Cuộc chiến giữa Quỷ Vương Sabnac và Bá Tước Ismalia nổ ra vào tuần sau đó, trên một cánh đồng gần lâu đài của tôi.
Đấy là bởi vì tôi đã rò rỉ thông tin cho cả hai bên rằng đây là nơi mà đối phương sẽ dựng trại để chuẩn bị cho chiến tranh.
Quỷ Vương Sabnac gào lên, “Sao ngươi dám đến xâm chiếm vùng đất của người anh em ta, hả tên người khốn kiếp kia. Ta sẽ không tha thứ cho nhà ngươi.” Hắn ta đang nổi điên bởi chính sự kiêu ngạo của hắn.
Còn đối với Bá Tước Ismalia, “Một con quỷ mà dám tấn công lãnh thổ mà ta đang bảo hộ sao!” Ông ta cũng hét lên với sự phẫn nộ chính đáng của bản thân ông.
Thật sự thì, Sabnac đã mang theo khoảng hai phần ba tổng số quân đội bên mình và đã hoàn toàn sẵn sàng để chiến đấu. Bá Tước Ismalia cũng như vậy, ông mang theo 50 kỵ sĩ bên mình cùng với khá nhiều lính đánh thuê. Cả hai bên chạm trán nhau vào đúng 12 giờ.
Đúng là một cuộc chiến dữ dội. Lũ quái vật Sabanc cứ thế mà bỏ mạng từng con một, và kỵ sĩ của Ismalia thì cũng ngã xuống đất dần dần.
Tôi nhận ra quân số của cả hai bên đang giảm dần, thế mà chẳng có bên nào có dấu hiệu hét lên câu lệnh, ‘Rút lui’
Từ ban đầu đây đã là cuộc chiến giành quyền thống trị trên mảnh đất của tôi và cả Lâu Đài Ashtaroth, nhưng bọn chúng đúng là bướng bỉnh thật và bây giờ chúng là đang muốn chứng minh rằng mình mới xứng đáng là kẻ đứng đầu thiên hạ ở đây.
Và kẻ nào lui quân trước sẽ là kẻ thua cuộc. Tôi không thể không mỉm cười trước tình huống này.
“Đúng là một lũ ngu ngốc. Niềm kiêu hãnh của các ngươi có làm ra thức ăn để trên bàn không hả?”
“Đúng thật là một đám ngu ngốc. Cứ để chúng đánh lẫn nhau đi, và chúng ta thì bình yên vô sự.”
“Nếu ta nghe theo lời khuyên của em, Eve, ta chỉ cần mở ra cuộc đột kích khi bọn chúng đã suy yếu. Cả hai bên sẽ bị nghiền nát và ta sẽ không có bất kì mối đe dọa nào trong khoảng thời gian tới nữa.”
“Vậy ngài có định thực hiện không ạ?”
“Ít khả năng lắm. Ta không thích chiến tranh. Thứ mà ta muốn bây giờ là nguyên liệu để gia tăng quân số và mở rộng lâu đài mới được.”
“Em đã hiểu. Và ngài sẽ làm thế nào ạ?”
“Ta sẽ nói cho em đây. Chúng ta sẽ lấy một vài binh sĩ và hướng đến Lâu Đài của Quỷ Vương Sabnac. Và khi đến đó, chúng ta sẽ nhắm vào kho của hắn và cuỗm lấy những gì chúng ta muốn.”
“…Vậy, ngài sẽ đi đột kích Lâu Đài của Sabnac trong khi quân đội hắn ta đang chiến đấu trên danh nghĩa của chúng ta sao?”
“Ta không nhớ có nhờ hắn giúp đâu nhỉ.”
Tôi lạnh lùng trả lời.
“…Mà, đúng là ta có nhờ sự giúp đỡ của Bá Tước Ismalia.”
“Dạ đúng rồi ạ.”
“Nhưng ta chưa bao giờ lập liên minh gì đó với Sabnac cả. Ta không phải là thuộc cấp của hắn. Ta không nằm dưới sự bảo hộ của hắn ta luôn. Đây không phải là phản bội. Đây chính là âm mưu của ta.”
“Âm mưu à”
Eve nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thế này, có một quốc gia tên Nhật Bản trong thế giới mà ta đã nghiên cứu. Và trong quốc gia đó có một vị đại tướng tên là Mori Motonari.”
“Một cái tên cao quý.”
“Phải. Ngài ấy là một tiểu địa chủ ở vùng Chugoku, nhưng cuối cùng, nhờ vào trí thông minh vượt bậc, ông ấy đã trở thành thống đốc của mười tỉnh thành. Ông ấy sử dụng mưu mẹo để vươn lên đỉnh cao. Thế hệ sau này gọi ông ta là:
“Boushin”
“Boushin. Vị thần chiến lược”
“Chính xác. Ông ấy từng nói rằng trên thế giới, khi ta càng sử dụng mưu mẹo thì càng dễ chiến thắng trong chiến tranh và ngược lại. Ta phải luôn sử dụng cái đầu và lợi dụng điểm yếu của kẻ thù mới được.”
“Hiện giờ, Quỷ Vương Sabnac đang ở trên chiến trường với hơn nửa số quân của hắn. Vậy có nghĩa là quân phòng thủ ở lâu đài của hắn sẽ trở nên thưa thớt hơn.”
“Phải. Nếu ta đi ngay bây giờ, kể cả một Quỷ Vương yếu đuối như ta vẫn có thể dễ dàng tấn công lâu đài hắn.
“Rất tốt thưa chủ nhân. Có lẽ ngài là Boushin tái thế chăng.”
“Cứ giữ lời khen đó cho đến khi ta thành công đi. Giờ thì, đi chuẩn bị ba con Golem gỗ mà ta đã tạo ra từ hôm trước ấy.”
“Cả ba con luôn à? Nhưng còn việc phòng thủ ở lâu đài Ashtaroth thì sao thưa ngài?”
“Eve, nếu khả năng phòng thủ của Lâu Đài Sabnac hiện giờ ở mức 5 thì em nghĩ ở lâu đài Ashtaroth là bao nhiêu?”
“Nếu tính luôn cả ngài, thưa chủ nhân, là 4. Còn không thì nó sẽ là 1 ạ.”
“Vậy thì nó cũng có thể là con số 0 luôn rồi. Thêm một chút vào con số 0 cũng chả thay đổi được gì. Nên lo lắng về việc đó cũng chả có gì có lợi cả.”
“…”
Eve thì câm nín luôn rồi.
Chuyện tôi vừa nói nghe có vẻ táo bạo đấy, nếu không gọi là liều lĩnh đến liều mạng.
Nhưng mà, nêú tôi muốn đi tấn công một kẻ địch mạnh hơn, tôi cần phải toàn tâm toàn ý tập trung vào việc đó.
Sabnac và Bá Tước Ismalia muốn chiếm lấy lâu đài của tôi, nhưng chúng hiện giờ đang đấu đá ở ngoài cánh đồng kia rồi.
Bọn chúng có vẻ đang bất phân thắng bại, và tôi có thể cảm thấy được rằng cuộc chiến sẽ kéo dài nữa đây. Và họ cũng chả làm được gì kể cả khi tôi rời khỏi lâu đài của mình. Nhưng Eve vẫn còn khá lo lắng.
“Nhưng nếu cả hai bên để ý chúng ta thì sao? Lâu Đài Ashtaroth sẽ thất thủ mất.”
“Cũng không phải là bất khả thi, đúng vậy. Nhưng ta vừa mới bắt đầu từ sô 0 gần đây thôi. Nếu ta trở lại điểm khởi đầu vào lúc này cũng chả xi nhê gì với ta cả.”
Tôi trả lời và Eve cúi đầu.
“Đúng là một cách nhìn xa trông rộng”
Cô bé cười nhẹ.
Khi Eve đi gọi mấy con golem gỗ, tôi lại dùng cái chai Klein để triệu hồi thêm một vài quái vật nữa.
Kể cả khi tôi và lũ Golem đã dư sức để đánh chiếm lâu đài, chúng ta sẽ cần thêm lính để mang nguyên liệu từ nhà kho về nữa chứ.
Những con quái thấp nhất là đủ rồi.
“Giờ thì…mọi thứ diễn ra rất ăn khớp đến tận bây giờ. Nhưng ai biết được nếu chúng ta có thể chọc thủng Lâu Đài của Sabnac hay không. Cho nên là mình sẽ phải sử dụng tất cả binh lính mà mình có mới được.”
“Ngài cũng sẽ tham chiến ạ, thưa chủ nhân?”
“Đó là ý định của ta.”
“Nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra với ngài thì sao ạ?”
“Không vấn đề gì. Điểm yếu của ta là cái lõi của tòa lâu đài này. Và ta đang để mặc nó ở đây. Vấn đề không phải là nơi mà ta sẽ chiến đấu. Ta hoặc là chiến thắng hoặc là chết thôi.”
“…Nếu như ngài đã quyết tâm đến vậy, thì em sẽ không cản ngài ạ. Nhưng mà, làm ơn hãy đưa em theo ạ.”
“Ta cũng muốn nhâm nhi vài tách trà trên chiến trường lắm nhưng ta e là không có thời gian đâu.”
“Vâng ạ, em có thể rót trà trên chiến trường, nhưng đó không phải là tất cả những gì em có thể làm. Em có kĩ năng ‘Chiến lược’ có thể giúp cho ngài nhiều lắm ạ.”
Cô bé tiếp tục.
“Mặc dù vẻ ngoài của em trông như thế này, nhưng em là quỷ tộc. Em cũng có thể chiến đấu. Nếu cần thiết, em sẽ sẵn sàng bỏ mạng trên chiến trường ạ.”
Cô bé liền rút ra con dao từ cái túi.
“…Nếu em đã năn nỉ đến thế thì em có thể đi theo. Nhưng đừng có lãng phí tính mạng của em đó. Ta vẫn chưa được tận hưởng loại trà nào ngon hơn của em từ lúc mới đến thế giới này đâu. Có lẽ ta sẽ không còn được nhấm nháp một tách trà ngon nữa nếu như em hy sinh đấy.”
Nghe những lời này, má cô bé có hơi ửng hồng lên một chút.
“Vậy thì em sẽ tiếp tục pha những tách trà thật ngon cho chủ nhân nhé.”
Cô bé thề với lòng mình.
Sau đó, em ấy đưa vũ khí cho tụi Skeleton mà cô bé đã tập trung lại và bắt đầu đưa ra mệnh lệnh.
*-*-*-*-*-*-*
Mr. Kuro
*-*-*-*-*-*-*