Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

chương 69: người trong câu chuyện (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tường Người.

Thứ này được tạo ra bởi Cố Sự Đại Vương sáng tạo, một dị giáo cấp B mà không hề nổi tiếng.

Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào dòng cuối cùng của PS, "Người tốt bụng và chăm chỉ sẽ luôn đạt được mong muốn của mình.

Cậu chợt nghĩ đến dòng chữ Đoạn Thi viết ở mặt sau bức ảnh mà cậu từng nhìn thấy ở biệt thự Lạc Hồ —— "Được rồi, nếu cậu nói dối, mình sẽ không để cậu đi ngay cả khi cậu chạy đến tận cùng thế giới."

Vì thế sau khi cô chết, có được năng lực "theo dõi" trở thành người trong câu chuyện của cầu Nghiệm Chân, kiểm chứng từng lời nói dối.

Cho nên Cố Sự Đại Vương đây là đang giúp họ thực hiện được tâm nguyện của mình?

Diệp Sanh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Khi Đoạn Thi qua đời, cô hoàn toàn chán nản và không hề hối tiếc. Vì vậy, Cố Sự Đại Vương đã biến cô thành hồn ma trong hồ tình nhân, nhốt cô mãi mãi trước cửa sổ ác mộng.

Đây có thật sự là đang giúp họ không?

Còn có người công nhân này.

Lúc hắn sinh thời thành thật chăm chỉ, chân thành thiện lương, cho dù bị chết thảm thì làm sao có đủ oán hận để biến thành dị giáo cấp B?

Tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó. Có thể thấy từ việc Đường Gia Hào thiếu chút nữa bị điếc là có thể nhìn ra, sự chính nghĩa thiện lương của Cố Sự Đại Vương đều đi kèm với một loại tàn nhẫn thuần túy và ngây thơ tự cho mình là đúng.

Diệp Sanh tắt màn hình và cụp mắt xuống.

......Tuy nhiên, cậu nhất định phải đi đến tầng hầm không biết có tồn tại hay không ở nhà thi đấu cũ.

Đoạn Thi, người công nhân đã chết nhất định phải có quan hệ với câu chuyện của Cố Sự Đại Vương lúc sinh thời, nếu không người điều hành diễn đàn thứ bảy sẽ không đối xử ưu ái với họ như vậy.

Một người là cháu gái của nhà xuất bản 《 Chuyến Tàu Đêm 》, vậy người còn lại thì sao?

Hoa quế vàng nhạt có mùi thơm ngọt ngào rơi xuống nền đất bùn đẫm máu, mưa rơi tí tách dường như muốn rơi suốt đêm.

Khi Diệp Sanh bước vào, một nhóm người đang ngồi dưới đất chơi bài. Tạ Văn Từ vẻ mặt không kiên nhẫn, thường xuyên nhìn về phía cửa, nhìn thấy Diệp Sanh, sắc mặt sáng lên, lập tức ngẩng đầu nhìn người phía sau.

Diệp Sanh cất điện thoại rồi đi vào.

Hạ Văn Thạch nhìn thấy Diệp Sanh đi ngang qua liền vui mừng khôn xiết, lập tức ném bài của mình đi: "Tiểu Diệp, cuối cùng thì em cũng đã trở lại. Chúng ta định chơi Truth or Dare, đợi em và đàn em Vi Trần đã lâu rồi!"

Diệp Sanh hoàn toàn không có hứng thú với Truth or Dare, cậu nói: "Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta phải quay phim, mọi người nên về phòng ngủ đi."

Hạ Văn Thạch tập mãi thành thói quen, tủi thân nói: "Ồ, được thôi."

Tạ Văn Từ mặt mày tái mét, rất không vui —— hắn ở lại chỉ để nói chuyện với Ninh Vi Trần, sao có thể không chơi trò Truth or Dare! Hắn cố bảo trì hình tượng thanh thuần trong sáng của mình, khó xử chớp chớp mắt nói: "Nhưng mà Diệp Sanh, mọi người đều chờ cậu ở chỗ này lâu như vậy, cậu không thể nào không chơi một phen đi?"

Diệp Sanh lạnh lùng để lại một câu: "Có đạo lý." Sau đó cậu đi về phía phòng nghỉ của nhà thi đấu cũ.

Tạ Văn Từ: "......" A a a, hắn tức giận quá!

Hạ Văn Thạch nhún nhún vai, xòe tay ra: "Tôi đã nói rồi, không cần đợi, Tiểu Diệp sẽ không chơi cái này."

Tạ Văn Từ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ai cmn cần Diệp Sanh chơi? Nếu không phải ——

Tạ Văn Từ liếc nhìn thoáng qua Ninh Vi Trần đang đi vào, đột nhiên kiềm chế vẻ mặt vặn vẹo, ngẩng đầu lên thanh thoát như một bông dâm bụt trong mưa và định kêu một câu "Bạn học Ninh".

Kết quả, Hạ Văn Thạch ở bên cạnh chỉ về phía trước nói: "Này đàn em, đằng kia, Tiểu Diệp đã đi đến phòng nghỉ."

Ninh Vi Trần bước vào vẻ mặt lạnh lùng, cũng không nhìn người ở đây, nghe Hạ Văn Thạch nói xong mới ngẩng đầu lên, mỉm cười, ấm áp nói: "Ừ, cảm ơn tiền bối."

Hạ Văn Thạch phất tay: "Không có việc gì không có việc gì.""......" Tạ Văn Từ giờ khắc này đã muốn cắn chết Hạ Văn Thạch.

"......"

Trần Cẩn cùng Tạ Văn Từ có cùng ý tưởng, hắn căng da đầu, nói với giọng điệu tự cho là hài hước: "Ha ha ha, Ninh thiếu, về sau chúng ta chính là bạn học trong bốn năm, thật sự không tới chơi một chút sao."

Ninh Vi Trần phong độ nhẹ nhàng cười một cái, một câu cũng chưa nói.

Trần Cẩn da đầu tê dại, an tĩnh câm miệng.

Hạ Văn Thạch thở dài, duỗi tay: "Tới, chúng ta tiếp tục chơi đấu địa chủ!" Anh đã sớm biết từ lâu đàn em Vi Trần chỉ có hứng thú duy nhất với một mình Tiểu Diệp. Đạo diễn cùng nhiếp ảnh gia thu hồi tầm mắt, vui vẻ tham gia.

Tạ Văn Từ tức giận đến mức sắc mặt nhăn nhó: Ban đêm hắn không đi đến quán bar câu chút chó li3m chẳng lẽ lại ở đây để chơi bài với mấy thằng nghèo trong trường? Ánh mắt hắn ghen ghét mà nhìn về hướng hai người Diệp Sanh Ninh Vi Trần biến mất, lạnh lùng nói: "Tôi cũng mệt rồi", rồi đứng dậy và bước theo họ.

"Được rồi, chúng ta chơi đấu địa chủ, đấu địa chủ." Trần Cẩn nhìn chiếc đồng hồ Hạ Văn Thạch đeo trên tay, cảm thấy đây là một người bạn mà mình có thể kết bạn, lấy lại sức lực. Suy cho cùng, điều đầu tiên cần làm để trở thành người nổi tiếng ở trường đại học là kết nhiều bạn.

Hoàng Kỳ Kỳ và Quảng Tuyết Bình sớm đã đi tìm chỗ ngủ. Nhà thi đấu cũ dù bị bỏ hoang đến đâu cũng tốn 300 triệu để xây dựng, nếu nhìn một cách lạc quan thì đây sẽ là một khách sạn hạng sao. Mỗi tầng lầu đều có một số phòng chờ, nhưng Diệp Sanh quan tâm đ ến tầng trệt của nhà thi đấu hơn và chọn ở tầng một. Cậu tìm được một căn phòng nhỏ ở cuối đường đi, trong phòng có ghế sofa, bàn uống nước và bình đựng nước.

Khi Ninh Vi Trần đi theo, Diệp Sanh đã nhanh chóng kiểm tra phòng vệ sinh ở đây một lần.

"Muốn nghỉ ngơi một chút trước không?" Ninh Vi Trần cười nói.

Diệp Sanh nói: "Không cần."

Ninh Vi Trần nói: "Em đã kiểm tra và phát hiện, không gian ngầm của Nhà thi đấu Đại học Hoài An vốn được dự định làm phòng triển lãm trong kế hoạch ban đầu của trường, nhưng sau đó người phụ trách đã xóa bỏ hạng mục này vì không đủ kinh phí."

Diệp Sanh: "Ngân sách không đủ, thậm chí 300 triệu cũng không đủ sao." Tuy nhiên, khi Diệp Sanh nghĩ đến việc Ninh Vi Trần trực tiếp mua lại biệt thự Lạc Hồ, cậu nhận ra rằng cả đời cậu đều không thể hiểu được cách sử dụng tiền của Ninh Vi Trần, cậu ngậm miệng và không nói gì nữa.

Điện thoại di động của cậu tốn pin một cách nghiêm trọng.

Diệp Sanh lấy trong ngăn kéo ra một chiếc đèn pin vẫn còn dùng được.

Ninh Vi Trần cúi đầu mày mò đèn pin, đột nhiên ngón tay chạm vào mái tóc hơi ướt vì mưa của mình, nhẹ giọng nói: "Anh không đi tắm rửa trước một chút sao?"

Diệp Sanh bình tĩnh nói"Không cần. Chúng ta đi thẳng vào lối vào không gian dưới lòng đất đi."

Mặc dù không gian ngầm bị bỏ hoang nhưng chắc hẳn đã có cầu thang đi xuống khi nhà thi đấu cũ được xây dựng.

Cậu chỉ không biết cầu thang bây giờ đang ở đâu.

‌Cậu bật đèn pin lên, một chùm ánh sáng trắng ngay lập tức chiếu sáng phía trước.

*

Hạ Văn Thạch và đạo diễn chơi bài và trò chuyện một lúc rồi trở về phòng. Kết quả là Hạ Văn Thạch trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ thấy Tô Uyển Lạc ở hành lang.

"Đàn em Tô? Em đang làm gì ở đây?"

Tô Uyển Lạc đang ôm một chồng giấy tờ trong tay, vừa đi vừa nhìn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong bóng tối, cô nhanh chóng đặt tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu cười xấu hổ nói: "Hạ tiền bối? Mọi người tối nay đều ở đây không quay về à?"

Hạ Văn Thạch: "Đúng vậy, ở lại đây tham gia cuộc vui, tôi cảm thấy vui nên quyết định ở lại cùng nhau. Còn em thì sao?"

Tô Uyển Lạc nói: "Ban ngày em để quên đồ ở đây nên lại đây tìm xem."

Hạ Văn Thạch: "Là cái gì? Có cần tôi giúp em tìm không?"

Tô Uyển Lạc lắc đầu cười nói: "Không cần đâu."

Hạ Văn Thạch: "Được, vậy em cẩn thận một chút."

Tô Uyển Lạc: "Được, học trưởng ngủ ngon."

Sau khi tách khỏi Hạ Văn Thạch, Tô Uyển Lạc đứng trong bóng tối một lúc lâu trước khi lấy ra mảnh giấy trong tay với những ngón tay run rẩy. Ngoài bản vẽ kết cấu kiến ​​trúc của nhà thi đấu ban đầu, còn có thông tin về công ty vật liệu xây dựng xi măng đã hợp tác với trường.

Vẻ mặt Tô Uyển Lạc vô hồn trong bóng tối, chết lặng như một tác phẩm điêu khắc.

Sau khi trở về, cô đặc biệt điều tra Viên Thọ, sau đó kiểm tra công ty xi măng do Viên Thọ đề xuất. Nhân viên pháp lý của công ty xi măng tên là Viên Mệnh, đúng là anh trai của hiệu trưởng Viên.

Cô biết tại sao cha cô năm đó vì cái gì chết cũng không chịu đồng ý.

Bởi vì hãng xi măng này từ lâu đã có tiếng xấu trong ngành.

Tìm kiếm trên Internet sẽ phát hiện ra những trường hợp "gian lận xi măng", hai mươi năm trước, công ty của Viên Mệnh đã bị Cục Giám sát Thị trường phạt hai trăm vạn vì giả mạo báo cáo thí nghiệm của nhà máy xi măng. Về sau tính xấu vẫn như cũ không đổi, ở phương diện vật liệu xây dụng vẫn lấy hàng kém thay hàng tốt.

Sự thất thoát hàm lượng chất cháy trong xi măng là sai và độ kết dính không đủ, tiềm ẩn nguy cơ sập sàn rất lớn.

May mắn thay, cha cô dường như đã thắng trong cuộc tranh chấp đầu tiên, tuy cô không biết ông đã dùng phương pháp nào để thắng nhưng công ty cung cấp vật liệu xây dựng xi măng cho nhà thi đấu vẫn là công ty cũ và không có đổi thành anh trai của hiệu trưởng Viên.

Có lẽ chính là lúc này ông bị ghi hận.

Tô Uyển Lạc cả ngày không có tâm trạng ăn uống, cô lại cảm thấy đầu óc choáng váng.

Để khôi phục lượng đường trong máu, Tô Uyển Lạc lấy một viên kẹo từ trong túi ra và đưa vào miệng. Cô không biết tại sao, nhưng cô không có một chút cảm giác gì sau khi đọc một số thông tin.

Không thể nói là hận, không thể nói là tức giận, cũng không thể nói là đau lòng, cô cảm giác như linh hồn mình đang bị rút ra.

Khi Tô Uyển Lạc xé thông tin thành từng mảnh nhỏ ném vào thùng rác, trong lòng Tô Uyển Lạc dâng trào, cô không khỏi đỡ vào vách tường mà nôn mửa.

Những ngón tay của cô co giật nắm lấy bức tường, bề mặt bình tĩnh bị xé toạc, trong đầu cô chợt dâng lên một mối hận thù xấu xa và vặn vẹo, trong lòng cô cảm thấy điên cuồng bén nhọn——

Tại sao? Tại sao? Tại sao những người đó dựa vào cái gì vẫn còn sống?

Diệp Sanh bật đèn pin lên, đi từ phía nam lên phía bắc và chỉ thấy cầu thang đi lên, không có lối đi an toàn đi xuống.

Đang lúc cậu chuẩn bị đổi hướng thì giọng nói của Tô Uyển Lạc vang lên từ phía sau.

"Diệp Sanh, cậu đang tìm lối đi ngầm à?"

Diệp Sanh quay đầu lại, nhìn thấy Tô Uyển Lạc mặc quần dài, cầm đèn pin, lặng lẽ nhìn về phía cậu. Cô ấy có vóc dáng thấp bé, nét mặt hiền lành, đôi mắt đỏ ngầu như thể cô ấy vừa khóc.

Diệp Sanh ngoài ý muốn sẽ gặp được cô, gật đầu nói: "Ừ."

Tô Uyển Lạc miễn cưỡng mà cười một cái, ngón tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, sắc mặt tái nhợt nói: "Chúng ta hợp tác đi, tôi có bản đồ của nhà thi đấu khi nó được xây dựng lần đầu tiên cách đây hơn mười mấy năm trước, tôi sẽ đưa các cậu xuống, các cậu giúp tôi tìm một nơi."

Diệp Sanh không có lập tức đồng ý mà chỉ nhìn cô: "Cô đang tìm gì vậy?"

Tô Uyển Lạc nói: "Văn phòng của giám sát công trường năm đó ở dưới lòng đất."

Diệp Sanh cau mày và nhìn chằm chằm vào cô.

Trước khi Diệp Sanh lên tiếng, Ninh Vi Trần đã lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, cảm xúc không rõ ràng.

"Anh à, có thêm một người nữa cũng khá tốt."

"......"

Vì thế Diệp Sanh không nói thêm gì nữa.

Tô Uyển Lạc mím môi, nắm chặt bản đồ trong tay, cô càng sợ Ninh Vi Trần hơn là sợ Diệp Sanh lạnh như băng.

Nhưng mọi nỗi sợ hãi chẳng là gì so với lòng căm thù muốn khai quật ra chân tướng.

Nàng nói: "Đi bên trái. Cầu thang cũ giờ ở trong phòng tiện ích."

Cô lấy chìa khóa do trường đưa và dẫn Diệp Sanh đi đến một phòng tiện ích nhỏ.

Cửa phòng tiện ích nhỏ và khuất, bên cạnh có một đống chổi và hộp.

Còn chưa đi đến gần đã có thể ngửi thấy mùi bụi cũ mục nát lâu năm.

Tô Uyển Lạc cầm lấy đèn pin, chọn chiếc chìa khóa nhỏ nhất nhét vào cửa. Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, cô sặc vì bụi và rơi ra nước mắt.

Tô Uyển Lạc che miệng mũi, đi phía trước.

Diệp Sanh theo sau.

Ninh Vi Trần từ phía sau nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, môi hắn kề sát vào tai Diệp Sanh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Anh ơi, nếu em đoán không lầm thì năng lực dị giáo trong tòa nhà thể thao và nghệ thuật cũ hẳn là về "không gian"."

Diệp Sanh cau mày: "Không gian?"

Ninh Vi Trần nói: "Đúng vậy, sáng tạo ra một "thế giới" hoàn toàn độc lập. Đừng sợ, những thứ trong đó anh nhìn thấy đều là giả."

Diệp Sanh quay lại nhìn Ninh Vi Trần, đôi mắt đào hoa của Ninh Vi Trần đang mỉm cười, tràn đầy thành khẩn và lo lắng.

Nhưng Diệp Sanh luôn cảm thấy lo lắng của hắn đều là giả vờ...

Trong lòng Diệp Sanh đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái mãnh liệt, từ khi quen biết hắn, cậu chưa từng thấy Ninh Vi Trần sử dụng siêu năng lực của hắn bao giờ.

Nhiều chỗ của Ninh Vi Trần đối với cậu hiện tại mà nói quá mức thần bí. Quan chấp hành, dị năng giả, Ninh gia, Thiên Xu. Thế giới thực sự thuộc về Ninh Vi Trần kia dường như vẫn còn trong sương mù, nó không chỉ đơn thuần là tài phú và danh lợi như vẻ bề ngoài.

Dù là biệt thự Lạc Hồ hay nhà thi đấu cũ, Ninh Vi Trần đều đi theo bên cạnh cậu, ngoài việc đảm bảo an toàn cho cậu, hắn hầu như lúc nào cũng giống như một khán giả. Hắn giống như đã hoàn toàn chấp nhận Diệp Sanh thích hành động một mình, vì thế nên hắn cứ như vậy nhìn cậu chậm rãi rèn luyện.

Chẳng lẽ phải đợi Cố Sự Đại Vương đến đây thì cậu mới có thể nhìn thấy Ninh Vi Trần dùng dị năng?

"......"

Diệp Sanh lắc đầu, cảm thấy đầu óc mình có vấn đề mới nghĩ đến mấy thứ này.

Tô Uyển Lạc đang dọn đồ trong phòng tiện ích, Diệp Sanh đi theo cô, bên trong chất đống rất nhiều đồ đạc, chung quanh có mạng nhện và côn trùng nhỏ bò qua.

"Tìm được rồi!"

Cuối cùng, sau khi di chuyển chiếc hộp gỗ đi, một cái hố đen xuất hiện trước mặt bọn họ.

Diệp Sanh lấy đèn pin ra và thấy đó thực ra là một cầu thang.

—— Nhà thi đấu thực sự có một không gian ngầm dưới lòng đất.

Tô Uyển Lạc nói: "Tôi đi xuống trước."

Cô đưa đèn pin vào miệng, gian nan mà đi xuống dưới. Diệp Sanh đi theo sau. Khi bước lên cầu thang, cậu có cảm giác kỳ lạ, Diệp Sanh giơ đèn pin chiếu xuống đất nhưng không thấy gì bất thường.

Càng đi xuống, mùi vị trên chóp mũi càng ngày càng quái dị, trong môi trường cực kỳ chật hẹp và tối tăm, ánh sáng mạnh ngược lại rất bất tiện, sau khi Diệp Sanh tắt đèn pin, cậu sờ vào mép tường bên cạnh.

Nhưng khoảnh khắc cậu chạm vào tường, Diệp Sanh đã ngây ngẩn cả người.

‌Cảm giác rất mềm mại, không chỉ riêng tường mềm mà cả cầu thang dưới chân cậu cũng rất mềm.

Giống như da thịt con người.

---Editor có lời muốn nói---

Oắt đờ phắc con ơi =))))) Ninh Ninh bảo mọi thứ đều là giả thì ngay lập tức Sanh Sanh nghi ngờ em nó luôn ạ =)))))) oắt đờ phắc

Truyện Chữ Hay