Sí Dã

chương 77: 77: phiên ngoại 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nam Nhứ bị anh hôn đến mất đi không khí cũng chẳng

sao cả, nhưng bị các anh em ngoài cửa trêu chọc, tức khắc khắp mặt ửng đỏ.

Mọi người nhìn thấy cô đỏ mặt, lại cười đùa một trận,

bởi vì quá hiếm lạ, với tính cách lạnh lùng kia của Nam Nhứ, đừng nói mặt đỏ

thành trái táo, cho dù có biến màu, thì cũng chỉ biến thành màu đen thôi.

Chính bởi vì tính cách lạnh nhạt đó của cô, đã

đánh lùi đi biết bao đàn ông có ý với cô.

Giang Ly ôm cánh tay tựa vào cửa sổ, trò chuyện

cùng mọi người, sau khi Nam Nhứ trở ra, các anh em cuối cùng cũng nhìn thấy bạn

trai của cô, nói tối nay nhất định không thể bỏ qua cho anh.

Nam Nhứ không đồng ý cũng phải đồng ý, các anh em

không thể nào buông tha cho cô.

Trần Trạm Bắc ngồi trong văn phòng làm việc đợi cô

tan làm, Nam Nhứ bận rộn với việc của bản thân, dư quang luôn có thể liếc thấy

ánh mắt nóng rực của anh, ánh mắt ấy lúc thì như lửa lúc thì sâu xa, cô ngẩng đầu,

“Anh sao thế?”

“Nhìn vợ của mình không được sao?” Trần Trạm Bắc

nói xong, anh bắt chéo chân.

Nam Nhứ trừng anh một cái, Trần Trạm Bắc nhanh nhẹn

bỏ chân xuống, miệng lẩm bẩm, “Vợ quản nghiêm quá đi, sau này biết sao đây,

ngày tháng thế này cũng thật mỹ mãn.”

“Anh dẻo miệng là giỏi, uống thuốc chưa?”

“Nào dám chưa uống, lời nói của vợ chính là thánh

chỉ.” Trần Trạm Bắc nhìn cô nhướng mày, Nam Nhứ cảm thấy anh hôm nay có chút

khác thường, bất quá phản thường gì gì đó không quan trọng, bởi vì sự khác thường

của anh, biểu hiện ra tình yêu của anh dành cho cô.

Buổi tối tụ họp cùng các anh em trong đội, Nam Nhứ

giữ Giang Ly lại, bữa rượu chè tối nay, bất luận thế nào Giang Ly cũng phải

giúp Trần Trạm Bắc cản rượu.

Đến nhà hàng, chọn một phòng bao, sau khi mọi người

ngồi xuống, Nam Nhứ giới thiệu Trần Trạm Bắc, nhắc đến công việc, nhắc đến những

thứ có thể nhắc đến, những điều không nên nói tất nhiên sẽ không đề cập.

Trước đây bọn họ cũng từng hợp tác với đại đội

phòng chống m túy, vốn không có nghe nói đến Trần Trạm Bắc, người bên cạnh

không nghĩ nhiều, bất quá Trịnh Lỗi lại nhìn anh thêm vài lần, sự biến hóa của

Nam Nhứ bắt đầu từ sau khi cô bị bọn buôn m túy bắt đi, phòng chống m túy, m

túy.

Anh ta khẽ nhíu mày, thấp thoáng đoán được chút

manh mối.

Trần Trạm Bắc nhìn thấy qua Trịnh Lỗi vài lần,

thân là đàn ông, đối với từng tấc đất trong lĩnh vực của bản thân đều có chủ

quyền, ánh mắt của anh ta nhìn Nam Nhứ trước đây rất không bình thường.

Giang Ly và Nam Nhứ đều uống không ít, sau khi Trần

Trạm Bắc uống hết một ly, lại uống thêm ly nữa, rượu chúc phúc của mọi người,

anh không thể không uống.

Nam Nhứ đi ra ngoài, đụng phải Trịnh Lỗi đang gọi

điện thoại ở bên ngoài, Trịnh Lỗi thấy cô đi ra, rất nhanh liền cúp máy.

“Anh Lỗi, uống cũng tương đối nhiều rồi, lát nữa

giải tán đi.”

Trịnh Lỗi nhìn Nam Nhứ vẫy vẫy tay, cô đi qua đó,

hai người đứng bên cửa sổ, Trịnh Lỗi hỏi cô: “Hai người quen nhau ở đâu? Lẽ nào

là?”

Nam Nhứ hơi ngẩng người, cứ như thế ngẩn người đôi

phút, Trịnh Lỗi liền biết bản thân mình đoán trúng rồi.

“Khá tốt đấy.” Anh ta nói.

Nam Nhứ cười cười: “Cảm ơn.”

Từ trong nhà hàng đi ra, cô vừa lên xe, Trần Trạm

Bắc liền đem cô đè xuống ghế, “Em cùng người đó ở bên ngoài nói gì thế.”

“Hỏi làm gì?” Cô khiêu khích anh.

“Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra anh ta đối với

em có ý đồ, em là của anh, người khác dòm ngó cũng không được.”

“Em nói này cậu Kiêu, hũ giấm này anh ăn cũng tào

lao thật thấy, bên cạnh em toàn là đàn ông, anh thăm dò từng người một à?”

“Thăm dò chứ, người đàn ông của em sở trường nhất

là việc này.”

Nam Nhứ khóc cười không rõ, “Bọn họ xem em như đàn

ông vậy á.”

“Chỉ có em ngốc nghếch xem bản thân mình là đàn

ông, em nói xem em giống đàn ông chỗ nào, làn da thì trắng nõn, khuôn mặt thì

xinh đẹp, đôi mắt thì long lanh, miệng nhỏ thì trơn bóng, eo thì thon thả, mông

lại cong cong……”

Nam Nhứ khúc khích cười tươi, “Khen đi, tiếp tục

khen, em thích em.”

Cô lại nói, “Em ở trong mắt anh, nhiều ưu điểm vậy

à?”

“Đẹp mà không tự biết, chỉ có bản thân em tự xem

mình là đàn ông, giống như gia đây mới gọi là đàn ông biết chưa.” Anh kéo lấy

tay của cô, phủ lên vòm ngực của mình.

Vải áo bị cơ bắp rắn chắc nong lên đường nét tràn

đầy tinh lực, mỗi một tấc da thịt đều tản phát ra hormone bùng nổ, Nam Nhứ cảm

nhận được nhiệt độ dưới lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng di động ở nơi đó,

trong khoang xe tối tăm, cô mím môi cười mềm mại vô cùng nổi lửa.

Đồng tử Trần Trạm Bắc co rút, màu mắt càng lúc

càng tối sầm, mắt nhìn môi liền áp xuống, Nam Nhứ mạnh mẽ đẩy anh ra, “Đừng quậy,

đây là trên xe.”

Về đến nhà gần giờ, gần đây nửa đêm anh luôn đau

đến lợi hại, Nam Nhứ cứ đến khoảng thời gian này liền thập phần căng thẳng, Trần

Trạm Bắc muốn quậy với cô, cô lại đẩy anh ra, chườm ấm, lấy thuốc cho anh.

Trần Trạm Bắc nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô,

trong lòng vô cùng không dễ chịu.

Quả nhiên, chẳng qua mấy chốc, cảm giác đau đớn lại

ập đến, thuốc vừa uống được vài ngày, hiệu quả tạm thời không quá rõ ràng, sắc

mặt của Nam Nhứ còn khó coi hơn cả anh.

Trần Trạm Bắc vượt qua khoảng thời gian này liền dần

dần yên ổn trở lại, Nam Nhứ đi vào nhà vệ sinh vắt khăn, cô đứng trước gương,

trong mắt sớm đã ướt đẫm, cô giặt khăn, giặt hết lần này đến lần khác, đem tất

cả cảm xúc đều phát tiết lên chiếc khăn.

Trần Trạm Bắc đợi một hồi lâu người cũng chưa quay

lại, anh đi đến sau lưng cô.

Nam Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt của hai người ở trong

gương giao nhau, hai đôi mắt đều ngập tràn cảm xúc ẩn nhẫn, Trần Trạm Bắc vòng

tay lên eo cô, môi rơi ở sau gáy cô.

Nụ hô của anh rất nóng bỏng, hơi nóng phả ra giữa

gáy cô, lòng bàn tay dày dặn nóng rực mang theo cỗ ma lực lướt qua từng tấc da

thịt trên người cô, cô không muốn tránh, bởi vì lúc này cô cảm thấy mình còn cần

anh hơn cả trước đây.

Hơi thở của cô, mang theo sức hấp dẫn nồng đậm,

vào giây phút tiến vào, thân thể của cô căng chặt gắt gao.

Cô cắn răng, đem tất cả cảm quan kích thích tỉ mỉ

dung nhập vào máu huyết.

Anh được cô bao bọc đến cổ họng phát đau, tiếng

hít thở càng lúc càng nặng nề, chỉ dùng mỗi một tư thế, cho đến khi cô phát ra

tiếng khóc run rẩy đến sụp đổ.

Nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Nam Nhứ ngủ

sâu đến thế này.

Tay cô được anh bao bọc, gắt gao nắm chặt vào

nhau, cô tựa lên vai anh, trong giấc mơ, đều là cảnh sắc tươi đẹp.

Tình trạng của Trần Trạm Bắc không phục hồi được

nhanh đến thế, bác sĩ nói loại bệnh đau này là một trận chiến lâu dài, có thế

nào cũng phải hai năm mới chuyển biến tốt, Nam Nhứ tìm đến Tây y, lại tìm đến

Trung y, châm cứu, vật lý trị liệu, những cách có thể dùng đến cô đều bảo anh

thử một lần.

Trần Trạm Bắc nói bản thân đã trở thành một con

chuột bạch, mỗi ngày bị ghim kim như thể tổ ong vậy.

Lại qua vài ngày, khí hậu âm u lạnh lẽo qua đi, cảm

giác đau đớn giảm nhẹ, đã liên tiếp vài ngày không còn đau đớn nữa.

Trái tim treo lên cao của Nam Nhứ dần dần quay về

lại chỗ cũ, mắt thấy sắp đến cửa ải cuối năm, Trần Trạm Bắc đang nghỉ phép, anh

khẳng định phải về nhà, anh đi, cô lại không yên tâm, cô muốn cùng ba ba thương

lượng một chút, cô cùng anh quay về.

Ngày hôm đó, Trần Trạm Bắc rảnh rỗi vô sự bèn đi đến

đại đội phòng chống m túy, nhiều ngày không xuất hiện, mọi người đều vây lại,

ào ào nhiều chuyện hỏi anh có phải đi tra án hay không.

Rõ ràng nói là nghỉ phép, nhưng chẳng ai tin cục

trưởng Tăng thật sự cho anh nghỉ phép dài hạn.

Anh đến rồi, mọi người vây quanh anh không chịu

buông, nói sắp nghỉ phép rồi, tối nay mọi người ra ngoài uống vài chén, Trần Trạm

Bắc thoát không khỏi sự nhiệt tình của mọi người, bèn đồng ý.

Anh gửi tin nhắn cho Nam Nhứ: Tối nay anh cùng người

của đại đội cùng đi ăn bữa cơm, tối nay em tự mình ăn đi, đừng chờ anh.

Nam Nhứ: Không được uống rượu.

Trần Trạm Bắc: Anh đến lấy xe, không uống đâu.

Nam Nhứ: Em tin anh mới lạ, không được uống.

Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười, trả lời cô: Thật

sự không uống.

Anh nói không uống, người bên cạnh nào có tha, Trần

Trạm Bắc không thể nào nhắc đến việc bản thân bị thương, rượu này một ly xuống

bụng, mở đầu, ly thứ hai ly thứ ba, liền uống thỏa thích.

Cả cuộc vui này nam nam nữ nữ hai mươi mấy người,

đều là đồng nghiệp trong đại đội, Trần Trạm Bắc mất tích một khoảng thời gian,

mọi người ra sức bát quái hỏi anh có phải đi tra án hay không.

Trần Trạm Bắc giải thích, mọi người cũng không

tin, sau đó một hai bắt anh kể cho mọi người nghe chút kinh nghiệm và kiến thức

của anh liên quan đến phương diện m túy này, thật không dễ gì mới tóm được người,

bọn họ nào có dễ dàng buông tha cho anh.

Trần Trạm Bắc đơn giản sơ lược kể về một số tội phạm

buôn bán m túy mà bọn họ không quen, thủ đoạn buôn bán m túy của bọn họ, nói

đến chỗ đau hận, mọi người đều hận đến cắn răng, máu huyết dâng trào, thề phải

đem các phần tử buôn bán m túy khai trừ ra khỏi lãnh thổ nước ta.

Bao gồm cả rắn hai đầu mà Hồng Phi quan tâm nhất,

rắn hai đầu chỉ là một phần, còn có rất nhiều phần tử bọn họ không hiểu rõ, Trần

Trạm Bắc cũng đơn giản kể ra vài người cho mọi người đề phòng.

Hồng Phi bảo anh quay về lên vài lớp cho mọi người

nghe, Trần Trạm Bắc nói hiện tại anh là được nghỉ phép, không phải tự mình chủ

động xin nghỉ, anh nói xong liền bất lực cười cười, mọi người cũng không biết

đây là chuyện gì, bởi vì anh phạm sai bị trừng phạt, Trần Trạm Bắc lắc đầu, nói

anh cả đời này điều không có khả năng nhất chính là phạm sai.

Sau khi Nam Nhứ tan ca đã quay về bên chỗ ba ba,

cô cùng ba ba đề cập đến suy nghĩ của bản thân, cô không giấu diếm bệnh tìm của

Trần Trạm Bắc, ba Nam hơi có chút lo lắng, cô giải thích nói gần đây ổn hơn nhiều

rồi, chẳng qua là cô không yên tâm để anh tự mình quay về.

Cô cùng ba ba đi ăn cơm tối, về đến nhà là giờ

hơn.

Kim Cương cùng Tiểu Quai tiếp xúc dần dần trở nên

hòa bình, Tiểu Quai cũng không còn sợ Kim Cương đến thế nữa, Kim Cương cũng

không mấy khi ức hiếp Tiểu Quai, bất quá thỉnh thoảng vẫn sẽ động mỏ mổ Tiểu

Quai.

Nam Nhứ tắm rửa một lượt, nhìn thời gian càng lúc

càng muộn, tuy rằng mấy ngày gần đây thân thể Trần Trạm Bắc chuyển biến tốt hơn

không ít, nhưng cô vẫn lo lắng cơn đau của anh lại phát tác.

Cô vừa lau tóc, vừa gửi tin nhắn cho Trần Trạm Bắc:

Các anh tụ tập ở đâu thế?

Trần Trạm Bắc: Tiệm cơm bên cạnh đại đội.

Nam Nhứ: Có uống rượu không?

Trần Trạm Bắc đang đánh chữ, Mạnh Nguy đã rót đầy

rượu vào cái ly rỗng của anh, “Anh Bắc, em kính anh một ly.”

“Muốn uống cứ nói thẳng, đừng tìm lý do.” Ngữ khí

trên miệng Trần Trạm Bắc rất cứng rắn, nhưng tay đã cầm ly rượu lên cụng một

cái vào ly của Mạnh Nguy đang đưa đến.

“Anh Bắc, chuyện trước đây……..”

“Tôi vừa đến có mấy ngày, có thể có chuyện gì cơ

chứ.” Anh nói xong, ngẩng đầu trực tiếp nốc cạn ly rượu.

Mạnh Nguy mạnh mẽ gật đầu, liên tiếp nốc cạn ba ly.

Vu Kiệt sáp đến gần: “Anh Bắc, em nỗ lực, đợi đến

lúc em đạt đến tiêu chuẩn có thể làm đồ đệ của anh, anh có thể thu nhận em làm

đồ đệ không?”

Trong tay Trần Trạm Bắc đang cầm điện thoại, tin

nhắn của vợ còn chưa trả lời, giờ lại sáp đến thêm một người, “Sao cậu giống

Hoàng Di Hân thế, cô ta muốn nhận Nam Nhứ làm sư phụ, còn cậu, một hai bắt tôi

thu cậu làm đồ đệ.

A Kiệt, sư phụ đồ đệ mấy thứ này không quan trọng,

mục tiêu của chúng ta là, bắt được tội phạm buôn bán m túy, bảo toàn tính mạng

của bản thân.”

Mạnh Nguy nghe thế, mở miệng nói: “Vẫn là anh Bắc

của chúng ta trâu bò, mê hoặc được cả Nam Nhứ.”

Vu Kiệt nói: “Tôi còn cảm thấy anh Bắc thích thiếu

tá Nam đấy.” Dù gì thì hôm nó hai người nói chuyện, cảm giác vô cùng thân thiết,

khẳng định không phải quan hệ bình thường, hơn nữa cậu ấy chưa từng thấy qua

anh Bắc cười tươi với cô gái nào như thế này.

Khóe miệng Trần Trạm Bắc giật giật, tay gõ gõ lên

mặt bàn: “Bớt bát quái, sau này đều ngậm miệng cho kín vào, đừng hở cái có chuyện

là thiếu tá Nam không có chuyện lại Nam Nhứ.”

“Dô dô dô, tính chiếm hữu này của anh Bắc, làm như

thể hai người có gì gì đó vậy.” Mạnh Nguy cười hi hi, cười đến vô cùng gian xảo,

người bên cạnh tiếp lời, “Nói không chừng, anh Bắc và thiếu tá Nam thật sự có

gì gì đó.”

Mọi người chỉ xem chuyện này như trò vui mà nói

thôi, Trần Trạm Bắc châm một điếu thuốc, bất lực cười cười, cúi đầu trả lời tin

nhắn: Em ngủ trước đi, đừng chờ anh.

Nam Nhứ lái xe đến đây, cô hỏi nhân viên phục vụ

phòng bao của bọn họ, nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng bao, cửa vừa

mở ra, Nam Nhứ liền nhìn thấy Trần Trạm Bắc ngồi đó, trong tay còn cầm cái ly,

bên cạnh có một cô gái đang nói gì đó với anh, cô gái kia đôi mắt rưng rưng lệ.

Mọi người thấy Nam Nhứ đột nhiên xuất hiện, đều bất

ngờ chốc lát, sau đó tức khắc ầm lên: “Đây là ngọn gió nào thế, cư nhiên lại thổi

thiếu tá Nam đến tận đây.”

Nam Nhứ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Trần Trạm Bắc,

“Tôi đến tìm anh ấy.”

Trần Trạm Bắc thấy Nam Nhứ đi vào, động tác đầu

tiên trên tay anh, chính là lật đật đem ly rượu đẩy đến trước mặt Hồng Phi ngồi

bên cạnh, Nam Nhứ nghĩ thầm, anh giả vờ, giả vờ tiếp đi, còn giả vờ với cô ư,

biết ngay anh sẽ uống rượu, đã giờ rồi, vẫn còn uống.

Trần Trạm Bắc vội vã đứng dậy, “Sao em đến đây thế,

không phải bảo em ngủ trước đi đừng chờ anh sao.”

“Biết mọi người uống rượu, anh không lái xe được,

nên em đến đây đón anh.”

Mọi người đều kinh ngạc đến nói không nên lời, vốn

dĩ chỉ cảm thấy quan hệ của hai người này có chút ám muội, câu nói của lúc này

đã đủ nói rõ ràng, đây nào phải ám muội, rõ ràng là có một chân, không, rõ ràng

chính là quan hệ tình lữ.

Trần Trạm Bắc khoác vai của Nam Nhứ, đem cô kéo

vào trong lòng, nhìn mọi người nói, “Nào, gọi chị dâu đi.”

Mọi người tức khắc cười ầm lên, sau đó đồng loạt mở

miệng gọi, “Chào chị dâu.”

Mọi người nhường cho Nam Nhứ một chỗ ngồi, lại bảo

nhân viên phục vụ cho thêm bộ dụng cụ ăn, Nam Nhứ cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn mọi

người ăn cơm, nhìn mọi người đốc rượu Trần Trạm Bắc.

Chân mày cô càng nhíu càng chặt, Vu Kiệt nhỏ giọng

nói với Mạnh Nguy: “Thiếu tá Nam không vui rồi kìa.”

“Chị dâu, các anh em đặc biệt kính trọng anh Bắc,

bội phục anh ấy từ tận đáy lòng.” Mạnh Nguy sửa miệng sửa vô cùng trôi chảy,

“Chị dâu, chị với anh Bắc, không lẽ thật sự trong hai hôm đi Vân Nam nên đôi đó

chứ?”

Mọi người hiếu kỳ từ lâu rồi đấy, lời của Mạnh

Nguy vừa thốt ra, tất cả âm thanh đều ngưng đọng đồng loạt vểnh tai lên.

“Không phải, bọn tôi ở bên nhau hơn hai năm rồi.”

Cô nhìn sang Trần Trạm Bắc, “Hình như, qua ba tháng nữa là tròn ba năm rồi.”

“Đậu má, hai người đi Vân Nam một chuyến, một chút

tiếng gió cũng không lọt ra ngoài, công tác bảo mật này làm thế nào được thế?”

Một tay Trần Trạm Bắc đặt trên vai Nam Nhứ, thân

thể tựa vào lưng ghế, “Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ năng lực điều tra của

các cậu quá trì độn.”

Mọi người đồng loạt đồng thanh xía một tiếng.

Sau khi tàn cuộc, Nam Nhứ lái xe, Trần Trạm Bắc

nói chuyện với cô, đổi lại được chỉ là một ánh mắt hình lưỡi dao.

Về đến nhà, Trần Trạm Bắc một phát ôm lấy cô, Nam

Nhứ đẩy ra, “Lấy cái móng vuốt của anh ra.”

Trần Trạm Bắc ủy khuất cùng cực: “Nam Nam hung dữ

với anh.”

“Thân thể của chính mình ra sao anh còn không biết,

mới ổn được mấy ngày lại đi uống rượu.”

“Bọn họ quá nhiệt tình.”

“Nhiệt tình nên anh không chối từ được?”

Trần Trạm Bắc gật đầu, anh là vui mừng khi mọi người

xem anh như anh em, biết bao năm rồi anh chưa có loại cảm giác như thế này,

trong lòng nhất thời cao hứng, nên không khống chế được uống thỏa thích.

“Cô gái nhỏ người ta rưng rưng nước mắt, có phải

cô ta nhào đến, anh cũng không chối từ không.” Ngón tay Nam Nhứ dùng sức chọc

lên vai anh.

“Đây đúng thật là oan uổng tận trời, tháng sáu

cũng có thể đổ tuyết.

Nam Nam, dáng vẻ em ghen thật là đáng yêu.” Anh

đem cô kéo vào trong lòng, hung hăng hôn một cái lên đầu cô.

“Anh là của em, người khác nhìn một cái cũng không

được.” Cô đem lời anh nói anh hôm đó bê nguyên xi trả lại cho anh.

Trần Trạm Bắc thấp giọng cười cười, “Thích dáng vẻ

Nam Nam ăn giấm, làm lão tử hưng phấn không thôi.”

Nam Nhứ vốn dĩ còn có thể căng chặt cảm xúc không

cho anh nụ cười, nhưng bị dáng vẻ giở trò vô lại của anh làm cho dở khóc dở cười,

“Thật hết cách với anh, trước khi thân thể còn chưa hồi phục, bớt đụng vào rượu.”

“Được, nghe vợ hết.”

Nam Nhứ đi vào nhà vệ sinh thả nước cho anh tắm,

Trần Trạm Bắc thấy Kim Cương chủ động đến gần Tiểu Quai, nhưng Tiểu Quai lại trốn

nó, Kim Cương lại mặt dày sáp đến gần, Tiểu Quai vỗ cánh phành phạch bay đến một

góc khác.

Kim Cương tràn ngập mất mát, Trần Trạm Bắc hừ lạnh,

“Tự mày chuốc lấy, vặt lông người ta cho đã người ta chịu đối tốt với mày chắc.”

Kim Cương phát ra tiếng kêu lầu bầu lầu bầu, hiển

nhiên không vui vẻ.

Anh dùng tay chọc vào đầu của Kim Cương, “Làm một

chú chim anh vũ, điều quan trọng nhất chính là vui vẻ.”.

Truyện Chữ Hay