Một thời gian sau đó.
Tôi phóng hết tất cả những đòn ma pháp mà tôi có thể dùng cho đến khi cạn sạch ma lực, và sau đó liền phát tín hiệu rút lui.
Tất nhiên, cho đến bây giờ tất cả những chiến binh Skeleton đã bị tiêu diệt và chỉ còn mỗi một con Golem gỗ là còn đứng vững thôi.
Nhưng rồi con Golem cũng đã vì tôi mà đỡ lấy đại tiễn cho tôi và bị phá hủy ngay lập tức.
Thật đúng là những con ma thú không thể nào chê vào đâu được nhưng tôi vẫn rất cảm động trước sự trung thành của chúng đến tận giây phút cuối cùng.
Và như thế tôi đã có thể tẩu thoát khỏi lâu đài này thành công để không làm phí công sức của ma thú của tôi.
Việc mang nguyên liệu về và xây dựng một lâu đài vững chãi hơn thì tốt hơn bất cứ lời mời hoa nhã nào khác.
Tôi tiêu diệt lũ lính Kobold trong khi bỏ lại lâu đài của Sabnac sau lưng mình. May mắn thay, chúng không hề đuổi theo tôi một cách ngu ngốc.
Một phần có thể là vì tôi đã gieo rắc sự sợ hãi vào tâm trí chúng với tất cả sự hủy diệt mà chúng tôi đã gây ra, nhưng đây cũng là đòn tấn công quá bất ngờ, và chúng thật sự không có cơ hội để hợp quân lại từ sự hỗn loạn này.
Và tất nhiên, chủ nhân của chúng cũng không hề có mặt ở đó vì hắn đang ở trong một chuyến thám hiểm nho nhỏ. Chúng không được phép đuổi theo chúng tôi mà không lệnh của hắn. Tất nhiên, tôi đã mong đợi như thế thôi và rất mừng là mọi chuyện đi theo hướng đấy. Một cảm giác thật tuyệt vời khi thấy mọi việc đều đi theo kế hoạch nhỉ.
Và thế là cuộc tấn công lâu đài Sabnac là một thành công rực rỡ. Tôi quay trở lại với Eve và bọn Orcs trong khu rừng và sau đó thì trở về lâu đài.
Trên đường về, chúng tôi nhận được báo cáo từ điệp viên của tôi, những con slime ấy mà, với tin tức về việc Sabnac đang trên đường trở về. Tôi tự hỏi vẻ mặt hắn sẽ như thế nào khi hắn nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Không được nhìn thấy gương mặt hắn lúc đó thì đúng là chán mà. Nhưng tôi chắc là hắn sẽ xuất hiện sớm thôi. Và như thế tôi sẽ cần chuẩn bị để chạm mặt với hắn. Chúng tôi thu gom tất cả nguyên liệu mà bọn Orcs đang mang vào nhà kho của chúng tôi.
Tôi nhận ra rằng ba con Orc đã mất tích và thế là tôi liền hỏi Eve về việc này.
“Vâng, ba con Orc đã định cuỗm lấy kho báu và nguyên liệu cho bọn chúng. Và thế là em đã cho bọn chúng nhận án tử hình, theo quân luật mà thôi.”
Tôi hiểu rồi… Cô ấy đúng là một người với kỷ luật khắc nghiệt mà. Những con Orc đang run rẩy luôn kìa. Nếu tôi đưa những người lính cho cô bé, chúng ta sẽ có thể tạo ra một đội quân kỉ cương lắm đây. Tôi suy nghĩ về việc đó trong khi cô bé tiếp tục.
“Với chừng này nguyên liệu, chúng ta có thể mở rộng lâu đài và tăng cường lực lượng của ngài ạ.”
“Tất nhiên rồi, nhưng ta nên bắt đầu từ đâu đây…”
Tôi đưa tay lên cằm rồi suy nghĩ. Sabnac có thể phản công sớm nhất là ngày mai nhỉ.
Nếu rơi vào trường hợp đó thì điều quan trọng nhất là tăng cường phòng thủ cho lâu đài mới được. Tôi nên bắt đầu xây dựng tường thành chăng. Có lẽ tôi nên hỏi ý kiến của cô ấy vậy.
“Kế hoạch đó cũng khá ổn ạ. Nhưng chúng ta lại không có đủ nguyên vật liệu để xây một bức tường đá vững chãi đâu ạ.”
“Ta e là không. Vậy thì chúng ta nên đào hào vậy.”
“Vâng ạ. Ngài có thể triệu hồi kĩ sư Skeleton và cho chúng đào đất ạ.”
“Vậy ta sẽ thực hiện nó.”
Và thế là tôi quăng một vài cục xương và một cái cuốc vào bình Klein và triệu hồi kĩ sư Skeletons.
Những công nhân vô cảm xúc nhặt những cái cuốc và xẻng lên tay và bắt đầu đào một con hào xung quanh Lâu Đài Ashtaroth.
Những con Orc đang rảnh rỗi cũng bắt đầu giúp một tay.
Dù lúc đầu đám Orc đấy trông không có vẻ gì hào hứng cho lắm, nhưng họ liền đi vào công việc một khi Eve đưa ra mệnh lệnh trong khi mỉm cười một cách hài lòng.
Cô bé quản lí bọn chúng khá tốt đấy nhỉ.
“Làm tốt lắm.”
Tôi đưa ra lời khen và cô bé cúi đầu với vẻ biết ơn. Nhưng rồi cô bé tiếp tục nói trong tư thế đó.
“Nhắc đến việc đó thì em muốn gửi lời chúc mừng đến việc chỉ huy trên chiến trường của ngài. Không lẽ ngài cũng từng là tướng quân ở kiếp trước sao ạ?”
“Ai biết được? Ta không nhớ rõ lắm. Nhưng ta cảm giác như là ta là con trai thứ hai của một vị tiểu địa chủ nào đó. Ta chỉ có những kí ức mơ hồ về việc lãng phí thời gian để nghiên cứu về các thế giới khác thôi.”
“Vậy ngài không hề có kinh nghiệm thực chiến ạ?”
“Ta tin là không?”
“Vậy thì đây chính là tài năng thiên bẩm rồi ạ. Đã vậy đây còn là cuộc chiến đầu tiên của ngài nữa. Ai mà biết được sau này ngài có thể trở thành vị chỉ huy vĩ đại đến chừng nào.”
“Em nói quá rồi. Vả lại, ta chỉ hứng thú với năm phút tiếp theo thôi, hơn là cái tương lai xa xăm kia.”
“Năm phút tiếp theo ạ?”
“Phải. Ta đang mường tượng một cô hầu gái xinh đẹp đang rót cho ta một tách trà ngon. Ta chưa được nhâm nhi tách trà của em từ khi trở về từ chiến trường đó. Nó có thể làm cho vị giác và tinh thần của ta cảm thấy sảng khoái đấy.
Với những lời đó, biểu cảm của Eve chợt trở nên bẽn lẽn lạ thường và cô bé đáp, ‘Dạ vâng, em sẽ pha ngay ạ,’ và rời đi sau đó.
Trong đúng năm phút tiếp theo, cô bé trở lại với một tách trà Darjeeling thơm ngon bổ dưỡng.
Khi tôi nói rằng tôi đang khát nước, cô bé liền rót ra tách sao cho không quá nóng. Tôi nốc cạn trong một ngụm và thở phào.
*-*-*-*-*-*-*
Mr. Kuro
*-*-*-*-*-*-*