Rực Cháy

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khang Chước cầm điện thoại, miệng khép mở mấy lần nhưng cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói: “Xin lỗi cậu, cháu không tới dự lễ tốt nghiệp…”

Đầu dây bên kia hỏi: “Em cảm thấy không khỏe sao?”

“…… Không ạ.” Khang Chước nói.

“Không muốn đi sao?”

Khang Chước không trả lời ngay, hai giây sau, cuộc gọi bị chấm đứt.

Nhìn màn hình điện thoại tối sầm lại, Khang Chước ngẩn ngơ một hồi, cảm xúc chua xót dần dần tích tụ trong lồng ngực.

Quyền Hoa Thần biết rõ cậu không tới buổi lễ tốt nghiệp mà còn cố ý nói dối cậu, nhất định muốn nhìn thấy cậu xấu mặt. Nhưng cậu có tham gia lễ tốt nghiệp hay không thì chuyện này có mắc mới gì đến Quyền Hoa Thần chứ? Tự dưng gọi điện thoại tới, xong lại tự dưng cúp máy.

Lẽ ra ban đầu Khang Chước muốn đến dự lễ tốt nghiệp.

Ngay mới hôm qua thôi, Khang Chước vẫn rất mong chờ buổi lễ ngày hôm nay. Chử Vệ Lâm đã nhận áo cử nhân giúp cậu rồi, và Khang Chước cũng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào ở ký túc xá. Sau đó cậu nhìn thấy cố vấn lớp gửi vào nhóm lớp một file tài liệu, đó là sơ đồ chỗ ngồi dành cho phụ huynh của sinh viên chuyên ngành Khoa học sinh học vào ngày mai ở hội trường lớn.

Hơn một trăm sinh viên nhưng chỗ ngồi của phụ huynh chỉ được chia có năm mươi ghế. Không lâu sau trong nhóm lớp ầm ĩ cả lên, tất cả mọi người đều phàn nàn ghế ngồi quá ít. Một số sinh viên còn nói rằng cả ba mẹ họ cũng muốn đến, cho nên sắp xếp như vậy thì không đủ chỗ để ngồi.

Cho đến tận giờ phút này Khang Chước mới phát hiện, thì ra ba mẹ của rất nhiều bạn học đều muốn tới tham gia lễ tốt nghiệp của con mình.

Khi Khang Thế Thành nói mình rất bận rộn, Khang Chước an ủi bản thân rằng, không sao cả, cậu còn có Doãn Đông Phàm.

Khi Doãn Đông Phàm nói muốn cùng bạn bè đi hải đảo chơi, Khang Chước cũng an ủi bản thân mình, không sao hết, chỉ là một buổi lễ mà thôi. Lễ tốt nghiệp vốn là chuyện của riêng mình, một mình cậu cũng được.

Nhưng sau đó cậu mới biết, hóa ra lễ tốt nghiệp đại học quan trọng như vậy, bởi vì dường như sẽ có ít nhất một vị phụ huynh của tất cả những người tham dự xuất hiện tại buổi lễ.

Đêm qua Khang Chước thậm chí còn gọi điện thoại cho Quyền Tiêu, lấy cớ muốn ăn cơm bà nấu, hỏi ngày mai bà có rảnh không nhưng lại nhận được câu trả lời là bà phải đi công tác nước ngoài.

Khang Chước cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thật lễ tốt nghiệp cũng chỉ là vắt dải mũ với nhận bằng mà thôi. Hơn nữa thứ mà cậu nhận được tại chỗ chỉ là một cái bìa rỗng của tấm bằng, chẳng qua là để chụp ảnh cho đẹp mắt, toàn bộ quá trình sẽ không vượt quá mười giây. Vả lại, có rất nhiều sinh viên đã đi làm nên không thể đến tham dự, suy cho cùng lễ tốt nghiệp cũng không quan trọng cho lắm.

Nếu chỉ vì mười giây ngắn ngủi này mà xếp hàng chờ đợi cả buổi sáng, thì đây quả thật là một quyết định cực kỳ không sáng suốt.

Lễ tốt nghiệp chỉ đại biểu cho sự kết thúc của một chẳng đường rất nhỏ trong cuộc đời. Nếu như không có người thứ hai để ý, Khang Chước chỉ cần có ký ức bốn năm đại học là đủ để kỷ niệm quá khứ rồi, cần gì cái gọi là nghi thức kết thúc cơ chứ?

Và ngay cả khi lần này không đi, Khang Chước vẫn còn một buổi lễ tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh vào ba năm sau đó; hay nếu như cậu học lên tiến sĩ thì sẽ có một lễ tốt nghiệp thứ ba.

Khang Chước quyết định không đi. Trước tiên cậu xin phép nghỉ với cố vấn, sau đó mượn cớ ứng phó Chử Vệ Lâm, và rồi một mình lẳng lặng nằm ở nhà, trải qua một ngày không khác gì với những ngày trước đó.

Ban đầu Khang Chước không cảm thấy buồn, cậu đã thuyết phục được chính mình, cũng tin chắc bản thân mình đã làm đúng.

Mãi cho đến khi điện thoại của Quyền Hoa Thần gọi tới.

Khang Chước yên lặng ngồi bên giường một lúc, sau đó mở vòng bạn bè WeChat ra, thấy Doãn Đông Phàm vừa mới đăng mấy tấm ảnh selfie trước biển, liền nhấn một like cho y.

Bụng kêu lên òng ọc, làm cho Khang Chước nhớ ra đã đến lúc nên đi nấu mì tôm, cậu vừa mới đứng dậy thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Tên người gọi hiện thị vẫn là Quyền Hoa Thần.

Khang Chước do dự vài giây mới ấn nút trả lời: “Cậu ạ?”

“Em ăn cơm chưa?”

Khang Chước sửng sốt một chút: “Vẫn chưa ạ.”

“Khoảng chừng hai mươi phút nữa tôi sẽ đến nhà em, em có thể thay quần áo chuẩn bị trước một chút, tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm, em có muốn ăn món gì không?” Bên phía Quyền Hoa Thần rất yên tĩnh, hẳn là hắn đã ở trên xe.

Hắn đã hỏi như thế, Kang Chước cũng chỉ có thể trả lời: “Cháu ăn gì cũng được.”

“Vậy được, nếu đói bụng thì ăn chút gì đó lót dạ trước, tôi sẽ đến ngay.”

Khang Chước nhìn màn hình cuộc gọi kết thúc, lần thứ hai lâm vào mê mang. Nhưng cậu nhớ tới Quyền Hoa Thần sẽ nhanh chóng tới đây, vì thế liền vội vàng di chuyển, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm “thay quần áo thay quần áo” vừa xông vào phòng thay đồ.

Tốc độ của Quyền Hoa Thần rất nhanh, một tiếng sau, bọn họ đã ngồi trong một nhà hàng hải sản đang chờ thức ăn mang lên.bg-ssp-{height:px}

“Em vẫn thích ăn hải sản chứ?” Quyền Hoa Thần dùng nước trà nóng tráng qua bát đũa, sau đó mới đưa cho Khang Chước.

“Dạ.” Khang Chước không ngờ rằng Quyền Hoa Thần vẫn nhớ rõ sở thích của cậu, ngay cả sô cô la nhân rượu lần trước cũng thế. Cậu còn tưởng trải qua từng ấy năm, Quyền Hoa Thần đã quên lâu rồi.

Quyền Hoa Thần lại hỏi cậu: “Em có dự định gì cho kỳ nghỉ hè chưa?”

“Chưa có dự định gì cả, còn xem Đông Phàm thế nào nữa. Lúc trước em ấy la hét muốn theo cháu đi du lịch, đến khi đó thì theo sự sắp xếp của em ấy thôi.” Khang Chước thành thật trả lời.

Quyền Hoa Thần ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Khang Chước vẫn chờ hắn hỏi chuyện lễ tốt nghiệp, nhưng kết quả là hắn lại không nhắc tới một chữ, về sau chỉ hỏi mấy vấn đề học tập của cậu, tiếp đó đồ ăn cũng được mang lên.

Món đầu tiên là tôm sốt tỏi bằm và canh ngao đậu phụ, Quyền Hoa Thần múc cho Khang Chước một chén canh để cậu làm ẩm miệng trước, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu bóc tôm mà không nói một lời.

Khang Chước uống từng ngụm canh nhỏ. Không bao lâu sau, một chén sứ nhỏ được đẩy tới trước mặt cậu, bên trong chứa một đống thịt tôm đã được bóc vỏ, rưới thêm tỏi bằm và một ít dấm gạo đen.

Khang Chước kinh ngạc nhìn động tác của Quyền Hoa Thần: “Cháu có thể tự mình ăn mà cậu, không phải bóc cho cháu đâu.”

“Không sao, tôi bóc nhanh, em cứ ăn đi.”

Quả thật Quyền Hoa Thần bóc rất nhanh, khi còn bé Khang Chước đã chứng kiến qua kỹ xảo bóc tôm của hắn. Trước tiên bóc hai đốt vỏ sát phần đầu tôm, sau đó dùng một tay nắm lấy phần đuôi tôm, tay còn lại giữ phần đầu của thịt tôm lắc qua lại rồi kéo nhẹ là có thể xé hết vỏ tôm ra, thịt tôm bóc được còn nguyên vẹn không bị nát.

Khang Chước cũng bóc theo mấy lần, nhưng đều không bóc ra được con nào hoàn chỉnh.

Sau đó cua và cá lên bàn, Quyền Hoa Thần chưa ăn được mấy miếng cơm đã tiếp tục bận rộn lọc xương cá gỡ cua cho Khang Chước.

Khang Chước cảm thấy có lẽ Quyền Hoa Thần vẫn coi cậu như một đứa trẻ, vì thế bèn nói: “Cậu ơi, cháu đã lớn rồi, cháu có thể tự mình ăn.”

Quyền Hoa Thần ném một cái chân cua đã cắt sẵn vào trong chén của cậu, liếc cậu một cái rồi cười nói: “Còn có thể lớn hơn cậu của em sao? Ăn nhanh đi, đợi lát nữa nguội sẽ tanh đấy.”

“Nhưng cậu vẫn chưa ăn được chút nào cả.”

“Tôi đang ăn đây.”

Khang Chước hết cách, cậu mang theo một bụng đầy cảm giác tội lỗi ăn hết cái chân cua kia và các loại thịt hải sản kế tiếp sau đó. Mãi cho đến khi cậu thật sự ăn không nổi nữa thì Quyền Hoa Thần mới đi rửa tay.

Sau khi Quyền Hoa Thần trở về, nhìn thấy trên tay Khang Chước cũng dính một ít nước sốt, liền hỏi cậu: “Em có muốn đi rửa tay không?”

Phần lớn đều là Quyền Hoa Thần cho cậu ăn, Khang Chước cũng không dùng đến tay nhiều, nên cậu chỉ chỉ khăn ướt trên bàn: “Dùng cái này lau là được.”

Thế là Quyền Hoa Thần cầm lấy túi khăn ướt kia, mở ra, không đưa cho Khang Chước mà là trực tiếp dùng khăn ướt phủ lên tay cậu, giúp cậu lau sạch từng ngón tay một, như thể Khang Chước vẫn là nhóc con lúc trước ngay cả đũa cũng không biết dùng.

Thật ra Khang Chước có thể tự mình lấy khăn tay lau, nhưng cậu lại do dự mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất kia, bởi vì không biết tại làm sao, Khang Chước có chút luyến tiếc cảm giác này.

Cảm giác được quan tâm, được chú ý và được chăm sóc.

Trong phút chốc Khang Chước ngây ngẩn cả người, cậu tìm kiếm lại từ trong hồi ức của mình, ngoại trừ Quyền Hoa Thần và người mẹ đã khuất của cậu, thì còn có ai làm những chuyện này cho cậu nữa đâu?

Trong gian phòng nhỏ của nhà hàng hải sản, Quyền Hoa Thần rũ mắt xuống, vẻ mặt tập trung nghiêm túc. Nếu như chỉ nhìn từ phần bả vai của hắn trở lên thì hoàn toàn không có ai có thể đoán được, giờ phút này hắn đang dùng khăn ướt lau tay cho một tiểu bối không có quan hệ huyết thống.

“Được rồi chứ? Còn chỗ nào chưa lau sạch không?” Quyền Hoa Thần lật trái lật phải tay cậu nhìn một vòng, tay của Khang Chước ở trong lòng bàn tay hắn trông có vẻ đặc biệt nhỏ.

Cuộc tìm kiếm kết thúc.

“Hết rồi ạ.” Trong đôi mắt xám tro của Khang Chước đong đầy hơi nước, nhìn qua có chút ướt át, cậu nói với Quyền Hoa Thần, “Cám ơn cậu.”

Quyền Hoa Thần tiện tay ném khăn ướt đã bẩn sang một bên, cầm ly nước cam lên cụng ly với Khang Chước: “Sau này có việc gì thì nói với cậu đây, bọn họ không có thời gian nhưng cậu em có, lúc nào cũng có, gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn, có được không?”

“Dạ.” Khang Chước cố nén chua xót nơi đáy mắt, cúi đầu cầm ly nước cam uống một ngụm lớn.

Quyền Hoa Thần giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, cười nói: “Tốt nghiệp vui vẻ, bé ngoan.”

_______________

Truyện Chữ Hay