Phán Quan

chương 3: linh tướng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Thời tuy không biết dùng điện thoại thông minh nhưng tiếng người thì nghe hiểu. Nghe thấy giọng nói của người môi giới, hắn vẫy Hạ Tiều ý bảo đối phương dịch qua đây.

Hạ Tiều ngơ ngác ghé lỗ tai lại gần.

Anh Văn thò gương mặt đẹp trai ngời ngời sang, dùng giọng nói vừa lạnh vừa dễ nghe hỏi cậu một vấn đề khá có chiều sâu: “Cái này xịn hơn điện thoại ngày xưa à? Thế tôi nói chuyện như vậy thì đối phương có nghe thấy không?”

Hạ Tiều: “…..”

Khoảng cách thế hệ này lớn lắm rồi đấy.

Hạ Tiều nghĩ ngợi sau đó cầm điện thoại mở giao diện phím[] nói: “Thôi anh cứ coi nó thành nhắn tin kiểu ngày xưa đi.”

[] giao diện phím trên đt

Văn Thời hiểu ra, hắn đứng thẳng lưng chỉ vào màn hình nói: “Vậy cậu gửi tin nhắn cho hắn bảo lúc nào cũng rảnh.”

Hạ Tiều: “….Nhưng em thấy em không rảnh cho lắm.”

Văn Thời nhíu mày.

Hạ Tiều rụt cổ nói: “Ui anh ơi, hôm nay đông người tới còn đỡ. Anh chưa thấy được khu nhà mình buổi tối hàng ngày như thế nào đâu.”

“Như nào?”

“Khiếp lắm. Em sống với ông ở đây mười mấy năm rồi, cho đến bây giờ vẫn không dám đi wc ban đêm một mình chứ đừng nói tới ra khỏi cửa.”

“……”

Mặt Văn Thời lạnh tanh hai giây sau đó mời bạn học Hạ Tiều cút ra ngoài.

Hắn đóng cửa nhà tắm, kéo cổ áo cởi tuột áo thun, vòng eo thon thả lập tức lộ ra sau lớp vải. Hắn không vui suy nghĩ, bản thân lúc đầu định làm người tốt dìu dắt thằng oắt đồ tôn không biết cố gắng này. Bây giờ nghĩ lại…..hay thôi cứ kệ cái mạch này đứt phựt luôn đi?

Đợi vị tổ tông tự kỷ này tắm rửa sạch sẽ bước ra ngoài, Hạ Tiều đã tiếp đón xong xuôi hai tốp khách mới, còn người phụ nữ Trương Bích Linh có tên trên danh phả thì vẫn chưa rời đi.

Cô ta đứng trước huyền quan[] nói chuyện với Hạ Tiều, một tay còn dắt thằng con trai không biết giữ mồm giữ miệng của mình.

[] là khu vực nghỉ tính từ cửa chính vào phòng khách, đây là nơi dẫn các luồng khí từ ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong ngôi nhà.

“Ông cụ Thẩm ngày mai hạ táng à?” Trương Bích Linh hỏi.

“Vâng.” Hạ Tiều gật gật đầu.

“Mấy giờ?”

“ giờ phút sáng xuất phát, cô muốn đi cùng ạ?” Hạ Tiều lễ phép hỏi.

Cô ấy nhìn chằm chằm di ảnh của Thẩm Kiều nhẹ giọng trả lời: “ giờ phút? Haizz, tôi hơi bận một chút, nhưng nếu như kịp thì vẫn muốn tới đưa tiễn, ông cụ sống cũng chẳng dễ dàng gì. Trước kia…..”

Trước kia chi này rất lợi hại, chỉ hơi ít người mà thôi, hiện giờ rơi vào tình cảnh này đúng thật là đáng tiếc.

Lời này Hạ Tiều từng nghe qua rất nhiều lần, nghe riết đâm ra thuộc lòng luôn rồi. Nhưng Trương Bích Linh còn đỡ hơn người khác, miệng vừa mở đã biết ý phanh lại kịp lúc, lúng túng cười xin lỗi Hạ Tiều.

Có lẽ là để an ủi, cô nói với Hạ Tiều: “Cậu sạch lắm, chúng tôi ít khi nhìn thấy ai sạch như cậu. Mai sau sẽ tốt thôi.”

Nói xong cô vỗ nhẹ lưng con trai, cau mày nhỏ giọng bảo: “Mau vái lạy ba cái đi!”

Đứa con trai có vẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, nó hất tay mẹ rồi cúi đầu một cách không tình nguyện, thái độ qua loa, lần lạy cuối cùng như thể không lạy, làm xong thì đẩy cửa đi ngay.

Trương Bích Linh chỉ vội chào một câu rồi đuổi theo.

Hạ Tiều đóng cửa, đầu óc mơ hồ đi vào trong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Văn Thời thì không nhịn được hỏi: “Anh Văn, sao nó lại chắp tay vái em?”

“Vì nó nói lời không nên nói ở chỗ cậu, nếu không vái hẳn hoi thì sẽ gặp xui xẻo.” Văn thời chép miệng nhìn bức tranh tổ sư gia phía đằng xa.

“À, ý là tổ sư gia không…”

Văn Thời: “……”

“Áu.” Hạ Tiều tự tát mình một cái, vội vàng sửa: “Em chưa nói gì cả, em phanh lại rồi.”

“Ờ.”

Văn Thời cúi đầu lau mái tóc ẩm ướt, một lúc sau nói: “Thật ra người nói ông ấy không được chết tử tế nhiều lắm, dù sao cũng là sự thật mà thôi, không đến nỗi phải sợ như vậy. Nhưng đừng dại dột nói với bức tranh là được, nhất là khi thắp hương.”

Hạ Tiều cẩn thận hỏi: “Vì sao ạ?”

Văn Thời ngẩng đầu ném khăn bông lên thành ghế, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Hạ Tiều khẽ nói: “Bởi vì ông ấy sẽ nghe thấy.”

Hạ Tiều: “………”

Cậu đứng ngây ra như phỗng, lát sau vội vàng xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà da vịt, giọng run run: “Không phải ông ấy….”

Đã ngỏm rồi à?

Thẩm Kiều từng kể với cậu rằng tổ sư gia Trần Bất Đáo tu theo con đường cực khổ nhất, không vấn vương, không ngại ngần, không tình ái, không sợ hãi, dù sao thì nghe qua cũng không giống người cho lắm, vô cùng lợi hại, nhưng kết cục thì không được tốt.

Không tốt như thế nào thì do khi đó cậu còn nhỏ nghe không hiểu, chắc là vĩnh viễn không được đầu thai chuyển kiếp chăng.

Hạ Tiều càng nghĩ càng sợ, ngó trái ngó phải như thể tổ sư gia đang bay phất phơ ngay bên cạnh mình.

Văn Thời nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu nhả ra hai chữ: “Lợi hại.”

Khoảng chừng chín giờ tối thì không có khách tới phúng viếng nữa, đội kèn trống thu dọn đồ đạc, châm điếu thuốc lá rồi tụ tập ở bên cửa sổ hậu viện tán dóc.

Hạ Tiều ở trong bếp dùng nước lèo hầm canh xương trước đó nấu mấy bát bún tàu, sau đó thái kiểu hạt lựu chút chân giò hun khói và thịt khô, xếp gọn gàng trên mặt bún vài cọng rau xanh tươi rồi mời bọn họ qua ăn.

Đây là bữa ăn chính thức đầu tiên của Văn Thời kể từ khi hắn tỉnh lại, mặc đù đói thật nhưng chỉ gắp có mấy đũa.

Hạ Tiều còn tưởng rằng bản thân nấu dở lắm, cậu cẩn thận nếm thử hai miếng, cảm nhận được nước lèo đậm vị, thịt thơm phưng phức, mì cũng dai giòn đủ ăn.

Đội kèn trống đánh chén sạch banh bát mì. Bọn họ lau miệng cám ơn rồi lại tụ tập đi đốt thuốc nói chuyện. Hạ Tiều bèn hỏi: “Anh Văn, anh không đói bụng à?”

“Tôi không hay ăn món này.” Văn Thời trả lời.

Hạ Tiều cho rằng hắn kén ăn, đang định hỏi lại hai câu thì Văn Thời nhìn thoáng qua bên cửa sổ nói: “Bọn họ không về à?”

“Anh bảo mấy người đội kèn trống ấy hả?” Hạ Tiều lắc đầu trả lời, “Không về, mọi người đều qua đêm ở đây.”

Văn Thời: “Vì sao?”

Hạ Tiều đỏ mặt ấp úng: “Làm đám ma thì phải gác đêm, Thẩm gia chỉ còn có mình em thôi, ban đêm chả dám ngủ nên bỏ tiền thuê mấy vị này ở lại cùng.”

Nói xong cậu phát hiện Văn Thời đang dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn mình, sau đó nửa châm biếm nửa cạn lời giơ ngón tay cái với cậu.

Hạ Tiều sợ bị mắng nên lập tức chém gió bợ đít: “Mời cũng mời rồi, dù sao cũng chỉ còn một đêm cuối cùng thôi. Cơ mà em nghĩ đêm nay em ngủ ngon lắm, có anh Văn ở đây thì em sợ cái đếch gì?! Không hề nhé.”

Văn Thời liếc cậu một cái, nói vu vơ: “Cậu nhớ kỹ câu này đấy nhé.”

Khoảng giờ đêm hôm ấy, Hạ Tiều giật mình tỉnh giấc vì tiếng mèo kêu đâu đó.

Tiếng kêu kia vừa thảm thiết vừa kéo dài, tựa như tiếng trẻ con khóc nhưng dài hơn chút xíu, lúc xa lúc gần. Tiểu khu bị nhấn chìm trong đêm đen dày đặc.

Hạ Tiều mở to mắt, lờ mờ trông thấy một tia sáng. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ ánh trăng hôm nay sao mà hơi xanh.

Vài giây tiếp theo cậu đột nhiên giật bắn mình.

Lúc gác đêm cậu không ngủ trong phòng mà ngủ ở phòng khách. Mặt quay vào trong đối diện với lọ tro cốt và bàn thờ của Thẩm Kiều, lấy đâu ra ánh trăng??

Thế tia sáng mà cậu nhìn thấy chính là….

Hạ Tiều nuốt nước bọt mở mắt ra lần nữa, lập tức thấy một gương mặt tái nhợt trôi bồng bềnh bên cạnh bàn thờ đang lặng lẽ đốt đèn cầy đỏ, ngọn lửa kia lắc lư dù không có gió, đèn cháy tỏa ra màu xám tro.

Đụ….má…

Da đầu Hạ Tiều tê rần, cậu lăn từ trên sô pha xuống nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, cậu định đánh thức mấy người ở lại gác đêm cùng mình thì chợt phát hiện mấy chỗ nằm đó trống trơn chẳng có bóng dáng ai.

Giống như từ trước tới giờ chỉ có một mình mình ngủ ở đây vậy.

Hạ Tiều suýt chút nữa phát điên, cậu ngã chổng vó muốn đứng lên mà chân cứ nhũn ra.

Chân đạp đạp mấy cái! Đang giãy hăng thì một thứ lạnh lẽo đột nhiên vỗ nhẹ lên ót cậu.

Hạ Tiều kêu áu áu liên tục không thèm dừng lại để lấy hơi, như con gà gào thét[] bị một vạn cái chân giẫm lên. Mãi đến khi miệng bị ai đó bịt kín mít, sau đó một giọng nói lạnh như băng phả vào lỗ tai cậu: “Cậu muốn chết à?”

[] gà gào thét _bức ảnh này phát ra âm thanh =))).

Giọng nói này…..

Ngón tay Hạ Tiều run rẩy, cánh mũi phập phồng. Mấy giây sau mới trợn mắt quay đầu liền thấy Văn Thời một tay cầm bật lửa, một tay ghìm cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của cậu, dáng điệu như thể “mày còn giãy nữa thì tao đốt chết cmm”.

Không khí đông đặc một lúc lâu Hạ Tiều mới nhận ra kẻ vừa đứng bên bàn thờ lặng lẽ đốt đèn cầy chính là vị tổ tông này đây.

Sau khi hiểu ra tất cả, Hạ Tiều như thể thoát chết trong gang tấc, nước mắt nước mũi ròng ròng…..

Khóc thật.

Văn Thời nhíu mày, cảnh cáo trước một câu “Kêu nữa thì tôi ném cậu ra ngoài”, sau đó lấy mẩu khăn tang trắng ra khỏi miệng cậu.

Hạ Tiều khóc lóc: “Anh, em chỉ bảo nhờ anh mà can đảm hơn thôi, sao anh lại tự mình ra trận dọa ma em, đi ngủ hẳn hoi tử tế không được à?”

“……..”

Văn Thời lại nhét miếng vải vào mồm cậu.

Hắn xốc người Hạ Tiều lên, tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu có muốn biết vì sao mọi người hay nói cậu sạch sẽ không?”

Hạ Tiều đang khóc dở, ngu ngơ không hiểu ý hắn: “Hức?”

Văn Thời nói: “Tôi cho cậu nhìn một lần.”

Không đợi cậu kịp phản ứng, hắn đã nhỏ giọng quát: “Nhắm mắt lại.”

Hạ Tiều nghe lời theo bản năng, sau đó cậu cảm giác Văn Thời vỗ thật mạnh lên đỉnh đầu mình, tiếp đó là hai vai. Mí mắt đột nhiên hơi nóng, kèm theo mùi nhang cháy.

Sau ba vòng, cảm giác nóng phỏng biến mất.

“Mở mắt.” Văn Thời nói.

Hạ Tiều hơi sợ nhưng vẫn nghe lời mở to mắt, rồi tiếp theo là choáng váng.

Trước mắt vẫn là phòng khách Thẩm gia, cách bày biện không khác gì ban đầu nhưng màu sắc và đường nét đều biến thành màu than chì, có cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

Kỳ quái hơn chính là khi cậu liếc tới chiếc gương lớn cách đó không xa. Xém chút nữa lại hét ầm lên.

Trong gương phản chiếu hai cái bóng, có lẽ là cậu và Văn Thời.

Sở dĩ nói có lẽ là bởi vì nhìn không rõ hình dạng. Thật ra dáng vẻ không thay đổi mấy nhưng làn da lại trắng bệch lạ thường.

Chóp mũi cậu có một nốt ruồi, khóe mắt cũng có một vết sẹo mờ bị ngã khi còn bé, tuy nhiên cậu ở trong gương lại không có đặc điểm ấy, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt mà người thường có đều không xuất hiện. Rõ ràng là mặt cậu nhưng lại như một người khác, bóng dáng ấy chẳng thèm chớp mắt nhìn cậu chòng chọc.

Trong hoàn cảnh trầm trọng tối tăm như này đúng là hạt giống tốt trong làng dọa ma.

“Đây là cái gì?” Hạ Tiều ngập ngừng hỏi.

Văn Thời trả lời: “Thứ tôi nhìn thấy khi nhắm mắt lại.”

Hạ Tiều: “Sao em lại biến thành như kia?”

Văn Thời nói: “Thứ cậu thường hay nhìn thấy là thể tướng, thứ nhìn thấy hiện giờ gọi là linh tướng.”

“Trên người của người bình thường đều sẽ có khí đen lượn quanh dù ít hay nhiều, cậu thì không có. Đó chính là sạch sẽ.” Giọng nói Văn Thời trong đêm đen có vẻ lạnh hơn.

Hạ Tiều run run, hoảng loạn nhìn về phía hắn, lúc này mới nhận ra bóng dáng của hắn cũng không nhiễm hạt bụi nào, nhưng lại có cảm giác vô cùng khác biệt.

Bởi vì bóng dáng của Văn Thời là nửa trong suốt, như thể một cái bóng mờ ảo.

“Anh Văn, anh…..” Hạ Tiều lắp bắp, “Sao anh lại như thế?”

Văn Thời nhẹ giọng: “Bởi vì tôi thiếu linh tướng, là không có ấy, khi nào tìm đủ thì khi đó được giải thoát. Tôi tới đây là vì lý do này.”

Hạ Tiều vừa nghe chẳng hiểu vừa hơi sợ hãi. Cậu đang định hỏi tiếp lại nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết bên ngoài cửa sổ.

Cậu bị dọa hú hồn ngoảnh sang nhìn, lập tức thấy ảnh ngược của ba bóng người cao gầy phản chiếu trên mặt đá cẩm thạch, từ tư thế vặn vẹo biến thành tứ chi chạm đất, sống lưng cong lên vô cùng quái quỷ.

Cái đầu của chúng nghiêng một góc độ, chậm rãi quay về phía phòng khách.

Nhờ ánh nến màu xám tro trong phòng khách, Hạ Tiều rốt cuộc thấy rõ dáng vẻ của mấy thứ kia, chúng nó như thú vật bị cối xay đè qua, chắc là chó hoang mèo hoang gì đó, cơ thể dẹp lép, bốn chân gầy dài nhưng lại có gương mặt con người, chúng nằm sấp bò vào trong, trên người quanh quẩn bụi khí màu đen, lẩn quẩn u ám giống như rong bèo.

Quả tim đang đập của Hạ Tiều như sắp ngừng đập, cậu thều thào hỏi: “Đây là cái gì thế anh ơi???”

Văn Thời đáp: “Đội kèn trống cậu thuê.”

Hạ Tiều: “…..”

Nghĩ tới chuyện bản thân mấy ngày nay ngủ cùng thứ gì đó, da đầu như sắp toạc cả ra!

Hạ Tiều sắp điên cmnr: “Thế, thế làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Văn Thời bình thản từ từ xắn tay áo lên.

“Anh Văn, anh gánh được phải không?” Hạ Tiều hỏi thử.

“Không biết.” Văn Thời nói.

Hạ Tiều: “???”

Văn Thời không mở miệng nữa.

Hắn không biết thật, nếu là trước kia thì mấy thứ này chả bõ hắn nhét kẽ răng, nhưng hiện tại thì quả thật không dám chắc. Dù sao hắn cũng không được coi là người sống thật sự, lại không có linh tướng, muốn đạt được một phần mười của bản gốc thôi cũng khá nguy hiểm rồi.

Quan trọng nhất chính là…hắn đang đói bụng.

năm không được ăn một bữa hẳn hoi tử tế, hắn yếu ớt lắm đây này.

Ngay khi hắn đang bẻ khớp ngón trỏ định ra tay thì một hồi chuông đột ngột vang lên, Hạ Tiều sợ hú hồn tý nữa nhảy dựng dậy.

Cậu cuống cuồng móc cái điện thoại của nợ ra khỏi túi, xém nữa đánh rơi nó thành tám mảnh, vốn định ấn tắt mà ai ngờ tay run rẩy thế nào lại ấn lên nút nhận, ngay lúc đấy không biết đụng trúng thêm thứ gì mà bật cả chế độ đèn pin theo.

Ánh sáng trắng lóa chiếu thẳng ra ngoài xẹt qua mặt ba con quái vật.

Giây tiếp theo, tiếng ho khan của một người đàn ông truyền ra từ điện thoại, giọng nói của hắn hơi khàn kèm theo trạng thái mỏi mệt: “Hạ Tiều tiên sinh phải không? Tôi là Tạ Vấn.”

Có lẽ do ánh sáng quá mạnh hoặc do cuộc gọi đến làm rối loạn tiến độ. Ba con quái vật kia bỗng nhiên cúi đầu ngửi ngửi mặt đất, loanh quanh hai vòng tại chỗ như tìm kiếm thứ gì, sau đó chạy mất dép.

Văn Thời không đoán được kiểu phát triển tình huống này, nét bình tĩnh trên mặt pha chút mờ mịt hiếm thấy.

Vẻ mặt Hạ Tiều trông còn ngu muội hơn.

Người đàn ông phía bên kia chờ mãi không thấy câu trả lời bèn thấp giọng ‘Alo’ một tiếng. Hạ Tiều bấy giờ mới nuốt nước bọt nói: “Chào, chào anh, tôi là Hạ Tiều. Cái đó….”

Cậu ngập ngừng một lát nói tiếp: “Xin hỏi anh là ai ạ?”

“Tôi là khách trọ từng liên hệ với cậu ấy, lúc chiều có hẹn tối nay sẽ gọi điện cho cậu.” Người đàn ông nói, “Tôi đổi thời gian một chút, chập tối giờ ngày mai tôi qua xem được không?”

Hạ Tiều gật gù như gà mổ thóc nói: “Được, cuộc gọi của anh cứu tôi một mạng, giờ sáng anh tới tôi cũng tiếp chứ đừng nói giờ chiều.”

Đương nhiên đấy chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

Ai ngờ người bên đầu kia điện thoại cười nhẹ bảo: “Cũng được, dù sao lúc đấy tôi cũng định ra khỏi nhà, vậy cứ quyết thế nhé.”

Hạ Tiều như kẻ mộng du đồng ý rồi cúp điện thoại, xong lại mơ màng ngồi phịch xuống ghế sa lông.

Mãi một lúc sau, cậu mới như xác chết vùng dậy ngơ ngác nhìn Văn Thời.

Rạng sáng giờ???

Bị điên à???

Truyện Chữ Hay