Anh đóng cửa lại, bước chân dần đi xa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trì Nguyệt, một lúc lâu sau tâm trạng của cô mới bình thường lại, mở điện thoại xem tin nhăn.
Mọi việc không khác với tưởng tượng của cô là bao, một đống tin nhắn tràn vào điện thoại gần như nổ tung.
Vương Tuyết Nha, Thiệu Chi Hành, Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân, Lưu Nhược Nam, còn có một vài giáo viên và bạn học có quen biết, chỉ cần là người quen biết cô nhận được tin tức này đều lần lượt nhắn tin hỏi thăm, thuận tiện hóng chuyện. Nhưng có lẽ mẹ cô vẫn chưa biết rõ tình hình, không gọi một cuộc điện thoại nào.
Trì Nguyệt thở phào, người nhà là ranh giới cuối cùng của cô, chỉ cần không làm hại đến người thân của cô, muốn chửi mắng cô thế nào cũng được, cùng lắm cô sẽ chơi cùng, ai sợ ai chứ?
Trì Nguyệt tiến hành sàng lọc tin tức, bỏ qua phần lớn tin nhắn, chỉ trả lời những người thật sự quan tâm đến cô, sau đó gọi điện thoại cho Thiệu Chi Hành.
"Anh Thiệu, anh tìm tôi à?"
"Có phải có tin tức về việc của Phạm Duy rồi không?"
Trịnh Tây Nguyên vừa bước vào văn phòng
Thành phố hàng không vũ trụ Trời Sao đã thấy khuôn mặt đen sì của Kiều Đông Dương ở sau bàn làm việc.
"A Kiều, anh vội tìm em như vậy là có chuyện gì sao?" Anh ta nghi ngờ đi vào, kéo ghế ngồi xuống, nghiêng người lại gần anh một chút: "Ồ, là ai trêu chọc anh thế, vẻ mặt này trông cứ như vừa ăn pháo cối vậy?"
Kiều Đông Dương cười lạnh, anh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
"Trời ạ, anh đừng làm em sợ! Giữa chúng ta có việc gì thì cứ nói thẳng ra được không?!" Trịnh Tây Nguyên nói xong lại cười đùa: "Tâm trạng thất thường như vậy, không phải bà dì đến thăm chứ?"
Kiều Đông Dương cong môi, đôi mắt sâu thẳm vô cùng sắc bén: "Cậu còn dám nói!""Em chỉ đùa thôi..." Trịnh Tây Nguyên còn chưa nói hết câu, thấy trợ lý Hầu đứng sau lưng Kiều Đông Dương ho một tiếng, nháy mắt với anh ta.
Đáng tiếc... Người anh em à, hai người chúng ta không có ám hiệu riêng, sao hiểu được ý của cậu chứ?
"A Kiều..."
"Tôi có tên." Kiều Đông Dương ném xấp tài liệu vừa đọc xong đến trước mặt anh ta: "Cậu giải thích cho tôi xem, đây là cái gì?"
"Cái gì là cái gì chứ?" Trịnh Tây Nguyên vừa suy nghĩ lung tung vừa lật tập tài liệu.
Sau khi lật vài trang, anh ta thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên nói: "Anh lấy cái này từ đâu ra?"
"Tôi đang hỏi cậu, cậu còn hỏi ngược lại tôi?" Ngày thường Kiều Đông Dương không phải một người nghiêm túc, lúc trở nên nghiêm túc thì không phải người. Trịnh Tây Nguyên quen biết anh từ nhỏ, anh ta hiểu rõ lúc khuôn mặt của anh tối tăm thế này có nghĩa là gì.
Đó là không thèm nhận cả người thân.
"A Kiều, đây là liên hệ công việc nội bộ của Hạo Quang... Công việc bình thường thôi, không, không có gì chứ?"
"Cậu lại còn nói đây là công việc bình thường?" Kiều Đông Dương cười lạnh, vẻ mặt như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh ta: "Tất cả đạo đức của cậu đều bị ném cho chó ăn rồi sao?"
Trịnh Tây Nguyên không chịu nổi ánh mắt đó, khó chịu như bị rút gân lột da vậy. Mí mắt anh ta giật giật: "A Kiều, anh là người làm về khoa học kỹ thuật, làm những việc cao cả, nhưng Hạo Quang chỉ làm về truyền thông, làm về giải trí. Anh không biết bây giờ hoàn cảnh trên mạng tồi tệ đến như thế nào đâu, bọn em là người trong giang hồ, cũng không có cách nào khác..."
Kiều Đông Dương đưa cho anh ta một phần tài liệu nội bộ của Hạo Quang, trong đó có một phần nội dung liên quan đến việc quảng cáo, kế hoạch, tuyên truyền, quan hệ xã hội của "Người Đi Dưới Trời Sao". Đương nhiên, cũng bao gồm cả vòng Chiến binh đến từ bầu trời này. Những nội dung liên quan ở trong đó đều được coi là bí mật thương mại, thật ra nói theo cách giang hồ là lăng xê danh tiếng, xây dựng hình tượng và đào tạo thí sinh ngôi sao. Xây dựng hình tượng, quảng cáo các thí sinh thi đấu như một ngôi sao, bọn họ có người ủng hộ, chương trình nhận được sự chú ý, công ty mới thu được lợi ích...
"Thật ra đây là việc đôi bên cùng có lợi, không ai mất mát gì."
Trịnh Tây Nguyên cố gắng muốn giải thích cho Kiều Đông Dương hiểu chuỗi sinh thái trong giải trí truyền thông, Kiều Đông Dương lại không đủ kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm.
"Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có biết những việc dơ bẩn này không?"
Trịnh Tây Nguyên im lặng, vấn đề này rất khó để trả lời. Anh ta là người lãnh đạo của công ty, anh ta không thể đẩy tội cho cấp dưới, nói mình không biết gì hết.
Là bạn của Kiều Đông Dương, anh ta nên trình bày chi tiết với anh, cũng nên cầu xin anh tha thứ.
Thế nhưng anh ta hiểu được, cho dù anh ta nói thật mình không biết rõ tình hình, nhất là không biết những gì tổ chương trình đã làm với Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha, chưa chắc anh ta đã có thể thoát tội.
"Có lẽ, chắc là... biết một chút. Bình thường bọn họ sẽ báo cáo một vài công việc với em, nhưng A Kiều, anh hiểu em... Em đã quen làm ông chủ trên danh nghĩa, đôi khi em không quan tâm bọn họ đang báo cáo điều gì. Là em không làm hết chức trách, không ngăn cản kịp thời..." Trịnh Tây Nguyên muốn tìm một lý do tốt cho cả đôi bên nên nói lập lờ nước đối vừa bào chữa cho cấp dưới, cũng không làm mất lòng Kiều Đông Dương.
Thế nhưng hành động nhún nhường của anh ta chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của Kiều Đông Dương.
"Được lắm, Hạo Quang của các cậu làm tốt lắm!"
"A Kiều..."
Kiều Đông Dương vỗ bàn, ngắt lời anh ta, to tiếng hơn: "Là Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không trả đủ tiền sao? Các cậu lại phải làm việc trái lương tâm như vậy để kiếm lợi ích? Không sợ người ta chỉ trỏ sau lưng à!"
"Tất cả mọi người đều biết trong giới này là như vậy, A Kiều..."
"Mẹ nó! Đừng gọi tôi như vậy!" Kiều Đông Dương chỉ thẳng vào mặt anh ta, vẻ tức giận trong mắt gần như tràn ra ngoài, chỉ thiếu treo anh ta lên lột da: "Đi! Lập tức gọi Thẩm Á Lệ đến cho tôi!"
"Gọi cô ấy?"
Trịnh Tây Nguyên hít sâu một hơi, cảm thấy ánh mắt của Kiều Đông Dương không tốt, sợ anh quá kích động lại làm ra chuyện khác người: "Sau này em sẽ giải quyết vấn đề của cô ấy, anh bớt giận đi, em chắc chắn sẽ cho anh một lời giải thích..."
"Giải thích? Cậu cho nổi không?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến Trịnh Tây Nguyên cảm thấy da đầu run rẩy: "Cũng đâu phải gϊếŧ người, đúng, cách làm việc của Thẩm Á Lệ hơi quá khích, thủ đoạn quá cực đoan, nhưng cô ấy là phụ nữ..."
"Nói hay lắm!" Kiều Đông Dương mỉa mai: "Cũng đâu phải gϊếŧ người, hôm nay tôi chỉ cần đầu của cô ta thôi."
Trịnh Tây Nguyên mơ hồ cảm thấy không ổn, anh ta biết Kiều Đông Dương là một người nóng tính: "Anh muốn làm gì? Không, rốt cuộc Thẩm Á Lệ đã làm gì?"
Kiều Đông Dương lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Cậu không biết Thẩm Á Lệ và Thẩm Lam là cô cháu ruột sao?"
"Không thể nào!" Trịnh Tây Nguyên giật mình, hiển nhiên không hiểu rõ tình hình: "Anh có nhầm không?"
Kiều Đông Dương cười lạnh: "Ngay từ lúc kiểm tra lý thuyết căn bản, việc Thẩm Lam thi được hạng nhất đã khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, cậu đoán xem kết quả thế nào?"
Còn cần đoán sao? Vẻ mặt của Kiều Đông Dương đã thể hiện rõ đáp án.
Lần này Trịnh Tây Nguyên đã bị dọa sợ: "Anh nói là, Thẩm Á Lệ cố ý lộ đề cho Thẩm Lam?"
Kiều Đông Dương lạnh lùng nói: "Đây không phải điều ghê tởm nhất, điều ghế tởm nhất là Thẩm Á Lệ dung túng Thẩm Lam uống thuốc cạnh tranh không công bằng, sau khi bị phát hiện lại vụиɠ ŧяộʍ đổi thông tin của thí sinh, muốn vu oan cho Trì Nguyệt. Trịnh tổng, tôi hỏi cậu, đây không phải là gϊếŧ người không thấy máu thì là cái gì?"
Sau khi Thẩm Lam dùng thuốc có thể thi đấu công bằng với Trì Nguyệt, thậm chí là chiến thắng Trì Nguyệt.
Với tính cách Trì Nguyệt, cô chắc chắn sẽ liều mạng chiến đấu đến cuối cùng...
Điều này thật sự quá khủng khiếp!
Trịnh Tây Nguyên khẽ mắng một câu, lập tức gọi điện thoại.
"Bảo Thẩm Á Lệ lập tức đến đây cho tôi!"
"Đúng! Ở văn phòng Kiều tổng! Tôi đang đợi."