Quốc Sắc Kiều Phi

chương 250: giao du với kẻ xấu hay không là một vấn đề

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG : GIAO DU VỚI KẺ XẤU HAY KHÔNG LÀ MỘT VẤN ĐỀ

Dịch giả: Luna Wong

Nghe được lời nói này của Tần U Tố, Hứa Vân Noãn không khỏi sững sờ ở tại chỗ, Kinh Châu thành chi biến đến nay hễ nhắc tới liền để người vô cùng đau đớn, nhất là Kinh Châu tri châu Bùi Nguyên, tức thì có dấu ấn ô nhục, có thể nói là bị vạn người thóa mạ.

Mà hôm nay, chân tướng của chuyện có thể là bị người bóp méo hoàn toàn hình dáng, trong lúc nhất thời Hứa Vân Noãn đều có chút không biết nên nói thế nào.

Tần U Tố ngẩng đầu nhìn Hứa Vân Noãn, thanh âm phá lệ trầm thống: “Phụ thân ta mặc dù không phải hiền thần có năng lực trị thế, nhưng là ở nhiệm kỳ hắn lại phá lệ cẩn trọng, cũng không dám có một ngày thư giãn. Nhưng sau khi sự tình bộc phát ra, hắn trước đây hiền lành với bách tính, chính tích thống trị Kinh Châu có công, toàn bộ bị đánh thành đồ có kỳ biểu, thủ đoạn mua chuộc lòng người, nếu không phải ta có trung phó che chở, cũng đã sớm chết ở trong nước lũ Kinh Châu.”

Thần sắc của Hứa Vân Noãn dần dần nghiêm túc: “Chuyện này dính dáng trọng đại, ta làm sao có thể xác định lời của ngươi là thật?”

“Ta không dám có một tia một hào lừa gạt cô nãi nãi, nhưng miệng nói không bằng chứng, trong tay ta nắm một phần sổ sách.”

“Sổ sách?”

“Không sai, trong quyển sổ sách kia bao hàm ngân lượng bao năm qua Kinh Châu thành nhận được để gia cố đê, còn có ngân lượng chẩn tải của những năm trước đây sau khi chung quanh Kinh Châu phát sinh hồng tai nhận được, ngoài ra bên trong còn có một chút khẩu cung, đều là những hà công tu kiến đê đập ký tên đồng ý. Phụ thân đã sớm nhận thấy được trong đê tu kiến có giấu tấm màn đen, nên một mực âm thầm điều tra, cũng chính bởi vì hắn điều tra kinh động quan hệ phía trên, cho nên mới đưa tới họa sát thân.”

“Sổ sách hiện tại ở nơi nào?”

“Bởi vì vẫn lo lắng an toàn của sổ sách, nên những năm gần đây giấu sổ sách ở một vị trí cực kỳ bí ẩn, vị trí ngay. . .”

“Chờ một chút, ngươi đã cho rằng chỗ kia cực kỳ an toàn bí ẩn, như vậy càng ít người biết càng tốt.”

Tần U Tố nghe được Hứa Vân Noãn nói, tâm tư dần dần trầm xuống, trong mắt ánh sáng từng chút từng chút sáng lên cũng mất đi: “Vâng.”

Sau khi biết Hứa Vân Noãn đối phó Chu gia, hắn không chần chờ chút nào, mang người chạy đến kinh thành, sau đó cho dù là Hứa Vân Noãn không cho hắn bất kỳ thù lao, hắn cũng sẽ chặt chẽ kéo Chu gia xuống ngựa.

Sau này cơ duyên xảo hợp biết được Hứa Vân Noãn là ân nhân cứu mạng cứu trợ hắn ở Kinh Châu thành, trong lòng cảm kích càng đậm, đồng thời cũng dâng lên một cổ hy vọng mơ hồ, hắn hy vọng Hứa Vân Noãn có thể biết chuyện này, đồng thời giúp đỡ hắn cùng nhau để chân diện mục của Chu Hoài lộ trước công chúng.

Nhưng nói cho cùng, đây bất quá đều là hắn nhất sương tình nguyện mà thôi, ban đầu cô nãi nãi ở Kinh Châu thành thi dĩ viện thủ, giải cứu nhiều bách tính Kinh Châu như vậy, cũng đã là thiên đại ân tình, hắn làm sao có thể hy vọng xa xỉ hơn ân nhân lần thứ hai cuốn vào trong vũng nước đục này được chứ?

Thấy thần sắc của Tần U Tố ảm đạm, Hứa Vân Noãn nhìn đều cảm thấy có chút đau lòng: “Mặc dù ta ở trong Kinh Châu thành đã cứu ngươi, thế nhưng một con ngựa quy một con ngựa, đã nhiều năm như vậy, nhân phẩm của ta thế nào ngươi cũng không xác định, vì sao dám đại đại liệt liệt nói việc bí ẩn như vậy cho ta biết?”

“Cô nãi nãi, đây cũng không phải là ta nhất thời xung động, mà là kết quả tỉ mỉ tự định gia cho ra. Cô nãi nãi xuất thân từ Mục gia, mà Mục gia chiến công hiển hách, Vệ quốc hầu và Mục tướng quân càng là người tính tình trung liệt, cô nãi nãi có thể được người của Mục gia thừa nhận nhanh như vậy, còn vô tư cứu trợ nhiều quân tốt từ trên chiến trường lui xuống, phẩm hạnh như vậy nếu còn tin không qua, như vậy trên đời này chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có thể tin.”

“Đứng lên mà nói đi, chớ quỳ trên mặt đất.” Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.

Tần U Tố ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt hàm tiếu của nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng, hắn sợ mình hiểu lầm ý của Hứa Vân Noãn, trong lúc nhất thời ngơ ngác không dám có động tác.

Hứa Vân Noãn thấy thế, không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa: “Tuy rằng giữa chúng ta có chút giao tình, bất quá, ta cũng sẽ không chỉ tin lời nói một bên của ngươi. Chuyện này dính dáng trọng đại, nghĩ đến ngươi cũng rõ ràng, nên ta sẽ để cho người tỉ mỉ điều tra, trừ phi bảo đảm vạn vô nhất thất, bằng không ta sẽ không dễ dàng vạch trần chuyện này.”

Tần U Tố đĩnh trực thân hình, cẩn thận chỉnh sửa lại ống tay áo cổ áo một chút, sau đó cung kính quay Hứa Vân Noãn dập đầu hành lễ: “Tần U Tố đa tạ cô nãi nãi, sau này phàm là cô nãi nãi có bất kỳ sai phái, tại hạ muôn lần chết không chối từ.”

“Được rồi, nếu ngươi còn bái tới bái lui như thế nữa, ta lại phải suy tính lại ý nghĩ của chính mình.”

Tần U Tố liên vội vàng đứng dậy, trên mặt có giọt nước mắt chảy xuống.

Hứa Vân Noãn nhìn thấy, giơ tay lên chống tại một bên gương mặt, tràn đầy cảm thán nói: “Đều nói mỹ nhân rơi lệ, giống như phượng hoàng lệ châu, đây chính là vừa nhìn một mắt liền có thể để cho người tan nát cõi lòng, trước đây ta không tin, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng như vậy của ngươi, thật là có thể lĩnh hội cảm giác trong đó.”

Trong lúc nhất thời Tần U Tố không biết nên khóc hay nên cười: “Túi da này của ta nếu có thể được cô nãi nãi thích, cũng là chuyện may mắn của tại hạ.”

“Chỉ cần bằng vào dung mạo này của ngươi, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, khó được là ngươi còn có thể tuần hoàn bản tâm.” Hứa Vân Noãn tán thưởng thực tâm thực lòng.

Sau khi vừa sống lại mấy năm, lệ khí trong lòng nàng quá nồng, thậm chí trong đầu căn bản không tha cho bất kỳ cái gì, chỉ muốn hung hăng trả thù những người kiếp trước từng thương tổn bản thân.

Ba vị gia gia nhận thấy được sự khác lạ của nàng, liền dẫn nàng vào Nam ra Bắc tôi luyện tâm tính.

Ở trên đường, nàng gặp được không ít người lưng đeo các loại cừu hận, có thật nhiều người vì báo thù không từ thủ đoạn, dần dần mê thất ở trong quyền thế tranh đấu, cuối cùng dù cho hắn báo được thù, chung quy cũng là ý nan bình.

Cừu hận trên người lưng đeo phân minh đã báo, nhưng thực tế, những người đó vẫn rơi vào trong cừu hận khó có thể tự kềm chế.

Dần dần Hứa Vân Noãn liền hiểu khổ tâm của ba vị gia gia, cho nên nàng thời khắc tôi luyện tâm cảnh của mình, từng chút từng chút đè cho bằng lệ khí trong lòng.

Nàng muốn báo thù, để những người từng thương tổn ba vị gia gia cùng nàng hết thảy trả giá thật lớn, đồng thời nàng sẽ không trở thành công cụ báo thù, nàng phải hoàn thành tâm nguyện của ba vị gia gia, thật vui vẻ, an hòa hỉ nhạc sống thật tốt.

Tần U Tố cười khổ một tiếng: “Trước ta cũng từng nghĩ tới, không quan tâm mọi thứ đi ám sát Chu Hoài, thậm chí có vài lần, ta cải trang trang thành các loại các dạng người, cũng đã gần mò đến bên cạnh Chu Hoài, nhưng cuối cùng, ta vẫn không có hạ thủ.”

“Nga?”

“Phụ thân khi còn tại thế đã từng giáo dục ta, tùy ý làm bậy dễ, ước thúc khắc kỷ khó, nếu ta không quan tâm, trực tiếp lấy hình thức tự sát kết liễu tính mệnh của Chu Hoài, như vậy nước bẩn trên người phụ thân ta cả đời này đều không thể rửa sạch, thậm chí người người đều sẽ biết, hắn còn có một nhi tử không thấy được ánh sáng như ta.”

“Ngươi làm không sai.”

“Ta chỉ không muốn phụ thân bởi vì ta mà đội thêm ô danh nào nữa, bất quá cái bộ dáng hiện tại của ta, chỉ sợ cũng sắp tức chết hắn đi.”

Khóe môi của Tần U Tố hơi giơ lên, trong ánh mắt lại tràn đầy khổ sáp.

“Ta từ nhỏ nam sinh nữ tướng, đã từng có tăng nhân bình phán, nói người như ta vậy phúc khí mỏng, muốn bình an độ hết cuộc đời này, phải thanh đèn cổ phật làm bạn. Nhưng phụ thân cũng không tin, hắn nói phúc khí của một người rốt cuộc là thâm hậu hay là lương bạc, toàn bộ xem bản thân có nỗ lực làm hay không, nếu như tướng mạo có thể định một đời của một người, như vậy người người cái gì cũng không cần làm, bình yên chờ là được, vì sao còn phải nỗ lực tiến lên chứ?”

(Luna: Cũng có một thời gian ta nghĩ như Bùi Nguyên, nhưng sau đó thì đã có chút thay đổi. Chuyện tốt thì tin, chuyện xấu không tin, cuộc đời bình an vui vẻ chậm rãi qua. Ta có gia đình hạnh phúc, có koibito yêu chiều, có đam mê, có mục đích sống, cứ nỗ lực hết mình nếu như còn không được mới đổ thừa vận mệnh đi)

Truyện Chữ Hay