Edit: Phương Thiên Vũ
Tống Kiểu Kiểu theo tầm mắt của Phương Du Nhiên nhìn qua, quả nhiên ở phía trước cách đó không xa thấy được mấy thiếu niên cao gầy mảnh khảnh đẩy xe hàng, hơn nữa mỗi một người đều quen mắt là chuyện thế nào!!!
Bởi vì bốn người phía trước kia không phải người khác, chính là Lục Kinh Tả, Kỷ Vị, Triệu Thanh Nghiên cùng với Sở Nhập Ngô!
"Mẹ tôi ơi, mỗi một người đều soái như vậy sao?"
"Quá soái đi, là trường chúng ta đi, là học trưởng sao??"
Tống Kiểu Kiểu yếu ớt nói một câu, "Không phải."
"Ân?" Tầm mắt ba người đều nhất trí dừng ở trên người cô.
"Cậu nói không phải là chỉ không phải trường chúng ta? Hay là nói không phải học trưởng?"
"Sủi cảo, cậu không phải là biết bọn họ chứ?"
"Ân ân ân??"
Ánh mắt Tống Kiểu Kiểu dừng ở trên người Lục Kinh Tả, giống như có cảm ứng tâm linh, bên kia Lục Kinh Tả cũng nhìn qua bên này, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, mặt mày anh dần dần giãn ra, giây tiếp theo đi về hướng cô.
Phương Du Nhiên cùng Tần Mẫn kích động mà nắm chặt đôi tay, "Cậu ấy......!cậu ấy là đi về hướng chúng ta, phải không?"
Tần Mẫn gật đầu, "Ân, đúng vậy đúng vậy."
Tống Kiểu Kiểu nhìn anh, này hình như là từ sau đêm đó bọn họ mới gặp lại.
"Cậu đến khi nào?"
"Đến lúc trưa."
"Vì sao không chờ tôi cùng đi?"
"A......!Ba mẹ tôi một hai kiên trì phải đưa tôi lại đây."
Ba người còn lại nhìn bọn họ hàn huyên như không có việc gì, yên lặng liếc mắt nhìn nhau, sủi cảo nhỏ của các cô thật đúng là quen, bất quá Phương Du Nhiên hơi hơi nhíu mày, cô ấy như thế nào cảm thấy nam sinh này quen mắt như vậy chứ?
Đang lúc cô ấy nhịn không được trầm tư, cánh tay bị đụng nhẹ một chút, cô ấy nháy mắt liền phản ứng lại.
"Kiểu Kiểu, khéo như vậy a?" Kỷ Vị bọn họ cũng thấy được Tống Kiểu Kiểu, mọi người cùng đi tới.
"Cậu sao không đi cùng chúng tôi chứ?"
Tống Kiểu Kiểu cười cười, sau đó nói: "Đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của tôi."
Mọi người lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, bởi vì bọn họ buổi chiều còn có việc nên mấy người liền tách ra ở siêu thị.
"Tối nay tôi gọi điện thoại cho cậu." Lục Kinh Tả.
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, "Được."
"Sủi cảo, bọn họ giống như đều quen cậu a?" Tần Mẫn ngơ ngác hỏi.
"Mình với bọn họ là bạn học cấp ba."
"Không đúng, bạn học cấp ba quan hệ tốt như vậy sao? Này cũng quá quen thuộc quá tự nhiên đi?"
Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ một chút, "Trừ Sở Nhập Ngô là bạn học cấp ba cùng trường ra, ba người còn lại......!từ nhỏ lớn lên cùng nhau."
Ba người: "!!!"
"Cậu cậu cậu cậu......!Tu cái phúc gì, cư nhiên có thể cùng ba soái ca lớn lên cùng nhau! Đây là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đi!"
"Nghe nói tỉ số gian tình thanh mai trúc mã phát triển rất cao, cậu nói nhanh lên, cậu coi trọng người nào?" Phương Du Nhiên đụng bả vai cô một chút.
Bị Phương Du Nhiên nói như vậy, trong đầu Tống Kiểu Kiểu không khỏi nghĩ đến khuôn mặt ôn hòa sạch sẽ khuếch đại cùng với độ ấm môi buổi tối ngày đó, bất giác gương mặt cô có chút nóng, cô nắm chặt túi mua sắm trong tay, ánh mắt trốn tránh, "Cái gì a......!Còn có mua đồ hay không?"
"Sủi cảo nhỏ không quá thích hợp nga."
"Là có chút."
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Tống Kiểu Kiểu quả nhiên nhận được điện thoại của Lục Kinh Tả, vì không quấy rầy bạn cùng phòng, cô mang dép lê ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
"Uy?"
"Ân."
Giọng của anh từ trong điện thoại truyền ra, dịu dàng sa vào, "Mới vừa khai giảng, có cái gì không thích ứng không?"
"Không có a, khá tốt, còn cậu?"
"Tôi cũng khá tốt."
Tống Kiểu Kiểu đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì, không khí tựa hồ có chút yên tĩnh, nhưng bọn họ lúc trước không phải như thế, bọn họ lúc trước đều sẽ có chuyện nói không hết, nghĩ vậy trong lòng cô có chút mất mát, nhịn không được gọi một tiếng, "Lục Kinh Tả......"
"Ân, tôi đây."
Cô gọi anh, lại vào lúc này suy nghĩ chập mạch, cô thậm chí cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì.
"Kiểu Kiểu, buổi tối ngày mai cùng tôi ăn cơm?"
"Ăn......!Ăn cơm sao?"
"Ân."
Tống Kiểu Kiểu khẽ cắn môi, "Ân, được."
Đầu kia Lục Kinh Tả cười một tiếng, "Được, mau vào đi thôi, bên ngoài gió rất lạnh."
Tống Kiểu Kiểu hơi giật mình, "Cậu như thế nào biết tôi ở bên ngoài?"
"Bên cậu có tiếng gió còn có tiếng nói chuyện ồn ào."
Tống Kiểu Kiểu lúc này mới phát giác hóa ra chỗ mình đứng vừa lúc là đầu gió, mà trên hành lang là nữ sinh ôm chậu rửa mặt tới tới lui lui, cô không khỏi cũng cười một tiếng, "Ân, vậy tôi đi vào trước, cúp?"
"Được."
Lục Kinh Tả nghe bên kia cúp máy, anh chậm rãi bỏ điện thoại di động vào trong túi, ánh mắt bình tĩnh nhìn nơi xa, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên có người gọi anh một tiếng, giây tiếp theo một quả táo ném qua, Lục Kinh Tả phản ứng rất nhanh tiếp được.
Triệu Thanh Nghiên cười đi đến bên cạnh anh, hỏi: "Còn chờ sao?"
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cậu ấy một cái, "Còn chưa đến lúc."
"Vậy khi nào mới xem như đến lúc đó chứ?" Cậu ấy hỏi lại anh.
Lục Kinh Tả xoay quả táo trong tay, cắn một ngụm, nói: "Rất mau."
Triệu Thanh Nghiên cười.
"Lão Triệu, có phải huynh đệ hay không, mua táo cư nhiên chẳng chia cho tôi?" Kỷ Vị tóc ướt từ ký túc xá đi ra.
Triệu Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, cười nói: "Tự mình qua ký túc xá tôi lấy."
"Được rồi."
Buổi chiều Thang Viên Viên đề nghị: "Chúng ta cùng đi ăn thịt nướng đi, thế nào?"
Phương Du Nhiên như cá chép lộn mình ngồi dậy, "Được a, muốn ăn."
"Muốn ăn + ."
Tống Kiểu Kiểu vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nhớ tới lời Lục Kinh Tả nói tối hôm qua, đột nhiên nói: "Buổi tối mình không thể đi cùng mọi người, hôm qua đã hẹn với bạn."
Phương Du Nhiên từ trên giường cô ấy bò lại đây, lấy đi quyển sách trên tay cô, "Đêm trắng sao? Hay không?"
Tống Kiểu Kiểu vừa mới chuẩn bị nói chuyện lại nghe thấy Phương Du Nhiên hỏi: "Cậu mới vừa nói bạn, bạn gì a?"
Cô lấy sách từ trong tay cô ấy về, thật cẩn thận mà đặt ở đầu giường, "Chính là bạn a."
Phương Du Nhiên thấy cô trịnh trọng đem sách đặt ở vị trí đầu giường, không khỏi lại bị dời đi lực chú ý, "Sủi cảo, cậu giống như rất quý trọng quyển sách này a?"
Động tác trên tay Tống Kiểu Kiểu dừng một chút, "Có......!Có sao?"
"Có a, đêm qua mình nhìn thấy cậu rất cẩn thận mà đem sách đặt ở đầu giường."
Tống Kiểu Kiểu cười một chút, "Mình......!bản thân mình khá yêu sách mà thôi."
"Phải không?"
"Ân!"
Đang nói, di động đột nhiên chấn động một chút, là Lục Kinh Tả phát WeChat lại đây, anh đã ở dưới ký túc xá các cô?!! Như vậy......!Nhanh như vậy sao?!
Cô trả lời anh xong nhanh chóng từ trên giường bò xuống dưới, mở tủ quần áo nhỏ ra bắt đầu tìm quần áo.
"Sủi cảo, làm gì vậy?"
"Bạn mình tới rồi, mình phải thay quần áo."
"Nga."
Thay quần áo cầm di động xong, Tống Kiểu Kiểu liền phất phất tay với các cô, "Đi đây, bye."
Ba người "Bye" còn chưa có nói ra, thân ảnh nhỏ xinh xắn kia cũng đã biến mất ở cửa ký túc xá.
Thang Viên Viên yên lặng mà thu hồi tầm mắt, đột nhiên nói một câu, "Không nghĩ tới sủi cảo nhỏ dáng người vẫn là khá tốt."
Phương Du Nhiên gật đầu, "Ân, eo nhỏ, chân nhỏ, thật tốt."
Tần Mẫn: "Kia một hồi mình còn ăn thịt nướng không?"
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ăn ý đồng thời mở miệng, "Ăn!"
Tống Kiểu Kiểu sau khi ra ngoài quả nhiên thấy được Lục Kinh Tả đứng ở ký túc xá cách đó không xa, anh lúc này dựa ở chỗ lan can, hơi cúi đầu đùa nghịch di động trong tay, góc độ này nhìn qua mũi anh vừa cao vừa thẳng, trái tim chợt đập nhanh hơn, tay nắm di động hơi siết chặt vài phần.
Giây tiếp theo, Lục Kinh Tả thu di động ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy cô gái đứng cách anh không xa, cô gái mặc áo thun màu lam, quần ôm màu tối, dáng chân cô cực kỳ đẹp, thẳng tắp tinh tế, lộ ra phía dưới một đoạn mắt cá chân trắng nõn, tóc dài đen nhánh mềm mại cứ như vậy tùy ý xõa sau vai, lộ ra gò má trắng nõn trơn bóng, đôi mắt nai con đang nhìn mình.
Lục Kinh Tả theo bản năng đứng thẳng thân thể, thanh âm anh hơi khàn, "Lại đây."
Tống Kiểu Kiểu nhấp nhấp môi, đi qua phía anh, "Sao cậu tới nhanh như vậy?"
Hai người cùng đi song song ra ngoài, "Là tôi tới quá sớm sao?"
"Cậu cũng không có nói trước với tôi."
"Vậy lần sau tôi nói trước với cậu một tiếng."
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn về phía anh, vừa lúc nhìn thấy đường nét góc cạnh, "Ân......!Được."
"Muốn ăn cái gì?"
"Tôi sao cũng được."
"Vậy chúng ta đi ăn lẩu, nghe nói bên S đại có một tiệm lẩu ăn rất ngon, mang cậu đi nếm thử?"
"Được."
Lục Kinh Tả nói tiệm lẩu cách S đại thật sự không xa, hai người trực tiếp đi bộ qua, lúc mới vừa đi vào Tống Kiểu Kiểu đã bị tiệm lẩu này trang hoàng đến kinh diễm, bởi vì trang hoàng xinh đẹp lại rộng lớn, kính thủy tinh đều bóng loáng, liếc mắt một cái nhìn qua cho người ta hiệu quả thị giác vô cùng tốt.
Hai người tìm vị trí ngồi xuống, Lục Kinh Tả hỏi cô: "Ăn nồi uyên ương?"
"Được."
Lục Kinh Tả đem thực đơn đưa cho cô, "Cậu nhìn xem muốn ăn cái gì liền trực tiếp đánh dấu."
Tống Kiểu Kiểu sau khi tiếp nhận thực đơn đánh mấy cái liền đưa cho anh, "Đánh xong."
Lục Kinh Tả nhìn lướt qua, "Ít như vậy là đủ rồi?"
"......!Ân......"
Lục Kinh Tả lấy lại bút, trên thực đơn "Bá bá bá" đánh dấu vào, "Này không phải đều là cậu thích ăn sao? Cậu khi nào lại tiết kiệm tiền cho tôi như vậy?"
Tống Kiểu Kiểu gương mặt có chút hồng, không hé răng.
"Lại thêm một ly trà chanh dâu tây."
"Này......!Có nước......"
Lục Kinh Tả cười một chút, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, "Như thế nào? Sợ tôi không có tiền đem cậu trừ lại chỗ này a?"
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, "Kia......!Muốn trừ cũng là trừ cậu, trừ cậu ở chỗ này rửa chén."
Lục Kinh Tả ánh mắt sủng nịch, "Được, trừ tôi, tôi rửa chén, cậu cứ an an ổn ổn ăn đi."
Qua một hồi, người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, Tống Kiểu Kiểu nhìn đã bắt đầu quay cuồng rồi, không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, cái lẩu gì đó thật là rất nhiều người thích a.
Lục Kinh Tả đem động tác nhỏ cô nuốt nước miếng xem ở trong mắt, anh khẽ câu môi, sau đó thuần thục đem đồ ăn thả vào trong nồi, "Chờ một lát liền có thể ăn."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, vừa lúc trà chanh dâu tây siêu cao của cô cũng được mang lên, "Thật xinh đẹp a."
Lục Kinh Tả nói: "Muốn tôi giúp cậu chụp ảnh hay không?"
"Chụp......!Chụp ảnh? Như vậy được không?"
Lục Kinh Tả lấy di động ra, "Như thế nào không được?"
Tống Kiểu Kiểu tuy có chút thẹn thùng nhưng cô vẫn là nhịn không được phối hợp, kỳ thật cô cũng không có nghĩ anh có thể chụp cho cô thật đẹp, chỉ cần có thể nhìn được là được, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh của anh chụp cô vẫn là chấn kinh một chút.
"Hóa ra kỹ thuật chụp ảnh của cậu tốt như vậy a?" Tống Kiểu Kiểu nhẹ nhàng nhướng mày.
Lục Kinh Tả nhìn về phía cô, cười nói: "Không phải kỹ thuật chụp ảnh tốt.".