Trans: RandyV
Edit: Pan
___________________________________________________________________
Shigemoto và Shiho, cũng như Sei-chan và Hisamura, đã có thể vào trong công viên giải trí trong yên bình.
Công viên giải trí này cực kỳ lớn và sở hữu nhiều trò chơi cũng như các cơ sở tiện ích.
Để trải nghiệm mọi trò chơi trong này chỉ với một ngày là chuyện bất khả thi.
Khi Shigemoto và Shiho tiếp tục buổi hẹn, thì Sei và Hisamura dõi theo họ ở cách đó không xa.
Khoảng cách ấy là đủ xa để họ tránh bị phát hiện nếu hai người kia quay lại, nhưng cũng gần để họ không mất dấu hai người trước mặt.
Dù họ đang phải quan sát buổi hẹn của hai người kia trong khi giữ một khoảng cách an toàn, nhưng Sei-chan của chúng ta lại đang lo lắng về một vấn đề khác.
Góc nhìn của Sei-chan
(Đ-Đúng là mình không nên mặc đồ này.) (Sei-chan)
Điều mà nãy giờ tôi bận tâm là bộ trang phục mình mặc.
Tôi đã nghĩ về nó cả đêm qua mãi đến lúc đi ngủ, rồi mọi thứ lại tiếp tục khi tôi thức dậy vào sáng nay. Tôi cứ phân vẫn không biết nên mặc đồ như nào đến tận trước khi rời nhà.
Tôi đã quyết định sẽ mặc cái áo len để lộ lỗ rốn mà Shiho đã đề xuất. Cái mà tôi đã ngay lập tức từ chối ấy.
Tôi đã thực sự không chắc có nên mặc không, nhưng cuối cùng vẫn đem hết can đảm ra để mặc nó.
(Đúng là xấu hổ thật đấy nhưng Hisamura trông rất vui khi thấy mình mặc như này mà... K-KHÔNG, mình có định mặc như này để khiến cậu ta vui đâu!) (Sei-chan)
Tôi viện cớ với chính mình, nhưng sau đó nghĩ lại.
(K-Không, không nên dối lòng nữa. Đương nhiên mình mặc bộ cốt để khiến Hisamura nghĩ rằng mình, ừm... dễ thương mà. Kể cả nó có khiến tôi dễ thương thêm một tí tẹo đi nữa thì tôi vẫn muốn cậu ta thấy tôi dễ thương... Tuy vậy, thay vào đó cậu ta lại phản ứng mãnh liệt hơn cả những gì mình tưởng tượng khiến mình cảm thấy cực kỳ xấu hổ luôn ấy!) (Sei-chan)
À thì, phản ứng vậy vẫn còn tốt chán so với cứ đơ mặt ra hay khen vài lời theo phép lịch sự mà.
Nhưng cậu ta phản ứng mạnh đến mức... mình cảm thấy khá là...
“Hisamura này, nãy giờ cậu nhìn tớ hơi bị nhiều rồi đấy.” (Sei-chan)
“Uuu... tớ xin lỗi.” (Tsukasa)
Trong khi hai người đang phải quan sát Shiho và Shigemoto, thì Hisamura lại luôn tranh thủ liếc nhìn Sei-chan đang đi bên cạnh mỗi khi có cơ hội.
Nói thẳng ra, cậu ta còn dành nhiều thời gian ngắm Sei-chan hơn cả ngăn Toujouin phá đám buổi hẹn nữa ấy.
“N-Này, bị nhìn nhiều như vậy cũng xấu hổ lắm chứ.” (Sei-chan)[note37545]
“Tớ xin lỗi, tớ cực kì xin lỗi. Nhưng mà Sei-chan quá đáng yêu đi.” (Tsukasa)
Hisamura lấy tay che mặt, như thể để tránh nhìn tôi vậy.
“Sao tự nhiên lại đổ lỗi cho tớ vô lý thế chứ?” (Sei-chan)
“À, tớ chỉ nói linh tinh thôi. Nhưng đúng là hôm nay cậu vô cùng dễ thương đấy.” (Tsukasa)
“Ku... Cậu thực sự không thấy xấu hổ luôn sao?” (Sei-chan)
“Có xấu hổ chứ, nhưng tớ chỉ đang nói sự thật thôi mà.” (Tsukasa)
Cậu mà nói thêm gì nữa là tớ sẽ trở nên xấu hổ hơn nữa mất.
Ngược lại, sẽ tốt hơn nếu tôi ngó lơ mấy lời nịnh đó của cậu ta và tỏ ra bình tĩnh mà. Nhưng khổ nỗi khó làm vậy quá.
“C-Chỉ lúc này thôi, tớ sẽ để cậu nhìn tớ thoải mái. Nhưng mà đừng có để mất dấu Shigemoto với Shiho đấy, nhớ chưa?” (Sei-chan)
“Tớ hiểu rồi. Vậy nghĩa là, tớ có thể ngắm Sei-chan, phải chứ?” (Tsukasa)
“T-Thì lúc mặc bộ đồ này tớ cũng đã chuẩn bị tinh thần để bị cậu nhìn rồi.” (Sei-chan)
“Cậu còn có thể dễ thương đến mức nào vậy?” (Tsukasa)[note37546]
“I-Im đi.” (Sei-chan)
Sei-chan đã trở nên vô cùng xấu hổ và bắt đầu bước nhanh hơn để tránh mặt cậu ta. Hisamura thì theo sau với một nụ cười.
Sau vài phút tìm kiếm, trò chơi mà Shiho và Shigemoto chọn là-
“Tàu lượn siêu tốc à... Đột nhiên lại đi chọn cái trò đó, hai cái người này.” (Tsukasa)
“Phải đấy, mấy trò như này khá là nổi, nên vào buổi chiều sẽ đông khách lắm.” (Sei-chan)
“Thật hả?” (Tsukasa)
Hàng chờ chưa dài đến mức đấy, nên cũng chẳng mất nhiều thời gian để chúng tôi vào đâu nhỉ...
Vào buổi chiều, cảnh tượng phải chờ đến cả giờ đồng hồ chỉ để được đi tàu lượn siêu tốc không phải là hiếm, nên tốt hơn hết là chơi sớm nhất có thể.
“Shiho cực thích mấy trò như này đấy. Không biết Shigemoto có cảm nhận gì với những loại trò như này nhỉ?” (Sei-chan)
“Ồ, tớ thì không biết nhiều về khoản này, nhưng chắc cậu ta là loại mà sẽ hãi mấy thứ như này lắm.” (Tsukasa)
“Cũng đúng nhỉ?” (Sei-chan)
Khi tôi nhìn hai người họ trong hàng chờ, cả hai đều đang cười và nói chuyện với nhau rất nhiều, như thể cả hai đều đang mong được chơi tàu lượn lắm.
Trông vui nhỉ...
“Được rồi, vào hàng chờ nào.” (Tsukasa)
“Ồ, chúng mình cũng vào à? Nhỡ đâu vào rồi mình bị mất dấu thì sao?” (Sei-chan)
“...Ồ, p-phải nhỉ, tớ hiểu rồi. Đúng đấy.” (Tsukasa)
Đúng là nếu Hisamura và tôi mà lên tàu lượn, thì sẽ là lượt sau của hai người họ.
Như vậy sẽ rất dễ mất dấu họ.
Với Sei-chan, cũng như Shiho và Shigemoto, cô nàng cũng muốn chơi vì cô thích những trò cảm giác mạnh, nhưng lần này cô lại phải giữ bản thân bình tĩnh.
“Vậy, chúng ta nên vào hàng chứ?” (Tsukasa)
“Huh? Nhưng nếu vào thì mình sẽ mất dấu Shiho và Shigemoto...” (Sei-chan)
“Nếu mất dấu họ, thì mình chỉ cần nhắn RINE rồi hỏi cậu ta đang ở đâu thôi mà.” (Tsukasa)
“Đúng nhỉ.” (Sei-chan)
Shigemoto biết rằng Hisamura và tôi cũng ở công viên giải trí mà, với cả cậu ấy cũng đã nhờ chúng tôi trông chừng hai cậu ấy, cậu chắc sẽ có thể báo vị trí với chúng tôi thôi.
“Vậy nếu Toujouin vào phá đám hai cậu ấy trong lúc mình đang đi tàu lượn thì sao? Như vậy thì mọi chuyện sẽ bung bét còn gì.” (Sei-chan)
“Ahh, đúng là vậy. Cơ mà không cần lo đâu, chúng mình chỉ mới vào công viên thôi, cô ấy sẽ chưa đến phá rối đâu mình.” (Tsukasa)
“Sao trông cậu chắc chắn thế?” (Sei-chan)
“Trực giác của tớ.” (Tsukasa)
“Câu trả lời thuyết phục làm sao.” (Sei-chan)
“Nhưng đã đến công viên giải trí rồi mà chỉ chăm chú quan sát hai cậu ấy suốt thôi cũng chán lắm chứ. Sẽ rất nặng nhọc khi chúng mình phải quan sát hai cậu ấy kĩ càng từ đầu tới cuối, nên mình cũng phải thư giãn một chút chứ.” (Tsukasa)
“Cũng đúng.” (Sei-chan)
Góc nhìn của Hisamura
Tôi sẽ phải trông chừng Shigemoto và Fujise đến tận chiều, chưa nói đến cả tối nếu buổi hẹn kết thúc muộn.
Nếu tôi cứ phải đề cao cảnh giác cả chiều, thì tôi có lẽ sẽ không còn sức ngăn Toujouin khi thực sự cần thiết mất.
“Thôi nào, vào hàng đi.” (Tsukasa)
“Ah...”
Sei-chan vẫn có chút chần chừ. Nhưng rồi Hisamura dẫn cô nàng vào hàng.
“Bởi đã tới đây rồi, nên mình cũng phải vui vẻ một chút chứ.” (Sei-chan)
Khóe miệng Sei-chan nâng lên khi cô thấy Hisamura cười với mình.
“Haa- Nếu Toujouin mà phá đám hai người họ, thì cậu phải cố hết sức đấy.” (Tsukasa)
“Eh? Không phải sẽ là bất khả thi khi cô ấy nghiêm túc phá rối họ à?” (Tsukasa)
“Nếu Toujouin mà phá rối ấy, viễn cảnh tệ nhất sẽ là chúng mình phải chen vào và kéo cô ta ra bằng vũ lực.” (Sei-chan)
“Cậu sẽ đi xa tới mức ấy vì Shiho à?” (Tsukasa)
“Phải đấy, tớ sẽ không để cô ta phá rối Shiho đâu” (Sei-chan)
“Haha, đúng là Sei-chan mà” (Tsukasa)
“Ý cậu là sao?” (Sei-chan)
“Ý là cậu thật tuyệt khi nỗ lực hết sức vì người bạn thân” (Tsukasa)
“Ồ...”
Góc nhìn của Sei-chan
Sei-chan quay mặt đi trong xấu hổ.
Sau lượt của Fujise và Shigemoto Sei-chan và Hisamura cũng lên tàu lượn ngay sau đó.
Trước khi đi tàu lượn, tôi vẫn còn chút lo lắng rằng hai cậu ấy sẽ bị Toujouin phá rối trong lúc đó, nhưng khi đã lên rồi tôi lại thấy rất vui.
Dù gì thì tôi cũng đã mất công đến công viên giải trí rồi, thì chí ít cũng phải tận hưởng một chút chứ.
Nhưng mà...
“Hisamura này, nếu cậu không thích tàu lượn siêu tốc thì nên nói với tớ từ trước đi chứ...” (Sei-chan)
“X-Xin lỗi, tớ đã phấn khích hơi quá, nên đã quên hết về điều đó.” (Tsukasa)
Hisamura đang cảm thấy hơi buồn nôn. Có vẻ cậu ta có ống bán khuyên màng khá yếu.[note37547][note37548]
Sau khi đi tàu lượn, hai chúng tôi ngồi trên một cái ghế dài gần đó, nghỉ ngơi trong yên lặng.
Hisamura thì đang tựa vào cái ghế, cố để làm xuôi cơn buồn nôn.
“Xin lỗi cậu, tớ sẽ khá hơn sớm thôi.” (Tsukasa)
“Kể cả cậu cũng có những mặt như này, nhỉ. Hôm nay tớ đã biết được thêm điều có ích rồi.” (Sei-chan)
Sei -chan, người luôn bị trêu chọc từ trước tới giờ, cuối cùng đã biết được điểm yếu của Hisamura.
Dù trên thực tế... Theo một nghĩa nào đó thì sự có mặt của Sei-chan cũng đã là yếu điểm của cậu ta rồi.
“Tớ mừng vì cậu biết về điều này... cơ mà đừng gài tớ vào mấy trò nào như này trong tương lai gần đấy.” (Tsukasa)
“Phải rồi. Vậy thì, hãy chơi trò cốc cà phê đi.” (Sei-chan)
“Cậu làm tớ ói mất.” (Tsukasa)
“Fufu, đùa thôi.” (Sei-chan)
Họ nghỉ ngơi ở đó đến khi Hisamura gửi tin RINE cho Shigemoto để hỏi xem hai người đó đang ở đâu.