Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Bàn bạc mọi việc xong, triều cục an ổn, trái tim các đại thần treo lơ lửng lâu như vậy cuối cùng cũng rơi trở lại, đang chuẩn bị theo Vương Thuật Chi đi ra khỏi đại điện thì đột nhiên nghe Tư Mã Vanh mở miệng: “Thừa tướng ở lại.” LQĐÔN
Đáy mắt Vương Thuật Chi lập tức hiện lên vui vẻ, trên mặt lại không thể hiện, nghiêm trang cúi người đáp một tiếng.
Các đại thần đồng thời liếc nhìn Vương Thuật Chi, sau đó ào ào đi ra như thủy triều, bước ra tới cửa ngửa đầu nheo mắt nhìn trời, chỉ cảm thấy sau khi tuyết rơi trời càng hết sức xán lạn, theo đó cả người vô cùng thoải mái, sau khi bước xuống bậc thang đưa mắt nhìn nhau, tốp năm tốp ba tụm lại xì xào bàn tán.
“Thái tử điện hạ bệnh nằm trên giường triền miên hơn mười năm, ngay cả mặt mũi đều chưa từng lộ ra, trước kia thật sự tuyệt đối không ngờ được, cuối cùng chính y là người kế vị, việc đời khó lường mà!”
“Đúng là như vậy, bây giờ cuối cùng tất cả đều kết thúc, mấy lão già lọm khọm chúng ta không cần ngày ngày chờ đợi lo lắng nữa.”
“Lại nói tiếp, Thừa tướng và Thái tử điện hạ trước kia không lui tới, bây giờ lại ủng hộ y, không chỉ có giúp y dẹp Nghị vương phản loạn, mà trên triều đình tất cả đều nghe theo ý của y, đâu còn điệu bộ nắm hết quyền hành, thật sự không tưởng tượng nổi!”
“À…. Ngươi nói có thể…. Thái tử này cũng là…. Hay không."
«Hừ! Đừng có lên tiếng!"
Trong cung không dám nói vừa, chỉ khi nào ra khỏi hoàng cung, các đại thần mới thả gan, nhưng có người đi tới đi lui nói chuyện cũng bớt vài phần cố kỵ, tiếp tục đề tài lúc nãy nói chưa hết.
«Nghị vương tìm một người chết giả mạo Thái tử, bớt trên người cũng từng xác nhận, bây giờ lại không hiểu ra sao xuất hiện hai vị Thái tử, cũng đều có bớt…. "
«Lão phu cũng thấy kỳ quái, bớt này nói không chừng có thể làm giả, dùng giả đánh tráo."
«Bây giờ vị trên triều đình kia được Thừa tướng ủng hộ, có thể Thừa tướng tìm con rối tới hay không? Tướng mạo y chang, bớt y chang, đâu trùng hợp như vậy, lại những ba người? Một khi Nghị vương tìm được có thể là giả, vậy người Thừa tướng ủng hộ tất nhiên cũng có thể là giả."
«Nhưng hắn có Ngọc tỷ truyền quốc,…. Hơn nữa nhìn phong thái kia, cũng không giống người chịu thao túng…. "
«Haizzz! Nói cũng phải, bằng không lão phu cũng sẽ không thừa nhận thân phận của hắn. Chỉ là bên ngoài còn có một Thái tử giả, chuyện này…. Chuyện này thật sự là…. "
Các đại thần lắc đầu thổn thức, lén lút bàn luận chuyện cơ bản giống nhau, còn trong cung Tư Mã Vanh cũng đang nói mấy lời giống vậy.
«Mặc dù có Ngọc tỷ truyền quốc làm chứng, nhưng trong mắt bọn họ, chuyện Thái tử thật giả sợ là nhất thời khó có thể tiêu tan, muốn hoàn toàn tin tưởng thân phận của ta, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy."
«Thì sao chứ?" Vương Thuật Chi cười nhìn hoàng cung sau khi dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, cùng y sóng vai đi tới Đông cung, thấp giọng nói: «Hôm nay bọn họ thừa nhận, sau này tất nhiên cũng sẽ không nói thêm gì, một thời gian sau tự nhiên sẽ xóa bỏ nghi ngờ. Hơn nữa, đệ có Tạ đại nhân, còn có ta…. "
Tư Mã Vanh nghe hắn nói mấy lời cuối gần như thì thầm, trong tiếng nói trầm thấp lộ vài phần mập mờ, không nhịn được nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn, vừa tiếp xúc với đôi mắt biết cười của hắn, tai lập tức như bị phỏng, vội giả vờ như không có chuyện gì dời ánh mắt sang chỗ khác.
Ý cười của Vương Thuật Chi càng sâu.
Vài vị nội thì xa xa phía sau thỉnh thoảng nâng mắt nhìn, thấy hai người phía trước vai sánh vai, quân không giống quân, thần không phù hợp quy tắc của thần, đều cả kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, bỗng dưng chạm phải ánh mắt sắc bén của Đông công công liếc qua, vội vàng cúi đầu không dám nâng mắt nhìn loạn nữa, chỉ có thể vểnh tai lên nghe, làm gì được khi người phía trước hạ thấp giọng nói chuyện, thật sự là không nghe được gì cả.
Đông cung đã dọn dẹp xong, Tư Mã Vanh đứng ngoài cửa lần lữa không nhấc chân vào, hôm nay dù y chưa đăng cơ xưng đế nhưng trên người đã in dấu nhất quốc chi quân (Vua đứng đầu của một nước), tất nhiên không tiện tiếp tục ở ngoài cung, nhưng vừa nghĩ tới sau này đều phải ở lại chốn thâm cung lạnh lẽo này, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức khó tả.
Vương Thuật Chi cũng đừng yên ở cửa ra vào, ánh mắt cô đơn, đôi môi nhếch lên, đợi ý thức được Tư Mã Vanh nửa ngày chưa nhúc nhích vội hít sâu một hơi, vẻ mặt dịu xuống, cười cười với y: «Vào đi thôi."
Trong đại điện khắp nơi đều bày biện xa hoa đẹp đẽ, sau khi cho tất cả nội thị cung nữ lui ra, bốn bề yên tĩnh đến có thể nghe cả tiếng lá rơi, càng đi vào trong, ánh sáng càng u ám, khắp nơi lộ sự lạnh lẽo, không chút sức sống.
Tư Mã Vanh dừng chân, xoay người nhìn Vương Thuật Chi.
Vương Thuật Chi ghé sát y, cười cười, hôn lên môi y một cái.
Môi đang muốn tách ra, Tư Mã Vanh lập tức nghiêng người ngăn lại, đồng thời đưa tay ôm chặt eo hắn, tay kia đặt sau đầu hắn, không cho hắn rời đi.
Hô hấp của Vương Thuật Chi đột nhiên căng cứng, đưa tay ôm y, cảm thụ đầu lưỡi run rẩy và nóng bỏng, vội hôn sâu vào trong, liếm mút, càng khó chia lìa.
Bên trong yên tĩnh, chỉ có hơi thở hai người dây dưa và tiếng thở gấp, hai tay Vương Thuật Chi càng xiết chặt, hận không thể nhét người vào lồng ngực mình, lúc rời môi lẩm bẩm gọi một tiếng «Yến Thanh," hôn khẽ mấy lần lại tham luyến dán chặt.
Tư Mã Vanh bị hắn hôn sâu kích thích rên nhẹ một tiếng, trên mặt lập tức đỏ như lửa cháy, vội vàng đẩy hắn ra, từ từ nhắm chặt hai mắt chống lên trán hắn thở dốc.
Vương Thuật Chi đưa tay vuốt ve mặt y, giữ cằm y, hơi nghiêng đầu, gặm nhẹ vành tai nóng rực, cười trầm thấp, giọng khàn khàn nói: «Không thích ở trong cung?"
Tư Mã Vanh im lặng một lúc, gật đầu khẽ thở dài: «Quả thật không thích."
Vương Thuật Chi dán lên mặt y cọ nhẹ: «Vậy theo ta về phủ Thừa tướng?"
Tư Mã Vanh nghe trong miệng hắn thốt ra chữ «Về," trong lòng nhiễm đầy tình cảm ấm áp, hôn lên môi hắn một cái, rất bất đắc dĩ nhìn hắn.
Vương Thuật Chi thấy đôi con ngươi đen kịt đầy nước chọc người, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: «Vậy hàng đêm đệ tuyên ta vào thị tẩm?"
Tư Mã Vanh nghiến răng nghiến lợi cười cười, tất cả ấm ức lúc vừa vào đã tiêu tan hết, học theo xoa cằm hắn: «Đợi ta qua thời gian chịu tang, tất nhiên sẽ… Khụ khụ…. Sủng hạnh huynh."
Vương Thuật Chi cười càng sâu, đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập đủ loại tình ý, cũng không nói gì, chỉ nhìn y thật sâu.
Tư Mã Vanh bị hắn nhìn cảm thấy lúng túng, không được tự nhiên vội vàng liếc sang chỗ khác.
Vương Thuật Chi lại ôm lấy y lần nữa, biết rõ y không thích hoàng cung này, không khỏi đau lòng, nhưng chuyện tới nước này đã là kết cục kết tốt nhất, không nhịn được ấm giọng nói: «Từ nay về sau có ta rồi."
Tư Mã Vanh gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, tựa như cung điện này không lạnh lẽo như lúc trước.
«Điện hạ." Bên ngoài chợt có tiếng Đông công công truyền tới: «Thái hậu mời điện hạ qua một chuyến, nói có chuyện quan trọng cần hỏi."
Tư Mã Vanh vội buông Vương Thuật Chi ra, vuốt vuốt vạt áo, hắng giọng đáp một tiếng.
Lúc này Đông công công vẫn chưa biết quan hệ thật sự của hai người, chỉ cho rằng họ có việc bàn bạc với nhau bên trong, bởi vậy cũng không dám mạo muội đi vào, chỉ đứng ngoài điện chờ, đợi họ đi ra vội khom lưng đi theo.
Tư Mã Vanh thừa dịp không ai chú ý nhéo tay Vương Thuật Chi một cái, đưa mắt nhìn hắn rời đi mới xoay người đi tới chỗ Thái hậu.
Thái hậu đã trải qua mấy phen biến cố, lại bị Nghị vương giam lỏng một thời gian, bây giờ tuy khôi phục tinh thần nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, có điều vừa trông thấy Tư Mã Vanh liền lộ vẻ mặt tươi cười, mặt mày rạng rỡ.
Tư Mã Vanh đi tới hành lễ, sau khi hỏi han một phen, ấm giọng nói: «Sau này sẽ không còn chuyện trắc trở nào nữa, Thái hậu thả lỏng tinh thần, dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn."
Tư Mã Vanh sắp đăng cơ, tất nhiên Thái hậu vàn phần thỏa mãn, nghe xong liên tục gật đầu, vỗ tay y vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau thu liễm ý cười, nhìn y nói: «Vanh nhi, nghe nói ngoài cung có một người bộ dạng y đúc con?"
Tư Mã Vanh gật đầu: «Đúng vậy, không chỉ tướng mạo giống mà ngay cả bớt sau lưng cũng giống y đúc."
Tay Thái hậu run lên: «Thật không? Hắn là ai?"
Tư Mã Vanh không bỏ qua biến hóa rất nhỏ của bà, nâng mắt nhìn chăm chú vẻ mặt của bà, chậm rãi nói: «Hắn ta tên Nguyên Sinh, khi còn nhỏ thì nhà tan cửa nát, sau đó đi tới quận Ngô làm người hầu trong phủ Lục thái thú, đi theo nhị công tử phủ Lục cho tới bây giờ."
Nét mặt Thái hậu căng cứng, cắn môi nói tiếp: «Xem ra con có chút quen biết hắn? Vậy trước khi hắn vào phủ Lục ở đâu? Quê quán chỗ nào? Cha nương là người phương nào?"
Trong lòng Tư Mã Vanh vốn có nghi ngờ, bây giờ lại thấy Thái hậu thận trọng như vậy, không nhịn được lại chăm chú quan sát nét mặt của bà, nghĩ đến những điều Vương Thuật Chi nói khi điều tra Nguyên Sinh, nhớ lại nói: «Cha nương người phương nào cũng không rõ, nhưng có nói trước khi hắn vào phủ Lục thì vốn họ Triệu, nhũ danh là Tiểu Lang."
Thái hậu vội buông tay y ra, vuốt ngực thở gấp hai cái: «Họ Tiệu? Thật sự họ Triệu?"
Tư Mã Vanh nhìn bà, khẽ gật đầu: «Quả thật họ Triệu ạ."
Thái hậu há to miệng, hốc mắt lập tức đỏ ửng, giống như kinh hỉ đột nhiên xuất hiên, đưa tay bắt lấy tay y, mong đợi nói: «Mai tuyên hắn vào cung! Ta muốn nhìn hắn một chút!"
Trong lòng Tư Mã Vanh sớm có không ít suy đoán, chỉ là chuyện phân nặng nhẹ, đến bây giờ chưa từng truy đến cùng, vì vậy cũng không tính là quá kinh ngạc khi thấy Thái hậu kích động, chỉ thấp giọng nói: «Ý của Thái hậu là….. "
Thái hậu vỗ tay y, có chút nghẹn ngào: «Có lẽ hắn…. Là đệ đệ ruột cùng nương với con!"
Hết chương