Tô Cẩn cảm thấy bực bội, rất khó làm quen với việc trong nhà có thêm một người, nếu không phải rất muốn biết điều liên quan đến chiếc cúc áo, chắc chắn cô sẽ đuổi anh ta ra ngoài!
Mở mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, một lúc lâu sau cô lại đứng dậy.
Vừa mở cửa phòng đã thấy một bóng đen đứng cạnh cửa.
Người đàn ông đang giơ tay định gõ cửa, thấy cô lại khẽ mỉm cười: “Tôi nấu cơm trưa xong rồi, cùng ăn nhé?”
Tô Cẩn vịn khung cửa, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, cô không nói câu nào, đi lướt qua bên cạnh người đàn ông để bước vào phòng tắm.
Cô đứng trong phòng tắm một lúc lâu mới bước ra ngoài, đi ngang qua phòng khách.
Người đàn ông yên lặng nằm trên ghế sofa, dường như đã ngủ thiếp đi.
Tô Cẩn quay sang nhìn bàn cơm.
Trên chiếc bàn đá cẩm thạch bày đầy đồ ăn, hương thơm tỏa ra, cả phòng ăn tràn ngập hương thơm.Cô về phòng ngủ, vừa đi được vài bước đã quay về, đi đến bên cạnh bàn ăn.
Dưới ánh đèn tường mờ nhạt, cả bàn đồ ăn sắc hương vị đủ cả, bảy món ăn hai món canh, chay mặn phối hợp với nhau, có cả có tôm có thịt, còn có mấy đĩa rau xanh màu sắc khác nhau.
Tô Cẩn chớp hàng mi thanh tú, ánh mắt nhìn qua nhìn lại bàn ăn và ghế sofa.
Nói thật, cô không có ấn tượng tốt với Đan Thần Huân, nhất là sau khi người đàn ông này hại cô rơi xuống nước, cô chỉ muốn giết chết anh ta.
Kiêu căng, ngạo mạn cộng thêm tính cách vô lại là toàn bộ ấn tượng của cô với người đàn ông này, đồng thời còn thấy đây là một người theo chủ nghĩa đàn ông, dù thế nào cũng không ngờ anh ta lại biết nấu ăn.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như tài nấu nướng cũng không tệ lắm.
Tô Cẩn thật sự hơi đói, cô suy nghĩ rồi cầm đũa gảy đồ ăn trong đĩa, vẫn hơi do dự.
Không phải không thích, chỉ là đã quen ăn bò bít tết khiến cô không muốn thử những món ăn trước mặt.
“Yên tâm ăn đi, tôi không bỏ thuốc độc đâu.
” Người đàn ông kia đột nhiên lên tiếng.
Tô Cẩn giật mình ngoảnh lại, chẳng biết anh ta đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Anh đúng cách cô ba bốn mét, vì ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt của anh.
Cô vội vàng để đũa xuống như đứa bé bị người lớn bắt được đang làm việc sai trái, hơi xấu hổ.
“Tôi không có hứng.
” Giọng cô cứng đờ, quay người muốn rời đi.
Người đàn ông cười khẽ, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello.
“Cô có hứng! ” Anh ngồi xuống ghế dựa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
“Đừng! ”
“Cô lại muốn nói, đừng tưởng tôi hiểu có đúng không?” Người đàn ông chặn họng cô, cười nói: “Pháp y Tô, tôi không biết gì về cô, chỉ có một cảm giác mạnh mẽ là cô không chỉ có năng lực chuyên ngành xuất sắc, còn có quan điểm đặc biệt với việc phân tích vụ án.
Cũng như lần trước, rõ ràng cô rất muốn đến nhà hung thủ, vì cô thấy hứng thú với việc điều tra vụ án.
”
Là một bác sĩ pháp y, ngoại trừ công việc ra, cô còn giỏi phát hiện vấn đề, cũng thích phân tích tình tiết vụ án.
Với tính cách lạnh lùng của cô, mỗi lần chủ động nói chuyện đều liên quan đến tình tiết vụ án.
Chỉ dựa vào điều này, Đan Thần Huân cho rằng cô có hứng thú với việc điều tra phá án.Nghe anh nói vậy, Tô Cẩn hơi ngơ ngác, cô yên lặng nhìn anh.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, khuôn mặt góc cạnh nửa sáng nửa tối, ánh mắt người đàn ông sắc bén như có thể nhìn rõ mọi thứ trên thế gian.
Tính cách Tô Cẩn lạnh lùng, xa cách với người khác, có rất ít người có thể hiểu rõ cô.
Tuy cô ghét cảm giác bị người khác hiểu rõ mình nhưng phải thừa nhận năng lực nhìn người của anh ta.
Đúng, cô thích nghiên cứu vụ án cũng như thích giải phẫu xác chết vậy, quá trình kéo tơ phá kén kia khiến người ta muốn dừng mà không được.
Lúc trước cô học pháp y, thứ nhất là vì không thể tiếp xúc với đàn ông, thích môi trường làm việc yên tĩnh, thứ hai là hi vọng có một ngày tìm ra hung thủ giết cả nhà cô vào năm đó.