, ta nhìn nhầm nàng thành Tiều Trần, hôm nay nhìn kĩ lại…thì không giống nhau, nàng đẹp hơn muội ấy, cũng hạnh phúc hơn muội ấy, bên cạnh nàng có người thân thực tâm yêu quý nàng, có người yêu thương thực sự che chở cho nàng, không như muội ấy…”

“Nàng ấy cũng rất hạnh phúc, nàng ấy có ngài, có một ca ca thực lòng yêu thương nàng ấy.”

Nàng vốn chỉ muốn an ủi y, nhưng không biết tại sao, khi nghe thấy lời này, ngón tay đặt bên mép cửa sổ của y bỗng trắng bệch, bệ cửa bằng đá hoa vỡ vụn.

“Xin lỗi, làm hỏng bệ cửa của nàng, ngày mai ta sẽ thay cho nàng.”

"Không dám phiền ngài, hạ nhân trong hầu phủ sẽ xử lý."

"Vậy nàng nghỉ đi, ta không làm phiền nữa." Nói rồi y quay người định rời đi.

"Vũ Văn Sở Thiên!" Nàng vội vã gọi tên y.

Y dừng bước, quay người lại, đôi đổng tử đen như mực để lộ vẻ dịu dàng đủ khiến người đối diện bị cuốn vào. Qua khung cửa sổ, nàng thất thần nhìn y, mơ hồ cảm thấy đã từng gặp nam nhân này ở đâu đó, trong mộng, hay là tiền kiếp.

Một lúc lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình. "Ngài có thật lòng với Hoán Linh không?"

"Thật lòng? Sao Lan tiểu thư lại hỏi những lời này?"

"Tâm ý của Hoán Linh với ngài, chắc ngài đã rõ, không biết ngài đối với muội ấy..."

"Ta với cô nương ấy chỉ là bèo nước tương phùng, không có ý gì khác."

Câu nói này, y nói với vẻ rất kiên định, và cũng rất lạnh lùng. Nàng cảm thấy buồn thay cho Hoán Linh, nhưng cũng vui không kém, vì suy cho cùng Vũ Văn Sở Thiên không phải là người tử tế có thể gửi gắm cả cuộc đời, Hoán Linh nên có sự lựa chọn tốt hơn.

Quá nửa đêm, gió càng lúc càng lớn, đến nỗi cửa sổ kêu lạch cạch, cũng thổi y phục của nàng bay phấp phới.

“Ban đêm gió lớn, đóng cửa sổ vào đi, tránh bị cảm lạnh.” Vũ Văn Sở Thiên quay lại, đóng cửa sổ cho nàng, tách nàng khỏi thế giới bên ngoài.

Đêm đó, đèn đuốc ở Mặc Trúc Viên cũng thắp thâu đêm. Hoán Sa cũng không ngủ nữa, ngồi trên ghế tựa, luyện thuật “lắng nghe ý nghĩ” dựa theo những phương pháp ghi chép trong Cửu Lê bí lục.

Lắng nghe ý nghĩ là thuật thu thập linh lực, thúc đẩy sức mạnh linh hồn, dựa trên tâm niệm và âm thanh của vạn vật. Thời thượng cổ, tộc Cửu Lê phong bí thuật này là Thần lực, trên thực tế, ngày nay nhiều cao thủ võ lâm có nội lực thâm hậu đều có thể làm được, từ lâu nó đã không còn được coi là Thần lực gì nữa, Hoán Sa chỉ xem như luyện tập một kỹ năng hữu dụng mà thôi.

Nín thở, tập trung tinh thần, Hoán Sa cảm nhận được cánh hoa rơi theo gió, lá cây khẽ lay động đón gió. Bỗng nhiên, trong không gian tĩnh mịch, tiếng sáo từ xa vọng lại ngày càng rõ hơn, một khúc Nhân bất quy bi thương vang lên, như giãi bày nỗi đau xót khôn nguôi cho những người trôi dạt tận chân trời góc bể, mãi không quay về.

Khúc nhạc vừa dứt, Vũ Văn Sở Thiên cất tiếng thương cảm: “Kiếp sau khi gặp lại, sẽ là những người chưa từng quen…Tiểu Trần, đây chính là điều mà muội muốn phải không?”

Đáp lại câu hỏi này của y, chỉ có tiếng hạt sương rơi xuống đất. Khúc nhạc lại vang lên, khiến người ta muốn rơi lệ, Hoán Sa bất giác thấy mắt mình ươn ướt.

Có tiếng bước chân đến gần, khúc nhạc bỗng im bặt. Giọng nói cung kính của nữ nhân cất lên: “Vương gia.”

"Việc ta sai ngươi điều tra thế nào rồi?" Giọng nói của Vũ Văn Sờ Thiên trở lại với âm điệu trầm lạnh vốn có.

"Đã tra rõ ràng. Vương gia dự liệu thật chuẩn xác, ngân lượng mà tổ chức Dạ Kiêu chiếm đoạt từ tu bổ đê điều là mưu kế của Tiêu Lãng, chỉ vì hoàng đế Ương Quốc cắt giảm quân phí, nguồn cung lương thảo ban đầu lại bị trì hoãn chưa đến được Hạ Âm, quân của Tiêu gia không đủ lương thực để ăn, Tiêu Lãng mới nảy ra ý định chiếm số ngân lượng đó."

"Xem ra Tiêu Lãng cũng không còn cách nào khác mới ra hạ sách như vậy." Giữ nụ cười lạnh băng, Vũ Văn Sở Thiên nói thêm: "Nay bão gió sắp tới, việc tu bổ đê điều bị đình trệ, bách tính hai bờ sợ là khó mà chịu nổi. Ngươi lệnh cho người thuyết phục quan viên hai bờ, nội trong năm ngày, ép bọn chúng từ quan, mang theo gia quyến cáo lão hồi hương."

"Nếu bọn họ không chịu thì sao?"

"Vậy tiễn bọn họ về."

Nữ tử kia lập tức đáp: "Mặc Ảnh đã rõ."

Ngừng một lúc, Vũ Văn Sở Thiên nói: "Còn việc gì ư?"

"Chủ nhân cho người chuyển lời: Đại quân đã sẵn sàng, chờ tin của vương gia."

"Truyền lời của ta: Muốn tiêu diệt toàn bộ Tiêu gia, lúc nào cũng được, muốn diệt vong Ương Quốc, cần ông ta tĩnh tâm chờ đợi."

"Ý của vương gia là?"

"Đợi."

Hoán Sa lặng người, tâm trí phân tán, không thể nào quy tụ linh lực để lắng nghe sâu hơn.

Lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nàng không kìm nổi hoang mang, rất muốn ngay lập tức truyền tin cho Tiêu Tiềm, để chàng đề phòng. Sau đó suy xét them lại thấy, cho dù nàng nói cho Tiêu Tiềm biết mục đích lần này của Vũ Văn Sở Thiên là diệt vong Ương Quốc thì có thể làm gì được chứ? Tuyên Quốc nhiều năm liên tiếp xâm phạm biên giới, rắp tâm tiêu diệt Ương Quốc người người đều biết, Tiêu Tiềm chẳng phải cũng biết sao? Nhưng dựa vào một võ phu như chàng, có thể thay đổi được gì?

Mười bảy tuổi, Tiêu Tiềm đã cùng cha là Tiêu Dũ chinh chiến sa trường, đến nay đã được bảy năm, biết bao lần sinh tử gần kề, máu nhuộm đỏ đất, đổi lại không phải là bình ổn giang sơn Ương Quốc, mà là hoàng thượng ngày một mê muội, người chết đói khắp nơi. Chiến công lừng lẫy của chàng, đổi lại không phải là sự tín nhiệm của hoàng thượng, mà là nỗi ngờ vực Tiêu gia công cao lộng hành, dần dần cắt giảm quân phí.

Cứ đà này, nếu Tiêu Tiềm không bị hoàng thượng nghi kỵ, viện cớ hạ độc sát hại như Lăng vương, thì cũng khó thoát khỏi số kiếp bỏ mạng trên sa trường.

Nhưng Ương Quốc sớm muộn gì cũng bị diệt vong. Đây không phải số mệnh, mà là nhân quả, là điều hiển nhiên!

Có lẽ, nàng thật sự phải hành động, khuyên nhủ Tiêu Tiềm nhận thức rõ sự hiển nhiên này và đừng hy sinh một cách vô ích nữa. Những liệu chàng có nghe không? Hoặc là nàng nên nghĩ cách khiến Vũ Văn Sở Thiên để cho Tiêu gia một con đường sống!

Quanh quẩn với suy nghĩ này, cho đến khi trời dần sáng, Hoán Sa đẩy mở cửa sổ, quan sát động tĩnh của Mặc Trúc Viên. Đột nhiên nàng nhìn thấy trong rừng có bóng người áo xanh lơ lửng giữa không trung, thân thể nhẹ nhàng như nước chảy gió bay, bước chân giẫm trên lá không lưu lại vết tích, bóng kiếm ác liệt như gió cuốn càn quét, lá trúc run rẩy, cành trúc lung lay.

Hoán Sa chọn chiếc váy dệt màu xanh nhạt mặc lên người, chờ Minh Tâm chải tóc cẩn thận xong, nàng ra cửa đi quanh hoa viên tĩnh mịch không bóng người, rồi đến bên ngoài Trúc Môn ở Mặc Trúc Viên.

Nàng ngẩng đầu lên đón ánh nắng ban mai, nhìn kĩ chỉ thấy bóng nam tử mờ ảo tay cầm thanh kiếm dài đang bay lượn trong rừng trúc. Kiếm pháp của y xuất thần nhập hóa, động tác biến hóa khôn lường mà nhẹ nhàng mềm dẻo, dáng đứng vững vàng tựa bàn thạch. Lá trúc khẽ lay động dưới kiếm khí, hạt sương rơi lả tả, y lặng lẽ bay qua biển trúc, dùng mũi kiếm hứng những giọt sương, rót vào trong ấm ngọc bích trên bàn bát tiên một cách dứt khoát. Chiếc ấm ngọc bích được đun trên lửa nóng rực, những giọt sương bên trong ấm sôi sùng sục, tỏa hơi nóng ra ngoài.

Hứng trọn bình sương mai rồi, y liền thu kiếm, xoay nhẹ nhàng lướt đến trước mặt nàng.

Nàng dịu dàng hành lễ. "Quấy rầy Vũ Văn công tử luyện công, xin thứ lỗi."

"Ta không phải đang luyện công, là đang pha trà."

“Pha trà? Trời chưa sang ngài đã dậy, chỉ để hứng sương pha trà sao?”

“Đúng thế. Không biết Lan tiểu thư có nhã hứng muốn uống thử không?”

Nàng không từ chối, đi theo Vũ Văn Sở Thiên vào rừng trúc, nơi bày biện bàn trà. Ngọn lửa dưới ấm bạch ngọc vừa hay đã tắt, hương trà đưa vào mũi, xen lẫn cảm giác mát lạnh của lá trúc đẫm sương, vô cùng tươi mát.

Y lấy chén, rót trà, lắc nhẹ rồi đưa cho nàng. “Trà này giúp tinh thần tỉnh táo, ta thấy sắc mặt Lan tiểu thư không tốt, chắc là tối qua ngủ không ngon, chi bằng uống một chén để định thần lại.”

“Đa tạ!”

Vị đắng nhạt xen lẫn ngọt thuần ùa vào miệng, không chỉ có hương nồng đậm của trà, mà còn có vị thanh mát của lá trúc.

“Mùi vị thế nào?”

Nàng cảm nhận dư vị thoang thoảng còn đọng trên môi, ngọt thơm như hoa lan, thanh mà không nhạt, uống vào nhè nhẹ, gần như không có vị gì. Sau khi uống xong, hương trà mới toả ra trong miệng. “Có vị mà như không vị, vẫn là có vị. Mùi vị của loại trà này rất đặc biệt. Vũ Văn công tử mỗi ngày đều uống, hẳn là trà này có lai lịch đặc biệt?”

Vũ Văn Sở Thiên nhẹ nhàng đáp: “Nhiều năm về trước vì bị kinh động nên Tiểu Trần không tài nào ngủ được. Ta mày mò y thư, cuối cùng chế ra phương thuốc trà an thần này, sáng sớm tinh mơ mỗi ngày đều hứng những giọt sương trên lá trúc để pha trà cho muội ấy."

"Mỗi ngày? Y phải yêu thương muội muội nhiều nhường nào, mới có thể ngày ngày hứng sương mai pha trà cho muội muội? "Vậy ngài... bây giờ vì sao ngày ngày ngài vẫn hứng sương mai pha trà?"

Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu nhìn cốc trà, hơi nóng của nước trà bốc lên nghi ngút, dần dần làm lu mờ gương mặt y. "Trà này là ta chuẩn bị cho nàng."

Truyện Chữ Hay