Món quà mà Cố Tri Niên cẩn thận lựa chọn cho Triệu Duy Trinh cuối cùng vẫn không giao được cho Triệu Duy Trinh.
Cũng không phải vì điều gì khác, chỉ vì cái kỳ dịch cảm chết tiệt của Alpha sớm không đến muộn không đến, mà cứ phải ngay khi Cố Tri Niên đang chuẩn bị lái xe đến nhà họ Triệu, Cố Tri Niên nhận được cuộc gọi từ quản gia ở căn nhà tân hôn.
Quản gia vốn luôn bình tĩnh và im lặng, trong điện thoại có vẻ lo lắng: "Không ổn rồi Thiếu phu nhân, kỳ dịch cảm của thiếu gia đến rồi!"
Cố Tri Niên gấp gáp đạp phanh xe: "Kỳ dịch cảm?"
"Đúng vậy! Kể từ khi về đến nhà nửa giờ trước tâm tình của thiếu gia đã không tốt, hiện tại hình như đang đập phá đồ đạc trong phòng ngủ trên tầng ba. Thiếu phu nhân, cậu nhanh chóng về xem xem đi!"
"Nhưng mà ——" Cố Tri Niên đang do dự thì trong điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh thực sự của thứ gì đó bị đập vỡ. Cố Tri Niên không dám trì hoãn nữa, đổi lời muốn nói: "Tôi về ngay, quản gia, hãy ổn định tâm tình của anh ấy trước."
"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng Thiếu phu nhân, cậu nên quay lại nhanh lên! Ah! Thiếu gia, cậu —"
Ánh mắt Cố Tri Niên cứng đờ: "Anh ấy sao rồi? Quản gia, nói chuyện, anh ấy xảy ra chuyện gì?"
"Tút, tút, tút——" Quản gia cúp điện thoại. Đôi môi Cố Tri Niên run lên, cậu điều chỉnh vô lăng để chuyển hướng lái xe - Triệu Duy Trinh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lưu lượng giao thông vào giờ cao điểm buổi tối như biển. Với đôi tay run rẩy, Cố Tri Niên mở định vị một cách bình tĩnh nhất có thể và chọn một con đường chính ít tắc nghẽn hơn. Nhưng dù vậy, khi Cố Tri Niên về đến nhà thì cũng đã nửa giờ sau.
Điều mà Cố Tri Niên không biết là sau khi cúp điện thoại. Triệu Duy Trinh, alpha mất kiểm soát trong truyền thuyết, giơ ngón tay cái lên với quản gia: "Kỹ năng diễn xuất của chú chắc chắn không kém gì Thiếu phu nhân nhà chú đâu."
Trên mặt quản gia không có một tia lo lắng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Thiếu gia quá khen rồi."
Triệu Duy Trinh tâm tình vui vẻ đứng lên, đưa tay xoa xoa tóc mái tóc vài cái, hỏi quản gia: "Thế nào?"Quản gia gật đầu: "Rất giống một alpha đang trong kỳ dịch cảm."
Triệu Duy Trinh dùng ngón trỏ chỉ vào môi mình: "Không phải giống."
Quản gia lập tức hiểu ra, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Đúng vậy, Thiếu gia đã đến thời kỳ dịch cảm, hơn nữa bởi vì giữa Thiếu gia và Thiếu phu nhân đã xảy ra sự dung hợp tin tức tố nên thuốc ức chế alpha đối với Thiếu gia đã không còn tác dụng."
Triệu Duy Trinh nhìn quản gia Beta một cách tán thưởng, đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi lên lầu: "Làm bừa bộn phòng khách và phòng ngủ của tôi một chút."
"Được." Nhận được câu trả lời, Triệu Duy Trinh vững vàng đi đến cửa phòng ngủ chính trên lầu hai, ấn tay nắm cửa như một người chủ nhân trong nhà. Một giây tiếp theo, Triệu Duy Chân cau mày — tên khốn kiếp, đi ra ngoài còn phải khóa cửa lại? Đây là muốn đề phòng ai?
Những dấu hiệu cho thấy yếu tố bạo lực theo bản năng cơ thể đã rục rịch một chút. Quả thực lý trí của Triệu Duy Trinh cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh, kỳ dịch cảm của anh quả thật sắp tới, nhưng vì trừng phạt Cố Tri Niên hôm nay không cùng anh về nhà mừng sinh nhật, Triệu Duy Trinh đã dùng chút thủ đoạn, để cho kỳ dịch cảm của mình đến trước vài ngày.
Chỉ là thuốc thì có tác dụng phụ, Triệu Duy Trinh có thể cảm giác được anh quả thật có chút nôn nóng không khống chế được. Trong kỳ dịch cảm trước đây, Triệu Duy Trinh thường thường sẽ dùng thuốc ức chế để duy trì sự tỉnh táo cho cơ thể mình.
Nhưng hiện tại tên khốn Cố Tri Niên đã trở lại. Triệu Duy Trinh đã nếm thử hương vị của Cố Tri Niên, thậm chí còn ký hợp đồng sau hôn nhân với Cố Tri Niên. Cho nên Triệu Duy Trinh không cần phải tự làm khổ mình nữa — tối nay anh sẽ cho người vợ omega không nghe lời của mình biết alpha trong thời kỳ dịch cảm không dễ chọc.
Khi Cố Tri Niên quay lại, cậu thấy phòng khách bừa bộn. Cậu bấm đầu ngón tay để buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng hơi thở run rẩy đã phản bội Cố Tri Niên.
Omega còn chưa kịp hỏi quản gia xem đã chuyện gì xảy ra, đã loáng thoáng nghe thấy trên lầu có động tĩnh, gần như là chạy thẳng lên lầu. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Các đồ dùng linh tinh trong nhà bị ném khắp hành lang. Khi Cố Tri Niên chuẩn bị đi lên tầng ba, lại thoáng nhìn thấy Triệu Duy Trinh ở cửa phòng ngủ:
Alpha, người luôn tỏ ra cao cao tại thượng, giờ đang ngồi co chân trên mặt đất. Cái đầu với mái tóc bù xù tựa trên đầu gối, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng th ở dốc đau đớn.
Cố Tri Niên lập tức dừng lại, đổi hướng sải bước đến bên cạnh Triệu Duy Trinh. Sau khi đến gần hơn, Cố Tri Niên nghe thấy alpha dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Không thể đánh giá thấp h@m muốn phá hủy của Alpha trong thời kỳ dịch cảm, điều này có thể thấy rõ từ sự hỗn loạn ở trong nhà. Nhưng Cố Tri Niên vẫn ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu Triệu Duy Trinh: "Triệu Duy Trinh."
Giọng nói của Cố Tri Niên khiến Triệu Duy Trinh cứng đờ.
Alpha chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Niên, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày mà tràn ngập ngọn lửa chiếm hữu và cướp đoạt, giống như một con sói độc ác nhìn thấy một con cừu ngon.
Cố Tri Niên bị ánh mắt của Triệu Duy Trinh làm cho sợ hãi. Cậu cắn môi, cố gắng không sợ hãi: "Anh đứng dậy trước đi, mặt đất rất lạnh, đứng dậy đi."
Triệu Duy Trinh dường như không nghe thấy mà vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Tri Niên với đôi mắt như ngọn lửa mạnh mẽ đốt cháy cả thảo nguyên. Nhìn thân thể Cố Tri Niên trở nên yếu ớt, nhìn hai má Cố Tri Niên trở nên nóng bừng.
Cậu lặp lại vài lời nữa để đỡ Triệu Duy Trinh đứng dậy, nhưng alpha vẫn không nhúc nhích. Cố Tri Niên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm gì đó với alpha. Chiều cao và hình dáng của hai người có sự chênh lệch rất lớn, sức lực cũng chênh lệch, có thể nói, chỉ cần Triệu Duy Trinh không chịu, Cố Tri Niên không có khả năng kéo Triệu Duy Trinh lên.
Còn chẳng phải? Cố Tri Niên đặt tay lên cơ thể Triệu Duy Trinh, chuẩn bị kéo Triệu Duy Trinh đứng lên. Ngọn lửa trong mắt alpha càng trở nên mãnh liệt và điên cuồng hơn sau khi được Cố Tri Niên ôm. Cố Tri Niên rốt cục nghe được Triệu Duy Trinh nói: "Cố Tri Niên?"
Giọng nói của Triệu Duy Trinh cũng là một trong những vốn liếng mà Triệu đại thiếu gia rất tự hào, chất lượng giọng nói xuất sắc lại dễ nhận biết, cũng như khí chất không thể thay thế của Triệu đại thiếu gia khi nói chuyện, khiến cho anh ở thời trung học thậm chí là đại học có rất nhiều người theo đổi vì giọng nói.
Nếu như không phải Alpha này thật sự quá cao không thể với tới, nói không chừng sẽ có nhiều người tìm kiếm tài năng sẽ tới tìm Triệu Duy Trinh debut tại chỗ.
Nhưng bây giờ, giọng nói quyến rũ của Alpha lại pha lẫn chút h@m muốn, càng trở nên khàn khàn và nóng bỏng. Lỗ tai Cố Tri Niên đỏ bừng như sắp chảy máu, cậu cố gắng giữ bình tĩnh: "Ừm, làm, làm gì vậy?"
Giây tiếp theo, Alpha đột ngột cử động và ấn Cố Tri Niên xuống sàn nhà lạnh lẽo bên dưới. Cố Tri Niên nhất thời không kịp phản ứng, đầu không nặng không nhẹ đập xuống sàn, toàn bộ bầu không khí hữu tình lập tức biến mất.
Cố Tri Niên cau mày, trừng mắt nhìn Triệu Duy Trinh: "Anh làm cái gì vậy?" Vừa hỏi, vừa cố gắng đẩy Triệu Duy Trinh ra xa cậu. Triệu Duy Trinh nghe không rõ: "Từ nay trở đi, cửa phòng ngủ không được phép khóa."
Sau khi ra lệnh, Triệu Duy Trinh dùng môi chặn miệng Cố Tri Niên trước khi Cố Tri Niên kịp trả lời.
Cố Tri Niên vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng hành động của cậu đã hoàn toàn chọc giận Triệu Duy Trinh, người đang trên đà mất kiểm soát. Triệu Duy Trinh không thành thật rời khỏi đôi môi Cố Tri Niên, đôi mắt anh tối sầm, như thể anh có thể nhấn chìm Cố Tri Niên bất cứ lúc nào.
Cố Tri Niên lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, cậu ngập ngà ngập ngừng nói: "Triệu, Triệu Duy Trinh, đánh vợ Omega là phạm pháp đấy"
Triệu Duy Trinh nhìn chằm chằm vào Cố Tri Niên.
Khi Cố Tri Niên cuối cùng cũng có đủ dũng khí để bỏ chạy, Triệu Duy Trinh cuối cùng cũng lên tiếng: "Vợ à, em xé miếng dán ngăn mùi ra đi"
Giọng anh khàn khàn nhưng giọng điệu lại dịu dàng nhẹ nhàng một cách quyến rũ.
Đợi đã, làm nũng? Cố Tri Niên dường như bị sét đánh. Từng được giáo viên nổi tiếng nước ngoài dạy cách quản lý biểu cảm trên khuôn mặt, hiếm khi cậu không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.
(Cẩn thận với dấu ba chấm)
Hết chương 31.