Tính chất của Đại Hỗn Nguyên Công mặc dù khác hẳn với những công quyết đơn thuộc tính khác nhưng phương pháp thổ nạp cũng đại để giống nhau. Nhạc Vũ đầu tiên là hít sâu một hơi, sau đó dẫn đạo các loại linh lực qua các mạch nhỏ của Thái Âm phế kinh rồi bắt đầu chảy vào mười hai chính kinh. Những linh khí này có tính thẩm thấu cực mạnh nên cũng không cần quá chú ý khống chế mà sẽ tản ra kinh mạch toàn thân.
Điều kế tiếp mà hắn muốn làm chính là dựa theo Đại Hỗn Nguyên Công ghi lại lộ tuyến vận chuyển thực khí bên trong đan điền đích rồi tiến hành thu nạp chuyển hóa linh lực.
Bất quá Nhạc Vũ bây giờ mới chỉ là võ sĩ cấp hai nên việc thu nạp linh khí trong cơ thể cũng chỉ hữu hạn. Trong truyền thuyết, những võ sư cao cấp lúc toàn lực vận công hô hấp có thể đem linh khí xung quanh một thước hấp thu sạch sẽ. Còn cường giả Tiên Thiên Mà tiên thiên cường giả da bộ lông, cũng có thể làm cùng ngoại giới linh khí trao đổi lối đi, là lúc này Nhạc Vũ sở xa xa không cách nào tưởng tượng .
Bất quá có hệ thống ký sinh phụ trợ nên Nhạc Vũ có thể sử dụng tối đa trong tình trạng linh lực hữu hạn. Trong trạng thái của mình, hắn có thể biết rõ phương vị của từng phân tử trong kinh mạch sau đó thao túng chân khí trong trạng thái tuần hoàn đem vào đó mà không cần như những người khác dựa vào vận khí để tu luyện.
Dĩ nhiên ưu thế này khi tu hành chân khí đến hậu kỳ, lúc đã có thể hiểu rõ việc hấp nạp linh khí để bổ sung kinh mạch sẽ từ từ bớt đi. Bất quá Nhạc Vũ còn có ưu thế mà người khác không thể nào có được là bởi vì có hệ thống ký sinh phụ trợ mà hắn có thể hoàn toàn phân tích ra hàm lượng các loại chân khí thuộc tính trong cơ thể, cùng với tình trạng Ngũ Hành linh lực đang lúc tương sanh tương khắc để tùy thời điều chỉnh cân bằng.
Điểm này đừng nói là những người tu tập một loại chân khí thuộc tính đơn mà là người cùng tu luyện Đại Hỗn Nguyên Công cũng không thể làm được.
Trong một tháng này, Nhạc Vũ cũng phát hiện một bí mật. Hắn phát hiện lúc chân khí bao gồm đủ các thuộc tính Ngũ Hành đạt ở trạng thái tương đối cân bằng thì cơ hồi sẽ có chút tăng trưởng. Mặc dù biên độ không lớn, nhưng đích xác là đang gia tăng. Nói cách khác, Nhạc Vũ cho dù là bắt đầu từ bây giờ không cần thổ nạp tu luyện nữa thì cho đến lúc hai mươi tuổi cũng tự có thể trưởng thành đến võ sĩ cấp bốn.
Ngoài ra Ngũ Hành cân bằng cũng có lợi cho việc khôi phục chân khí, khí mạch của hắn bây giờ trầm sâu, nội tức tiêu hao để khôi phục năng lực vượt gấp đôi thường nhân. Lúc trước hắn chỉ cần rèn luyện tại luyện võ tràng hai canh giờ thì chạy tới tiệm thuốc, với năng lực phân tích hết dược liệu trong bốn giờ, nếu là đổi lại người bên cạnh đã sớm chống đỡ không nổi.
Còn nếu là Nhạc Vũ phán đoán không sai thì việc chân khí tăng trưởng cùng khôi phục của hắn có liên quan đến việc đề cao chất lượng nội tức. Điều này cũng có ý nghĩa là sau này tu vi chân khí của hắn càng cao thì ưu thế so với người bên cạnh càng lớn.
Sau khi cẩn thận khống chế những luồng chân khí lưu động không nhiều lắm trong cơ thể đi hết chừng hai mươi chu thiên quanh đan điền, Nhạc Vũ liền phát hiện những đường phân kinh vốn yếu ớt đã tới cực hạn. Hắn khẽ than nhẹ một tiếng rồi đi theo lộ tuyến bình thường mười mấy vòng cho đến khi chủ mạch cũng không chống đỡ nổi mới bắt đầu ngừng lại.
Mà lúc này thời gian hắn tới chỗ linh địa này tổng cộng mới không quá nửa giờ, tự nhiên tăng trưởng nội tức cũng là thật là ít ỏi. Điều này một mặt là vì thân thể Nhạc Vũ đang sinh trưởng, kinh mạch từng thời từng khắc đều đang khuếch trương trong cơ thể. Về mặt khác, tư chất của hắn quả thật cũng không thể gọi là tốt. Theo như phán đoán của mấy vị võ sư của Nhạc gia thì với tư chất tập võ của hắn tối đa cũng chỉ có thể đạt tới trình độ trung hạ đẳng.
Đem chân khí lưu dẫn trở về đan điền, Nhạc Vũ lại mở mắt ra sau đó nhìn chằm chằm vào đám bao lớn bao nhỏ kia. Không nghi ngờ chút nào, với tốc độ hiện giờ của hắn, đừng nói là trước lúc hai mươi tuổi đạt tới võ sĩ cấp bảy, cho dù là võ sĩ cấp tám cấp chín cũng chưa chắc không làm được.
Chẳng qua là với tính cách của Nhạc Vũ há có thể cam tâm dừng điểm thành tựu này?
Tuy nói ở kiếp trước lúc, hắn cũng không phải là chưa từng hối hận quá lúc trước ở quân doanh cùng người tranh giành mạnh đấu thắng, thậm chí vì thế lựa chọn giải ngũ. Song tính cách quật cường đó sao có thể nói thay đổi là thay đổi được ngay. Nói cho cùng, đi đại học y khoa để học khoa bảo vệ sức khỏe vận động chẳng qua là bước đệm để ngày sau nhảy cao hơn.
Hắn trời sinh không chịu ở dưới người, chẳng qua là dưới sự phân tích của hệ thống phụ trợ trí năng giật mình vì tổn thương của cơ thể nên cũng biết điều thu liễm lại.
Chẳng qua ở thế giới này, hắn có muốn nghĩ mình là mạnh cũng không được. Khách quan mà nói, Nhạc Vũ hiện giờ so với người bình thường không hề có một chút ưu thế. Cái gọi là mức trung hạ đẳng, chẳng qua là so với người thường mạnh hơn một chút, ở nơi cường giả như mây trong Nhạc thị chỉ là một loại tồn tại rác rưởi.
Mà theo Nhạc Vũ biết, tu hành chân khí càng đến phía sau càng khó khăn. Đặc biệt là sau khi tiến vào cảnh giới võ sư, cơ hồ khó khăn sẽ gấp bội cho mỗi lần tăng lên một cảnh giới.
Với hệ thống phụ trợ trí năng này, vào tiền kỳ thì quả thật hắn có thể đuổi theo những người có tư chất cực cao. Nhưng tại hậu kỳ, cho dù là không bị những người này bỏ xa thì chỉ e là cũng mờ nhạt giữa đám người.
Mà thời khắc hiện giờ chính là cơ hội để thay đổi hết mọi thứ.
Lúc trước vì để tìm được phương pháp chữa trị hoàn toàn thân thể của mình mà Nhạc Vũ ở trong đại học y khoa ngoại trừ nỗ lực học tập chương trình của khoa bảo vệ sức khỏe thì có dự thính thêm về giải phẫu ngoại khoa và dược vật học, cho nên năng lực phân tích trên hai phương diện này coi như cũng có chút thành tựu.
Sau khi đến thế giới này, hắn rất nhanh liền đi tìm chỗ có thể phát huy sở học và năng lực của mình, đó là chế thuốc.
Vào thời gian mới vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên mà Nhạc Vũ làm là tìm hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh. Ngoại trừ việc dò hỏi những người khác thì còn chạy đi tàng thư lâu của Nhạc thị đem những nội dung trong đó ghi chép vào hệ thống phụ trợ trí năng.
Sau khi đã từ từ thích ứng với thân phận mới, Nhạc Vũ bắt đầu phiền não vì thực lực quá thấp của mình.
Mà Nhạc Vũ hiện giờ cũng nhớ được trong những quyển sách mà hắn đã đọc thì trong thế giới này lại có không ít dược vật, có thể dùng cho việc tăng cường tu vi nội tức, cải thiện thể chất.
Dĩ nhiên trong những quyển sách này cũng không ghi lại phương thuốc, đây là vốn là thứ mà Nhạc thị coi như bảo vật, không dễ dàng truyền ra ngoài cho dù là con cháu trong tộc cũng không ngoại lệ.
Bất quá không sao, Nhạc Vũ chỉ cần biết được có loại khả năng này là tốt rồi. Nếu những cổ nhân của thế giới này có thể phối chế ra được phương thuốc, vì sao hắn lại không thể.
Đối với những lý luận về âm dương và "quân, thần, tá, sử" của Trung y, Nhạc Vũ chỉ hiểu được bập bõm. Nhưng năng lực phân tích vật chất, từ đó có thể phân tích hoàn toàn thành phần dược liệu chỉ sợ là các luyện dược sư ở thế giới này tuyệt đối không thể làm được.
Còn tác dụng của những bộ sách có liên quan đến dược liệu lúc ở tiệm thuốc có thể phân rõ dược vật chẳng qua chỉ là chuẩn bị, hiện giờ mới chính thức coi là bắt đầu.
Điều duy nhất mà hắn hắn do dự chính là việc học tập luyện dược và chế dược chắc chắn sẽ hao phí của hắn rất nhiều thời gian và tài lực. Thậm chí ở phương diện này nếu như lâu dài không có tiến triển còn có thể ảnh hưởng đến tu luyện vũ kỹ .
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày nhìn lên bầu trời. Đang lúc hắn còn do dự không quyết thì hai mắt của Nhạc Vũ đã nhạy cảm nhìn ở cự ly khoảng m giữa không trung có một bầy Tứ Dực Hổ Ưng đang một đường truy đuổi một con Đồ Kinh Thử.
Nhạc Vũ không khỏi thấy buồn cười, trong thế giới lực lượng làm vua này, người yếu vĩnh viễn bị làm thức ăn. Hắn nếu không nghĩ có một ngày bị phanh thây như con mồi kia thì chỉ có cách nghĩ biện pháp làm cho mình trở nên mạnh hơn.
Về phần đạt đến võ sĩ cấp tám hay cấp chín kia thì đâu có gì khác nhau. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhạc Vũ khẽ cười tự giễu một cái rồi mở hết những bao lớn nhỏ kia ra rồi lại lấy tiếp ra cái đỉnh đồng xanh mua ở tiệm đồ cổ bày ra trước mặt. Sau đó hắn thận trọng đưa tay vào ngực mình.