***
Sắp sửa đến sinh nhật tuổi bốn mươi, lòng tôi thấy lẻ loi.
Do vậy mà tôi đã đi đến cửa tiệm thú cưng. Có ông anh đồng nghiệp mới nhận nuôi mèo, và niềm vui khôn xiết trên gương mặt của anh khi nhắc đến bé mèo yêu quý khiến tôi cũng bị vạ lây. Hiện con mèo ấy lắp kín hình nền máy tính và điện thoại của anh. Đời sống thường ngày của anh bỗng nhiên trông hạnh phúc vô cùng.
Tuy nhiên, mèo không hẳn là thú cưng dành cho người mới bắt đầu.
Sở hữu một em là tiền đặt cọc thuê căn hộ tăng vọt, và chúng chiếm rất nhiều diện tích. Đã thế, người ta bảo giá khởi điểm của mèo giao động ở mức hàng trăm ngàn yên. Rầu thay, với đồng lương ít ỏi, bấy nhiêu đấy là đã đủ sức khiến tôi đổi ý.
Ước gì mình có tiền. Tôi nghĩ. Nếu có tiền, tôi có thể nhận nuôi hẳn một em mèo. Thực ra chó nghe cũng hợp lý. Một em Golden Retriever, tức giống chó tối thượng.
Nhưng vì tôi chẳng có tiền nên cũng chẳng có chó mèo gì hết.
Kết quả là hôm nay, tôi đi tìm một bé chim.
Chỗ ở hiện tại của tôi là một căn hộ đơn với phòng bếp cách biệt. Do vậy mà không gian cần thiết để nuôi thú cưng bị hạn chế. Điều đó giảm thiểu lựa chọn của tôi xuống còn nuôi chim hoặc chuột. Khốn nỗi chuột có tuổi thọ ngắn đến đáng thương - nghe đâu hầu hết chúng đều chết trong vòng hai đến ba năm.
Tôi mà nuôi chuột thì sẽ bị ám ảnh bởi việc ráng trân trọng khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau mất, rằng nỗi sợ lần cuối cùng ở cùng nhau có thể là năm này, hoặc năm tới luôn thấp thỏm trong thâm tâm tôi. Thứ tôi mong muốn là một bé thú cưng có thể chữa lành cho mình, chứ không phải một bé làm cuộc sống của mình càng thêm khổ cực.
Khi nghĩ theo chiều hướng đó, quả nhiên chim là lựa chọn duy nhất. Được thì tôi mong muốn một em tương đối im lặng, thông minh, và có thể chịu đựng áp lực đến một mức độ nhất định.
Quan sát bé Golden Retriever trong tiệm, lòng tôi ao ước một em chó to lớn. Nó khao khát muốn được nuôi Golden Retriever trong một căn nhà đơn lập, thoáng đãng.
"Em ấy dễ thương quá..."
Bé chó đang mơ màng trong chiếc lồng của mình. Tôi đành lòng dán mắt vào cảnh tượng đáng yêu, và cảnh tượng ấy xém nữa khiến tôi dừng chân giữa tiệm. Mắt tôi đảo sang mác giá, và tôi tự dưng đối chiếu con số ấy với hạn mức tín dụng của mình.
Nhưng cho dù hạn mức tính đủ thì đây vẫn là điều ước không thể được toại nguyện.
Nhà tôi cho cùng cũng chỉ là một căn phòng sáu tấm chiếu tatami tí tẹo - chỉ cỡ chín mét vuông. Quan trọng hơn là tôi vẫn không có tiền để chi trả.
Bỏ qua bé chó đáng yêu, tôi tiếp tục di chuyển đến khu vực bán chim.
"Đây rồi..."
Tôi đã quyết định nên chọn giống chim nào: chim sẻ Java.
Theo như trên mạng nói, thì so với mấy con khác, chúng tương đối im lặng, khá thông minh, và sống thọ chừng bảy, tám năm. Thêm vào đó, chúng còn nhỏ nhắn và dễ dàng trở nên gắn bó với con người. Ngay khi biết được điều đó, tôi không thể nghĩ đến giống chim nào khác ngoài chim sẻ Java, cho nên tôi đã đến cửa tiệm thú cưng với một mục đích duy nhất.
"Chết dở, sao mà dễ thương vậy."
Mua thôi. Tính ra là mua rồi. Có điều, nên chọn em nào đây? Cửa tiệm bán nhiều hơn tôi tưởng.
"......"
Rối rắm thật chứ. Dù gì, tôi cũng sắp sửa chọn bạn đời cho vài năm tới. Vì đa phần việc ly dị xảy đến trong vòng năm năm đầu, nên tính ra tôi đang tìm kiếm đối tượng kết hôn. Tôi cần nhận nuôi một em có phẩm chất phù hợp nhất với mình. Ngoại hình cũng là một yếu tố quan trọng khác.
Tôi đi dọc theo những chiếc lồng, kiểm tra kỹ càng từng chiếc một. Sau vài chiếc, tôi nghe thấy có giọng nói phát ra từ một trong số chúng.
"......"
Con chim sẻ ấy vừa nói chuyện với tôi.
Tuy bị bất ngờ, nhưng tôi có đọc trên mạng là một vài cá thể hiếm gặp của giống chim này biết nói. Có thể đây là một trong số những cá thể ấy.
Hình như em ấy muốn về nhà cùng tôi.
Làm gì có chuyện tôi nghĩ con chim biết mình đang nói cái gì. Chắc chắn con chim đã học được câu ấy từ ai đó. Ngoài ra, em ấy chỉ lặp lại mỗi nhiêu đó thôi. Có lẽ một đoạn trao đổi giữa khách hàng và nhân viên cửa tiệm đã làm khơi dậy khát vọng của con chim sẻ này. Em ấy cũng biết bán mình chứ bộ.
"......"
Điều này làm tôi hứng thú rồi đó. Thực ra tôi bắt đầu có cảm giác rằng định mệnh có đóng vai trò trong việc này.
Thôi! Quyết định rồi.
"Dạ cho tôi hỏi! Tôi muốn mua con chim sẻ Java này ạ..."
Thành viên mới trong gia đình sẽ là chú chim lắm chuyện này.
***
Tôi rời tiệm thú cưng và trở về nhà. Sau khi dọn lồng, tôi đặt nó lên một chiếc thùng ván ép có màu nằm ở trong góc phòng. Chỉ có thế, và buổi đón nhận đã xong xuôi. Khác với chó mèo, chim sẻ được chỗ tôi khỏi tốn công bầy chuồng quây hay nơi đi đại tiện. Thứ duy nhất tôi đã chuẩn bị là thức ăn cho chim và một tấm vải che lồng.
"Dễ thương quá..."
Quan sát sinh vật nằm bên trong sao mà ấm lòng ghê. Golden Retriever thì tốt đấy, nhưng chim sẻ Java cũng tuyệt nữa. Rất vui được gặp mày - chào mừng đến với gia đình này.
"Phải rồi ha. Tao cần cho mày một cái tên."
Cơ mà tên nào thì được đây? Tôi muốn đặt một cái tên dễ thương. Tên nào đó liên kết với ngoại hình của em ấy là phù hợp nhất.
"......"
Em ấy mới nói chuyện kìa. Con chim sẻ mới nói chuyện với tôi đó. Hình như em ấy đã sở hữu một cái tên cực kỳ hay rồi - ủa, sao mà vô lý thế.
"Piercarlo?"
"......"
Vãi nồi. Tôi mới trò chuyện với một con chim kìa. Trao đổi như bình thường luôn á. Anh Yamada ở tiệm thú cưng có nói bé này mới hai tháng tuổi thôi mà? Anh ta dặn là, nếu như tôi cho thích nghi với con người, em ấy còn có thể học được cách đậu trên tay. Tôi đã trở về nhà, cam quyết biến chuyện đó thành hiện thực.
"Pii."
"Ok, Pii nha."
<......>
Hình như nãy mặt cậu ta trở nên hơi đáng sợ thì phải. Bộ bất mãn à? Cơ mà cũng dễ thương ghê.
Cho chắc ăn, tôi quyết định nói chuyện thêm xíu nữa với cậu ta.
"Pii, hôm nay cậu muốn ăn gì?"
"Hả? Sao cậu lại...?"
"......"
Xác định rồi. Đây đích thị là một cuộc hội thoại.
Với lại anh Yamada ăn thịt sang ghê. Chẳng phải Chateaubriand bán tận chục ngàn yên mỗi lạng sao? Còn các hãng nổi tiếng thì mắc gấp đôi, thậm chí gấp ba...
"...Cậu không muốn ăn chỗ hạt này ư?" Tôi hỏi, chỉ tay đến cái túi bên cạnh chiếc lồng. Cái túi chứa đựng hạt nén dinh dưỡng tổng hợp mà tôi đã mua vào lúc nhận nuôi cậu ta. Nhân viên tiệm có dặn là, chúng chứa toàn bộ chất dinh dưỡng cần thiết, và chỉ cần chim ăn đều thì nhu cầu còn lại là nước. Đó là một phần ăn trọn đời dành cho chim sẻ - na ná tô Gyudon chuỗi hàng dành cho nhân viên công sở nghèo nàn vậy.
"Vậy à..."
Không ngon thì chịu thôi. Tôi mà là cậu ta thì cũng chẳng muốn ăn đồ dở chút nào.
Mà từ từ đã. Thực ra Gyudon từ chuỗi hàng cũng ngon đấy. Bỏ nhiều gừng hồng được ngâm chua ở bên trên, trộn lẫn với trứng sống, và mồ hôi toát ra khi đang ăn phải gọi là tuyệt cú mèo. Mỗi lần bước xuống chuyến tàu cuối cùng và ăn tại điểm bán Gyudon trong khu phố, tôi lúc nào cũng cảm thấy như có thể tiếp tục toàn tâm toàn ý vào hôm sau. Đôi khi tôi còn tẹt ga và gọi kèm một chén Miso heo nữa.
"Xin lỗi nha. Chateubriand thì bó tay."
"Loại thịt đó mắc lắm, và tôi chẳng có tiền mua nó."
<...Thế à?>
"Xin lỗi cậu vì bị mua bởi một tên nhân viên nghèo nàn nhé."
<......>
Tạm thời thì tôi bỏ qua thực trạng mình đang nói chuyện với một con chim sẻ. Bỗng nhiên, tôi muốn quay phim cậu ta và đăng lên YouTube, nhưng vì cậu trông giống con người hơn tôi tưởng, nên tôi e ngại làm vậy. Trước mắt, tôi quyết định nói chuyện thêm chút nữa với cậu ta.
"Tôi có sườn heo nè. Cậu muốn ăn không? Nó nằm trong ngăn đông ấy."
"Hở?"
Bộ không thích sườn heo à? Mình nghĩ nó cũng khá ngon, nhưng mà...
"...Vậy sao?"
Không dưng cậu ta bắt đầu độc thoại. Chú chim sẻ này có hoàn cảnh phức tạp hơn tôi tưởng. Tôi bỗng dưng muốn biết phần còn lại của câu chuyện và nhanh chóng đáp lại.
Cái lối mỏ cậu ta khép mở trông đáng yêu ghê. Cứ như cậu đang vòi chim mẹ cho ăn vậy.
<Đại khái là, tôi nên sống thuận theo ý muốn của mình.>
"...Ra vậy."
Tuy phần dạo đầu hoành tráng, nhưng câu đúc kết khá bình thường. Cơ mà theo tôi nghĩ thì quan điểm ấy cũng rất đáng giá. Bỏ thời gian ráng hoà nhập với những người khác là chẳng đáng. Ai rồi cũng chết trong cô độc. Tốt nhất nên cố gắng hết sức hoàn thiện những điều mình muốn khi còn sống. Thân là nô lệ công ty, tôi cảm nhận được rõ điều này.
Có phải đó là lý do vì sao cậu ta nói Chọn tôi đi, chọn tôi đi không? Tự nhiên cậu ta trông đáng yêu cực kỳ.
<Để thực hiện được, tôi cần sự hợp tác của ai đó đến từ thế giới này.>
"Tôi hiểu rồi."
"Tôi sẵn lòng làm bất kỳ điều gì vì bé chim dễ thương của mình, có điều—"
"Hả—?"
Chú chim sẻ ngắt lời tôi bằng cách mở mỏ kêu quác quác.
Sau đó, một ma pháp trận bất thình lình xuất hiện trước mặt tôi - cái vòng thường được bắt gặp trong anime và manga. Nó trôi nổi trên không trung, lấp lánh rực rỡ. Mình nhớ không có mua đồ chơi giống vậy. Tôi nghĩ. Pii đã tạo ra cái này ư?
"Pii, đây là gì vậy?
Chú chim nói, làm ma pháp trận rực sáng.
Theo sau một tia chớp chói, tầm nhìn của tôi trở nên trắng xoá. Ánh sáng cực kỳ rạng rỡ. Không thể chịu đựng được, tôi khép chặt mắt và chùn bước. Vừa làm vậy, tôi vừa cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng ngực, như thể có ai đó đã nhét túi sưởi vào bên trong tôi.
"Này, tôi, khoan đã..."
"......"
Nếu không có gì thuyết phục được tôi, hành động nhỏ này đã làm tôi tin rằng Pii không phải là một chú chim sẻ tầm thường. Đáng ra nên chọn con chim ở lồng bên cạnh. Tôi vô tình nghĩ. Ma pháp trận này mà tạo ra sóng điện từ ngắn thì tính sao? Kiểu như phơi nhiễm phóng xạ ấy? Có lẽ tôi nên nhờ rà soát kỹ hơn vào đợt khám sức khoẻ tới.
Ánh sáng chỉ kéo dài tầm chục giây. Dần dà, độ sáng từ bên trong lồng thuyên giảm. Ma pháp trận xuất hiện trước mặt Pii cũng tan biến.
"Hả?"
Tôi không biết đường dẫn là sao. Hoàn toàn chẳng tồn tại cái nào nằm giữa chúng tôi cả.
"À, phải rồi."
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, nhưng đã đi đến đây rồi thì nên tìm hiểu cho đến cùng. Tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng đã quá dính dáng để mà bận tâm. Tôi còn sợ Pii sẽ phật lòng nếu như tôi than phiền. Vì sắp sống chung phòng, nên tôi muốn cả hai hoà thuận.
Tôi đẩy cửa lồng.
"...Như vậy được chưa?"
<Được rồi.>
Pii bay ra khỏi lồng và đậu lên vai tôi. Chim sẻ đậu trên vai tôi kìa! Đáng yêu quá đi! Cậu ta chẳng cần tập đứng trên tay mà đã đậu sát bên đầu tôi rồi. Tôi thấy sung sướng vô cùng - quả nhiên em này là một lựa chọn đúng đắn.
"Nè, nếu nó có hại cho sức khoẻ thì tôi xin từ chối..."
Một lúc sau, tầm nhìn của tôi trở nên tối sầm.
***
Sau một lúc ỉm im, tôi nhận thấy cảnh quan đã thay đổi hẳn.
Nói tóm lại, đó là một thế giới fantasy của kiếm và ma pháp. Các toà nhà bằng đá trải dọc con đường, còn lối đi thì được lát bằng gạch. Dòng người qua lại nhìn y hệt nhân vật trong RPG. Đâu đó tôi còn thấy kiếm, thương, và giáp - cái nào cũng mang nét cổ điển. Tôi tiếp tục quan sát, cùng lúc ấy, một cỗ xe ngựa chạy ngang qua, tạo ra tiếng kêu lạch cạch.
Chúng tôi đứng trong con hẻm thông với đường chính, dõi theo mọi thứ từ bên lề đường.
"Pii, đây là đâu vậy?"
"Vậy ư."
"Mà nè, tôi không có đi giày."
<...Đúng nhỉ.>
Thực ra tôi còn bận quần áo nỉ mà mình chỉ đi ở nhà. Điều đó làm tôi cảm thấy rất ngượng ngùng. Nếu định ra ngoài đường, tôi muốn bận ít nhất quần âu và áo cổ. Cũng tại tuổi tác mà ngày nay tôi không tài nào mang được quần jean-áo thun. Trừ phi khoác lên người ít nhất một bộ vét tông và quần âu, tôi nghĩ mình chẳng thể nào đòi hỏi quyền cơ bản của con người.
So với khi bận quần jean-áo thun đến cửa hàng tiện lợi hay siêu thị, thì quần dài và một chiếc áo chỉn chu bắt buộc người nhân viên phải nhìn nhận bằng ánh mắt khác. Biết đâu do tôi tưởng tượng thật, nhưng đối với một ông bác nghèo nàn, kinh tởm, thì đó là một hình thức tự vệ cần thiết. Danh thiếp, com lê, và cà vạt - mỗi nhiêu đó thôi là bảo vệ được biết bao ông bác trên toàn thế giới.
"Đây đích thị là Dị giới rồi."
"Tin rồi. Tôi nghĩ mình cuối cùng cũng hiểu ý cậu."
Xem ra cậu ta đã không nói dối. Thường thì một chú chim biết nói là đủ thuyết phục rồi, nhưng cảm giác nền gạch dưới chân khua đi mọi nghi vấn cuối cùng của tôi.
"Cơ mà cái này liên quan gì tới kiếm tiền?"
"...Gì nữa?"
"Ra vậy."
"...Quả thật."
Tôi biết Pii đang ý nói gì. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc xây dựng một hệ thống vững chắc sẽ đòi hỏi rất nhiều thời gian. Dù gì cậu ta cũng đang đề xuất khả năng trao đổi vật phẩm của thế giới này bằng tiền yên - khả năng ấy đồng nghĩa với hành động lưu thông hàng hoá bị trộm cắp.
Và việc thực sự có Chateaubriand trên mâm cơm mỗi ngày cũng rất khó khăn. Từng bữa ăn mắc tận hàng chục ngàn yên, thành ra mỗi năm phải chi tiêu trên chục triệu. Đó là số tiền không được phép xem nhẹ.
"Pii, như vậy hơi khó đó."
"Cho dù chúng ta kiếm được vàng bạc ở thế giới này và đem về bên kia, chúng ta vẫn không có phương pháp quy đổi chúng thành tiền. Nếu bị ai đó hỏi nguồn gốc của chúng, tôi sẽ không thể giải thích được."
<...Vì sao lại vậy?>
"Nếu như tôi thành thực buột chuyện chúng đến từ Dị giới, sự việc sẽ trở thành thảm hoạ mất."
"Biết ngay cậu sẽ bảo vậy mà - nhưng không được đâu."
Nếu một tên nô lệ suốt đời làm công ăn lương, không có gì bất thường, liên tục mang đồ đến tiệm cầm đồ, chủ tiệm nhất định sẽ báo cảnh sát. Thực ra tiệm cầm đồ thường xuyên hợp tác trong bí mật với chính quyền. Nếu như bọn họ hỏi tôi có được lô hàng từ đâu, thì... Tôi chẳng thể nghĩ ra được cách nào để thoát khỏi màn hỏi cung ấy.
Dù rằng tôi quy đổi được, nhưng cuộc giao dịch nhất định sẽ bị vạch trần trong tờ khai thuế.
Nhật Bản nói riêng rất nghiêm ngặt trong công việc quản lý kênh lưu thông tiền tệ. Chẳng hạn như nhân viên bán dâm thường bị chính phủ phạt đóng thêm thuế chỉ vì họ tự kinh doanh, không nắm bắt cơ chế mà đã bắt đầu làm việc.
Cho dù lương được tính bằng tiền mặt thì cũng rất dễ bị phát hiện. Người phòng thuế vụ nắm nhiều biện pháp kiểm tra dòng tiền, và trong khi nền kinh tế số càng ngày càng được chuẩn hoá, họ lại càng trở nên hiệu quả. Có rất nhiều người không biết rằng, nắm rõ chi tiêu của từng cá nhân là một trong những mục tiêu của một xã hội không tiền mặt.
Nếu mà tôi liên tiếp quy đổi vật phẩm quý hiếm thành tiền ở thị trường công khai, chắc chắn họ sẽ bắt đầu nghi vấn nguồn gốc của chúng. Nếu cục thuế điều tra tôi thông qua con đường giao dịch với tiệm cầm đồ thì coi như xong. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi có thể lựa chọn né thuế ở các lần giao dịch công khai.
Nhật Bản có áp dụng cơ chế tự kê khai thuế và chế độ thuế ước tính. Nếu như họ nghe ngóng được chuyện tôi trốn thuế, cục thuế sẽ bắt tôi đóng thuế xử phạt dựa theo tính toán của họ. Để bác bỏ điều đó, tôi cần phải trình bày một chứng cứ trên phương diện pháp lý sao cho chính đáng.
Tôi có thể nói này nói nọ, nhưng chẳng thể nói rằng chỗ châu báu được mang về từ Dị giới. Nếu mà tôi bảo vậy, họ sẽ chất vấn cho đến khi tôi buột hết mọi thứ - và cướp đi Pii. Thêm vào đó, cho dù có bị phá sản thì tôi vẫn phải đóng thuế.
Tôi chẳng muốn chấp nhận rủi ro như vậy chút nào. Do vậy, chúng tôi cần tìm ra một biện pháp nhằm ngăn ngừa những rủi ro ấy - chẳng hạn như rửa tiền, rất hay được thấy trong phim yakuza.
Lý tưởng nhất là có thể quy đổi hàng hoá sang đồng yên và nộp thuế, nhưng chỉ bấy nhiêu đấy thôi thì không thể. Tiền đề phụ thuộc vào những thành phẩm Dị giới không thể quyết toán. Để hiện thực hoá những cuộc giao dịch này, tôi cần tính ra giải pháp tốt hơn.
Tôi giải thích toàn bộ cho Pii nghe.
"Phiền phức thật."
Không ngờ cậu ta hiểu chuyện. Quả là một chú chim sáng dạ. Tôi còn vô tình nghĩ rằng, biết đâu quay phim chúng tôi nói chuyện như vậy và đăng lên Youtube là con đường đi đến mục tiêu ngắn nhất. Nhưng tôi không làm thật đâu - trông tội nghiệp lắm.
"Còn nếu có được thứ mà ai cũng có và bán ở phiên đấu giá hay chợ trời, chúng ta vẫn không thể nào mua được Chateaubriand bò Kobe cho mỗi bữa tối đâu. Có thể tốn kha khá thời gian để thực hiện điều cậu nói đấy."
"Vì vậy tối nay ăn sườn heo nhé?"
Tuỳ thuộc vào kiểu nấu mà sườn heo cũng có thể trở nên ngon miệng. Chúng là vua của các loại nguyên liệu xào, và kimchi heo là ngon nhất - tuyệt hảo khi ăn cùng cơm.
<Đành vậy nhỉ. Tôi phải từ bỏ việc hưởng thụ ở thế giới anh thôi.>
"Cho tôi xin lỗi nhé. Cậu đã bỏ công đề nghị vậy mà."
"Thế giới này không có chế độ nào giống với thế giới của tôi sao?"
"Vậy ư."
Như vậy thì không có vấn đề gì nhỉ.
Còn nữa, tôi thấy khá tò mò về cảnh quan xung quanh. Đứng từ con đường quan sát, tôi thấy cái nào cũng mới mẻ và đang có hứng đi ngắm cảnh. Nếu như chúng tôi có thể qua lại tuỳ ý, coi bộ kế hoạch nghỉ lễ của tôi đã tạm thời được xác định.
"Ừ."
Sau khi tán thành, cả hai chúng tôi trở về căn hộ.
***
Hôm sau là ngày trong tuần, cho nên toàn bộ nô lệ ngoan ngoãn đều phải đi đến văn phòng vào thời gian chỉ định. Nhưng đối với tôi, ngày hôm nay sẽ có chút khác biệt.
"Di chuyển tức thì tới đây thật luôn nè..."
Pii niệm phép, và một ma pháp trận xuất hiện dưới chân tôi. Một lúc sau, khung cảnh ở cửa chính của căn hộ đã biến đổi thành con hẻm ở sát bên chỗ làm của tôi. Chúng tôi đã di chuyển vài cây số trong chốc lát.
Tôi đã dễ dàng tránh được cảnh đi tàu chen chúc. Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ? Tôi hơi buồn bực khi phải chịu thua trước anh ta, cái anh cao tuổi hơn mà hôm nào tôi cũng tranh giành chỗ ngồi, nhưng ở mặt khác, tôi đã lên một tầm cao mới. Nghĩ theo chiều hướng đó sao mà thấy thoả mãn ghê.
<Đã bảo rồi mà?>
"Đúng là vậy, nhưng tôi thấy vẫn đáng ngạc nhiên."
"Ừ, nhưng tôi cứ nghĩ phép đó phục vụ mỗi việc đi tới Dị giới thôi."
Tôi đang thì thầm qua lại với Pii đậu trên vai. May là khu vực xung quanh thiếu vắng bóng người. Vì cậu ta bảo có thể sử dụng ma pháp để tức khắc đưa tôi đến đây, nên tôi nghĩ nên thử nghiệm luôn - kết quả là chúng tôi thực sự đến được đây. Nhờ vậy mà tôi đang phấn khích quá mức so với tuổi tác của mình. Khả năng của ma pháp này là vô tận.
"Tôi cũng dùng được chứ?"
"Cậu nói rõ thêm một chút được không...?"
"Thật chứ? Cảm ơn Pii nhiều nha."
Bỗng nhiên tôi thấy mong ngóng thời gian sau ca làm. Tôi phải làm xong công việc sớm và trở về nhà mới được.
"Cậu phải đi vệ sinh chỉnh tề trong lồng đó, nghe chưa?
<Ừ, tôi biết rồi.>
Sau khi trả lời ngắn gọn, Pii biến mất cùng ma pháp trận. Quả là một chú chim sáng dạ, biết chỗ đi vệ sinh trong ngày đầu luôn. Cậu ta tốn có ba ngàn yên nữa chứ. Hời chết đi được! Mà chẳng hiểu sao cậu ta lại rẻ hơn mấy em khác ta.
***
Chỗ làm trông như thường lệ. Chúng tôi không phải là một doanh nghiệp có tiếng tăm gì, mà chỉ là một công ty tầm trung ở đâu cũng có. Doanh thu thấp đồng nghĩa với đồng lương ít ỏi. Và dĩ nhiên, tôi không được tính tiền làm thêm giờ, cho nên tôi chỉ xoay xở được chút đỉnh từ lúc vào làm đến giờ.
Đến lúc nhận ra thì đã quá ba mươi rồi, nên tôi không thể nào thay đổi công việc. Đối với một người trước đây từng trải qua kỷ băng hà việc làm, việc đối mặt với thị trường một lần nữa là một viễn cảnh kinh hoàng, vì vậy mà tôi đã để cho công ty vắt kiệt sức lực của mình. Tôi nghĩ họ có thể sẽ tiếp tục bóc lột tôi như vậy cho đến ngày tôi chết.
"Anh Sasaki, anh xem giùm biên bản dàn xếp này được không?"
"Hmm?"
Cậu đồng nghiệp bắt chuyện với tôi từ bàn bên cạnh. Cậu ta là một nhân viên mới, đã làm ở đây được bốn năm. Cậu xin vào ngay sau khi học xong cao đẳng kỹ thuật, năm nay được hai mươi tư tuổi.
Có thể những công ty khác coi một nhân viên năm bốn như là then chốt của đội ngũ, và thân là một người đồng nghiệp, cậu ta cũng rất xuất sắc. Mỗi tội những người ngồi ở bên trên đã làm được gần một thập kỷ, cho nên cậu vẫn bị kêu là lính mới. Tôi thấy thương cho cậu ta. Cá nhân tôi nghĩ thì cậu ta là nhân viên tốt nhất trong văn phòng.
"...À. Phải, ngôn từ chỗ này có hơi vướng víu."
"Anh cũng nghĩ vậy ạ?"
"Em biết tánh trưởng phòng mà. Anh nghĩ em nên giải thích phần đó kỹ hơn xíu."
"Dạ, em cảm ơn anh."
"Em đâu cần tốn công cho mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Có gì cứ hỏi anh— Thực ra, em giao nó cho anh luôn đi. Sau đó em có thể hoàn thành nốt công việc trong công việc, và đôi bên đều có lợi."
"Công việc trong công việc?"
"Kiểu như, công việc em có thể áp dụng ở đâu đó..."
"......"
"...Sao thế?"
"Không có gì ạ. Em nghĩ anh nói rất có lý."
"Em cũng nghĩ vậy á?"
Cậu ta còn trẻ - còn nhiều nơi hay hơn để cậu toả sáng. Cậu ta không cần phải cắm đầu làm việc cho một ông sếp vô vị tại cái công ty cũ nát, nhàm chán này.
"Anh muốn đi hút thuốc không?" Cậu ta hỏi ý kiến.
"Thôi, anh không có hút."
"Nếu vậy, em mua cho anh lon xô đa nha."
"Đành vậy nhỉ..."
Chập nhận lời mời của cậu ta, tôi rời khỏi chỗ ngồi. Bình thường thì chúng tôi sẽ đi đến máy bán hàng ở cùng lầu. Nhưng mà lần này, cậu ta lại đi ngang qua chúng và dẫn chúng tôi ra ngoài. Tôi bám theo trong im lặng, tự hỏi cậu đang đi đâu.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến con hẻm ở kế bên toà nhà của công ty. Con hẻm rộng đâu đó hai, ba mét. Trong tầm mắt chẳng có máy bán hàng nào cả. Cậu ta đã chọn một điểm thiếu vắng bóng người - cậu muốn thảo luận gì đây?
Đồng nghiệp của tôi, mang một biểu cảm nghiêm túc, lên tiếng.
"Anh Sasaki, anh có hứng thú trở nên độc lập cùng em không?
"Hở?"
"Em dự định xin nghỉ việc vào tháng tới."
"...Thế à."
Đề tài nặng nề hơn tôi tưởng. Cậu ta kể tường tận chi tiết - rằng cậu đã bắt đầu lập kế hoạch khởi nghiệp vào nửa năm trước. Cậu đã nói chuyện với một số mối quan hệ kinh doanh mà mình có, và dường như việc ấy đang tiến triển thuận lợi. Về phần đội ngũ, cậu đã kêu gọi một vài người bạn cùng trường và giành được nhiều sự hợp tác.
"Em nghĩ việc có một người sở hữu kinh nghiệm như anh sẽ giúp ích nhiều lắm."
"......"
Coi bộ cậu ta mời tôi vì cho rằng đội ngũ trẻ trung của mình sẽ hoàn thiện nếu có ít nhất một người to tuổi. Được mời tôi vui lắm, nhưng đột xuất quá thành ra tôi hơi bị bất ngờ.
"Em nhờ anh được chứ? Em nghĩ bọn em có thể đãi ngộ anh tốt hơn so với hiện tại."
"Nói sao nhỉ..."
Quả nhiên chẳng thể trả lời tại chỗ nhỉ? Tôi mới nhận nuôi Pii hôm qua thôi, nên lúc này đang thiếu thốn thời gian dư dả.
"Em cho anh một chút thời gian suy nghĩ được chứ?"
"Dạ, được ạ. Anh còn có thể thoải mái quan sát tình hình từ bên ngoài trong vòng vài năm. Quả nhiên anh thấy khó chịu với một đám thanh niên như em khởi nghiệp cùng nhau nhỉ. Điều đó đều tự nhiên cả."
"Đâu, ý anh chẳng phải thế. Chẳng qua do đời sống riêng tư của anh hơi bận bịu..."
"Hở? À, anh định kết hôn sao?"
"...Không, chẳng phải vậy đâu."
"Chẳng phải ư? Em xin lỗi, đáng ra em không nên hỏi."
"Nhưng được em mời làm anh vui lắm. Cảm ơn nhé."
"Có gì đâu mà. Em chờ phản hồi của anh đấy."
"Ừ."
Cậu ta giải thích mình sẽ làm đại diện của công ty. Tôi cứ ngỡ cậu ta tài năng, nhưng khởi nghiệp ở chừng nấy tuổi á - đó là cả một vấn đề. Thực lòng mà nói, được cậu ta tiếp cận là một sự kiện bất ngờ và đáng mừng.
Nếu lúc ấy có gì giúp được, tôi sẽ sẵn lòng cho cậu một câu trả lời đàng hoàng.
***
Lúc mới trở về nhà từ chỗ làm và đứng trước cửa căn hộ, tôi phát hiện một bóng người ở trước căn nhà của người hàng xóm bên cạnh. Một bé học sinh trung học, bận đồng phục thuỷ thủ của một ngôi trường không xa, đang ngồi ôm gối và tựa lưng vào cửa. Một cái túi, chắc là do trường thiết kế, đặt cạnh con bé. Khi tôi chú ý đến con bé và quay đầu nhìn, con bé cũng ngước nhìn lại tôi, và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
"Con chào chú ạ." Con bé chào hỏi.
Khi mà nhiệt độ đang giảm mạnh, nhìn con bé thôi, ôm lấy đầu gối và làm bộ dạng trông càng nhỏ nhắn, tôi đã thấy lạnh gáy. Tôi thấy con bé chẳng bận quần áo chống lạnh nào dưới váy cả - chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi vớ được kéo lên đến tận cẳng. Gần đây gió trời thổi mạnh, và hôm nay cũng vậy. Con bé phải thấy lạnh lắm.
"Trời đang chuyển lạnh đó. Con ổn chứ?"
"...Ổn ạ."
Đây không phải lần đầu tiên tôi nói chuyện với con bé. Tôi đã quen con bé từ hồi nhỏ còn học tiểu học. Trước khi tôi dọn đến đây, con bé luôn sống cùng mẹ ruột ở căn hộ kế bên. Từ chỗ ngồi trên thềm, con bé nói mẹ từ chối cho vào căn hộ cho đến khi bà về đến nhà. Người phụ nữ này hoặc là một phụ huynh độc hại, hoặc là một người thiếu quan tâm.
Thoạt đầu, chúng tôi chẳng có dính líu gì với nhau. Tôi có lần gửi một khoản nặc danh đến một cơ quan nhà nước. Từ đó, tôi cứ nhắm mắt làm ngơ. Tôi ghét phải như vậy, nhưng nếu mà bất cẩn, việc nói chuyện với con bé có thể khiến tôi bị bắt giữ. Dù sao thì đây cũng là công việc của chính quyền.
"Chú có túi sưởi dùng một lần nè, nếu con cần thì..."
"Chú chắc chứ?"
"Rẻ bèo ấy mà, chú cũng mua hơi lố nữa."
"...Cảm ơn chú ạ."
Tuy nhiên, tôi vẫn không thấy dấu hiệu của việc tình hình cải thiện. Bao nhiêu tháng đã trôi qua như vậy rồi? Có hôm tôi trở về nhà từ chuyến tàu cuối cùng, sau bữa tiệc nhậu của bên công ty. Có thể thấy rõ những bông tuyết ở trên mái nhà, và con bé từng ngồi ở đó y như lúc này, bó gối trước cửa. Tiếng bụng sôi ùng ục của con bé đã át đi âm thanh của chìa khoá trong ổ, và tôi đã đầu hàng. Khi đó, tôi nghĩ bản thân chỉ đơn thuần thương hại con bé. Tôi vớ lấy mẩu bánh từ trong căn hộ và đưa cho con bé - và đó là lần giao tiếp đầu tiên của chúng tôi. Từ đó, tôi cứ thi thoảng lại tặng con bé đôi chút quà vặt mỗi khi gặp nhau.
"Thôi, chú chào con."
"Dạ..."
Khẽ cúi đầu trước bé hàng xóm, tôi bước vào căn hộ. Tôi không có ý định mời con bé vào nhà. Cho dù con bé chấp nhận, nhưng hành động cho phép một người dưới mười tám tuổi vào nhà là đồng nghĩa với hành động bắt cóc - tức một hành vi phạm tội. Tôi đã nghiên cứu sơ qua, và cho dù là tội phạm lần đầu, thì phiên khởi tố vẫn bỏ qua án phạt quản chế mà kết thẳng án tù. Đối với cha mẹ rõ ràng bỏ bê con nhỏ, tôi không thể gánh chịu rủi ro cao như vậy.
Vì thế mà tôi cũng duy trì cuộc trò chuyện của chúng tôi ở mức tối thiểu. Tôi chỉ giúp đỡ con bé lặt vặt cho đến khi nhỏ có thể tự lập được.
***
Chiều hôm ấy, tôi có hẹn nghe Pii giảng về ma pháp ở trong căn hộ.
Tôi đã ăn tối và tắm rửa xong xuôi, còn tâm trí và cơ thể tôi thì sáng sủa, tinh tươm. Tôi ngồi trên chiếc ghế ở bàn làm việc, còn Pii thì đậu trên chiếc lồng kim loại, được đặt trên đầu của một vài chiếc thùng các tông ở trong góc phòng. Vì căn hộ chật hẹp - là phòng đơn cùng một nhà bếp - nên có thể vị trí hiện tại của chúng tôi sẽ trở thành thường lệ.
"Ra vậy. Niệm thần chú, hình dung trong đầu, và ma pháp sẽ xuất hiện?"
"Sao mà bình thường ghê."
"Xin lỗi. Cậu đừng để tâm."
Vậy vấn đề nằm ở chỗ niệm phép. Nếu như thần chú dài kín mít một trang giấy ghi chép, tôi sẽ không tài nào ghi nhớ được. Chúng ngắn bằng thần chú trong game fantasy thì hay biết mấy - không biết có phép nào giống như vậy không ta.
"Thần chú dài cỡ bao nhiêu vậy?"
"Khoảng cách lớn nhỉ." To hơn tôi tưởng.
Tôi sực nhớ lại hồi còn đi học, lúc phải đọc bài trong giờ tiếng Nhật - và một cậu nhóc tên Ookawauchi bị thầy kêu lên bục đọc to bài, giơ cao sách giáo khoa trước mặt, cậu ta bắt đầu xướng ra câu thần chú từ trong một bộ anime nổi tiếng. Không biết bây giờ thằng ấy ra sao nhỉ. Nếu như chuông không reo vào lúc cậu ta đang cố gắng hoàn thiện màn chơi khăm thất bại của mình, có thể cậu còn vướng phải nhiều rắc rối hơn.
"Khi nghe xong chuyện, ma pháp giống với kỹ năng thực hành hơn tôi tưởng."
Tôi cứ ngỡ ma pháp là một kỹ thuật riêng biệt. Cái này trông khó hơn bội lần. Nhưng điều đó cũng giống với vẽ tranh minh hoạ nhỉ? Nghiệp dư làm nhiều bản nháp sơ bộ trước khi bắt đầu vẽ bản thảo cuối cùng. Mặt khác, dân chuyên có thể bắt đầu vẽ từ bản thảo do họ biết sẵn kết quả trông như thế nào. Tuỳ thuộc trình độ mà họ còn nhảy bổ vào nét chính. So sánh thần chú và cách rút gọn chúng như vậy có đúng không?
Khi nghĩ theo chiều hướng đó, tôi bắt đầu có cảm giác như đây sẽ là một chặng đường dài. Mình cũng khá dở khoản vẽ vời...
"Cá nhân tôi thì muốn dùng cái phép dịch chuyển mà cậu sử dụng sáng nay."
"Vậy ư."
Dù vậy, tôi vẫn muốn sử dụng ma pháp dịch chuyển. Có thể bỏ qua chuyến tàu đông đúc nè, giảm thiếu thời gian đi làm về con số không nè. Thân là một nô lệ làm việc trong thành phố, điều đó mang lại ý nghĩa khó mà có thể thay thế. Tôi có thể mướn rẻ một nơi ở Hokkaido vào mùa hè, và một nơi ở Okinawa vào mùa đông, sau đó vẫn cứ đi làm ở trong thành phố. Nghe như thể một giấc mơ vậy - và cái phép này có thể hiện thực hoá giấc mơ ấy. Tôi rất muốn học được nó.
Sáng nay tôi đã cho Pii xem vị trí và ảnh chụp khu vực của công ty thông qua một ứng dụng bản đồ, để mà cậu ta biết được địa hình trước khi đưa tôi đến đó. Cậu ta nói, rất khó để đi đến nơi mà bản thân chưa từng ghé, nhưng chính cậu còn kinh ngạc trước sự trôi chảy của sự việc. Ma pháp, ảnh chụp vệ tinh và street view quả là một combo đáng sợ.
"Nếu vậy, tôi muốn đồng thời học hai ma pháp. Được chứ? Đầu tiên, tôi học cái nào mà cậu xem là dễ nhất, và cùng lúc ấy, tôi sẽ học ma pháp dịch chuyển. Cậu thấy sao?"
"Ma pháp nói chung thì không chắc, nhưng ma pháp dịch chuyển nói riêng thì đích thị."
"Cảm ơn Pii nhiều nha."
Thời gian buổi tối đã trôi qua như vậy. Pii đọc ra thần chú cần thiết để dùng ma pháp, còn tôi thì ghi chúng xuống một quyển vở. Trái ngược với ma pháp dịch chuyển chiếm cỡ nửa trang, cái phép còn lại chỉ dài bằng một bài haiku.
Tôi sẽ đọc và học thuộc chúng vào giờ giải lao tại chỗ làm. Tốt nhất nên học mọi thứ đều đặn. Chưa quen mà gồng mình ngay từ ban đầu thì mau kiệt sức lắm. Tính chịu khó rèn luyện mỗi ngày phù hợp với bản tính của tôi. Tuy nhiên, bản chất của ma pháp dịch chuyển lại rất hấp dẫn, đủ để khiến tôi muốn tăng tốc.
***
Vấn đề xảy ra tại văn phòng vào hôm sau. Nguyên nhân là do ma pháp.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi cầm trên tay một quyển vở, đọc ra một câu thần chú. Không phải ma pháp dịch chuyển, mà là phép được Pii mô tả là đơn giản hơn. Chắc tôi đã niệm đúng phép và hình dung chính xác, bởi vì một ngọn lửa nhỏ bỗng bùng lên ở đầu ngón tay của tôi. Về bản chất, nó trông như hột quẹt.
Khi ấy tôi đang ở trong buồng vệ sinh. Lúc mà phép kích hoạt, nó tạo nên ngọn lửa lớn hơn tôi tưởng. Ngọn lửa to hơn cả hột quẹt - giống như kết quả đạt được từ việc xịt một bình sol khí dễ cháy lên lửa của hột quẹt. Ngọn lửa lớn đến mức tôi bắt đầu hốt hoảng.
Một lúc sau, cảm biến khói reo lên, khiến sự việc trở nên trầm trọng. Nhất định tôi sẽ gặp rắc rối to nếu như bị phát hiện, cho nên tôi vội chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Quay về văn phòng bấy giờ đã trở nên náo nhiệt, tôi hội ngộ cùng với những người đồng nghiệp đang mang vẻ quan ngại và ngoảnh nhìn về nhà vệ sinh, giả đò như không biết gì.
May thay, họ không thể tìm ra thủ phạm và kết luận rằng bên trong buồng vệ sinh đã có người hút thuốc. Tôi liền bị loại ra khỏi diện tình nghi vì chưa bao giờ hút thuốc, và sự việc kết thúc trong yên ổn.
Khi về đến nhà và kể cho Pii nghe, câu trả lời của cậu ta khá tích cực.
"Tính tương thích?"
"Được cậu khen như vậy tôi thấy khá vui."
"Vậy nếu tôi cố gắng, tôi cũng có thể dùng được ma pháp dịch chuyển nhỉ?"
Thân là một người hiện đại được sinh ra và lớn lên trong xã hội xoay quanh thi cử, trong đó là kỳ thi cấp ba, kỳ thi đầu vào đại học, và muôn vàng bài thi chứng nhận, tôi đã quen với việc thực hiện một công việc duy nhất trong nhiều năm liền. Từ khi phát hiện ra sở thích chơi ghita, thoắt cái đã trôi qua vài năm.
"Tôi biết có hơi sớm, nhưng cậu chỉ luôn mấy ma pháp khác được không?
<Được. Tiếp theo là...>
Pii hào phóng chỉ thêm ma pháp cho tôi.
Tôi tạo thư mục trên máy tính, chia tách ngăn nắp thành các danh mục mang tính chất fantasy, chẳng hạn như ma pháp công kích, ma pháp trị liệu, ma pháp hoả, và ma pháp thuỷ. Tôi có cảm giác như mình đã trở thành một tiểu thuyết gia vậy. Coi bộ việc học thuộc những phép này sẽ trở thành bổn phận thường ngày của tôi. Có phép dài tận một trang.
Pii có khác. Cậu làm sao nhớ được đống này thế?
Tôi dành tầm một tiếng sắp xếp lại các file văn bản trước mắt sẽ học. Khi buổi học ma pháp của tôi kết thúc, thì cũng là lúc làm một chuyến đi ngắn hạn đến Dị giới.
"À, nhắc mới nhớ. Cho tôi hỏi xíu được không?
"Tôi muốn biết bên đây xảy ra chuyện gì trong khi chúng ta ở bển."
Nếu tôi tự nhiên đi làm muộn sau khi trở về thì không vui tí nào đâu. Hôm nay là thứ ba, mai là thứ tư - trong vòng ba ngày tới, vào chín giờ mỗi sáng, tôi phải có mặt tại bàn làm việc ở trong văn phòng. Giờ điểm danh sáng sớm được cố định tại công ty tôi, và người ta quy định rất khắt khe. Nếu bỏ nhỡ buổi điểm danh, tôi sẽ liền bị đánh dấu là đi muộn. Ban quản lý, do tổng giám đốc dẫn đầu, dường như được thiên vị phần nào, nhưng những nhân viên cấp dưới như bọn tôi rất dễ bị mất uy tính. Quy định này được thông qua vào năm năm trước, vào lúc lợi nhuận của công ty bắt đầu sụt giảm.
Cậu ấy tính ra khi nào vậy? Pii quả là một chú chim thông minh. Tôi còn không có sức để suy nghĩ sâu xa đến vậy. Tôi thì thấy chúng tôi đã ở bên đó chưa được một tiếng. Nếu đúng như thế, thì ba phút ở thế giới này là một tiếng đối với thế giới kia. Hay nói cách khác, một tiếng ở đây bằng khoảng hai mươi tư giờ ở thế giới đó. Khoảng cách ấy lớn hơn tôi tưởng - gần hết một ngày.
"...Pii, nơi ấy tuyệt lắm đó."
Hôm nào mà ngã quỵ hay mắc bệnh, tôi có thể nhờ Pii đưa mình đến đó. Tôi có thể dành vài ngày nghỉ ngơi và bình phục, trong khi bên này mới có vài tiếng trôi qua. Còn gì tuyệt diệu hơn nữa chứ!
Mà từ từ đã, liệu tuổi thọ của tôi có đồng thời bị rút ngắn không? Nếu vậy, chắc tôi không nên lạm dụng quá mức.
"Còn một tiếng nữa là qua ngày, chúng ta lên đường thôi. Một lần nữa, cảm ơn cậu."
<Ừ. Ta đi nào.>
Mỏ cậu ta bật mở một cách đáng yêu, theo sau là ma pháp trận xuất hiện trước mặt cậu - hiệu ứng giống như lúc trước. Sau đó, cơ thể tôi bỗng dưng di chuyển từ căn hộ mà không để lại vết tích nào.
***
Điều đầu tiên tôi làm khi đến Dị giới là đi bán lô hàng được mang theo.
Bởi vì chính sách tiền tệ và chế độ thuế của thế giới này lỏng lẻo, nên tôi đã đem theo càng nhiều càng tốt. Tôi gói ghém mọi thứ vào trong một cái ba lô to, được tôi mua vào vài năm trước sau khi quyết định bắt đầu sở thích leo núi. Tôi dùng được mỗi một lần, sau đó để đó rồi đóng bụi - chí ít cho đến hiện tại. Bây giờ nó lại chứa đầy hàng hoá.
Tôi đã nhờ Pii kiểm tra những đồ vật mà mình dự trữ. Thân là người theo dõi kiêm cựu cư dân ở thế giới này, đêm qua cậu ta đã chỉ ra những món đồ có khả năng bán được giá cao. Vì đa phần là những đồ dùng không có ở trong căn hộ, nên trên đường về nhà sau ca làm, tôi đã dừng chân tại một đại siêu thị trong khu phố và mua chúng.
Hàng hoá bao gồm: mười kí sôcôla thanh, mười kí đường castor, một ngàn tờ giấy in, và năm trăm cây bút bi.
Sau khi lôi hết sang đây, tôi bị ấn tượng bởi sức nặng kinh khủng của đống hàng. Năm trăm cây bút bi được tôi mua ở phút chót trông vô cùng nổi bật. Do mỗi cây nặng mười gam mà năm trăm cây nặng năm kí. Tôi chưa bao giờ nghĩ ngày mà mình đếm bút theo kí lại đến.
Tuy nhiên, toàn bộ lô hàng dường như sẽ bán được giá cao ở thế giới này.
Tôi thắc mắc liệu không cách ly hàng hoá thì có bị gì không, nhưng Pii lại nói điều đó có thể sẽ không gây nên ảnh hưởng gì. Vì xa lạ với thế giới này mà tôi chẳng nghi ngờ cậu ta mấy.
Ngoài ra, ngay cả những đồ vật thông dụng còn được xử lý kháng khuẩn vào thời nay. Các chủ xí nghiệp lớn đều sở hữu quy trình gia công vệ sinh, sạch sẽ. Nhìn từ góc độ ấy, có khi cơ thể tôi còn nguy hiểm hơn chỗ hàng hoá.
Mặt khác, tôi nên cẩn thận khi mang đồ về nhà. Ngay cả một con bọ trong áo cũng có thể trở thành thảm hoạ. Phòng hờ ít nhất một chiếc bàn chải giặt đồ cũng là một ý tưởng không tồi. Dịp tới tôi phải chuẩn bị một chiếc mới được.
"Y chang thế giới của tôi luôn."
Trong khi đi dọc theo con đường, tôi nhìn thấy cảnh quan y hệt lần trước. Nhớ không nhầm thì đây là một thị trấn địa phương toạ lạc tại Vương quốc Herz, mang tên Baytrium. Tuy màn đêm đã buông xuống ở Nhật Bản, nhưng bên đây vẫn còn ban trưa.
"Người quen của cậu à?"
"Khoan đã, như vậy có nghĩa là...?"
<Đừng lo. Chẳng phải như anh nghĩ đâu.>
"Cậu chắc chứ?"
Tôi không muốn có suy nghĩ thú cưng của mình có tiền án, mà muốn tâm hồn và thể xác của cậu ta đều trong sạch, để tôi còn có thể yêu thương cậu ta vô tội vạ.
"......"
Mặc dù trông vậy, biết đâu Pii đã trải qua nhiều trắc trở. Có lẽ tối mai tôi nên chiêu đãi thịt mắc hơn chút đỉnh. Thịt quay thì sao?
Tôi ngước nhìn theo Pii đến một công trình lớn được xây bằng đá. Cao năm tầng, nó sở hữu một thiết kế vô cùng hào nhoáng, còn kiến trúc thì mang phong cách Gothic mà tôi từng nhìn thấy trong sách giáo khoa của môn nghiên cứu xã hội. Đứng tại lối vào là một người đàn ông bọc giáp đang cầm thương, giám sát những người ra vào. Công trình trông như một toà đại sứ thường được bắt gặp trong thành phố.
Đứng trước mặt tiền được trang hoàng lộng lẫy, tôi do dự không biết có nên vào bên trong hay không. Đa phần những người ra vào đều mang vẻ ngoài sang chảnh, vượt xa trang phục của những người đi trên đường phố. Chắc nơi này tương tự với Isetan hay Mitsukoshi của Nhật Bản, đều là những trung tâm thương mại sang trọng, quý phái.
Nhưng tôi đã bận com lê đến đây, nên mặc dù trông có nổi bật so với xung quanh, nhưng tôi tin mình không có vi phạm quy tắc ăn bận. Tuy vậy, Pii đậu trên vai phải vẫn khiến tôi thấy bất an.
"Tôi có nên vô trong với một con chim sẻ đậu trên vai không đấy?
"Ra vậy— Chúng nó tồn tại sao."
Ngoài ma pháp ra, coi bộ tôi còn phải học thêm nhiều thứ - tôi còn phải làm quen với luật lệ và thường thức của thế giới này nữa. Những điều bị cấm kỵ là ưu tiên hàng đầu cần phải học.
"Nơi này tên là gì vậy?"
"Ra vậy. Hermann nhỉ."
Bị cậu sứ ma tự xưng hối giục, tôi cất bước vào bên trong thương hội.
***
Nói tóm lại, buổi giao dịnh diễn ra suông sẻ hơn dự tính.
"Tuyệt quá..."
Tôi được dẫn đến một căn phòng trông như phòng tiếp khách để bàn chuyện làm ăn. Phía đối diện là một người đàn ông tự nhận là phó quản lý của thương hội. Có lẽ anh ta chạc tuổi tôi, nhưng nét mặt lại rất điển trai, còn rất cao nữa - ưa nhìn đến mức chắc chưa từng gặp trở ngại trong công việc tìm kiếm phụ nữ. Mắt xanh và mái tóc được chải gọn ra đằng sau của anh trông rất ấn tượng. Tên anh ta là Marc. Thân là thường dân, hình như anh chẳng có tên họ.
"Anh Marc, anh thấy thế nào ạ?"
Bởi vì chúng tôi đã ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, nên tôi quyết định tỏ ra trang trọng, xưng Marc bằng anh và hỏi ý kiến bằng một nụ cười.
Tôi rất muốn biết vì sao lại cần bán đồ ở Dị giới. Nhưng nói cỡ nào thì đó cũng là thỉnh cầu từ bé chim dễ thương, nên tôi thấy có thể dốc hết toàn lực.
Dĩ nhiên, việc đó đâu có nghĩa là dễ dàng. Phòng tiếp khách thậm chí còn sang trọng hơn tôi tưởng, buộc tôi phải bất chợt trằm trồ. Ngay cả khung gỗ của chiếc ghế mà tôi đang ngồi còn có viền vàng, và miếng lót nệm mềm mại đến nỗi tôi lún vào trong. Kết quả là một giọt mồ hôi nhớt nhát đang dần hình thành trên trán của tôi.
"Tôi nghĩ mình muốn mua toàn bộ lô hàng."
"Cảm ơn anh ạ."
Pii đã cho tôi biết giá cả của những món đồ được mang đến, nói rằng ba trăm đồng vàng để mua toàn bộ lô hàng là một cái giá phải chăng. Liệt kê ra thì: năm mươi đồng vàng cho sôcôla thanh, năm mươi đối với đường, một trăm đối với giấy, và một trăm đối với bút bi.
Tính theo đơn vị nội tệ, một đồng vàng tương đương với một trăm đồng bạc; một đồng bạc quy được một trăm đồng đồng; còn một đồng đồng thì được chục xu. Về phần ăn uống, cơm trưa tiêu tốn đâu đó mười đồng đồng, trong khi một đêm ở trọ, dùng hai bữa, có giá chung là cỡ một đồng bạc. Coi bộ một đồng đồng bằng khoảng một trăm yên. Quy đổi như vậy thì đem lại ba trăm triệu yên.
Tuy nhiên, so với Nhật Bản thì giá cả của hàng thủ công vô cùng cao, chẳng hạn như quần áo mới có giá mười đồng bạc, hay như dao làm bếp - kể cả chiếc đã qua sử dụng - có giá khoảng mười hai đồng bạc. Vì vậy mà giá trị thực có thể ít hơn một, hai con số không ở cuối, biến ba trăm triệu yên thành còn ba mươi triệu.
Hơn nữa, đồng tiền này chỉ được lưu hành ở nước sở tại của Thương hội Hermann, nơi tôi đang làm ăn lúc này - hay nói cách khác là ở Vương quốc Herz. Pii có giải thích rằng các vương quốc lân cận phân phối tiền tệ đặc thù của mình, và từng loại đều có sức ảnh hưởng riêng tuỳ thuộc vào sức mạnh của chúng.
"Tôi có thể cho chuẩn bị bốn trăm đồng vàng ngay ạ."
"Bốn trăm?" Pii có nói trước con số ba trăm, nhưng ở đây lại thêm tận một trăm. Quá nhiều tiền để bị coi là tính nhầm.
"Bù lại, tôi mong được hợp tác với anh trong tương lai..."
"À. Nếu vậy thì được ạ."
Đây chính là cửa tiệm mà thú cưng dễ thương của tôi đã giới thiệu, nên cũng chẳng bị thiệt thòi gì nếu thiết lập mối quan hệ. Tôi cũng nghĩ tên tuổi của mình sẽ không lan truyền trong giới quý tộc hạ lưu sau buổi giao dịch này. Do vậy, tôi nên bán sỉ ngay tại đây và xây dựng thành quả kinh doanh.
"Cảm ơn anh ạ."
Pii chẳng nói chẳng rằng suốt nãy giờ. Cậu ta chỉ đậu trên vai tôi, bất động và kiên nhẫn. Cậu ta quả là một chú chim sẻ nhã nhặn. Lúc bắt đầu giao dịch, tôi đã đơn thuần giải thích cậu ta là sứ ma và chẳng bắt gặp bất kỳ ý kiến trái chiều nào. Hình như sứ ma phổ biến ở thế giới này - y như cậu ta đã bảo.
Tuy nhiên, khả năng chọn lựa chỗ đậu của Pii còn đáng quan ngại. Tôi nhớ có nghe nhân viên của tiệm thú cưng dặn rằng chim đôi khi bất thình lình đi vệ sinh, và được khuyên cẩn thận khi cho cậu ta ra ngoài lồng. Do muốn tin tưởng Pii nên tôi thấy có lỗi, nhưng tôi cũng không thể tin hẳn. Tâm trí của cậu ta dù có lý lẽ đến mấy thì việc cưỡng lại bản năng sinh học chẳng phải rất khó sao? Khả năng cậu ta vô ý làm luôn trên vai tôi là hoàn toàn có thể. Phân động vật rải rác trong lồng mà tôi nhìn thấy tại cửa tiệm là minh chứng cho một vài sự cố đáng tiếc.
"Nhân tiện, anh cho tôi hỏi han một câu được không?" Anh phó quản lý hỏi tôi ngay sau khi hoàn thành buổi giao dịch. Biểu cảm của anh lại trở nên nghiêm túc.
"Dạ được. Anh muốn hỏi gì ạ?"
"Sôcôla với đường thì tôi hiểu. Chất lượng của chúng rất đáng kinh ngạc, nhưng ngay cả tôi còn mua được nếu có đủ thời gian. Cái tôi không hiểu là chỗ bút viết này ạ."
"Vậy ư."
"Xin anh thứ lỗi ạ, nhưng hình như anh không phải là người đến từ lục địa này..."
"Tôi thực lòng xin lỗi anh, nhưng xin anh cho phép tôi giữ kín chuyện nguồn cung. Dù đền bù chẳng bao nhiêu, nhưng tôi sẽ không bán bút viết cho bất kỳ cửa hàng nào khác ạ. Tôi hy vọng chúng ta sẽ duy trì một mối quan hệ tốt."
"Anh nói thật chứ?"
"Dạ, thật ạ."
Đãi bôi chút đỉnh cũng chẳng chết ai. Thêm vào đó, tôi luôn muốn được một lần trải nghiệm cảm giác ta đây trong lúc bàn chuyện làm ăn, không cần đến một hợp đồng cụ thể nào. Những tháng ngày cúi đầu vì sản phẩm tệ hại của công ty thoáng qua trong tâm trí tôi. Hoá ra đây là những gì đại diện bên bán hàng của những công ty khác cảm thấy. Quả là một khoái cảm thâm độc. Tôi thưởng thức nó từ tận đáy lòng.
"Hiểu rồi ạ. Tôi cũng rất mong là vậy."
"Cảm ơn anh vì hiểu cho."
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, bốn trăm đồng vàng lăn vào túi tôi. Tôi biết đó là một khoản tiền lớn, nhưng vẫn chưa cảm nhận được giá trị của nó. Tôi chỉ có việc chuyển giao lô hàng trị giá vài chục ngàn yên từ người này sang người kia, như thể bản thân chưa làm việc gì đáng kể. Không biết những người phát tài nhờ vào tiền ảo ở thời kỳ sơ khai có cảm thấy giống vậy không nữa.
"Một lần nữa, xin anh thứ lỗi cho tôi, nhưng anh có lưu trú trong khu này không?"
"Dạ không, tôi đang ở nhờ nhà người quen."
"À, ra vậy. Xin lỗi anh nhé."
"Miễn là được sự cho phép của anh, tôi nghĩ mốt mình có thể mang thêm hàng ạ."
"Được chứ, anh cứ tự nhiên, không có gì phải câu nệ."
Sau khi lẩn tránh muôn vàn câu hỏi bằng những câu trả lời thích hợp, tôi đã hoàn thành được mục tiêu đầu tiên. Tôi được kính cẩn tiễn đi, sau đó rời khỏi toà nhà ấy.
***
Y như dự tính của Pii, ba lô của tôi đã trở nên trống trơn trong vòng chưa đầy một tiếng. Giấy in và bút bi mà tôi đã xách trên tay cũng thế.
Cuối cùng thì tôi cũng có thể thư giãn. Cảm giác như vai tôi đã trút bỏ được một gánh nặng vậy - y sì nghĩa đen luôn.
Tôi đã trao đổi toàn bộ lô hàng để nhận về một trăm đồng vàng và ba đồng vàng lớn. Y như tên gọi, đồng vàng lớn là phiên bản lớn hơn của đồng vàng, dường như mỗi đồng trị giá một trăm đồng vàng. Dù vậy, chúng hầu như chỉ được sử dụng cho trong lần giao dịch quan trọng, và không thường xuyên được lưu thông trên thị trường.
Mang theo khối tài sản này bên người khiến tôi thấy vô cùng căng thẳng. Tuy nhiên, theo như Pii nói, không có dấu hiệu nào cho thấy ai đó đang bám đuôi tôi. Điều đó đem lại được phần nào sự an tâm trong khi tôi tiếp tục bước đi trên con đường. Về mặt thể xác, hoàn thành tốt công việc còn đem lại một cảm giác dễ chịu.
Do vậy mà sự chú ý của tôi chuyển sang bữa trưa hôm nay.
"Pii, trưa nay nên ăn gì?"
"Tôi hoàn toàn đồng tình."
Vấn đề duy nhất là thế giới này không có trang web đánh giá nhà hàng nào. Tản bộ trên con đường chính, tôi nhìn thấy nhiều điểm ăn uống, nhưng thân là một người từng gặp nhiều vận đen với các hàng ăn ở trong thành phố, tôi ngại xông vào đâu đó mà chưa biết đến uy tín của nó. Đối với một người hiện đại, trang web đánh giá trên mạng là một điều kiện thiết yếu.
"...Mùi quán ấy cũng thơm."
Mùi thơm phưng phức của thịt nấu chín đang thoang thoảng từ cửa vào. Có cộng sự chủ động quyết định giùm chỗ ăn sao mà khoẻ ghê. Pii trông rất ngầu và nam tính - khiến tôi nghĩ số cậu ta trước khi trở thành chim sẻ Java phải đào hoa lắm. Ngược lại, tôi là kiểu người cái gì cũng sợ sệt.
"Được rồi, ta đi tới đó thôi."
<Ừ.>
Tới lúc nếm thử ẩm thực Dị giới rồi. Hồi hộp quá đi! Do tôi đã bán sôcôla thanh với đường ở mức giá cao như vậy, thành ra kỳ vọng của tôi có hơi ít ỏi. Dù vậy, tôi nghĩ chúng tôi có thể tìm ra được một vài món ngon. Bằng không thì nỗ lực của tôi ở thế giới này sẽ chẳng có nghĩa lý gì mất. Bị hối thúc bởi đôi mắt tròn xoe của chú chim sẻ, chúng tôi bước vào cửa tiệm.
Chí ít, chúng tôi đã thử làm vậy.
Ngay lúc tôi định mở cánh cửa thì lối vào bật mở, và có ai đó bay ra ngoài.
"Mày chẳng phải đệ tử của tao! Cút xéo khỏi đây!"
Cậu thanh niên, tuổi lỡ cỡ mười chín, hai mươi, rên rỉ. Cậu trông cao ráo và săn chắc. Do đeo tạp dề trên người mà cậu trông như một người đầu bếp, nhưng cá nhân tôi nghĩ thì cậu toát ra bầu không khí của một người thợ mộc. Cảnh tượng cậu bị quăng xuống nền đất đối diện quán ăn khiến tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hình như người đã ném cậu ta ngã nhào là một người đàn ông khác, cũng đang đeo tạp dề. Dường như anh ta ở tuổi tứ tuần. Chắc họ là đồng nghiệp, một bên làm trưởng bếp, còn bên kia thì phụ bếp - hoặc có thể là chủ thuê và nhân viên của mình.
Mặc dù vậy, mối quan hệ của đôi bên trông chẳng mấy tốt đẹp vào lúc này.
"Đừng hòng ló mặt trước mắt tao lần nữa."
"Sư phụ, khoan... khoan đã, con xin đấy! Không phải con làm đâu!"
"Bớt xạo! Tao có bằng chứng cả đấy!"
"Con bị vu khống ạ! Con đã cố gắng vì quán—"
"Giờ mày định đổ thừa người khác á!?"
"Khoan ạ! Nếu mà sư phụ sa thải con thì... thì con sẽ không còn nơi nào để đi ạ! Con sẽ không còn chu cấp được cho cha mẹ nữa, nên là, làm ơn đi ạ! Con xin sư phụ đấy! Con sẽ ngủ ngoài đường mất!"
"Có chết tao cũng chẳng quan tâm!"
Sau một tiếng sầm lớn, cánh cửa dẫn vào quán ăn đóng chặt.
Cậu trai dán mắt vào cánh cửa một cách đầy hung tợn. Kiểu tóc - dài và đỏ tươi, với một bên tóc được vuốt ngược ra đằng sau - cộng với dung mạo có đường nét góc cạnh đem lại cho cậu một vẻ ngoài trông khá nghiêm nghị. Cậu hầu như nói năng lịch sự, nhưng ánh mắt sắc lẻm ấy khiến cậu toát ra bầu không khí của một tên du côn hèn mọn. Quả nhiên trông giống một tên thợ mộc hơn là một người đầu bếp.
Nhân tiện, tôi vừa chứng kiến một màn sa thải ư?
***
Tôi bắt chợt nẩy ra một ý và bắt chuyện với cậu trai ngồi trên nền.
Đại khái mấy câu như "Cậu có muốn nói chuyện với tôi ở trong quán ăn đằng kia không?"
Đến lúc tôi nghĩ lại, thì đó là một lời mời nghe vô cùng khả nghi. Nhưng do mới bị đuổi việc mà cậu ta còn choáng váng và chấp nhận dễ dàng hơn tôi tưởng. Người ta còn có thể ví cậu ta như một con thây ma đang lảo đảo bám theo bọn tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi bộ đến một điểm ăn uống tại đầu của con đường ấy, và ổn định vào chỗ ngồi ở sâu bên trong quán ăn, trong khi cậu ta, còn đeo tạp dề trên người, ngồi đối diện tôi. Trên bàn chỉ có mỗi thức uống được hấp tấp lựa chọn.
"Rất vui được gặp cậu. Tên tôi là Sasaki."
"À, phải rồi. Chào ngài ạ. Tên tôi là French."
"Được rồi, cậu French."
"Tôi, ờ. Ngài muốn nói chuyện gì ạ?"
"Chuyện là tôi tình cờ nghe được cuộc trao đổi khó khăn của cậu."
"...Tôi thấy mắc cỡ khi phải thú nhận, nhưng đúng là như vậy ạ."
Sau khi chứng kiến thế giới này, tôi đã nhận ra một điều. Mới vài tiếng trước thôi, tôi đã nhẩy dựng khi biết một giờ ở Nhật Bản bằng một ngày ở đây, nhưng điều đó không nhất thiết phải có lợi. Vào ngày thường, lúc mà tôi đi làm, trên chục ngày sẽ trôi qua ở thế giới này.
Đó là khoảng cách thời gian mà tôi chẳng thể mỉm cười cho qua, nhất là khi tôi thực sự muốn đạt gì đó ở đây. Cho dù tôi có đến bán hàng vào giờ nghỉ trưa thì vài ngày bỏ không vẫn cứ trôi qua. Điều đó sẽ khiến những đợt giao dịch trong tương lai gặp trở ngại.
Tôi cần làm gì để bù đắp cho sự chêch lệch thời gian giữa hai thế giới? Hiển nhiên là phải kết bạn với một vài người ở đây rồi.
"Cho tôi hỏi, ngài Sasaki, nhưng ngài có phải là quý tộc không ạ?"
"Quý tộc?"
"Chẳng qua do ngài ăn diện bảnh bao đến vậy..."
Má ơi. Người ta vừa khen bộ com lê của mình kìa. Ngay cả bộ đồ rẻ bèo, ảm đạm này cũng trông đủ tuyệt hảo để người khác nhìn nhầm thành trang phục quý tộc. Quả nhiên quần áo ở đây rất mắc tiền. Hình thức nâng cao địa vị miễn phí này không bao giờ là điều xấu... Tôi phải luôn bận com lê vào những chuyến thăm sau này mới được.
"Đâu, không phải quý tộc đâu. Tôi là một thương nhân."
"À, ra vậy. Thương nhân sao." Cậu French nói, biểu cảm trông thư giãn đi phần nào.
Dựa vào thái độ của cậu ta, chắc hẳn quý tộc và thường dân bị chia cách bởi một vách ngăn lớn. Tôi cần phải kiểm chứng điều này với Pii vào lúc rảnh mới được. Tôi là người bị tưởng nhầm thành quý tộc, cho nên không sao cả, nhưng tình huống ngược lại sẽ là một sai lầm kinh khủng.
"Nếu không phiền, cậu kể cho tôi biết câu chuyện được không?"
"Hở? Ờ, tôi..."
"Tôi có thể làm gì đó giúp cậu."
"......"
Bất kỳ ai cũng sẽ nghi ngờ nếu như một người mới quen nói câu như vậy. Cá nhân tôi thì đã rời khỏi quán rồi.
Nhưng những lời mà cậu ta đã gào trước nhà hàng ấy nghe chẳng dối trá chút nào - về phần chu cấp cho cha mẹ và không còn nơi nào để lui. Dường như cậu ta đang ở trong một tình thế rất khó khăn, do bởi chỉ có vài phút trôi qua trước khi cậu bắt đầu tiết lộ hết mọi chuyện.
Nói ngắn dọn thì cậu đã bị một người đồng nghiệp vu khống.
Bởi vì học việc tại nhà hàng từ khi còn bé, cậu kể rằng kỹ năng bếp núc của mình đã tiến bộ rõ rệt trong những năm trở lại đây. Một người đồng nghiệp mang lòng đố kỵ và vu oan French ăn trộm tiền của quán - hay đại loại vậy.
Cho đến hôm nay, sự nỗ lực nhằm minh oan với chủ quán đã bị bỏ ngoài tai, và cậu bị tống cổ. Đó là cảnh tượng quyết định mà tôi đã bắt gặp.
"Đó là một câu chuyện kinh khủng."
"Tôi đã làm việc ở đấy từ khi còn bé. Tôi chỉ có việc nấu nướng thôi, cho nên tôi không biết nhiều về cách thức hoạt động của thế giới này. Tôi cũng không biết viết chữ. Vì bị sa thải mất rồi, nên tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa."
"......"
"Tình hình mà tiếp diễn thì tôi sẽ không còn chu chấp được cho gia đình nữa. Cha tôi bị mất một cánh chân và con mắt khi đi lính, và không còn làm được nhiều việc. Tôi còn có em gái nữa, nhưng thân là con gái, em ấy lại còn phải xem chừng cha mẹ chúng tôi, cho nên không thể dành dụm nhiều tiền đến vậy."
"Nghe tệ nhỉ."
Tôi có thể cảm nhận được sự vô vọng toát ra từ câu chuyện của cậu French. Tôi còn bất chợt nghĩ rằng, nếu mà tôi bỏ mặc, cậu ta có thể sẽ tự vẫn vào hôm sau. Coi bộ mạng lưới an sinh xã hội của thế giới này còn thiếu thốn hơn tôi nghĩ.
"...Cho tôi xin lỗi. Tôi còn chẳng quen ngài, ấy vậy mà tôi lại luyên thuyên..."
"Đâu, khỏi phải xin lỗi. Tôi là người đã hỏi mà."
Chúng tôi đã nói chuyện được gần một tiếng, và xem ra cậu ta không phải là người xấu.
Thế nên tôi quyết định đầu tư - bằng lợi nhuận của ngày hôm nay. Có lẽ đó là rất nhiều tiền ở thế giới này, nhưng nhờ vào sự trợ giúp của Pii, tôi đã không cần phải chật vật đến vậy để kiếm được nó. Hơn nữa, tôi chỉ mang theo một ba lô hàng hoá, nhưng lần tới tôi định mang đến trang thiết bị nào đó lớn hơn. Đối với tôi, điều ấy giống như hành động nhét một cọc tiền vào thùng từ thiện ven đường.
"Nếu hứng thú, cậu có muốn mở một cửa tiệm cùng tôi không?"
"...Hả?"
Đồng tử của cậu French co lại trong kinh ngạc.
Nếu cậu ta đích thị là một đầu bếp xuất sắc, lời đề nghị này cũng sẽ đem lại lợi ích cho tôi và Pii. Pii thích ăn thịt, và việc theo đuổi hương vị có thể làm thoả mãn khẩu vị của cậu đi cùng với lý tưởng sống mà cậu mong muốn. Dĩ nhiên, khi mà thú cưng thấy vui, chủ nó cũng thấy vui.
***
Cùng với cậu French ở sau đuôi, tôi quay về thương hội mà Pii đã chỉ đường. Sau một cuộc trao đổi ngắn với an ninh tại lối vào, tôi nhờ họ thông báo cho anh phó quản lý về sự hiện diện của tôi. Trong sự kinh ngạc tột độ, tôi lại được một lần nữa dẫn đến phòng tiếp khách trước đó - cùng với sự hiện diện của anh Marc.
"Có chuyện gì vậy? Anh có bất đồng về thoả thuận giao dịch của chúng ta sao?" Anh ta hỏi một cách dè chừng. Hẳn sự trở lại bất chợt của tôi đã khiến anh ta lo lắng.
"Không, chẳng có chuyện đó đâu. Không liên quan gì tới vấn đề ấy, có công việc khác mà tôi muốn nhờ anh chuẩn bị giùm."
"Ra vậy. Nếu vậy thì tôi lắng nghe đây."
"Cảm ơn anh ạ."
Anh phó quản lý mỉm cười đáp lại tôi. Tôi tận dụng cơ hội ấy để giải thích lời đề nghị của mình. "Nghe có vẻ bất chợt, nhưng tôi muốn mở một điểm ăn uống trong khu này. Tôi nhờ anh tìm một cửa hàng, trang thiết bị, và thực phẩm có được không ạ? Tiếc thay, bản thân tôi chẳng có chuyên môn trong lĩnh vực này, nên tôi muốn biết liệu Thương hội Hermann có sẵn lòng hỗ trợ công việc này không."
"Chúng tôi rất sẵn lòng, nhưng còn cộng sự của anh?"
"Tôi định để cậu này làm quản lý quán."
"...Sao ạ?"
Cậu French há hốc mồm nhìn tôi, rõ ràng muốn biết đây có phải trò đùa không.
Tôi đã giải thích cặn kẽ cho cậu ta rồi mà - cậu ta chẳng hiểu sao? Mà thôi kệ, sao cũng được. Vì đã kể cho anh phó quản lý nghe hết sự việc, nên tôi đã xác định hướng đi này. Tốt hơn là để cậu ta lang thang nơi đầu đường xó chợ.
"Tôi rất biết ơn nếu anh có thể cung cấp trang thiết bị và thực phẩm theo như ý muốn của cậu ta. Tôi nghĩ ba trăm đồng vàng sẽ đủ để trả các khoản chi tiêu ban đầu. Nếu nhiêu đó vẫn thiếu, tôi mong được thanh toán giá trị chêch lệch vào đợt giao dịch tới. Như vậy có được không ạ?"
Tôi nhớ có thấy trên mạng rằng người ta cần ít nhất chục triệu yên để mở một nhà hàng trong thành phố. Bởi vì giá cả đắt đỏ của nội thất và dụng cụ bếp núc ở thế giới này, tôi thấy ba trăm đồng vàng là sát nút để hoàn thành công việc. Nếu mà bị kẹt, tôi có thể bù khoản thanh toán ấy vào đợt giao dịch tới.
"...Anh muốn tham gia kinh doanh hàng ăn tại đây ư?"
"Đâu, tôi không định làm hoành tráng gì cả. Tôi cũng chẳng có ý định gây hấn với đối thủ cạnh tranh. Một số sản phẩm tôi buôn bán là thực phẩm, cho nên tôi nghĩ có một vị trí khiêm tốn để thử nghiệm thị trường thì hay biết mấy."
"Ra vậy— Hoá ra đó là kế hoạch của anh."
Dường như lời giải thích của tôi đã thuyết phục được anh ta. Vẻ tư lự hiện trên gương mặt của anh được một lúc, nhưng biểu cảm của anh nhanh chóng trở về bình thường - sau đó anh mỉm cười.
"Tôi trông cậy vào sự trợ giúp của anh có được không?"
"Dạ, tất nhiên rồi ạ. Xin anh cho phép tôi hỗ trợ anh ở dự án này."
"Cảm ơn anh ạ."
Phản hồi tích cực không ngờ đến ấy đem lại cho tôi hy vọng rằng, dù cho tôi có trở về Nhật Bản thì sự việc vẫn sẽ tiến triển thuận lợi. Biết được anh ta làm phó quản lý của một thị trường lớn như vậy, mức độ hỗ trợ mà anh có thể cung cấp là rất lớn.
"Tôi đã phó mặc toàn bộ vấn đề quán ăn cho cậu ta, nên xin anh hãy hỏi cậu ta toàn bộ chi tiết cần thiết. Cậu ta là một đầu bếp hàng đầu, nhưng còn đôi chút lạ lẫm với những mảng khéo tay hơn của công việc, thành ra tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu như thương hội của anh có thể trợ giúp cậu ta ở mảng kinh doanh."
"Tôi hiểu rồi ạ - tôi sẽ cho người bên mình đến giúp."
"Thật chứ? Xin được cảm ơn anh ạ."
Khi mà nhìn sang cậu French, người đứng cạnh tôi với vẻ mặt xanh xao, tôi cảm thấy như mình vừa mới mở một công ty cung ứng nhân lực. Tôi thấy rất có lỗi vì đã áp đặt cậu ta, nhưng chuyện này mà thành công thì sẽ không gây nên vấn đề gì hết, cho nên tôi muốn duy trì sự việc ở trạng thái thoải mái và lạc quan.
"Cậu French, cậu khỏi phải nghĩ ngợi chi. Cứ cố gắng hết mình nhé."
"D, dạ!"
Như vậy, tôi đã hoàn thành bước đầu tiên trong công cuộc thực hiện lời hứa với Pii.
***
Sau khi giao lại tiểu tiết cho cậu French và anh phó quản lý, tôi rời khỏi Thương hội Hermann. Thông thường, tôi sẽ nán lại với họ cho đến khi đạt được hết mọi thoả thuận, nhưng tôi đành phải chấp nhận vậy. Có việc quan trọng hơn đòi hỏi sự chú ý của tôi - đó là ăn trưa cùng Pii. Tôi đã trì hoãn công việc ấy đôi chút. Tôi không muốn làm cậu ta nổi quạu rồi bị lạc lỏng trong một thế giới lạ lẫm.
Theo như kế hoạch, chúng tôi di chuyển đến nơi cậu French làm việc - hay nói đúng hơn là nơi từng làm việc. Do bởi cậu ta đang chuẩn bị vào lúc này, nên chúng tôi có thể quay lại với mục đích ban đầu.
Các món thịt thà còn đang bay hơi sắp hàng trên bàn trước mặt chúng tôi.
<...Cũng không tệ.>
"Ừ."
Trưa nay tôi đã gọi suất ăn tiêu biểu trong ngày, do anh quản lý đề xuất. Pii thì gọi riêng món mà cậu đã đánh hơi thấy từ bên ngoài. Đó là một loại thịt động vật được nấu và tẩm ướp bằng nước sốt bí mật, và nước sốt ấy cũng có trong suất ăn tiêu biểu. Ăn khá ngon miệng. Chúng tôi thấy rất mãn nguyện.
"Tuy sôcôla thanh và đường bán giá cao, nhưng món này lại cực kỳ đa dạng về hương vị."
<Đấy là vì đường và cacao rất khan hiếm.>
"Nếu vậy, tiêu cũng bán giá cao nhỉ?"
Lời đề xuất ấy đến từ tôi một cách tự nhiên, một phần là vì tôi không để ý nó trên danh sách ý tưởng mà Pii đã đưa. Khi nhắc đến mặt hàng có giá trị, thì quả nhiên là tiêu nhỉ? Tiêu lúc nào cũng chắc ăn. Theo ý nghĩa của Thời đại Khám phá.
"Nghe nói nó từng có thời đáng giá bằng vàng ở thế giới tôi."
<Đúng vậy, tất nhiên tiêu cũng đáng giá ở thế giới này. Tuy nhiên, giá cả của nó chẳng cao ngất ngưởng. Thực ra, tôi khá tò mò lý do tại sao tiêu lại đáng giá bằng vàng. Vì sao lại có nhu cầu như vậy chứ? Là hàng xa xỉ như đường ư? Còn có thể thay thế nó bằng thảo dược hay những nguyên liệu tương tự mà.>
"Tôi nghĩ người ta cần tiêu để át đi mùi tanh khi ăn thịt được bảo quản kém."
"Hở? Tại, hmm. Hồi đó người ta chẳng có tủ lạnh, thế nên..."
Vào bấy giờ, tính thối rữa của thịt gây nên bệnh dịch cho cả quý tộc lẫn thường dân. Tình hình đặc biệt trở nên tồi tệ vào đầu xuân, sau khi thịt được bảo quản đã bắt đầu trở nên thối đi. Chắc hồi ấy có rất nhiều người bị đau dạ dày - hoặc bị tệ hơn - vì ăn phải thịt thiu.
Tôi nhớ có lần đọc trên mạng rằng nguồn gốc của lễ hội Carnival, một lễ hội quen thuộc với những người theo đạo Kitô, là để tiêu thụ tất cả số thịt mà người ta đã dự trữ vào mùa đông, trước khi xuân đến và trở nên quá ôi thiu. Chuyện đó có thật hay không thì tôi không biết. Nhưng chắc thịt hồi đó phải thối rữa lắm mới hình thành nên được một câu chuyện như vậy.
<À, tôi hiểu rồi.>
"Vậy ư?"
"...Ra vậy."
"Tôi nghĩ ma pháp mà cậu chỉ hôm qua có cái phép phóng ra nhũ băng ấy. Quả như cậu nói, nếu mà gom lại nhũ băng thay vì phóng chúng đi, thì có thể tạo ra tủ lạnh. Xin lỗi nhé - coi bộ tôi chưa suy nghĩ kỹ càng."
Thật chớ, ma pháp tiện vãi. Tôi nghĩ thế giới này sẽ không có một cái tủ lạnh đàng hoàng trong một khoảng thời gian dài.
<Đây là một thế giới khác. Không thể trách cứ anh được.>
"Điều đó cũng giúp tôi biết nên mang đồ gì sang đây..."
"Ra vậy."
Lần tới đi trữ hàng, tôi phải kêu Pii đi cùng. Tôi có linh cảm rằng cách ấy có thể giúp tôi chọn lựa hàng hoá một cách hiệu quả hơn.
***
Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi trở về căn hộ. Dành hết nửa ngày trời ở Dị giới, sau khi quay về, chúng tôi phát hiện chưa đến ba mươi phút đã trôi qua theo giờ Nhật Bản. Ước tính của Pii trông cũng chính xác, vì vậy mà tôi có thể an tâm coi một giờ ở đây như một ngày ở bên kia.
Rã rời vì thành quả, chúng tôi liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, tên nô lệ công ty này vẫn đi làm như hôm trước. Lạ thay, tôi chẳng thấy tăm hơi của cậu đồng nghiệp hay ngồi bên cạnh ở đâu cả. Tuy vậy, ngoài việc ấy thì không có vụ việc gì bất thường xảy ra. Dường như sự cố hoả hoạn nho nhỏ từ hôm trước vẫn chưa được giải quyết vì không thể xác định thủ phạm. Anh Kikuchi, quản lý phòng tổng vụ, rất buồn bực vì chuyện đó.
Cuối cùng thì giờ tan làm cũng đến. Ngoại trừ việc lúc ấy đã hơn chín giờ. Hôm nay được về nhà sớm hơn một chút, tên nô lệ công ty này quyết định dẫn Pii đến đại siêu thị ở gần nhà. Nơi ấy mở cửa đến mười một giờ, nên được ưa chuộng bởi nhân viên văn phòng thuộc mọi tầng lớp, những người hay về nhà muộn.
Ngay sau khi rời khỏi căn hộ, tôi phát hiện một gương mặt thân thuộc ở bên ngoài cửa chính của nhà hàng xóm - một bé nữ sinh trung học bận một bộ đồng phục thuỷ thủ, ngồi xuống với đôi tay vòng quanh đầu gối. Tôi chẳng thấy con bé vào lúc trở về từ chỗ làm, nên chắc nhỏ về nhà còn muộn hơn tên nô tì công sở này. Tuy vậy, người mẹ vẫn chưa về đến nhà, nên con bé đang ngồi giết thì giờ ở trước cửa nhà.
"...Đó có phải là chim sẻ Java không ạ?" Con bé chợt hỏi, nhìn về phía tôi - hay nói đúng hơn là nhìn về phía Pii. Cậu ta nằm vừa vặn trong chiếc túi đựng chim treo trên vai tôi.
"Ừ, chim sẻ Java. Chú mới mua gần đây đó."
"......"
Chiếc túi sở hữu một tấm khung kim loại, cùng với phần lồng được làm từ ống nhựa PVC trong suốt và vải lưới. Trông nó như một chiếc ba lô du lịch mini, có cành đậu bên trong. Có thể thấy Pii đang đậu trên đó từ bên trên hoặc bên hông. Tôi đã đặt chiếc túi trên mạng vào đâu cái lúc cậu ta bắt đầu nói chuyện. May là đơn hàng đã đến vào đúng lúc tôi về đến nhà, và tôi quyết định tận dụng luôn cho chuyến đi hôm nay. Một con chim sẻ đậu trên vai một người trong khi người ấy đi mua sắm sẽ thu hút một số ánh nhìn.
"Con không thích chim sẻ ư?"
"Dạ không, không phải vậy đâu." Bé hàng xóm đáp lại một cách ngắn gọn, dửng dưng, trước khi bụng nhỏ kêu òng ọc.
Tôi nghĩ một cô gái ở chừng nấy tuổi phải tỏ ra một chút mắc cỡ trước điều đó. Dù vậy, con bé chẳng quá để tâm và cứ quan sát Pii. Đối với con bé, đây chỉ đơn thuần là một khoảnh khắc lãnh đạm trong cuộc sống thường ngày của mình.
"Chờ chú xíu nhé."
"Thực ra hôm nay con định đi ngủ luôn, nên là..."
Sở hữu một căn hộ được cất cho một người rất thuận tiện vào những lúc như thế này - cửa chính rất gần với nhà bếp. Một trong những ngăn tủ gần đến nỗi tôi có thể ngả người vào trong mà không cần phải tháo giày. Tôi với lấy mẩu bánh mì mà mình đã dự trữ, sau đó quay đầu đối diện với bé hàng xóm.
"Hôm nay nó hết hạn, nên con nhận lấy nhé."
"......"
Đó là một lời nguỵ biện chẳng ra gì. Do mẹ con bé sắp về nên tôi không thể nhiều lời với nhỏ. Ai đó mà trông thấy tôi - thoạt nhìn là một gã đàn ông trung niên chưa từng dính dáng đến phụ nữ - thì có lẽ sẽ hiểu hành động qua lại này thành một kẻ đang cố dụ dỗ trẻ vị thành niên. Trên thực tế, người ta nhất định sẽ hiểu như vậy. Đó là lý do vì sao tôi nhất quyết phải duy trì cảm giác xa cách giữa cả hai. Tôi thực lòng chẳng muốn nghe thấy một lời bàn tán về mình giữa các người hàng xóm.
"Chú có việc cần làm, nên chú đi nhé."
Chấm dứt cuộc hội thoại, tôi để mẩu bánh mì lên trên chiếc túi đặt cạnh con bé. Tôi cảm thấy như mình đang ném vài đồng xu vào thùng cúng dường của một ngôi đền - và cầu mong rằng điều thiện sẽ về lại bên tôi vào một ngày nào đó.
"...Con cảm ơn chú ạ." Lúc mà chúng tôi rời khỏi khu chung cư, hàng xóm của tôi cất tiếng ở đằng sau lưng.
***
Theo như kế hoạch, điểm đến của chúng tôi là đại siêu thị trong khu phố. Ngoài sách, xe đẹp, dụng cụ thể thao, và cả thiết bị da dụng, người ta còn bán thực phẩm và đồ dùng linh tinh dành cho sinh hoạt thường ngày. Hay nói ngắn gọn, đó là hình thức siêu thị khổng lồ thường được bắt gặp ở ngoại thành. Chúng tôi di chuyển đến lầu hai để trữ hàng cho buổi giao dịch tối nay.
"Đã hiểu."
Nghe theo chỉ dẫn của Pii đậu trong túi đựng, tôi lần lượt đặt từng món đồ vào trong chiếc xe đẩy siêu thị. Để mà không bị ai nghe lén, tôi nói khẽ khàng và ngậm miệng lại khi đi ngang qua người khác. Chắc người ta chỉ nghĩ tôi là một tên chủ lập dị, rất yêu quý chú chim sẻ Java của mình.
Phải rồi, chảo chiên. "Pii, cái này thì sao?"
"Nó cực kỳ chống dính."
<Được.>
"Tôi cũng cho nốt nó vào xe nhé."
Tôi liệng chảo chiên Teflon vào trong xe. Thấy một chiếc vẫn chưa đủ, nên tôi cho thêm vài chiếc. Tôi cũng bỏ thêm vài con dao gọt vỏ - tôi có linh cảm rằng chúng là một sáng chế của mới đây.
Nhờ vào chuỗi quyết định mua sắm vô tư, vô độ của tôi mà tổng số tiền trở nên khá đáng kể. Tôi hơi lo sợ về chi phí tín dụng vào tháng tới. Tôi vẫn chưa tính ra được biện pháp quy đổi báu vật đến từ Dị giới thành đồng yên.
Sau khi nhanh chóng thanh toán mọi thứ, xe đẩy còn chất đầy, chúng tôi di chuyển đến một khoảng không gian trống vắng ở kế bên nhà vệ sinh. Đi hết quãng đường về lại căn hộ như thế này thì cực lắm, cho nên chúng tôi đã tính ra một phương pháp đi thẳng đến Dị giới.
"Ừ."
Sau khi chắc ăn rằng không có người ở gần, không có camera an ninh đang giám sát, Pii kích hoạt ma pháp của mình. Sau khi ma pháp trận xuất hiện dưới chân, cảnh quan xung quanh chúng tôi bị biến dạng.
Điểm đến nằm sát bên thương hội mà tôi đã ghé thăm vào đêm qua, ở giữa một con hẻm nhỏ dẫn ra đường chính. Con hẻm chỉ rộng hơn một mét, nên chẳng có ai qua lại chỗ này. Lợi dụng việc ấy, tôi đi ra khỏi con hẻm và di chuyển đến thương hội.
Mặt trời ở tít trên cao, nên nếu như hôm nay không phải là ngày lễ, các cửa hàng sẽ mở cửa. Pii cũng đã về với vai tôi từ túi đựng.
Được đẩy xe đẩy siêu thị trên một con đường mang phong cách fantasy là một trải nghiệm vô cùng thú vị. Nhiều người khác cũng đang đẩy đồ đạc của mình bằng những phương pháp tương tự, cho nên sẽ không có ai để tâm đến tôi chỉ vì chiếc xe đẩy. Chúng tôi thuận tiện đến ngay đích đến của mình - thương hội.
Tính đến lúc này, cậu bảo vệ đứng trước cửa đã trở thành người quen. Sau khi tôi hỏi thăm cậu ta về anh phó quản lý của tiệm, cậu vui vẻ gật đầu. Sau đó, tôi lại được dẫn đến phòng tiếp khách mà mình đã vào vào ngày hôm trước.
"Anh Sasaki, lâu rồi không thấy anh. Rất vui được gặp lại anh."
"Anh Marc, cảm ơn anh vì đã phản hồi yêu cầu bất chợt như vậy."
Đối với chúng tôi thì mới được một ngày, nhưng đối với họ thì đã được gần cả tháng. Chúng tôi ngồi xuống ghế sô pha. Cả hai trông có vẻ thoải mái, nhưng với chiếc bàn thấp nằm ở giữa, tôi cảm nhận được sự chêch lệch ở lòng nhiệt huyết. Hình như hôm nay anh ta không lạc quan như tôi.
"Cho tôi xin lỗi, nhưng tôi xem hàng luôn được không ạ?"
"Dạ được, anh cứ tự nhiên."
Vì không muốn làm màu, nên tôi vào thẳng vấn đề.
Tôi lại mang đến đường và sôcôla theo như yêu cầu của anh phó quản lý. Lần này thì nhiều hơn - mỗi món hai chục kí. Giá dưới của xe đẩy chứa đầy đường và sôcôla, cũng như một số gia vị mới của đợt này.
Tuy nhiên, bộ phần chính của xe được chất đầy ắp những sản phẩm mới. Thứ tôi muốn giới thiệu nhất là máy tính cầm tay. Chúng rẻ ở mức trăm yên mỗi chiếc, nhưng theo như Pii nói, bàn tính đang trong thời kỳ hoàng kim ở đây, nên có thể máy tính sẽ trở nên rất đáng giá. Với cục pin năng lượng mặt trời, chúng còn có thể hoạt động trong vòng nhiều năm trời mà không cần đến bảo trì - điểm ấy sẽ khiến cuộc thương lượng trở nên hấp dẫn hơn. May là hệ thống chữ số của thế giới này dùng hệ thập phân. Người ta còn hiểu được khái niệm của con số không nữa.
Tuy vậy, ký hiệu của hai bên không giống nhau, cho nên họ sẽ cần phải chuyển đổi từ ký hiệu này sang ký hiệu kia. Chữ số của họ trông tương đồng với chữ số Ả Rập, nhưng cũng không hẳn là giống. Dù vậy, Pii nói họ chỉ có mười ký hiệu chữ số, nên điều đó sẽ không gây nên trở ngại gì. Trên đường đến đây, chú chim đã tự thân táy máy với một chiếc. Cảnh tượng một con chim sẻ gõ vào nút bấm bằng chân và mỏ là thứ dễ thương nhất trần đời.
"Mấy cái này hoạt động ra sao?"
"Tôi chẳng thể giải thích kỹ càng, nhưng chúng sử dụng những cơ chế rất tinh vi. Để hiểu được nguyên lý thì phải mất tận vài năm - còn phát triển những sản phẩm tương tự thì phải mất thêm nhiều năm nữa. Người ta phải cần ít nhất hàng thập kỷ và số lượng vốn khổng lồ.
"......"
Anh phó quản lý vừa duy trì sự im bặt, vừa quan sát chiếc máy tính trên tay. Nhờ vậy mà tôi có thể mong chờ một cái giá cao. Tôi cũng mang theo có ba chiếc. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu như người ta bảo bàn tính tiện lợi hơn và không cần đến những dụng cụ ấy, cho nên tôi đã duy trì con số ấy ở mức tối thiểu.
"Anh thấy thế nào ạ?"
"...Anh thấy hai trăm đồng vàng có hợp lý không ạ?"
Chà, tôi cảm thấy như giá cả vừa tuột dốc vậy. Đợt trước, công sức của tôi đã đem lại được bốn trăm đồng vàng.
"Mức ấy có hơi ít hơn so với lần trước thì phải?"
"Phải rồi, cho tôi xin lỗi - ý tôi là mỗi cái này thôi."
"À, ra là vậy."
Mức giá ấy cao hơn nhiều so với tôi tưởng. Tôi liếc nhìn sang Pii đang đậu trên vai mình. Tôi thấy cậu ta khẽ gật đầu - chắc hẳn cái giá nghe hợp lý. May là có người ở đây giúp đỡ.
"Hiểu rồi ạ. Tôi xin chấp nhận hai trăm vậy."
"Nhân tiện, anh còn bao nhiêu cái này?"
"Tôi còn ba chiếc..."
"Tôi sẽ thanh toán toàn bộ lô hàng mà hôm nay anh mang tới bằng tiền mặt. Bù lại, tôi mua hết ba chiếc máy tính có được không?"
"Dạ, tất nhiên là được ạ."
Dựa vào phản ứng của anh ta, máy tính sẽ tạm thời trở thành nguồn thu lớn nhất của tôi. Lát nữa tôi phải tìm thêm đồ dùng điện tử chạy bằng pin nặng lượng mặt trời ở trên mạng mới được.
"Cho tôi hỏi là anh còn trong kho bao nhiêu chiếc giống vậy ở thời điểm hiện tại?"
"Để xem..."
Trữ nhiều đến mức giá trị thị trường của máy tính sụp đổ thì uổng lắm. Tôi muốn tiếp tục quan trọng hoá chúng và duy trì giá cả của từng chiếc ở mức hai trăm đồng vàng. Đối với quý tộc và thương nhân chủ chốt, tôi nghĩ mỗi nhà một chiếc là thoả đáng. Chắc trong tình huống ấy, tốt nhất nên giới hạn nguồn cung thành mười chiếc mỗi tháng.
"Tôi nghĩ mình có thể mang thêm cho anh mười chiếc vào lần giao dịch tới."
"Được lắm! Tôi cũng rất mong được mua chỗ ấy."
"Hiểu rồi ạ. Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị thêm mười chiếc."
"Cảm ơn anh ạ."
Gương mặt của anh phó quản lý nở thành một nụ cười rạng rỡ. Cảm ơn mày nhiều, máy tính cầm tay. Hình như hàng hoá công nghiệp giống vậy bán được giá hơn những sản phẩm liên quan đến thực phẩm. Mua chúng còn giúp tôi duy trì chi phí ở mức tối thiểu, và cũng không quá cồng kềnh, khiến lúc vận chuyển trở nên dễ dàng. Coi bộ hướng đi dành cho doanh nghiệp trong tương lai đã được xác định.
***
Sau cùng, đợt giao dịch này đem về tổng cộng năm mươi đồng vàng lớn. Máy tính không những tăng nhiều giá trị, mà tôi còn thuận tiện bán được đường và sôcôla ở một mức giá ổn định. Mặt khác, chảo chiên Teflon chẳng bán được lắm. Có lẽ điều quan trọng là phải nhắm đến những vật phẩm mà quý tộc mong muốn.
Anh phó quản lý cũng đã đưa tôi một số lời khuyên: Hình như săn bắn đang trở thành một sở thích chính yếu giữa những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Về bản chất, sở thích là cây hái ra tiền. Biết đâu chừng trang thiết bị ngoài trời tiên tiến, đắt đỏ sẽ bán cực kỳ chạy. Trong khi chúng tôi suy xét như vậy, phản ứng của anh Marc tích cực đến nỗi khiến tôi bắt đầu nghĩ tới nghĩ lui. Giá mà công việc buôn bán ở chỗ làm thực chất của tôi cũng dễ ăn như thế này.
"Nhân tiện, về vấn đề quán ăn..."
Sau khi buổi giao dịch của chúng tôi đã tạm thời được giải quyết, anh phó quản lý dẫn dắt cuộc trò chuyện sang một chủ đề khác - cũng là chủ đề mà tôi muốn biết.
"Sao rồi ạ?" Tôi hỏi.
"Chúng tôi đã cho chuẩn bị một lô đất ở đường chính. Quán ăn không lớn lắm, nhưng lại nằm tại vị trí tương đối đắc địa, còn tiền thuê mỗi tháng thì tầm hai trăm đồng vàng. Cộng với các yếu tố như chi phí nhân công và nguồn cung, xin anh hãy coi đó như ba mươi đồng vàng mỗi tháng ạ."
"Anh có đủ chi phí khởi điểm không vậy?"
Một lô đất nằm tại đường chính á? Nghe sang trọng hơn tôi tưởng. Lúc mà tôi bảo "trong khu này," hẳn anh ta đã hiểu thành nguyên cả thị trấn. Tôi trở nên chết lặng. Dường như anh ta đã chuẩn bị vị trí rồi, cho nên tôi chẳng thể nhờ anh dời nó đi nơi khác. Tất cả đều là tại tôi giao phó toàn bộ vấn đề cho họ.
"Không sao đâu, đủ mà. Chúng tôi đã thiết lập quán ăn bằng chính sản phẩm của bên tôi, cho nên so với khả năng giao lại cho người khác, thì chúng tôi có thể hoàn thành công việc ở mức giá rẻ hơn phần nào. Vào tháng tới, chúng tôi muốn sử dụng ngân sách mà anh đã cung cấp và cho quán đi vào hoạt động."
Dựa vào cách ăn nói của anh ta, coi bộ họ đang làm không công một chút. Tôi cân nhắc kỹ lời nói của anh, ước tính phần của tháng tới. Tôi phải tìm cách cảm ơn khéo anh ta mới được.
"Cảm ơn anh vì đã cất công ạ. Tôi thực lòng biết ơn mọi thứ anh đang làm cho tôi."
"Anh đừng quá bận tâm. Bản thân tôi cũng thấy hứng thú nữa."
"Mừng khi nghe vậy."
"Tôi không muốn thay đổi chủ đề, nhưng anh muốn ghé qua chứ?"
"Dạ, được ạ. Nếu anh không phiền."
Tôi thực chất muốn xem thử tình hình của họ vào giờ nghỉ trưa ở văn phòng, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra cách mang theo Pii vào trong toà nhà, vì vậy mà việc ấy đã bị hoãn lại. Không nên xem nhẹ sự trở ngại khi đi làm với một con chim sẻ.
Tôi có lựa chọn mướn một căn hộ ở gần hơn so với công ty, nhưng nhờ vào tiền thuê vô cùng đắt đỏ ở trong thành phố, mà tôi không có đủ tiền để chi trả với thu nhập hiện tại. Có thể có một vài biện pháp nhằm giảm thiểu tình trạng này, nhưng chẳng có cái nào được thực thi. Thực tình khiến người ta cảm nhận được độ ăn sâu bám rễ của quyền sở hữu đất đai ở cái đất nước này.
"Nếu vậy, anh cho phép tôi chuẩn bị xe ngựa nhé. Không mất lâu đâu."
"Cảm ơn anh ạ."
Anh chuẩn bị cho tôi xe ngựa luôn à? Phó Quản lý, anh hào phóng quá đấy.
Nhắc mới nhớ, tôi nên làm gì với chiếc xe đẩy siêu thị mà mình đã mang đi mà không xin hỏi ý kiến? Kiểu hàng động như thế này chính là nguyên nhân vì sao các cửa hàng lại rất tế nhị về lối hành xử của người ta đối với xe đẩy của mình. Tôi thấy vô cùng có lỗi về hành động ấy.
***
Sau vài tiếng lạch cạch của cỗ xe ngựa, chúng tôi đã đến nơi.
Xem ra họ đã trang hoàng xong xuôi toàn bộ nội thất, và cảnh quan nhìn từ ngoài đường của quán thì ngăn nắp, gọn gàng. Trông cứ như một tiệm cà phê sang chảnh thuộc vốn đầu tư của nước ngoài vậy. Còn được hoàn toàn xây bằng đá nữa, giúp tạo nên một bầu không khí hoài cổ, trầm tĩnh.
Lúc mà tôi và anh phó quản lý bước vào, chúng tôi nhìn thấy cậu French ở trong căn bếp.
"Ông, ông chủ!"
Khi để ý đến chúng tôi, cậu ta vội chạy đến. Chúng tôi gặp nhau ở giữa hành lang. Có thể thấy một số người, chắc là nhân viên bếp, ở bên trong. Dường như thế giới này cũng có quy định "toàn bộ đầu bếp đều phải đeo tạp dề màu trắng," bởi vì ai nấy trong bếp cũng đều bận đồng phục y chang nhau.
"Xin lỗi vì hổm giờ vắng mặt." Tôi bảo.
"Dạ không, xin ngài đừng bận tâm ạ! Ngài đã giao phó cho tôi quán ăn tuyệt vời này mà..."
"Cậu quyết định được ngày khai trương chưa?"
"Tôi có bàn bạc với ngài phó quản lý, và cả hai nghĩ tốt nhất nên thảo luận trước với ngài. Bản thân tôi thì đang quyết định thực đơn ạ, nhưng tôi nghĩ trước sau gì cũng nên hỏi han ý kiến của ngài."
"Vậy à." Dù vậy, trong đầu tôi không nẩy ra được điều gì đáng nói cả. Ngoại trừ một điều. "Cậu có thể tuỳ ý quyết định thực đơn. Miễn là cậu tôn trọng khách hàng, tôi chẳng có lý do gì để mà cản trở cậu. Tuy nhiên, ngoài những chuyện đó ra, thì tôi có một yêu cầu."
"Yêu, yêu cầu ấy là gì ạ?"
"Tôi muốn nhờ cậu tái tạo một số công thức mà tôi mang đến vào lần tới."
"Ngài cũng biết nấu ăn ư?"
"Cứ xem như ẩm thực tới từ quê nhà của tôi đi."
"À, tôi rất mong đợi ạ!"
"Cậu nghĩ bao lâu nữa mới khai trương được quán?"
"Những người ở bên thương hội đã xử lý phân đoạn cung ứng thực phẩm, thành ra chỉ cần ngài ngỏ lời, thì mốt chúng tôi có thể mở quán. Sức ảnh hưởng của Thương hội Hermann rất tuyệt vời ạ. Mua sỉ từ họ giống như một giấc mơ vậy!"
"Ra vậy."
Nếu vậy, tôi cần thu thập một số công thức nấu ăn cho lần ghé tới. Nếu mà cậu ta tái tạo được chúng, tôi và Pii có thể ăn đồ ăn ngon mà không cần bỏ ra một đồng yên Nhật nào. Có thể không làm được món Chateaubriand bò Kobe, nhưng nếu ở đây có những nguyên liệu tương tự thì vẫn có thể làm ra hương vị giống vậy.
"Phải rồi, tôi chẳng biết đọc chữ mấy, nên là..."
"Cậu khỏi phải lo, để tôi lo liệu chuyện đó."
"Cho tôi xin lỗi. Cảm ơn ngài ạ."
Tôi cũng chẳng biết đọc hay viết chữ của thế giới này. Chắc là nên nhờ anh phó quản lý kiếm ai đó có thể giúp tôi.
"Còn nữa, tôi còn có tiền lương tháng rồi của cậu. Nè, nhận lấy."
Tôi lấy ra hai đồng vàng từ trong túi và đưa cho cậu quản lý. Tại thế giới này, người ta nói số tiền kiếm được từ việc làm lụng từ sáng đến tối của một người không sở hữu kỹ năng đặc biệt hay chuyên môn dao động từ một đến hai đồng bạc. Xét đến cương vị quản lý quán của cậu nhân viên, tôi đã nhân năm con số đó. Sau đó, giả sử tôi vắng mặt trong vòng ba mươi ngày, số tiền ấy sẽ trở thành ba trăm đồng bạc. Tôi thưởng thêm một chút thì được tổng cộng năm đồng vàng. Chắc nhiêu đó là thoả đáng nhỉ?
Tuy nhiên, so với lợi nhuận của hoạt động buôn bán giữa hai thế giới, số tiền ấy trông rất nhỏ. Tôi thấy rất chi là áy náy. Vì còn là tân binh ở chốn Dị giới này, tôi không thể nắm bắt giá trị đồng tiền giống như những người ở đây. Đó là điều mà tôi cần phải giải quyết từng chút một.
"Hở? Như—như vậy có ổn không ạ?"
"Bù lại, tôi muốn giao lại cho cậu mọi công việc liên quan tới quán ăn này trong tương lai. Nếu nghe hợp lý, cậu nhận lấy nhé? Kể từ tháng tới, tôi còn có thể cam kết số tiền giống vậy."
"Ngài chắc chứ? Tôi chẳng chắc nữa, bởi tôi chỉ là—"
"Xin cậu hãy nhận lấy."
"...Ông chủ."
Coi bộ cậu ta không được trả công nhiều lắm ở nhà hàng trước kia. Bởi vì cậu đã leo từ vị trí tập sự, nên có lẽ đã bị mọi người xem nhẹ. Dường như các doanh nghiệp một chủ luôn cố gắng cắt giảm biên chế.
"Tôi sẽ làm việc bằng cả mạng sống!"
"...Cảm ơn cậu."
Vừa quan sát cậu French cúi đầu, tôi vừa không ngừng ví cậu ta với một tên nô lệ công ty nào đó. Chọc đúng ngay vết thương luôn chứ.
Thực tình mà nói, lao động là gì?
Nếu mà hỏi Pii câu ấy, không biết tôi sẽ nhận được câu trả lời gì đây?
***
Sau khi đã kiểm tra nhà hàng, tôi và Pii cùng nhau ra bên ngoài thị trấn.
Cũng đã đến lúc luyện tập ma pháp.
Pii sử dụng ma pháp dịch chuyển để chuyển dịch chúng tôi từ thị trấn đến một khu rừng gần đó. Khu vực đồng bằng bao quanh thị trấn dường như rộng mênh mông, và chúng tôi đã đến ngay bên rìa của nó. Dĩ nhiên, phạm vi lân cận chẳng có lấy một bóng người. Tại đó, tôi đọc to các câu thần chú để cố gắng ghi nhớ ma pháp.
Được một lúc lặp đi lặp lại những ngôn từ giống nhau, Pii hỏi tôi một câu.
"Hở?"
"Tôi nghĩ điều đó sẽ trở nên hữu dụng vào lúc cậu cần ăn uống."
"Đó là bước đầu nhằm tận hưởng thú vui của thế giới này. Tất nhiên, tôi cũng muốn lợi dụng điều đó để phục vụ bản thân. Phải rồi, còn có một lý do nghiêm trọng hơn: bởi vì việc mua quá nhiều sản phẩm đang gây nên áp lực cho tài chính của tôi ở nhà."
<À.>
"Tôi muốn cắt giảm kinh phí bằng cách ăn uống ở bên này."
Bản thân từng bữa ăn chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhưng chúng vẫn cứ cộng dồn lại. Đường và sôcôla được mua theo kí mắc đến không ngờ, và tôi cũng sắp chạm ngưỡng hạn mức tín dụng của mình. Được chừng nào, tôi phải tiết kiệm chừng đó.
Sự chêch lệch thời gian giữa hai thế giới càng khiến vấn đề này trở nên cấp bách. Tuy vậy, sự chêch lệch ấy không hoàn toàn bất lợi. Do một tiếng ở thế giới kia bằng một ngày ở thế giới này, nên một tên nô lệ công ty có thể dành thời gian nghỉ dưỡng ở đây. Đến lúc mà nhà hàng của cậu French trở nên ổn thoả, chúng tôi sẽ tiến được một bước gần hơn so với cuộc sống thư thả mà Pii mong muốn.
"Ấy, nước ra rồi kìa!"
Lúc mà chúng tôi đang nói chuyện, nước ào ra như vòi chữa cháy từ lòng bàn tay được xoè ra của tôi.
Ma pháp tôi đang thử nghiệm là một phép tạo ra nước từ hư vô. Tôi đã đọc to thần chú vài chục lần và cuối cùng cũng niệm được nó.
Pii có nói nước ấy uống được, thành ra tôi nghĩ mình nên ưu tiên phép này. Từ ma pháp trận xuất hiện trước lòng bàn tay của tôi, nước phun ra như thể nước máy từ một chiếc vòi bị hư. Lực phun cũng mạnh nữa.
Duy trì nó có khả năng làm ướt ủng, nên tôi gấp gáp dừng lại.
"Nhờ có cậu đấy."
Thông thường, việc sử dụng ma pháp tiêu tốn một thứ mang tên ma lực, cho nên người mới học không thể dùng ma pháp nhiều lần trong cùng một ngày. Nhưng vì đã được Pii chia sẻ một lượng ma lực khổng lồ, nên tôi có thể khắc phục điều này và tiếp tục luyện tập mà không cảm thấy kiệt sức. Vì lý do đó mà tôi đã tiến bộ rõ rệt. Sau khi học được ma pháp hột quẹt, tôi đã lĩnh hội được ma pháp thứ hai trong vòng hai ngày duy nhất.
Tuy vậy, tôi lại không thu được kết quả gì ở mục tiêu chính của mình: ma pháp dịch chuyển. Đúng như Pii đã bảo, so với ma pháp sơ cấp, độ khó của nó đích thị nằm ở đẳng cấp khác hẳn. Đó là lý do tại sao tôi lại đi đến tận ngoài này để luyện tập.
"Pii, nếu được, tiếp theo tôi muốn học ma pháp dịch chuyển."