Psycome/ Psycho Love Comedy

giới thiệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bing, bong…

Bang, bong…

Tiếng chuông khản đặc tựa như tiếng hét lìa đời reo lên từ cái loa bị trẹo kia. Nghe thấy âm thanh đó, Kyousuke ngẩng mặt lên khỏi bàn và mở mắt.

“...”

Một khoảnh khắc mơ màng khiến cậu không nhớ nổi mình đang ở đâu, và rồi những ký ức ùa về trong nháy mắt, khiến toàn bộ cơ thể cậu lấp đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng.

Trong khi gãi mái tóc rối bời của mình, Kyousuke đưa mắt nhìn khung cảnh ảm đạm xung quanh rồi thở dài. Sao mình lại bị dính vào một cái trường như này cơ chứ? Bốn bức tường bê tông không sơn trét đang đóng nhốt cậu có đầy rẫy những mạng nhện và vết nứt. Tệ hơn nữa, gần như toàn bộ bề mặt của tường đều có những hình vẽ và chữ viết thô tục phủ lên.

“DITME”, “Tao sẽ giết mày!”, “Chết đi chết đi chết đi Giết giết giết”, “Một con đĩ hư + một con đĩ hư = giết sạch tất cả”, “SÁT NHÂN HỌC ĐƯỜNG”, “Tao muốn xxx con bé Kurumiya”, “<- Nếu muốn đời mày bốc cứt thì thử đi”, “<- Quá muộn rồi!” và còn nhiều nữa. Dòng chữ “Ước gì thế giới hòa bì—” có vẻ được viết bằng máu nhưng rồi bị dừng ngang. Mấy tên “họa sĩ” vừa nhiệt huyết vừa thô bỉ này, lại còn thêm đống chữ màu mè khoa trương nguệch ngoạc hết lên tường, bàn học, ghế ngồi, và cả trần nhà nữa.

Tuy nhiên, thứ khiến Kyousuke cảm thấy kỳ quặc và ghê tởm nhất không phải là tình trạng xuống cấp của những bức tường bê tông này, cũng chẳng phải là những hình vẽ thô thiển bao phủ xung quanh, hay những song sắt dày đóng cứng trên từng khung cửa hẹp. Không hề, thứ quái lạ và đáng sợ nhất, cũng như ghê tởm nhất trong tâm trí Kyousuke, chính là những kẻ học cùng lớp với cậu.

Ví dụ tiêu biểu nhất là nam sinh ngồi giữa hàng đầu phía bên phải Kyousuke. “Hử? Mày nhìn cái đéo gì cơ?”, tiếng gầm gừ của cậu bạn phát ra bên dưới quả đầu Mohawk nhuộm sắc đỏ thẫm. Kyousuke không khỏi để ý đến chỗ cơ bắp săn chắc lộ ra đằng sau chiếc cà vạt kẻ sọc lỏng lẻo và cái áo sơ mi rách bươm kia. “Tao là kiểu thích đi dọn dẹp mấy thằng rác thải như mày đấy!”

Đột nhiên tên Mohawk kia nắm lấy cổ áo cậu, Kyousuke cũng nhờ thế mà thấy được một lượng lớn khuyên xỏ ghim đầy trên mặt cậu ta, chúng kêu lách cách khi cậu trai kia lên giọng. Cậu ta có nhiều năng lượng tuổi trẻ thật đấy, Kyousuke tự nhủ. Không phải là loại mà người ta muốn giao lưu cho lắm, nhưng nếu thế thì thằng cha này sẽ là kiểu không ai phớt lờ được. Đổ mồ hôi như tắm, Kyousuke cố hết sức nặn ra một nụ cười.

“Ha ha… À thì, đâu có đâu? Chỉ là á… tôi thấy ông đẹp trai ác luôn!” Kyousuke lắp bắp nói. “Cái… ừm… gu thời trang ấy, nó… như bước ngoặt của thế kỷ luôn? Nhất là cái kiểu tóc á! Nhìn ông như con gà trống luôn! Với một con gà như ông thì hợp quá rồi còn gì, thật ấy! …Hờ hờ hờ! Ừm… hay là bỏ tôi ra nhé?”

“Cái chó gì!? Tao sẽ xiên chết cụ mày!!”

Mọi nỗ lực để đàm đạo của Kyousuke bị phản ứng của cậu bạn kia giã tan thành từng mảnh. Với một tiếng gầm như ở chiến trường, cánh tay đầy cơ bắp đó nâng cả cơ thể của Kyousuke lên không trung, khiến cậu phải đối diện với cái khuôn mặt đầy khuyên xẩu kèm theo đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ của cậu bạn to con hơn kia. Và trong một khoảnh khắc, Kyousuke thấy mình như đang dính vào một đống thịt đính thêm mớ trang sức kim loại vậy.

Nhưng cậu không hề nao núng. “...À, xin lỗi. Lỗi tôi, nên là ta hãy bình tĩnh lại nhé?”, nụ cười của cậu biến mất, Kyousuke lườm cậu bạn lớn tuổi hơn đó, ở khoảng cách bằng không. “Chẳng là á, tao đang hơi cay cú khi bị ép phải vào cái môi trường chó đẻ này thôi” —một tiếng Rầm, Kyousuke dập trán vào mặt đối phương khi hắn đang bị giật mình— “Thế nên nếu mày bày trò gì đó, thì tao sẽ tự mình chấm dứt nó, hiểu chưa thằng đầu mào gà này!”

Những người còn lại trong lớp, phần lớn trong số đó nãy giờ vẫn đang hóng hớt với một sự mong mỏi tột độ, bỗng bùng nổ hết lên. Bọn họ háo hức để xem ai trong hai thí sinh (và dự đoán của họ là Kyousuke) sẽ đi nằm băng ca —hoặc thậm chí là chui vô túi đựng xác nằm. Mối tương quan giữa cái đám khát máu này với một nhóm học sinh bình thường trong bộ đồng phục bình thường chắc chỉ có độ tuổi của họ mà thôi.

“Được thôi, mọi người à, cùng xem nó chết nhé!”. Không hổ danh Mohawk, cậu ta đã hoàn toàn phục hồi sau cú cụng đầu bất ngờ của Kyousuke, và dường như đang muốn thể hiện sự oai phong trước mặt những người đồng trang lứa kia. “Nhưng mà tao đang thấy hơi chán, hay là chúng ta khuấy động lên xíu, nhể?”. Phần lớn những học sinh còn lại đang chảy dãi chờ đợi khung cảnh bạo lực mà cậu ta khơi gợi.

“Mệt thật đấy… học trường mới, gặp gỡ một lũ tăng động mới”. Kyousuke cảm nhận được những ngón tay của mình đang co giật khi phấn khích trong vô thức. “Mày có chắc là mày muốn tiếp tục không đấy, Đầu Mào Gà?”

“Hê hê hê hê!”, nói chung là Mohawk không muốn bỏ qua chuyện này. “Tao sẽ lấy kìm rút từng cái móng của mày ra… và cả ngón tay của mày nữa, từng cái một…”

Trong đám đông đói khát đó, có một số gương mặt nổi bật. Một cậu trai lẩm bẩm những lời hoang đường với bản thân, như thể đang đọc thơ hay tụng kinh gì đó. Có một cô bé rụt rè như chú chuột con đang hối hả trong sự hoảng loạn đến chóng mặt, lí nhí những lời “T-t-t-tàn nhẫn quá! A-a-a-ai đó! Dừng anh ta lại đi!”. Và còn một cô bạn lớn tuổi hơn đang nhàn nhã sơn móng tay mình và cố kìm lại cơn ngáp trong khi vẫn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Càng nhìn, Kyousuke càng thấy cái đám này chẳng hợp nhau chút nào, và càng thấy vô lý. Nhưng cậu biết. Bản thân bị ép vào ngôi trường xập xệ này, bị nhét vào cái lớp học dơ bẩn này… Không chút ngờ vực, Kyousuke biết rằng chẳng một ai trong cái đám này có đầu óc bình thường cả.

Vậy còn bản thân ngươi thì sao?, một giọng nói thì thầm từ đằng sau tâm trí cậu. Kyousuke bực tức. Không, tôi hoàn toàn khác tụi nó. Đưa mắt nhìn gương mặt của những kẻ học cùng lớp, cậu chỉ cảm thấy sự ghê tởm đang lớn dần từ nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng mà thôi. Và cậu biết những tên này xứng đáng với sự khinh bỉ đó.

“Thôi được, vậy thì, Đầu Mào Gà à! Lên thôi! Tao sẽ phẫu thuật lại cái mặt xấu xí của mày… bằng nắm đấm của tao.”

“Hả—!? Tao nhịn mày quá đủ rồi, thằng khốn!”, tay trái vẫn đang nắm lấy ve áo của Kyousuke, Mohawk vung tay phải một cách hung tợn. “Tao sẽ giết mày!”. Nắm đấm thô ráp của cậu ta, như một quả bóng nén lại từ cơ bắp, kéo ra sau và—

Lạch cạch lạch cạch… Rầm!

Đúng lúc đó, cửa trước phòng học dập mở để thấy được một cô gái đang đứng trên thềm cửa. Dựa vào bộ đồ có hãng có hiệu đó và chồng giấy tờ bên dưới cánh tay, cô gái đó là một giáo viên, dù cô ta nhìn có hơi quá trẻ để đảm đương công việc.

“Ê mấy thằng ngu kia! Làm trò gì đấy hả? Muốn ta phạt hết cả đám tụi bây hay sao?”.

Người lên giọng với mấy đứa học sinh lộn xộn đang đứng hình tại chỗ này là một cô bé dễ thương với mái tóc Bob ngắn và chất giọng đầy quyền uy. Chiều cao của cô không thể nào hơn 1m4 được, giờ mà thay trang phục và mớ giấy tờ đó bằng một bộ đồ trẻ em với cặp sách, đảm bảo cô ta sẽ là một hình tượng bé gái tiểu học hoàn hảo.

Một khoảnh khắc câm lặng bao trùm lớp học. Nhưng lại không kéo dài được lâu.

“Phịt. Phạt tụi này á? Cô bé đây sẽ làm vậy sao?”. Mohawk bỏ Kyousuke ra, vừa chỉ thẳng tay vào cô bé đang đứng ở cửa lớp ấy vừa ôm bụng cười. “Ối chồi ôi— Há há há há há!”

Lông mày cô gái co giật trong sự khó chịu, nhưng cô vẫn giữ một thái độ điềm tĩnh và đi về phía cái bục giảng hư nát ở đầu lớp học. Cô gái đặt chồng tài liệu xuống, giãn cơ một chút rồi càu nhàu. “Ai chàààà, hôm nay cũng là ngày học đầu tiên mà, hay chúng ta bỏ qua lần này đi ha?”. Ngón tay cô vô thức vuốt nhẹ vào phần ngọn tóc, như thể chúng đang quấy rầy cô. “Này nhé, tụi bây nên dừng việc cười cợt lại trước khi ta đổi ý đi, được không nào? Không là ta sẽ phạt thẳng tay, không nhân nhượng. Ta tuyệt đối không tha cho đứa nào cãi lời đâu.”

Mohawk liếm môi với sự phấn khích tàn độc. “Chà, thú vị quá ta?”. Rồi cậu ta lấy hai tay nắm vào lưng của cái ghế gần nhất. “Vậy thì làm đi!”. Tức thì, Mohawk nâng cái ghế lên quá đầu, nhảy vọt lên trên bàn rồi lao về phía cô gái kia. Không một chút do dự hay đắn đo nào. Cũng chẳng có chút kiềm chế hay nhân từ nào. “Đừng có mà la hét khóc lóc đấy nhá, cô bé! Haaaaa!”. Vung ghế xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của cô gái, có vẻ như hộp sọ mỏng manh của cô sẽ bị nghiền nát bởi cú quật ấy.

“Hừm. Thằng đần này… cái đứa phải la hét khóc lóc… là ngươi đấy! Giờ thì chết đi!”. Không biết từ đâu, một ông sắt vung thẳng vào sống mũi đầy khuyên xỏ của Mohawk.

Tiếng rắp của cú đánh nghe rõ mồn một. Máu tươi, cả màu sậm lẫn đỏ như hồng ngọc, bắn tung tóe từ mặt của Mohawk, vấy bẩn cái má mềm mại và nhợt nhạt của cô gái. Cậu ta cất lên một tiếng khóc nhạt nhẽo rồi gục xuống, chiếc ghế rơi lanh canh trên mặt sàn bên cạnh.

“Trời ạ. Ngươi thật sự không có một chút tác phong nào cả, đồ ngu này… Mà thôi đừng lo! Ta sẽ dạy ngươi thật nhiều, kể từ bây giờ!”. Đôi môi cô gái nặn thành một nụ cười độc ác. “Ta đây sẽ dạy ngươi cái gì ấy hả? Tất nhiên là nỗi sợ và sự trung thành rồi! À thì, ngươi có thể sẽ chết trong quá trình học tập… nhưng chắc không thấy phiền đâu ha? Phải không nào? Hửm?”

Như cách cô ấy trông nhỏ bé khi đứng ở cửa vào, bây giờ cô ta đang cao hơn cả Mohawk. “...Ê, thằng ngu! Trả lời xem nào?”. Mohawk rên rỉ và quằn quại trên sàn, ôm lấy gương mặt dập nát của mình. “Thôi nào, nói ta nghe!”. Cô gái vung vẩy ống sắt trên đầu mình. “Câu trả lời của ngươi là?”.

Cái sàn kẻ ô dơ bẩn như thể sụp đổ dưới chân Kyousuke, cậu ta quỵ xuống trên đầu gối mình. Gì thế này…? Những người này là ai? Tại sao giáo viên lại như, như, như thế này…? Từ góc độ của cậu, một số cái bàn và ghế đang cản trở tầm nhìn đến đầu phòng học, dẫn đến cậu chỉ có thể thấy một cái ống sắt nhuốm máu liên tục nâng lên hạ xuống, có cả tiếng rạn nứt nhớp nháp và đặc sệt, tiếng khóc đứt gãy “D-dừng—”, “Không thể nào!?”, “Mắt tao! Mắt taoooo!”, và cả những tia máu nhuộm đỏ thẫm cô gái và bức tường đằng sau.

Ở cuối chuỗi thời gian đau đớn đó, một tiếng đập vô vị phát lên, và mọi thứ im lìm. “...Hửm? Hình như nó ngất luôn rồi! Hay chết rồi ta? È, sao cũng được”. Lấm chấm bởi máu và mỡ thịt, cô gái quay lại bục giảng với cái ống sắt cong vẹo trên vai. “Nè ngươi! Định nằm đó đến bao giờ? Hay là muốn ta dạy lại tác phong cho luôn không?”

Kyousuke định hình lại giác quan của mình, cậu thấy một đôi mắt to tròn và quyến rũ, lấp lánh sự hưng phấn đang nhìn xuống cậu. “...Hả—!?”. Cậu ta run rẩy cố đứng dậy, tay nắm lấy lưng ghế như một điểm tựa, cậu cảm giác rằng nếu như không đứng lên ngay thì cậu sẽ chết. Chỉ đến khi sợ hãi ngồi lại vào ghế rồi thì cậu mới nhớ đến việc hít thở.

“Rồi, thằng ngu này, thử nói xem nào, hửm?”, cái ống sắt vẫn còn phủ màu bạo lực đó giật qua lại trên tay cô gái. “Câu trả lời của ngươi là?”

“V-vâng…!!”, cậu yếu ớt đáp lại.

Cô gái thè lưỡi, liếm một ít máu dính trên đôi má bị vấy bẩn đó. “...‘Vâng’ à? Ta hiểu rồi”. Cô mỉm cười, một nụ cười ngoác miệng và méo mó. “Vậy là người muốn bị phạt đến thế sao?”

Nó quá nhảm nhí. Kyousuke sợ hãi nhìn trái phải trong tuyệt vọng. “K-không, không phải thế! Ý tôi là tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thưa cô giáo! Cô hiểu lầm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi ạ!”. Bên trong tâm trí mình, cậu ta lấy một bức tranh khảm đá che đi biển máu trước mặt, che đi hình dạng gãy nát ở giữa. Còn những bóng người rải rác xung quanh, cậu loại bỏ họ ra khỏi tâm trí bằng bộ lọc tinh thần.

Cô gái khịt mũi như một đứa trẻ. “Hừm… chà, hôm nay ta khá là rộng lượng đấy. Nào, còn về cảm xúc mà ngươi dành cho ta thì sao? Nó là nỗi sợ, đúng chưa? Tốt hơn là ngươi nên nhớ cho kỹỹỹ vào nhé. He he he… ta tự hỏi không biết đám còn lại các ngươi có học được gì chưa nào?”. Cô ta quay về phía những học sinh còn lại. “Ở cái học viện này, cãi lại ta là sẽ thành như thế, không một ngoại lệ! Nếu biết quý trọng cái mạng của mình thì đừng chống đối lại! Hãy phục tùng ta! Tâng bốc ta! Quỳ xuống đi! Những con lợn dơ bẩn tạp chủng!”

Giọng cô ta nhỏ nhưng lại vang như sấm chớp trong cái lớp học im lặng và nhuộm màu máu ấy. Sau khi phất cổ tay mình, cô gái lại nâng lên hạ xuống cái ống sắt, hất chỗ máu trơn vào những học sinh ở gần. “Ai có ý kiến gì không?”

Ở giữa khung cảnh ác mộng đó, người bình thường sẽ chỉ biết co cụm lại trong im lặng, nhưng cô gái lớn tuổi hơn ở bên trái Kyousuke cất tiếng “Không, thưa cô” một cách chán chường rồi tiếp tục đính kim cương giả và pha lê Swarovski lên những chiếc móng đỏ như son của mình.

Ngoài cô ấy ra, nhưng người còn lại đều câm nín, thậm chí đến bầu không khí của căn phòng cũng dường như chết lặng.

“Rồi, tiếp theo”, vị giáo viên ấy tiếp tục nói, không chút bối rối. “Ta nghĩ là giờ mới tự giới thiệu thì cũng hơi muộn nhỉ. Ta tên là Hijiri Kurumiya. Kể từ hôm nay, ta sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các ngươi trong năm học tới. Từ vựng yêu thích của ta là phục tùng và thống trị. Còn những từ mà ta ghét là nhóc con và nít ranh. Dù nhìn ta có hơi trẻ trung thế thôi…”, cô ấy lại vọc đuôi tóc của mình, “chứ ta đang ở tuổi đôi mươi rực rỡ rồi đấy nhé. Rất vui được làm quen.”

Làm quen với cô ta, thật ra thì, không được vui cho lắm, nhưng chẳng ai ngu hay muốn chết mà nói ra cả. Hài lòng với những phản hồi không lời của cả lớp, Kurumiya nói tiếp, “Xong! Giờ thì, ta biết là hồi nãy có mấy tên đần cứ cười cợt mãi…”. Không một ai dám nhìn vào những phần nát bấy còn sót lại của Mohawk. “...Ta thì đanggg định cải tạo lại từng đứa một, nhưng… như thế có hơi thiếu thân thiện ha? He he… dù không thỏa mãn cho lắm, nhưng tạm tha cho các ngươi đấy.”

Vừa nói, Kurumiya vừa chầm chậm nhìn quanh lớp học, xem xét gương mặt của từng học sinh một cách kỹ lưỡng. Sau khi liếc nhìn đôi mắt run rẩy của Kyousuke trong khoảng 10 đến 12 giây nhưng lại dài đến vô tận, cô gái đột nhiên thư giãn người, nụ cười tàn độc tắt đi, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ trên môi. Và với chất giọng tưởng chừng đang mang nhịp điệu, cô ngâm nga điệp khúc như một bản cầu siêu.

“Chào mừng đến với Ngục Viện Cải Tạo— hỡi những kẻ sát nhân!”

Truyện Chữ Hay