Mạc Cao Ân chưa từng nói rõ ràng những lời muốn nói với cô như vậy, trước đây anh nói yêu cô, cô luôn trốn tránh hoặc nghĩ rằng anh nói đùa nhưng mà có ai nói đùa tận gần năm.
Anh hy vọng vào ca ghép tim sắp tới, hy vọng mình mạnh mẽ hơn để tiếp tục chạy theo cô nhưng ai biết được anh có được mỉm cười khi cánh cửa ấy mở ra lần nữa hay không.
Lịch Nhi nuốt lời định nói xuống cổ họng, cô không biết phải làm cách nào để anh thôi giữ chấp niệm trong lòng, lúc này cô chỉ có thể làm cho anh vui để anh lấy tinh thần cho ca mổ quan trọng sắp tới nhưng để đáp lại lời của anh thì không thể nào đáp lại được.
- Anh nghỉ ngơi sớm, đừng suy nghĩ nhiều, chúc anh ngủ ngon.
Lịch Nhi không vội tắt máy, bởi cô biết Mạc Cao Ân sẽ nói gì đó.
Mạc Cao Ân đã quen với việc lãng tránh này của Lịch Nhi rồi, anh không hụt hẫng ngược lại còn thấy thoải mái, anh nhẹ đặt nụ hôn lên màn hình điện thoại rồi khẽ nói như thủ thỉ vào tai cô.
- Cô gái nhỏ, chúc em ngủ ngon.
Mạc Cao Ân tắt máy thật lâu rồi Lịch Nhi vẫn còn nép bên khung cửa sổ.
Cô nhắm mắt hít một hơi gió đêm lành lạnh hai cánh mũi.
Cô từng nghĩ ông trời thật bất công với mình, mẹ cô mất lúc cô còn rất nhỏ, ba cô rước vợ hai về nhà, bà ấy luôn đay nghiến cô, sau này lấy chồng lại không được hạnh phúc, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, gia nghiệp của nhà họ Tôn sụp đổ, khiến cô phải đau đáu mỗi đêm.
Cô đã nghĩ mình thật bất hạnh nhưng khi tỉnh táo lại rồi cô mới nhận ra, là bởi vì ban đầu cô đã chọn sai đường, con đường đó không có hoa hồng chỉ có chông gai.
Ông trời mang đến cho cô một Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng rồi tặng cho cô thêm một Mạc Cao Ân, người ta nói trong tình yêu nên chọn người yêu mình nhưng cô đã làm điều ngược lại, cô chọn người mình yêu để hôm nay nổi đau này tự mình cô gánh.
Cả hai người, cô đều không thể ở bên cạnh ai.
Chín giờ sáng Tiêu Đằng đưa luật sư đến phòng làm việc của Mạc Thiên Nhật Dạ tại IT, hắn đưa cho luật sư hai tờ giấy A được kẹp vào nhau, Tiêu Đằng đứng kế bên hai mắt va vào tiêu đề trên đó "di chúc." Tiêu Đằng hốt hoảng mở mắt to hết cỡ nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, anh bạo gan ngồi xuống bên cạnh gấp gáp hỏi.
- Mạc tổng, anh viết di chúc để làm gì vậy? Không phải đang rất bình thường sao?
Tiêu Đằng theo Mạc Thiên Nhật Dạ bao lâu nay, dẫu anh ấy có trái tính khó chiều nhưng anh chưa bao giờ chịu thiệt, anh xem Mạc Thiên Nhật Dạ không khác gì người nhà, đột nhiên đang khỏe mạnh lại viết di chúc, chẳng phải chuyện của Thẩm Nghiệp Thành đã tính toán cẩn thận rồi sao?
Luật sư Trịnh hạ mắt kính nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ngũ quan xuất chúng, thần sắc tươi tắn không có gì vẻ là có bệnh nan y, sao trẻ như vậy đã lập di chúc cho mình rồi?
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn bình thản trước bốn con mắt tò mò của hai người bên cạnh, anh không trả lời Tiêu Đằng mà nói với luật sư Trịnh.
- Bản di chúc này tôi muốn nó có hiệu lực đến lúc tôi chết, tất cả tài sản của tôi được chia làm ba phần, mẹ tôi, vợ tôi và phần nhỏ dành cho trợ lí của tôi.
Hắn không mắc bệnh hiểm nghèo như Mạc Cao Ân, cũng không già nua ốm yếu, chuyện đối phó âm mưu của Thẩm Nghiệp Thành cũng đã chuẩn bị kỹ càng, hắn chỉ muốn chứng minh cho cô ấy biết, trái tim này là đập vì cô.
Tiêu Đằng nghe lùng bùng lỗ tai, rốt cuộc anh ấy định làm gì vậy?
- Mạc tổng, tôi không cần tài sản của anh, anh nể tình tôi theo anh lâu như vậy nói cho tôi biết có chuyện gì được không?
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn không trả lời, luật sư Trịnh làm xong thủ tục chỉ cần đóng mộc đỏ của chính quyền nữa là xong, Mạc Thiên Nhật Dạ đã kê khai tài sản rõ ràng vậy nên chỉ chiều nay là hoàn tất mọi thứ.
Luật sư Trịnh về rồi Mạc Thiên Nhật Dạ mới đi tới bàn làm việc lấy ra hai phong thư đưa cho Tiêu Đằng, dặn dò.
- Nếu tôi có bất trắc gì thì phiền cậu đưa cái này cho mẹ của tôi và Lịch Nhi, tôi đang rất mệt đừng hỏi tôi thêm câu nào nữa, chuyện hôm nay cũng không được nói với ai.
Tiêu Đằng theo Mạc Thiên Nhật Dạ bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy anh ấy bi quan tới như vậy, anh muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn quay lưng rời đi.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa lưng vào ghế chầm chậm sờ vào khuôn mặt của Lịch Nhi trong màn hình điện thoại.
Cô cười tươi trong buổi lễ tốt nghiệp đại học, đôi mắt to tròn chứa ánh sao đã lâu rồi không thấy nữa.
Anh bỏ lỡ em ở tuổi , lỡ cả tuổi , năm em tuổi thì lại đánh mất em.
Lịch Nhi à, anh vẫn chưa làm được gì cho em, vẫn chưa làm lòng tin của em quay trở lại, anh đặt cược lần này để đi vào trái tim em có được không?
Lịch Nhi ngồi bên bàn làm việc xem lại giấy tờ Tôn Thị, ba đã giao Tôn Thị lại cho cô quản lí, lần này nhất định cô phải làm nên chuyện.
"Tiếng nhạc."
Một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình, Lịch Nhi híp mi bấm nút trả lời.
- Tôn tiểu thư, tôi là Trần Mộc đây, Thẩm tổng của chúng tôi muốn hẹn gặp cô để bàn về chuyện mua Tôn Thị, không biết khi nào thì cô sắp xếp thời gian được?
Lịch Nhi nhướng mày mỉm cười, đúng như dự đoán Thẩm Nghiệp Thành đã bắt đầu lo lắng rồi, quả nhiên Mr.
Vương đó thật sự giúp cô.
Lịch Nhi cho một chút thờ ơ vào giọng nói, chậm rãi lên tiếng.
- Không biết Thẩm tổng muốn mua với giá bao nhiêu?
Trần Mộc hơi chần chừ một chút rồi trả lời
- Lần trước Tôn tiểu thư đề nghị giá cao lần, Thẩm tổng đã đồng ý, vậy…
- Chậc chậc, Thẩm tổng không xem tin tức sao? Tôn Thị của chúng tôi đã có người mua với giá gấp lần rồi, tôi còn có thể bán giá cũ với các người sao? Thiển cận.
Lịch Nhi dè bĩu rồi tắt máy, cô cong môi cười cực kỳ hứng thú với trò đùa này.
Cô tin rằng Thẩm Nghiệp Thành sẽ tìm mọi cách để gặp được mình.
Lịch Nhi nhắm mắt thư giãn, lại một ngày nữa trôi qua, ngày mai anh Cao Ân sẽ phẫu thuật, ngoài việc tìm cách được đứng ngoài phòng phẫu thuật để động viên anh thì cô không làm được gì nữa.
"Tiếng nhạc."
Lịch Nhi giật mình mở mắt, là Mạc Cao Ân gọi đến, có lẽ anh ấy đang rất hồi hộp vì ca phẫu thuật ngày mai, Lịch Nhi ấn nút trả lời.
- Em nghe đây.
- Lịch Nhi, em ra ban công ngắm sao đi, sao đêm nay sáng lắm.
Bọn họ ở thành phố lớn, đèn điện khắp các con phố lớn nhỏ, nhà cao tầng thì mọc san sát nhau, muốn thấy những ngôi sao trên cao rõ và đẹp là rất khó.
Lịch Nhi đi ra ban công nhìn lên trời, đúng như anh Cao Ân nói ngôi sao đêm nay rất sáng, cô mỉm cười nói với anh.
- Đẹp lắm.
Mạc Cao Ân ở bệnh viện ngồi bên khung cửa sổ, đưa bàn tay cố bắt lấy một ánh sao trời.
- Lịch Nhi, khi nào anh khỏe rồi chúng ta đi biển ngắm sao được không?
Ở đó sẽ có nhiều ngôi sao, chúng sáng như đôi mắt của cô vậy.
Lịch Nhi nhìn về hướng biển, chính là trước mặt cô, cô tưởng tượng tiếng sóng biển, đôi mắt đen tròn nhìn vào xa xăm vô tình nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu bên làn đường phía bên kia.
Người đàn ông đó nhìn cô, dường như hắn đã cười.