Mạc Thiên Nhật Dạ tiếp tục công việc đi chợ nấu cơm, hôm nay còn mua nguyên liệu nhiều hơn lần trước.
Tử Minh mở cửa cho hắn, hắn đưa cho cậu một đống thuốc bổ rồi nói một tràng muốn đứt hơi.
- Hộp màu xanh để cho ba dùng sáng tối trị hen suyễn rất tốt, loại màu vàng là cho em bổ sung vitamin, còn có sữa bột để ba ngừa loãng xương, pha cho ba uống mỗi ngày.
Sắp tới bên Thụy Sĩ có mở triển lãm mẫu thiết kế của các kiến trúc sư nổi tiếng, anh đăng kí cho em rồi, vé máy bay cũng đã đặt, sắp xếp đi một chuyến để mở mang tầm mắt sau này giúp ba gánh vác Tôn Thị.
Tử Minh kệ nệ ôm đóng thuốc bổ nghe Mạc Thiên Nhật Dạ dặn dò y như mấy bà mẹ, mới có mấy ngày mà anh ta tưởng mình là thành viên của cái nhà này rồi sao?
Cậu bỏ đóng thuốc lên bàn rồi theo Mạc Thiên Nhật Dạ vào phòng bếp hạ thấp ý chí của hắn.
- Anh đừng có phí sức nữa, ba của tôi sẽ không cho anh qua lại với chị hai đâu.
Mạc Thiên Nhật Dạ bày thịt cá ra bàn bếp thản nhiên trả lời.
- Không cho anh làm con rể, anh làm người giúp việc cũng được, nè, đừng đứng đó nữa, giúp anh nhặt rau đi, chị của em còn chưa ăn trưa đó.
Tử Minh không hiểu Mạc Thiên Nhật Dạ vì lí do gì mà phải quỵ lụy chị của mình, người như hắn ta ra đường quơ tay một cái thì một đống phụ nữ bu theo không phải sao?
Thẩm Nghiệp Thành bị bắt, Trần Mộc cũng không thoát khỏi, đồng bọn và các người có liên quan đã khai nhận tội nên rất nhanh đã bị đem ra toà xét xử.
Những tên làm việc cho Thẩm Nghiệp Thành đều bị phạt tù, Trần Mộc năm và Lưu Dân Triệt năm, riêng Thẩm Nghiệp Thành tử tình không kháng án.
Thẩm Nghiệp Thành bị buộc tội với các tội danh, chủ mưu làm đổ sập chung cư Hoa Đô khiến người chết và rất nhiều người bị thương, còn có người bị tàn tật suốt đời, chủ mưu cướp nội tạng của người sống, chủ mưu sai người cài bom git chết Tôn Lịch Nhi nhưng không thành và sự việc gần nhất là tráo vật liệu làm hư hại công trình xây dựng của công ty Vạn Xuân.
Công ty Tôn Thị và Vạn Xuân được rửa oan, Thẩm gia tàn lụi, Thẩm Nghiệp Thành đang chờ ngày tử tình cho những gì mình đã gây ra.
Ông ta ngồi thu lu trong một góc phòng giam tự cười cợt bản thân mình, vì tham lam nên bây giờ phải đền tội.
Lần trước gặp Mạc Thiên Nhật Dạ, ông luôn thắc mắc tại sao hắn vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với ông khi Tôn Lịch Nhi đã chết, đến bây giờ mới biết, cô ta chẳng những không chết mà còn có chứng cứ buộc tội ông.
Làm hết tất thảy mọi chuyện, cuối cùng lại biến mình thành một gã hề.
Thẩm Nghiệp Thành nhìn ánh sáng xung quanh lần sau cuối rồi lén lấy con dao vừa trộm được lúc quản giáo dẫn ra sân tắm nắng.
Ông ta nhẹ cười, nhờ Mạc Thiên Nhật Dạ nhắc nhở nên cuối đời vẫn có thể làm được chút việc tốt.
Cao Ân, dùng trái tim này sống thay phần của cậu, sống thật tốt có biết chưa...!Hai hàng nước mắt đổ xuống, Thẩm Nghiệp Thành đâm mạnh vào bụng mình, những tù nhân cùng phòng hốt hoảng gọi quản giáo nhưng đã không còn kịp nữa, ông ta chút hơi thở cuối khi đang trên đường tới bệnh viện cùng lời trăn trối với đồng chí cảnh sát.
"Tôi muốn hiến nội tạng của mình cho y học nước nhà, riêng quả tim này là cho Mạc Cao Ân đang nằm ở bệnh viện Mạc gia.
Đừng cho họ biết tôi là người hiến."
…
Như mọi ngày Mạc Cao Ân vẫn hôn mê sâu nhưng hôm nay bất chợt rất đông bác sĩ y tá vào phòng hồi sức đẩy giường bệnh của anh ra ngoài.
Từ Mộng Dao không hiểu chuyện gì bắt lấy tay của một y tá hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Chúc mừng phu nhân, đã có người hiến tim cho phó tổng, trái tim đó hoàn toàn tương thích.
Nói xong y tá vội chạy đi làm nhiệm vụ, Từ Mộng Dao không tin được ôm mặt mình khóc nức nở.
Lịch Nhi đứng bên cạnh vui đến mức muốn hét lên, cô dìu mẹ của Mạc Cao Ân đứng ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, lần này nhất định phải thành công.
Mạc Thiên Nhật Dạ mang cơm tới cho Lịch Nhi, thấy hai người phụ nữ tràn đầy hy vọng cũng đã hiểu xảy ra chuyện gì, coi như Thẩm Nghiệp Thành kia không đến nỗi ích kỷ, sống ở đời cho đi sẽ được nhận lại thôi.
Hắn gọi cho Tiêu Đằng chuẩn bị cho Thẩm phu nhân một ít tiền, để mẹ con bà ấy có thể trang trải cuộc sống sau này.
Hai tháng sau.
Cuộc phẫu thuật của Mạc Cao Ân diễn ra thành công ngoài mong đợi, anh bây giờ đã có thể xuống giường, tự mình di chuyển mà không cần nhờ đến ai.
Trong suốt thời gian này Lịch Nhi luôn có mặt chăm sóc anh, cô ấy giữ đúng lời hứa sẽ không để anh một mình.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy, Lịch Nhi mang hộp cơm vào cho anh, toàn là đồ bổ, anh yên lặng nhìn cô bày từng món lên bàn, miệng ríu rít cho anh hay vài ngày nữa anh sẽ được xuất viện.
- Anh Cao Ân, ăn nhiều một chút, hôm nay có canh sườn bò bổ máu, anh gầy đi nhiều quá.
Mạc Cao Ân khẽ cười kéo tay cô ngồi xuống đối diện mình.
- Em ăn cùng với anh đi, ăn một mình buồn lắm.
Rồi anh cũng múc cho Lịch Nhi một bát canh đưa sang cho cô, nhìn cô không từ chối anh mới chậm rãi ăn phần của mình.
Cứ chốc chốc Lịch Nhi lại nhường cho anh một miếng thịt ép anh ăn thêm, cứ như sợ anh sẽ đói.
Cô ăn hết bát canh lại bận rộn chia thuốc để anh uống đúng giờ, Mạc Cao Ân dựa vào sofa nghiêng đầu nhìn cô khẽ hỏi.
- Em và Nhật Dạ quay lại rồi sao?
Anh không muốn lừa dối bản thân mình là trái tim của anh đang đau, nó không phải đau vì căn bệnh theo anh từ thuở nhỏ, mà đau vì anh lại để lỡ mất cô rồi.
Động tác tay của Lịch Nhi dừng lại, cô không nhìn anh, là không dám nhìn, lặng đi một chút cô mới lên tiếng.
- Sao anh lại hỏi như vậy?
Mạc Cao Ân nhẹ cười nhìn hộp đồ ăn trên bàn không giấu diếm.
- Tối qua cậu ta gọi cho anh, hằn học hỏi anh muốn ăn món gì, những ngày vừa qua là cậu ta nấu cho anh ăn sao?
Anh không ngờ mới chỉ có vài tháng mà Mạc Thiên Nhật Dạ lại thay đổi nhiều như vậy, một con người cao ngạo như hắn lại có thể làm những việc vặt vãnh ở dưới bếp đúng là rất khó tin, hắn thay đổi như vậy, anh lại thua đau nữa rồi.
Bị vạch trần Lịch Nhi có hơi xấu hổ, những ngày gần đây Tôn Thị chuẩn bị khai trương trở lại, cô phải chạy đôn chạy đáo tìm các mối làm ăn lúc trước đề nghị hợp tác.
Dẫu Mr.
Vương ra sức đánh bóng tên tuổi Tôn Thị nhưng muốn khởi đầu lại như lúc trước vẫn phải tính đến các đơn vị chất lượng.
Vì quá bận nên cô không có thời gian để nấu ăn, mà mấy tháng nay Mạc Thiên Nhật Dạ như một con ong chăm chỉ lo cho gia đình cô từng chén cơm đến cây tăm xỉa răng, cả việc nấu ăn cho anh Cao Ân anh ấy cũng giành, cô nghĩ là không sao nhưng hình như anh Cao Ân không vui thì phải.
Lịch Nhi ngẩng mặt lên nhìn Mạc Cao Ân e dè nói.
- Em xin lỗi, nếu anh không thích thì ngày mai em nấu cho anh ăn có được không? Anh đừng giận.
Mạc Cao Ân nhẹ lắc đầu.
- Anh nào phải vì kén cá chọn canh mà trách em, anh chỉ muốn biết có phải hai người đã quay lại với nhau hay không thôi?