Dù cách giải quyết của Arthur với người ở nội địa có phần tàn nhẫn, Maki và Chiharu đã quyết tâm ra đi từ trước khi sự việc đó xảy ra.
Không phải do mọi chuyện quá tệ, kiếm tiền từ viên ngọc trên trán mà không cần phải làm gì cả, theo một cách nào đó thì sống như vậy quả là sướng như tiên. Phải nói là, hai nàng xứng đáng được hưởng nhiều hơn sau khi bị ép buộc đến đây để mọc đá ra đằng đầu.
Arthur, Aeris, Zynis và Grudo đối đãi hai nàng không chê vào đâu được. Edwy giờ giống như là đứa em trai của hai nàng vậy. Sera, dù vẫn còn trong tuổi 30, giống như người mẹ thứ hai. Những người ở Hoàng cung đều tử tế và ân cần.
Nhưng mà, hai nàng vẫn phải thông qua lính gác cửa mỗi lần ra khỏi phòng. Muốn đi vào thành phố thì phải hóa trang. Hai nàng bị xem như là những món đồ trang trí mỹ thuật bằng thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ vào là vỡ.
Maki không thích như vậy. Một chuyến du lịch thượng hạng vòng quanh thế giới có thể đang chờ họ đấy. Nhưng nàng sẽ cảm thấy ngộp thở lắm nếu liên tục bị vây quanh bởi cận vệ, nhà vua và người hầu.
Và hai nàng đã thấy được những đứa trẻ nghèo trong thành phố, những người cố hết sức để sống qua ngày. Quả là lí tưởng nhất nếu hai nàng nhốt mình trong Cung Điện Thánh Nữ, như người tiền nhiệm. Yên lặng thanh tẩy Chướng khí cho thế giới. Tốt hơn nữa là thỉnh thoảng hai nàng lại viếng thăm 3 đất nước nằm gần Thế Giới Hắc Ám. Làm vậy thì, sẽ không ai có thể làm hai nàng đau.
"Vấn đề là, Chiharu nè. Tôi nghĩ, chúng ta đã chết 1 lần rồi."
"Nhưng bọn mình còn sống nhăn răng mà?"
"Ừ. Nhưng tôi không nghĩ Maki ở bên đó, người được nuôi dưỡng bằng cả tấm lòng yêu thương, sẽ quay trở lại. Cuộc đời cô ấy kết thúc ở tuổi 25 rồi."
"Maki-chan..."
"Khi nghĩ theo hướng đó, tôi thấy chúng ta sống trong run rẩy sợ hãi, đóng cửa nhốt mình trong cung điện làm cái khỉ gì? Kể cả khi có yêu cầu, chúng ta cũng không thể trở lại với công việc quen thuộc, mà chắc gì ở đây có công việc đó. Nói vậy chứ, việc đó cũng chẳng hề hợp với tôi, tôi không thể ở trong Cung điện suốt đời được."
"Tôi thích Thư viện, nên chắc tôi có thể tự lo được một thời gian."
"Bà có thể đó, Chiharu. Còn tôi thì dẹp đi. Không phải bây giờ. Tôi chỉ muốn đi ra ngoài nhiều hơn chút. Không cần phải lo lắng gì về việc bị canh chừng."
Đây là cuộc đối thoại giữa hai nàng tối hôm đó.
"Vậy chắc chúng ta cứ đi thôi."
"Chiharu?"
"Tàu bay riêng, tàu hỏa riêng. Ai cần chứ. Vậy thì có khác gì ở đây? Bọn mình chỉ là phó thường dân thôi. Ngồi trong toa hai cũng được."
"Bà chắc chứ?"
"Tôi không mạnh mẽ được như bà, Maki à. Có chuyện là tôi bùng nổ nhanh lắm, nhưng tôi biết cách quản lí tiền."
"Chiharu..."
Sự cố xảy ra với những quý tộc ở nội địa chỉ làm hai nàng quyết tâm hơn. Chuyện không chỉ là vài người khinh thường Thánh Nữ. Nhiều người chỉ biết sơ sơ Thánh Nữ là gì, sống chết mặc bây. Và đất nước càng xa Thế Giới Hắc Ám, thì giá trị của Thánh Nữ trong mắt họ lại càng thấp. Hiểu được sự thật này là rất quan trọng.
Hai nàng sẽ lên tàu. Không phải trong lốt con trai của quý tộc, mà chỉ là thường dân thôi. Maki và Chiharu định dùng chiều cao chênh lệch của hai nàng để đóng giả làm anh trai và em gái. Hai đứa bé đã bị mất cha mẹ và giờ chuẩn bị đến nhà người họ hàng có thể cưu mang mình. Người họ hàng đó là em bà con với mẹ. Một mạo hiểm gia với công việc thám hiểm mê ngục.
Các điểu nhân có thể băng qua biển trong 3 giờ. Tàu hỏa mất 5 tiếng. Hai nàng có thể chạy trốn được bao lâu trước khi bị bắt lại? Bước đầu hai nàng sẽ cố chạy đến thị trấn nằm sâu hơn trong đất liền mà không bị phát hiện. Đó là thị trấn có mê ngục sâu nhất. Hai nàng không quan tâm là sẽ đi đâu, miễn là còn sống. Nên tiện thì có thể hai nàng sẽ đi vào một trong ba lãnh thổ và thu thập Chướng khí.
Hai nàng đi rút tiền trong tài khoản. May mắn là tài khoản của hai nàng được bí mật. Hai nàng còn mua cả quần áo cũ và bộ tóc giả màu khác.
Hai nàng sẽ lên đường ngay khi hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Nữ. Sau khi ra mắt trước toàn dân.
"Hai Người đi sao?"
"Phải."
"Chúng tôi không hề mang Thánh Nữ nào ăn mặc như con trai đi cả. Chúng tôi chỉ mang Thánh Nữ ăn mặc như con gái thôi."
"Sauro, cảm ơn nhé."
"Điểu nhân chúng tôi không bị bất cứ gì ràng buộc cả. Chúng tôi là giống loài tự do."
"Tôi biết rất rõ mà, Saikania."
Rất rõ ràng kể từ ngày đầu tiên hai nàng gặp họ. Maki và Chiharu cười khúc khích.
"Lúc đó đáng sợ quá."
"Tôi sẽ không làm rớt Người đâu."
"Vậy chưa đủ đâu."
Ơn trời, có các điểu nhân về phe hai nàng. Điểu nhân hiếm khi quan tâm hai nàng có bận không, và cứ đến thăm bất kỳ khi nào họ thích. Nhưng dần dần hai bên đã trở thành bạn. Và vậy là hai người cắp Maki và Chiharu đến ga tàu sau khi đã chuẩn bị xong. Và Maki nhanh chóng cải trang thành nam nhân.
"Hai vé trẻ em đến Noir."
"Ồ? Chỉ có trẻ em thôi sao?"
"Chúng cháu sẽ đến nhà họ hàng."
"Vậy sao. Này, giữ kỹ hành lý đấy. Hai đứa có thể tìm thấy hướng dẫn chọn nhà trọ khi đến ga Noir, nên nhớ kiểm tra khi đến nơi."
"Cảm ơn ông."
"Nhớ chăm sóc em gái cẩn thận đấy."
"Vâng ạ."
Ông lão bán vé nhìn trìu mến vào hai đứa trẻ đang nắm tay nhau. Nhưng sự thật là hai đứa trẻ này đã 25 rồi. Và thế là sau đó, khi được hỏi:
"Ông có thấy hai cậu bé quý tộc nào ở đây không?"
"Chẳng biết nữa. Nhưng chắc chắn là chúng không mua vé ở chỗ già."
Ông chỉ có thể trả lời như vậy. Maki và Chiharu đã vào cửa hàng nhỏ ở sân ga với đôi mắt sáng rỡ. Hai nàng cẩn thận chọn lựa nước uống và nước trái cây, vài loại săn-quích trước khi lên tàu. Có gì đó quá là vui tươi, hớn hở với hai đứa trẻ vừa lâm vào cảnh mồ côi này, nhưng cũng chẳng ai bận tâm quá nhiều. Nơi đây đang bao trùm trong bầu không khí lễ hội với sự kiện hai Thánh Nữ giáng trần.
Buổi chiều, Maki và Chiharu đã lên tàu và tìm được chỗ ngồi, là 4 chỗ trống đối diện nhau. Cả con tàu chất đầy người người đang hào hứng khoe việc mình đã được thấy Thánh Nữ.
"Ê, chỗ gần mấy đứa bé còn trống này."
"Ồ, may thật. Sẽ khá là chật chội với 4 người lớn, nhưng hai đứa trẻ thế này chắc là thoải mái rồi."
Hai người đàn ông đang tiến đến chỗ hai nàng. Chắc họ là mạo hiểm gia, theo như vẻ ngoài cứng cựa đầy cơ bắp kia. Là một nhân loại và một người dwarf.
"Hây, chỗ này ngồi được chứ?"
"Xin mời."
Có lẽ hai đứa trẻ này chưa từng nhìn thấy mạo hiểm gia trước đây, vì mặc dù đã đồng ý, chúng vẫn cứ nhìn trân trân vào hai người với cái miệng há lớn.
"Hoặc là, hiếm khi thấy người dwarf cao to lắm phải không?"
Hai đứa trẻ gật đầu.
"Tạng người của ta thuộc khổ lớn so với dwarf bình thường."
Chà, đúng là anh ta cao to như người trưởng thành vậy. Bề ngang cũng khá rộng, và có vẻ sẽ là rất chật nếu hai người đó ngồi kề nhau. Vậy nên hai đứa trẻ đề nghị:
"Ừm, tụi em ngồi ghế cửa sổ nhé?"
Và thế là cả 4 người đã được ngồi một cách thoải mái.
"Đây là lần đầu tiên hai đứa đi tàu à?"
Hai đứa trẻ gật đầu.
"Mặc dù đoàn tàu sẽ chạy dưới lòng đất, toàn bộ phần tường đều được thắp sáng. Nên hai em có thể thấy rõ cảnh bên ngoài. Và không chỉ lúc nào cũng là tường đâu. Có cả hồ nước ngầm nữa. Ráng đừng bõ lỡ đấy."
"Hồ nước ngầm!"
"Hả? Chưa nghe nói đến bao giờ à? Đừng hầm này thông với những vùng được xây ngầm trước đó. Vậy nên thỉnh thoảng chúng ta sẽ băng qua những hang động và hồ nước ngầm. Kỹ năng của người Dwarf ấn tượng chứ hả?"
Hai đứa trẻ lập tức áp mặt vào cửa sổ.
"Ha ha. Hãy còn quá sớm để ngắm cảnh đấy."
Tiếng chuông báo vang lên.
"Và giờ, tàu xuất phát."
Anh chàng dwarf nói, và đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.