Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 135: chương 135: minh hôn, sóng ngầm cùng minh vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG : MINH HÔN, SÓNG NGẦM CÙNG MINH VƯƠNG

Edior: Luna Huang

Tiểu tuyết theo bóng đêm từ từ nồng chìm càng rơi càng lớn, đập trên mặt băng lãnh.

Trước Dưỡng Tâm điện, sáu ngọn phong đăng lay động trong phong nguyệt càng lợi hại, thái giám dẫn đầu vốn là ở trước cửa vương thành chờ đón Bách Lý Vân Tựu lúc này đã đứng ở trước Dưỡng Tâm điện, có chút ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bách Lý Vân Tựu đang từ trong nhuyễn kiệu đi ra, “Vương gia, nhuyễn kiệu ngồi có thoải mái?”

Đợi hắn thấy Bạch Lưu Ly theo Bách Lý Vân Tựu cùng đi ra khỏi nhuyễn kiệu, lập tức khom người làm ra dáng dấp kinh ngạc nói: “Nô tài gặp qua Bạch gia chủ, Bạch gia chủ an hảo! Nô tài không biết Bạch gia chủ theo cùng, mong rằng Bạch gia chủ thứ tội!”

“Lý công công, ta còn tưởng rằng có Tào công công sẽ không còn gặp ngươi, không nghĩ tới còn có thể ở Dưỡng Tâm điện nhìn thấy ngươi, có phải là Tào công công không còn rồi, nên ta mới có thể gặp được Lý công công?” Bạch Lưu Ly nhìn Lý công công khom người cúi đầu, khinh xả khóe miệng châm chọc cười.

Chỉ thấy cổ của Lý công công cứng đờ, kèm theo thanh âm cũng có chút cứng ngắc nói: “Xin thứ cho nô tài ngu dốt, không có nghe hiểu lời của gia chủ.”

“Đi thôi Lưu Ly, nói vậy Vương Thượng đã không kịp chờ đợi muốn gặp nàng.” Bách Lý Vân Tựu nhìn lướt qua trên người Lý công công một mực cung kính, tiện đà xem như không thấy hắn, không dừng lại trước điện, thẳng đi đến cửa điện khép hờ.

Ai biết Bách Lý Vân Tựu mới bước ra hai bước, Lý công công cấp tốc ngăn trước mặt hắn, mặc dù vẫn là giọng nói một mực cung kính, cũng đã không phải là dáng dấp thấp kém, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn thẳng Bách Lý Vân Tựu, thanh âm âm u nói: “Vân vương gia, người mang bội kiếm diện thánh là muốn… Tạo phản sao?”

Thái giám cung nữ vây quanh nhuyễn kiệu trong nháy mắt dời đến xung quanh Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, trình viên hình dạng vây bọn họ ở trong đó, sắc mặt băng lãnh như khí giới, trong mắt tựa hồ chỉ cần thái giám dẫn đầu ra lệnh một tiếng liền tiến lên tru diệt bọn họ.

Bách Lý Vân Tựu bỗng ngừng cước bộ, sau mặt nạ răng nanh nhẹ nhàng vang trở lại cười thấp thấp lạnh lùng, “Phải thì thế nào?”

“Không phải, lại thế nào?” Bách Lý Vân Tựu cười nhẹ tiếng như quỷ quái ban đêm thường lui tới, trong lòng kẻ khác không hiểu một trận kinh hàn, chỉ thấy hắn đưa tay để nhẹ lên trên chuôi kiếm, muốn rút lại chưa rút.

Thái giám cung nữ chung quanh thấy thế, chưa thấy bọn họ cầm binh khí, lại thấy hai tay của bọn họ đều là bạch mang lóe lên, nghiêng về trước dương tay hướng Bách Lý Vân Tựu mà đến ——

Bách Lý Vân Tựu vẫn là vẫn duy trì động tác tay trái khẽ đặt ở trên chuôi kiếm chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ là đưa tay phải ra nhẹ nắm tay phải đang nhanh chóng giơ lên của Bạch Lưu Ly, Lý công công ở bên cười đến âm nịnh, mâu quang Bạch Lưu Ly lạnh lùng, cầm ngược tay chỉ có một chút ôn độ của Bách Lý Vân Tựu.

Trong tay hai mươi người bạch mang cắt hỏa quang lay động mà đến, bên tai Bạch Lưu Ly tựa hồ chỉ có tiếng cười nhợt nhạt thấp thấp của Bách Lý Vân Tựu, tay phải của nàng nắm tuyệt tình châm bị Bách Lý Vân Tựu nắm, thời khắc này nàng không biết trong lòng Bách Lý Vân Tựu đến tột cùng là nghĩ thế nào, chỉ là theo bản năng cầm ngược tay hắn mà thôi.

Nguy hiểm vây tới, chỉ nghe trong tiếng cười lãnh đạm thấp của Bách Lý Vân Tựu truyền đến nhàn nhạt nói, “Lưu Ly đừng sợ, ta nói rồi sẽ không để cho Lưu Ly tổn thương chút nào.”

Chỉ thấy hơn mười đạo mũi nhọn trong khoảnh khắc liền sắp xé nát hai người bọn họ thành từng mãnh, chỉ nghe binh khí cấp tốc huy qua tiếng ông động vang lên, tất cả phảng phất trong điện quang hỏa thạch, thái giám cung nữ kém mấy bước liền sắp xé rách Bách Lý Vân Tựu hai người nhất tề lùi lại mấy bước, hô hấp thoáng gấp!

Cùng lúc đó, bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu sinh ra ba đạo bóng người hắc sắc lưng hướng hắn, trong tay ba người cầm trường kiếm hiện lên ánh sáng lạnh, hộ Bách Lý Vân Tựu ở sau người, đúng là Thính Phong, Ám Dạ cùng với Ám Nguyệt!

Trong lòng Bạch Lưu Ly bỗng nhiên thật có loại cảm giác Bách Lý Vân Tựu đây là muốn tạo phản, chỉ là nếu nói là bốn người tạo phản chẳng phải là buồn cười sao, nghĩ như vậy không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười có chút sang sảng, chọc cho người xung quanh không khỏi đều hơi sửng sờ, đó là Bách Lý Vân Tựu tay nắm chuôi kiếm cũng không khỏi run một cái, thực tại không rõ trong lòng tiểu nữ nhân phía sau hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì, vì sao mà cười, nhưng lại cười đến sang sảng như thế?

“Lý công công, ngươi thấy qua người mang ba người tạo phản chưa?” Bạch Lưu Ly từ phía sau Bách Lý Vân Tựu đi lên trước, sóng vai với hắn, như cũ cùng hắn nắm tay, cười nhạo vừa tựa như vui đùa, “Nếu có, ta đoán người nọ tuyệt đối là một ngu xuẩn, Lý công công ngươi cảm thấy thế nào?”

Trên mặt Lý công công âm nịnh có chút da bị nẻ, chỉ nghe Bạch Lưu Ly nâng âm thanh hướng cửa điện hờ khép của Dưỡng Tâm điện nói: “, Hoàng cữu cữu, người là muốn Lưu Ly cả đời ở quả sao?”

“Ha ha ——” Chỉ nghe tam thanh nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh thanh tiếng cười không cao không thấp ở trong điện vang lên, thanh âm của môn trục chuyển động vang lên, cửa điện hờ khép mở, một thân minh hoàng Hạ Hầu Nghĩa chính buông hai tay của vỗ tay hoan nghênh xuống, nét mặt lộ dáng tươi cười hiền hoà tựa hồ suốt năm sẽ không thay đổi khi đối mặt với Bạch Lưu Ly, ánh mắt cấp tốc đảo qua Bách Lý Vân Tựu cùng với ba người Thính Phong rơi xuống Bạch Lưu Ly Bạch Lưu Ly, cười nói: “Hoàng cữu cữu làm sao nỡ để bảo bối Lưu Ly thủ tiết? Xem ra ——”

Hạ Hầu Nghĩa đưa mắt chuyển qua trên người Bách Lý Vân Tựu, dáng tươi cười chưa thay đổi, “Cuộc tỷ thí này Vân vương gia thắng.”

Bách Lý Vân Tựu không nói, ánh mắt của Hạ Hầu Nghĩa lại đang giữa lúc qua lại trên người Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly một đạo có chút xấu hổ cười cười, “Xem ra nếu trẫm nói tỷ thí, tựa hồ có chút làm điều thừa, Lưu Ly qua đây để hoàng cữu cữu nhìn một cái, đoạn ngắn thời gian bọn họ có chiếu cố tốt ngươi hay không, có trách hoàng cữu cữu không có nói với ngươi một tiếng trước hay không?” Như đối với tiểu oa nhi, Hạ Hầu Nghĩa vẫy vẫy tay Bạch Lưu Ly.

Bách Lý Vân Tựu chưa buông tay của Bạch Lưu Ly ra, Bạch Lưu Ly cũng nhẹ nhàng bấm lòng bàn tay hắn một cái, hắn lúc này mới buông tay, Bạch Lưu Ly thay đổi dáng dấp lãnh đạm ở bên mắt, cười khanh khách đi hướng Hạ Hầu Nghĩa, đúng là ôm lấy cánh tay của Hạ Hầu Nghĩa vô cùng thân thiết nói: “Lưu Ly biết hoàng cữu cữu là muốn vì Lưu Ly chọn một tướng công tốt với Lưu Ly cả đời, Lưu Ly lại sao trách hoàng cữu cữu? Vậy bây giờ —— hoàng cữu cữu có hài lòng không?”

Bạch Lưu Ly vừa nói vừa lắc lắc cánh tay của Hạ Hầu Nghĩa, rất giống một tiểu cô nương không rành thế sự, lúc nói chuyện không quên len lén nhìn Bách Lý Vân Tựu một mắt, nhìn lên lại như ngượng ngùng, là có chút ngượng ngùng có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Nhìn Bạch Lưu Ly bộ dáng tiểu nữ nhi, trong mắt Hạ Hầu Nghĩa từ cười có chút chìm, Bách Lý Vân Tựu cũng nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, tuy biết dáng dấp của nàng thời khắc này bất quá đều là giả bộ, nhưng vẫn là để hắn mắt lom lom, hắn chưa từng thấy dáng dấp hoạt bát có sinh khí của nàng như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên có một cái ý niệm chợt lóe lên, nếu nàng đối với hắn cũng đối với hắn cũng bộ dáng này sẽ thế nào? Nhiên ý nghĩ như vậy cũng lóe lên rồi biến mất, mặt dưới mặt nạ có chút hơi hồng, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.

“Kết quả tỷ thí hôm nay đã có, hơn nữa Lưu Ly cũng hướng về Vân vương gia, hoàng cữu cữu còn có thể không hài lòng?” Âm trầm trong con ngươi của Hạ Hầu Nghĩa rất nhanh biến mất, ngước mắt nhìn Bạch Lưu Ly đã khuôn mặt từ ái.

Nhiên, Bạch Lưu Ly vốn là e thẹn nụ cười đôi mắt bỗng nhiên đau thương, nhìn Hạ Hầu Nghĩa có chút muốn nói lại thôi nói: “Hoàng cữu cữu, lúc Lưu Ly tiến nhập địa giới Tố thành nghe thấy, Tiêu thiếu công tử hắn…”

Bạch Lưu Ly không có nói cho hết lời, mà là cắt đoạn, mâu hàm đau thương.

Chỉ nghe Hạ Hầu Nghĩa khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng có chút trầm trọng nói: “Chuyện này, hoàng cữu cữu sau này sẽ nói với Lưu Ly, ngươi cùng Vân vương gia đoạn đường này chạy về đế đô mệt mỏi, hoàng cữu cữu biết các ngươi trở về trước tiên tất là tới gặp hoàng cữu cữu, hoàng cữu cữu đã sai người chuẩn bị nước nóng cùng đồ ăn, Lưu Ly trước đi nghỉ đi, hoàng cữu cữu có mấy lời muốn cùng Vân vương gia nói một chút.”

Bạch Lưu Ly giả bộ không thôi nhìn thoáng qua Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy hắn chỉ là giơ tay lên nhẹ nhàng đỡ mặt nạ trên mặt, Bạch Lưu Ly nói “Hoàng cữu cữu cũng không thể chiếm hắn lâu.”, liền cười khanh khách theo sát tiểu thái giám phía sau Hạ Hầu Nghĩa ly khai, cũng xoay người trong nháy mắt nụ cười trên mặt tiêu thất hầu như không còn, thay vào đó là trầm trầm.

Hạ Hầu Nghĩa lại là hiền lành lại bất đắc dĩ cười cười, “Lưu Ly đây là bị trẫm sủng kiêu căng quen nói tới nói lui luôn luôn theo tâm tính, mong rằng Vân vương gia sau này thông cảm nhiều mới tốt.”

“Có thể thú được Lưu Ly vi thê là phúc khí của thần hạ.” Bách Lý Vân Tựu cung kính hơi cúi đầu.

“Một đường hồi đế đô, Vân vương gia nhất định là mệt mỏi, vào điện ngồi đi.” Tiếu ý trong mắt Hạ Hầu Nghĩa mất đi, cuối cùng nhìn Bách Lý Vân Tựu một mắt, xoay người.

“Đa tạ Vương Thượng.” Bách Lý Vân Tựu lành lạnh nhàn nhạt lên tiếng, nhấc chân đi vào trong điện.

Từ đầu đến cuối, không ai nhắc tới chuyện đã xảy ra ở mãng hoang chi lâm, cũng không có ai nhắc tới chuyện đã xảy ra trước điện, tựa như những chuyện kia chưa bao giờ phát sinh qua, nhiên ba người Thính Phong hộ chung quanh Bách Lý Vân Tựu cùng hai mươi thái giám cung nữ động cũng không động, làm cho một loại Hạ Hầu Nghĩa không phải là vương giả mà Bách Lý Vân Tựu không phải là thần hạ, thẳng đến Bách Lý Vân Tựu mại khai cước bộ, ba người Thính Phong mới đưa thu trường kiếm hồi vỏ kiếm, đi theo Bách Lý Vân Tựu lui vào Dưỡng Tâm điện, nhãn thần Lý công công âm ngoan hận không thể lúc này ngay trước điện giao thủ, thế nhưng Hạ Hầu Nghĩa không làm, hắn chỉ có thể mệnh hai mươi thái giám cung nữ hầu bên ngoài, bản thân vào trong điện.

Bạch Lưu Ly đã đi một khoảng cách chợt nghe thanh âm của cửa điện rất nặng khép lại, ngồi xổm xuống cước bộ quay đầu lại nhìn phía Dưỡng Tâm điện, chỉ thấy hai mươi thái giám cung nữ chia làm ngũ liệt thẳng tắp đứng ở trước cửa điện, Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng cầm,, quay đầu lại tiếp tục đuổi theo bước chân của tiểu thái giám trước mặt.

Dưỡng Tâm điện lớn như vậy, long đản hương nhàn nhạt tràn ngập, vốn nên đ chung quanh nhiên đăng điện các lúc này chỉ có hai ngọn, phân biệt đặt ở đối diện trên bàn trà, ánh nến hoàng lượng xuyên thấu qua chụp đèn chiếu trong điện, chỉ chiếu sáng không gian nhỏ, có chút âm trầm mờ nhạt.

Mà chỗ hắc ám vậy không có được ánh nến chiếu đến, tựa hồ yêu quái ngủ đông, tùy thời cũng có thể từ trong bóng tối chạy lại xé nát người.

Vào trong điện nét mặt Hạ Hầu Nghĩa không mỉm cười, không có ở ngồi xuống sau án ở bắc triều nam trường tượng trưng cho thân phận của hắn, mà là ngồi ở ghế thái sư bên trái giá cắm nến, Lý công công cung cung kính kính đứng ở phía sau hắn.

Mà Bách Lý Vân Tựu chưa được Hạ Hầu Nghĩa cho phép liền ngồi xuống ghế thái sư đối diện hắn, chút nào không kiêng kỵ đem huyền băng kiếm trong tay hắn đặt lên bàn, không thấy động tác của hắn bao lớn, đã thấy giá cắm nến trên bàn trà mạnh hoảng động.

Thính Phong, Ám Dạ cùng với Ám Nguyệt đứng ở trước mặt Hạ Hầu Nghĩa, đem kiếm để ở bên người, hướng Hạ Hầu Nghĩa quỳ một gối, cúi đầu ôm quyền cung kính nói: “Hạ quan Minh ti, Ám ti, Bí ti gặp qua Vương Thượng, Vương Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Tam ti hãy bình thân.” Hạ Hầu Nghĩa giơ tay lên một cái, giọng nói nặng nề.

“Tạ vương thượng.” Thính Phong ba người trăm miệng một lời, cầm kiếm đứng dậy, đứng ở phía sau Bách Lý Vân Tựu.

Trong đôi mắt của sắc nhọn của Lý công công bò lên trên vẻ kinh ngạc cùng đố kị, đây là ba trong tứ ti bên người Minh vương gia, trợ thủ đắc lực đắc lực nhất của Minh vương gia, thân phận không thua gì một quan viên tam phẩm.

“Vương Thượng, người muốn cùng thần hạ nói cái gì?” Không có tôn ti chi phân, không có quân thần chi phân, Bách Lý Vân Tựu cứ như vậy ngồi ở đối diện Hạ Hầu Nghĩa, đó là đến một tia thái độ cung kính cũng không có, chỉ có lạnh không sợ hãi trước sau như một, “Hay là Vương Thượng muốn cùng thần hạ giải thích chút gì?”

“Tào Quế dĩ hạ phạm thượng ý đồ hãm hại Minh vương gia, tội đáng chết vạn lần, việc này trẫm tất tự mình điều tra rõ.” Giọng của Hạ Hầu Nghĩa rất là lãnh, mặt đối mặt Bách Lý Vân Tựu không có thái độ quân vương, phản như hai thân phận địa vị bình khởi bình tọa, “Trẫm không biết Tào Quế lại có lòng muông dạ thú gan hùm mật gấu như vậy, có thể hãm Minh vương gia vào hiểm cảnh, là trẫm dùng sai người, cũng may Minh vương gia bình yên vô sự, bằng không Trạch quốc liền mất đi trí chi lực lượng.”

Không phải là Vân vương gia, mà là Minh vương gia, chứng minh lúc này Hạ Hầu Nghĩa cũng không phải là xem Bách Lý Vân Tựu là Vân vương gia trong mắt người, mà là ám chi Minh vương thế nhân không biết, Minh vương gia nắm trong tay ám chi lực lượng của Trạch quốc, cũng chỉ có thời điểm như vậy, hắn cùng với hắn, mới có thể ngồi đối diện nhau.

“Tào công công có thể thật có lòng muông dạ thú, chỉ là không biết. . . Tào công công nếu muốn giết thần hạ, là là có mưu gì đồ gì?” Bách Lý Vân Tựu cũng không trực diện Hạ Hầu Nghĩa, mà là cúi đầu một chút một chút vuốt ve vỏ kiếm của huyền băng kiếm.

“Trẫm cũng đồng cảm, phía sau thân phận, tất có người chủ sử.” Dần dần nhíu mi tâm, “Chỉ là người có thể đem nhãn tuyến xếp vào bên cạnh trẫm, thân phận tất nhiên không thấp.”

“Người đến Vương Thượng đều có thể lừa gạt được, thân phận địa vị ở Trạch quốc mà nói, tất nhiên là số một số hai.” Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên khinh che ngực ho khan vài tiếng, tuy là ho khan nhẹ nhàng, nhiên tiếng vọng âm u trong điện thính, có chút vị đạo đau đớn, Hạ Hầu Nghĩa trầm thấp ánh mắt theo động tác của Bách Lý Vân Tựu chuyển qua tim của hắn, tựa hồ có băng hàn ngưng tụ trong mắt hắn, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nói, “Thần hạ ở mãng hoang chi lâm còn gặp Mục gia chủ Mục Trì.”

“Mục gia chủ?” Chỉ thấy Hạ Hầu Nghĩa túc mi tâm quá chặt chẽ, giọng nói có chút hơi kinh ngạc.

“Lẽ nào Vương Thượng không phải là hoài nghi Mục gia, mới để cho Mục đại thiếu gia làm thẩm đạc đi theo Tiêu thiếu công tử, để cho Tiêu thiếu công tử dọc theo đường đi quan sát đến hắn?” Giọng của Bách Lý Vân Tựu xông vào một chút kinh ngạc, “Lẽ nào Vương Thượng không phải là bởi vì chứng cứ mười phần, cho nên mới mượn Tiêu thiếu công tử bức Mục phủ.”

Nhãn thần Hạ Hầu Nghĩa khôi phục bình thường, giọng nói cũng khôi phục bình thường, “Đúng là như thế.”

“Đã như vậy, chuyện còn lại liền giao cho thần hạ điều tra đi.”

“Việc này liên quan đến Minh vương gia, cũng quan hồ mệnh thế của Trạch quốc, gia chi Minh vương gia lần tỷ thí này đã là mệt nhọc, việc này vẫn là trẫm điều tra cho thỏa đáng.”

“Chính là bởi vì quan hồ thần hạ, thần hạ mới muốn đích thân điều tra.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ hoàn toàn không nể mặt Hạ Hầu Nghĩa, “Huống hồ, chuyện như vậy không vì thế nhân, từ trước đến nay đều là do Minh vương bộ tộc tra, nếu là giao cho người khác ta, sợ làm trễ nãi Vương Thượng xử lý đại sự triều cương, cũng là làm nghịch quy củ quyết định của thái tổ hay là đang, chuyện như thế thần hạ thành thật không dám để Vương Thượng tra, Vương Thượng vẫn là trong cung chậm đợi tin tức của thần hạ cho thỏa đáng.”

Bách Lý Vân Tựu vừa nói vừa vuốt ve chiếc nhẫn mặc ngọc trên ngón cái trái, Hạ Hầu Nghĩa trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu cũng biến hóa không ngừng, điện các trong bóng tối tựa hồ có cái gì rục rịch, Thính Phong ba người đều là không chậm rãi đem tay phải chuyển qua trên chuôi kiếm.

Đúng lúc này, Hạ Hầu Nghĩa khe khẽ thở dài, “Cũng tốt, thủy chung không thể vi phạm quy củ quyết định của thái tổ Vương Thượng mới đúng, như vậy việc này vậy làm phiền Minh vương gia rồi, tuy rằng Trạch quốc bây giờ là bá chủ của Diệu Nguyệt, thế nhưng trong tam đại thế tộc Bạch gia cùng Mục gia, nếu Diệu Nguyệt có đại chiến loạn khởi, lực lượng của tam đại thế tộc ắt không thể thiếu, nhưng hôm nay Mục gia lại. . .”

Hạ Hầu Nghĩa có chút tức giận một chưởng vỗ trên bàn trà, chấn đến giá cắm nến liên tiếp lay động, Bách Lý Vân Tựu cũng khinh lo lắng nói: “Vương Thượng chớ lo, đợi thần hạ tra rõ sự tình mới định luận, nếu thật là không thể sự thực, lấy thực lực hôm nay của Trạch quốc, không khó tìm ra thế tộc thay thế Mục gia.”

Hạ Hầu Nghĩa nghe lời của Bách Lý Vân Tựu, khóe mắt rụt một cái, như là bỏ quên nửa câu sau của Bách Lý Vân Tựu nói: “Vậy khổ cực Vân vương gia mau chóng điều tra rõ sự thực.”

Vốn nên mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt giương cung bạt kiếm, tựa hồ cứ như vậy hai ba câu trong đối thoại bình tĩnh của hai người ngủ đông, nhiên trong tay của ba người Thính Phong cũng đã là thấm mồ hôi lạnh thật mỏng, mà “Yêu quái” Ngủ đông trong bóng đêm làm sao cũng không phải như vậy.

Nhiên bọn họ lại biết, đây bất quá là tạm thời bình tĩnh mà thôi, không lâu sau, mạch nước ngầm chắc chắn vọt tới trên mặt đất, vương thành thậm chí toàn bộ đế đô thậm chí toàn bộ Trạch quốc sống trong cuồn cuộn, tựa như mới vừa rồi xung đột ngoài điện không bị nhắc tới, chỉ là không bị nhắc tới, lại không có nghĩa là ngày sau sẽ không binh qua va chạm.

“Thần hạ tự nhiên mau chóng.” Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh đáp ứng, tiện đà nói, “Tối nay kỳ thực thần hạ vội vã tới gặp Vương Thượng vẫn có có một chuyện quan trọng muốn cùng Vương Thượng nói.”

“Chuyện gì?” Trong mắt Hạ Hầu Nghĩa có hàn quang.

“Ngày mai thần hạ cùng Lưu Ly đại hôn, không biết Vương Thượng có nguyện ý thưởng quan giới lâm hay không?” Nói đến Bạch Lưu Ly, trong thanh âm lãnh đạm khinh du của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ mới có chút tiếu ý.

Hạ Hầu Nghĩa còn chưa kịp trả lời, ngoài điện đã có thái giám báo lại nói: “Vương Thượng, Tiêu đại phu nhân tại ngoại chờ, nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”

“Đêm tuyết như vậy, Tiêu đại phu nhân như thế nào đến?” Hạ Hầu Nghĩa giả vờ ngạc nhiên, “Đã chuyện quan trọng, liền mời đi.”

Cửa điện mở, gió lạnh nhào vào trong điện, Tiêu đại phu nhân thanh âm lạnh lùng hành lễ, đúng là quỳ xuống trước án của Hạ Hầu Nghĩa, tự tự như oán rồi lại như băng nói: “Thần phụ chi nhi dù chết, thế nhưng mong rằng Vương Thượng có thể làm, để Bạch gia chủ cùng thần phục chi nhi cử hành minh hôn!”

(Luna: Ay dô ay dô, chương sau hay nà :)

—— đề lời nói ngoài ——

Táo bón dường như con ngựa xong một chương này. . .

Thúc cả ngày hôm qua đều giãy giụa ở xe lửa ghế ngồi cứng thượng, con ngựa không được tự, ngày hôm nay rạng sáng một điểm mới đến gia, sở dĩ không có canh tân, ân hận.

Mặt khác, thúc đến nhà, ngày hôm nay canh , ngày mai bắt đầu liều mạng vạn canh, tạ qua không có vứt bỏ thúc của cô lạnh môn!

Truyện Chữ Hay