(Thù đồ đồng nguyên: Cùng điểm khởi nguồn nhưng khác đường)
Cố Tòng Nhứ nhác thấy Tương Trọng Kính vẫn bình an vô sự thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó dồn toàn bộ uy áp tấn công về phía Tố Nhất không chút nương tay.
Chỉ là hình như uy áp của ác long không có tác dụng với Tố Nhất, hắn cười như không cười nhìn ác long xông lại gần trong gang tấc, nhẹ nhàng mở mắt nhìn về phía Tương Trọng Kính, nói: “Trọng Kính, ngươi không nên ở cùng với con ác long này.” đọc tại thuyngu.wordpress.com
Tương Trọng Kính không muốn nghe hắn nói nhảm, dứt khoát phất tay phóng u hỏa và linh kiếm ra, dù trên người không có linh lực nhưng vẫn có thể song hành với uy áp của chân long tấn công về phía Tố Nhất.
Ánh lửa bọc kiếm quang, thế như chẻ tre, nặng nề đập lên người Tố Nhất nhưng lại bị kết giới xung quanh hắn chặn lại.
Tố Nhất bất đắc dĩ nhìn Tương Trọng Kính: “Ngươi nhẫn tâm với cố nhân của mình đến thế sao?”
Tương Trọng Kính không nói gì.
Trực giác mách bảo cho hắn biết, nếu hôm nay giữ lại mạng của người này thì mai sau ắt sẽ gây ra họa lớn.
Tố Nhất thở dài một tiếng, Cố Tòng Nhứ đã đến ngay trước mắt, vuốt rồng sắc bén đập mạnh vào kết giới bảo vệ của Tố Nhất.
Đòn tấn công lúc nãy của Tương Trọng Kính không hề mảy may tổn hại Tố Nhất, thậm chí còn không để lại một vết trầy nhỏ nào trên kết giới, Tương Trọng Kính vốn cho vuốt nhọn của Cố Tòng Nhứ cũng vậy.
Ngay cả Tố Nhất cũng suy nghĩ giống hắn.
Chỉ là trong một giây tiếp theo, Cố Tòng Nhứ mang theo vẻ mặt lạnh lùng dùng móng vuốt dễ như bỡn rạch ra một vết nứt trên kết giới, giống hệt như đã làm với kết giới của Vân Nghiễn Lý, vuốt rồng sắc bén không có gì cản trở nổi trực tiếp rạch vài đường sâu hoắm trên kết giới.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Tố Nhất mở to mắt, con ngươi giống ba cánh hoa lập tức xoay vù vù, vẻ ôn hòa trên mặt hắn tức khắc không còn, một đôi mắt hung ác như lệ quỷ nhìn thẳng về phía Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ vì sự biến mất đột ngột của Tương Trọng Kính mà trái tim đập loạn cào cào cuối cùng cũng đã bình ổn lại, thấy mình có thể dễ như ăn cháo xé rách kết giới bảo vệ của Tố Nhất, còn tưởng người này và Vân Nghiễn Lý giống nhau đều là gối thêu hoa không dùng được, y cười lạnh một tiếng, vuốt rồng to lớn bấu chặt lên kết giới muốn nghiền ép người này thành thịt băm.
(Gối thêu hoa: Ví những người được cái mã bên ngoài nhưng không có học thức hay tài năng gì.)
Tố Nhất giống như không chịu đựng nổi, vẻ mặt trở nên u ám, đột nhiên dưới chân hắn mọc ra đài sen, một tiếng keng lảnh lót vang lên, trực tiếp hất bay vuốt rồng của Cố Tòng Nhứ ra.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Con ngươi của Tương Trọng Kính lập tức co lại, nói: “Tòng Nhứ! Mau quay về!”
Cố Tòng Nhứ không chút nghĩ ngợi liền bay về bên cạnh Tương Trọng Kính, toàn bộ cơ thể to lớn của y cuộn thành từng vòng bao bọc Tương Trọng Kính ở chính giữa.
Tố Nhất đứng trong pháp trận đài sen, vẻ mặt vô cảm nhìn Tương Trọng Kính được rồng cuộn tròn bảo vệ bên trong, lạnh lùng nói: “Trọng Kính, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Vừa dứt lời, cả người liền tiêu tán trong không trung như khói sương.
Tương Trọng Kính ‘chậc’ một tiếng, không trông cậy vào công phu gà mờ bây giờ của mình có thể đuổi theo bắt người lại, hắn tiện tay cầm linh kiếm giũ giũ cho lửa tắt đi.
Cố Tòng Nhứ hóa thành người mặc một thân hắc bào, lạnh lùng nói: “Hắn có làm gì với ngươi không?”
Tương Trọng Kính lắc đầu: “Chỉ trò chuyện dăm ba câu.”
Cố Tòng Nhứ quan sát hắn từ trên xuống dưới, khi chắc chắn hắn thật sự bình an vô sự thì nhíu mày nói: “Vậy hắn nói gì với ngươi?”
“Nói chuyện cũ.” Tương Trọng Kính nói: “Hắn là cố nhân kiếp trước của ta.”
Cố Tòng Nhứ nở ra trong lúc Tương Trọng Kính bị chúng bạn xa lánh, một mình cô đơn ở bí cảnh tam độc, tất nhiên không biết cố nhân kiếp trước của Tương Trọng Kính trông tròn dẹt thế nào: “Rốt cuộc là địch hay bạn?”
Tương Trọng Kính nhìn tháp Phù Đồ trong tay mình, cong ngón tay nhẹ nhàng búng vào mấy ngọn đèn treo trên tháp đã được thu nhỏ vô số lần : “Là địch.” đọc tại thuyngu.wordpress.com
Cố Tòng Nhứ cười nhạt: “Vậy lần sau ta chắc chắn sẽ ăn hắn!”
Tương Trọng Kính không quan tâm câu nói này, trái lại lấy làm lạ nhìn Cố Tòng Nhứ, hỏi: “Mới nãy ngươi cào rách kết giới hộ thể của hắn?”
Cố Tòng Nhứ vẫn còn bực bội vì để con lừa trọc đó chạy mất, thấy Tương Trọng Kính hỏi vậy liền nói: “Đúng, kết giới hộ thể của hắn chẳng khác gì giấy vụn, tại sao không thể cào rách?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính để Quỳnh Nhập Nhất trở về Song Hàm Thành.
Ảo cảnh xung quanh biến mất, Tương Trọng Kính đi tới chỗ Khúc Hành, cúi đầu xem xét.
Thi thể đã biến thành một bãi máu chỉ còn sót lại vài miếng xương cốt, nhưng vẫn đang bị làn khí đen dày đặc như sương mù ăn mòn.
Tương Trọng Kính nhíu mày nhìn hồi lâu, sau đó để u hỏa bay tới đốt sạch vài mẩu xương còn lại thành tro rồi đặt vào trong một cái hộp.
Lúc trở về Khứ Ý Tông đã là đêm khuya, Tương Trọng Kính đến chỗ ở của Khúc Nguy Huyền thì thấy cổng vào sân bị người dùng sức đá tung ra.
Khi đi vào thì Khúc Nguy Huyền đã tỉnh.
Hắn đầu bù tóc rối ngồi bên cạnh ánh nến, yên lặng cụp mắt nhìn cái hộp trên bàn.
Tương Trọng Kính đi tới, nhẹ giọng nói: “Nguy Huyền?”
Khúc Nguy Huyền nhẹ nhàng ngước mắt nhìn hắn: “Trọng Kính.”
Tương Trọng Kính đặt cái hộp trong tay lên bàn, sau đó nhấc tay dịu dàng xoa đầu hắn.
Khúc Nguy Huyền bình thản nhìn cái hộp, dường như đã biết được bên trong là gì, hắn nghiêng đầu cà nhẹ vào lòng bàn tay Tương Trọng Kính, lẩm bẩm: “Đa tạ.”
Tương Trọng Kính thấy Khúc Nguy Huyền như vậy không khỏi mủi lòng, hắn ngồi xuống đối diện với Khúc Nguy Huyền: “Vừa nãy là ai tới vậy?”
Khúc Nguy Huyền đưa tay cầm cái hộp ôm vào trong lòng, nhắm mắt nói: “Túc Tàm Thanh.”
Tương Trọng Kính nhíu mày.
Mặc dù biết Túc Tàm Thanh là bị Tố Nhất lợi dụng nên mới không hỏi nguyên do liền xuất kiếm giết chết Khúc Hành, nhưng dù sao cũng vì bản tính tự phụ của gã nên mới đi đến kết cục như vậy.
Tương Trọng Kính và Túc Tàm Thanh vốn có hiềm khích, không làm được chuyện giải vây cho đối phương.
“Ngươi biết cha ngươi quen biết một hòa thượng tên Tố Nhất không? Có lẽ hắn có liên quan đến chuyện cha ngươi biến thành ma tu.”
Đôi mắt trống rỗng không tiêu cự của Khúc Nguy Huyền khẽ chớp, một hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Cha ta nói hắn là bạn tốt.”
Dáng vẻ bây giờ của Khúc Nguy Huyền không khác mấy so với thường ngày, ngoại trừ lúc nãy hắn hét lên đau đớn và khóc lóc vật vã trước thi thể của cha mình, sau đó dường như hắn đều ở trong trạng thái bình tĩnh đến lạ thường.
Nhưng hắn càng như vậy thì càng khiến Tương Trọng Kính lo lắng thêm.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Tương Trọng Kính ở Khứ Ý Tông hai chục năm, mặc kệ lúc trước Khúc Hành đối đãi với hắn như thế nào, nhưng riêng với Khúc Nguy Huyền mà nói thì Khúc Hành xác thực là một người cha tốt.
Khúc Nguy Huyền trời sinh khờ khạo, lần đầu tiên Tương Trọng Kính gặp hắn là khi hắn đang bị những đệ tử của Tông môn khác vây quanh mắng chửi đồ ngốc, vẻ mặt của hắn ngơ ngác thật thà, không biết phản kháng lại, để người ta tùy tiện xúm lại bắt nạt.
Tương Trọng Kính thấy dáng vẻ ngơ ngác này của Khúc Nguy Huyền, lo lắng nói: “Nguy Huyền, ta sẽ đi điều tra chuyện này…”
Khúc Nguy Huyền im lặng nãy giờ đột nhiên ‘A’ một tiếng, ánh mắt đang chăm chú nhìn cái hộp trong tay bỗng đỏ hỏe.
Cả người hắn như hóa thành tảng băng, cho dù trong đầu hắn biết rõ người thân quan trọng nhất của mình đã mất đi, cũng biết bản thân lẽ ra nên đau đớn bi thương, nhưng trong lòng của hắn lại tựa như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Chỉ khi trong lúc lơ đãng, nỗi bi thương kia thật giống như hóa thành gió xuân làm tan chảy băng tuyết, mang theo chút tình cảm đạm bạc cỏn con chảy đi khắp tứ chi bách hài.
Khóe mắt của Khúc Nguy Huyền lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ, để lại một hạt nước trong suốt trên nắp hộp đựng tro cốt của cha mình, hắn nghẹn ngào hồi lâu rồi chợt hít sâu một hơi, mờ mịt nhấc tay chạm vào vị trí trái tim.
Cảm xúc bi thương đó dường như lại bị đông cứng thành băng, nằm im bất động.
Khúc Nguy Huyền tựa như kinh hoảng nói: “Trọng Kính, ta cảm thấy thật kì lạ.”
Tương Trọng Kính thấy hắn bụm ngực, còn tưởng hắn đang khó chịu, nói: “Là vì đau lòng?”
Đôi mắt không tiêu cự của Khúc Nguy Huyền thoáng thất thần, một hồi lâu mới kinh ngạc nói: “Là vì không đau lòng.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Khúc Nguy Huyền lau sạch nước mắt trên mặt, nhanh chóng ổn định lại ưu tư mà không cần Tương Trọng Kính an ủi, hắn đẩy cái hộp trên bàn về phía Tương Trọng Kính.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
“Lúc cha ta gặp ta lần cuối cùng, ông ấy đã đưa ta cái hộp này.”
Tương Trọng Kính thấy hắn đã bình tĩnh lại, do dự một lát rồi nhìn cái hộp trên bàn: “Đây là cái gì?”
“Long cốt.” Khúc Nguy Huyền nói.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn hắn.
Khúc Nguy Huyền nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, Tương Trọng Kính đang suy nghĩ tại sao long cốt lại ở trong cái hộp này.
Vì khí tức của long cốt nên Cố Tòng Nhứ đang đứng canh bên ngoài bất chợt co rút thụ đồng, y như cơn gió lao thẳng vào phòng.
“Long cốt?!”
“Ừ, trả lại cho ngươi.” Khúc Nguy Huyền không nhìn y, đứng dậy cầm cái hộp tro cốt đi ra ngoài: “Ta phải đưa cha đi an táng.”
Khúc Hành rõ ràng bị Tố Nhất đuổi giết nhưng vẫn liều mạng trở về đưa long cốt cho Khúc Nguy Huyền, chắc là muốn Khúc Nguy Huyền dùng long cốt để bảo vệ bản thân chu toàn.
Nhưng Khúc Nguy Huyền không nói hai lời liền trao trả long cốt mà ai cũng khao khát có được cho ác long.
Lần này có được long cốt quá dễ dàng nên khiến Cố Tòng Nhứ không khỏi ngơ ngác.
Khúc Nguy Huyền nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, không chờ hai người còn lại kịp phản ứng.
Tương Trọng Kính định dợm bước đuổi theo nhưng Khúc Nguy Huyền lập tức nói: “Trọng Kính không cần phải đi theo.”
Mặc dù chuyện đã đến nước này nhưng Khúc Nguy Huyền vẫn còn biết suy nghĩ cho Tương Trọng Kính, vì hắn không thích cha mình nên không muốn để hắn không được vui.
Tương Trọng Kính đành phải dừng chân, ngước mắt nhìn Khúc Nguy Huyền biến mất trong màn đêm.
Cố Tòng Nhứ cầm long cốt lên định dung hợp vào trong cơ thể, Tương Trọng Kính bất ngờ lên tiếng: “Khoan đã.”
Cố Tòng Nhứ mở mắt, không hiểu sao cảm thấy uất ức nói: “Đây là long cốt của ta.”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười: “Ta không có ý muốn cướp long cốt của ngươi— Nào, cho ta nhìn nó một chút.”
Cố Tòng Nhứ thấy hắn không phải đòi lại long cốt vì Khúc Nguy Huyền, liền tiện tay ném long cốt qua cho hắn.
Tương Trọng Kính nhận lấy, cẩn thận ngắm nghía một hồi lâu sau rồi nói: “Quả nhiên là vậy.”
Cố Tòng Nhứ: “Cái gì?”
“Kết giới hộ thân xung quanh của Tố Nhất khẳng định là vật tà ác, ngay cả Quỳnh Nhập Nhất cũng không thể lưu lại một vết chém trên kết giới.” Tương Trọng Kính trả lại long cốt cho Cố Tòng Nhứ: “Nhưng ngươi lại có thể.”
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Tương Trọng Kính tỉ mỉ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ là linh lực của hắn và ngươi tuy cùng một loại nhưng lại phát triển theo hai hướng khác nhau.” đọc tại thuyngu.wordpress.com
Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Không thể nào, ta trời sinh chính là ma long, cội nguồn linh lực là lấy từ lửa độc ở nơi sâu nhất dưới địa mạch…”
Y còn chưa nói hết nhưng chợt tỏ ra hoảng sợ tựa như đã phát hiện ra bí mật khủng khiếp nào đó.
Tương Trọng Kính nghiêm mặt nhìn y nói: “Ngươi có thể sử dụng ma khí trong cơ thể mình để cảm ứng những tu sĩ nhập ma ở Cửu Châu không?”
Nếu Cố Tòng Nhứ có thể cảm ứng được thì may ra sẽ bắt được Tố Nhất.
Cố Tòng Nhứ do dự: “Để ta thử xem sao.”
Trên người ác long từ từ tản ra một luồng linh lực, Tương Trọng Kính đứng quá gần nên trong lúc lơ đãng ngửi thấy một mùi vị mát lạnh không biết phải miêu tả thế nào, giống hệt hơi thở trong miệng và trên người của mình.
Và cũng là mùi vị trên cơ thể thường ngày của Cố Tòng Nhứ.
Mùi vị đó không khó ngửi, trái lại còn mát lạnh như tuyết trên đỉnh núi.
Tương Trọng Kính ngẩn người, đột nhiên nhớ lại câu nói ‘Cả người trên dưới đều là mùi của hắn’ của Tố Nhất.
Tương Trọng Kính: “…”
Chẳng lẽ hắn vác cái thân toàn là mùi của ác long đi khắp nơi sao?!
Tương Trọng Kính… Tương Trọng Kính tức giận, đột nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Cố Tòng Nhứ.
Nhưng ngay lúc này, Cố Tòng Nhứ bỗng chốc mở to đôi ma đồng đỏ tươi ra, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Tương Trọng Kính còn tưởng Cố Tòng Nhứ phát hiện ra hắn vô duyên vô cớ trừng người, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cố Tòng Nhứ không phát hiện động tác nhỏ của hắn, trầm giọng nói: “Ta cảm ứng được một luồng hơi thở ma, chẳng qua là hơi thở kia… Đang tỏa ra từ người của một kẻ đang nhập ma.” đọc tại thuyngu.wordpress.com
Tương Trọng Kính sửng sốt: “Đang nhập ma?”
Cố Tòng Nhứ nắm lấy cổ tay của Tương Trọng Kính: “Đi, đi nhìn thử xem sao.”
Vừa dứt lời liền nhón mủi chân bay vọt lên trời, chỉ vài giây đã tới nơi.
Tương Trọng Kính vẫn còn đang xoắn xuýt vụ mùi vị cơ thể, sau khi đáp xuống đất, hắn nhìn thấy linh lực xung quanh xao động một cách bất thường thì đột nhiên sinh ra dự cảm không lành, hắn nghiêng đầu nhìn lập tức đối diện với một đôi ma đồng dữ tợn.
Cách đó không xa có một người mặt không cảm xúc, tay cầm linh kiếm đứng bên cạnh nghĩa trang của Khứ Ý Tông, toàn thân tản ra hơi thở ma âm u, sương mù màu đen bao phủ xung quanh gã, dường như biến gã trở thành ác quỷ đoạt mạng người.
Kẻ đang nhập ma kia chính là Túc Tàm Thanh.