Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt, người này uống thuốc súng à? Tức giận ghê vậy?
Uất Cửu vừa nói ra thì hối hận.
Đối phương hỏi chuyện này, có lẽ chỉ muốn quan tâm gã, dù gã không muốn trả lời cũng không cần thiết hung dữ như vậy.
Gã mím môi dưới, muốn xin lỗi nhưng không thể hạ mình, dứt khoát đổi chủ đề.
“Cô ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi.”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Đi thôi.”
Uất Cửu gọi ông mập, trả tiền xong đứng dậy rời đi.
Suốt chặng đường hai người không nói gì.
Bầu không khí vô cùng im lặng.
Thấy sắp về đến Uất gia, Uất Cửu đột nhiên quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, sốt ruột hỏi.
“Sao cô không nói chuyện? Có phải cô giận ta không?”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Giận? Sao ta phải giận?”
Con người nàng ăn no dễ buồn ngủ, cộng thêm trời đã tối thế này nên nàng rất muốn ngủ, trong đầu nàng toàn nghĩ đến chuyện sau khi về phải ngủ ngay.
Bất chợt nghe Uất Cửu hỏi như vậy, nàng thật sự rất khó hiểu.
Uất Cửu lại cảm thấy nàng đang giận.
Gã cau mày nói “Ta thừa nhận giọng điệu vừa rồi của ta có hơi gay gắt, nếu cô cảm thấy thái độ vừa rồi của ta không tốt thì có thể nói thẳng với ta.”
Tiêu Hề Hề “Nói với ngươi rồi thì ngươi có sửa không?”
Uất Cửu không do dự trả lời “Không.”
Tiêu Hề Hề “……”
Thế ngươi còn nói cái vẹo gì?!
Uất Cửu “Dù cô có nói ra, ta cũng chưa chắc sẽ sửa, nhưng ít nhất có thể khiến cô thoải mái hơn, không ấm ức như thế nữa.”
Tiêu Hề Hề “Không hề, ngược lại sẽ còn ấm ức hơn.”
Không biết câu nói này đã chạm vào huyệt cười nào của gã, gã đột nhiên cong khóe miệng cười lớn.Tiêu Hề Hề “Ngươi cười gì?”
Uất Cửu “Thấy cô ấm ức, ta cũng muốn cười.”
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ người này đúng là một tên tâm thần, mạch não của gã rất khác với người thường.
Nàng ngáp một cái, nàng thật sự rất buồn ngủ.
“Vậy thì ngươi cứ đứng đây từ từ cười đi.”
Nói xong, nàng không do dự bước về phía trước.
Nàng phải mau đi ngủ, không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với gã.
Uất Cửu bước theo sau, khóe miệng vẫn cong lên, trong mắt có ý cười.
“Giang Thành Tài chỉ là một con cờ, chuyện mà hắn biết rất ít, dù ta hỏi tiếp cũng không tìm được manh mối hữu ích gì.”
Tiêu Hề Hề lười biếng đáp lại “Ờ.”
Uất Cửu “Dựa theo lời kể của Giang Thành Tài, đại khái có thể đoán được kẻ chủ mưu giết hại Uất gia là ai rồi?”
Sự tò mò của Tiêu Hề Hề bị khơi dậy.
Nàng đi chậm lại một chút, nhìn sang gã.
“Là ai?”
Uất Cửu cười càng tươi hơn “Cô đoán xem.”
Tiêu Hề Hề thật sự không biết tên này ở đâu ra lắm tật xấu vậy, cố ý khơi dậy tò mò của người ta rồi không chịu nói hết, đáng bị đánh!
Nàng lạnh mặt nói “Là Thiên Yển chân nhân.”
Nụ cười của Uất Cửu sượng lại “Sao cô biết?”
Tiêu Hề Hề đắc ý cười “Ngươi đoán xem.”
Nói xong, nàng sải bước về phía trước, không nhìn gã nữa.
Lần này đến lượt Uất Cửu gãi đầu, cảm thấy khó chịu.
Gã sải bước theo sau “Có phải cô biết manh mối nào mà ta không biết không?”
Tiêu Hề Hề vẫn chỉ có ba từ như vậy.
“Ngươi đoán xem.”
Uất Cửu “……”
Trước đây, khi gã nói “đoán xem” với người khác, gã luôn khiến họ tức không nói nên lời.
Chuyện này sẽ mang lại cho gã niềm vui khi trêu chọc người khác.
Nhưng bây giờ đến lượt gã bị trêu chọc, trong lòng gã chỉ thấy khó chịu.
Hai người trở lại nhà cũ Uất gia.
Mọi thứ trong nhà đều có sẵn, trong tủ còn có chăn ga gối đệm sạch sẽ.
Tiêu Hề Hề ngẫu nhiên chọn một phòng, dọn giường, cởi áo khoác, lăn ra giường bắt đầu ngủ.
Uất Cửu ở phòng bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc cô ta làm sao đoán được?
Sở dĩ Uất Cửu nghi ngờ Thiên Yển chân nhân là vì gã biết Thiên Yển chân nhân tuyệt đối không phải người tốt, thậm chí có thể coi là kẻ ác không từ thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích.
Một kẻ ác như vậy sao có thể vô cớ nhận nuôi một đứa con trai như gã?
Thiên Yển chân nhân đã nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi, trên danh nghĩa coi chúng như con nuôi, nhưng thực chất lão chỉ muốn lợi dụng chúng làm việc cho mình.
Uất Cửu trước đó cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng mình tình cờ gặp được Thiên Yển chân nhân rồi được nhận nuôi.
Nhưng sau khi biết quá trình người Uất gia bị hại, Uất Cửu dần nhận ra có gì đó không đúng.
Ngoài mặt người Uất gia bị tiểu công tử nhà huyện lệnh hại chết, nhưng bên trong còn có người khác thuận nước đẩy thuyền.
Ví như người thần bí mua chuộc Giang Thành Tài.
Người thần bí đó dường như đã đoán trước được Uất gia sẽ xảy ra chuyện nên mua chuộc Giang Thành Tài trước, bảo hắn lén bế tiểu thiếu gia vừa mới đầy tháng đi.
Còn cả chuyện ngày hôm đó người hầu trong Uất gia cùng bị đau bụng, Giang Thành Tài nói vì thức ăn không sạch sẽ, nhưng Uất Cửu lại nghi ngờ có người đã động tay vào thức ăn.
Rõ ràng có người đã âm thầm tính toán tất cả.
Người đó trước tiên khiến người hầu của Uất gia đau bụng, hành động trở nên chậm chạp.
Kế đó tìm cách dụ dỗ tiểu công tử nhà huyện lệnh đến Uất gia, để hắn và Uất gia xung đột.
Rồi lợi dụng cuộc xung đột này giết chết một nhà ba người Uất gia.
Cùng lúc đó, Giang Thành Tài lén bế tiểu thiếu gia rời đi bằng cửa sau.
Sau khi mọi chuyện hoàn thành, căn nhà cháy lớn.
Hủy thi diệt tích, hoàn toàn sạch sẽ!
Người âm thầm bắt Uất Cửu chắc chắn cảm thấy Uất Cửu có ích với mình, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Uất Cửu, mà Uất Cửu lúc đó còn nhỏ, chưa biết gì nên nhất định không chạy được.
Khi Uất Cửu bắt đầu có trí nhớ, gã đã được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi.
Liên kết mọi chuyện trước sau, suy nghĩ một lúc, người duy nhất hoàn toàn phù hợp với thời điểm gây án chỉ có Thiên Yển chân nhân.
Còn động cơ của Thiên Yển chân nhân ……
Ban đầu Uất Cửu cũng không biết, nhưng sau khi gặp chàng trai có khuôn mặt trẻ con, trong lòng đại khái đã có suy đoán.
Cha gã là đại tướng quân Tây Vực, hẳn là trong tay nắm binh quyền, là một nhân vật rất lợi hại.
Thiên Yển chân nhân dã tâm bừng bừng, lão không chỉ muốn trở thành Hoàng đế Đại Thịnh, thậm chí còn muốn sáp nhập các nước xung quanh, trở thành Hoàng đế thống nhất thiên hạ trước nay chưa từng có.
Lão đã cài nội ứng ở nước Thiên Đảo và nước Nam Nguyệt, phía Tây Vực đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Mà thân thế của Uất Cửu đã trở thành con cờ tốt để lão khống chế Tây Vực.
Uất Cửu có thể suy đoán những chuyện này dựa trên hiểu biết đầy đủ của gã về Thiên Yển chân nhân.
Nhưng Tiêu Hề Hề chưa từng gặp Thiên Yển chân nhân, làm sao lại nghi ngờ đến Thiên Yển chân nhân?
Rốt cuộc cô ta còn giấu manh mối gì chưa nói?
Còn cả mái tóc dài trắng như tuyết của cô ta là vì sao?
Cả đêm trong đầu Uất Cửu chỉ nghĩ đến những chuyện liên quan đến Tiêu Hề Hề.
……
Hôm sau, Tiêu Hề Hề bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang duỗi người.
Lúc này, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Nàng quay lại, thấy rõ ràng bộ dạng của Uất Cửu, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
“Tối qua ngươi làm gì thế? Sao bộ dạng trông như bị yêu tinh nữ hút cạn sinh lực vậy?”