Xuyên lưỡi kiếm qua thân người gầy gò, cậu xoáy sâu vào vết thương.
Mũi kiếm như truyền cho hắn cảm giác của sợi dây sự sống sắp đứt lìa.
Trước hơi thở khò khè đang yếu dần đi của kẻ đó—,
“Nói thế này chắc ông không tin đâu, nhưng mà nè.”
“Tại… sao…?”
“Với tôi thì Pete-san là kẻ dễ ưa nhất trong cái đám không giống người kia đấy.”
Hai mắt kẻ kia mở to vì ngạc nhiên, tuyệt vọng nhìn xuống đôi nhãn cầu đen kề sát mặt hắn.
Vẻ kinh hãi vẫn còn đó, cơ thể hắn dần đổ ngửa và tách khỏi lưỡi kiếm. Theo đà Subaru bước lùi ra sau, cậu hít thở thật sâu.
Dưới chân cậu, là Petelgeuse Romanee-Conti nằm trong bể máu.
Tim của Petelgeuse đã thủng một lỗ dưới ban tay của Subaru, hắn chết dần chết mòn.
“Để đến được đây tôi đã phải tốn biết bao thời gian công sức không biết. Tên giả điên như ông cũng cẩn trọng ghê ha. Thật đấy, thằng này đã bế tắc rất nhiều lần.”
“Ngươi… nói… cái quái… gì… vậy…?”
“Đang nói về việc tôi thử và thất bại bao nhiêu lần mới được thế này đấy. Không, kế hoạch của tôi không sai sót nhưng quân át chủ bài lại quá hên xui. Quả thực, tôi nhẹ nhõm lắm đây.”
Ép sức tàn vào tứ chi đã không còn nghe lệnh, Petelgeuse bò lê trên đất. Tuy nhiên, hắn không còn chút sức lực nào để đứng lên và đánh trả
. Chỉ còn biết bò cật lực để trốn khỏi lưỡi hái của tử thần.
Nhưng Subaru không cần phải động thủ, vì sinh mạng của Petelgeuse không còn dài.
“Lúc đầu, khi không thể thấy Cánh Tay Vô Hình tôi đã rất hoảng loạn.
Đám Ngón Tay của ông cũng gây ra không ít rắc rối… Bây giờ, tôi có cảm giác mình vừa hoàn thành một việc gì lớn lao lắm ấy.”
“Hựựự… ựựự…”
Máu chảy ra cũng chính là mạng sống của Petelgeuse dần bị rút cạn.
Nhìn dòng máu tràn trề như suối không có dấu hiệu ngừng lại, Subaru tiết lộ mọi thứ với vẻ mặt của một kẻ chủ mưu.
Những Cánh Tay Vô Hình bất khả thị và đen ngòm.
Bề tôi thân cận của Petelgeuse, và cũng là những cơ thể dự phòng của hắn, các Ngón Tay.
Và khả năng chiếm đoạt những cơ thể đó, thứ Phép Nhập Hồn giúp hắn kéo dài sự sống.
Tận dụng cả ba điều trên, Petelgeuse đã trở thành bức chân dung cho “sự siêng năng” hắn tôn sung và dồn Emilia và bước đường cùng.
Để tới được đây, cậu đã tốn tới hơn bốn trăm lần thử và thất bại.
“Thế cho nên, ông là người tôi trò chuyện cùng nhiều nhất trên đời đấy. Nói thế này hơi ích kỉ, nhưng đôi lúc tôi đã ngỡ ông là một người bạn vậy. Theo dõi ông đi từng bước đến mục tiêu đã định, rồi tung ra toàn bộ những quân bài tôi có, tôi đang xúc động lắm đây.”
“Ngươi… đang… nói cái gì, nói cái gì, nói cái gì nói cái gì nói cái gì nói cái gì nói cái gì!!!!!!!”
Hắn nén cơn phẫn uất thành sức mạnh để dồn vào cơ thể nằm trên giới sinh tàn. Bòn rút sức sống từ tận linh hồn, tên Petelgeuse hấp hối nâng nửa trên mình lên.
Hắn khạc ra máu — theo đúng nghĩa đen, máu tràn ra từ miệng, Petelgeuse trừng con mắt nổi ven đỏ quay lại lườm Subaru,
“Tên bội tín! Kẻ phản đồ dám vứt bỏ sự sủng ái của Phù Thủy! Ngươi không thể, không thể, được THA THỨ!!”
Petelgeuse rú lên, vờn cánh tay nhuốm máu.
Hắn không định dùng Cánh Tay Vô Hình. Cánh Tay Vô Hình mà có thể nhìn thấy được thì chỉ như vô dụng. Thứ Petelgeuse đang cố làm là—
——Điều kiện để Tinh Linh Tà Ác Petelgeuse Romanee-Conti có thể chiếm hữu cơ thể khác.
Quá trình chiếm hữu cơ thể của kẻ có bản chất là một Tinh Linh Thuật Sư.
Chỉ duy nhất một người ở đây là thỏa mãn điều kiện đó—,
“Cơ thể ngươi… giờ là—!!”
“Của ta”, là những gì Petelgeuse định nói, nhưng Subaru chỉ khẽ thở dài.
Cậu ung dung bước tới và đá vào gương mặt quyết tử của hắn. Răng cửa bay đi sau cú đá toàn lực, Petelgeuse say sẩm mặt mày.
Hắn đã không thể chiếm hữu cơ thể mà đáng lẽ ra hắn đã chiếm hữu được.
Câu trả lời không được thể hiện qua lời nói, mà đến từ cánh tay trái đang giơ lên của Subaru — một đốm sáng nhỏ yếu ớt hiện ra.
Đây gọi là Tiểu Tinh Linh.
Một dụng cụ dễ thương có nhiệm vụ soi sáng những đường tối đã lập giao ước với Subaru, kẻ có bản chất là một Tinh Linh Thuật Sư.
Tinh Linh Tà Ác Petelgeuse chỉ có thể sử dụng Phép Nhập Hồn lên những Tinh Linh Thuật Sư chưa lập giao ước. Ai mà đếm được số lần chết Subaru đã đánh đổi chỉ để biết được điều kiện đó.
“Đây là ba ngày dài nhất trong cuộc đời tôi. Tuy là với ông, chúng ta quen nhau chưa được mấy lâu, nhưng…”
“Natsuki Subaruuuu!!”
“Cũng vì ông đã nhắm vào Emilia. —Tự làm tự chịu cả thôi.”
Petelgeuse hét lên một tiếng căm thù, nhưng Subaru chỉ dửng dưng đá vào ngực và vung kiếm xuống đầu hắn. Lưỡi kiếm tàn nhẫn đi qua hộp sọ, thọc sâu vào não bộ cũng như mạng sống của Petelgeuse.
Tiếng giãy chết chối tai ngừng lại, Subaru dồn sức nặng lên thanh kiếm cho đến khi mũi kiếm ghăm xuống mặt đất, cậu thở hắt ra.
Khoảnh khắc tuy ngắn ngủi, nhưng với cơ thể tưởng như dài đằng đẵng, cuộc chiến sống còn với Petelgeuse đã hạ màn.
Tràn ngập cơ thể cậu là hỗn tạp cả cảm giác thành công lẫn sự mỏi mệt muốn quỵ xuống.
“Ai da? Xem chừng bên này cũng xong rồi đó hả?”
Sau một khoảng lặng, thì một giọng nói cất lên nói với Subaru.
Cậu quay đầu lại, thì thấy một cái bóng khổng lồ — con thú lông đen với đầu sư tử và bốn chân hung bạo đang tiến lại gần.
Tất nhiên, đang nói với cậu không phải là con thú. Mà là cô bé cưỡi trên lưng nó, nhìn Subaru bằng ánh mắt không hợp với tuổi của cô.
“Ừ, xong cả rồi. Em giúp anh nhiều rồi, Meili.”
“Không có gì mà. Anh đã trả công đàng hoàng, chưa kể chị Elsa còn mắc nợ anh trai nữa. Nhưng có được không đó? Mấy người này không phải bạn của anh sao?
“Còn phải xem xét. Nếu ổng không định giết anh vào lúc cuối thì anh đã xem ông ta là một người bạn hơn tuổi rồi, đằng này ông ta đã định giết anh. Đáng tiếc là anh không thể xem ổng là bạn nữa?”
Chùi máu dính trên má bằng tay áo, Subaru nhún vai với cô bé Meili. Nghe vậy, Meili vuốt cằm,
“H—ừm. Vậy tức là, vì em không cố giết anh nên với anh em cũng có thể xem là bạn bè?”
“Nói kiểu đó cũng phải. Anh và em là bạn của nhau, Meili ạ.”
“Dê, hay quá. Cộng thêm cả nhóm Petra-chan thì em có rất nhiều bạn luôn nè.”
Ngồi trên đỉnh lưng con thú, Meili vỗ tay phấn khích và đu đưa vai. Thái độ trẻ con của cô bé khiến Subaru nhướng mày, cậu ngạc nhiên khi cô có thể nói về bạn bè một cách ngây thơ như vậy.
“Hê, đúng là không đoán nổi. Nói là nói vậy nhưng em có bạn thật không đó?”
“Có chứ. Tuy là bọn họ bị giết hết cả rồi.” ( Mọi người biết vụ gì rồi đó =]]] )
“——.”
Meili khẽ cười nói, không một chút mặc cảm tội lỗi.
Giết rồi, tức là có liên quan đến công việc. Cậu còn tưởng Meili ít ra còn có phần trẻ con, cơ mà tính cách của cô bé hỏng nặng rồi.
Thì, là bởi cô bé là chị em của Elsa cơ mà.
“Dẫu sao cũng nhờ có Meili hỗ trợ nên anh mới làm được những việc mình không thể. Không thì anh đã không diệt sạch được đám Ngón Tay ẩn mình quanh đây rồi.”
“Không sao không sao. Nhưng sao anh lại phải nhất thiết thuê bọn em? Anh có thể chọn nhiều phương án đúng đắn hơn, như các kị sĩ trong vương quốc chẳng hạn?”
“Làm thế mục đích của anh sẽ không lộ ra ngoài.”
“Mục đích?”
Meili nghiêng đầu, cố dò xét suy nghĩ của Subaru. Nhưng Subaru không giải thích thêm, cậu chỉ nở một nụ cười vừa ý,
“Sau nữa là chuyện chỉ dành cho người lớn. Còn bé như Meili chưa cần phải biết đâu.”
“A! Mồ, sao anh lại xem em như con nít chứ! Anh trai làm sao cũng được, ứ cần biết ứ cần biết, ứ, cần, biết!”
Meili giận dỗi nói, con thú cũng gào lên như thể ảnh hưởng bởi sự tức tối của cô.
Phải cân thêm một con thú dữ nữa thì lớn chuyện mất. Giết Petelgeuse đã tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt, cậu không muốn kết thúc bằng thất bại ở đây.
Rồi bằng cách nào đó, Subaru cố hết cách này tới cách kia mới làm dịu được cảm xúc của cô bé Meili.
___________________________________________________
Vài ngày sau khi cuộc Vương Tuyển bắt đầu, tình trạng của Vương quốc Lugnica thay đổi đáng kể.
Đầu tiên, sự thay đổi lớn nhất chính là ứng cử viên sáng giá trong cuộc Vương Tuyển, Duchess Crusch Karsten, đã biến mất khỏi cuộc chiến — tuy là, chỉ riêng Subaru mới biết về tình trạng này.
Bởi, mọi dấu vết của người có tên Crusch đó đã bị xóa sạch khỏi thế giới, tan biến cùng với sự thật rằng cô ta đã từng tồn tại, tưởng như cô chưa từng hiện hữu trên đời.
Vì vậy, cuộc Vương Tuyển xem như vốn chỉ có bốn người, kí ức của những kẻ từng hậu thuẫn Crusch Karsten cũng bị sửa đổi theo, họ chuyển sang phục vụ cho những phe còn lại.
“Sương mù của Cá Voi Trắng kinh thật. Xóa sổ luôn cả những ghi chép về người khác.”
Bằng một cách nào đó nó lại không ảnh hưởng lên Subaru. Ấy thế nhưng, vì chính cậu không tự nhận thức được, nên sẽ rất rắc rối nếu tự nhiên mâu thuẫn với người khác khi nói chuyện.
Ước gì cậu quên phắt luôn cái tên Crusch Karsten ngu ngốc của cô ta luôn cho rồi.
Liều lĩnh thách thức một kẻ thù hùng mạnh rồi chuốc lấy cái chết, những kẻ như thế sẽ không thể có cơ hội trở về.
Người duy nhất có thể chính là Natsuki Subaru.
Cái chết của những kẻ kia sẽ trở thành một lời nhắc nhở cho cậu, để cậu không đi theo con đường mù quáng của bọn họ.
Và nữa, có một thay đổi khác có ý nghĩa to lớn chỉ với riêng Subaru.
Đó là—,
“Ứng cử viên Vương Tuyển, Emilia. Đã đánh bại kẻ tội đồ quấy phá thế giới trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, Giám Mục Tội Lỗi tượng trưng cho Lười Biếng của Giáo Phái Phù Thủy…!”
Cả vương quốc như sôi sục bởi tin tức đó, cậu nghe chừng tin này còn lan xa đến cả những quốc gia láng giềng.
Chính Subaru cũng phải ngạc nhiên trước sức mạnh của tin đồn, đó là thành quả sau khi Natsuki Subaru để Emilia thay mình nhận lấy chiến công mà cậu giành được sau hơn bốn trăm lần chết — qua việc thỏa hiệp với một gã hề ám muội hậu thuẫn cho cô.
Quả thực là, cuộc thương lượng để giao lại chiến công cho Emilia, cũng như thái độ của kẻ được gọi là bá tước đó phản ứng lại, đều là một canh bạc nguy hiểm không kém gì trừ khử Petelgeuse, nhưng—,
“Cái tên đó kinh tởm bao nhiêu thì cũng hiểu chuyện bấy nhiêu đó chứ.”
Bá tước Roswaal L. Mathers chấp nhận yêu cầu của Subaru, ưng thuận một cách dễ dàng, ngay sau đó gã đã tuyên bố việc đánh bại Petelgeuse là công của Emilia.
Tuy còn hơi ngờ vực thái độ của hắn, Subaru không có ý kiến gì về việc hắn làm.
Vốn, thế giới này luôn xa lánh Emilia vì một nguyên do chẳng đâu vào đâu. Vậy mà Roswaal vẫn trở thành người bảo hộ cũng như hậu thuẫn cô, đề cử cô cho cuộc Vương Tuyển.
Liệu đó đơn thuần chỉ là sự hiếu kì của hắn, hay hắn trông chờ vào khả năng một phần một vạn rằng Emilia sẽ lên ngôi, và hắn sẽ được hưởng lợi từ việc đó?
Một bằng chứng là việc hắn đã nhào người lên, nước dãi chảy đầy miệng khi nghe Subaru thừa nhận mình đã đánh bại Petelgeuse.
“Thôi kệ. Thích làm gì mặc xác ông, Bá tước-san. Miễn là ông đứng về phía Emilia, tôi cũng sẽ ở phe của ông. Như ý muốn của ông, Emilia sẽ là người kế thừa vương vị.”
Vì lí do đó, Natsuki Subaru sẽ tiếp tục cắn răng chịu đựng và tiếp bước với sức mạnh vượt qua “Cái chết” nắm trong tay.
Nhưng nếu lỡ như, tên Roswaal đó có kì vọng vô lí, hay suy nghĩ bẩn thỉu nào với Emilia, lúc đó thì—,
“Chỉ cần cắm thêm một bia mộ nữa trên con đường của Emilia thôi mà.”
Cho tới thời khắc đó, cậu vẫn sẽ hành động trong bóng tối và không để Emilia biết, nên những việc công khai nên giao phó cho Roswaal thì hơn.
Đổi lại, Subaru sẽ thực hiện tất cả những kế hoạch ngầm có lợi cho cô.
Cũng bởi thế cho nên—,
“Tôi đã mất công thu nạp. Nên sau này nhớ trả ơn tôi đấy, Ao-san.”
“——.”
Phía cuối hang động là một nhà tù cửa sắt vững trãi.
Giữa khoảng không lạnh lẽo bên trong là một người ăn vận bẩn thỉu bị trói buộc bởi các sợi xích. Trên đầu mọc một đôi tai mèo, và bộ đồng phục kị sĩ trắng ôm lấy cơ thể thanh tú của người thiếu nữ — ê không phải, đó là con trai mà.
Sau khi Petelgeuse mất mạng, Subaru tìm thấy người này khi đang cố xua đi làn sương mà Cá Voi Trắng để lại sau trận tấn công, và cậu đã mang “món dụng cụ” này về như một chiến lợi phẩm.
Nhưng tới giờ, cậu chưa có cơ hội để tận mắt chứng kiến tài năng chữa trị trong lời đồn của người mà cậu đặt tên là “Ao” (màu xanh) này. Trái lại, anh ta thậm chí còn không mảy may chữa trị những vết thương trên người, chỉ nhìn chăm chăm xuống sàn nhà tù và khóc thổn thức.
“…Ai đó, cho tôi biết. Cho tôi biết đi. Tôi, tại sao…? Điện hạ đâu rồi? Tôi, tại sao. Có ai đó. Chắn chắn phải có ai đó. Nếu không thì thật lạ. Nhưng mà…”
“Cơ mà mình vô phương rồi. Chắc phải mất kha khá thời gian với đằng này đây.”
Subaru gãi đầu, lấy từ trong ngực áo ra một cuộn giấy. Đó là tờ thông cáo công bố cuộc Vương Tuyển bắt đầu mà Subaru đã luôn mang kè kè bên mình.
Tờ thông cáo đã thay đổi so với những gì Subaru biết. Đáng ra có năm người, bây giờ ở đây chỉ thấy có bốn, đến cả mô tả cũng trở thành bốn người.
Vì sự tồn tại của Crusch Karsten biến mất, nên đến cả thứ này cũng bị thay đổi sao?
Nhưng cô ta vẫn tồn tại trong kí ức của Subaru. Tuy vốn không chú ý đến cô ta, nhưng cậu vẫn đọc đi đọc lại tờ thông cáo, tưởng như sắp làm nó thủng một lỗ đến nơi. Tên người kị sĩ hậu thuẫn Crusch Karsten là Felix Argyle.
Cũng chính là thuật sư trị thương Ao ở trước mặt cậu.
“Mình đã nghĩ khi ai đó bị sương mù của Cá Voi Trắng xóa sổ, kí ức của người khác sẽ bị chỉnh sửa sao cho không cảm thấy bất hợp lí, nhưng nhìn tình trạng này xem.”
“Ai đó, ai đó cho tôi biết đi… Điện hạ, điện hạ đang ở đâu? Điện hạ, cùng với ai…?”
“Khi kí ức về người đó đã lớn đến nỗi không thể thay thế, thì sẽ trở thành như vậy sao?”
Nếu một người mang một vai trò lớn trong việc hình thành tính cách của một người, thì khi người kia bị xóa sổ khỏi thế giới, nhân cách của kẻ đó sẽ sụp đổ.
Bởi vậy, Ao mới lâm vào trạng thái giống một con búp bê hỏng như hiện giờ.
Tiếc là, Subaru không biết làm thế nào để chữa lành trái tim đã vỡ nát đó.
Subaru chưa từng tiếp cận người đã luôn che chở cho tâm hồn của Ao. Giả như Subaru có muốn quay ngược thời gian, cậu chưa chắc mình có thể quay lại khoảng thời gian đó.
Thế nên, Subaru cũng không tài nào thấu cho được chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
“Dù sao cũng đã tốn công tìm một quân cờ mới. Ổn thôi. Tôi chắc chắn sẽ khỏa lấp khoảng trống trong trái tim anh.”
“Ai đó, làm ơn… cho tôi biết. Tôi, vì sao tôi…”
Ao không phản ứng lại với câu nói của Subaru.
Trông có vẻ bế tắc, nhưng Subaru không vội vàng, cậu định sẽ đầu tư thời gian cho anh ta.
Sức mạnh trị thương, một kị sĩ đã mất đi nơi nương tựa, không có nhiều dịp gặp được một quân cờ dễ thao túng đến vậy đâu.
Rồi, Subaru nói một cách chân thành từ tận trái tim,
“Lần này, tôi chắc chắn sẽ tìm ra phương pháp để anh không tự sát mà.”
Có đối mặt với cái chết bao nhiêu lần cũng được, cậu quả quyết.
(Còn tiếp)
*Arto: Có thể bạn sẽ thắc mắc vì sao trong anime lúc đó Subaru có một tinh linh ở bên nhưng vẫn bị nhập hồn, nhưng tinh linh đó chỉ trú tạm trong người Subaru chứ không hề lập giao ước nhé :v