Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

chương 2: gấp trăm ngọn núi vàng, hóa vạn lụa u minh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, ánh mặt trời tiếp thêm lòng can đảm cho Trình Hải Đông. Anh ta thêm mắm dặm muối bô bô kể chuyện mình đã nếm trải ra, cũng than thở nếu không có Lan Hà gan dạ với tấm lòng bao la đánh thức anh ta dậy thì không biết sẽ ra sao nữa.

Ai cũng biết chuyện anh ta bị bóng đè trong căn phòng của ông cụ đã qua đời, đúng là hãi hùng khiếp vía. Rất nhanh sau đó, chuyện tối qua có anh quay phim gặp phải quỷ đã lan truyền ra khắp đoàn phim.

Hành động hủy kế hoạch quay phim của đạo diễn hãy còn chưa dậy nổi sóng gì vào tối qua, đến hôm nay đã nghiễm nhiên thành đạo diễn đã nhận ra nơi quái dị từ bảy đời. Nét cổ kính của thôn Nhạn Đường trong một đêm đã thành quỷ khí dày đặc.

Đạo diễn chẳng vui tí nào, cảm thấy cái thôn này không tốt lành gì sất, nhà đã thế còn cho họ thuê, họ vẫn muốn tôn trọng người chết cơ mà. Ông nghĩ thôi cũng chẳng mấy ngày bèn gọi Trình Hải Đông đến an ủi, đoạn sắp xếp cho họ đến căn phòng ngay cạnh mình.

Đoàn làm phim mời người trong thôn đến nấu cơm, thậm chí là đóng vai quần chúng. Tin tức này được lan truyền ra từ đoàn phim đến cả thôn, thôn dân khó tránh khỏi ngồi lê đôi mách.

Trình Hải Đông gặp quỷ một lần, mặt tái đi nhiều, song vẫn tiếp tục kể lể, “Trong thôn đang rỉ tai nhau nghe, cái món đồ lớn mà chú bảo, nghe nói cái phướn là làm ẩu nên mới không dựng được. Ông cụ vẫn chưa đi cũng là vì thế. Chú nói coi, ông cụ giận con cháu thì đi tìm chính chủ đi, tìm anh làm quái gì, bộ xem anh là cháu trai cụ hả…”

Lan Hà nghe vậy không thấy lạ gì, trái lại còn thấu tỏ. Hôm qua anh thắp hương cho ông cụ, trên hương có mùi mốc.

Ngoài ra, tiền giấy toàn là tiền giấy vàng, bây giờ có rất nhiều người thu giấy về đóng dấu, mà người dùng tiền giấy kiểu cũ cũng không hề ít, cái này thì không phải ngạc nhiên. Nhưng anh chú ý đến con dấu mờ trên giấy, làm khá ẩu tả.

Đó là dấu gì? Loại tiền giấy truyền thống này phải dùng đến con dấu đặc chế, lấy búa đập xuống giấy vàng thành dấu tiền.

Thời xưa người ta toàn mời thợ đến nhà đóng dấu, còn có cái nghề “đóng tiền” nữa là. Bây giờ mua về hoặc người trong nhà đóng cũng được, chỉ khi đóng dấu vào thì nó mới tính là “tiền” giấy. Nếu không, nó sẽ chỉ là một tờ giấy bỏ đi như công văn không có dấu mà thôi.

Vậy nên trong số đống tiền giấy hóa vàng này có một phần vẫn là giấy vàng bình thường, đến âm phủ không thể lưu thông.

Lan Hà còn lấy làm lạ, phướn vàng còn bỏ tiền ra mua được thì sao lại ki bo với hương nhang và đồ mã thế nhỉ. Bây giờ anh biết phướn đó cũng làm ẩu, quả là cùng một giuộc.

Vì chuyện Trình Hải Đông mà cả đoàn phim bàn tán với nhau, tám giờ tối hôm đó kết thúc công việc xong vẫn ngồi buôn dưa xem có cách trừ tà nào không, ví dụ như nhét dao, nhét tiền dưới gối các kiểu.

Mặc dù buổi tối đã hết việc nhưng không phải nghỉ ngơi hẳn, ai ai cũng bắt tay chuẩn bị công việc ngày mai. Trình Hải Đông đến phòng sếp sòng của họ, Lan Hà thì ở phòng mình chuẩn bị cho cảnh diễn ngày mai.

Tầm mười hai giờ đêm, Lan Hà mới nghe tiếng Trình Hải Đông về sân, không biết đang thì thầm đôi câu với ai trong sân nữa.

Căn phòng này gần như chẳng có hiệu quả cách âm mấy, Lan Hà nghe tiếng trò chuyện kết thúc thì lại không nghe tiếng cửa phòng cách vách đâu, mới đầu còn tưởng Trình Hải Đông đi vệ sinh, song lại thấy sai sai bèn ra ngoài ngó xem.

Anh chỉ thấy Trình Hải Đông đang ngồi trên bậc thang, quay lưng về phía cửa, cúi đầu không biết làm gì.

“Đông Tử?” Lan Hà bước tới gọi một tiếng, Trình Hải Đông không đáp. Đến khi anh lại gần, ngửi thấy mùi tro giấy mới vội đẩy Trình Hải Đông. Giờ anh mới thấy mắt anh ta vô hồn, dại ra như một khúc gỗ.

Lan Hà chửi thầm một câu, ngó nghiêng chẳng thấy bóng dáng ai bèn đỡ Trình Hải Đông đến phòng mình. Anh ta đi thì vẫn đi được đấy, ngặt nỗi không còn ý thức riêng nữa, căn bản là mất hồn rồi.

Lan Hà ngửi được mùi mốc kém chất lượng lẫn trong mùi tro giấy này rất quen, thế là biết có khi ông Tống quắp đi. Hôm qua Trình Hải Đông mới bị bóng đè, vốn dĩ hỏa khí đã thấp rồi, hôm nay bị dẫn đi thẳng luôn.

Ông nội Lan Hà là “thợ đồ thủ công” mở cửa hàng đồ mã – “Đồ” ở đây là cách gọi chung cho đồ hàng mã bằng giấy cúng người chết, lớn có đồ to như phướn vàng phướn bạc, hàng mã hình đồ vật, hình con người; nhỏ có tiền giấy, phải làm ra hết.

Làm cái nghề này thường khó tránh khỏi việc giao tiếp với quỷ thần, cũng bị người ta xem là ăn cơm âm phủ, bởi vì việc kinh doanh có liên quan đến âm phủ.

Từ nhỏ Lan Hà đã mưa dầm thấm đất, thừa hiểu nếu không tìm Trình Hải Đông về thì sẽ thành một tên ngốc.

Tuy hiện nay người ta vẫn tuân theo “người và quỷ không đi chung đường”, kiểu như nếu không cần thiết lắm thì sẽ chẳng bận tâm đến chuyện âm phủ, nhưng Lan Hà không thể trơ mắt nhìn anh em của mình bị mất hồn được, bèn lật đật tìm tòi trong phòng.

Tới gần tiết Thanh Minh, khá nhiều dân trong thôn chuẩn bị các món đồ như nhang đèn tiền giấy. Lan Hà lục tung cả phòng thì tìm được một xấp giấy vàng, chỉ là phía trên chưa có dấu tiền. Ngón tay anh gấp giấy nhanh thoăn thoắt, cứ mỗi một lần gấp là ra một đĩnh vàng to.

Lan Hà sống với ông nội nhiều năm, cũng biết giúp đỡ ông, rất quen làm thủ công, một ngày có thể gấp được mấy nghìn cái. Tuy lâu lắm rồi không ra tay nhưng cũng chỉ một lát là anh đã gấp được một xấp nhỏ.

Gấp giấy thành đĩnh vàng xong, anh lại tìm giấy trắng gấp thành áo giấy. Cũng có giấy màu, song áo giấy dành cho người mới xuống mồ phải dùng giấy trắng, quỷ mới chết không dám mặc màu rực rỡ quá. Anh gấp cho ông Tống mới để tang nên dĩ nhiên là dùng màu trắng.

Lại gấp một cái người giấy, viết tên và ngày tháng năm sinh dựa theo chứng minh thư của Trình Hải Đông.

Trên một phong bì khác, anh viết tên đầy đủ và năm sinh năm mất của ông cụ – Đó là những gì anh đọc được trên cáo phó dán ở quan tài lúc dâng hương. Viết họ tên lên mới có thể đảm bảo người chết nhận được.

Lan Hà ôm đống đồ ra ngoài, xếp đĩnh vàng chồng lên nhau, sau đó là áo giấy và người giấy, cầm bật lửa của Trình Hải Đông trong tay.

Hóa người giấy là để làm thế thân cho Trình Hải Đông, gọi anh ta về dễ hơn. Đĩnh vàng và quần áo là vì Lan Hà nhớ đến chuyện con cháu nhà ông cụ vẫn chưa hóa cho ông thứ gì nên hồn.

Có những thứ này, ông cụ sẽ sống tốt hơn.

Lan Hà nhấn bật lửa, ngọn lửa nho nhỏ dần bùng lên, phản chiếu trong con ngươi anh.

Gấp trăm ngọn núi vàng, hóa vạn lụa u minh, hình thành con đường thông đến nơi chín suối giúp người chết.

Lan Hà chợt thấy tay đau nhói, duỗi ra trước như mất khống chế, ngọn lửa trên bật lửa chạm phải đĩnh vàng bèn nhanh chóng bắt lửa, núi vàng bốc lửa hừng hực!

Đĩnh vàng cháy rất nhanh, làn gió chẳng biết thổi tới từ đâu cuốn theo tro nhảy múa lên trên như bươm bướm, bay rất cao, cao đến nỗi thậm chí còn vượt qua nóc nhà.

Con ngươi Lan Hà co lại, đĩnh vàng cháy quá nhanh, chưa gì đã cháy rụi vô số kể. Anh không kịp đặt phong bì xuống, như vậy thì làm sao đảm bảo người chết sẽ nhận được đĩnh vàng chứ.

Vả lại tro bay ngang mới là dấu hiệu người chết nhận được, còn nghe nói nếu gió thổi dọc lên trên thì…

Vù.

Một luồng gió lạnh lẽo lùa vào cổ.

Trong xương có cảm giác ê ẩm, tưởng chừng như gió âm còn len lỏi vào tận khớp.

Ở trên khoảnh sân mang phong cách thời Thanh vào đêm khuya chỉ có ánh trăng lành lạnh là còn sáng, hầu như không có bất cứ một âm thanh hay màu sắc nào nữa. Ngoài con bướm giấy đang vỗ cánh bay ra, chỉ còn luồng hơi thở nhè nhẹ như gần trong gang tấc, như đang ở ngay… đang ở ngay…

Lan Hà chầm chậm thở ra, bất chấp xoay người lại đối mặt với một gương mặt xám ngoét, con ngươi đen thăm thẳm không ánh sáng, hơi thở lạnh buốt phả lên mặt Lan Hà.

Tim Lan Hà thắt lại, bấm móng tay vào lòng bàn tay mới giữ bình tĩnh nổi!

Khoảng cách giữa cả hai không quá một mét, Lan Hà đối mặt với ánh nhìn của y, chỉ cảm thấy hơi thở buốt giá đó đang quấn quanh cơ thể mình.

Sau hai giây đối mặt, đối phương ghé sát mặt lại, quan sát Lan Hà hầu như không phản ứng gì, đôi mắt đen ngòm đầy vẻ xoi mói.

“… Ưm.” Lan Hà cầm phong bì quạt quạt, nhìn thẳng ra phía trước, “Đói bụng ghê.”

Đối phương nhìn Lan Hà với vẻ hoài nghi, và rồi vẫn nhìn trân trân ở khoảng cách gần.

Nếu người thường mà bị nhìn gần như thế thì chắc sẽ hoảng từ lâu rồi.

Lan Hà cũng nhìn rõ hơn. Y mặc một bộ đồ trắng toàn thân, đội cái mũ cao kều, trên mũ có bốn chữ: Gặp là đi đời. Tay cầm đèn lồng đỏ, trên đèn lồng viết bốn chữ: Âm ty Đông Nhạc().

Đây là… Bạch Vô Thường?

Một vị nổi hàng đầu trong lớp âm sai địa phủ, sứ giả câu hồn trong truyền thuyết – Quỷ Vô Thường. Ở Trung Quốc, ai ai cũng biết đến hình tượng này.

Người ta hay bảo ác quỷ là đáng sợ nhất, nhưng hiển nhiên các âm sai phụ trách tróc nã ác quỷ cũng chẳng kém cạnh. Quỷ Vô Thường cũng là quỷ, dù bản tính có hiền lành đến đâu thì sau khi làm nhiệm vụ như vậy nhiều lần cũng tỏa sát khí khắp người.

Ác quỷ gặp là sợ, huống chi là người sống trên dương gian. Nghe nói nếu bất cẩn gặp phải thì sẽ đổ bệnh nặng một trận.

Lan Hà cũng chỉ biết đại khái theo lí thuyết, tro bay lên cao quả đúng là dấu hiệu bị quỷ thần địa phủ chiếm đoạt. Chỉ là hơi lạ, trong truyền thuyết Bạch Vô Thường cũng được xem là lão làng dưới âm phủ, là âm sai đứng đầu, chuyên tróc nã ác quỷ, tỉ lệ người thường nhìn thấy y thật sự là rất thấp.

Anh quá là “may mắn”, được Bạch Vô Thường trộm đĩnh vàng? Đúng rồi, nghe nói trên mũ Hắc Vô Thường viết “Thiên hạ thái bình”, còn mũ của Bạch Vô Thường viết “Gặp là phát tài”, sao trên cái mũ của Vô Thường này lại viết chữ “Tài” kia nhỉ?

(Vốn dĩ cụm từ trên mũ phải là 一见生财, tài trong phát tài. Còn Bạch Vô Thường trong truyện lại viết 一见生材, tài trong quan tài. Lại nhớ đến vụ quỷ gặp Vô Thường là bị bắt nên tôi mới hiểu theo ý đó.)

Lan Hà hơi nghi nghi, nhưng vẫn nhìn phía trước, nét mặt ung dung.

Đó là sự rèn luyện hằng ngày của diễn viên: Kể cả có chạm mắt với Bạch Vô Thường cũng có thể giả vờ như không nhìn thấy gì.

Anh chỉ muốn cứu Trình Hải Đông, không muốn giao tiếp gì với thế giới đó.

Chỉ thấy Bạch Vô Thường cứ nhìn chòng chọc Lan Hà một lúc lâu mới bước sang hai bước, chất giọng lạnh đến nỗi có thể hóa thành nước đá, song niềm hân hoan lại là thật, “Tốt, hàng chất lượng!”

Y càng nhìn càng thích, lại bất thình lình hỏi Lan Hà: “Mua từ đâu vậy?”

Lan Hà mắt điếc tai ngơ, núi đĩnh vàng đã cháy rụi, anh cầm chổi bắt đầu quét tro.

Vô Thường chẳng gạ hỏi nữa, hừ một tiếng, lòng nghi ngờ dần biến mất, thoải mái nhét núi vàng vào lồng ngực như không đáy, thậm chí còn móc mũi.

Lan Hà: “…”

Anh đi vào nhà như không có việc gì, lại nghe giọng nói lạnh băng của tên Vô Thường kia đột nhiên cất lên từ phía sau:

“Lệnh cho hồn Lan Hà nhập vào âm ty Đông Nhạc làm âm sai thứ bảy mươi hai!”

… Đạ mấu, làm sao y biết tên mình được nhỉ? Lan Hà chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng, bất giác nhắm nghiền mắt.

Lúc anh mở mắt lại, hai chân đã hơi cách mặt đất. Anh cúi đầu bèn thấy cơ thể mình đang ngã sõng soài dưới đất. Anh không mất hồn như Trình Hải Đông, mà hồn và vía anh đều rời khỏi xác như đã chết.

Bạch Vô Thường nhìn anh với vẻ khiếp sợ, cầm một tờ điệp trong tay: “Cậu là Lan Hà? Vậy ban nãy cậu không thể không nhìn thấy ta được!”

Lan Hà: “…”

Bạch Vô Thường: “…”

Lan Hà: “…”

Có hơi xí hổ.

Bạch Vô Thường cũng tức quá hóa cười, “Đến cả quỷ mà cậu cũng lừa? Hay, hay lắm anh bạn nhỏ, có tiềm năng đấy. Nói cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, cậu là một mãnh tướng của âm ty Đông Nhạc bọn ta.”

Lan Hà nghệt mặt ra: “Ý anh là một nhân viên tạm thời.”

Anh đã ngộ ra vụ này là sao rồi. Công việc ở âm phủ bộn bề, nếu Vô Thường làm không xuể thì sẽ điều động người sống từ dương gian làm (âm) sai, đi dẫn hồn giúp bọn họ, làm xong thì trả về.

Cái việc vặt này tên là “Đi Vô Thường”, “Đi âm”, người như thế được xưng là “Vô Thường sống”, vì họ là người sống, nhưng vẫn ngang hàng với quỷ Vô Thường.

Đương nhiên, dựa theo cách nói của thời nay thì cũng có thể gọi là nhân viên tạm thời của âm phủ.

Song, Lan Hà không biết tại sao mình lại có tên trong cái danh sách này và bị ép gia nhập.

“Cậu muốn gọi sao cũng được.” Bạch Vô Thường mỉm cười, “Dạo này bên dưới thiếu người, cậu đi làm với ta cho tốt thì ắt sẽ không bạc đãi cậu.”

Lan Hà dò hỏi: “Bạch Vô Thường đại nhân, chí tôi không ở đó…”

Có lẽ mấy bà đồng với pháp sư sẽ mong mỏi được móc nối với âm sai đấy, nhưng Lan Hà đã có công việc của riêng mình, không muốn làm bán thời gian cho lắm. Vả lại, bát cơm âm phủ này không hề ngon lành gì cho cam.

Bạch Vô Thường sờ mặt, cuối cùng cũng lộ vẻ mừng rỡ, chỉ là trông hơi quái dị trên cái bản mặt bặm trợn của y thôi, “Ây chà, ta đâu phải Tạ gia, cậu nhận lầm rồi. Đương nhiên Tạ gia là tấm gương của ta… Cậu cứ gọi ta lão Bạch là được.”

Nghe nói tên của “Bạch Vô Thường” tên là Tạ Tất An. Lan Hà giật mình, hóa ra y chỉ là một âm sai bình thường chứ không phải Bạch Vô Thường chính tông, chắc là ngưỡng mộ Bạch Vô Thường nên mới ăn mặc như vậy. “À, chả trách chữ ‘tài’ trong ‘Gặp là phát tài’ của anh bị viết sai.”

Lão Bạch: “Đó là thông giả tự thôi.”

Lan Hà: “…”

(Thông giả tự: Một mình thức của phép giả tá, vay mượn âm của chữ khác để tạm thay thế chữ gốc.)

Anh… Lan Hà nhịn, đoạn nói: “Tôi sẽ viết đơn xin từ chức rồi đốt, nhờ Bạch đại nhân thu xếp cho.”

Thật ra anh không hiểu tại sao mình lại lọt mắt xanh, nhưng âm phủ ép buộc người sống chưa bao giờ quan tâm đến mong muốn của người đó, hoàn toàn mang tính cưỡng ép, kì kèo với họ là vô ích, chỉ có thể cố gắng chu toàn hết sức có thể mà thôi.

“Nực cười thật, nào có ai đi cò kè với quỷ thần bao giờ!” Quả nhiên, lão Bạch quát lên, “Phàm là hồn người sống bị điều động thì ít nhất cũng phải làm việc tròn mười hai năm mới được từ chức.”

Lan Hà: “Đĩnh vàng với áo giấy kia là tôi gấp cả đấy.”

Bản mặt chết của lão Bạch tức thì nổi màu sắc khác nhau. Thế hả…

Trên dương gian ai biết phân biệt tiền giấy thật hay giả đâu? Toàn đến ngân hàng hỏi cả. Cho nên không phải tờ tiền mã được hóa nào cũng đạt chuẩn, chất lượng đủ tốt.

Xuống âm phủ có núi tiền rởm, đa số chất lượng tiền mà con người hóa trên dương gian không đạt điều kiện, chất lượng hoàn toàn không đủ để làm tiền lưu thông nên đành vất sang một bên, chồng chất thành núi.

Đĩnh vàng Lan Hà gấp trước đó thì khác, đã lâu rồi lão Bạch chưa được gặp đĩnh vàng nào có chất lượng tốt đến thế. Mặc dù chất liệu vẫn vậy, song không phải ai cũng có tay nghề tuyệt bằng.

Lão Bạch tức thì nảy ý, dè dặt nói: “Thôi được, nể mặt tấm lòng thành của cậu đấy… Nhưng cũng phải làm tròn mười hai tháng.”

Tiền có thể kết nối với quỷ thần, lão Bạch “giảm giá” một cái, từ mười hai năm xuống còn một năm luôn.

Một năm cũng dài, Lan Hà đành hỏi: “Thế có thể cho tôi làm công việc giấy tờ được không?”

Đi Vô Thường không chỉ gồm mỗi việc dẫn hồn, cái này chỉ chiếm đa số thôi, cũng có thể làm công việc khác.

Lão Bạch cũng đáp một cách miễn cưỡng: “Sẽ cố hết sức có thể.”

“Cảm ơn.” Lan Hà mặc cả xong bèn rầu rĩ nhận lời.

Đúng là tai bay vạ gió, làm việc tạm thời một năm cho âm phủ, đã không có lương thì chớ, lại còn phải tự bỏ tiền ra.

Lão Bạch lấy một bộ đồ đặc chế từ ngực ra, bao gồm một cái mũ cao như y cùng với một cái dây xích và một cái quạt. “Này, của cậu đó, tất cả được làm dựa theo bộ đồ gốc của Hắc Bạch Vô Thường, nhưng chữ trên mũ thì phải tự viết.”

… Xem ra đám âm sai này sùng bái thủ lĩnh của họ thật, Lan Hà cầm mũ nghĩ đoạn.

Lão Bạch lại giơ bút ra cho anh: “Cậu muốn viết ‘Gặp là phát tài’ hay ‘Thiên hạ thái bình’?”

Lan Hà hỏi: “Chỉ được chọn một trong hai thôi hả?”

Lão Bạch nhìn anh như thấy lạ lắm: “Không phải… Nhưng về cơ bản thì ai cũng chọn một trong hai. Danh tiếng của Hắc Bạch Vô Thường ở hai giới âm dương rất vang dội, bọn ta học cách ăn mặc của hai ngài thì cũng tương đương với mượn hào quang của hai ngài, âm hồn thấy cũng phải e ngại ba phần.”

Lan Hà hiểu ý của y, “Không phải tôi có thể làm công việc giấy tờ à, cần gì phải lo vụ này?”

Anh dứt lời, lão Bạch chưa kịp cản lại thì đã viết đại bốn chữ lên mũ: Đến cũng đến rồi.

Lão Bạch: “???”

“Đúng rồi, hồn bạn tôi đã lạc mất rồi, tôi có thể dùng cái này tìm anh ấy về không?” Lan Hà cầm cây quạt hỏi. Xích câu hồn chỉ dùng để câu hồn, quạt trả hồn thì có thể dẫn hồn về cơ thể.

“Đương nhiên là được, chuyện cỏn con ấy mà.” Lão Bạch nhìn Trình Hải Đông, “Nhưng hôm nay cậu phải bắt một linh hồn tên là Tống Cần Dân. Thành Hoàng nơi đây bẩm báo rằng ông ta cứ nán lại ở nhân gian không chịu đi, đang cần hồn người sống là cậu giúp đỡ.”

Tống Cần Dân không phải là tên của ông Tống mới mất hả?

Lan Hà: “Có lẽ tôi biết ông ấy ở đâu.”

Lan Hà ở dạng linh hồn dẫn lão Bạch bay tới nhà ông Tống. Nhìn từ xa anh đã thấy ông Tống và Trình Hải Đông ở ngay cửa, ông cụ muốn kéo Trình Hải Đông vào, Trình Hải Đông thì bám khung cửa dùng dằng không chịu đi.

Quả nhiên là bị ông Tống quắp đi…

Lan Hà nghĩ đoạn, giơ quạt lên che mặt.

“Cậu làm gì đấy?” Lão Bạch hỏi.

“Tôi muốn đeo cái mặt nạ ấy mà.” Lan Hà nói bằng giọng rầu rĩ.

Anh bị ép làm công việc bán thời gian này nên không muốn lộ tên, đỡ phải dính dáng đến mấy chuyện rắc rối sau khi hết một năm.

Thêm nữa là dù ông Tống chưa xem phim anh đóng nhưng có khả năng đã nhìn thấy anh ở trong thôn rồi. Trình Hải Đông lại quen biết anh, nếu thấy anh ăn diện thế này lại chả mất hồn mất vía à? Che đi thì tốt hơn.

Lão Bạch cười ha ha, cũng lấy làm bất ngờ. Mấy cái tên ăn cơm âm phủ được điều đi chỉ hận không nổi như cồn, tiện thể vơ vét tiền của trên dương gian, trong khi Lan Hà thì khác.

Còn Tống Cần Dân thấy cái đèn lồng đỏ họ cầm là đã trốn ngay sau cánh cửa rồi.

Trình Hải Đông khẽ thở phào, vừa ngồi bệt xuống đất thì thấy hai bóng quỷ bay tới, đội mũ cao, trên mũ viết bốn chữ “Gặp là đi đời” và “Đến cũng đến rồi”, cầm xích trong tay, một vị trong đó còn che mặt.

Trình Hải Đông hốt cả hền, hôm nay chẳng những gặp quỷ mà còn gặp cả quỷ sai!

Mà sao chữ trên cái ông quỷ sai này cứ lạ lạ thế nhỉ…

Trình Hải Đông lơ tơ mơ bị ông cụ đưa đến đây, ông cụ nói là muốn mời anh ta uống trà, nhưng đến cửa rồi mới đột nhiên phát hiện mình đã đến nơi này.

Quỷ khí của Vô Thường rất dày, bình thường người sống gặp phải sẽ đổ bệnh nặng, quỷ nhìn thấy sẽ run như cầy sấy. Dù rằng Trình Hải Đông không biết họ nhưng bản thân vẫn biết sợ từ tận sâu trong linh hồn, thế là ngồi sát tường, nước mắt lưng tròng, “Tôi không muốn chết…”

Anh ta nhìn dòng chữ “Đến cũng đến rồi” trên cái mũ kia mà khiếp vía, rất sợ họ sẽ mở miệng nói: “Đến cũng đến rồi, quỷ không đi một chuyến vô ích, đưa cả ngươi đi luôn.”

May là quỷ sai chỉ nói bằng giọng u ám: “Nhóc con chưa hết dương thọ, Bạch gia đưa ngươi về.”

Trình Hải Đông mừng như điên, “Cảm ơn, cảm ơn anh đại… Bạch gia ạ.”

Anh ta thấy cái vị “Đến cũng đến rồi” chẳng ừ hử gì, kể cả không trông thấy mặt mũi cũng sợ chết khiếp, “Cũng, cũng cảm ơn…”

Lão Bạch thuận miệng giới thiệu: “Lan gia!”

Lan Hà không kịp cản, lắc đầu với lão Bạch đằng sau cái quạt. Không được để lộ tên thật, mặt nạ mà lộ mất nửa thì còn gì nữa.

Cũng may Trình Hải Đông vẫn chẳng nghĩ đến cậu bạn thân kia của mình. Anh ta chỉ nghệt mặt ra, lẩm bà lẩm bẩm: “Bạch… Lam… Lam Bạch Vô Thường? Tôi mới chỉ nghe đến Hắc Bạch Vô Thường thôi, âm phủ mà cũng có xanh Navy() ấy hả?”

Chú thích:

() Âm ty Đông Nhạc thuộc cai quản của Đông Nhạc Đại Đế – một trong Ngũ Nhạc Đại Đế, tức năm vị thần trông coi Ngũ Nhạc – năm ngọn núi thiêng của Đạo giáo tại Trung Quốc.

Đông nhạc Thái sơn Thiên tề Nhân thánh đại đế: trông coi Thái SơnNam nhạc Hành sơn Tư thiên Chiêu thánh đại đế: trông coi Hành SơnTrung nhạc Tung sơn Trung thiên Sùng thánh đại đế: trông coi Tung SơnBắc nhạc Hằng sơn Anh thiên Huyền thánh đại đế: trông coi Hằng SơnTây nhạc Hoa sơn Kim thiên Nguyện thánh đại đế: trông coi Hoa Sơn() Chữ Lan trong tên Lan Hà là |lán|, đọc giống Lam |lán| trong xanh lam. Ở đây Trình Hải Đông liên tưởng đến màu xanh Navy, tức 海军蓝白.

Truyện Chữ Hay