Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chào anh chúng tôi thuộc cục công an Nam Thành, xin hỏi anh bình thường có cùng Lý Hồng Hi giao tiếp với nhau không?”

“Không nhiều, nhưng tiểu tử kia rất có lễ phép…… Vợ hắn thường xuyên đi công tác, ra ra vào vào đều tự thân hắn đón đưa, không thấy có gì kỳ quái cả. Phát sinh chuyện gì rồi? Ai ai ai cảnh sát đồng chí, không phải đại án tử chứ?”

“Biểu hiện ở công ty của Lý Hồng Hi bình thường như thế nào, có dễ ở chung không?”

“Rất tốt, là một người rất bình thường, còn rất nhiệt tâm rất có trách nhiệm. Không hay tham gia các hoạt động tập thể, khả năng bởi vì nhà hắn đến đây có hơi xa, liên hoan trở về sẽ không tiện? Có đôi khi hay về sớm, tôi biết hắn về sớm mấy lần là do có người giúp hắn làm nốt công việc…… Ai nha nhưng cũng không phải chuyện lớn đâu! Các cậu tuyệt đối đừng nói đây là do tôi nói đó!”

“Các anh có cảm thấy hắn có quan hệ gì với tông giáo không?”

“Tông giáo —— Ý cậu nói là tà giáo? Làm sao có thể ha ha ha không có khả năng không có khả năng! Đây là phạm pháp rồi, không có đâu công ty của chúng tôi chắc chắn sẽ không có đâu!” Lý quản lý thường hay ở một mình, quan hệ đồng nghiệp vẫn rất bình thường, chúng tôi thật chưa từng phát hiện một mình hắn trốn đi luyện khí công gì đâu A ha ha ha a……”

.”…..”

“—— Cậu nói chồng tôi là cái gì?” Đầu bên kia điện thoại giọng nữ bỗng nhiên cất cao, bởi vì khó có thể tin mà cơ hồ phá âm: “Chơi gái, đột nhập trộm cướp, dính líu giết người? Các người là lừa đảo hả?!”

Thái Lân như chú khỉ, nửa bên mông ngồi trên góc bàn trong phòng của Bộ Trọng Hoa, bất đắc dĩ vịn thái dương: “Tôi là trinh sát hình sự của cục công an Nam Thành, lập lại một lần nữa: “Chồng bà, Lý Hồng Hi bởi vì cầm dao đột nhập mưu sát, trước mắt bị giam giữ tại cục công an chúng tôi, xin bà bớt chút thời gian mau chóng đến đây một chuyến hỗ trợ……”

Tút tút tút ——

Điện thoại bị dập máy, Thái Lân mặt mũi tràn đầy một lời khó nói hết ngồi tại kia, nửa ngày sau đem điện thoại hét dô một tiếng: “A!”

Mạnh Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: “Đừng lo lắng, bà ta đang gọi điện thoại cho chồng, sau đó bà ta sẽ gọi điện thoại cho phòng trực bạn cục chúng ta, qua một lát bà ta liền sẽ gọi lại cho em.”

Cửa bị đẩy ra, Liêu Cương thò vào đầu: “Đội trưởng Bộ!”

Mạnh Chiêu cùng Thái Lân mắt đồng thời sáng lên, Bộ Trọng Hoa từ phía trước cửa sổ quay đầu lại: “Nói.”

“Chúng em vừa lục soát nhà Lý Hồng Hi, nhà của cha mẹ hắn, công ty văn phòng của hắn, trong nửa tháng lấy tất cả hàng chuyển phát nhanh của hắn và vợ —— Đều không thu hoạch được gì, sau đó chúng em theo lời anh phân phó đi tra nhà cũ của hắn“. Liêu Cương trực tiếp đi đến máy đun lấy ly nước, ừng ực ừng ực một hơi uống cạn sạch, mới quệt miệng nói: “Hắn quê quán ở Ninh Hà cách chỗ chúng ta tiếng đi xe, ngôi nhà đó đã nhanh chóng bị dỡ sạch, bên trong ngoại trừ vách tường cái gì cũng không có; Người trong thôn nói nhà này đã rất lâu chưa có ai quay trở lại, nhưng chúng em cũng không từ bỏ, mang theo cảnh khuyển trong trong ngoài ngoài đào sâu ba thước, ngay cả xà nhà cũng leo lên xem, kết quả đừng nói tới nón đầu lâu hay xương người pháp khí, ngay cả nửa quyển sách tuyên truyền tà giáo cũng không tìm được!”

“—— Nhưng mà!” Liêu Cương đại khái chú ý tới nét mặt của Mạnh Chiêu và Thái Lân, cuống quít vỗ ngực lớn tiếng nói: “Em đã cùng viện kiểm sát chào hỏi, đợi chút nữa buổi chiều chúng ta liền đi đến nhà Lý Hồng Hi, trần nhà, bốn bức tường, sàn nhà, em không tin cháu trai này ngay cả một cái đuôi cũng nắm không ra!”

Trong văn phòng lâm vào yên tĩnh, Mạnh Chiêu mệt mỏi dùng hai ngón tay chống đỡ mi tâm của mình, ngay cả Thái Lân thường không nói không chịu được, cũng chỉ thở thật dài một cái.

Điều tra mọi ngóc ngách như vậy cũng hoàn toàn vô dụng, trong miệng mọi người Lý Hồng Hi cơ hồ không có bất kỳ khuyết điểm gì, dù là cầm kính hiển vi cũng sẽ soi không ra hắn có liên hệ nào với tà giáo.

Nếu như quả thật ngay cả đuôi của hắn cũng nắm không ra thì làm sao bây giờ?

Hoặc là càng đáng sợ hơn——

Trình tự phá án và bắt giam của vụ án này, phải chăng sẽ đi đến đường chết một lần nữa?

“Tại sao có thể như vậy? Nó đến cùng trêu chọc người nào? Đứa con số khổ của tôi, Lâm Lâm số khổ của tôi, là ai hại chết con!”

“……”

Đột nhiên một trận lên tiếng khóc thét từ trong khe cửa truyền đến, Bộ Trọng Hoa nhíu mày lại, đứng dậy đi mở cửa: “Chuyện gì xảy ra?”

Một đôi nam nữ trung niên tuổi chừng khoảng bốn mươi, cách ăn mặc nông dân đứng trên hành lang khóc ròng, lúc này là giờ chiều thay ca, người qua lại đông đúc, cảnh sát vừa đi vừa về cũng không nhịn được ngừng chân quay lại nhìn, tiếng nghị luận xen lẫn tiếng khóc lớn khiến cho lỗ tai phát đau. Một cảnh sát nhân dân tay bịu chân bận nhưng vẫn không ngừng an ủi hai người bọn họ, Bộ Trọng Hoa từ văn phòng khoác áo bước ra, cảnh sát vội vàng tiến lên đón: “Đội trưởng Bộ!”

Bộ Trọng Hoa đánh giá đôi vợ chồng: “Đây là ai?”

“Cha mẹ của người bị hại Cốc Linh án , thân thích thấy được thông cáo nhận thi, cục công an huyện Gia Thụy vừa cử tài xế chở hai người bọn họ tới.” Cảnh sát nhân dân một tay che miệng nhỏ giọng nói: “Mới từ nhà xác trên lầu xuống, đến nơi này đại khái là nhịn không được —— Khuyên cũng khuyên không được ạ……”

“Đưa họ đến phòng khách, đợi chút nữa tôi sẽ qua đó”. Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Đừng đứng ở cửa phòng trực ban khóc, có người đội tôi ở bên trong ngủ bù.”

Cảnh sát nhân dân lập tức đáp “Dạ”, tranh thủ thời gian chạy về.

Cốc Linh tên thật Cốc Lâm Lâm, quê ở huyện Gia Thuỵ núi Phong Nguyên, cha tên là Cốc vĩ, mẹ gọi Hùng Kim Chi, hai người đều là nông dân trình độ văn hoá sơ trung, trong nhà còn có hai đứa em trai, một đứa mười ba tuổi cùng một đứa mười một tuổi. Hơn một tháng trước Cốc Linh rời nhà trốn đi sau đó cắt đứt liên lạc với cha mẹ, thẳng đến khi phân cục Nam Thành lấy lời khai của Lưu Lị cùng Lý Hồng Hi xong, mới để cho cục công an huyện Gia Thuỵ cử người đến thông báo nhận thi, phải mò kim đáy biển mới tìm được gia đình cô.

“—— Do nó tính tình nông nổi, tính tình quá nông nổi!” Cốc Vĩ ngồi trong phòng khách cục công an, bôi nước mắt lải nhải: “Nó xem trường cao trung của người ta khai giảng liền cùng tôi gây gổ, nói là muốn đi học, tôi nói con có mơ cũng không mơ ra nổi Thanh Hoa Bắc Đại đâu, còn không bằng tiết kiệm tiền chu cấp cho hai đứa em đi, nhưng nó liền không làm. Nhà chúng tôi số khổ, nếu không phải năm đó sinh nó ra là nữ, nếu có thể sinh con trai trước thì đã bắt đi cày trâu được rồi, gạch cũng bị người ta dỡ hết rồi. Nhà chúng tôi khổ quá mà……”

Mạnh Chiêu nghiêm mặt hỏi: “Trước khi cô bé rời nhà trốn đi, có đề cập đến việc mình sẽ kiếm nhiều tiền, hay suy nghĩ làm ăn lớn không?”

Hùng Kim Chi bụm mặt khóc, Cốc Vĩ không cần nghĩ ngợi: “Có, có!”

Người trong phòng tinh thần chấn động.

“Nó nói nó muốn đi làm công!” Cốc Vĩ nghiêm túc nói: “Tôi mới nói con làm việc cũng nên đem tiền gửi trở về là được, nhìn xem con gái nhà khác đều biết gửi tiền giúp trong nhà nuôi em trai, nó liền náo nói chúng tôi hút máu của nó, muốn cùng chúng tôi cắt đứt quan hệ! Tôi nói cắt đứt quan hệ thì có gì tốt hơn sao, các nhà khác không phải đều là dạng này sao? Còn không phải con còn có em trai hả?!”

“……” Người cả phòng cúi đầu xuống, một chút tinh thần phấn chấn vừa rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Hùng Kim Chi khóc sướt mướt nói: “Đúng vậy, đều do kiếp trước tạo nghiệt, đều do tạo nghiệt mà!”

Cốc Vĩ đỏ bừng mắt: “Này! Lâm Lâm cũng chết rồi, nói cái này có ý nghĩa gì!”

“Người này”, Mạnh Chiêu đem ảnh chụp Lý Hồng Hi đẩy lên trước mặt hai người họ: “Hai người từng gặp qua chưa?”

Hùng Kim Chi bụm mặt gào khóc, Cốc Vĩ cẩn thận xem xét, đem đầu lắc như lúc lắc: “Không, không, chưa thấy qua, không biết.”

“Cốc Lâm Lâm bình thường có bạn bè nào không, bạn học, hay là bạn ngoài xã hội chẳng hạn?”

“…… Bạn bè, bạn học?” Cốc Vĩ lại lau nước mắt, sau khi suy nghĩ một chút lắc đầu: “Không có, cái này thật không có. Nó tính tình rất cổ quái, cái tôi rất lớn, một người tới một người đi, tự mình bỏ chạy, la hét muốn đi làm công……”

Hùng Kim Chi đột nhiên bộc phát ra sắc nhọn khóc lớn: “Đứa con số khổ của tôi!!——“

Cô gái ngồi sau máy tính đang ghi chép nhếch miệng, một câu “không thể nghe thì khóc có ích lợi gì” vừa muốn phun ra, đột nhiên bị Mạnh Chiêu nhẹ nhàng đụng cánh tay cô, ngẩng đầu đối diện ánh mắt nghiêm nghị của Bộ Trọng Hoa, lập tức giật mình một cái mặt không thay đổi ngồi thẳng.

“Sắp xếp cho họ một chỗ nghỉ ngơi gần đây, thuận tiện tới công an huyện hỏi thăm chút”. Bộ Trọng Hoa đứng dậy thản nhiên nói: “Tản đi đi.”

Cửa phòng khách mở ra, cô gái ôm máy tính đi mấy bước ra ngoài, dán lên tai Mạnh Chiêu nhỏ giọng mài răng: “Mạnh tỷ, chị nói xem đội chúng ta có phải là có chút thiếu sót không, loại cha mẹ hút máu con cái này, anh ấy mới vừa rồi còn khách khí an ủi bọn họ làm gì? Cốc Lâm Lâm thật đáng thương, cô bé còn có suy nghĩ muốn đi học ……”

“Suỵt!” Mạnh Chiêu đem cô kéo một phát: “Em biết cái gì, mau đưa ghi chép in ra rồi đi ăn cơm của em đi!”

“Em chỉ chướng mắt loại cha mẹ làm bộ làm tịch này, khi còn sống thì làm cái gì…… Ai nha!”

Cô gái vừa mới xoay người, lông tơ cả người nhất thời dựng hết lên —— Chỉ thấy Bộ Trọng Hoa thình lình đứng trên hành lang trước cửa phòng giải phẫu, cặp con ngươi màu sáng không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng liếc qua cô.

Cô gái: “……”

Mạnh Chiêu: “……”

Bộ Trọng Hoa đi vào phòng giải phẫu, cùm cụp một tiếng, trước mặt hai cô trở tay đóng cửa lại.

“Này, đội trưởng Bộ!” Pháp y Tiểu Quế đứng cạnh bàn giải phẫu quay đầu lại: “Sửa lại —— Tôi vừa đem báo cáo in ra, đang muốn gọi tiểu Ngô đưa qua cho anh xem đây!”

Bộ Trọng Hoa mang găng tay đi tới bên cạnh, cũng không ngẩng đầu lên hỏi Ngô Vu: “Cậu không ở phòng trực ngủ, chạy tới đây làm gì?”

Ngô Vu nhìn qua thi thể tím xanh trên bàn giải phẫu, thói quen nghĩ đưa tay sờ mũi một cái, nhưng tay vừa nhấc lại nhịn được, mơ hồ nói: “Không ngủ được”.

“Bị đánh thức?”

“Ừ”.

“Nửa tầng lầu này đều bị làm cho kinh động, có chỗ nào mà không nghe được tiếng khóc lớn như vậy đâu”. Pháp y Tiểu Quế đem báo cáo kiểm tra thi thể in ra rồi đưa cho Bộ Trọng Hoa, hướng phòng khách giương lên cái cằm: “Người nhà này sao lại có sức đến vậy?”

Bộ Trọng Hoa không tiếp lời, trong mũi nhẹ nhàng cười một cái, đột nhiên nhìn xem kiểm tra thi thể báo cáo hỏi: “Nguyên nhân tử vong không phải đầu trọng thương dẫn đến xương sọ gãy?”

“Đúng, trên thực tế quá trình người bị hại tử vong rất phức tạp, các anh nhìn nơi này.” Tiểu Quế pháp y hạ thấp người chỉ vào sọ não thi thể và khối xương ở phần gáy: “Làn da trầy rất rõ ràng, nói rõ công cụ gây tổn thương mặt ngoài phải thô ráp, kết hợp miệng vết thương bên trong có chút bùn đất tạp chất tại hiện trường mà chúng ta phát hiện, hẳn là tảng đá kia gây ra không sai. Xương chẩm dưới da đầu chảy máu đối ứng với gãy xương tuyến tính, não bộ xuất huyết, đồng thời xoang mũi cùng trong miệng cũng phát hiện chất lỏng huyết tính —— Một kích này là do cô ấy đưa lưng về phía hung thủ vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi vậy còn tạo thành va chạm tổn thương.”

Ngô Vu nhìn qua trán Cốc Linh một chỗ lõm sâu: “Chính là chỗ này?”

“Không sai, phần da ở trán tổn thương cũng hình thành sưng tấy, nói rõ một kích này làm cho cô ấy lao xuống ngã về phía trước, ngã lên mặt đất. Đáng lưu ý chính là tuyến phóng xạ gãy xương lại không giao thoa, cắt đứt dấu hiệu, nói rõ nàng sau khi ngã xuống đất hung thủ không lặp lại hành động này lên sọ não nữa; Nhưng đây chỉ là bước tử vong đầu tiên trong quá trình thôi.”

“—— Về phần bước thứ hai”, Tiểu Quế pháp y đứng người lên, hai tay trước phần cổ thi thể ấn xuống đè ép một chút: “Tương đối mà nói không giống bình thường, cũng là nguyên nhân gây tử vong chính: “Bóp chặt cổ cũng che ép khoang miệng, dẫn đến ngạt thở tử vong.”

Ngô Vu im lặng gật gật đầu, chốc lát nhịn không được hỏi: “Là phát hiện xuất huyết ở răng sao?”

Bình thường trong quá trình ngạt thở, màng răng dính các mao mạch máu vỡ tan, làm cho hàm răng xuất huyết, có màu nâu đỏ nhạt, là một trong các nguyên nhân chính mà các pháp y thường khám nghiệm ra, nhưng Tiểu Quế pháp y lại đối Ngô Vu lắc lắc ngón trỏ: “Thông thường ngạt thở xác thực sẽ nghiến răng, nhưng cũng không đại biểu chỉ cần xuất hiện xuất huyết ở răng liền nhất định là do ngạt thở chết.”

Hắn quay người từ bàn làm việc bên trên cầm lấy một bình cồn, chỉ thấy nước lỏng trong suốt đang ngâm hai cái răng màu nâu nhạt: “Ầy, màu sắc thật chuẩn đúng không?”

“……” Ngô Vu nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, Bộ Trọng Hoa lật qua một trang kiểm tra báo cáo thi thể, không có chút rung động nào nói: “Đúng, rất chuẩn”.

“Bởi vì ở nhiệt độ cao có thể dẫn đến việc răng thi thể biến đổi màu, so với chết do ngạt thở còn đậm màu hơn”. Tiểu Quế pháp y thả lại cồn bình, buông tay: “Rất không may, người bị hại của chúng ta do nhiệt độ cao mới làm răng xuất huyết, vì thế nên ngạt thở không phải là nguyên nhân duy nhất gây ra cái chết, rõ chưa bạn học Tiểu Ngô?”

Ngô Vu gật gật đầu, đáy mắt có chút tỏa sáng nhìn qua cậu.

“Cậu sắp được hưởng thụ chén hồng trà ấm đến từ bạn học Tiểu Ngô rồi.” Bộ Trọng Hoa theo văn kiện bên trong ngẩng đầu lườm Tiểu Quế pháp y một chút, thản nhiên nói.

Tiểu Quế pháp y: “Hả?”

“Không có gì”, Bộ Trọng Hoa cúi đầu xuống: “Cậu nói tiếp đi”.

Tiểu Quế pháp y trong lòng tự nhủ “Không phải do mình nghe nhầm đó chứ, sao trong không khí lại tràn ngập một vị chua chua thế này nhờ?”

“À ok”. Hắn hít mũi một cái, nghiêm túc nói: “Chúng ta mới vừa nói đến nguyên nhân tử vong của Cốc Linh, xuất huyết răng chỉ là một trong số đó, nguyên nhân then chốt là do niêm mạc lưỡi bị tổn hại cùng xuất huyết nội quanh miệng —— Các anh nhìn nơi này”. Hắn tiếp nhận báo cáo từ trong tay Bộ Trọng Hoa, lật ra trang hình ảnh: “Lúc hung thủ bóp chặt cổ Cốc Linh, lưỡi của cô ấy bị đẩy ép hướng về phía trước, đồng thời miệng lại bị cưỡng ép che lại, dẫn đến đầu lưỡi đẩy về sau. Anh có biết việc này sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”

Tiểu Quế pháp y vốn định thừa nước đục thả câu, ai ngờ Ngô Vu lập tức nói: “Hàm răng cắn lưỡi bị thương sao?”

“Woa đúng vậy, cậu rất có thiên phú nha bạn học Tiểu Ngô!” Tiểu Quế pháp y ngoài ý muốn giơ lên ngón tay cái, nói: “Do hai loại áp lực trước sau phương hướng khác nhau đồng thời tác dụng cùng lúc lên đầu lưỡi, đầu lưỡi của cô ấy trong miệng lại bị đè ép dữ dội, cho nên hai bên hàm răng đồng thời cắn lên, vì thế nên dẫn tới tình trạng niêm mạc lưỡi tổn thương vô cùng nghiêm trọng——yes! Bóp chặt cổ cũng che ép khoang miệng, rất có bằng chứng thành tựu get được chưa!”

Ngô Vu cùng Tiểu Quế cách bàn giải phẫu ba vỗ tay một cái, Bộ Trọng Hoa chỉ vào hình Xquang kiểm tra thi thể, lạnh lùng nói: “Chỗ xuất huyết nội này là chuyện gì xảy ra?”

“Cái nào?” Tiểu Quế pháp y cúi đầu xem xét, chỉ thấy anh đang chỉ trung bộ vị của Cốc Linh, một chỗ xuất huyết lớn chừng hạt đậu rất dễ dàng bị bỏ qua nội: “A cái này, ban đầu tôi cũng không nghĩ tới, là nhờ Cảnh chủ nhiệm cục thành phố nhắc nhở tôi —— Thăm dò hơi thở.”

Chủ nhiệm Cảnh là chuyên gia pháp y do Bộ Trọng Hoa mời từ cục thành phố đến, Tiểu Quế pháp y cầm ngón trỏ quẹt quẹt dưới lỗ mũi mình, nói: “Hung thủ dùng một tảng đá đánh vào ót Cốc Linh, sau khi người bị hại ngã xuống đất, hắn ngồi xổm xuống thăm dò một chút xem Cốc Linh có còn thở không, đồng thời để cái tay máu dính dưới mũi Cốc Linh, nhưng lại không lưu lại vân tay. Tiếp theo hắn hẳn là phát hiện Cốc Linh chết, cho nên mới quyết định áp dụng cách bóp cổ và bịt miệng mũi lại, làm cho người bị hại ngạt thở chết“.

Bộ Trọng Hoa trải qua rất nhiều trận giải phẫu, gặp qua rất nhiều người bị hại, lúc ban đầu còn khẳng khái giận nóng ruột, bây giờ thì chỉ còn yên lặng như bị ép tiến sâu trong linh hồn.

Nhưng trong lúc này khi anh nhìn qua bàn giải phẫu phía trên kia lại hoàn toàn không phải là một thi thể, mà là một cô nhóc gào thét con muốn đi học, con muốn đọc sách, dưới mưa to ngày đó từng bước một hướng đến bãi sông Tứ Lí, hình ảnh đó lại đột nhiên sờ sờ hiện lên ở trong đầu anh, thậm chí để anh chết lặng tới cực điểm, dây thần kinh dâng lên một tia đau nhói khó tả.

“Các anh từ từ nghiên cứu, tôi đem báo cáo đến cho cấp trên ký tên”. Tiểu Quế pháp y cởi găng tay, nói: “Khi nào ra ngoài giúp tôi khép cửa lại nha, Vương chủ nhiệm nói nơi này không thể mở cửa cho người không liên quan, cuối tháng kiểm tra đánh giá chấm điểm mỗi người chụp năm phần“.

Ngô Vu như đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêm túc hỏi: “Anh muốn uống hồng trà không?”

“? Trà hả, tôi không uống trà đâu”. Tiểu Quế pháp y nho nhã lễ độ nói: “Tôi đi uống một ly Starbucks, đợi chút nữa còn có một vụ tai nạn liên hoàn, đâm lên trường tiểu học bên đường, vụ án còn đang chờ tôi đi làm giám định thương thế đây.”

Cửa bị khép lại, hai bên bàn sắt chỉ còn lại Bộ Trọng Hoa và Ngô Vu, tiếng hệ thống máy lạnh trong phòng giải phẫu phát ra tiếng ông ông rất nhỏ.

Bộ Trọng Hoa xốc lên một góc vải trắng, đang cẩn thận quan sát vết tích trên cổ thi thể, chỉ thấy Ngô Vu ở bên cạnh sờ soạng điếu thuốc, không có bật lửa liền trực tiếp ngậm trên miệng: “Liêu Cương bên kia có phát hiện gì không?”

Bộ Trọng Hoa thở nhẹ một cái, lắc đầu.

“Không tiến triển chút nào sao?”

……

Hai người đều không lên tiếng nữa, thật lâu sau Bộ Trọng Hoa mới ngồi dậy, khàn khàn nói: “—— Nửa tháng!”

Từ đêm huyết tinh đó án đã qua nửa tháng, cục thành phố toàn lực ứng phó, tình tiết vụ án giằng co không tiến triển, xã hội áp lực càng lúc càng lớn, hotsearch khiến dư luận xôn xao……

Nhưng mà bọn họ lại chỉ có thể đối mặt với thi thể người bị hại, hai tay trống trơn, vô kế khả thi, giam giữ trong phòng Lý Hồng Hi cũng không có biện pháp.

“Trước kia khi cậu còn làm nội ứng, từng xuất hiện qua tình huống đường chết như thế này chưa?”

Ngô Vu “A” một tiếng.

Bộ Trọng Hoa ngước mắt nhìn cậu: “Giải quyết như thế nào?”

“……” Ngô Vu chóp mũi ngửi ngửi điếu thuốc, mơ hồ không rõ nói: “Ngồi…… chờ may mắn vậy”.

“Chờ may mắn.”

Bộ Trọng Hoa con ngươi khẩn trương, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói của cậu lúc trước: “…… Anh ta bên kia hạ lệnh bắt người, tôi bên này lập tức lâm vào tứ cố vô thân, lúc ấy tình huống cực kỳ nguy hiểm…… Chỉ là tôi cũng không nghĩ tới lần kia vậy mà vẫn rất may mắn, cuối cùng vẫn không bị bại lộ thân phận……”

Người này tựa hồ có thể đem tất cả hiểm tử hoàn sinh, tất cả việc biến nguy thành an đều thuộc về công tại ba chữ, chờ may mắn.

Cậu gian khổ nhẫn nại, mình đầy thương tích, vẫn còn khờ dại tin tưởng vững chắc có một vị thần may mắn, có thể từ nơi sâu xa bảo hộ lấy cậu.

“…… Anh nhìn tôi làm gì?” Ngô Vu đem cây thuốc kẹp ở môi thả ra một hơi khói, không được tự nhiên ngửa đầu về sau chút.

Bộ Trọng Hoa đầu lưỡi xen lẫn chút chua xót, thương hại cùng một chút cảm giác phức tạp khó nói nên lời, trong nháy mắt kia bị chính anh cưỡng ép xuống, thốt nhiên mở ra ánh mắt khác: “Tôi…… Mới vừa nghĩ tối hôm qua lúc thẩm vấn Lý Hồng Hi, cậu làm sao nhìn ra hắn nói láo?”

“A, cái đó”. Ngô Vu cúi đầu thưởng thức cây khói, ngượng ngùng khoát khoát tay: “Tôi không nhìn ra, chỉ cảm thấy Lý Hồng Hi tiếng nói, biểu lộ, ánh mắt đều không đúng, hẳn là đang diễn. Khả năng bởi vì trước kia tôi thời thời khắc khắc đều suy đoán nét mặt của người khác, dần dà liền hình thành thói quen…… Về phần băng vệ sinh kia quả thật không nghĩ tới, không phải tất cả mọi người đều có tư chất thông minh như anh”.

Ngô Vu giơ ngón tay cái, Bộ Trọng Hoa nhìn cậu, đáy mắt hiện ra chút ý cười chế nhạo, hướng giường giải phẫu chỉ một cái: “Vậy cậu suy nghĩ lại một chút tên hung thủ này đi?”

“Tôi đây chỗ nào biết, tôi cũng sẽ không phá án……”

“Không có việc gì, cứ nói một chút thử xem?”

Ngô Vu khước từ không thành, chần chờ một lát mới chậm rãi nói: “Tôi cũng…… không nói được. Tôi chỉ cảm giác……”

Cậu dừng một chút, duỗi một ngón trỏ tại trước chóp mũi dưới tay Bộ Trọng Hoa: “Vì sao khi hắn phát hiện Cốc Linh còn thở, phản ứng đầu tiên không phải cầm hòn đá tiếp tục đập lên đầu cô ấy, mà là mặt đối mặt che miệng bóp cổ?”

Bộ Trọng Hoa khẽ giật mình: “Bởi vì lúc ấy hung thủ đã đem tảng đá kia ném xuống đất……”

“Tôi biết, nhưng lúc đó so với chứng cứ tổn thương, Cốc Linh đã nằm úp xuống đất, hắn tại sao phải đem cô ấy lật qua lần nữa?”

Hai người bọn họ đối mắt nhìn nhau, Ngô Vu tự giễu vuốt vuốt cái mũi: “Kinh nghiệm phá án của tôi không đủ, nhưng kinh nghiệm giết người vẫn còn rất phong phú, chỉ cảm giác động tác lúc hắn giết người…… Giống như không phải là tiện tay”.

Đôi mắt Ngô Vu đen trắng trong trẻo, đáy mắt Bộ Trọng Hoa lại hiện lên rõ các tơ máu, lẩm bẩm nói: “Bởi vì Cốc Linh lúc ấy…… Cốc Linh……”

“—— Nó tính tình lớn, nó tính tình quá lớn!”

“Trông thấy người ta khai giảng liền cùng tôi gây gổ! Nói muốn đi đọc sách!

“Tôi nói con có đi làm công cũng nên biết đem tiền gửi về nuôi mấy đứa em, nó liền nói muốn cùng chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ?!”

“……”

Lý Hồng Hi ngón tay trái bị kết vảy, phim X quang tại chóp mũi Cốc Linh bị xuất huyết nội, trong bình cồn ngâm hai chiếc răng màu nâu đỏ nhạt ——

Tất cả chi tiết dị dạng từ thiên ti vạn lũ manh mối bên trong lộ ra mánh khóe, trong đại não Bộ Trọng Hoa như sét đánh thành một đường.

Cô gái này tính tình quá lớn vẻn vẹn nằm ở đó, chờ đợi hung thủ lại đập xuống một kích trí mạng —— Thực chất tính tình quật cường trong một khắc cuối cùng đã yếu ớt liều chết phản kháng, nên khi hung thủ đưa ngón trỏ ra dò thăm hơi thở cô, cô mới đột nhiên cắn tay của đối phương!

Chính là bởi vì lần phản kháng này, hung thủ mới có thể dưới tình huống hoảng hồn cực độ lật lại cô rồi bóp cổ!

Móng tay của cô không có DNA hung thủ, chỉ có máu giữa hàm răng, bởi vì lúc đó đầu lưỡi đã bị niêm mạc chảy máu nên mới bị hoà tan với máu của hung thủ, vì thế pháp y mới không kiểm tra ra! Bộ Trọng Hoa nghẹn ngào quát: —— “Kêu người gọi pháp y trở về, nhanh! Trên ngón cái Lý Hồng Hi có vết sẹo, chỉ cần từ trong miệng Cốc Linh nghiệm ra DNA hắn, tên kia triệt để bị chúng ta đóng đinh!”

Phòng tạm giam ánh đèn đột nhiên sáng lên, Lý Hồng Hi khoanh tay ngồi bên giường chấn kinh ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Thái Lân tự mình dẫn người đẩy cửa vào, giơ điện thoại dán bên tai: “Dạ rõ, rõ em đã biết thưa sếp, chúng em đã đến phòng giam, chờ kết quả so sánh ……”

“…… Làm sao?” Lý Hồng Hi vành mắt thâm đen dưới ánh đèn trắng bệch phá lệ rõ ràng, nhưng khẩu khí lại khiêu khích: “Chính thức phê lệnh bắt giữ à?”

Mấy cảnh sát hình sự mắt lom lom nhìn chằm chằm hắn, không có ai trả lời.

Lý Hồng Hi cười lên, còng tay soạt đưa tay xoa xoa con mắt, vết sẹo trên ngón cái trái sắp khép lại dưới ánh đèn đặc biệt chướng mắt.

Ngắn ngủi một ngày giam giữ liền khiến hắn biến hóa khá lớn, bờ môi khô nứt chảy máu, máu lại kết thành vảy đỏ thẫm, tiều tụy như già đi mấy tuổi; Nhưng nụ cười này lại không che giấu gì, có loại trào phúng cùng phách lối:

“Từ bỏ đi, các người không có khả năng bắt được tôi đâu”.

Truyện Chữ Hay