“Ấy, sao mọi người đến đây rồi? Tôi đã trở lại thế giới hiện thực rồi à?” Trương Nhất Trì yếu ớt hỏi, cậu ta giống hệt học sinh tiểu học vừa mới tan học về nhà, vội vội vàng vàng kể mọi người nghe câu chuyện của mình: “Mọi người hoàn toàn không biết tôi đã trải qua những gì đâu!”
“Vãn Vãn, sao cô ở đây vậy, cô quen biết bố mẹ tôi sao?” Cậu ta tiếp tục hoang mang hỏi.
Mạnh Lan hiểu rồi, Trương Nhất Trì gặp ảo giác, tâm trí cậu ta đã trở nên hỗn loạn.
Cô không vạch trần cậu ta, ngồi bên cạnh hỏi: “Bây giờ cơ thể còn đau không?”
“Vẫn hơi khó chịu.” Trương Nhất Trì gật đầu: “Nhưng trở về là tốt hơn nhiều rồi. Tôi cứ tưởng mình sẽ bỏ mạng trong thế giới đáng sợ đó, được sống sót quay về thật tốt mà. Hôm nay là thứ mấy vậy, ngày mai em gái về nhà từ ký túc xá đúng không?”
“Hãy chờ thêm một chút nữa.” Mạnh Lan vén tóc cậu ta.
Trán Trương Nhất Trì ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Khi nào em ấy về, con sẽ làm caramel pudding cho em ấy, em ấy thích con làm món đó nhất. Mẹ, mẹ mua nguyên liệu về nhà giúp con nhé ạ?” Trương Nhất Trì làm nũng nhìn Mạnh Lan, ánh mắt yếu ớt tràn đầy niềm vui sau khi tai qua nạn khỏi.
Cậu ta nói được hai câu, rồi tiếp tục hôn mê ngủ say.
Khi cô dời tầm mắt về phía ngoài sân lần nữa, sắc trời đã muộn. Đôi ba đám mây đen bay từ nơi xa đến, ắt hẳn đêm nay vẫn là một đêm không bình yên.
Tùng Hữu Kỷ lễ phép gõ cửa phòng, tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mời mọi người qua dùng bữa. Mạnh Lan khinh thường nhìn cô ta vài lần, chỉ vào Trương Nhất Trì nói: “Cậu ta còn sống được bao lâu nữa?”
“Có thể một ngày, có thể là hai.” Tùng Hữu Kỷ trả lời: “Không thể đoán trước được chuyện này, nếu tinh thần cậu ta tỉnh táo thì có khả năng sẽ sống đến khi nghi thức Nhật Lạc Ca diễn ra, như vậy cậu ta sẽ được cứu.”
Mạnh Lan nhìn thẳng Tùng Hữu Kỷ, bình tĩnh hỏi: “Ý cô là gì? Bây giờ có thể cử hành nghi thức Nhật Lạc Ca không?
Tùng Hữu Kỷ lắc đầu: “Chỉ mỗi đại nhân Trường Đằng mới nắm rõ từng bước chọn ra ngọc tế thôi, theo thông thường, kể từ lúc các vị tiến vào hang động đá vôi đến khi cử hành nghi thức thật sự sẽ cách nhau hai ngày, điều này không thể thay đổi. Việc duy nhất cậu ta có thể làm chính là tiếp tục kiên trì.”
Mạnh Lan vất vả lắm mới có thể hạ quyết tâm hỏi ra câu đó, nhưng chỉ nhận được đáp án phủ định.
Cô dời mắt sang Giang Sách Lãng, anh biết cô muốn nói gì: “Logic chuyện này khác với đợt bệnh viện tâm thần, lần ấy là một cơ thể sinh hai nhân cách, nhưng kỳ này là ác linh xâm chiếm, không giống nhau. Em không thể khiến cậu ta hôn mê để làm chậm quá trình xâm chiếm.”
“Hiểu rồi.” Mạnh Lan hơi suy sụp.
Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp cũng không có cách nào tốt hơn, nhưng bọn họ không thể chịu nổi chuyện một sinh mệnh sắp biến mất ngay trước mắt mình. Điều này còn khiến người ta khó chịu hơn cả cái chết của Lý Hiểu Thanh và Lưu Hiểu Hiểu. Ở hai nhiệm vụ trước đó, bọn họ không thể thoát khỏi việc mất mạng bởi vì đã vi phạm quy tắc lẫn đụng vào điều cấm kỵ, bọn họ chọc giận ma quỷ trong nhiệm vụ, thế nên bị ma quỷ sát hại.
Quá trình tử vong của bọn họ rất ngắn ngủi, khiến người ta gần như không cảm nhận được đau khổ.
Nhưng còn Trương Nhất Trì, Hạ Vãn Vãn và Mạnh Lan đều quen biết cậu ta, đều nhớ rõ vẻ sung sướng và tính cách hăng hái khí phách của cậu ta, nhớ rõ từng lần cậu ta vui đùa và cười rộ.
Sinh mạng như thế đang dần trôi tuột khỏi tay bọn họ, mãi đến khi qua đời. Lòng Mạnh Lan mệt mỏi, hiện tại cô đã không thể nào tự hỏi một cách lý trí được nữa. Cái chết có thể xảy ra bất cứ lúc nào của Trương Nhất Trì làm cô không thở nổi.
Cô nhớ tới vấn đề không lý trí lúc này, gương mặt trầm tư.
Việc cứu Trương Nhất Trì đã lực bất tòng tâm rồi, nghi thức Nhật Lạc Ca không thể tiến hành ngay, dẫu có người hy sinh thì cũng không phải vào bây giờ. Lựa chọn ngọc tế phải đáp ứng điều kiện, mà quá trình này phải tách ra ba ngày để thực hiện.
Tùng Hữu Kỷ bổ sung: “Thuốc có thể ức chế Sen Tịnh Đế lan rộng, chúng tôi chỉ làm được bấy nhiêu thôi.” Cô ta lén nhìn đằng sau, thấy không có người hầu đứng canh, bèn lấy ra bốn chiếc túi tiền từ trong tay áo: “Đây là một ít phương thuốc cổ truyền, hy vọng có thể giúp được cậu ta. Ban đêm các vị đừng ngủ chung với cậu ta, để cậu ta ngủ trong căn phòng này, sau đó đặt túi này ở bốn góc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Bên trong là gì?”
“Một ít, một ít thứ.” Ánh mắt Tùng Hữu Kỷ hơi né tránh: “Các vị có thể lựa chọn tin tưởng tôi, cậu ta là kẻ đáng thương, tôi sẽ không hại cậu ta.”
“Được, cảm ơn cô. Bây giờ chúng tôi phải đi đâu?”
“Đại nhân Trường Đằng mở tiệc chiêu đãi các vị, bảo hôm nay là một ngày lành.”
“Còn tôi thì không hề cảm thấy hôm nay là một ngày lành đâu.”
Giang Sách Lãng đứng kế Mạnh Lan, nói: “Nếu đã mời tiệc thì phiền đại nhân Trường Đằng rồi, bên phía chúng tôi cũng phải thay quần áo, xin chờ một lát.”
“Ồ, vâng.” Tùng Hữu Kỷ tỏ vẻ thông cảm, bước ra khỏi phòng cho khách, tiện tay đóng cửa: “Tôi sẽ đợi các vị ở ngoài.”
Cố Diệp mở chiếc túi Mạnh Lan đưa, bên trong đựng một khối bột màu xám được gói bằng bao ni lông, trong bột có một món đồ chơi hình người lớn cỡ ngón út. Ngũ quan được điêu khắc như thật, giống hệt đồ chơi người gỗ đánh nhau mà thuở nhỏ Mạnh Lan hay chơi.
Chẳng qua người gỗ này chỉ có nửa thân trên.
Không phải thai nhi.
Cố Diệp lấy ngón tay chà xát: “Đây chắc là khắc gỗ, nhưng không xác định được bột trắng xung quanh là gì.”
Giang Sách Lãng đáp: “Có lẽ là tro cốt.”
Cố Diệp nghẹn họng.
Giang Sách Lãng nói: “Túi bên ngoài làm bằng vải gấm, tương tự như gốm sứ bọc bên ngoài người nhộng gốm, còn bao ni lông ứng với vòng sắt, chúng đều có tác dụng tăng cường phong ấn. Thế nên thứ bên trong chắc hẳn phải liên quan đến người chết, nhìn màu này thì có vẻ không giống đất quan tài, vậy chỉ có thể là tro cốt.”
“Có lý, vậy chúng ta có đặt nó ở góc phòng hay không đây?” Cố Diệp hỏi. Anh ấy không thuộc kiểu người thích thể hiện bản thân, Giang Sách Lãng nói có lý thì nghe theo Giang Sách Lãng, không cần phải thể hiện mình thông minh nhanh nhạy thế nào.
“Đặt.” Giang Sách Lãng trả lời: “Người nhộng gốm có thể ngăn chặn ác linh phát triển, tôi đoán thứ này cũng có tác dụng giống vậy. Nếu có thể duy trì vững vàng trường năng lượng trong phòng Trương Nhất Trì, có lẽ sẽ tốt cho cơ thể cậu ấy.”
Bốn người đặt túi xung quanh rồi mới thay quần áo, sau đó họ đẩy cửa bước ra.
Trường Đằng Ma Mỹ đã đợi trong phòng tiệc rất lâu. Một chiếc đèn pha lê khổng lồ kiểu Tây được treo trên trần phòng tiệc, từng đốm sáng mờ ảo nhấp nháy phản chiếu lên các bức tường gỗ xung quanh. Hai bên sảnh tiệc là dãy tranh sơn dầu về những người đứng đầu kế vị của gia tộc Trường Đằng, nét vẽ tinh tế và trông rất cổ kính.
Toàn bộ sảnh tiệc cũng được trang trí theo phong cách phương Tây, khăn trải bàn bằng ren trắng phủ lên bài ăn dài, chân nến thủy tinh được thắp sáng. Trường Đằng Ma Mỹ ăn diện lộng lẫy, bà ta mỉm cười như thể đang quyết tâm giành chiến thắng.
Bà ta mời mọi người yên vị, dùng ánh mắt “các người trốn không thoát đâu” quét một vòng, ánh mắt này khiến bốn người cực kỳ khó chịu.
“Chúng ta lại gặp mặt nữa rồi, tôi đã bảo các cháu không thể chạy khỏi hang động mà.” Trường Đằng Ma Mỹ nói: “Chúng tôi vốn dĩ không cần đuổi theo các cháu, cũng không hề đi tìm các cháu, là chính các cháu đã tự nổi lên trong ao vào sau đó.” Bà ta cười, những người khác có thể cảm nhận được nỗi vui sướng trong lời nói của bà ta, tựa như cuối cùng đảo Nhật Lạc cũng được cứu rồi.
“Hang động đó là thứ gì?” Mạnh Lan hỏi.
“Là cánh cổng thông qua U Minh, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương.” Trường Đằng Ma Mỹ hỏi: “Vậy các cháu đã thấy gì ở đó? Để tôi đoán xem, có phải thi thể được xếp thành hang động, từng gương mặt người hiện chi chít trên bức tường?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Lan đã hiểu, bản thân hang động đá vôi chính là lối ra, trên tường đều là ác linh muốn thoát khỏi phong ấn, nếu không thực hiện nghi thức Nhật Lạc Ca, bọn họ sẽ từ từ thức tỉnh, tràn vào đảo Nhật Lạc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Hang động đó có sự sống, nó không được nhào nặn từ nham thạch, mà là từ người chết. Bọn họ tan chảy, sau đó lại hợp thành một, nội tạng nối liền nhau tạo nên hoa văn kỳ lạ của cơ bắp. Vì vậy bên trong có thể thay đổi, biến ra nhiều ngã rẽ.
“Các người bằng lòng tuân thủ việc này à?” Hạ Vãn Vãn nhỏ giọng hỏi.
“Ắt hẳn vì sẽ nhận được lợi ích lớn hơn.” Gia tộc Trường Đằng là hậu duệ của Âm Dương sư, chắc chắn họ đã kế thừa huyết thống tương ứng, giúp họ có nhiều quyền lợi cũng như địa vị cao hơn. Chỉ có điều, cứ cách hai ba mươi năm thì phải hy sinh một thanh niên của gia tộc mà thôi, bọn họ đã sớm thờ ơ với cái giá này.
Bức tường phía sau phòng tiệc được treo đầy ảnh, tất cả đều là những tấm ảnh thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa thành viên gia tộc Trường Đằng và các quan chức cấp cao trong giới quân sự lẫn chính trị. Tuy không biết người trong ảnh là ai, nhưng dựa theo huân chương trước ngực thì rõ ràng họ không phải nhân vật nhỏ gì.
Trường Đằng Ma Mỹ lấy một bức thư ra, đưa cho Mạnh Lan: “Bố các cháu viết thư, đến đây đọc đi.”
[Bọn nhỏ thân mến,]
[Không biết các con ở đảo Nhật Lạc thế nào? Nếu các con có thể được chọn làm ngọc tế, mọi người trong nhà nhất định sẽ vui lắm, đây là việc làm rạng rỡ tổ tông đấy. Ta và các mẹ đã chuẩn bị cho buổi lễ chúc mừng long trọng chờ mong nghi thức Nhật Lạc Ca kết thúc rồi, chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ bình yên trở lại.]
Mạnh Lan:?
Hạ Vãn Vãn:?
Mạnh Lan: Tôi đã bảo mà, gia tộc Trường Đằng này nhất định có “chỗ hơn người”!
Giang Sách Lãng: Các mẹ là sao?
Mạnh Lan cực kỳ muốn hỏi, rốt cuộc ông bố này đã cưới mấy bà vợ vậy, nhưng nghĩ tới tốc độ chết của bọn họ, có khi sẽ sinh mấy đám con liên tục rồi. Vẻ mặt của cô rất khó diễn tả, ban đầu cô tưởng đó là thư đại diện của một người bố, ai ngờ lại có nhiều trò như vậy!
Cô giơ ngón tay cái trào phúng với Trường Đằng Ma Mỹ.
Các người làm màu thật sự.
Trong tiệc tối, Trường Đằng Ma Mỹ vui vẻ uống một ít rượu vang đỏ, nếu bà ta không làm chuyện ác độc như vậy, có lẽ Mạnh Lan sẽ cảm thấy bà ta là một đại mỹ nhân diễm lệ. Tửu lượng của Mạnh Lan rất tốt, dường như cô vô tình hay cố ý chuốc say Trường Đằng Ma Mỹ. Một chai rượu vang xuống bụng cô, ngoại trừ dạ dày hơi lạnh một chút thì không còn cảm giác gì khác, đôi mắt cũng không mơ màng.
Hạ Vãn Vãn nhìn Mạnh Lan mỉm cười uống một ly rồi lại một ly, hỏi Cố Diệp: “Anh có cần ngăn cậu ấy không, lỡ buổi tối gặp chuyện, sao cậu ấy chạy được đây?”
Cố Diệp khó xử: “Em ấy đã ăn ở nhà anh vào dịp tết Nguyên đán năm ngoái, anh và mẹ đều không biết uống rượu, Lan Lan bèn uống với bố anh. Anh cứ nghi ngờ em ấy có dòng máu Nội Mông, em biết hôm đó em ấy uống bao nhiêu không? Tận một chai rưỡi rượu Phần (*), mặt không đỏ tim không đập.”
(*) Rượu Phần: Ðược người đời gọi là cam tuyền giai nhưỡng hay dịch thể bảo, là một trong các loại rượu Trung Quốc đã có hơn 1500 năm, rượu có mùi thơm, uống vào có hậu vị, được nấu bằng cao lương nổi danh của thôn Hạnh Hoa và nước suối Cam Tuyền.
Hạ Vãn Vãn há miệng ngơ ngác: “Em còn tưởng việc cậu ấy thường xuyên uống champagne ở nhà là đỉnh lắm rồi.” Cô ấy chưa bao giờ uống rượu, gia đình không cho, bản thân cô ấy cũng thấy rượu quá cay, từ cổ họng đến dạ dày đều cay.
Người Nhật Bản uống không lại Mạnh Lan.
Chẳng mấy chốc, Trường Đằng Ma Mỹ đã choáng váng, rượu lên não.
Tùng Hữu Kỷ gấp gáp chăm sóc Trường Đằng Ma Mỹ: “Đại nhân, tôi đưa ngài về phòng.”
“Ừ.” Trường Đằng Ma Mỹ xoa giữa mày, bình tĩnh nói: “Xin phép đi trước.”
Hạ Vãn Vãn cầm ly trà lúa mạch, mặt nước màu nâu phản chiếu khuôn mặt cô ấy.
Tuy nhiên.
Khuôn mặt dần dà biến dạng.
Thay đổi.
Biến thành một người khác.
- -------------------