Trong khi các kĩ sư Skeleton và bọn Orc đào cái hào xung quanh lâu đài thì tôi tập trung vào việc nâng cấp cho lực lượng của mình.
Như dự đoán, đa số nguyên liệu mà chúng ta đã đoạt được từ nhà kho của Sabnac đều chứa những vật liệu có thể hữu ích trong việc tạo ra những con Kobold.
Và những con ma thú khác nữa.
Tôi tự hỏi tại sao và Eve trả lời ngay.
“Sabnac được mệnh danh là Quỷ Vương của quái thú. Cho nên hắn ta có thu gom nguyên liệu để tạo ra chúng thì điều đó cũng là lẽ tất nhiên thôi ạ.”
“Ta hiểu rồi.”
“Vâng. Cơ thể của Sabnac có thể giống với con người nhưng hắn có cái đầu của một con sư tử. Hắn đôi lúc còn được gọi là Vua Sư Tử nữa ạ.”
“Cái tên đó khá ngầu nhỉ.”
“Thật sự mà nói thì hắn ta khá mạnh. Trong khi quân đội của hắn bị đánh giá ở mức trung bình vì hắn không giỏi về khoảng ma thuật cho lắm, nhưng hắn không thể nào là Quỷ Vương hạng F được nếu hắn được đánh giá với chiến lực riêng của hắn như một chiến binh ạ.”
“Ta hiểu rồi. Vậy hắn chỉ là một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển thôi à. Hắn chỉ có thể dựa vào thể lực của bản thân hắn thôi sao.”
“Nói ngắn gọn thì vâng, đúng vậy ạ.”
“Vậy thì chơi đùa với hắn một chút cũng hợp lí chứ nhỉ.”
“Ngài đang suy tính gì ạ?”
“Phải. Nhưng bây giờ, đưa bản đồ này cho các kĩ sư của ta cùng với những lời chỉ dẫn này ngay.”
“Đây là…!?”
Eve nhạy bén đến nỗi hiểu rõ tôi đang nghĩ đến gì ngay lập tức.
“Dạ vâng thưa chủ nhân. Dù có là móng vuốt của con sư tử cũng chẳng thể nào chạm đến ngài được.”
Cô bé khẳng định.
“Cứ để đấy cho đến khi thành công đã nhé. Có nhiều thứ phải chuẩn bị sẵn sàng lắm đây.”
Kể cả khi Sabnac là một Quỷ Vương hạng F đi chăng nữa, thì đó vẫn chỉ là cách so sánh giữa hắn và những tên khác thôi. Lực lượng của hắn vẫn còn cách khá xa so với lực lượng của tôi nhiều lắm.
Và thế là tôi sẽ phải dùng chiến thuật mà một kẻ yếu đuối như tôi phải sử dụng.
“Từ cuộc đột kích mới đây và với những gì mà em vừa nói cho ta biết, ta chắc chắn kẻ thù của chúng ta bao gồm quái thú là đại đa số. Cho nên chúng ta sẽ phải triệu hồi những con ma thú có thể chống lại lũ quái thú kia.”
“Một ý kiến hay ạ”
“Quái thú thì khá là nhạy bén và có thể lực cao, nhưng đòn tấn công của chúng chỉ chủ yếu là những đòn vật lý mà thôi. Những con mà biết dùng ma thuật cũng không nhiều lắm đâu. Nên ta đang nghĩ là lập một đơn vị bao gồm Ghost và Wraiths vì chúng không bị ảnh hưởng gì từ những đòn tấn công vật lý ấy.”
“Rất tốt thưa chủ nhân.”
Và thế là Eve mang đến những nguyên vật liệu tối ưu để tạo ra những bóng ma như vậy. Với ngần này nguyên liệu, tôi có thể tạo ra chừng 20 con Wraiths miễn nhiễm với đòn vật lý.
Độ hiếm: Bạc
Chủng tộc: Bóng ma, Wraith
Nghề: Ma pháp sư
Chiến lực: 211
Kĩ năng: Miễn nhiễm vật lí, Lời nguyền chết chóc.
Đấy là khả năng của chúng.
“Bây giờ cuộc chiến sẽ nghiêng về một bên rồi đây.”
Eve nói với phong thái lạc quan. Nhưng tôi liền phủ nhận nhanh chóng.
“Không. Mặc dù hắn có ít ma pháp sư hơn chúng ta nhưng hắn vẫn có chúng trong đội hình của hắn. Và ta chắc là sẽ có nhiều loại vũ khí được phù phép rồi đây. Ta có thể thất bại nếu ta chỉ dựa vào bọn Wraith đấy.”
“Em đã hiểu ạ.”
“Và cho nên ta sẽ triệu hồi thêm một vài quái thú mạnh nữa”
Như tôi đã nhắc trước đó, tôi đã sở hữu khá nhiều nguyên liệu liên quan đến quái thú trong chiến lợi phẩm của chúng ta. Tôi nghĩ là sẽ kết hợp chúng lại rồi triệu hồi một con thật bá đạo mới được.
Mặc dù nó không thể nào so sánh được với tên Sư Tử kia, nhưng với một con ít nhất là có thể giết được tụi Kobold và Warcat bằng một tay cũng đủ làm tôi hài lòng rồi.
Để có thể triệu hồi một thứ cấp cao hơn những tên khác, tôi quẳng tất cả nguyên liệu lấy được từ Sabnac vào cái nồi và truyền ma thuật vào nó.
Ma thú được sinh ra từ đây chính là Ma sói khét tiếng lẫy lừng. Ma sói. Một loại ma thú bán nhân có tên gọi khác là Lycanthrope. Con ma thú này có lông bao phủ và một cái đầu sói. Đây là một trong những chủng tộc cao cấp giữa những loài quái thú khác. Và chỉ số của nó cũng đủ để lọt vào loài cao cấp rồi.
Độ hiếm: Vàng
Chủng tộc: Quái thú, Ma Sói
Nghề nghiệp: Chiến binh
Chiến lực: 591
Kĩ năng: Khứu giác nhạy bén, Tăng tốc chữa thương
Những chỉ số này cao hơn những con ma thú mà tôi đã triệu hồi trước đó. Đúng là may mắn thật vì tôi có thể triệu hồi cả 10 con cùng lúc luôn.
Và vẫn còn một chút nguyên liệu còn thừa nên tôi lấy nó để triệu hồi yêu tinh và Orc luôn. Sau đó thì quân đội Ashtaroth cũng đã hoàn chỉnh.
Giờ thì khoảng cách giữa tôi và Sabnac cũng không còn xa lắm về mặt chất lượng lẫn số lượng. Eve mỉm cười khi tôi nói điều này.
“Vậy thì chiến thắng của ngài đã được đảm bảo. Nếu quân đội của cả hai bên đều ngang tài ngang sức, vậy thì vấn đề còn lại là kĩ năng lãnh đạo mà thôi. Và em tin rằng ngài có thể đánh bại hắn theo cách đó.”
“Ta chỉ có thể hy vọng thôi.”
Tôi nói một cách nhẹ nhàng. Và rồi tôi quyết định tập trung bọn lính lại rồi huấn luyện chúng. Muốn binh lính mạnh thì phải huấn luyện trước đã, nếu không thì chẳng khác nào lũ ong vỡ tổ cả.
Chỉ đến lúc sau khi tôi đã tập hợp tất cả những con quái thú độc đáo của tôi lại và có thể chỉ huy bọn lính ấy như thể điều khiển tứ chi của mình thì lúc đó mọi chuyện mới dễ thở hơn nhiều.
Cho đến lúc đó, tôi luôn phải trong tình trạng sẵn sàng và không bao giờ lơ là cảnh giác. Và thế là ngày qua ngày dần trôi qua trong khi tôi lập kế hoạch để đối phó với Sabnac. Mặc dù bọn tôi đã sử dụng hết sạch sành sanh đống nguyên liệu cuỗm được từ hắn, tôi sực nhớ ra vẫn có một thứ gì khác.
Bọn tôi không những đoạt được nguyên liệu mà còn có cả kho báu nữa.
Phần lớn được trữ trong kho an toàn của lâu đài, vì nó có thể được sử dụng để mở rộng lâu đài trong tương lai. Nhưng đống châu báu đó lại không thể chuyển sang tiền mặt được.
Tôi cũng không muốn vứt bỏ phần kho báu đó, và tôi cũng băn khoăn là phải làm như thế nào, thế nên là Eve đề xuất cách sử dụng cho nó.
“Thưa chủ nhân, có phải thứ ngài đang nhìn là kiếm Nhật phải không ạ?”
“Kiếm Nhật ư…?”
Tôi đáp theo bản năng, nhưng thật ra thì tôi cũng không ngạc nhiên gì cho lắm.
Một lưỡi kiếm dạng cong, mang theo vẻ lấp lánh nghệ thuật. Nó khá giống với những thanh kiếm đã xuất hiện trong kí ức của tôi.
Phải, tôi đã lấy lại được những kí ức về việc nghiên cứu những loại vũ khí năng và tôi khá là hứng thú với nó. Tôi tin rằng tôi đã từng muốn tạo ra bản sao từ một trong những loại kiếm này.
Tôi không nghĩ rằng sẽ có lúc tôi lại có thể làm được điều đó, nhưng tôi khá chắc rằng đây chính là một thanh Katana luôn.
Và tôi liền hỏi Eve.
“Eve, loại kiếm này có tồn tại ở thế giới này à?”
“Em có nghe đồn rằng chúng đến từ hòn đảo phía Đông. Có một vài thanh kiếm Nhật đôi lúc lẫn lộn vào hàng xuất khẩu của họ ạ. Quý tộc từ phương Tây đôi lúc vì sở thích nên sưu tầm chúng như một tạo tác nghệ thuật. Thậm chí còn có một vài Quỷ Vương còn sử dụng chúng để chiến đấu nữa.”
“Ra thế. Nhưng thanh kiếm này không phải từ thế giới này đâu…”
Tôi tuyên bố.
“Từ đâu mà ngài kết luận như vậy ạ?”
“Nó không có mùi của thế giới này. Có lẽ ta có hơi nhạy cảm với nó vì ta là người ngoài thế giới này. Ta có thể nhận ra sự khác biệt giữa các nguyên liệu từ nhiều quốc gia khác nhau. Phải, ta chắc chắn về điều đó. Thanh kiếm này đến từ thế giới khác.”
“Rất ấn tượng. Vậy thì đó là thứ đã trôi nổi đến đây rồi.”
“Trôi nổi?”
“Có rất nhiều cổ vật đã trôi nổi từ thế giới khác để đến đây. Đa số chúng đều rất là mạnh mẽ, và sở hữu những cổ vật như thế được coi là biểu tượng của địa vị đối với nhiều người khác.”
“Ra thế. Cho nên tên Vua Sư Tử kia cũng có một cái à.”
“Em tin là vậy. Việc một Quỷ Vương mang một cổ vật hùng mạnh như thế nào cũng chẳng có gì lạ.”
“Chà, thanh kiếm này trông có vẻ khá mạnh, nhưng chỉ với một đường vung kiếm…”
Đấy sẽ là một câu chuyện khác nếu thứ này được sản xuất hàng loạt và cho binh lính sử dụng nó. Nhưng dù có là gì chăng nữa, nó cũng chẳng có giá trị gì đối với tôi ngoài việc nó là một cổ vật mà thôi.
Tôi nói như thế và Eve trưng ra một trong những nụ cười hiếm hoi của cô ấy.
“…Có một việc mà ngài vẫn chưa biết đến ạ.”
Cô bé nói.
“Và việc đó là?”
“Những cổ vật “trôi nổi” như thế này cũng có thể sử dụng như nguyên liệu triệu hồi ạ. Nếu ngài đặt nó vào trong bình Klein, ngài có thể triệu hồi linh hồn của chủ nhân nó. Đây được gọi là Triệu Hồi Tâm Linh ạ.”
“Vậy ta cho rằng nó sẽ khác với triệu hồi ma thú bình thường phải không.”
“Chính xác ạ.”
“Ra thế. Rất thú vị. Được rồi vậy ta sẽ thử xem sao.”
Tôi đang định cho thanh Katana vào trong vạc, nhưng Eve lại nhìn tôi một cách lo lắng. Tôi thắc mắc.
“…Triệu Hồi Tâm Linh đúng thật là sẽ gọi đến một Anh Hùng từ thế giới khác, nhưng những anh hùng này sẽ có ý chí riêng của họ. Có khả năng họ sẽ bất tuân người đã triệu hồi ạ.”
“Ta hiểu rồi. Phải, đó cũng là một khả năng. Nhưng nếu điều đó xảy ra, nó chỉ chứng minh là ta không đáng là một Quỷ Vương có đúng không? Làm sao ta có thể vươn lên tận trời xanh nếu ta không thể thuần phục một Anh Hùng cơ chứ.”
Eve nghe những lời này và cảm động đến ra nước mắt luôn kìa.
“Dạ vâng ạ thưa chủ nhân,” Cô bé đáp lời.
Đúng là con bé này lúc nào cũng đề cao chủ nhân quá rồi, nhưng tôi muốn loại bỏ lí do khiến cô ấy lo lắng càng sớm càng tốt.
Tôi không rõ mọi chuyện sẽ như thế nào, nhưng mặc kệ sự đời và tôi liền cho thanh kiếm với dòng chữ ‘Izuminokami Kanesada’ được khắc trên nó vào cái vạc.
*-*-*-*-*-*-*
Mr.Kuro
*-*-*-*-*-*-*