Quỷ Đạo Thiên Nhãn

chương 1 : chạy trốn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phùng Tử trà trộn trong đám dân chạy nạn, bị cuốn vào trong tuyết lớn chậm rãi đi về phía trước.

Hắn sớm đã không nhớ rõ đây là ngày thứ mấy sau khi thành bị phá. Màn trời chiếu đất mấy ngày liền để lại những vết tích hằn sâu trên khuôn mặt gầy gò của Phùng Tử.

Mỗi ngày đều có người bỏ mạng. Bắt đầu là những lão nhân kia, sau là nữ nhân trẻ nhỏ ốm ‌ yếu, hiện tại liền một ít tráng hán cũng bắt đầu có dấu hiệu tụt lại phía sau.

Dĩ nhiên là không có ai đi an táng bọn họ, nếu là lúc c·hết trên người còn có hai cân thịt, đêm đó bữa tối còn có thể được chút đồ ăn. Những lão nhân da bọc xương kia rất khó ăn, cho tới đám trẻ nhỏ thì...

Đám Bắc Man kia gọi tiểu hài tử là Cừu Hai Chân cũng không phải ‌ không có lý.

Bản thân Phùng ‌ Tử cũng không biết mình chống đỡ như thế nào. Nam phương Yến Vương làm loạn, trong vòng hơn một tháng liên tục phá mười ba thành, nơi đi qua có mười hộ còn sống một hai nhà đã là nhẹ.

Cha mẹ liều mạng mới đưa hắn và tiểu muội ra khỏi thành nhưng thiên hạ rộng lớn, lại có nơi nào có thể cho bọn họ một đám nạn dân chốn dung thân đây?

Tiểu muội Phùng Oánh của hắn cũng ngã xuống trong một trận gió tuyết không lâu trước đó rồi trở thành miếng thịt trong nồi của nạn dân, ngay cả xương cũng không còn.

"Tiên nhân! Là tiên nhân!"

Trong nạn dân đột nhiên nổ tung khiến Phùng Tử khó khăn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy đạo quang ‌ mang xẹt qua bầu trời, quay quanh một vòng, liền bay về phía bọn họ.Ký ức sau đó liền mơ hồ không rõ. Khi hắn mở mắt lần nữa, chính mình cùng mấy thiếu niên đã xuất hiện ở trong một hang đá. Bốn phía rất tối, gần như không thấy rõ thứ gì.

Chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một thứ gì đó chất đống thành "Núi".

Không biết vì sao, nhìn chằm chằm ngọn núi kia một hồi, Phùng Tử chỉ cảm thấy hai mắt mình đau nhói. Giống như có nước mắt chảy ra, hắn lấy tay sờ một cái, máu đã thấm đẫm tay.

Lúc này, một đứa trẻ bên cạnh hắn tựa hồ vừa rồi cũng đang nhìn ngọn núi kia. Đột nhiên, nó giống như điên cuồng liền thét lên chói tai, sau đó dùng sức cào cấu khuôn mặt tới chảy máu rồi cuối cùng lấy tay móc ra hai tròng mắt.

Dù là đi theo nạn dân ăn không ít thịt người, nhìn thấy một màn như vậy Phùng Tử cũng không khỏi có chút buồn nôn, vội vàng quay đầu né tránh, không dám nhìn ngọn núi kia nữa.

"Đó rốt cuộc là cái gì..."

Phùng Tử thầm nghĩ trong lòng. Cuộc sống chạy nạn bấy lâu nay đã xóa đi sự hiếu kỳ dư thừa khiến hắn cũng không dám đi tìm câu trả lời.

Chỉ là tiếng kêu thảm thiết điên cuồng xung quanh càng thêm ồn ào. Tựa hồ mỗi người trừ hắn ra đều bị vật gì đó ảnh hưởng, cả đám đều điên cuồng cào mặt, móc mắt cắn lưỡi.

Nhìn tình huống này, Phùng Tử không thể không suy nghĩ nhiều, tiếp tục như vậy hắn sớm muộn gì cũng phải bước theo những người này.

Hắn trơ mắt nhìn người nọ ở bên cạnh sau khi móc đi hai mắt lại nhai nát đầu lưỡi, cuối cùng tự b·óp c·ổ chính mình tới c·hết. Phùng Tử rốt cục ngồi cũng không yên, đứng dậy cố gắng chạy khỏi ngọn núi kia.

Trong quan niệm của hắn, tất cả biến hóa này đều là do ngọn núi kia gây ra. Phương pháp chạy trốn tự nhiên là tránh xa nó hết mức có thể.

Chung quanh tựa hồ cũng có mấy đứa trẻ còn có một tia thanh tỉnh cũng nghĩ tới điểm này mà cố gắng thoát khỏi nơi đây nhưng chạy chưa được mấy bước đã lần lượt rơi vào trong điên cuồng.

Cũng không biết trước đó hắn b·ất t·ỉnh bao ‌ lâu, Phùng Tử chỉ cảm thấy hai chân tê dại, quả thực đứng không vững. Chỉ là nỗi s·ợ c·hết vẫn thúc đẩy hắn mạnh mẽ đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng ngược lại với "Núi".

Hắn cứ cắm đầu chạy tới mức ngã sấp xuống mấy lần, trên người vốn gầy trơ xương bị nham thạch góc cạnh vạch phá rất nhiều v·ết t·hương nhưng bất chấp tất cả, Phùng Tử chỉ biết tiếng gào thét điên cuồng sau lưng đại biểu t·ử v·ong đang cách mình càng ngày càng xa.

Đây là chuyện duy nhất trong sơn động quỷ dị này có thể khiến trong lòng hắn an tâm.

Rốt cuôc, Phùng Tử cũng chạy không nổi nữa, hai chân nặng nề như bị đổ chì. Nhiều ngày đói khát ‌ càng làm cho đầu óc hắn choáng váng, xây xẩm. Cuối cùng, hắn đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển.

"Chạy đến đây hẳn là ‌ an toàn rồi."

Phùng Tử vô ý thức sờ sờ bên tay lại sờ tới một "Người" còn hơi toả nhiệt khí.

Chỉ là thứ này khó có thể gọi là người khi không có hai mắt, hốc mắt chỉ còn lại hai lỗ máu tối om. Ngay cả ‌ miệng cũng không còn khi hàm răng tựa hồ đã cắn nát đôi môi khiến nó đang treo lủng lẳng trên quai hàm.

Xương cốt trên người càng không biết đi đâu, sờ lên mềm nhũn, vốn là bộ dáng da bọc xương, hiện tại toàn bộ thân thể giống như là gắn ở trên lớp da kia.

Phùng Tử thiếu chút nữa nhịn không được mà kinh hô lên, khuôn mặt này đứa bé vừa mới ở bên cạnh hắn móc mắt chính mình rồi b·óp c·ổ t·ự s·át.

Nhìn sang bên cạnh, còn có thể nhìn thấy cặp mắt đứa trẻ kia vừa mới móc ra đang vương vãi ở một bên.

"Cái này... Cái này..."

Trong đầu đột nhiên xuất hiện phỏng đoán khiến Phùng Tử trực tiếp toát mồ hôi lạnh, hắn run rẩy quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.

Ngọn núi kia vẫn đang cách hắn không xa, thậm chí, so với vừa rồi càng gần hơn một chút!

"Nơi này là địa ngục sao..."

Phùng Tử đứng chôn chân, thẫn thờ nghĩ.

Truyện Chữ Hay