Editor: Kim Phượng
“Đây là thái độ ngươi đối xử với gia gia sao?”
“Gia gia?”
Vân Lạc Phong cười nhạo một tiếng, nhếch môi nói: “Ngài trấn thủ biên quan mười năm, có từng quan tâm tới người cháu gái là ta không? Lúc ta bị ức hiếp, từng có người nào vì ta ra mặt sao? Lúc ta bị người khác hãm hại, lúc ta hy vọng thân nhân có thể đứng ra bảo vệ ta, ngài đang ở nơi nào?”
Nếu không phải tướng quân Vân Lạc đi trấn thủ biên quan mười năm, trước kia làm sao Vân Lạc Phong lại sống thê thảm như vậy?Thậm chí còn bị người khác hãm hại, thân bại danh liệt.
Cho nên đối với người gia gia rời nhà lúc nàng bốn tuổi này, từ đó về sau chưa từng trở về, trong lòng nàng có oán giận.
Chính vì oán giận của nguyên chủ cơ thể này mới khiến nàng nói ra những lời như vậy ở trước mặt lão gia hoả.Nhưng sau khi Vân Lạc Phong nói xong những lời này, toàn bộ thân thể đều thoải mái, nàng biết, đây là bởi vì nàng nói ra những lời nguyên chủ của cơ thể này muốn nói, bởi vậy một chút tàn niệm cuối cùng lưu lại trong thân thể cũng biến mất.
Giọng nói mang theo lên án của thiếu nữ khiến cõi lòng đầy lửa giận của Vân Lạc bình tĩnh lại, thân thể già nua ngồi sững trên ghế gỗ, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.
Ông biết, mấy năm nay thiếu nợ người cháu gái này quá nhiều.
Đặc biệt những lời nàng mới nói giống như một cái gậy nặng hung hăng đập vào trong lòng ông, làm trong lòng ông đau xót khó chịu, nhịn không được thở dài một hơi mạnh.
Từ xưa trung hiếu khó lưỡng toàn, trung nghĩa và thân tình cũng như thế, năm ấy ông vì trung thành với bệ hạ lại bỏ rơi cháu gái bốn tuổi đi biên quan, một đi chính là mười năm. Nàng không hề có thiên phú tu luyện ở trong mười năm này đã trôi qua như thế nào?
Vậy mà ông vừa trở về chưa hỏi phải trái đúng sai đã vì những câu chuyện đồn đãi đó mà trách cứ cháu gái.
“Phong nhi……” Vân Lạc giơ bàn tay đầy vết chai lên, run rẩy duỗi về phía Vân Lạc Phong, nhưng cuối cùng ông vẫn vô lực thả tay xuống, “Gia gia có lỗi với cháu, cũng có lỗi với toàn bộ Vân gia, cha mẹ của cháu vì quốc gia mà hy sinh, gia gia lại không thể chiếu cố cháu cho tốt.”
Trong nháy mắt, tướng quân Vân Lạc vốn đang khí phách rõ ràng già thêm vài tuổi.
Lúc nãy sở dĩ ông tức giận như thế cũng chỉ tiếc hận sắt không thành thép! Nhưng dường như ông quên mất, nha đầu này ba tuổi đã không có cha mẹ, chính mình lại rời khỏi Vân gia khi nàng bốn tuổi, từ nhỏ không ai quản giáo nàng, lại có thể cho ông bao nhiêu kỳ vọng?
(*): Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Ông nhớ mang máng năm đó lúc chính mình sắp sửa ra cửa, tiểu Lạc Phong bốn tuổi lôi kéo quần áo của ông khóc la mong ông đừng rời khỏi.
Cuối cùng, vì an nguy của muôn vàn bá tánh Long Nguyên Quốc, ông vẫn nhẫn tâm rời khỏi nàng!
“Nếu ngài không có việc gì nói ta liền đi về nghỉ ngơi trước.”
Vân Lạc Phong mệt mỏi nhắm mắt lại, lười biếng nói.
Trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu nữ, đáy mắt Vân Lạc hiện ra một chút áy náy, ông há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời nói tới cổ họng dường như lại bị ngăn chặn, không thể phát ra một chút thanh âm nào.
“Đi đi.”
Cuối cùng, ông than nhẹ một tiếng, vô lực khoát tay, mà hai chữ này tựa như dùng hết toàn bộ sức mạnh của ông khiến ông có chút hư nhược nhắm hai mắt lại.
Lúc này Đại tướng quân Vân Lạc không còn khí phách hăng hái trên chiến trường, mà tựa như là một lão nhân gần đất xa trời khiến trong lòng Vân Lạc Phong có chút không đành lòng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì thêm, xoay người rời khỏi thư phòng.
Sau khi bóng dáng một thân màu trắng biến mất, Vân Lạc mới mở mắt ra, khóe môi vương một chút chua xót, nói với thư phòng không một bóng người: “Thanh Nhã, ta thật sự sai rồi sao?”