Rise of the TS medic

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Với sự cứu giúp của cậu bạn Rodley-kun, tôi đã có thể thoát được tình cảnh thập tử nhất sinh.

Kẻ địch sau khi đón nhận những cứ đâm chí mạng của Rodley, máu liên tiếp tuôn ra như đài phun nước, sau đó cơ thể không còn cử động nữa.

Nếu phải nói thì thời điểm cậu ta lao đến rất hoàn hảo. Tuy nhiên thì tôi hi vọng cậu ta có thể nghĩ kĩ hơn về hướng máu bắn ra, rồi ví dụ như đâm 1 nhát chí mạng vào bên cổ chẳng hạn.

“Aa, aaaaaaa ! T-tay ! Tay tôi !”

“Hạ sĩ !”

Tôi sau khi lấy ra khăn từ ba lô để lau mặt, liền nhanh chóng chạy về phía hạ sĩ Verdi, người vừa bị chém bay cánh tay lúc nãy.

Sau khi xem xét thì cũng may là vết chém chỉ ở phía dưới cùi chỏ thôi. Ngoài ra mặt cắt cũng rất mượt, vậy nên nếu được điều trị nhanh chóng thì vẫn có thể kết nối lại được.

Giờ thì đợi tiểu đội trưởng quay lại rồi xin phép chữa trị thôi là ổn.

“Hạ sĩ Verdi, hãy nhặt cánh tay bị đứt rồi di chuyển đến sát tường hào, tôi sẽ thực hiện cầm máu”

“Uguhhh ! H-hiểu rồi”

Để thực hiện chữa trị trong chiến hào, nhất định phải luôn áp sát vào bức tường phía trước mặt. Vì lỡ như có quân địch tiến công nhảy vào thì cũng không thể ngay lập tức phát hiện được, vì chúng tôi đang ở vị trí góc khuất.

Ngoài ra còn có 1 lý do khác, là vì tiểu đội trưởng Garback ra lệnh tôi không được rời mắt khỏi ngài ấy, nên chỉ có ở sát bức tường như này tôi mới có thể ló đầu ra được.

“N-nhặt đến đây rồi !!”

“Ừm. Đầu tiên tôi sẽ rửa vết thương. Giờ không có thời gian dùng thuốc giảm đau nên xin hãy cố chịu đựng”

“Đ-được rồi. Ugyaaaaaaaaaaa !!”

Tôi liên tục đảo mắt quan sát chiến trường, đồng thời thực hiện sơ cứu cho hạ sĩ.

Để ngăn ngừa nhiễm trùng, tôi mở lọ dung dịch nước muối trong ba lô để rửa vết thương, sau đó lau qua rồi dùng băng gạc sạch ép lại.

Đồng thời, tôi đảo mắt qua thì thấy thấy tiểu đội trưởng Garback vừa lao ra khỏi chiến hào bên trái, hẳn rất sớm thôi ngài ấy sẽ quay lại đây.

“Việc cầm máu hoàn tất. Như thế này sẽ không còn nguy cơ chết vì mất máu nữa, nên xin hãy chờ đợi một chút. Khi tiểu đội trưởng quay lại, tôi sẽ hỏi ý kiến ngài ấy về việc hồi phục”

“Ehh ? Khoan …… cô không định dùng ma pháp hồi phụ ngay sao ??”

“Vô cùng xin lỗi, hiện nay tôi không có quyền hạn tự ý sử dụng ma pháp hồi phục. Phải được tiểu đội trưởng cho phép mới được”

Tôi nói như vậy rồi đưa cho anh ấy chỗ nước muối sinh lý còn lại mà tôi đã dùng để rửa vết thương và nói, “Xin anh hãy uống cái này.”

Sau khi mất nhiều máu thì việc bù nước là rất quan trọng.

“A, là thế sao. Vậy, quân y - binh nhì Touri, tôi ra lệnh cô hãy lập tức dùng ma pháp hồi phục”

“Ehh ?? Chuyện này ……”

“Làm nhanh lên để tôi còn phải tiếp tục chiến đấu”

Nghe Verdi-san nói vậy tôi cũng có chút bối rối. Dù sao anh ta cũng là sĩ quan cấp trên của mình.

Nếu vậy, thì nghe theo mệnh lệnh của anh ta chắc cũng không sai.

……. Hẳn là vậy nhỉ ?

“Nhanh lên, để lâu quá có khi tay tôi sẽ không gắn lại được mất !”

Khoan đã, hãy thử bình tĩnh xem xét lại đã. Nếu chưa có sự cho phép của tiểu đội trưởng Garback mà tự ý dùng ma pháp hồi phục rồi bị giáo huấn tiếp thì không muốn đâu.

Vấn đề ở đây nằm ở quyền chỉ huy. Liệu hạ sĩ Verdi có nắm quyền chỉ huy đối với tôi hay không ?

Phải thật bình tĩnh xem xét lại về hệ thống chỉ huy mới được.

Tiểu đội trưởng Garback là chỉ huy của tiểu đội này, nên ngài ấy có toàn quyền ra lệnh cho bất kì ai trong đội.

Và trong tiểu đội này có tồn tại 2 phân đội nhỏ hơn, là: <đội trinh sát Alan> và .

Ngoài 2 phân đội này ra, nếu gộp thêm cả quân y là tôi vào nữa, sẽ hoàn chỉnh cấu tạo nên tiểu đội Garback như bây giờ.

Các phân đội trưởng như Alan-senpai và hạ sĩ Verdi sẽ có quyền chỉ đạo với các thành viên trong phân đội của mình.

Tuy nhiên do không phải bộ binh nên về cơ bản tôi không hề thuộc phân đội nào cả, mà là cấp dưới trực thuộc của tiểu đội trưởng Garback.

Vậy có nghĩa là.

“Thực sự xin lỗi hạ sĩ Verdi. Tôi vừa xác nhận lại, thì ngài hoàn toàn không có quyền hạn chỉ huy đối với tôi”

“Eh ??”

“Nhưng xin ngài cứ yên tâm. Thời hạn điều trị cho 1 cánh tay bị cắt đứt có thể lên đến vài giờ cơ. Đến khi tiểu đội trưởng trở về thì nhất định vẫn còn kịp”

“Ehh, k-khoan đã !”

Đúng vậy. Không phải cứ sĩ quan cấp cao là bất cứ ai cũng có quyền ra lệnh cho mình. Vì nếu không, chẳng phải những người như Grey-senpai cũng có thể luôn sao.

Lần trước lúc Grey-senpai bị thương, anh ấy đã phải thông qua phân đội trưởng Marrue-san, hỏi ý kiến tiểu đội trưởng về việc được cấp phép trị liệu.

Nói tóm lại, nếu giờ tôi mà tự ý trị liệu cho hạ sĩ Verdi, nhất định sẽ lại bị đánh nữa mất.

“Tôi vẫn phải xác nhận lại ý kiếm từ trung sĩ Garback trước, thực sự rất xin lỗi”

“Khoan đã, nhưng tay tôi bị đứt ra rồi đấy !? Dù không xác nhận lại với tiểu đội trưởng Garback thì ngài ấy chắc chắn cũng sẽ cho phép thôi. Mấy cái như quyền chỉ huy thật là vớ vẩn”

“Không có gì là vớ vẩn cả, mệnh lệnh là tuyệt đối”

Hạ sĩ Verdi đột nhiên lớn tiếng, lắc vai tôi nói thế. Nhưng dù vậy cũng đành chịu thôi.

Trước đây bản thân đã bị giáo huấn 2 lần vi vi phạm mệnh lệnh rồi. Giờ nếu như tái phạm lần nữa ……

“Mệnh lệnh là tuyệt đối !”

“Eh ? T-Touri-san ?”

“Tôi không muốn đâu, không muốn bị trách mắng nữa đâu. Vậy nên xin thứ lỗi hạ sĩ Verdi. Xin hãy đợi đến khi tiểu đội trưởng quay lại”

Nếu như còn tái phạm, nhất định tôi sẽ đánh ác liệt hơn cả những lần trước cho xem.

Chỉ nhớ lại khuôn mặt giận dữ của tiểu đội trưởng Garback khi đó thôi đã khiến tôi lạnh hết sống lưng rồi.

Dù bị hạ sĩ trách mắng, tôi có thể cố gắng chịu đựng và tránh không xúc phạm anh ta thêm nữa. Tuy nhiên, việc trách mắng của tiểu đội trưởng luôn có kèm theo những nắm đấm sắt, khiến tôi đau như muốn chết đi sống lại vậy.

“Làm ơn, xin ngài hãy hiểu cho …..”

“…… ừm, xin lỗi, tôi có hơi hoảng loạn tí. Đúng như cô nói, tôi hoàn toàn không có quyền ra lệnh cho Touri-san”

“Hạ sĩ, cảm ơn ngài đã hiểu cho”

“Xin lỗi vì đã có yêu cầu vô lý, tôi vốn không định làm cô sợ đâu”

Có vẻ nhớ lại những trải nghiệm tồi tệ đó đã khiến tôi phải xanh mặt, khiến hạ sĩ nhìn vào cũng đâm ra lo lắng luôn.

Đến giờ mới nhận ra, nhưng có vẻ tôi đã bị gieo nỗi ám ảnh về tiểu đội trưởng Garback mất rồi, vậy nên bản thân không thể nghĩ đến việc làm trái lệnh của ngài ấy được nữa

Phải chăng đây chính là mục đích của ngài ấy ngay từ ban đầu cũng nên.

[Trans: Kẻ thao túng tâm lý, bậc thầy mindbreak, vị thần chi phối =)))]

“A nhìn kìa, tiểu đội trưởng cũng đang tiến về phía này rồi”

“Có vẻ việc hỗ trợ cho bên đấy, đã xong rồi”

Trong lúc đang mải suy nghĩ, cái người đáng sợ vừa nhắc đến đó đã chuẩn bị quay trở lại.

Trung sĩ Garback lao xuyên qua mưa đạn trên chiến trường, chém hạ thêm vài kẻ địch trên đường quay trở lại.

Ngài ấy rõ ràng là trông còn đáng sợ hơn cả tên lính lúc nãy xông vào tấn công nữa.

.

.

.

“Giờ cuộc tấn công đã kết thúc. Được rồi, hãy cứ trị liệu cho hạ sĩ Verdi đi”

“Vâng cảm ơn ngài”

Có vẻ việc tôi không tự ý điều trị cho hạ sĩ Verdi là chính xác. Lúc tiểu đội trưởng trở về tôi đã ngay lập tức hỏi về việc sử dụng ma pháp hồi phục, tuy nhiên ngài ấy đã bảo là “hãy đợi đến khi trận chiến kết thúc”.

Có vẻ đối với tiểu đội trưởng Garback thì chỉ khi nào sự an nguy của bản thân hoàn toàn được đảm bảo thì mới cho phép dùng hồi phục lên thuộc hạ.

Nếu vậy, lúc nãy nếu tôi bất cẩn mà nghe theo lệnh của hạ sĩ Verdi, chẳng phải sẽ bị tiểu đội trưởng giết luôn sao !!

“”

“Ô, oooou ——“

“Hạ sĩ xin đừng cử động vội. Cứ giữ yên như thế để tôi dùng băng buộc cố định lại”

Bằng cách nào đó mà tôi đã nối được lại cánh tay bị cắt đứt cho Verdi-san.

…… không biết có phải do ma lực không đủ hay không, mà tôi thấy hiệu quả hơi yếu.

“Thưa tiểu đội trưởng, tôi đã thực hiện sơ cứu xong cho hạ sĩ Verdi, tuy nhiên để có thể hoàn toàn bình phục thì sẽ cần có sự trị liệu liên tục từ bệnh viện dã chiến”

“Ta cũng đoán thế. Mà sao cũng được, nhanh qua đó điều trị đi”

Nói thật thì tôi không hoàn toàn tự tin với năng lực trị liệu của mình lắm, chắc là nên đưa anh ấy đến bệnh viện thôi.

Sẽ ổn cả thôi nhỉ. Sẽ không có chuyện đang đi trên đường thì cổ tay anh ta tự nhiên rơi ra đâu nhỉ ??

Để tránh trường hợp đó, có lẽ tôi nên cố định chắc thêm tí nữa.

“À phải rồi tiểu đội trưởng. Trước lúc đưa hạ sĩ Verdi về điều trị, chúng ta có nên làm cái đó không ?”

“…… không. Chẳng cần tốn công vì thằng Naridome đó đâu”

Tiểu đội trưởng liếc nhìn qua xác của Naridome với lỗ lớn trên trán 1 cái, rồi nói thế.

“Cái đó” …… ở đây tôi muốn nói đến nghi thức tưởng niệm đến người bị giết trong cuộc chiến.

“Dù sao tên lính mới đó chết là do tự huỷ, chứ vốn có tác dụng gì trong cuộc chiến đâu”

Rồi sau đó, tiểu đội trưởng Garback quay lưng bước đi với bộ dạng không hề có chút hứng thú.

.

.

.

“…… Ano, Rodley-kun”

“Hmm ?”

Rodley-kun được phân công di chuyển xác của Naridome về hậu phương.

Vận chuyển xác của đồng đội là công việc hiện nay được giao cho các tân binh.

“Cảm ơn cậu vừa nãy đã cứu giúp”

“Huhh, chuyện gì ?”

Hôm nay, bản thân đã được cậu bạn ác miệng cùng khóa Rodley cứu mạng.

Vậy nên tôi mới qua nói lời cảm ơn tử tế, nhưng …… cậu ta nhìn đáp trả lại với vẻ mặt khó hiểu.

“Chuyện là, cậu đã cứu tôi trong khoảnh khắc nguy hiểm đó”

“Hả, có chuyện đó à ??”

“Thì là lúc nãy, lúc tên kiếm sĩ bên địch xâm nhập vào hào đó”

“À …… nhắc mới nhớ lúc nãy đúng là cô có suýt chết”

Có vẻ là cậu ta hoàn toàn không nhận thức được việc đã cứu mạng tôi.

Lúc đó cậu ta hẳn là ……

“Tôi chỉ giết 1 kẻ địch dám quay lưng lại về phía mình thôi”

“……”

Ừm, hẳn là hoàn toàn không phải lo lắng gì cho an nguy của tôi đâu nhỉ.

“Với lại. Lúc đó kẻ địch lao đến trước mặt, sao lại không phản công ? Cô rốt cục có chiến đấu đàng hoàng không thế ?”

“Bản thân tôi là lính quân y, nên không hề được trang bị các vũ khí có tính tấn công”

“Thế cánh tay đó để làm gì ? Những chiếc răng đó để làm gì hả ?? Dù không có vũ khí đi chăng nữa, chỉ cần thấy kẻ địch trước mắt thì liều mạng giết chết hắn là điều dễ hiểu thôi mà, đúng không”

Vừa nói, Rodley-kun chỉ trích tôi với vẻ mặt khinh thường.

“Hôm nay cô là kẻ cô dụng nhất trên chiến trường này đấy. Chẳng ai lại thừa hỏi đi cứu thứ như cô đâu”

“……”

“Vì được phép giết kẻ địch nên tôi giết, chỉ thế thôi. Đừng có tự tiện làm ra vẻ thân thiết như thế, tởm chết đi được. Hay lẽ nào cô là đang muốn tìm người bảo vệ bản thân hả ?”

Lời cậu ta nói như muốn nhổ nước bọt vào mặt tôi vậy.

“Trên đời này thứ tôi ghét nhất chính là cái loại người yếu đuối chỉ biết nịnh hót người khác, giống như cô đấy”

“…… hả ?????”

“Đừng có bao giờ bắt chuyện với tôi nữa”

Với những lời cuối cùng đó, Rodley quay người bỏ đi, trong lúc kéo lê lét thi thể của binh nhì Naridome.

.

.

.

Buổi tối.

Được lệnh từ tiểu đội trưởng cho phép nghỉ ngơi, tôi vùi mình vào chiến hào quen thuộc rồi đi ngủ.

Nhắm mắt dưới bầu trời đêm, tôi vô cùng biết ơn vì mình đã sống sót qua ngày hôm nay.

Tiện thể thì, dù Naridome đã không còn nữa, nhưng để đề phòng thì tôi đã xin phép nằm ngủ cạnh Grey-senpai.

Lúc nghe đề xuất như vậy Grey-senpai trông có vẻ rất vui mừng, trong khi ngược lại thì Rodley-kun nhìn tôi như thể rác rưởi vậy.

“Fuwahhh, ngày mai mình sẽ phải giết nhiều hơn nữa”

“……”

Lời thì thầm đó của Rodley đã vang vọng khắp cả hào trong đêm tối.

Có vẻ cậu ta không phải bị ép buộc, mà tham chiến với ý chí chiến đấu thực sự.

Đó hẳn là điều đúng đắn. Mặt khác, tôi cũng cảm thấy có chút khinh thường bản thân vì chỉ có khả năng hồi phục.

Haizz, thật là bực quá mà.

“……”

Aa, trong tình cảnh này, thử nghĩ lại một chút xem.

.

.

Khi mới lần đầu gặp mặt, tôi cảm thấy cậu ấy là một người không đáng tin cậy. Vậy nên tôi đối xử với cậu ấy một cách thản nhiên, cho rằng đó chỉ là một người bạn đồng trang lứa bất cẩn và ngu ngốc.

“Binh nhì Salsa, xin phép trình diễn vũ điệu khoả thân !”

“Thôi bỏ đi senpai, Touri hiện tại mới chỉ 15 tuổi thôi. Những chuyện như vậy chúng ta tạm gác lại đã”

“Xin đọc lại mệnh mệnh ! Dù hi sinh tính mạng của mình, tôi nhất định sẽ bảo vệ quân y - binh nhì Touri”

Giờ nghĩ lại, Salsa-kun là người bạn cùng khoá tuyệt vời nhất. Cậu ấy thân thiện, quân tử, và cũng không hề độc miệng.

Nếu như còn sống, không biết Salsa-kun sẽ cứu tôi như thế nào nhỉ.

Mãi cho đến khi mất đi, tôi mới thực sự nhận ra giá trị tồn tại của cậu ấy.

Truyện Chữ Hay