Sau Khi Linh Khí Sống Lại

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Basic Needs

………..

A Điêu đảo qua danh sách năng lực niệm của cô, phát hiện người đóng góp nhiều nhất là Tống Linh, tiếp theo là Thôi Lương và Thôi Dung…

Người nhà họ Thôi này biết được tin tức nhanh thật đấy.

A Điêu nhìn năng lực niệm còn đang gia tăng và tính toán, chờ cô đến khách sạn phỏng chừng có thể gom đủ 30 ngàn.

Một đêm chợt giàu chỉ có thế thôi.

Nhưng năng lực niệm đã tăng vọt nhanh như vậy, không bằng để cô cho nó tăng nhanh thêm nữa.

Thế là A Điêu đã liên lạc với Triệu Dân.

Một phút sau, Triệu Dân cuối cùng đã kết thúc tất cả các loại “mẹ kiếp” “cho tớ hưởng sái với” lặp đi lặp lại, và chuyển tiếp một bài đăng trên mạng vào nhóm chat trường cấp 3 và vòng tròn bạn bè, nhân tiện tag tên tất cả mọi người.

Sau đó có người đến khịa A Điêu, trong lời nói toàn là “Thật sao?” “Là cậu sao?” “Giỡn gì thế!”

Vì vậy thời điểm này A Điêu mới có lý do để lên mạng hợp lẽ.

Thật ra Hoàng Vĩ Dân đã biết tin từ lâu, dẫu gì ông ở trong giới giáo dục, thứ nhất chú ý đến tin tức của các trường khác, thứ hai lãnh đạo Bộ Giáo dục ở trên biết tin tức trước, hỏi xuống từng tầng từng tầng.

Ông xác định được tin tức là đúng hay sai, thành ra khi thấy A Điêu trả lời trong nhóm, ông ấy chia sẻ nó ngay.

Bởi vì cô đã nói như sau:

- Tin tức nhanh thế á? Đáng ghét quá đi, người ta còn chưa chuẩn bị cho tốt. Nếu có phóng viên truyền thông phỏng vấn mấy cậu, mấy cậu cứ từ chối cho rồi. Tuyệt đối đừng vì tớ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của tất cả mọi người. Cũng đừng khen tớ quá, bằng không bọn họ cho rằng tớ hoàn hảo thật, vậy thì tớ sẽ xấu hổ lắm. Mấy cậu thấy sao?

Đã giả tạo còn muốn thật lòng.

Cả đám đông nghẹt thở.

Đoạn, cô gửi một hình ảnh đi kèm một câu lên vòng tròn bạn bè.

Cái câu đó thế này: Có đôi khi ánh mắt tán dương quá mức của người khác là một loại gánh vác. Tôi muốn quay lại rừng núi yên tĩnh trước đây, hóng gió ngắm trăng, có di sản có tự do. Thành thử nếu trời cao lại cho tôi cơ hội lựa chọn lần nữa, tôi chắc chắn… để mấy cậu khen ngợi ác liệt hơn.

Hình ảnh là dạng ảnh động: Ống kính được kéo gần, lưng của con đại bàng béo trên vách đá sát lại, một con chim béo được vẽ bằng nét phim hoạt hình ở ngay chính diện. Cô thủng thẳng xoay người, để lộ đôi cánh ngắn và khuôn mặt chim béo ị, ánh mắt sắc lẻm đầy áp lực, móc ta cái kính râm đen lớn từ bên cạnh, từ từ treo lên cổ mình một sợi dây chuyền vàng thô to như thêm vinh quang cho cơ thể. Đoạn vút một cái, chìa ra một tư thế chụp ảnh tự sướng đẹp trai đầy cổ điển.

Đến đi, bày ra tư thế rồi, cho mấy người chụp ảnh.

Sau đó kéo năng lực niệm ra cho tôi!

(P1)

.....

Khi biết được tin tức, Trần Nhiên đang làm việc tại phủ Thứ sử, hội nghị đã diễn ra được một nửa, giữa chừng nghỉ ngơi uống cà phê, ông ta sặc, suýt nữa nghẹn chết.

Liên tục hay tin A Điêu chôn sống Thôi Vân làm mất lòng nhà họ Thôi đến cầm tới vị trí thứ nhất, tin tức mang theo hai thái cực khác nhau, vẻ mặt ông ta biến ảo; ánh mắt đã tức giận mang theo vẻ nặng nề nhưng đồng thời vẫn hiện lên niềm vui sướng, cuối cùng lại im bặt.

Bọn cấp dưới bên ngoài phòng trà đều cho rằng cấp trên nhà mình bị làm sao, rồi chẳng mấy chốc bọn họ đã biết ngay. Từ đầu họ toan chúc mừng tập thể lại phát hiện Trần Nhiên đi ra ngoài với một bộ dáng chẳng rúng động mảy may.

Xứng đáng mang danh Thứ sử đại nhân đó, không màng hơn thua, thảo nào bồi dưỡng ra người con gái ưu tú như vậy.

.....

Cái gọi là ngựa chiến chính là không nằm trong dự đoán và kỳ vọng của công chúng. Mặc kệ người được gọi như thế là A Điêu hay Bạch Hà, họ đều là chuyện siêu bất ngờ, kích nổ nội tâm nhạy cảm toàn bộ dân chúng ở Đam Châu và thậm chí có cả đám quyền quý.

Giới quyền quý nghĩ: Hai đứa nhà quê? Quý tử nhà chúng mình xếp hàng hết phía sau rồi! Chắc chắn kỳ thị con cháu quyền quý của chúng tôi!

Dân chúng nghĩ: Toàn là dân quê mùa, mắc cái gì hai đứa trẻ này giỏi như thế mà con nhà mình lại không? Thực sự công bằng à?

Động tĩnh ở cổng trường còn lớn hơn trong trường, sức nóng của cuộc thảo luận cũng bi3n thái dữ dội, thậm chí phát triển thành cuộc cãi vã trên mạng chẳng qua từ một ý kiến thảo luận.

Cho dù là Bạch Hà hay là anh em nhà họ Điền, thật ra họ vẫn hiểu được. Song, Trần A Điêu tụt lại phía sau quá nhiều, cô nhảy vọt ngược dòng lên vị trí thứ nhất, phải chăng có một thuật toán tính điểm số đáng tin cậy nào chống đỡ?

Đúng, trọng tâm là thuật toán cốt lõi này.

Xã hội yêu cầu Học phủ Kim Lăng công khai thuật toán nhưng sự ầm ã này nào có phải trường hợp riêng của Kim Lăng, hầu như tất cả các Học phủ ở các châu tỉnh đều phải đối mặt với những nghi ngờ như vậy.

Nói gì thì nói sao chả liên quan gì đến A Điêu sất.

Các thí sinh khác, các phương tiện truyền thông ở cổng trường, cha mẹ của các thí sinh khác, hoặc người nhà họ Trần... Khi cửa đóng lại, cả thảy đều không dính líu gì đến cô.

Cô chỉ tập trung vào moi ra năng lực niệm.

Phong cảnh bên đường chợt lóe lên, xe chạy về phía khách sạn Lưu Quang. Lão Vương tràn đầy cuồng nhiệt, hăng hái như thời trẻ theo đuổi vợ. Nhưng chú ta còn chưa nói gì, thay vào đó cẩn thận nhìn A Điêu ở ghế sau mang vẻ mặt mệt rũ, lúc này A Điêu đang xem điện thoại di động.

Điện thoại di động một mực đổ chuông, đó là điện thoại của Trần Nhiên.

Không có ghi chú nhưng cô biết ai gọi tới, phía sau còn một cuộc gọi không biết, có lẽ là của Tạ Ngọc Khanh, nhưng A Điêu nhìn thoáng qua là tắt máy ngay.

(P2)

Sau khi cô tắt máy, một lúc sau điện thoại lão Vương vang lên.

Chú ta lo lắng, song thấy được A Điêu ngước mắt lên và liếc nhìn, khật khừ, lão Vương thót giật cả mình. Chú ta quyết định tắt điện thoại.

Tam tiểu thư vẫn đang thử thách tôi, mà tôi tất nhiên sẽ vượt qua thử thách!

Tương lai tươi sáng đang chờ tôi!

Nhưng đối với nhiều người ở thị trấn Kỳ Sơn mà nói, đó là một cơn ác mộng khó tưởng nổi.

Sao mà được! Cái này quá kỳ dị.

Trần A Điêu, đạo cô nhỏ nức tiếng của thị trấn nhỏ này, thuở bé đã bị người ta khinh thường, ngày ngày vác một cái túi nát tả đi khắp hang cùng ngỏ hẻm trèo đèo lội suối kiếm tiền đi học, dân hai lúa chín gốc, sao lại dám chọn Học phủ Kim Lăng để thi?

Đáng sợ nhất là nó còn thi đậu.

“Không chỉ thi đậu, còn là hạng nhất nữa!” Triệu Dân cố tình nói lớn trước mặt cha mẹ hay gièm pha A Điêu ngày xưa, khiến hai người này vừa ảo não vừa khủng hoảng.

Trần A Điêu có trả thù họ không?

Còn tiếp tục qua lại với con trai mình không?

Hai vợ chồng bối rối.

Dẫu gì sau nhiều lần xác định Trần A Điêu là người mà họ quen biết, người dân Kỳ Sơn đã đóng góp cho A Điêu năng lực niệm từ rất nhiều người mang giá trị thấp.

Nhưng những gì họ không biết là ngoại trừ một số ít người ở Kỳ Sơn là Trương Tam, Triệu Dân và Hoàng Vĩ Dân, A Điêu sẽ chẳng màng đến năng lực niệm của họ đến từ lòng hảo cảm hay ác ý nữa.

.....Khách sạn Lưu Quang nâng cấp phòng, dịch vụ ăn uống cũng thăng hoa, thái độ phục vụ hạng nhất, dịch vụ quản lý VIP tư nhân, bồn tắm lớn và xa hoa hơn, quan trọng nhất là tất cả đều miễn phí. Hóa ra toàn bộ số tiền chi trả cho căn phòng đã được trả lại vào thẻ, thậm chí cô còn được tặng miễn phí một thẻ vàng VIP của khách sạn Lưu Quang.

Không nhiều, giảm 9%, nhưng đấy lại tượng trưng cho thân phận.

Đúng là các nhà tư bản có khứu giác nhạy bén và có các xúc tu đầu cơ nhất.

A Điêu nói vài câu với quản lý rồi vào phòng. Mặc dù mệt thỉu lắm, song cô vẫn nhân cơ hội linh khí hấp thu được từ cuộc thi tố chất hôm nay hãy còn chưa tiêu hóa sạch mà tiếp tục mở nồi cơm điện.

Ngâm mình trong hoa trứng cà chua, hút linh khí từ bồn cầu.

Khi các thí sinh khác được bao quanh bởi đủ loại người thân và ánh mắt xã hội, cô dành năm ngày trời ngâm mình trong khách sạn Lưu Quang.

Ở lì trong đó tới nỗi mọi người ở khách sạn Lưu Quang đều cho rằng cô sắp ngủ chết trong phòng, may là đồ ăn mỗi ngày được đưa vào đều vơi đi, thậm chí còn vơi đi không nhỏ.

E là cái, cái vị hạng nhất mới ra lò từ cuộc thi triệu tập của Học phủ Kim Lăng có sức ăn lớn đấy.

“Cái này không phải lớn mà là nguyên thùng cơm luôn.” Một đầu bếp không dằn lòng nổi đi khịa.

Một cô nhóc có sức ăn bằng ba người đàn ông trưởng thành.

(P3)

Người quản lý kiểm tra số liệu nguyên liệu tiêu thụ mỗi ngày, bỏ qua cảm xúc của đầu bếp, chỉ cẩn thận thay đổi thực phẩm thành nguyên liệu nấu ăn ngày càng đắt tiền và càng tiếp cận thành phần năng lượng cao không tạp chất.

“À, quản lý, đầu tư này cũng không nhỏ, tới mức đó sao?” Phó quản lý chẳng hiểu chuyện này, Học phủ Kim Lăng có nhóm quái vật lớp 12 sắp mở ra đại chiến đại học, bọn họ mới là tinh anh tương lai gần trung tâm quyền lực nhất, tiếp theo là đám quái vật đã vượt qua đợt thi tuyển nội bộ nọ. Sao lại đập vào Trần A Điêu này?

“Cậu biết cái gì, có thiên tài đây nhưng khách sạn Lưu Quang có là nhà tư bản duy nhất đâu? Trần A Điêu này nhìn qua đã thấy bị nhiều người nghi ngờ chất lượng bên trong, nhưng hạng nhất vẫn là hạng nhất. Cậu nhìn xem, những người ầm ĩ bây giờ không gây ra sóng gió gì cả.”

Quản lý không nhiều lời, chỉ thầm nghĩ: Học phủ Kim Lăng phong tỏa tin tức, nhà họ Thôi không chịu nói nhiều, hai bên cố sức đ è xuống cái chết của Thôi Vân. Song nhiều thí sinh như vậy không thể kiểm soát miệng họ hết được. Ông chủ cấp trên đã biết cô nhóc này là người hung tàn từ lâu. Mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, thậm chí linh năng còn chưa nắm được đã giết nổi Thôi Vân trước mắt các thầy cô, chưa kể nó còn trở ra lành lặn, hơn nữa Trần Tốn còn quật khởi. Anh em nhà họ Trần này có năng lực ẩn bên trong quá cao.

Chỉ là mấy chục ngàn tinh tệ tiền mua đồ ăn thì tính là gì?

.....

Từ ngày thi xong và gọi điện thoại không có ai bắt, về sau vợ chồng Trần Nhiên không gọi nữa và những người khác trong nhà họ Trần cũng có dáng vẻ bình tĩnh quá đỗi.

Lại nói tiếp, trong chuyện làm người khiêm tốn, một nhà già trẻ lớn bé họ Trần đúng là lão luyện.

Mà sau 5 ngày, A Điêu đã tiêu thụ hết bằng sạch tất cả súp trứng cà chua.

Ánh sáng ban sớm ấm áp, mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ đã lên, có những chiếc xe bay bay qua khu rừng thép khổng lồ. Ở gần khách sạn Lưu Quang không lắp đặt đường ray giao thông, thay vào đó lại có vô cùng nhiều công viên và hồ nước, phong cảnh không tệ. Tuy nhiên nào có ai trông thấy được trong phòng tập thể dục rộng rãi và sáng sủa phía sau cửa sổ sát đất, có một cô gái trẻ mặc áo ba lỗ và quần cộc đang nhảy nhẹ trên mặt đất, sau đó xoay người, dùng sức, nhấc chân xoay người đá xéo. Bùm! Sau một cú đá vào mặt tiếp xúc của máy đo lực, quang não đã đo dữ liệu sức mạnh.

G2 và sắp được G3.

A Điêu cẩn thận nhìn số liệu đôi lần: “Tốt hơn một chút so với hôm qua, không tệ.”

Lau mồ hôi ướt rượt bằng khăn, cô so sánh dữ liệu với sự tiến bộ trong năm ngày qua.

Trong năm ngày, mỗi ngày cô đều mở ra năng lực niệm nhằm tiêu hao linh khí từ bồn cầu, đồng thời cũng đang điên cuồng huấn luyện cường độ cao. Biên độ tiến bộ cải thiện nhiều hơn trước nhưng tác dụng của món súp hoa trứng cà chua yếu dần với cơ thể.

(P4)

Ấy nhưng trái lại năng lực niệm của cô còn lại 250 ngàn, cộng thêm 5 lần Phong Đình tặng cô tới Cổng Linh Hồn hấp thu, có thể tăng lên giới hạn cao nhất rất lớn. Thực Thể Gieo Linh và Cổng Linh Hồn sử dụng cùng nhau được, nhờ đó lượng linh khí sẽ chồng lên nhau.

Nhưng A Điêu vẫn muốn tối đa hóa lợi ích, cho nên năm ngày trước cô đã hỏi bồn cầu. Khi đó cô biết bồn cầu cấp 3 sẽ được nâng cấp về mọi mặt, có công thức mới, kỹ năng cùng các chức năng khác xuất hiện, cần tiêu hao nhiều năng lực niệm hơn, ước tính đến lúc đó 250 nghìn vẫn chả đủ dùng.

Tất nhiên không đủ dùng thì chắc chắn vẫn còn tiền.

Dược liệu vẫn còn trữ trong ngân hàng, đến lúc đó phải căn cứ vào công thức để chọn và tái sử dụng, dù sao điều quan trọng nhất hiện tại là phải kiếm được 21 viên linh hạch trước.

Trong thực tế bấy giờ ma quỷ ngày càng nhiều, linh hạch vẫn có để lưu thông. Tuy nhiên bạn không mua được, trừ khi bạn trả giá cao, nhưng những người chịu giá cao có kênh để mua riêng của mình, A Điêu không có đường để chặn.

Quan trọng nhất là cô không có tiền.

Ôi! Vì lẽ gì cô thi được hạng nhất mà vẫn phải ăn loại nghèo rệp thế này mới trải nghiệm được cay đắng!

Từ đầu tâm trạng A Điêu tồi tệ lắm, nhưng khi cô nhìn vào mình trong gương, cô ngỡ ngàng đôi chút và tâm tình lại khá hơn.

Cộc cộc cộc, có người gõ cửa bên ngoài cửa, là lão Vương đến.

Đặc biệt đến để gửi nước mận chua, là do vợ chú ta nấu, bảo là trời nóng uống giải nhiệt.

Hai vợ chồng là người trung hậu và thông minh. A Điêu thiếu người chạy việc vặt thật, thế là cô ỡm ờ coi như nhu nhận người ta.

Mặc dù tới giờ cô còn chưa nói chuyện với nhà họ Trần…

“Tam tiểu thư, không biết hôm nay cô muốn đi là về nhà họ Trần hay là…”

“Đương nhiên, tôi không thay gia đình tới thúc giục cô, dù gì hai vợ chồng chúng tôi đã đi theo cô rồi để cô có người phân công.”

“Chẳng qua hôm nay quản gia nói với tôi gần đây đại nhân bận rộn, thật sự không rảnh thoát thân tới đón cô về nhà. Hơn nữa đoán chừng cô bực bội vì chuyện nhà họ Thôi, có chỗ hiểu lầm đại nhân, cho nên trước tiên ông ấy để cô nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng mà sáng nay ông ấy bảo quản gia truyền lời, nói cô cần hoàn cảnh tu luyện tốt một chút, cũng cần tài nguyên. Dẫu trong nhà không phải dạng hào môn quyền quý gì, nhưng vì khen ngợi kết quả thi cử lần này của cô nên ông ấy cho cô 10 viên linh hạch cấp 1 này nọ vẫn làm được…”

A Điêu vốn đang cố gắng ăn cơm, tai trái vào tai phải ra, nhưng vừa nghe đến linh hạch, cô sốt sột bịt tai phải lại.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía lão Vương, người này hỏi trong ngu ngơ: “Quản gia hỏi cô có muốn về nhà lấy không hay là chờ Trần đại nhân tự mình đưa tới cho cô?”

(P5)

Trần Nhiên là người thiết thực, hễ có giá trị sẽ không có khả năng thả A Điêu bên ngoài.

Không may, hai cha con từng nhận nhau và A Điêu cũng là một người thực dụng, chỉ cần có chỗ tốt… Không phải là không thể nín nhịn trước sự tồn tại của lão khốn Trần Nhiên này.

Tối thiểu gì vẫn là lão già khôi ngô, càng không phải nhắc tới mẹ ruột tuyệt sắc.

Chỉ cần nhìn vào mặt của bọn họ cũng coi như cảnh đẹp ý vui.

Chỉ cần nhìn linh hạch… là mở cờ trong bụng.

Thế là A Điêu lấy điện thoại di động ra, gọi lại một cuộc gọi điện thoại trước mặt lão Vương.

Úi trời, nhận trong một giây.

Trần đại nhân đúng là người thực dụng, vừa mở miệng chính là một người cha điềm tĩnh và đầy lòng yêu thương.

Vui mừng, khích lệ, âm thầm trách cô trước đây không nên lỗ mãng giết Thôi Vân, nhưng coi như Thôi Vân bị trừng phạt đúng tội, giờ phúc họa đi đôi, nhất quyết phải làm người nhún nhường… cuối cùng mới đề cập tới linh hạch.

Nội dung trầm bổng du dương tột cùng, không dịu dàng quá mức, cũng không cứng rắn, để cho người ta nghe thấy một làn gió mùa xuân.

Từ đầu A Điêu còn vào tai trái ra tai phải nay lại một lần nữa bị tai phải lại. Nghe được linh hạch, cô ngay lập tức bóp cho mềm cổ họng, nói uyển chuyển: “Cha đừng nói nữa, thật ra từ khi con tới Kim Lăng đã cảm nhận được bản thân mạt hạng không hợp với thành phố phồn hoa và cao sang này. Con là người bất hạnh, từ nhỏ đã dễ mang đến vận xui, không những làm cha không ưa mà còn dễ mang họa tới cho gia đình. Cha nhìn xem, Thôi Vân chính là vết xe đổ. Nhờ vậy, con quyết định đợi lát nữa sẽ thu dọn đồ đạc trở về núi, sau này sẽ không bao giờ ra ngoài.”

Mấy ngày nay Trần Nhiên vẫn được rất nhiều cấp trên thân thiết liên hệ và khen ngợi gen phong thủy hạng nhất của gia tộc. Nay Trần Nhiên vừa nghe lời đã thấy không xong, nghiêm túc bảo: “Nói bậy! Con là con gái ruột của cha, sao cha ghét con được. Về phần Thôi Vân, đó là nó bị trừng phạt đúng tội, con chớ để nói của người khác ảnh hưởng. Con có tố chất tốt như vậy nữa là, sao bị chôn vùi được chứ?”

Truyền ra ngoài ông ta là người thế nào âu sẽ gà bay trứng vỡ, bị đồng nghiệp cười thúi mũi!

A Điêu: “Nhưng tu luyện không chỉ tốn linh hạch mà còn tốn tiền nữa. Sao con để cho cha tốn kém được chứ!”

Trần Nhiên: “...”

Hiểu rồi, không chỉ cho linh hạch, nó muốn cả tinh tệ.

“Chả tốn bao nhiêu tiền. Con là một đứa nhóc tiết kiệm ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ không tiêu xài hoang phí. Như một phần thưởng, lần này cha cũng tính cho con một khoản tiền, coi như là một quỹ khởi đầu để tu luyện.”

Lời nói của Trần Nhiên có âm thầm chôn hố, ám chỉ cô phải tiết kiệm đừng muốn nhiều hơn.

Trong giọng nói của A Điêu nhất thời pha nỗi sợ hãi: “Cha, cái này không được đâu. Chúng ta là cha con, con nói những thứ này chẳng phải để đòi cha tiền, nói về tiền làm tổn thương tình cảm, nhưng mà bao nhiêu?”

(P6)

Trần Nhiên khó chịu, nói chậm rãi: “200,000 tinh tệ.”

Ok, mức này không keo.

A Điêu tiếp tục nói: “Cha là quan phụ mẫu Lăng Thành, luôn thanh liêm, nhà chúng ta không tính là giàu có, đừng nói cha vì con mà tham ô đi. Nếu là như vậy, chẳng phải con gái sẽ là người có tội sao? Đến lúc đó con có mềm lòng cũng chưa chắc vì việc nước quên tình nhà.”

Nhà họ Trần không phải mang tính giết cha tế thiên do gia truyền.

Cô cảm thấy trái tim mình vẫn còn rất mềm mại, bằng không đã dùng búa đập đầu chó Trần Nhiên 300 lần từ lâu.

Trần Nhiên sửng sốt, thiếu điều cho rằng nhìn thấy con trai lớn, nhưng ông ta vẫn nói: “Tuy cha là Thứ sử Lăng Thành, nắm giữ một ít tài nguyên linh hạch, nhưng không thể tham ô, và trong triều đình cho phép có được một ít linh hạch. Bởi vì cha không có thiên tư tu luyện gì, hiển nhiên vẫn phải cho các anh chị em mấy con. Anh trai với chị gái con đều có. Còn con lần này có thành tích tốt, hiển nhiên cũng có 10 linh hạch cấp một, con về nhà sẽ lấy được. Về phần 200 ngàn tinh tệ coi như là thu nhập hợp lý của gia tộc, đương nhiên không tham ô trái pháp luật, đợi lát nữa sẽ chuyển khoản cho con sau.”

À, được thôi, vậy ông ráng chuyển khoản cho sớm.

Lợi ích đã được đàm phán xong, A Điêu không còn dục vọng tiếp tục trò chuyện với Trần Nhiên.

Cô rất đỗi hiểu Trần Nhiên, thây kệ cô thi tốt đến đâu, cô nhận được 10 viên linh hạch cấp 1 chứng tỏ Trần Nhiên cho Trần Tốn thậm chí Trần Dương ít nhất 30 viên mỗi người trở lên. Về phần chị gái thì cô không biết, nhưng bản thân là con vợ cả, không có khả năng ít hơn cô.

Tuy nhiên A Điêu vẫn vui vẻ nhận lấy, cũng chịu lời sẽ trở về nhà họ Trần.

Trần Nhiên lại nói để cho cô không cần về Lăng Thành, thay vào đó về thẳng nhà tổ ở Kim Lăng để ở, không phải họ không có nhà.

“Hơn nữa ngày mốt con sẽ tới Học phủ báo cáo, qua lại phiền phức lắm.”

Về phần linh hạch, ông ta sẽ cử người mang tới nhà tổ.

A Điêu càng vui hơn.

“Chủ yếu vẫn là sợ liên lụy cha đó. Nếu cha thương con như thế, sao con bất hiếu cho được, ngày sau sẽ hầu hạ cha đến già.”

Lời nói ngọt ngào khiến người làm cha luôn thích nghe. Nhưng đến khi cúp máy rồi, Trần Nhiên nhớ tới chuyện trong tin tức nói A Điêu dùng một khúc kèn chôn sống Thôi Vân, thêm chuyện con nhóc này từ nhỏ đã bị người ghét quỷ ghét, xui xẻo cùng cực, không hiểu sao trong lòng ông ta cứ thấy khó chịu.

Nói là là chăm sóc người già, nghe cứ như nó muốn đưa tang ông ta.

Ấy, tư chất như vậy sao lại không để cho A Tốn, để cho thằng nhỏ văn võ song toàn, hoặc cho Dương Dương cũng tốt.

Không được, Dương Dương vẫn cần tập luyện sớm.

Trước hết làm cái trung bình tấn đi.

Trần tiểu công tử từ nhỏ đã sống tháng ngày an nhàn sung sướng, lúc bị mẹ ruột vén chăn lên đã điên muốn nổ tung. Tế nhưng Tạ Ngọc Khanh đành chịu, trấn an dẽ nhàng: “Dương Dương, cha con bảo con đứng lên luyện võ, đương nhiên tố chất của con vẫn siêu phàm thoát tục nhưng căn cơ phải tập cho tốt. Nếu con không dậy nổi, cha sẽ khấu trừ tiền hàng tháng của con. Mẹ không nỡ để cho con không có tiền tới mức chả mua được xâu đường hồ lô mà ăn.”

(P7)

Tạ Ngọc Khanh tuyệt đối không đề cập đến tiền làm đẹp của mình bị trừ y thế, so với con trai dậy sớm làm trung bình tấn đến đáng thương, đương nhiên vẻ đẹp của mình còn quan trọng hơn rồi.

Dù sao bà ta không thể để cho cái mụ họ Từ kia đẹp hơn mình!

.....

Từ Trần Dương +1 +1 +1...

Cùng ngày A Điêu gói ghém đồ đạc chạy đến nhà tổ họ Trần, nhưng cả ngày đều bị bồn cầu +1+1 phiền muốn chết.

Chuyện gì đã xảy ra với thằng em trai xui xẻo này? Táo bón à?

Mặc dù nội tâm xài xể thằng em trai rẻ tiền, nhưng A Điêu biết cách làm người. Trước tiên cô đi chào hỏi quản lý Lưu Quang. Lúc này người quản lý xưa nay nhạy cảm và quan sát chu đáo mới nhìn thấy A Điêu mấy ngày không gặp. Ông ta có phần ngạc nhiên nhưng vẫn tiễn người ta đi ổn đáng. Chờ A Điêu rời đi, ông ta mới âm thầm cảm khái: Đây đâu phải sống mơ mơ màng màng trong khu nhà cao cấp, chỉ sợ đã tu luyện cường độ cao. Nhìn làn da cùng tinh-khí-thần* biến hóa, ngay cả bề ngoài còn thay đổi một chút, và rõ ràng nhất chính là vóc dáng, trông như có vẻ cao hơn một tí.

*tinh-khí-thần: theo thứ tự là chất dinh dưỡng của con người, vật chất cần thiết để duy trì hoạt động của cuộc sống con người và tinh thần.

Ừ, đồ tốt không phí công ăn.

.....

Nhà họ Trần ở Kim Lăng được coi là một ngôi nhà lớn tứ tiến*, tính ra có ba ngàn mét vuông, nhưng không thể so sánh với hang ổ chiếm núi chiếm hồ của đám nhà giàu quyền quý, vị trí trong khu vực vành đai thứ hai khu nhà quan, chỉ đứng sau tầng lớp cốt lõi nhất Kim Lăng.

*Tứ tiến: một dạng nhà tứ hợp viện, số đếm của “tiến” càng lớn thì giữa tứ hợp viện sẽ càng gồm nhiều viện khác. (nhà của cha A Điêu tại Lăng Thành là nhà tam tiến – chương 16)

Rất tốt, ngôi nhà lớn mọi chuyện đều tốt, đẹp không sao tả xiết, khắp nơi đầy mùi tiền. Đám người hầu bị gọi sang, tha thiết và cung kính, ai nấy mở miệng gọi một tiếng Tam tiểu thư đầy tôn kính.

A Điêu không màng đến bọn họ, trong đầu toàn suy mường tượng lấy mấy món đồ cổ ra ngoài bán lấy tiền.

Bồn Cầu: Cô đang cố tình tảng lờ Trần Nhiên, chờ giá cả.

Giống như khi cô hoàn toàn không tẩu hỏa nhập ma, thay vào đó đã sớm quyết tâm giết Thôi Vân.

A Điêu không phủ nhận, thủ đoạn mà thôi, không đáng nhắc tới, thứ cô quan tâm là linh hạch.

Màn đêm buông đèn, ánh cam uyển chuyển ở hành lang, cô được đưa đến phòng tập độc lập trong một khoảng sân nhỏ, nơi cô nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài ngay khi mở cửa sổ.

Mái hiên đền thủy tạ cách dòng suối cong lên như nuốt trăng sáng, tiếng nước róc rách, trong sáng long lanh; mà bốn bề là bức tường phù điêu cẩm thạch, có hàng chuối tây xanh đậm, một màu yên tĩnh.

Nơi tốt đấy.

(P8)

A Điêu không có lòng dạ nào thưởng thức, cô lấy được một cái túi do lão quản gia ở nhà tổ Kim Lăng cung kính đưa cho. Ước lượng xong, cô ngạc nhiên bèn mở ra xem và thấy bên trong đó không chỉ có 10 viên linh hạch.

Đầu óc Trần Nhiên bị lừa đá? Hay là học toán bết quá, đếm không xong?

Bên trong có tổng cộng 30 viên linh hạch cấp 1.

Trái lại lão quản gia thẳng thắn.

“Do đại công tử. Sáng nay cậu ấy tới, nói tố chất tu luyện của cậu bình thường, cho cậu linh hạch cũng vô dụng. Thế là cậu ấy bèn chia hết linh hạch đều cho hai em gái. Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư là cô đều có, mỗi người 20 viên linh hạch. Nhưng đừng cho đại nhân biết, chuyện nhỏ mà thôi.”

Lúc lão quản gia nói chuyện, ông bình tĩnh quan sát vị Tam tiểu thư, cái người xác chết vùng dậy vừa về. Bề ngoài còi cọc không phù hợp tuổi tác chứng tỏ sống ở bên ngoài chả tốt là bao, nhưng cô ấy có một đôi mắt tĩnh lặng mà khéo léo, mơ hồ làm cho ông ta thấy cô Tam tiểu thư từ nhỏ không được bất kỳ ai trong nhà họ Trần chờ mong lại rất giống đại công tử.

Bộ não của họ, sức mạnh của họ.

Chống một bên mặt, A Điêu không nghĩ ngợi nhiều. Cô chọn ra mười viên, còn lại đẩy trở về.

“Anh trai là một người tuyệt đỉnh thông minh, không cần nói nhiều, anh ấy hiểu được.”

Thật ra cô có thể ứng phó qua loa chỉ tiến không lùi như với Trần Nhiên. Dù sao làm cha sinh con ra mà không nuôi dưỡng, coi cô như rác rưởi, đương nhiên phải bồi thường cho cô.

Ngay cả khi cô biết mình là quỷ dặt dẹo ảnh hưởng tới người ta, nhưng sau ngần ấy năm lớn lên nơi hoang dã, cô đã có được tính tình xảo trá và cô ghét nó quá đỗi. Chẳng qua giờ đây cô trưởng thành, biết cân nhắc ưu và nhược điểm, bây giờ chỉ lợi dụng lẫn nhau, không ai nợ ai.

Nhưng khi anh trai không có trách nhiệm nuôi dưỡng cô, ắt không nợ cô một cách tự nhiên. Cô lấy nó bây giờ lại tương đương với nợ anh ta.

Chỉ 20 quả linh hạch cấp 1 mà thôi, không đáng giá.

Hơn nữa A Điêu biết rõ Trần Tốn đáng sợ hơn Trần Nhiên nhiều, khó đối phó, trước khi hiểu được tâm tính thật sự của người này đối với cô mà lỡ lật thuyền trong mương âu cô không có chỗ khóc.

....

Lão quản gia chẳng nói chẳng rằng, cầm linh hạch rời khỏi.

Bồn cầu cảm thấy đáng tiếc: “Vẫn còn thiếu 11 điểm năng lượng, cô tính toán làm tới đâu rồi? Hoặc chờ đến Học phủ Kim Lăng lấy được phương pháp tu luyện linh năng, có vốn liếng lại đi tìm một hố đất đánh ma quỷ?”

Bây giờ hố đất ở khắp mọi nơi, ngay cả vùng ngoại ô Kim Lăng cũng có. Triều đình chiêu mộ người có tài ở nơi nơi tới tiêu diệt, thực sự là cách dễ nhất để kiếm được linh hạch.

Đáng tiếc là nguy hiểm, bởi vì bạn không biết mình sẽ gặp bao nhiêu ma quỷ hay là ma quỷ cấp mấy.

(P9)

“Cái kia không vội, phải nắm giữ linh năng và chuẩn bị tốt những thứ khác mới được. Tôi làm mình nổi bật không phải vì vội vàng đi chịu chết.” A Điêu tiếc mạng, tạm thời không cân nhắc tới chuyện này.

Thành thử ý tưởng của cô là... lừa lọc.

Nhìn thấy một ngày tốt lành tuyệt vời, A Điêu nhặt điện thoại lên và bấm số trong bóng tối.

Tút tút tút...

.....

Thế là vào giấc khuya đó, Chu Giang mang khuôn mặt như đưa đám, nơm nớp lo sợ liên lạc với hiệu trưởng, uyển chuyển kể lại chuyện mình kinh qua khi hơn nửa đêm bị một nữ quỷ tang tóc nào đó dùng giọng nói điên cuồng đánh thức, đến cuối mới nhả ra giọng nói của con người.

“Đội trưởng Chu, muộn thế này làm em thật sự không muốn làm phiền thầy, nhưng mà…”

“Thật ra em không nên đi ra khỏi khe núi, bằng không sẽ nào gây hấn với nhiều người như vậy. Em không đến Kim Lăng, Thôi Vân sẽ không chết, cha em sẽ không ghét em vì gây chuyện phiền phức. Em đúng là người không nên…”

Giọng nói của Lâm Đại Ngọc + chị Tường Lâm* vang lên và vờn quanh. Song vì đây là cô bé nên bạn sẽ thấy thực sự đáng thương, như khóc như tố cáo.

*Lâm Đại Ngọc: một trong những nữ chính trong tác phẩm kinh điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng. Chị Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn "Phước lành" của Lỗ Tấn

Nhưng thay vì chôn hoa, Lâm Đại Ngọc này lại chôn sống con người, đó vẫn là Lâm Đại Ngọc sao?

Chu Giang không chịu nổi nữa.

Đáng sợ nhất là cô nhóc thối này còn chụp ảnh mình hộc máu, nói rằng mấy ngày nay nó lo lắng dữ lắm, sợ bị gia tộc chán ghét và vứt bỏ, bị nhà họ Thôi trả thù… Ngay cả bệnh lao phổi lão hóa sớm cũng tái phát.

Vãi cứt, đêm hôm khuya khoắt hù chết người ta. Bà vợ hay ngủ cùng nhìn thấy một bức ảnh đẫm máu do một cô bé gửi sang thì tự suy diễn, xuống giường và vội vã lao vào nhà bếp chộp con dao phây muốn treo thầy ấy lên tra khảo.

Hiệu trưởng: “...”

Thằng anh là một cái bình kín im lìm một năm chả nói mấy câu, con em thì phát triển ngược lại. Cái tuồng này diễn một hồi, sửa sang lại lời nói là đủ tạo ra mấy quyển luận văn.

Lại còn mang chính mình ra làm tư liệu sống.

“Hỏi nó muốn gì.”

Hiệu trưởng biết bàn về lý, trường học thực sự phải mất tiền cho nó, nó lừa như thế nhưng không sai.

Chẳng qua cách thức hơi cổ hủ màu mè mà thôi.

Chu Giang: “Không cần phải hỏi, nó nói mình không muốn tiền, chỉ muốn nhìn thấy con bọ nhỏ kia…”

Hiểu rồi, ít nhất phải bồi thường toàn bộ về tinh thần + thân thể + thân nhân với giá tiền ít nhất là bảy triệu tinh tệ.

(P10)

“Cho nó 20 viên linh hạch cấp một, lại nói cho nó biết lần này Học phủ quản lý không đủ, sau này sẽ không xảy ra tình huống đó nữa. Đồng thời bảo nó về sau có đi lừa thì lựa thời gian người trần, 3 giờ rạng sáng là không có đạo đức. Đối với cậu thì không sao chứ với tôi thì có."

Chu Giang: “...”

Ý anh là sao, nói với nó lần sau vẫn có thể làm vậy nữa?

Lại còn chỉ nhắm vào tôi để mà làm?

....

Sáng hôm sau lão quản gia vừa mở cửa, kiểm tra công việc của đám người hầu dọn dẹp cổng và sân, vừa sắp xếp trật tự những chuyện vặt vãnh lớn nhỏ của cả phủ. Bỗng nhiên ông ta nhận được tin báo của người gác cổng ở sảnh trước thì mới biết được đội trưởng Chu đến.

Ủa, tơ máu trong đáy mắt nghiêm trọng thế, là gặp ác mộng mất ngủ?

Chu Giang đến đưa đồ, lão quản gia không hỏi, chỉ cầm hộp sau đó nói: “Xin đội trưởng Chu chờ một chút, tôi sẽ mời Tam tiểu thư dậy. Ngài…”

“Không cần không cần, vô cùng không cần.” Chu Giang xoay người nhảy lên công cụ bay bỏ chạy, sợ chậm một bước sẽ gặp ngay nữ quỷ nào đó.

Lão quản gia: “???”

.....

A Điêu rửa mặt xong là đến lấy đồ, coi như nằm trong dự kiến. Song tối hôm qua cô ngủ ngon lắm, buổi sáng lại có được linh hạch như mong muốn, trong lòng cô vui sướng, vừa ăn sáng vừa nâng cấp bồn cầu.

Không đề cập đến kỹ năng đã đổi, tập trung vào các kỹ năng có thể chuyển đổi.

Cấp độ: Cấp 3 (mức năng lượng hiện tại 10/200, cần 190 điểm năng lượng để tăng lên cấp 4. Lưu ý: Cấp 3 còn có một không gian con để lưu trữ các tài liệu cần thiết cho một số kỹ năng, chẳng hạn như vật liệu cho ánh mắt nối tơ.)

Sức mạnh năng lực niệm: 262,410.

Cùng lúc giải phóng linh khí: 4 sợi.

Kỹ năng chuyển đổi:

1: Cha mẹ không nhận ra (kỹ năng ngụy trang, để đổi cần 10,000 điểm năng lực niệm, mỗi lần lên cấp cần 10,000 điểm năng lực niệm, tối đa tới cấp 10, sử dụng một giờ cần 1,000 điểm năng lực niệm.)

2: Hiệu ứng nén chân không 202 (kỹ năng trạng thái, để đổi cần 10,000 điểm năng lực niệm, có thể nâng cấp, mỗi lần lên cấp cần 10,000 điểm năng lực niệm, sử dụng 1 giờ cần 1,000 điểm năng lực niệm, cấp bậc không giới hạn.)

3: Súp phân cơ chuyển cốt (công thức thuốc bổ bổ sung, để đổi cần 50,000 điểm năng lực niệm.)

Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/sau-khi-linh-khi-song-lai/chuong-53

Truyện Chữ Hay