“Xông lên !!!!”
Sau tầm 2 giờ đồng hồ thì đợt pháo binh của đội ma thuật đã kết thúc, giờ đây sẽ đến lượt của tiểu đội Garback chúng tôi.
Mệnh lệnh chúng tôi nhận được không phải là tấn công quân địch.
Chỉ là đợi khi có hiệu lệnh sẽ nhảy ra khỏi hào, băng qua mưa đạn trên đồi trọc, toàn lực chạy đến hào tiếp theo.
“Touri tuyệt đối đừng rời khỏi lưng ta ! Còn Salsa thì nhất định phải bảo vệ Touri bằng mọi giá”
“Tuân lệnh”
“V-vâng”
Có vẻ tiểu đội trưởng không có hi vọng chiến lực gì từ chúng tôi cả.
Nhiệm vụ của tôi đơn giản là hồi phục, còn Salsa thì là khiên thịt bảo vệ tôi.
Bản thân Salsa hẳn cũng phần nào nhận thức được điều đó.
“Xin phép nhắc lại mệnh lệnh. Bằng toàn bộ tính mạng của mình, tôi nhất định sẽ bảo vệ binh nhì quân y Touri”
“Tinh thần tốt. Nói được thì cũng phải làm đến cùng đấy”
Sao tôi cảm thấy như Salsa vừa trở nên hăng hăi hơn vậy nhỉ. Rõ ràng cậu ấy nhận thức được bản thân bị đối xử như con tốt hi sinh thôi mà, lạ thật đấy.
Mà dù sao thì có 1 người hộ vệ hăng hái như vậy thì không còn gì tuyệt vời hơn được.
Với lại theo lời tiểu đội trưởng vừa nói thì rõ ràng là sinh mạng của mình quan trọng hơn binh nhì Salsa.
Vậy là yên tâm rồi.
.
.
Cuộc tiến công hôm nay bằng cách nào đó đã thành công rực rỡ.
Khác với 3 ngày trước, lần này tôi thấy được vô số xác quân địch nằm cháy đen, cùng với mùi khét và thuốc súng xộc thẳng lên mũi.
“Gahahaha. Quả nhiên quân địch sẽ không bao giờ ngờ tới chúng ta lại bố trí tấn công sớm đến vậy. Giờ tiếp tục đi siêu thoát cho lũ còn sót lại kia thôi”
Garback lao thẳng vào đội hình quân địch với điệu cười hào sảng.
Trong không gian khắp nơi vang vọng âm thanh tiếng súng, các vụ nổ và máu thịt bắn tung toé, anh ta phấn khích nhảy múa trên chiến trường như cá gặp nước vậy.
“….. nh- nhanh quá”
“Để không bị tiểu đội trưởng bỏ lại, chúng ta cũng phải nhanh lên thôi Salsa”
Tiểu đội trưởng Garback lao lên phía trước nhanh hơn bất kì ai.
Dù chúng tôi đã cố chạy hết sức rồi, bóng lưng đó vẫn đang ngày 1 trở nên xa dần.
“Oraaaaa, hãy trở thành vết rỉ sét trên lưới kiếm của ta đi”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng đuổi theo, chỉ có thể thầm hét trong lòng “làm ơn đừng tiến công 1 cách liều lĩnh như vậy”
Trong khi xung quanh không hề có viện trợ mà 1 mình dám lao lên như thế chẳng khác gì tự sát cả.
Tuy nhiên kì lạ thay, tôi cảm giác rằng khu vực an toàn nhất trên chiến trường lúc này, lại không phải đâu khác, chính là vị trí sau lưng tiểu đội Garback, người được cho là dẫn đầu cuộc tiến công.
“Tại sao đạn lại không thể bắn trúng ngài ấy !”
“Bị chém rồi ….. những viên đạn”
Ra là vậy, đúng là tôi đã quên mất.
Vì phải ở trong chiến trường hôi hám này 1 thời gian đã khiến tôi quên mất, rằng đây là thế giới giả tưởng của kiếm và ma thuật.
Tiểu đội trưởng là 1 kiếm sĩ, và có vẻ kĩ năng của anh ta đã được mài dũa đến mức có chể chém được cả đạn.
“Vậy tại dao trong lúc vừa chạy vừa chém đạn nhưng tốc độ của tiểu đội trưởng vẫn nhanh hơn chúng ta hả ?”
“Chịu luôn đó …..”
Phong cách chiến đấu của tiểu đội trưởng rất đơn giản. Đó là lao thẳng vào chiến hào trú ẩn của kẻ địch rồi nhanh chóng chém giết, kiểm soát khu vực.
Tôi và Salsa thì chỉ là giống như cái đuôi của ngài ấy thôi.
Cũng may là đôi lúc tiểu đội trưởng Garback có dừng lại để chặt đầu kẻ địch ra, nên chúng tôi bằng cách nào đó cũng đuổi kịp được.
“Ora, sao 2 đứa chậm thế hả, nếu không muốn chết thì đừng rời khỏi lưng ta !”
“T-tuân lệnh !”
Nói thật thì tôi chưa từng nghĩ việc sức người có thể chém được cả đạn.
Đến giờ tôi cũng đã luôn nghĩ Garback là 1 kẻ bạo lực, ngạo mạn, và đồng thời là kiểu cấp trên tồi tệ nhất, nhưng ….. đến cả Gale-san, người dù cực kì căm ghét cũng phải công nhận ngài ấy là 1 lính đột kích ưu tú.
Dù sao tiểu đội trưởng Garback cũng là 1 [Ace] mà.
“Tiểu đội trưởng, chúng ta đã tiến vào quá sâu rồi, nếu còn tiếp tục nữa các đội khác sẽ không bắt kịp đâu”
“Huhh, lại nữa à, bọn kia chậm thật đấy”
Tuy nhiên, về tật xấu của ngài ấy thì tôi đã được Gale-san kể nghe vài lần rồi.
Vì quá đắm chìm trong việc tiến công, nếu cứ để yên thì ngài ấy sẽ tiếp tục mãi mà không để ý đến xung quanh mất.
Và giờ cũng thế, rõ ràng là chúng ta đang tiến vào quá sâu rồi, các đội khác vẫn còn đang giao tranh ở khoảng cách vài chục mét phía sau.
“Haa, haa, haa (thở dốc) tiểu đội trưởng. Tôi có đề xuất là chúng ta không nên tiến quân sâu hơn nữa, mà hiện tại nên ưu tiên việc bảo vệ khu vực hiện tại đã”
“….. tsk, đến lúc rồi à. Thôi được rồi, dù sao 2 đứa có vẻ đã kiệt sức”
Thực tế là lúc này đây, tiểu đội của chúng tôi đã bị cô lập.
Khi nhận ra điều đó, tiểu đội trưởng tuy làm ra vẻ mặt như vừa bị phá đám cuộc vui, nhưng vẫn ra lệnh ngừng tiến quân.
“Được rồi bọn bây hãy tập hợp lại, giờ chúng ta sẽ chiếm cứ chiến hào này, thực hiện hỗ trợ đợi quân đồng minh tiến lên”
“Tuân lệnh”
Gần như ngay khi có lệnh tập hợp, những thành viên khác trong tiểu đội cũng dần xuất hiện tập hợp quanh chúng tôi.
Khác với vẻ ngoài mồ hôi nhễ nhại như tôi và Salsa, các senpai có vẻ cẫn đang sung sức lắm. Họ hẳn đã phải than gia huấn luyện rất chăm chỉ để có thể theo chân được tiểu đội trưởng nhỉ.
Không hổ là những binh sĩ kì cựu.
“Tiểu đội trưởng, có hơi thất lễ, nhưng tôi có báo cáo”
“Sao đó, nói nghe coi”
“Binh nhất Grey thuộc bộ binh đã bị trọng thương sau khi trúng đạn vào đùi phải. Với tình trạng chảy máu như hiện tại thì có thể không lâu nữa sẽ nguy hiểm tính mạng. Xin ngài hãy cho phép quân y chữa trị”
Sau khi nghe những lời đó, tôi mới để ý là trên vai anh ta đang vác theo 1 người lính khác với vẻ mặt đau đớn.
Tiểu đội trưởng sau 1 lúc duy nghĩ thì “hừm” 1 cái rồi quay sang hướng tôi.
“Touri, nhóc hiện tại có thể dùng được 2 lần hồi phục, không sai chứ ?”
“Vâng”
“Tốt. Vậy hãy nhanh chóng thực hiện sơ cứu vết thương cho Grey, ta cho phép nhóc dùng 1 lần hồi phục”
“Tuân lệnh. Vậy binh nhất Grey của bộ binh, xin hãy cho tôi xem vị trí vết thương”
Ngon, cuối cùng thì mình cũng được giao cho nhiệm vụ thông thường của 1 lính quân y rồi.
Tuy giờ cơ thể đang trong tình trạng mệt rã rời, nhưng cuối cùng tôi cũng đã được thừa nhận sự tồn tại ở tiền tuyến này.
Ừm, tôi giờ có động lực rồi đấy, hãy làm thật cẩn thận nào.
“Rồi. Giờ chúng ta sẽ củng cố vị trí xung quanh, hỗ trợ cho các đội khác tiến công, và bảo vệ cho Touri và Grey”
“V-vâng !”
Nói sao thì cũng khá khó tin việc tiểu đội trưởng Garback cho phép dùng hồi phục lên các thuộc hạ. Mới hôm trước còn nói là chỉ được dùng lên mỗi mình ổng thôi mà.
Mà hẳn là do trận chiến hôm nay đã sắp kết thúc rồi, không biết là do sợ Garback hay sao mà quân địch xung quanh sau đó cũng rút lui hết.
“Trong vết đạn bắn ở đùi hiện tại có 1 cục tụ máu lớn, giờ tôi sẽ rút nó ra nên sẽ hơi đau 1 tí”
“…..Urkkk ! Cảm ơn Touri-chan, lần tới muốn hẹn hò với anh không?”
“Đã xử lý được khối tụ máu, từ giờ sẽ bắt đầu công đoạn hồi phục. ”
“Ehhh, ít nhất thì cũng phải có chút phản ứng đi chứ”
Lần đầu nói chuyện trực tiếp thì tôi nhận thấy được bộ binh binh nhất Grey có vẻ là người hám gái. Tự nhiên lại rủ đi hẹn hò trên chiến trường, rốt cuộc đầu anh ta nghĩ gì vậy.
Tuy nhiên thì nhìn bể ngoài binh nhất Grey cũng khá trẻ mà đã trở thành lính kì cựu rồi, hẳn anh ta cũng đã phải rèn luyện nghiêm túc lắm.
“Quá trình điều trị hoàn tất, giờ tôi sẽ cung cấp cho anh 1 dạng thức uống bổ sung, xin hãy nhanh chóng sử dụng. Ngoài ra nếu trong vòng 24 giờ tới thấy nước tiểu mình có máu, phải ngay lập tức tìm đến tôi hay những quân y khác để được xử lý kịp thời”
“Ừm, vất vả cho em rồi ….. urrrrk, đau thật”
“Xin thứ lỗi, vì kĩ thuật của tôi còn non nớt nên không thể hoàn toàn hồi phục được”
“Không không, máu giờ đã ngừng chảy rồi đấy thôi. Nói thật là anh cứ là mình chết chắc rồi”
Sau đó tôi khử trùng vết thương trên đùi Grey rồi cẩn thận băng bó lại.
Do bị mất nhiều máu nên sắc mặt Grey khá tệ, thấy vậy tôi liền đưa dịch bù nước cho anh ấy.
“Việc cầm máu đã hoàn tất, tạm thời chỉ cần không bị bắn phát nữa thì tính mạng của binh nhất Grey sẽ được đảm bảo”
“Ừm vậy à, anh sẽ cẩn thận”
“Xong rồi à ? Thế Grey qua hỗ trợ quân đồng minh đi. Còn Touri thì trốn trong khu vực hào được quân địch đào sẵn ấy”
Theo chỉ dẫn của tiểu đội trưởng, tôi liền chui vào khu vực hào rồi trốn trong đó.
Bản thân tôi hiện nay ngoài ba lô ra thì hoàn toàn không có trang bị gì khác, và trong ba lô cũng chỉ có những dụng cụ y tế và thuốc men thôi, nên về cơ bản là hoàn toàn không thể chiến đấu.
May mắn thay, không lâu sau đó quân đồng minh đã đuổi kịp và cùng nhau chúng tôi đã thành công chiếm cứ khu vực.
“Chiến dịch hoàn tất. Mọi người chuẩn bị đổi phiên với các đội tuyến sau và trở về khu trại chính”
Cuối cùng chiến dịch hôm nay cũng đã kết thúc và chúng tôi đã có thể bàn giao lại khu vực này cho các tiểu đội khác.
Hôm nay, chúng tôi đã thành công tiến thêm được 31m.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được lãnh thổ bị mất từ lần thất bại trước, nhưng ít nhất cũng có thể coi là trả thù được.
“Gahahahaha, thắng lớn rồi. Hôm nay chúng ta chỉ hi sinh 1 người mà tiến công được tận 31m ! Lâu lắm rồi mới thấy thành tích tốt như thế này”
Tiểu đội trưởng Garback cười vui sướng từ tận đáy lòng.
“Nếu các đội khác có thể đến nhanh hơn thì chúng ta đã có thể lấy lại được toàn bộ tổn thất từ lần trước rồi, tiếc thật. Nếu như sau lưng ta có 10 người nữa …..”
Trận chiến kết thúc, sau khi nghe những lời đó của tiểu đội trưởng, tôi mới đảo mắt nhìn xung quanh.
Các thành viên trong đội giờ chỉ còn lại bảy, một người nữa đã biến mất.
“Tiểu đội trưởng, chúng ta hãy làm cái đó đi”
“Ừm, đúng vậy. e hèm, sinh mạng của binh sĩ trinh sát Rendol đã góp phần tạo nên chiến thắng này. Chính nhờ những nỗ lực của cậu ấy mà chúng ta hôm nay tiến công thêm được 31m”
“…..”
“Mọi người, hãy cùng danh chút thời gian mặc niệm cho binh sĩ Rendol quả cảm của chúng ta”
Tất cả chúng tôi đều đứng yên mặc niệm vài giây trước sự ra đi của binh sĩ Rendol.
Sau nghe kể lại tôi mới biết được binh sĩ Rendol do hết sức cố gắng theo kịp đà tiến công của tiểu đội trưởng nên không để ý đến xung quanh, kết quả bị 1 viên đạn bắn trúng vào đầu.
Và anh ta cũng chỉ là 1 tân binh non nớt kinh nghiệm, người vừa đến chiến trường này chưa đến 1 năm trước.
“Được rồi, giờ về nghỉ rồi uống thôi. Ta sẽ lấy ra vài chai từ kho coi như là phần thưởng”
“Ô ô ô. Cảm ơn ngài rất nhiều, tiểu đội trưởng”
“Gahahaha. Bọn bây biết ơn là tốt”
Có vẻ như không ai ở đây thực sự đau buồn cho cái chết của Rendol cả.
Tiểu đội trưởng Garback đang cười với tâm trạng rất tốt, các thành viên khác biểu cảm cũng tươi cười.
“Touri, Salsa 2 đứa hôm nay sống sót được là khá lắm, ta sẽ cho vinh dự được ngồi cùng hội với mọi người đấy, gahahaha”
“…… vâng, xin cảm ơn ngài”
“Bù lại thì nhớ chuẩn bị tiết mục biểu diễn gì đi nha”
Vừa có người chết mà, tại sao mọi người vẫn có thể vui vẻ như thế được.
….. không, đây dù sao cũng là chiến trường mà, việc có người chết hẳn cũng không phải điều gì hiếm.
“Touri ổn chứ. Mặt cậu trông xanh xao quá”
“Ừm không vấn đề gì. Ngược lại, chính cậu mới là người sắc mặt tệ lắm đó”
“Tớ cũng ổn mà, thật đó”
Rốt cục binh sĩ Rendol là người có khuôn mặt như nào, tính cách ra sao ?
Vì chưa từng nói chuyện nên tôi hoàn toàn không biết gì về anh ta cả. Cái chết của 1 người không quen biết thì về cơ bản không hề liên quan tới tôi.
Vậy mà, cảm giác nuồn nôn lâng lâng trong tôi lúc này là gì vậy.
“Nè Touri, sao những người đó lại vẫn có thể cười được như thế?”
“Đấy chắc hẳn là do mọi người đã hoàn thành được mục tiêu chiến lược trong trận chiến hôm nay”
“….. ừm, đúng vậy nhỉ”
Phải cố gắng chịu đựng thôi. Cuộc sống hằng ngày mà chúng tôi luôn phải đối mặt với cái chết này, chính là .
Cái chết của binh sĩ Rentol, sự hi sinh của anh ấy là vì lợi ích của đất nước này. Vậy nên, mình cũng phải cố gắng cười lên.
“Này lính mới. Đừng đứng đơ ra đó, tiểu đội chúng ta rút lui ra tuyến sau thôi”
“V-vâng senpai”
“Oh, quả nhiên mặt em ảm đạm quá nhỉ. Thực ra thì mấy đứa tân binh khi có đồng đội chết đều như thế cả, nhưng rồi dần sẽ quen cả thôi”
Binh sĩ được tôi trị liệu ban nãy, binh nhất Grey có vẻ lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của chúng tôi.
Chính vì bản thân không kiểm soát được cảm xúc đã khiến senpai lo lắng, phải tự kiểm điểm lại mới được.
“Vâng tôi xin lỗi binh nhất bộ binh Grey-dono, chúng tôi sẽ lập tức rút lui ngay”
“Touri-chan thường ngày vô cảm nhưng cũng có khi làm ra bộ mặt đó nhỉ”
“Tôi vô cùng xấu hổ vì sự non nớt của mình”
Hiện nay cảm xúc của tôi được biểu hiện khá rõ trên mặt nên mọi người dường như như đã nhận thấy việc tôi bị ảnh hưởng bởi cái chết của đồng đội như thế nào.
Không biết mình có thành đối tượng giáo huấn của tiểu đội trưởng không nhỉ.
“Em làm ra được biểu cảm thực sự khiến anh ghen tị lắm đó, bọn anh đã sớm bỏ cuộc cả rồi”
“Chuyện đó. Việc đồng đội hi sinh quả nhiên là chuyện thường ngay ở đây đúng không, Grey-senpai”
“Ừm là vậy đó. Đối với lính đột kích tại tiền tuyến thì việc hi sinh là chuyện thường ngày như cơm bữa rồi. Đến anh cũng không chắc được ngày mai liệu còn sống hay không”
Grey-senpai nói với 1 biểu cảm không phải tức giận, mà giống như đang lo lăng cho chúng tôi hơn.
Ánh mắt anh ấy mang lại cho tôi cảm giác dịu dàng và thương cảm, giống như người lớn đang an ủi 1 đứa trẻ đang khóc vì gặp ác mộng vậy.
“Nhưng mà nhé. Em thử nghĩ đến mà xem, rốt cục đích đến của cuộc chiến này là gì”
“Đích đến, sao ạ ?”
“Ừm đúng rồi đó”
Sau đó Grey-senpai tiếp tục giảng cho chúng tôi nghe.
“Chúng ta đã chiến đấu ở đây suốt 10 năm rồi. Tình hình thế trận cứ liên tục tiến lên rồi lùi lại như trò chơi kéo co vậy”
“Em thực sự rất khâm phục sự nỗ lực của các senpai”
“Cái đó thì sao cũng được. Mấy đứa có bao giờ nghĩ đến chuyện làm sao để chiến tranh kết thúc không ?”
Vậy thì phải đặt bản thân vào góc nhìn của quân địch nữa nhỉ.
Grey-senpai tiếp tục với khuôn mặt nghiêm túc.
“Chúng ta giờ đúng là bị đẩy lùi đôi chút, nhưng vẫn có thể chiến đấu được. Nếu như huy động toàn bộ thanh niên trai trẻ trên đất nước này thì vẫn có thể dễ dàng cầm cự thêm 10 năm nữa”
“…..”
“Tương tự kẻ thù của chúng ta cũng vậy, bọn chúng hẳn cũng có khá nhiều binh lực có thể huy động được”
Đúng là vậy. Vì có năng khiếu với ma pháp hồi phục nên tôi khó có thể từ chối sự sắp đặt, tuy nhiên phần lớn bạn bè khác của tôi ở cô nhi viện đã không vào quân đội mà đi kiếm sống như những công dân bình thường khác. Chỉ có Bernie là người duy nhất cùng gia nhập quân đội với tôi, nhưng cậu ta là gia nhập tự nguyện chứ không phải bị bắt ép.
Nói cách khác, vẫn còn rất nhiều người trên đất nước này có thể huy động được.
Tuy nhiên nếu nhiều người như vậy bị ép vào quân đội, các ngành sản xuất của đất nước cũng sẽ bị huỷ hoại.
“Trong chiến tranh chiến hào, bên phòng thủ sẽ luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, vì họ chỉ cần núp trong hào và bắn hạ tất cả những ai dám xông đến. Trong tình huống như vậy, dù phe tiến công có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì họ cũng sẽ phải chịu tổn thất lớn hơn rất nhiều”
“Đúng là như vậy”
“Đội ma thuật có thể xử lý được phần nào, nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ binh lính núp dưới hào là điều không thể. Kẻ địch dù sao cũng sẽ liều mạng sinh tồn bằng ma pháp phòng ngự, hay những trang thiết bị chống bom. Sau đó chúng sẽ lại tiếp tục chờ đợi để bắn chết chúng ta khi tiến công sau cuộc bắn phá”
Dù nghĩ thế nào thì lợi thế sẽ luôn thuộc về phe bắn trả từ chiến hào.
“Với việc chiến tranh kéo dài thêm 10 năm nữa, em nghĩ những người lính tiến công như chúng ta, thâm chí không rõ ngày mai có còn sống hay không, có thể cầm cự được suốt 10 năm sao”
“Chúng ta hẳn sẽ phải cầu nguyện đến chúa, hoặc nỗ lực bằng cách nào đó để sống sót …..”
“Điều đó cũng chẳng ích gì đâu. Chúng ta đều sẽ chết ở đây, điều đó là chắc chắn”
Đây là ý anh ấy khi nói “bỏ cuộc” sao.
Grey-senpai cười 1 cách chua chát.
“Cái chết, chính là đích đến. Đó là món quà mà chúa trao tặng cho những nỗ lực của chúng ta, giải thoát cho ta khỏi tất cả khổ đau”
“Điểu này ….. giả sử nếu như chúng ta có thể đột quá pha hàng phòng ngự là đóng chiếm thủ đô thì…..”
“Không thể đâu. Chiến tranh đã thay đổi rồi. Khác với kiểu chiến tranh bằng kị binh trước đây, giờ việc sử dụng súng và pháo đã trở nên phổ biến trên khắp thế giới, kiểu chiến hào này đã trở thành mặt trận chính rồi.
“…..”
“Chiến tranh chiến hào sẽ không dứt. Dù có bị đánh lui đi chăng nữa, bên rút lui chỉ cần đào thêm các hào mới phía sau rồi củng cố đội hình phòng ngự, rồi cứ tiếp tục như thế. Vậy nên việc chiếm đóng thủ đô địch là gần như không thể”
“Đến đây hẳn các em đã hiểu được bức tranh chung rồi”, Grey-senpai nói tiếp.
“Những người chết là những người đã chạm tới vạch đích, họ là những người may mắn được giải thoát khỏi địa ngục này trước. Chắc Rendol giờ cũng đang tham dự tiệc ăn mừng ở thế giới bên kia cùng với những đồng chí cũ rồi”
“Vậy ra đó là quan niệm về cái chết của anh sao, Grey-senpai”
“Nếu em không thực sự nghĩ như vậy thì không làm lính tiến công được đâu. Cái chết với chúng ta là sự cứu rỗi, là món quà mà chúa ban tặng”
“….. urrrk, nhưng em vẫn không muốn chết”
“Anh hiểu mà. Để đạt đến mức giác ngộ đó thì em và Touri phải trải nghiệm nhiều hơn, nhưng chắc 1 ngày nào đó các em sẽ hiểu thôi”
Gray-senpai nói rồi xoa đầu Salsa.
“Sớm thôi, rồi các em sẽ phải ghen tị với những người đã chết”
Với những lời đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
.
.
Sau khi được an ủi và chia sẻ bởi Grey-senpai, tôi và Salsa cùng nhau hướng về trại chỉ huy.
“Ghen tị với người chết sao ? thực sự không hiểu nổi”
“Tớ cũng vậy, binh nhì Salsa”
Chúng tôi sau đó đã trở về căn cứ. Có vẻ tối nay sẽ có 1 buổi tiệc uống được tổ chức bởi tiểu độ trưởng Garback.
Theo lời của Grey-senpai thì sau khi uống rượu vào, Garback hành xử vô lý hơn hình thường đến đâu đó 5 phần, vậy nên tuyệt đối không được đến muộn.
“Tớ không muốn chết đâu. Tớ không muốn trở thành 1 đống thịt nằm lại ở cái nơi đầy giòi như này đâu”
“Ừm, tớ cũng không muốn như vậy chút nào”
“Tuy nhiên ….. nếu như ở trên chiến trường quá lâu, liệu bản thân chúng ta có trở nên như vậy không nhỉ? Tìm kiếm sự cứu rỗi từ cái chết”
“Mình không chắc nữa. Nó hẳn sẽ tuỳ thuộc vào cách nhìn nhận về cái chết của cậu”
Salsa-kun có vẻ đang trầm tư về những lời của Grey-senpai.
Đúng thật, biểu cảm của Grey-senpai khi nói những lời đó trầm lặng như nước, đến mức khó có thể tin rằng anh ấy vẫn còn lý trí.
“Tuy nhiên mình cảm thấy Grey-senpai có lẽ, hẳn là 1 người rất dịu dàng”
“Dịu dàng ?”
Tôi nghĩ bản thân đã phần nào hiểu được tính cách từ những lời nói của anh ấy.
Tôi tin rằng Grey-senpai là 1 người có bản chất vô cùng dịu dàng.
“Cái gã đi tìm sự cứu rỗi từ cái chết đó thì dịu dàng ở đâu chứ ?”
“Hmm, có lẽ anh ấy chỉ đang muốn chúng ta không bị ám ảnh bởi nỗi sợ cái chết”
Cái chết là sự cứu rỗi.
Nếu thực sự tin vào điềi đó, sẽ thật lạ nếu Grey-senpai vẫn còn sống đến tận bây giờ.
Dù nói với chúng tôi như thế, nhưng hẳn anh ấy vẫn rất sợ chết.
Tuy nhiên, hơn cả thế nữa …..
“Ngoài ra còn lý do gì khác không nhỉ ?”
“Tớ chắc rằng nếu Grey-senpai không tự nghĩ rằng các đồng đội của mình đã nhận được sự cứu rỗi, anh ấy hẳn sẽ không thể duy trì được lý trí của bản thân nữa”
Tôi chỉ có thể nghĩ được như vậy.