Thẩm Quyên Ly được người ở biệt thự ngoài ngoại ô đưa vào bệnh viện chờ sinh rồi đi mất, một mình cô làm thủ tục rồi tự vào phòng sinh.
Thẩm Quyên Ly thuận lợi sinh ra một bé trai, nằm hết ba ngày mà không hề thấy một người nhà họ Mạc nào đến thăm.
Thời gian dưỡng thai ở ngoại ô cô không được tiếp xúc với bất kì phương tiện liên lạc nào, liên lạc với chú mình cũng không được, trong túi Thẩm Quyên Ly không có nổi một đồng, thảm đến mức không có tiền đóng viện phí.
Sáu giờ sáng nhân lúc bệnh viện đông đúc người nhà bệnh nhân ra vào, Thẩm Quyên Ly ôm con trốn khỏi bệnh viện rồi bắt taxi đến Mạc gia.
Hạ Cảnh Lan trông mong đứa cháu này như vậy chẳng lẽ người làm ở biệt thự kia không cho bà ta hay là cô đã đi sinh sao? Mạc Thiên Nhật Dạ còn nói sẽ cho đứa bé này thừa kế cơ đồ của nhà họ Mạc, cô phải là thiếu phu nhân của Mạc gia.
Thẩm Quyên Ly bấm chuông rất lâu mới có người đi ra mở cửa, thím Phương giúp việc thấy cô ta ôm trên tay một đứa nhỏ lập tức hiểu cô ta đến đây làm gì.
Thím Phương không mở cửa mà vào nhà cho Hạ Cảnh Lan hay.
Trời đã bắt đầu nắng, taxi còn đang đợi cô ta trả tiền, Hạ Cảnh Lan thong thả từ trong nhà đi ra, sắc mặt không hề tốt.
Bà đứng sau cánh cổng lạnh nhạt nói vọng ra ngoài.
- Tới đây làm gì?
Thẩm Quyên Ly sững người, tay cô đang ôm đứa nhỏ, bà ta phải biết cô đến đây làm gì chứ.
- Mẹ, con đem cháu trai của mẹ tới đây, mẹ mau mở cửa cho con đi.
Hạ Cảnh Lan cho người mở cửa, Thẩm Quyên Ly mừng rỡ bước vào trong nhưng còn chưa bước qua vạch cổng đã bị Chu quản gia giữ lại, cô ta giận dữ hét lên.
- Làm gì vậy? Còn không thấy tôi đang bế tiểu thiếu gia sao?
Hạ Cảnh Lan nghe Thẩm Quyên Ly nói câu này liền cười đến sặc sụa.
- Tiểu thiếu gia… Ha… Ha… Là tiểu thiếu gia nhà ai vậy? Nói mà không biết xấu hổ, đi lang chạ với bọn đàn ông bên ngoài cho có thai rồi bắt Nhật Dạ đổ vỏ, Thẩm Quyên Ly, nào còn có ai mưu mô bằng cô nữa.
Sau khi nghe con trai nói cái thai trong bụng Thẩm Quyên Ly không phải là cháu của nhà họ Mạc, Hạ Cảnh Lan đã mất ngủ mấy đêm liền, hay tin Thẩm Quyên Ly sắp sinh bà đã đúc tiền cho nữ hộ sinh bí mật làm xét nghiệm ADN cho đứa bé và Nhật Dạ.
Kết quả đúng như con trai bà nói, đứa bé này không có máu mủ gì với bà, uổng công bà quan tâm, thương yêu cô ta đến như vậy.
Thẩm Quyên Ly chao đảo khi nghe chính miệng Hạ Cảnh Lan phủ nhận việc nhận cháu, chẳng phải bà ta mong đứa bé này lắm sao? Tại sao bà ta biết đây không phải là con trai của Mạc Thiên Nhật Dạ?
- Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Đây là…
- Đừng gọi tôi là mẹ, biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, từ nay trở về sau không được bén mảng tới đây nữa.
Hạ Cảnh Lan sai người đóng cửa rồi đi thẳng vào nhà, nếu là bà của trước đây chắc chắn sẽ cho Thẩm Quyên Ly ăn mấy cú tát nhưng nghĩ lại là do bản thân tin sai người, mong đợi quá nhiều vào đứa bé ấy.
Nhật Dạ nói đúng đây là quả báo của bà, cái mà bà đã không lường trước được.
Thẩm Quyên Ly thẫn thờ đứng cánh cổng mạ vàng khóc không ra nước mắt, đứa trẻ trên tay khóc thay cô.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô là thiếu phu nhân cơ mà? Thẩm Quyên Ly trở nên mất bình tĩnh hét lên thật lớn.
- Mở cửa, mở cửa ra, tôi là thiếu phu nhân của các người, mở cửa ra.
Không một ai đoái hoài tới cô ta, chỉ có bác tài xế nhoài người ra cửa xe taxi hối thúc.
- Cô không đi nữa thì trả tiền xe cho tôi đi chứ.
Thẩm Quyên Ly trước mắt không biết phải làm thế nào, cô ta chui ngược vào xe về nhà họ Thẩm trước nhưng cái Thẩm Quyên Ly không ngờ tới còn rất nhiều.
Thẩm gia bị niêm phong không cho người lạ vào trong, vợ của Thẩm Nghiệp Thành kể cho cô ta nghe về những chuyện xảy ra gần đây, Thẩm Nghiệp Thành trốn ở đâu còn chưa rõ, nhà họ Thẩm lâm vào cảnh nợ nần bế tắc.
Thẩm Quyên Ly trở thành kẻ không nhà, còn phải bồng bế thêm đứa nhỏ không cha, chỉ mới có vài tiếng đồng hồ mà cô ta đã gần như điên loạn.
Mạc Thiên Nhật Dạ ở lại bệnh viện với Lịch Nhi đến khuya, Mạc Cao Ân vẫn chưa thể rời thiết bị hỗ trợ hô hấp.
Nếu tình hình này kéo dài sợ rằng sẽ không duy trì được lâu nữa.
Từ Mộng Dao khóc, Lịch Nhi cũng khóc, họ gần như bất lực vì không cách nào có thể cứu được Mạc Cao Ân.
Vẫn một câu hỏi cũ, tại sao người tốt đều chịu nhiều bất hạnh?
Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi bên hàng ghế chờ lặng im nhìn Lịch Nhi đau buồn, hắn biết trong lòng cô Mạc Cao Ân quan trọng như thế nào, nếu Mạc Cao Ân có mệnh hệ nào cô ấy sẽ chịu không nổi mất.
Gió khuya lạnh buốt thổi vào ban công tầng hai của bệnh viện, Mạc Thiên Nhật Dạ gọi cho Tiêu Đằng hối thúc việc tìm Thẩm Nghiệp Thành, bây giờ chỉ có ông ta mới có thể cứu người chú đoản mệnh này của hắn thôi.
Đêm nay Lịch Nhi ở lại bệnh viện, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng ở lại cùng với vợ, hai người được sắp xếp vào phòng dành cho người nhà bệnh nhân.
Hai chiếc giường nhỏ đặt gần nhau, mỗi người nằm một chiếc, Mạc Thiên Nhật Dạ muốn nằm chung với vợ nhưng bị cô trừng mắt nên lại thôi.
Hắn nằm nghiêng một bên an tĩnh nhìn cô không chớp mắt, tuy hiện tại không gối đầu kề nhau nhưng có thể nhìn thẳng mặt nhau không kiêng dè, không cự cãi, mỗi ngày chia cho nhau một chút ấm áp, nắng gió mưa giông vẫn có thể che chở cho cô, nghĩ đến những điều này lại thấy khoảng thời gian trước đây như một giấc mộng.
Lịch Nhi thả tóc lướt tin tức thị trường, công ty Dực Phong đã hoàn toàn sụp đổ, Thẩm Nghiệp Thành không biết đang trốn ở đâu.
Lưu Dân Triệt với sức ép từ phía cảnh sát cũng khai ra kẻ cầm đầu chính là Thẩm Nghiệp Thành, với bao nhiêu tội danh mà ông ta đã gây ra, tội tử hình là không tránh khỏi.
Lịch Nhi bất giác thở dài, cớ sao con người ta luôn tìm cách hại người khác để đạt được mục đích của mình, an an, ổn ổn sống cho bản thân và mọi người không tốt sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ nắm lấy tay cô khẽ hỏi.
- Em có muộn phiền gì sao?
Lịch Nhi nhìn lên trần nhà bỏ qua những suy nghĩ vừa rồi hỏi Mạc Thiên Nhật Dạ một câu mà trong lòng cô luôn canh cánh.
- Tại sao lúc trước anh lại ghét em đến như vậy?
Cô đã nghĩ mình rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe theo lời chồng, không kêu than thì anh sẽ yêu cô nhưng rồi sau khi cô nhận ra tất cả những đó thật vô nghĩa, cô đã từ bỏ.
Chỉ là từ lúc bắt đầu đến khi rời đi cô vẫn không biết được vì sao chỉ cần nhìn thấy cô anh lại nổi giận? Dù bây giờ quan hệ của cả hai đã tốt hơn nhưng cô vẫn muốn biết câu trả lời.
Mạc Thiên Nhật Dạ siết nhẹ bàn tay Lịch Nhi, dẫu biết quá khứ rất đáng ghét nhưng nó vẫn luôn ở đây mà, bất chợt một ngày ta nhớ lại sẽ có cảm giác muốn tự giày vò chính mình để quên nó đi, hắn không muốn cô phải như vậy.
Mạc Thiên Nhật Dạ áp bàn tay Lịch Nhi lên mặt mình nhẹ trả lời.
- Vì lúc đó anh rất đê tiện, anh nghĩ mình là trời nên chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của em.
Anh cứ nghĩ chỉ cần nhìn anh là em đã thấy hạnh phúc nên anh tự đưa mình lên ngôi cao như một gã hề.
Lịch Nhi, không phải vì em đã tha thứ cho anh nên anh mới nói những lời này, anh muốn em yêu đến hết cuộc đời, mỗi một giây một phút đều muốn khảm em trong ngực.