CHƯƠNG : BÁT THIÊN ĐẠI ÁN
Dịch giả: Luna Wong
Tần U Tố hồi đáp: “Trước đây sau khi ta dịch dung đi Chu gia, trong lòng vị Vương di nương kia của Chu Chí rất kiêng kỵ, rất sợ ta đoạt sủng ái của nàng. Thậm chí có một lần, nàng còn muốn lợi dụng hài tử trong bụng bản thân để hãm hại ta, để Chu Chí tưởng ta làm hại nàng đẻ non.”
“Đây là vì sao?” Hứa Vân Noãn hỏi.
“Bởi vì vị Vương di nương kia đã sớm từng ám toán Ngô thị, uống nhiều thuốc làm tổn thương thân, căn bản là khó có thể có thai, cho dù là như lần này vậy thỉnh thoảng mang bầu, cũng vô pháp bình an sinh hạ hài tử. Cho nên nàng đã sớm biết hài tử này là không giữ được.”
“Thì ra là thế.”
“Ta khám phá mưu kế của Vương di nương, lại cũng không có vạch trần nàng trước mặt Chu Chí, lúc này Vương di nương mới tỉnh táo lại, nói với ta trạng huống trong phủ. Nàng có lòng muốn lợi dụng ta, trở thành một thanh đao đi đối phó Ngô thị, ta cũng có tâm thành toàn lợi dụng của nàng, cho nên có thể nói là ăn nhịp với nhau, liền định ra kế hoạch nói xấu Ngô thị và Chu Ngọc Nghiên sau này.”
“Nguyên lai các ngươi đã sớm kế hoạch xong.”
“Là trước liền thương lượng xong, chỉ là một mực chờ thời cơ thích hợp, chờ tới chờ lui, Chu Chí đều bị bãi chức miễn quan, vẫn là không có đợi được, may là có Thôi công tử nháo như vậy, trái lại để kế hoạch của ta và Vương di nương thuận lợi triển khai.”
“Vương di nương quyết định ban đảo Ngô thị, nhưng cuối cùng làm sao lại gặp trở ngại tự vẫn?”
“Hồi lời của cô nãi nãi, Vương di nương hiện tại cũng chưa chết. Bản thân nàng phục vụ ở trước mặt Chu phi, sau này bị Chu phi đưa xuất cung, trở thành thiếp thất của Chu Chí, trong lòng liền có chút không cam lòng, nhưng vì sống sót, lại không thể không tranh thủ tình cảm. Sớm đã mệt mỏi cuộc sống tranh đi đấu lại trong hậu trạch, lần này ban đảo Ngô thị, báo thù hận nhiều năm trong lòng nàng, có thể nói là vô khiên vô quải. Cho nên liền ngất thoát thân.”
“Vị Vương di nương này trái lại nghĩ thông.”
Hứa Vân Noãn nghe xong, không khỏi có chút kính nể, người như vậy phối cho Chu Chí, thực tại là bôi nhọ.
“Nô tỳ cũng là nhìn trúng tính tình quả quyết của Vương di nương, mới quyết tâm hợp tác với nàng, hôm nay nàng sớm đã rời xa kinh thành, chẳng biết đi đâu, bất quá nàng đã đáp ứng, đời này cũng sẽ không bước vào kinh thành nửa bước.”
“Như vậy cũng tốt, nghe nói Chu Chí hiện tại cả ngày trầm mê uống rượu, mỗi ngày đều uống say huân huân, thậm chí có thời gian còn lấy di nương, hạ nhân trong phủ trút giận, dáng dấp thực tại bất kham.”
“Chu Chí chính là một tiểu nhân hèn hạ, khó đối phó nhất vẫn là Chu Hoài.” Trong lòng Tần U Tố có chút chần chờ, không biết có nên nói ra bí mật ẩn dấu nhiều năm trong lòng với Hứa Vân Noãn hay không.
Hứa Vân Noãn thấy hắn ngưng mi tự định giá, cũng không có chủ động mở miệng, ngược lại vừa uống trà, vừa an tâm chờ.
Sau một lát, Tần U Tố tựa hồ hạ quyết tâm: “Cô nãi nãi, Chu Hoài một mực điều tra thân phận thương nhân của Tần Minh Triết, rất nhanh thì có thể tra ra cái thân phận này là giả, đến lúc đó mới có thể sẽ nhấc lên một trận ba đào trong kinh thành.”
“Cái thân phận Tần Minh Triết này, đã có thể tan thành mây khói. Chu Hoài nguyện ý điều tra, để hắn tra là được, chỉ cần các ngươi không chủ động nhảy ra, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tra được lên trên người của ta.”
“Cô nãi nãi yên tâm, cho dù đám người nô tỳ có dâng hết tính mệnh lên, cũng sẽ không liên lụy đến người.”
Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng: “Ta không phải sợ các ngươi liên lụy, mà là có nắm chắc Chu Hoài sẽ không tra được đến trên đầu Mục gia.” Nàng quét dọn sạch sẽ tất cả đuôi rồi.
“Cô nãi nãi mới vừa rồi hỏi, tại sao lại có thành kiến sâu với Chu gia như vậy, bởi vì trong này cất giấu một kiện bát thiên đại án.” Tần U Tố cắn môi một cái, thanh âm nặng nề mở miệng nói rằng.
“Bát thiên đại án? Dạng án tử gì, có thể để cho ngươi dùng tới bốn chữ này?”
“Kinh Châu chi biến!”
Hứa Vân Noãn chợt nâng đôi mắt lên, tiếu ý trong ánh mắt chậm rãi tiêu thất: “Kinh Châu chi biến? Ngươi nói là án ôn dịch Kinh Châu hai năm trước?”
“Không sai, cô nãi nãi cũng biết, lúc đó Kinh Châu thành phát sinh thủy tai, sông vỡ đê, dìm toàn bộ Kinh Châu thành trong nước, vô số người chết vì nước lũ, có thể nói là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than. Nhưng trên thực tế, trận tai hoạ này cũng không phải là thiên tai, mà là nhân họa.”
“Ngươi nói cái gì?”
Nhân họa?
“Cô nãi nãi cũng biết Kinh Châu tri châu Bùi Nguyên?”
“Bùi nguyên? Ta nhớ kỹ hắn, có người nói cũng là bởi vì hắn tham ngân lượng tư sửa đê, mới đưa đến đê đổ nát, dìm toàn bộ Kinh Châu thành, sau hắn còn mang theo quan binh trong phủ nha dẫn đầu thoát khỏi Kinh Châu thành, thế cho nên chọc cho hoàng thượng tức giận, trực tiếp bắt hắn trở về, sau khi Kinh Châu thành thoáng ổn định, trước mặt bách tính Kinh Châu đang phẫn nộ, tươi sống lăng trì hắn.”
Vành mắt của Tần U Tố phiếm hồng, chặt chẽ siết chặt quyền tâm, vai hơi phát ra run: “Bùi Nguyên, chính là gia phụ!”
“Phụ thân của ngươi?” Mi tâm của Hứa Vân Noãn nhíu chặt.
Danh tiếng của Bùi nguyên có thể nói là kém tới cực điểm, không chỉ có là bị lăng trì xử tử, đến toàn thây cũng không có, thi cốt hoả táng xong còn bị người ném vào trong dòng sông, có thể nói là hoàn toàn tỏa cốt dương hôi.
Hơn nữa hiện tại trong Kinh Châu thành, còn có bách tính góp vốn, đúc pho tượng Bùi Nguyên bị treo ở trên giá hình, mỗi khi có bách tính đi ngang qua, cũng sẽ quay pho tượng hung hăng đạp cho mấy cái, tích lũy tháng ngày, chân của pho tượng bị đá sụp một khối, phải biết rằng đây chính là dùng đồng tinh khiết chế tạo, đủ để có thể thấy được hận ý của bách tính Kinh Châu đối với Bùi Nguyên.
“Cô nãi nãi, người có đại ân với ta, vô luận như thế nào, ta cũng không dám có chút lừa gạt người, phụ thân ta là bị người oan uổng! Hắn chưa bao giờ tham ô ngân lượng tu kiến đê, mà là từ đầu đến cuối, cũng không có thu được nhóm bạc kia. Hoàng thượng hàng năm cũng sẽ phát bạc gia cố, ổn định đê, nhưng mấy năm trước, bạc lại càng ngày càng ít, căn bản cũng không đủ sử dụng để củng cố đê. Phụ thân dâng sổ con cho hoàng thượng, thế nhưng sổ con lại như trâu đất xuống biển, căn bản không có chút hồi âm nào.”
Hứa Vân Noãn lắng nghe Tần U Tố miêu tả.
“Hai năm trước, cũng chính là trước khi Kinh Châu chi biến phát sinh, nếu đê không gia cố, nhất định sẽ xảy ra vấn đề, nên gia phụ liền trực tiếp bẩm báo sự tình cho Nam Giang tuần án, nhưng chờ tới chờ lui, vẫn không có được chút hồi phục nào. Phụ thân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mang người ngày đêm bảo vệ đê, đến cuối cùng hắn muốn báo cho dân chúng trong Kinh Châu thành, để dân chúng nhanh chóng rút đi, nhưng lại bị Nam Giang tuần ngạn cản lại, nói là như vậy, sẽ tạo thành bách tính khủng hoảng, cuối cùng nếu đê ổn định, chẳng phải là sợ bóng sợ gió một hồi sao?”
“Nam Giang tuần án. . .” Hứa Vân Noãn nhẹ giọng nỉ non, lập tức nhãn thần đột nhiên rùng mình: Nam Giang tuần án đương thời, hình như chính là Chu Hoài!
“Phụ thân không có cách nào, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, nhưng không nghĩ tới nửa đêm có một tiếng vang thật lớn, nguyên bản cái đê còn có thể chống được mấy ngày, lại bị người nổ tung, nước sông cuộn trào mãnh liệt che mất hơn nửa Kinh Châu thành. Phụ thân muốn cứu bách tính, nhưng chỉ dựa vào sức một mình, căn bản vô pháp xoay chuyển trời đất, cho nên hắn liền đi tìm Nam Giang tuần án, muốn để hắn điều khiển trú quân chung quanh, cho nên mới theo sát ra Kinh Châu thành. Hắn không phải muốn bỏ qua dân chúng toàn thành đào tẩu, mà là muốn vì dân chúng toàn thành mưu cầu một con đường sống.”