Shuumatsu Nani Shitematsu Ka? Mou Ichido Dake, Aemasu Ka?

phần 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những cô gái

Khi cuộc chiến đến gần, sự căng thẳng len lỏi vào trong lòng Sư đoàn Năm.

Theo báo cáo của đội trinh thám, con Croyance trên Đảo 39 chưa có động tĩnh gì. Vì vậy, sẽ không có thay đổi nào trong kế hoạch. Giai đoạn đầu tiên của chiến dịch sẽ bắt đầu trong vòng ba tháng nữa.

Cứ mỗi ngày qua, mọi người ngày càng trở nên ít nói, sĩ khí chìm nghỉm như hòn đá. Bầu không khí tiêu cực và lo sợ bám lấy những người lính như một thứ bệnh dịch.

Kẻ thù họ chuẩn bị chiến đấu là một loài Quái Thú mà, cho tới tận năm năm trước, mới chỉ từng được nhìn thấy trên mặt đất. Không có một hồ sơ trận đánh nào để nghiên cứu. Vì vậy, dữ liệu như cách tấn công hiệu quả nhất, tầm hoạt động và tầm xa tấn công của con Quái Thú đều hoàn toàn mù tịt.

Hơn nữa, mặc dù nhiệm vụ của Vệ Binh Đeo Cánh là chiến đấu và đẩy lui những con Quái Thú, rất ít binh lính thực sự có kinh nghiệm chiến đấu ở khoản này.

Những người lính từng chiến đấu với Materno và Croyance năm năm trước đều đã chết. Những gì họ để lại là những báo cáo lộn xộn về những cuộc chiến ấy, mà dù nghiên cứu thế nào cũng chỉ rút ra một kết luận rõ ràng duy nhất: Chúng ta không làm gì nổi bọn chúng.

Những báo cáo từ trước thời điểm năm năm trước, thời mà chỉ có loài Teimerre trôi được lên bầu trời, cũng đầy rẫy vấn đề. Những trận chiến với bọn Teimerre được Sư đoàn Hai, một đơn vị pháo binh gồm những tay Bò Sát đô con, sử dụng những vũ khí bí ẩn đảm nhiệm. Chỉ có đơn vị ấy thực sự có “kinh nghiệm chiến đấu thực tế” với bọn Quái Thú, và bản chất của loại vũ khí mà họ sử dụng vẫn còn là tuyệt mật

Vì vậy, những người lính của Sư đoàn Năm vẫn tiếp tục lo lắng. Tâm trí họ dán chặt vào sự hủy diệt không tránh khỏi đang dần tiến tới, và khi hi vọng của họ vơi dần, ngày càng khó để mỗi người tập trung vào công việc hàng ngày.

***

Rốt cục thì Croyance, Quái Thú thứ Mười Một, Quái Thú Kìm Hãm và Giam Cầm là cái gì?

Chúng ta không biết nhiều về hình dáng thực sự hay làm thế nào để tiêu diệt nó. Có điều, nếu nói riêng về đặc điểm bên ngoài thì có rất nhiều thứ để nói.

Croyance là một tinh thể pha lê màu đen khổng lồ.

Đương nhiên, nó không phải khối pha lê bình thường. Có hai đặc điểm khiến nó trở nên đặc biệt. Một, nó hấp thụ mọi thứ nó chạm vào và lớn lên trong quá trình đó. Hai là, mọi va chạm sẽ khiến quá trình hấp thụ trở nên nhanh chóng hơn.

Một cách tương đối, nó không phải là mối nguy trừ khi bạn chạm vào nó. Nếu gặp phải nó, nó an toàn miễn là bạn giữ khoảng cách.

Vấn đề nằm ở chỗ không có cách nào để phá hủy Croyance. Kể cả nếu ban đầu nó chỉ là một miếng màu đen con con, nó sẽ ngày càng lớn lên khi nó hấp thụ mọi thứ xung quanh. Nó càng lớn thì nó càng chạm vào nhiều thứ mà nó có thể chầm chậm nuốt chửng. Nếu tấn công nó bằng một thanh kiếm hay một viên đạn, nó sẽ nuốt chửng luôn cả vũ khí đó và tiếp tục lớn lên. Thứ duy nhất nó không thể đồng hóa được là cát và đá, điểm yếu đã biết duy nhất của nó.

Quá trình đồng hóa ban đầu diễn ra khá chậm. Ví dụ, sẽ mất hơn 24 tiếng để hấp thụ hoàn toàn cơ thể của một người thú. Nếu người đó nhanh chóng được cưa tay, có thể anh ta sẽ sống sót. Tuy nhiên, nếu trong cơn hoảng loạn anh ta vật lộn với nó quá nhiều, quá trình nuốt chửng sẽ tăng tốc nhanh chóng và biến anh ta thành một bức tượng pha lê câm lặng.

...Mấy tên này vô tư thật.

Mặc dù anh đã cẩn thận không để điều này lộ ra mặt hay trong giọng nói, Feodor khinh bỉ những đồng đội của mình.

Từ trước tới giờ họ chưa bao giờ thấy cái gì đáng sợ như vậy. Trước khi tận mắt nhìn thấy con Croyance, có lẽ họ chưa bao giờ tưởng tượng có ngày họ phải đối đầu với nó.

Thế giới vốn luôn bên bờ vực diệt vong. Khi cuộc sống của chúng ta nằm trên lớp băng mỏng, việc đối diện với cái chết như vậy là lẽ thường tình

Đối với Feodor, đó không chỉ là lời nói vu vơ; đó là điều chính anh đã trải qua. Sau ngày hôm đó, không còn gì làm anh thấy sợ hãi nữa.

***

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi bốn cô gái đến đây.

Feodor đang giữ vai trò sĩ quan cấp trên của họ, nhưng thực sự thì anh chẳng phải làm gì cả. Hôm đầu tiên anh có đưa họ thăm quan một lượt khu doanh trại và đưa họ gặp một số người quan trọng, và tất cả chỉ có vậy. Anh không phải một người hướng dẫn, cũng không có nghĩa vụ tham gia các buổi tập của họ. Hơn nữa, mấy cô gái tự nguyện hòa nhập với Sư đoàn Năm mà không cần sự giúp đỡ của anh,

“Chà, không phải mình đang than phiền vì công việc quá nhàn nhã, nhưng…”

Feodor vô thức ngắm nhìn cảnh vật xung quanh từ mái của khu doanh trại.

Một nguyên tắc chung của các khu quân sự là chúng được thiết kế để có tầm nhìn xấu. Việc được bao bọc bời địa hình dễ nhìn và dễ bao quát chỉ trong một cái nhìn là một điểm bất lợi trong chiến đấu. Nhưng cũng vì vậy mà nơi đây là một nơi ở không lấy gì làm dễ chịu.

Anh cắn một miếng bánh bọc đường khi một giọng nói bất ngờ cất lên sau lưng anh. “Vậy là, tớ nghe nói cậu đã có hôn thê?”

“Cậu nói về cái gì vậy?”

“Huh? Hôm trước cậu vừa nói vậy với ngài Sĩ quan hạng Nhất còn gì?”

Trước mặt ngài Sĩ quan hạng Nhất? À, từ hôm đấy.

“Thế mà tớ cứ nghĩ mình là bạn cơ đấy, vậy mà giờ tớ mới được biết vụ này. Tớ có quen cô ấy không nhỉ?”

Tiếng cánh vỗ lấp đầy không trung khi binh nhất Nax Selzel hạ cánh phía sau Feodor. Bởi họ có cấp bậc khác nhau, Nax thường nói kiểu lịch sự (lịch sự hết mức mà người lính Ưng tộc này làm được) với anh ở trước mặt mọi người, nhưng khi chỉ có hai người họ nói chuyện thân mật đúng như những gì hai người bạn cùng phòng cũ nên nói với nhau.

“Thì, đúng là tớ đã đính hôn. Nhưng quê nhà tớ đã biến mất từ lâu, và cuộc hôn nhân cũng biến mất cùng nó.” Sau khi chắc chắn họ chỉ có một mình, Feodor bỏ kính ra. Anh đeo chúng chủ yếu để che giấu ánh đáng sợ của mình; anh không để lộ bất cứ khuyết điểm nào khi đang trong vai hình mẫu hoàn hảo, và dần dần anh có thói quen chỉ thành thật khi không đeo kính.

“Biến mất?”

Anh lờ câu hỏi đó đi. “Tớ chỉ lấy cớ thôi. Cậu thấy bốn đứa không dấu đó chưa? Bọn tớ gần tuổi nhau, nên tớ không muốn ngài sĩ quan suy nghĩ nhiều. Ông ấy lo mối quan hệ của bọn tớ tuột khỏi tầm kiểm soát.

“Hmm… có lý đấy.” Nax bỏ cuộc. “Tớ chắc chắn rằng nếu đó là cậu thì đó hẳn là một vấn đề khó tránh khỏi.”

Vấn đề với những tộc có mùa giao phối là họ không hiểu những tộc không có mùa giao phối, và ngược lại. Điều tương tự cũng đúng với hầu hết những thứ còn lại giữa những tộc này, nhưng riêng vấn đề này thì vô cùng phiền phức. Nhiều tộc nhân thú có mùa giao phối có ý thức về phẩm giá rất khắt khe và điều đó ăn sâu vào văn hóa của họ tới mức cấm lại gần hoặc chạm vào người khác giới trong tuổi hôn nhân. Điều này có lý do chính đáng, vì vào vài thời điểm trong năm, sự cân bằng mong manh giữa phẩm hạnh và bản năng của họ sụp đổ trên quy mô khổng lồ.

Và với dân số đông đảo hơn nhiều so với các tộc không dấu, tộc nhân thú được dùng làm mốc tham chiếu cho hầu hết luật lệ của xã hội.

“Nếu cậu nói thật về chuyện đó, thì cậu cứ việc đóng tiếp cái vai con người thành thật của cậu đi. Cái đồ Imp khôn vặt.

“Đừng nói vớ vẩn về hình tượng của tớ. Nó đúng hơn thì nó là…” Feodor nhếch mép, khẽ nhún vai. “Một sự vận dụng khéo léo để khiến việc giao tiếp suôn xẻ hơn.”

“Thế, cuối cùng thì vụ này là sao?” Nax đưa tay xoa cằm. “Tớ cũng thấy bọn họ trông hơi trẻ con, nhưng sẽ có một ngày nó sẽ trở thành cái kịch bản nữ trợ lý mà mọi người đều yêu thích. Cậu có định lẩn ra chỗ nào đấy và tấn công mấy em này không?”

“Không đời nào.” Feodor gạt phăng câu đùa của Nax. “Họ là tộc không dấu phải không? Không phải gu của tớ.”

“A lô, Feo?” Nax hỏi, giọng ngờ vực. “Dạo này cậu có soi gương không?”

“Tớ không quan tâm đến tộc của mình. Tớ thích những ngoại hình bông xù lông trắng của mấy cô em Miêu tộc. Những đôi tai kiểu này nè,” Feodor giơ hai tay lên đầu. “dựng thẳng lên. Những cô gái da trần… ừ thì cũng có xinh, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.”

“Cha này hỏng rồi.” Nax lầm bầm, nhìn lên trời. “Ừ, thế thì.. hơi nhạt nhẽo, nhưng tớ hiểu ý cậu.”

“Cậu bảo cái gì nhạt nhẽo cơ?!”

“Cái mác học sinh chăm ngoan của cậu cũng có nghĩa cậu không thể chơi bời được. Nếu cậu gây ra sự vụ gì, cậu sẽ ăn đủ đòn. Thế nên tớ mới bảo cậu bỏ cái vai này đi! Kiếm một vai mới đi.”

“Tớ không để việc vui chơi ảnh hưởng tới công việc.”

“Ừ, ừ, tùy cậu. Đằng nào thì cái thủ tục chán ngấy hàng ngày cũng có tác dụng với mấy tên đồng đội ngu si của bọn mình, nên giờ tớ cứ mặc kệ nó đã. Mà quan trọng hơn…”

Nax thôi không nói bằng giọng bỡn cợt nữa. Anh hạ giọng, “Vai chính sao rồi? Mấy đứa nhỏ có làm vướng chân vướng tay cậu không?”

“Không sao, gần như chẳng bao giờ họ làm phiền tớ. Cũng có hơi khó khăn một tí, nhưng nói chung tớ vẫn để dành được thời gian. Nếu có vấn đề gì cùng lắm tớ lại gọi cậu mà.”

“Hiểu rồi. Đừng cố quá nhé. Kể cả khi không cần, cậu lúc nào cũng cố làm mọi người vừa lòng.”

“Biết rồi. Bảo trọng.”

Vù. Nax bay mất, để lại những chiếc lông vũ lơ lửng sau lưng.

***

Và bây giờ, hãy xem cuộc sống thường ngày của Feodor bị đảo lộn như thế nào từ khi có thêm bốn cục nợ kia.

Cô gái hòa nhập nhất với môi trường xung quanh là cô gái thừa năng lượng với mái tóc anh đào rực rỡ.

“Hiii-yah!”

Có vẻ cái tên đầy đủ dài dòng hết mức của cô là Collon Rin Purgatorio, và cô hôm nào cũng chực chạy ra sân đấu tập mỗi khi rảnh rỗi. Theo lời cô nói thì, ở chỗ cô vẫn sống mọi khi không có ai là đối thủ của cô cả.

Bị bối rối bởi điều này, Feodor hỏi cô, “Không phải cô là thành viên của đội cựu binh của Sư đoàn Hai cùng với những gã to khỏe của đội đó?”

“Không, không hề,” cô đáp bằng giọng tươi tỉnh. “Tôi sống trong một ngôi nhà với bầu không khí ấm cúng!”

Anh chẳng hiểu gì hết trơn.

Ngoài chuyện đó ra, thì sự có mặt của cô trở thành niềm vui lớn của hai sĩ quan khác, Potrick và Talmareet. Cả hai đều là những gã nhân thú lực lưỡng và ham mê đánh tay không, và dù hay gã này không ưa gì nhau và hay gây lộn với nhau, nhưng họ không có chỗ nào khác để giải tỏa sức mạnh của họ ngoại trừ cách xả lên lẫn nhau. Feodor có thể có sức chiến đấu của riêng anh, nhưng kiểu chiến đấu mưu mô ấy không phù hợp với bọn họ, những người muốn chiến đấu một cách danh dự.

Collon nhảy vào giữa hai gã khổng lồ, và nói một cách hùng dũng “Hãy làm quen bằng nắm đấm nào!” Kết quả là cô có thể đánh ngang sức với cả hai.

“Mặc dù cô bé rất nhỏ con, nhưng cô ấy khóa khớp và đánh rất trúng những điểm yếu của tôi,” Potrick nói sau trận đấu đầu tiên. “Khi chiến đấu cận chiến, cô ấy quyết không thua bọn tôi. Tôi đoán cô ta đã sử dụng ma thuật, nhưng kể cả khả năng sử dụng ma thuật thành thạo như chân tay cũng xứng đáng được khen ngợi rồi. Bung hết sức mạnh và sử dụng chúng để dẫn lối cho kĩ thuật… chỉ riêng sức mạnh ấy đã là cả một nghệ thuật!”

Rồi hắn ta nói thêm bằng giọng hào hứng một cách kì lạ, “Không thể tin là tôi bị một cô gái đáng tuổi con gái mình của một tộc khác hấp dẫn.” Ẩn sau lớp lông, gương mặt gã người sói có chút đỏ lên. “Thế quái nào chuyện lại thành ra như thế này?”

“Ồ, thế à?” Feodor kịp nặn ra một câu trả lời bình thản. Kể cả khi đối phương là một cô gái không dấu? Khẩu vị mặn quá.

Cô gái tiếp theo mà anh dần làm quen là cô gái tóc cam luôn thường trực trong trạng thái lo lắng và bối rối.

“Tuyệt quá! Cái lò nướng ở đây - thực sự rất tuyệt!”

Tên cô ấy là Lakish Nyx Seniolis - không có gì bất ngờ, lại một cái tên dài ngoằng nữa - và cô thường xuyên có mặt trong sảnh nhà ăn để giúp đỡ đội làm bếp. Những dụng cụ làm bếp độc đáo của thành phố Lyell có vẻ rất cuốn hút cô, và mỗi khi gặp cô lại kể với Lyell bằng giọng nói như hụt hơi về một công thức mới cô mới học được và cô mong có những dụng cụ này ở “nhà kho” tới mức nào, nơi mà hình như những cô gái sống trước khi họ được đặt tên.

Cô này trông không hề giống một chiến binh.

Đương nhiên, nếu anh nghĩ kĩ, không ai trong số bốn cô gái chính xác là binh sĩ. Binh-sĩ-tương-đương cấp một. Cấp bậc của họ tương đương với Binh nhất, nhưng họ không nằm trong biên chế.

“Cô bé thật ngoan, thật thà và chăm chỉ!”

“Nếu con bé có một đôi nanh hay sừng nhỏ, tôi sẽ hỏi cưới nó cho con trai tôi ngay!”

Thành tích của cô có vẻ được lòng các cô nấu bếp, đủ để khiến họ nói những điều linh tinh như vậy. Geez, kể cả khi cô ấy là người không dấu. Hãy nghĩ đến cảm xúc của con trai các vị được không.

Còn cô gái tóc tím, hình như có tên là… Panibal Nox Katena?

“Hm…”

Feodor chẳng biết phải làm gì với cô. Mỗi khi rảnh rỗi, cô biến mất tăm, và thản nhiên trở lại vào giờ điểm danh. Hiện thân của một bóng ma. Cứ như cô ấy là một tinh linh vậy.

Hơn nữa, lúc nào cũng có nhiều nhân chứng báo cáo cô có mặt trong căn cứ, tức là cô không hề trốn ra ngoài.

Có lần anh đã nhắc nhở cô về việc lẩn đi suốt ngày, và cô trả lời, “Anh để tôi vuột khỏi tầm mắt, phải không?” Với một nụ cười đắc ý, cô tiếp tục, “Mà, từ đầu liệu anh có dám chắc là anh thực sự nhìn thấy tôi? Anh có tin đôi mắt của mình tới mức đó không?”

Tôi không hiểu cô ấy nói gì hết. Tại sao các cô gái luôn thích trở nên khó hiểu ở tuổi này?

À, đúng rồi, cô ấy là tộc không dấu. Nghĩa là việc mình không hiểu gì về cô ấy là hoàn toàn bình thường.

Nếu nói về Panibal thì anh có thể chắc chắn là như vậy.

Còn về người cuối cùng trong số bốn cô gái, Tiat Shiba Ignareo…

***

Một ngày ở thành phố Lyell, cánh cửa trên mái của một rạp hát bỏ hoang được mở tung.

Bước lên trên mái nhà, Feodor do thám một người quen mà anh đã nói chuyện cùng ở chính nơi này. Mang theo một túi bánh rán nóng hổi trong tay, anh ngồi xuống cạnh vị khách của mình.

“Có vẻ cô biết đây là hành vi vi phạm kỉ luật quân đội nếu binh sĩ đang bị giám sát tự ý rời khỏi doanh trại.”

Như mọi khi, khi anh đang những chuyện trên trời dưới đất, Feodor không đeo kính, và vì lúc này anh không đóng vai người lính kiểu mẫu, không việc gì anh phải lịch sự thái quá. Bình thường như vậy có nghĩa là cố gắng không nói chuyện với bất cứ ai anh gặp, nhưng cô gái trẻ ngồi cạnh anh là một người đồng đội, và anh thấy vô ích nếu cố gắng giấu bộ mặt thật của mình với cô.

“Tôi hiểu như thế này là anh không thể coi như chúng ta chưa từng gặp ở đây?”

“Thách tôi à.” Feodor mỉa mai. “Điều đó là không thể từ lúc tôi nhìn thấy cô.”

“Tức là anh sẽ không cho qua vụ đó?” Tiat thở dài. “Nhỏ nhen.”

“Tôi thấy nhỏ nhen cũng không sao. Xã hội này được duy trì nhờ những người chuyên chú vào việc làm theo luật lệ và tiến lên nhờ những người luôn phá bỏ chúng. Quan trọng là cả hai chức năng ấy được phân chia đồng đều và cân bằng với nhau.”

“Feodor, tôi đã nghĩ kĩ từ khi chúng ta gặp nhau. Anh mới đầu có vẻ là người tốt nhưng thực ra anh rất xấu tính, phải không?”

“Tôi xin ghi nhận lời khen ngợi.”

“...Điểm này của anh…” cô lẩm bẩm. “...Anh gần giống với Willem, nhưng là hoàn toàn ngược lại với anh ấy.”

“Hmm?” Một cái tên xa lạ. “Ai vậy?”

“Tôi tự nói với mình thôi, kệ nó đi. À, cho tôi một cái được không?” Tiat vươn tay trái ra, những ngón tay lắc lư như muốn xin một cái gì đó.

“Cô có nhận ra tôi đang bận mắng cô không?”

“Đại khái là có. Nhưng anh đang ngồi cạnh tôi và anh đang ăn một thứ trông có vẻ rất ngon, nên đương nhiên là tôi cũng muốn thử một tí.”

“Thì, tôi hiểu điều đó…” Feodor thở dài. “Tuy nhiên tôi không chắc là cô sẽ thích nó đâu.” Khẩu vị là một trong những điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa các chủng tộc. Kể cả nếu hai người cùng là người không dấu, chưa chắc một món ăn đều ngon như nhau đối với họ.

“Không thử sao biết, phải không?”

Bỏ cuộc, Feodor đành đưa cô một cái bánh. “Đây.”

“Okay!”

Cùng nhau, họ há miệng cắn vào món bánh mới rán nóng hổi.

“Ngon quá!”

“Oh!” Ngạc nhiên, Feodor nghiêng người về phía trước. Từ trước tới nay, chưa từng có ai có cùng khẩu vị với anh. “Tiệm bánh này không có nhiều loại bánh, nhưng chỉ cần chiên kĩ là đủ ngon, phải không? Nó không như chỉ nhồi thêm đường cho nhiều tộc khác nhau… Tôi cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng tôi nghĩ đây là cách tận dụng từng hương vị hợp lý nhất?”

Không có đôi kính, anh không thể tìm được những từ chính xác hay những cụm từ điêu luyện để trình bày ý kiến của mình. May thay, Tiat có vẻ hiểu đại khái, và gật lấy gật để đầu của mình.

“À,” Feodor nói thêm, trông biểu cảm của anh ngày càng sáng rỡ, “nếu cô chấm chúng vào sữa, nó sẽ ngon tới mức làm não cô đơ luôn.”

“Ực-” Hơi thở gấp hào hứng của Tiat trở thành tiếng nấc vì bị nghẹn bánh, cô phải vỗ ngực vài lần và hít lấy hít để cho trôi miếng bánh ác ôn trước khi có thể thở lại bình thường. “Thế anh có mang tí nào không?”

“Tí gì cơ?”

“Sữa ấy!”

“Đừng có mơ. Trèo được lên đây mang theo túi bánh đã đủ khó rồi.”

“Sự vất vả là một phần không thể thiếu nếu muốn tận hưởng một món ăn ngon.”

“Đừng có nói những thứ ích kỉ ấy như thể nó là một lý lẽ hay.”

“Vậy là không được à?” Tiat cúi đầu xuống, giọng ỉu xìu. Feodor tranh thủ cơ hội ngấu nghiến nốt chỗ bánh còn lại.

Và rồi cô gái đưa tay ra thêm lần nữa, đòi thêm chiếc bánh thứ hai.

***

Hôm ấy là một ngày nhiều mây, che lấp cả hình bóng của Đảo 39. Theo cách này hay cách khác, bầu trời tĩnh lặng và bình yên.

“Rốt cuộc các cô là ai?” Feodor hỏi một cách bất ngờ.

“Hmm? Ý anh là sao?”“Tôi đã nói rõ ý mình rồi. Các cô quá kín đáo về bản thân,” Feodor nói. “Tôi không biết sao họ phải lục lọi cuốn điều lệ và nhọc công làm thủ tục để bổ nhiệm các cô làm binh sĩ tương đương, nhưng rõ ràng chẳng ai trong số các cô là binh sĩ cả. Chỉ nhìn qua vẻ ngoài, mọi người chỉ đơn giản là những cô gái trẻ, và đặc điểm nổi bật duy nhất là các cô không có dấu vết gì cả.”

Anh lắc đầu. “Dù vậy, các cô vẫn vượt qua bài huấn luyện như thể đấy là chuyện bình thường và hòa nhập với những binh lính thực sự. Bình thường lính mới sẽ bị hành ra bã trong hai tháng đầu tiên, nhưng các cô thì bình thản từ ngày đầu tiên. Còn nếu cô nói rằng cô được Sư đoàn Hai huấn luyện thì rõ ràng là cũng không phải.”“À…” Tiat gãi gãi một bên má, rõ ràng là bối rối về những gì anh vừa nói.

“Hơn nữa, chỉ nhìn vào Collon là đủ thấy có gì đó không đúng.” Feodor tiếp tục. “Sử dụng ma thuật ở tuổi đó - hơn nữa, sử dụng chúng thuần thục trong chiến đấu - đơn giản là không bình thường.”

Venom chính xác là gì, cái đó đã được ghi lại trong những cuốn sách anh đọc để chuẩn bị cho kì thi thăng cấp. Vì vậy, dù anh không thể sử dụng chúng, anh hiểu đôi điều cơ bản về chúng.

Venom là sức mạnh sử dụng để thay đổi quy luật của thế giới theo ý người dùng. Những người không gắn bó với thế giới này, hoặc cố tình làm yếu sinh lực của chính mình có thể triệu hồi và sử dụng lượng Venom mạnh hơn giới hạn bẩm sinh của họ, nhưng cũng vì lý do đó, sử dụng Venom liên tục có nghĩa là tự đốt cháy sinh lực của chính mình.

Vậy mà, mặc cho những giới hạn khắt khe và hậu quả khủng khiếp, những cô gái trẻ này sử dụng thuần thục Venom trong chiến đấu.

“Không bình thường, huh?” Tiat hỏi khẽ.

“Chứ còn gì nữa!”

“Vậy thì, anh nghĩ cái gì mới bình thường?”

Cái đó… bỏ mẹ, ý mình không phải như vậy. “Không, đương nhiên không phải là tôi. Ý tôi là, chẳng ai gia nhập quân đội bởi vì họ bình thường. Có ai ở quê nhà của cô - ai đó dạy mọi người không?”

“Ừ thì… bây giờ thì chỉ có chúng tôi và một bà chị troll-”

“Gì cơ? Thế thì quá ghê rồi!”

Một troll. Họ sống với một con quái vật ăn thịt người, theo nghĩa đen?!

Truyền thuyết kể rằng, tộc troll trước kia đã coi tộc Emnetwyte là thức ăn chính của họ, nhưng may mắn thay là chủng tộc bị nguyền ấy đã tuyệt diệt, và những kẻ ăn thịt người cũng phải thay đổi lối sống của mình và bớt kén ăn đi. Giờ họ đơn giản ăn mọi thứ cũng như ăn bất cứ ai.

Mặc dân số của họ không lớn trong số những tộc không dấu, một người quen cũ của Feodor cũng là một troll. Hắn là một kẻ băng hoại đạo đức tới tận cùng - tức là một tên không dấu mẫu mực. Mình không tưởng tượng nổi sống chung với một kẻ như hắn sẽ như thế nào. Nghe cứ như là nuôi sói với cừu trong cùng một chuồng.

“Sống chung với troll… những bí ẩn cứ chồng chất lên nhau…”

“Anh thì biết gì!” Tiat bỗng gắt lên, như thể chuyện của cô chẳng có gì kì lạ. “T-thì tôi cũng biết là chúng tôi không bình thường lắm. Tôi biết rõ điều đó, n-nhưng ai cũng có hoàn cảnh đặc biệt của riêng mình, vì vậy nếu nhìn theo cách đó chẳng phải chúng tôi cũng rất bình thường sao?”

“Cô nói điều đó như thể bây giờ cô mới chú ý đến việc nó kì lạ thế nào với người khác… nó càng chỉ rõ sự đặc biệt của cô.”

“T-thật sao?”

Feodor xoa gáy. “Khi tôi hỏi ngài Sĩ quan hạng Nhất, ông ấy không chịu nói gì về tiểu sử của các cô mặc dù đáng lý ra, tôi là cấp trên trực tiếp của các cô. Geez, cảm giác như bản thân sự tồn tại của các cô cũng là tuyệt mật-.”

“-Nếu đúng như vậy, chẳng phải đó chính là tất cả câu trả lời mà anh cần tìm sao?”

“Đừng nói vớ vẩn.” Có gì đó lạnh lạnh chạm nhẹ vào má anh, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Anh lau nó bằng ngón tay và nhìn vào chúng. Nước. Tiếng sấm đùng đùng từ đằng xa vọng tới.

“... Có vẻ sắp mưa rồi.” Tiat nói. “Chúng ta nên về thôi.”

Feodor nghĩ một chút, rồi gật đầu. Bỏ qua một bên vấn đề sự tồn tại của cô có đúng là tuyệt mật hay không, rõ ràng cô ấy không có tâm trạng để nói thêm về mình. Cố khai thác thêm thông tin sẽ đẩy cuộc nói chuyện sang một hướng xấu. Nếu mình muốn tìm hiểu, lần sau mình nên tìm cách khác.

“Chúng ta có thể gặp nhau ở đây và nói chuyện một lần khác được không?”

Anh lắc đầu trước đề nghị này của cô. “Như vậy là vi phạm kỉ luật, nên tôi không thể hứa như vậy được.”

“Thế là sao chứ…? Rõ chán…”

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi của cuộc trao đổi không đâu ấy của họ, cơn mưa đã thực sự bắt đầu. “Chúng ta thật sự nên về trước khi cả hai đều ướt sũng.” Tiat nói. Mang trên gương mặt cô là một nụ cười hấp dẫn của một người phụ nữ bí ẩn đang che giấu những bí mật của mình sâu trong tim, cô cố đứng dậy.”

Và mông của cô lại tuột khỏi bờ tường của mái nhà.

“Aa…”

Tùmmm!

Àooooo!

Một tiếng ầm ấn tượng vang lên, theo sau là một cột nước không kém phần hoành tráng.

Truyện Chữ Hay