Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Từ bỏ đi”, hắn nở nụ cuời nói, “Các người bắt không được tôi đâu”.

Thái Lân không để ý tới hắn, chốc lát điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông trong không gian thu hẹp phá lệ rõ ràng, cậu một tay nhận điện thoại: “Thế nào rồi chủ nhiệm Vương?!”

Hô hấp của tất cả mọi người đều ngừng trong một chớp mắt, không khí bỗng nhiên gia tăng áp lực, xung quanh an tĩnh đến nỗi một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy ——

“Trong hàm răng người bị hại rút ra vi lượng mẫu DNA, so sánh với kết quả DNA của nghi phạm”. Trong điện thoại di động tiếng nói của chủ nhiệm Vương dừng một chút, mới ngưng trọng nói: “Từ kết quả cho thấy cả hai không tương xứng”.

“—— Hung thủ giết chết Cốc Linh không phải Lý Hồng Hi”.

Chủ nhiệm Vương chủ nhiệm tắt điện thoại, ngẩng đầu, cùng ngồi trên ghế dài đối mặt với Bộ Trọng Hoa.

Phòng phân tích lý hoá không cần trực ca đêm, hành lang bên trên trống rỗng, ánh đèn chiếu lên bức tường trắng và gạch cơ hồ phản xạ ra chút ánh sáng xanh. Vương Cửu Linh thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Bộ Trọng vai, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên Bộ Trọng Hoa một tay ngăn cánh tay ông, khàn khàn nói: “Đi chạy kho số liệu DNA”.

Vương Cửu Linh khó có được tốt tính: “Có thể, sáng sớm ngày mai chú sai người đi chạy. Nhưng cháu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, chạy DNA với chạy vân tay không giống, máy chạy STG Gen của chúng ta bây giờ chỉ có máy có thể chống đỡ, máy chạy nhiễm sắc thể gen ngay cả cái cũng chưa tới, số liệu tổng lượng lại tăng lên rất nhiều, dẫn đến đôi khi sẽ có những cá thể không quan hệ gì lại đối xứng, khả năng này rất lớn; Mà chúng ta tạm thời cũng không hỗ trợ so sánh thân thích, nếu như muốn từ kho số liệu bên trong tìm ra hung thủ, vậy người này trước kia nhất định phải phạm qua án, phạm án và còn nhất định phải lưu lại đủ lượng DNA hàng mẫu, tất cả điểm này phải toàn bộ chính xác tương xứng mới có thể cho ra kết quả, vì thế cháu……”

Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên cắt ngang: “Hiện tại chú liền đi chạy, một phút cũng đừng chậm trễ, cháu sẽ gọi điện thoại cho Cục thành phố để bọn họ trong đêm nay thông qua thủ tục.”

Hai người đối mặt thật lâu, chủ nhiệm Vương muốn nói lại thôi.

Bộ Trọng Hoa đáy mắt cứng rắn tới tỉnh táo, hướng nhà xác chỉ: “Cô gái nằm trên bàn giải phẫu kia, từ khi sinh ra tới nay đều bị coi thường, bị khi dễ, bị nhục mạ, thậm chí có khả năng còn đã từng bị hiếp dâm. Cô bé mỗi lần đều chống lại, nói muốn đi học, đọc sách, mỗi lần đều muốn làm công kiếm tiền, mang theo hành lý chạy tới thành phố lớn, thuê nhà tại khu phế phẩm thành trung, nhưng cuối cùng dưới cơn mưa to trong động đê vỡ bị hung thủ dùng hòn đá đánh nát xương chẩm, bóp cổ bịt miệng mũi cho đến khi ngạt thở chết, sau khi chết còn bị người khác mặc lên tiếng xấu bán dâm doạ dẫm.”

“Hung thủ thân cao đến , thể trọng tối thiểu tám mươi cân trở lên, mà Cốc Linh mới cao , so sánh thể lực lượng có thể xưng là cách xa. Cô bé khi còn sống có thể làm một chuyện cuối cùng chính là dùng răng hung hăng cắn đối phương, khiến chúng ta từ trong hàm răng rút ra một chút xíu DNA lưu lại”. Bộ Trọng Hoa nhìn thẳng chủ nhiệm Vương, thanh âm trầm thấp xuống: “Dù là khả năng rất thấp, dù là phải đuổi bắt đến chân trời góc biển, cháu cũng muốn bắt lấy tên đã giết chết cô bé”.

“Trong mười bảy năm ngắn ngủi cô bé đều phản kháng thất bại, lần cuối cùng này cháu tuyệt đối sẽ không để cô bé thất bại một lần nữa.”

Rõ ràng là tỉnh táo đến nỗi thanh âm vững vàng, trong đêm khuya trống trải trên hành lang thật lâu vẫn còn vang lại tiếng vọng.

Ở chỗ ngoặt khác trong bóng tối, Ngô Vu dựa lưng vào vách tường lạnh băng, răng rắc đốt lên một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một hơi sương mù.

Nếu như từ cầu thang nhìn lại, ngoài cửa sổ bầu trời đêm vắng vẻ, phương xa nhà nhà bật đèn, sông Tứ Lí cuồn cuộn sóng nước chảy xiết hướng về biển cả; Bộ Trọng Hoa ngồi ở cạnh tường trên ghế dài, gò má phản chiếu ánh sáng như hòn đá sáng rực; Mà Ngô Vu lẳng lặng đứng ở một bên trong bóng tối, nửa bên mặt lại chỉ đón được một tia sáng, bao phủ dưới làn khói lượn lờ, ở một góc chín mươi độ phảng phất như bị quang ảnh ngăn cách thành hai thế giới.

Trên tường đồng hồ tí tách rung động, bộ phận kỹ thuật ở nửa tầng lầu dưới, các văn phòng đèn sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng.

Đột nhiên một trận bước chân gấp rút từ cầu thang truyền đến: “Bộ Trọng Hoa!”

Vương Cửu Linh đi rồi quay lại vội vàng chạy xuống lâu, thần sắc mỏi mệt bên trong không thể che giấu được hưng phấn, sải bước đi tới đem mấy tờ giấy hướng trước mặt anh, ngay cả lấy hơi cũng không kịp, vội nói:

“Tiểu tử cháu vận khí không tệ, chân trời góc biển không cần đi nữa đâu!”

Bộ Trọng Hoa đoạt lấy kết quảso sánh, một đuôi lông mày chữ bát và đầu húi cua của nam nhân vào tù chiếu thình lình đập vào mi mắt ——

“A, cháu nhìn một cái: Cao Bảo Khang, hai mươi bốn tuổi, tội hiếp dâm vào tù bốn năm, sau khi ra tù ở tại Tân Hải quận Bình Hải mới khai phá, từ kết quả DNA trong miệng Cốc Linh hoàn toàn ăn khớp! Thế nào?”

Bộ Trọng Hoa soạt đem giấy hướng vào ngực chủ nhiệm Vương vỗ: “Bắt người!”

——

Bốn chiếc xe cảnh sát ánh đèn đỏ xanh đột nhiên phát lên, còi cảnh sát đâm rách bầu trời đêm, đồng loạt quay đầu xông ra cổng lớn Cục Nam Thành, nối đuôi nhau tiếng vào dòng xe cộ trong đêm khuya.

“Cao Bảo Khang, học tới cao trung, cha mẹ đều ở phía dưới huyện thành mở quầy đánh mạt chược, đối với đứa con trai độc nhất này ngàn vạn sủng ái, thành công dưỡng thành một tên làm gì cũng không được, đủ phế vật, từ nhỏ bởi vì đánh nhau gây sự, thu về không biết bao nhiêu tiền bảo lãnh cho đồn công an. Lên cấp ba rốt cục nhịn không nổi nữa, nghỉ ở nhà, cha mẹ hao hết miệng lưỡi đem hắn đưa tới nhà của thân thích ở Tân Hải ‘Tìm việc làm’, kết quả lại là đánh bạc và bán hàng đa cấp, khó khăn giày vò đến mười tuổi chính thức hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm hình sự! Không ngừng không nghỉ ra vào ngục giam, nhìn cái hiệu suất này của hắn!”

“Thân thích của hắn là ai?” Bộ Trọng Hoa vừa lái xe một bên hỏi.

“Cô ruột, gả cho nhà chồng ở khu đang phát triển mở công ty nhỏ, từ hồ sơ vụ án bên trên nhìn được rõ ràng là hình mẫu dòng họ tiêu chuẩn, vì đứa cháu ruột này mà moi tim đào phổi, hận không thể móc sạch của cải nhà chồng đi nuôi chủng loại kia, Cao Bảo Khang vào tù không lâu chồng cô ta liền mang theo con ly dị”. Trên xe truyền đến tiếng Thái Lân từ loa bluetooth lật các trang ghi chép, đột nhiên một tiếng ôi: “Chờ đã ——, năm ngoái lại tái hôn! Thật sao, tình yêu của những kẻ xấu thường thiên trường địa cửu, ông bà ta nói thật không có sai mà!”

“?” Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Ngô Vu đang cúi đầu ăn bánh bao động tác dừng lại.

Bộ Trọng Hoa mắt nhìn phía trước, thuận tay từ cửa xe bên cạnh rút ra một bình nước giữ ấm, ném vào trong ngực cậu: “Hắn hiện tại đang ở nhà riêng hay là ở nhà cô mình?”

“Đúng, đã cùng đồn công an Bình Hải xác nhận qua, người này sau khi ra ngục về sau không có biểu hiện cải tạo nào cả, vẫn là hạng người đi trộm cướp, Trước một ngày án phát sinh cũng bởi vì ném chai rượu xuống dưới lầu nên bị mang về đồn một lần”. Đối diện chỉ nghe tiếng Thái Lân đóng hồ sơ vụ án, nói: “Đội trưởng không cần phải lo lắng, em đã cùng đồn công an chào hỏi trước rồi, cũng phái người canh chừng hắn, đi vào trực tiếp bắt hắn là được!”

“……” Ngô Vu cầm bình giữ ấm, chần chờ một hồi rốt cục đem nắp bình vặn ra một chút, đập vào mặt là mùi hôi của sữa bột nhập khẩu.

Cao Bảo Khang ở tại chung cư cũ, gần sát đường lớn, xe máy vừa đi vừa về truyền đến từng đợt nổ vang. Còi cảnh sát một đường từ cao tốc lái xuống, dòng xe cảnh sát trắng xanh gào thét lái vào khu chung cư, đồng loạt dừng ở cư dân dưới lầu, Bộ Trọng Hoa bước xuống xe, tùy tiện đem theo mấy người lên lầu: “Mấy cậu bao quanh dưới đây, Trương Tiểu Lịch canh giữ lối ra vào chung cư đừng để người khác tùy tiện ra vào, những người còn lại theo tôi đi lên. Có mang theo dụng cụ phá cửa không?”

Trương Tiểu Lịch hiếm khi nào được liếc mắt tới, lập tức từ sau rương chuẩn bị lôi ra dụng cụ: “Có mang theo có mang theo ạ!”

Bộ Trọng Hoa khóe mắt thoáng nhìn, thấy chung quanh không ai, từ trong tay Trương Tiểu Lịch tiếp nhận dụng cụ phá cửa, hơi cúi người tới gần, từ trong răng thấp giọng nói:

“Nếu cậu lần này lại đem nhân viên không liên quan đến hiện trường hành động……”

Trương Tiểu Lịch lông tơ ngược lại đứng thẳng: “Dạ…… rõ! Rõ ạ!”

Trương Tiểu Lịch như thỏ rừng bệnh trĩ, Bộ Trọng Hoa quay người lại, tầm nhìn đụng phải Ngô Vu đang dựa một bên xe cảnh sát, cậu đem bàn tay còn dính bánh bao vừa ăn xong cọ trên quần đồng phục cảnh sát:

“Cậu lần trước không phải mắng tôi sao?”

“……”

Chung quanh cảnh sát cấp tốc tán đi, hiện trường hành động ai vào chỗ nấy, chỉ có hai người bọn họ đứng dưới bóng cây hai mặt nhìn nhau.

Bộ Trọng Hoa mặt trầm như nước hỏi: “Sữa bò uống xong chưa?”

Ngô Vu động tác cứng đờ, ngẩng đầu thấy Bộ Trọng Hoa đang nhìn qua đây.

Kiểu hành lang chật hẹp nhỏ bé của khu chung cư cũ, chất đầy các tạp vật của các hộ gia đình. Thái Lân một ngựa đi đầu xông lên lầu ba, nghe ngóng động tĩnh, hướng về sau làm một động tác, ý là nghe không ra bên trong có người ở nhà hay không.

Đây cũng là bình thường, dù sao đã sau nửa đêm, coi như hung thủ ở nhà cũng đại khái là đang ngủ. Mấy tên cảnh sát hình sự vây quanh trên dưới tầng lầu đầu đường, Bộ Trọng Hoa đem dụng cụ phá cửa giao cho Thái lân, Ngô Vu ghé vào lỗ tai anh thấp giọng hỏi: “Anh không tự mình đá cửa à?”

Bộ Trọng Hoa hai tay cầm súng, dùng âm lượng nhẹ nhàng nói: “Phim truyền hình đã thấy nhiều rồi, cái này là cửa chống trộm hay cậu cũng thử đá một cái đi?”

Thái Lân thuần thục móc ra cây cạy khóa, sau mấy lần dùng sức cậy mở ổ cửa sắt, sau đó đem cây phá kẹp tại khung cửa bằng gỗ, tăng max bơm, ra hiệu những đồng nghiệp khác lui ra phía sau, nhấn xuống van. Sau một khắc cửa gỗ bành! Đụng vào vách tường lại bắn ngược trở về, bị Bộ Trọng Hoa một cước đạp ra: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

Gian ngoài phòng khách đèn sáng, cảnh sát hình sự được huấn luyện nghiêm chỉnh như tia sét nhào vào từng gian phòng, phòng ngủ, phòng vệ sinh, ban công cửa theo thứ tự bị đá văng, Thái Lân thả người bay nhào lên giường một tay chống đỡ ổ chăn: “Không được nhúc nhích!”

“Đừng nhúc nhích!”

“Cảnh sát đây!”

Thái Lân vén chăn lên, bên trong trống rỗng: “Trên giường không có ai!”

“Ban công không có ai!”

“Phòng vệ sinh không có ai!”

Trong căn hộ bên ngoài ánh đèn sáng rõ, cửa sổ, ban công, then cửa hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng mà nghi phạm ngay cả cái bóng cũng không thấy. Bộ Trọng Hoa dùng họng súng đẩy ra khe hở cửa tủ quần áo đi đến nhìn một cái, quay người lắc đầu, trầm giọng nói: “Chạy rồi”.

Thái Lân nhịn không được chửi thề một tiếng: “Đm!”

Đây là một căn phòng kiểu cũ hai gian, phòng khách bày biện bàn gỗ vuông dùng đèn bàn đè lên báo chí cũ, bên cạnh bày hai cái ghế, treo trên tường là năm bộ quần áo, máy điện thoại, cửa tủ lạnh rơi nước sơn màu xanh nhạt mở ra. Thùng rác trong phòng bếp chất đống vỏ snack khoai tây chiên, mì ăn liền cùng chai rượu rỗng, mấy cái chén chưa rửa thì chất đầy góc tường, rau quả hư thối toả ra một mùi khó ngửi.

“Bến cảng, bến tàu, sân bay, nhà ga, mấy tuyến đường giao thông chủ yếu, đường cao tốc, các camera giám sát ở ngã tư, đồng thời thông báo cho các cảnh sát giao thông…… Cao Bảo Khang đời này ngoại trừ các mối quan hệ bán hàng đa cấp ra sẽ không đi ra khỏi Tân Hải được, coi như hắn chạy trốn cũng chạy không xa, lập tức đi thăm dò nhà cô của hắn, mặt khác tiến hành điều tra kĩ lưỡng các mối quan hệ xã hội của nghi phạm!……”

Bộ Trọng Hoa tỉnh táo nghiêm khắc gọi điện thoại, âm thanh từ gian ngoài truyền đến, trong phòng ngủ Thái Lân nhe răng trợn mắt, nằm rạp trên mặt đất móc đồ vật từ dưới giường ra, lôi ra được vô số giấy vệ sinh, vỏ hoa quả, đồ ăn vặt, mấy lon bia rỗng…… Sau khi dùng cây chổi tốn sức moi ra cả đống, chỉ nhìn một chút, tiếng chửi “Mẹ nó” xém chút nữa là phun ra.

Ngô Vu đang mang theo găng tay lật ngăn kéo, nghe vậy lập tức lùi nửa bước: “Giòi?”

“Khục! Khục! Khụ khụ!” Thái Lân nôn khan đến mắt trợn trắng, một tay cưỡng ép vịn bả vai Ngô Vu không cho cậu chạy, tay kia hướng về sau chỉ chỉ —— Ngô Vu liếc nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất mấy lon kia đều rót đầy chất lỏng màu vàng đục ngầu, dưới ánh đèn ngủ mờ, lập loè chút ánh sáng.

“…… Cậu lần trước không phải nói cậu đời này chỉ sợ duy nhất giòi sao?”

Thái Lân cả giận nói: “Tôi không sợ cũng không có nghĩa tôi không buồn nôn mà!”

Ngô Vu nói: “Đừng nôn, đây là ngâm làn khói nước”.

“……” Thái Lân nghi hoặc ánh mắt ngó ngó dưới mặt đất mấy cái bình chứa chất lỏng màu vàng kia, lại ngó ngó Ngô Vu, khuôn mặt bình tĩnh tám trăm năm không thay đổi, chỉ nhận được ánh mắt cổ vũ của cậu.

“Làm sao cậu biết?” Thái Lân rốt cục do do dự dự hỏi.

Ngô Vu nói: “Cậu mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?”

“Oẹ” —— Thái Lân mắt trợn trắng lên che miệng, nổi trận lôi đình vọt vào phòng vệ sinh.

Ngô Vu nhịn không được cười lên, đi qua dùng mũi chân tách ra đống rác rưởi trên mặt đất, không có manh mối đặc biệt gì, liền đem chăn mền xốc lên ném xuống đất, thuận tay cầm ga giường run lên hai lần.

Lạch cạch!

Từ ga giường rơi ra một quyển sách nhỏ, trang sách mở ra, lộ ra dòng tiêu đề đậm nét——《 Nghe thanh âm của thần, nhìn thần hiển hiện 》.

Ngô Vu: “……”

Ngô Vu cúi người nhặt lên quyển sách nhỏ kia, đưa tay sờ thử trang giấy mỏng mà thô ráp, chất lượng in ấn so với các quyển sách bình thường rõ ràng khác nhau, chất giấy tựa hồ trắng bệch hơn một chút, như giấy a dùng cho máy đánh chữ. Tính thông sáng khá cao, cậu đem đèn ngủ chuyển gần xem xét, chỉ thấy dưới tiêu đề in mấy câu:

…… Hiến tế là ý chỉ Thượng Đế, tín đồ cơ đốc lẽ ra phải dâng lên tế vật khiến Thượng Đế vui lòng……

Các ngươi để ý niệm ở lại, từ đây không còn hôn nhân, tin phục nữ thần Cơ Đốc toàn năng, đã không còn tình cảm nam nữ, có thể cùng giường chung gối, có thể liên hệ linh thể……

Thần toàn năng là cái quỷ gì?

Ngô Vu khẽ lật trang bìa, chỉ thấy hàng chữ xanh đậm bên trên in hình thánh giá màu vàng, tiêu đề rõ ràng là 《 Ngươi nghe thấy thanh âm của Thần không?》

“Cậu không nghe thấy tôi sao?” Bộ Trọng Hoa lạnh lùng thốt.

Ngô Vu đầu cũng không quay lại, vừa muốn bảo anh chớ quấy rầy, Bộ Trọng Hoa không nói lời gì từ phía sau cậu đưa tay cầm qua quyển sách kia, tùy tiện lật hai trang, sắc mặt rất chuyển biến nhỏ: “Từ chỗ nào tìm ra vậy?”

Ngô Vu chỉ chỉ khung giường, “Cái này là thứ đồ gì?”

Bộ Trọng Hoa hiếm khi không quan tâm trả lời cậu, anh cẩn thận vuốt ve các chi tiết in ấn nhỏ trên trang giấy, gần như nhìn thấu mặt chữ, trong lòng không sai biệt lắm đối với chủng loại giấy này nắm chắc: “” hoặc g giấy, độ thấu chữ, DPI thấp, hẳn là đến từ cửa hàng in ấn nhanh.—— Cậu chưa nghe nói qua vụ án kia sao?”

Ngô Vu hai tay khoác khoác.

“, Sơn Đông chiêu xa, án MacDonald cố ý giết người”. Bộ Trọng Hoa khép lại quyển sách tuyên truyền: “Quả nhiên giết chết Niên Tiểu Bình cùng Cốc Linh không thoát khỏi quan hệ với người của tổ chức tà giáo. Chờ vụ án này phá cho tôi cậu nghỉ một tuần ở nhà xem tất cả các vụ án nóng trong năm qua, nhưng mà bây giờ, cậu hẳn là vừa lập công.”

Ngô Vu: “?”

Bộ Trọng Hoa hướng cậu nhếch lên một bên lông mày: “Điều kiện tiên quyết là…… Phái lãnh đạo học viện này suy đoán không sai.”

Bộ Trọng Hoa không hổ là nam thần của Học viện cảnh sát, tại khoảng cách gần như vậy, khi anh nhướn mày nhìn người nào đó, cặp mắt ngày thường sắc bén lạnh như băng lại lóe ra một tia trêu đùa, quả thật có thể làm cho tâm người lay động.

Ngô Vu ngửa đầu lui ra phía sau nửa bước, không tín nhiệm trên dưới dò xét anh, lại bị Bộ Trọng Hoa dùng sách vỗ bả vai: “Đừng nhúc nhích, lãnh đạo chỉ cậu một loại ma thuật”

Bộ Trọng Hoa đi ra phòng ngủ, chốc lát mang theo đèn pin trở về, tắt đèn ngủ. Toàn bộ phòng ngủ lâm vào bóng tối, chỉ có chút ánh đèn từ khe cửa chiếu vào trong phòng, hai người bọn họ đầu kề đầu đứng chung một chỗ, Bộ Trọng Hoa đem sách tùy tiện lật ra một tờ, nhẹ nhàng bật led chiếu vào.

Ánh sáng xanh yếu ớt chiếu rọi trang sách, chốc lát, trong bóng tối giao diện dần dần hiện ra mấy hàng vô tự màu vàng.

“Nhìn thấy không?” Bộ Trọng Hoa nhẹ giọng hỏi, khóe mắt thoáng nhìn về phía bờ môi mỏng nhỏ của cậu.

Ngô Vu: “……”

Đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh tí tách rõ ràng, tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân mơ hồ từ phòng khách truyền đến, càng lộ ra sự yên tĩnh hoàn toàn trong phòng ngủ, chỉ có hô hấp của hai người bọn họ quanh quẩn nhau trong bóng tối.

Nửa ngày Ngô Vu chần chờ nói: “Cái này không phải là ma trận truy tung chứ?”

Bộ Trọng Hoa biểu lộ đột nhiên ngưng kết.

“Dùng ánh sáng xanh của laser chiếu lên chỗ đóng dấu giấy, có thể nhìn thấy trên giấy có điểm vàng tạo thành ma trận, đây là bởi vì đại bộ phận các nhà máy in laser chế tạo trước khi xuất xưởng sẽ in một TDM lên giấy, dùng đài máy đánh chữ đánh ra mỗi tấm trên giấy, vì thế nên đều sẽ mang một chấm hơi vàng. Lại dùng chương trình phân tích những điểm màu vàng này, sẽ tra ra được số mã máy in, số ID cùng thời gian in, thông qua thẩm tra số ID có thể truy tung máy in này người mua là ai —— Cho nên năm đó tôi đặc biệt nhìn tổ đặc nhiệm của Trương Bác Minh bọn họ dùng máy in laser hàng nội địa này, hoặc là tăng thêm một cái máy tự định nghĩa TDM, dạng này cho dù văn kiện có chảy ra đâu cũng có thể ngược dòng tìm ra người đóng dấu là ai”.

Ngô Vu dừng một chút, nhìn qua Bộ Trọng Hoa, nghi ngờ hỏi: “Anh muốn bắt đầu dạy tôi làm ảo thuật sao?”

Bộ Trọng Hoa: “……”

Bộ Trọng Hoa thu hồi đèn pin, vặn sáng đèn ngủ, lạnh lùng nói: “Cái gì ma thuật, đi làm việc đi”.

Truyện Chữ Hay