... Chủ Nhật đã tới.
Không, nếu tôi nói là đã tới, thì nghe như kiểu tôi chẳng muốn nó tới tẹo nào ấy.
Tôi đang cực kỳ hạnh phúc vì buổi hẹn hò với Sei-chan cuối cùng cũng đến.
Yuuichi và tôi đã ngủ cùng nhau sau đó thức dậy với một thể trạng tốt.
Đương nhiên là tôi ngủ trên giường còn Yuuichi ngủ trên tấm đệm dưới sàn rồi... Đúng là, dù nói là tôi ngủ trên giường, nhưng thật ra tôi chẳng ngủ được chút nào cả. Trong khi cái anh bạn nằm dưới sàn kia lại ngủ rất say.
Không, trong tình huống này bị mất ngủ là chuyện thường mà...
Tôi sẽ được hẹn hò tại công viên giải trí với Sei-chan, một nhân vật mà tôi đã đem lòng yêu và ngưỡng mộ kể từ khi đọc manga cơ mà.
Hay nói cách khác, nếu một người mà ngủ say được ấy, thì cái người đó có lẽ không thực sự thích nhân vật đó.
Hoặc có lẽ họ giống như Yuuichi vậy, tuy bồn chồn là thế mà vẫn đánh một giấc ngon lành.
Cậu ta sẽ tỏ tình với Fujise hôm nay mà, phải chứ?
Vậy, sao mà cậu ta có thể ngủ ngon đến mức đấy vào buổi tối trước hôm tỏ tình được?
Không phải cậu ta mặt dày đâu, chỉ là cái dây thần kinh lo lắng của cậu ta bị chập thôi ấy mà.
“Hah... tối qua ngủ ngon thật đấy. Được rồi. Hôm nay tớ sẽ cố hết mình!” (Yuuichi)
“Cậu biết bản thân đã ngủ rất ngon sao?” (Tsukasa)
“Hmm? Ồ, cậu cũng dậy sớm à.” (Yuuichi)
“Tớ chưa kể cho cậu, nhưng mà Shimada đã hẹn tớ đến sớm hơn các cậu để hai bên không tình cờ bắt gặp nhau.” (Tsukasa)
“Ồ, phải rồi! Thật sự cảm ơn các cậu vì đã làm vậy cho bọn ớ!” (Yuuichi)
“..Ah-ừ, chẳng có gì to tát đâu.” (Tsukasa)
Tôi định quạu với Yuuichi, người đã đánh một giấc tám tiếng trong khi tôi gần như thức trắng. Nhưng tôi đã mất hứng khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cậu ta.
Đúng là chẳng công bằng chút nào khi lại có người sở hữu cái khuôn mặt ưa nhìn đến vậy.
Tôi dậy trước Yuuichi nên đã chuẩn bị sẵn sàng để đi rồi.
“Này, quần áo tớ có vẻ không ổn nhỉ?” (Tsukasa)
“Hmm? Có gì đâu. Cậu trông vẫn bình thường mà, nên nhìn vẫn đẹp đấy chứ.” (Yuuichi)
“Tớ không thể bình thường được, tớ sắp đứng cạnh Sei-cha-...Shimada rồi đấy. Tớ sắp được hẹn hò cậu ấy nên tớ không thể nào trông phèn được.” (Tsukasa)
“Cậu sao vậy? Đừng có cuống vậy chứ, Tsukasa thường cũng ngầu rồi mà.” (Yuuichi)
“Đấy chính xác là lý do tớ không thể chỉ bình thường được đấy!” (Tsukasa)
“Phiền thật đấy!” (Yuuichi)
Tôi thì đã trở thành Hisamura Tsukasa của thế giới này rồi, nhưng khuôn mặt cũng như cơ thể đều là của tôi từ tiền kiếp.
Tôi không thể giải thích tại sao lại vậy, nhưng khi so sánh bản thân với khi đang ở trong thế giới này, tôi không khỏi bồn chồn.
Khuôn mặt tôi nó... bình thường.
Theo tôi thì, nó không xấu? Về phương diện cuốn hút ấy, khi nói về mặt bằng chung, tôi có vẻ nhỉnh hơn một chút.
Chỉ là nhân vật trong thế giới manga vốn đã quá ưa nhìn rồi.
Bắt đầu với nhân vật chính Shigemoto Yuuichi, rồi tới nữ chính Toujouin Kaori, Fujise Shiho, và Sei-chan.
Họ đều sở hữu khuôn mặt đẹp đến mức tôi luôn thắc mắc sao họ không trở thành idol hoặc người mẫu đi cho rồi.
Vẻ đẹp của Sei-chan tựa như một thiên thần vậy, nếu bạn hỏi tôi.
Tuy nhiên, tôi lại chẳng hợp với một idol hay người mẫu chút nào khi được so sánh.
Dù sao thì, mặt thì tôi chẳng thì làm gì rồi, thế nên tôi muốn ít nhất mình cũng phải nhìn đủ đẹp để sánh bước với Sei-chan mà không phải hổ thẹn.
“Ý tớ là, cậu chuẩn bị có hơi sớm không? Hai cậu hẹn gặp vào lúc nào vậy?” (Yuuichi)
Yuuichi hỏi tôi khi thay từ đồ ngủ sang bộ đồ thường ngày.
Khỉ thật, mặc dù cậu ta đang mặc quần áo hết sức đơn giản, thế nhưng với khuôn mặt và phong cách đó, trông cậu ta lại đẹp đến không ngờ!
“Hai cậu định là gặp nhau lúc mười một giờ, nên của bọn tớ sẽ là mười rưỡi.” (Tsukasa)
“Giờ mới có chín giờ mà.” (Yuuichi)
“Tớ chuẩn bị gặp Shimada đấy, nhớ không? Vậy nên cũng bình thường khi đến sớm hơn cô ấy một giờ.” (Tsukasa)
“Bình thường kiểu gì vậy?” (Yuuichi)
Tôi không thể để Sei-chan phải đợi mình dù là một giây đi nữa.
Bởi vì Sei-chan cẩu thả ngoài sức tưởng tượng, nên có thể cô nàng sẽ rời nhà sớm và đã có mặt tại chỗ hẹn rồi cũng nên.
Nhưng tôi đương nhiên, ĐƯƠNG NHIÊN, phải đến đó trước.
Hơn nữa, nếu Sei-chan đứng một mình đợi tôi, cô ấy có thể sẽ vướng vào mấy tên chuyên đi ve vãn mất.
Nếu nhìn thấy cảnh đó, tôi không biết mình sẽ làm gì với tên đó.
“Cậu cũng không thể để Fujise đợi được còn gì?” (Tsukasa)
“Thì là một thằng đàn ông đương nhiên là tớ sẽ đứng đợi cậu ấy, cơ mà nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười lăm phút thôi chứ?” (Yuuichi)
“Sai rồi. Cứ đà này thì cậu sẽ chẳng thể sánh được với tớ đâu.” (Tsukasa)
“Tớ còn chẳng muốn trở nên giống cậu.” (Yuuichi)
Bởi tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến Sei-chan hạnh phúc dù là những điều nhỏ nhất.
Ý tôi là, chừng này thì cũng chẳng là gì cả.
Thực ra, đây còn gần như là phần thưởng khi được đứng đợi Sei-chan cả giờ đồng hồ ấy chứ.
“Yuuichi định rời đi lúc nào?” (Tsukasa)
“Tớ định là sẽ đến vào lúc mười một giờ kém mười lăm, cơ mà chắc là tớ sẽ kế thừa ý chí của cậu và đến đó sớm nửa tiếng chăng?” (Yuuichi)
“Huh... vậy cậu đang nghĩ rằng chừng đó là đủ để bắt kịp tớ à?” (Tsukasa)
“Chừng đó là ổn mà, với cả tớ đâu có định bắt kịp cậu hay gì đâu.” (Yuuichi)
Hmph, cái đồ ủy mị.
“Sao mà tớ có thể ở đây khi Tsukasa rời đi trước chứ?” (Yuuichi)
“Không sao, vì là Yuuichi nên cũng chẳng cần lo gì cả. Chỉ là đừng động vào em gái Rinke của tớ, bằng không tớ sẽ giết cậu, nghiêm túc đấy.” (Tsukasa)
“Cậu đang dọa tớ chết khiếp đấy! Đồng tử cậu đang giãn ra kìa!” (Yuuichi)
Tôi đang cố gắng bảo vệ cô em gái nhỏ nhắn ngọt ngào của mình mà. Đương nhiên là đồng tử tôi có giãn ra một chút rồi.
“Gần đây cậu thường xuyên dọa nạt tớ đấy biết không?” (Yuuichi)
“Đây là điều bình thường mà. Được rồi, tớ sẽ bảo Rinke rằng cậu đang đợi ở đây, thế nên chỉ việc giữ im lặng đến khi rời đi rồi cậu sẽ ổn thôi.” (Tsukasa)
“Ồ, được rồi. Cảm ơn cậu.” (Yuuichi)
Nhưng sự thật là, việc anh chàng này đi từ nhà tôi đến địa điểm hẹn chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lí do là vì Toujouin-san đã biết Yuuichi sẽ rời đi từ đây rồi.
Vậy là, có vẻ như Yuuichi sẽ có một khoảng thời gian khó khăn khi về lại nhà cậu đây, nên tôi nghĩ nó cũng chẳng sao cả.
“Thôi, tớ đi đây.” (Tsukasa)
“Nghiêm túc này, cậu thực sự định đến chỗ hẹn trước hẳn một tiếng cơ à?” (Yuuichi)
“Đương nhiên. Trong lúc đấy thì cứ thư giãn trong phòng tớ hay làm gì đó đi.” (Tsukasa)
“Ahh, tớ sẽ làm vậy.” (Yuuichi)
“À, tớ quên không nhắc nhưng mà hôm qua sau lúc cậu ngủ ấy, Gián-kun từ hư không đến thăm chúng ta đấy, và tớ chẳng thể đuổi cậu ta đi được, nên tớ nghĩ cậu ta vẫn đang lẩn đâu đó trong phòng này đấy.” (Tsukasa)
“Giờ thì tớ chẳng thư giãn được nữa rồi!” (Yuuichi)
Khi tôi đang cảm thấy vô cùng lo lắng về buổi hẹn với Sei-chan đến mức không tài nào ngủ được, cái hiện thân của quỷ đen sì ấy từ đâu đột nhiên chui ra.
Tôi trong tay là tập giấy đã cuộn tròn lại đối mặt với nó, nhưng tôi lại đập trượt.
Trong khi tôi và Gián-kun đang có một cuộc chiến nảy lửa, thì Yuuichi đang say giấc nồng. Cái cậu này đúng thật là...
“Chăm sóc cậu ấy giúp tớ nhé.” (Tsukasa)
“Thật đấy hả..?” (Yuuichi)
Yuuichi đảo mắt lên tường và sàn nhà, nhưng đương nhiên cậu chẳng thể ngồi yên một chỗ được.