NHẬT KÍ
ZADAA
(@thuy_trang type)
Cho đến giờ, mình đã viết cho hai bạn hai mươi hai nhật ký. Mình đã tả lại những sự việc kỳ lạ mà mình đã chứng kiến và những sự thật không thể nào tin nổi mà mình đã trải qua. Nhật ký này cũng vậy. Mình sắp kể cho hai bạn biết về cuộc xâm lăng trong lòng đất. Chuyện đó đã xảy ra. Tụi mình không ngăn cản được Zadaa đã đổi thay mãi mãi.
Hiển nhiên là mình sống sót. Khi viết nhật ký này, tay mình còn đang run. Chắc vì thần kinh bị quá kích thích. Mình nghĩ, đó là vì những gì mình được biết về những sự thật kể từ lần viết trước. Mình không biết phải nghĩ gì. Tất cả đều rối tung lên. Cuộc chiến có thể kết thúc, nhưng mình lại cảm thấy hãi hùng hơn trước đây. Mình sợ đối diện với con người mình phải trở thành. Sự thật hãi hùng là mình không còn giống mình khi cùng cậu Press ra khỏi nhà. Mình nghĩ chuyện đó cũng là đương nhiên. Chẳng ai mãi mãi không thay đổi, nhất là sau những gì mình đã trải qua. Nhưng hiểu bằng cái đầu và chấp nhận bằng con tim là hai chuyện khác nhau.
Điều làm mình thật sự buồn bực hơn là trên thực tế, hình như mình không thay đổi quá nhiều như mình nghĩ. Biết như vậy là tự mâu thuẫn, nên hãy để mình giải thích thêm. Cái cách mình luôn nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình là, mình là một đứa trẻ bình thường – vì những nguyên nhân mình chưa biết – được lựa chọn để trở thành Lữ khách của Trái Đất Thứ Hai. Chưa ai nói với mình những nguyên nhân đó là gì, nhưng quyết định đã được duyệt và mình đã ra đi.
Nhưng bây giờ thì mình lại bắt đầu nghĩ chuyện không xảy ra theo đúng cái cách đó. Từ khi viết nhật ký trước, mình đã nhận biết một số điều về chính mình, mà không giải thích được. Mình đã có khả năng làm những chuyện không thật sự bình thường. Ít ra là không bình thường đối với một thằng nhóc lớn lên tại thị trấn Stony Brook, Connecticut. Mình không chỉ nói tới khả năng dẫn dụ đâu. So sánh với những gì mình mới làm, thì chuyện đó ấn tượng như trò cờ bạc bịp. Còn hơn thế nữa. Hơn rất nhiều. Đó là lý do làm tay mình đang run rẩy.
Mình bối rối. Lo lắng nữa. Xin hai bạn tin mình, nhận ra mình không là con người mình vẫn tưởng là mình… là một cảm giác kỳ lạ. Một trong những điều giúp mình sống suốt trong thời gian qua đặt trên nền tảng gia đình mình, các bạn, thị trấn Stony Brook. Và tất nhiên, niềm hy vọng sẽ có một ngày thấy lại gia đình và trở lại cuộc sống bình thường. Bây giờ, mình bắt đầu tự hỏi: Nếu đúng là vậy, thì mình thật sự thuộc về đâu?
Mình không có ý than thân trách phận đâu. Mình tin, hai bạn biết, viết ra tất cả những điều này sẽ giúp đầu óc mình nhẹ bớt. Ước gì như vậy sẽ giúp mình tìm ra được những câu trả lời chính xác. Cho đến lúc này tất cả vẫn chỉ là lù mù. Mình chỉ còn có thể hướng về phía trước, và tiếp tục tìm kiếm.
Mình cần phải cho hai bạn biết chuyện gì đã đưa mình tới nơi này. Dù sao cũng nên thôi lải nhải về hoàn cảnh bi đát của mình và nên mừng vì còn sống để viết những dòng này. Hãy trở lại với những gì mới xảy ra. Nhật ký trước mình viết trong nơi trú ẩn của Loor, mình và một Tiggen bảo vệ, Teek. Kíp nổ đã châm ngòi. Cuộc xâm lăng quyết định tương lai Kidik, người Batu, người Rokador và… toàn thể lãnh địa Zadaa sắp xảy ra.
Chúng mình an toàn trong một phòng hẻo lánh, ở sâu bên dưới tòa nhà chính trên đảo Kidik. Tại đó, chúng mình không bị Tiggen bảo vệ truy lùng, và nếu nước xả khi Batu tấn công, tụi mình vẫn sẽ sống sót. Hy vọng thế. Teek ra ngoài cố lấy thêm thông tin về kế hoạch của lãnh đạo Rokador. Mình và Loor lên kế hoạch cho hành động sắp tới. Mình nói:
- Chúng ta có hai khả năng chọn lựa. Cảnh cáo Batu là họ đang đâm đầu vào bẫy. Hy vọng họ sẽ rút lại…
Loor cắt ngang:
- Quá muộn rồi. Khi chúng ta đi khỏi Xhaxhu, họ đã chuẩn bị.
- OK. Vậy thì chúng ta thuyết phục lãnh đạo Rokador, nếu họ tiêu diệt Batu là cũng tiêu diệt luôn bộ tộc họ. Vì giết các chiến binh Ghee, là họ tự đặt mình vào sự nguy hiểm bị các bộ lạc ăn thịt người tấn công.
- Cũng không ổn. Mối căm thù và sợ hãi Batu của họ đã quá sâu rồi.
- Đồng ý. Như vậy chúng ta chỉ còn khả năng thứ ba.
- Là sao?
Mình không ưa những gì sắp nói. Nó đi ngược với tất cả những gì tụi mình đã làm để hạ Saint Dane, và cũng ngược với bản chất của mình. Rõ ràng cũng không đúng với bản chất của Loor. Nhưng hình như đó là chọn lựa duy nhất. Mình nói:
- Chúng ta có thể… bỏ đi.
Loor kinh ngạc nhìn mình:
- Bỏ đi? Tôi không hiểu.
- Tôi nghĩ là Saint Dane đã thắng. Tôi không biết chúng ta có thể ngăn chặn hắn bằng cách nào.
- Anh đề nghị chúng ta bỏ rơi Zadaa, để cho lãnh địa này sụp đổ?
Mình không trả lời ngay, vì chính xác đó là lời đề nghị của mình, và có vẻ… tồi quá. Càng ghê. Vì tụi mình đang nói đến quê hương của Loor. Mình nói:
- Loor, tôi rất tiếc. Nhưng chúng ta phải nhìn rộng hơn. Chúng ta đã mất Kasha. Ông Gunny và Spader còn kẹt lại trên Eelong. Trận chiến sắp xảy ra trên Zadaa này…
- Đây không là trận chiến, mà là một cuộc tàn sát tập thể.
- Cô nói đúng. Nhưng dù bất kỳ chuyện gì xảy ra tại đây, tôi và cô phải sống để tiếp tục chiến đấu chống lại Saint Dane. Chúng ta phải nghĩ đến toàn thể Halla, không phải chỉ một lãnh địa.
Không biểu lộ chút cảm xúc nào, Loor nhìn thẳng mắt mình. Ước gì đọc được tư tưởng Loor để biết cô đang nghĩ gì. Có khi mình không muốn biết đâu. Ngay lúc này suy nghĩ của cô về mình có thể chẳng hay ho gì. Cô ấy bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu, Pendragon. Bảo vệ toàn thể Halla quan trọng hơn cứu một lãnh địa. Quyết định của anh rất khôn ngoan. Tôi sẽ đưa anh trở lại ống dẫn.
Dù không vui nhưng mình vẫn nói:
- Tốt. Tôi biết cô cảm thấy ra sao…
- Tôi tin chắc anh biết tôi cảm thấy gì. Vì thế tôi biết anh sẽ hiểu khi tôi nói là tôi không thể rời bỏ Zadaa.
- Vì sao? Cô không thể ngăn chặn vụ này.
- Có lẽ không. Nhưng nếu tôi không cố thử, tôi sẽ không thể nào sống nổi. Đồng ý là mất anh sẽ là một đòn trí mạng trong trận chiến chống lại Saint Dane. Ngược lại, tôi cũng sẽ không vắng mặt tại đây được.
- Cô quá sai lầm…
- Xin anh, Pendragon. Tôi đã quyết định rồi. Có lẽ tôi chỉ có thể ngăn chặn được vài người Batu tấn công xuống lòng đất. Nhưng thậm chí cứu được vài sinh mạng cũng đáng để tôi cố gắng. Dù là ai sống sót cũng đều cần thiết để bảo vệ Xhaxhu khỏi quân man rợ.
Mình biết mọi bàn cãi đều sẽ là vô ích.
Loor tiếp:
- Nào, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa.
Mình cảm thấy như một thằng hèn. Lý trí bảo mình đã hành động đúng, nhưng con tim thì vẫn băn khoăn. Trước đây, mình chưa bao giờ bỏ cuộc. Bảo đảm là Loor cũng vậy. Mình không cảm thấy mình có quyền lựa chọn. Mình tự ép mình phải nghĩ đến toàn thể Halla. Bỏ một trận đánh không giống bỏ một cuộc chiến. Mình tự thuyết phục là không đang bỏ chạy. Mình đang chạy tới một chiến khác. Hy vọng trên đường tới ống dẫn – nếu tụi mình tới đó – mình có thể thuyết phục Loor đi cùng.
Ra khỏi căn phòng nhỏ, tụi mình vội vàng xuyên qua những địa đạo như mê cung, tìm đường lên bề mặt của đảo Kidik. Không còn phải sợ đụng đầu với Tiggen bảo vệ nữa, vì chúng mình biết họ chẳng còn được bao nhiêu người. Kế hoạch là ra bờ biển, chèo thuyền tới thành phố Kidik, rồi lái dygo trở lại ống dẫn. Điều mình sợ nhất là sẽ lọt vào đợt sóng tấn công đầu tiên của chiến binh Ghee, và thế là màn trình diễn của chúng mình sẽ kết thúc. Tụi mình chỉ còn biết đi tiếp, và hy vọng.
Sau cùng hai đứa mình ra khỏi lòng đất, lên một khu vực quen thuộc. Chúng mình đang ở trên mặt đất ngang tầm với nghĩa địa mênh mông của người Rokador. Nhìn những tàn tích trắng với những ngọn đèn nhỏ cháy bập bùng thật đau lòng. Khó mà hiểu thấu được cái khái niệm quá nhiều người đã chết, và quá nhiều người sắp chết. Hai đứa mình đứng, nhìn khắp biển chết chóc, nhục và buồn.
Loor nói:
- Vì sao? Vì sao những chuyện này lại xảy ra?
Cô hỏi mà không chờ đợi, vì biết mình không có câu trả lời. Chỉ một kẻ có thể trả lời câu hỏi đó. Hóa ra hắn đứng ngay sau lưng hai đứa mình.
- Không có tội.
Saint Dane nói.
Loor và mình quay phắt lại, rút vũ khí.
Saint Dane đứng một mình, dang hai tay, chứng tỏ không vũ khí và không hứng thú đánh đấm:
- Thôi nào, đâu cần dùng tới bạo hành.
Vừa nói, hắn vừa vòng qua tụi mình, tiến tới rìa nghĩa địa. Hắn nhìn mấy ngàn tàn tích, mỉm cười. Mình căm ghét thằng cha này tận xương tủy. Hắn nói:
- Đúng là một thảm cảnh.
Mình nói ngay:
- Hừ, cứ như mi quan tâm lắm.
- Đính chính. Ta không quan tâm. Vì ta không gây ra thảm cảnh này.
Loor tức giận tiến lên một bước, mình kéo cô lại, nói:
- Mi muốn nói là không ngăn cản những con người này điều trị cho đến khi quá muộn? Ta không tin.
- Ta nói thật. Mầm bệnh là một sự cố tự nhiên. Ta chỉ sử dụng để đem lại thuận lợi cho mình. Thiên tai đó và cái chết của Pelle a Zinj là bước ngoặt của Zadaa. Tiện thể, ta cám ơn mi, vì đã trao hắn cho tên sát nhân. Nếu mi không giúp, Batu có thể chẳng bao giờ có quyết định tấn công. Đó là một sự bảo kê nho nhỏ rất tuyệt vời.
Cảm thấy lửa giận ngùn ngụt trong Loor, mình đặt tay lên vai để cô bình tĩnh lại.
- Chúng ta đã biết âm mưu của mi, đã nghe mi biểu diễn trong…
- Trong bữa đại tiệc với các lãnh đạo ưu tú, phải, ta biết. Ta cảm thấy con mắt tròn xoe sáng láng của mi nhìn ta lom lom qua lỗ hổng trên sàn, như… loài chuột. Ta nghĩ… mình rất hoàng tráng, mi có thấy thế không?
Sự ngạo mạn của hắn làm mình điên tiết, nhưng mình không để hắn hả hê:
- Thường thôi. Lần này có gì khác? Sao mi không ngụy trang?
- Vì không cần thiết.
Hắn quay lại, đối diện chúng mình, mặt tối sầm:
- Và… vì ta muốn mi thấy, với ta, chuyện điều khiển những sinh vật này đơn giản đến thế nào. Pendragon, với ta, Zadaa chỉ là một cuộc biểu dương lực lượng. Một màn trình diễn. Ta muốn mi thấy, một cách trực tiếp, con người trên các lãnh địa yếu đuối đến thế nào. Ngu đần đến thế nào. Để tình cảm chi phối hành động ra sao. Mi tin chúng có những khát vọng cao quý ư? Tin chúng sẽ hy sinh cho những điều cao cả ư? Tin chúng quan tâm đến mọi người, mọi việc, ngoài cái quỹ đạo ích kỷ của chúng ư? Ta nói cho mi biết, con người trên các lãnh địa cũng chẳng khá gì hơn loài thú tầm thường. Nhử miếng thịt sống trước một con chuột đói, nó sẽ tự giết mình để được miếng mồi. Đó chính là những kẻ mi đang vất vả để bảo vệ, anh bạn lầm đường lạc lối của ta ạ. Chung quanh mi toàn là sợ hãi, tham lam, ganh tỵ. Batu, Rokador – tất cả bọn chúng. Đám Milago và Bedoowan của lãnh địa Denduron. Lũ nông học kiêu căng của Cloral, tụi tội phạm trên Trái Đất Thứ Nhất, klee và gar của Eelong, và đám người trốn chạy thực tế trên Veelox. Không kẻ nào trong số chúng kiếm tìm chân lý. Không kẻ nào muốn chịu đựng hay hy sinh vì người khác. Tất cả bọn chúng đều e sợ người khác chiếm phần hơn, hay sợ đau khổ, hoặc sợ cuộc sống không xứng với những gì chúng đáng hưởng. Mi tưởng là đang chống lại ta sao, Pendragon? Không đâu. Mi đang chống trả bản chất của chính những kẻ mi nghĩ là đang được mi cứu giúp. Tất cả những gì ta đã làm chỉ làm cho chúng những gì chúng muốn.
- Không. Không chỉ có thế. Tất nhiên, khi sợ hãi, con người phải tự vệ, nhưng còn nhiều cái tốt trong…
- Tốt? Tốt là gì? Con người trở nên tốt khi thoải mái và no đủ. Vậy thì dễ quá. Nhưng sự sinh tồn này không chỉ ở chỗ đó, Pendragon ạ, mà nằm ở những thách thức con người ta phải chinh phục, hoặc gục ngã. Bây giờ dân Zadaa sắp gục ngã rồi, và ta một lần nữa lại ghi thêm điểm.
- KHÔNG!
Loor không chịu đựng thêm nữa. Cô vọt qua mình, tấn công Saint Dane. Thú thật, mình muốn cô làm điều đó. Lần này, Saint Dane không đánh mình. Hắn đang “chơi” với dân chuyên nghiệp. Quá bất hạnh cho hắn. Mình muốn Loor loại trừ con quỷ này ngay. Loor phạm sai lầm khi ra chiêu trước, xông tới Saint Dane với cây gậy gỗ. Hắn phá thế tấn công của cô một cách dễ dàng, rồi rút từ áo ra vũ khí kim loại của Tiggen. Mình chưa kịp phản ứng, hắn đã thúc vũ khí trúng ngực Loor. Cô ngã lăn xuống đất, run rẩy vì đau. Mình chết lặng. Không biết kinh ngạc vì đòn phản công bất ngờ của hắn, hay vì thấy Loor bị đánh.
Saint Dane nhìn mình:
- Mi muốn nó giết ta phải không? Đừng chối. Mi muốn nó đập ta tả tơi như ta đã đập mi. Mi cũng chẳng hơn gì đám người vô giá trị mà mi đang xả thân bảo vệ.
Mình đứng im thin thít. Những lời nói của hắn như quất mạnh vào mình. Saint Dane nói đúng. Mình muốn hắn bị đau đớn khốn khổ như đã từng hành hạ mình. Có phải mình vừa chứng tỏ đúng theo quan điểm của hắn? Mình chẳng hơn gì một con thú chỉ biết tấn công khi bị đe dọa?
Saint Dane rít lên:
- Mi đang cảm thấy gì, Pendragon? Mi cảm thấy sao, nếu bây giờ ta đập vỡ sọ nó bằng vũ khí này?
Saint Dane hạ thấp cây gậy sắt xuống Loor. Mình đứng quá xa, không thể can thiệp. Đôi mắt trắng dã của hắn làm mình đóng băng tại chỗ. Loor sắp chết, mà mình thì đứng quá xa cô.
Khóe mắt mình thoáng thấy một tia màu bạc. Ngay sau đó là tiếng rú đau đớn của Saint Dane. Hắn buông rơi vũ khí. Một mũi tên bạc cắm trên cánh tay hắn. Quay phắt lại, mình thấy một người đang đứng trên bao lan, tay cầm cây nỏ.
Người đó nói:
- Chào Mallos. Đó là cái tên mi tự xưng danh tren Denduron, đúng không?
Alder! Đứng bên anh ta là Saangi và Teek.
Saint Dane nắm cánh tay, đau đớn kêu gào. Nhưng không lâu. Con quỷ biến thành một cái bóng chất lỏng. Mũi tên bạc rời khỏi đám mây đen kịt, rơi “cách” xuống mặt đất. Cái bóng tái hiện hình con chim đen mà mình đã thấy khi nó bay khỏi khách sạn Manhattan Tower trên Trái Đất Thứ Nhất. Một lần nữa, Saint Dane sắp chạy trốn. Con chim đen vỗ cánh, vút lên không, lượn đi. Tất cả chúng mình nhìn nó biến vào vùng tăm tối bao bọc đảo Kidik.
- Aaaaa!
Từ trên bao lan vang lên một tiếng kêu đầy khiếp đảm. Tiếng kêu của Teek. Chắc hắn không quen thấy một con người biến thành con quạ khổng lồ. Ngước lên, mình thấy hắn vừa bối rối vừa hãi hùng lùi khỏi thành bao lan. Saangi và Alder đang cố làm hắn bình tĩnh lại. Chúc may mắn. Mình không biết họ nói sao với Teek. Nhưng mình không quan tâm chuyện đó. Mình chạy lại Loor. Đã hết run, nhưng cô vẫn còn vẻ bàng hoàng. Mình quỳ xuống, đặt tay lên vai cô:
- Thư giãn đi. Cô không bị thương, chỉ là một cú choáng thôi.
- Anh… nói thì… dễ… lắm.
Răng Loor va lập cập. Cô ấy sẽ ổn. Mình vẫn để tay trên vai Loor, chỉ để khích lệ cô, chứ… không có ý gì khác đâu. Sau đó Alder, Saangi và “một Teek đầy căng thẳng” chạy đến bên hai đứa mình. Teek vẫn còn đang run gần như Loor. Mình đứng dậy, ôm Alder, nói:
- Không thể tin là anh có mặt tại đây. Khỏe chưa? Khi tụi này đi, anh còn mê man.
- Chắc tại thuốc ngủ thôi. Bây giờ mình cảm thấy khỏe hơn rồi. Vai còn hơi đau, nhưng không thể ngăn mình lấy cái này của một Tiggen bảo vệ.
Alder gập cái vai còn tê cứng của anh, rồi đưa cây nỏ liên thanh lên, nói:
- Vũ khí này thật thú vị.
Loor trở người, định thần trở lại. Saangi giúp cô ngồi dậy. Loor la Saangi:
- Đáng lẽ em phải đưa Alder tới ống dẫn chứ.
Alder vội nói:
- Đừng trách cô bé. Tôi sẽ không đi trong khi còn việc cần làm.
Mình cảm thấy mặc cảm, vì bỏ đi chính xác là điều mình sắp làm. Mình hỏi:
- Sao tìm được hai chúng tôi?
Saangi nói:
- Bổn phận em là giúp chị Loor. Để làm việc đó, em đã làm một điều biết là chị sẽ giận. Trước khi chị đi, em đã sao lại bản đồ tới Kidik. Xin tha lỗi cho em.
Loor lom lom nhìn Saangi, không tin nổi. Saangi vẫn nhìn xuống đất, nói:
- Ngay khi xuống lòng đất, tụi em lấy một chiếc dygo, rồi theo lộ trình…
Mình phục Saangi sát đất. Cô bé không bao giờ chịu bỏ cuộc. Mình bảo:
- Thật hay là tụi tôi đã phá hết bẫy rồi.
Alder nói:
- Mình không ngờ thấy một đại dương dưới đất.
- Đúng thế, thật lạ kỳ. Nhưng sao biết cách vượt qua?
- Thành phố không một bóng người. Không biết tìm hai người ở đâu. Tụi này tìm được một chiếc thuyền, và thấy ánh sáng bên kia bờ. Cứ theo nguồn sáng cho khi tới tòa nhà này.
Saangi tiếp:
- Đúng lúc đó chúng em gặp Teek. Anh ấy đưa tụi em tới đây. Loor, em biết chị không thích, nhưng nếu chúng em không đến thì…
Saangi không cần phải nói hết câu. Tất cả chúng mình đều biết. Nếu họ không đến, Saint Dane đã xử đẹp Loor rồi.
Loor nói:
- Saangi, chị không giận, mà phải biết ơn em chứ. Có lẽ em nên thường cãi lệnh chị nhiều hơn nữa.
Saangi tươi rói. Một lần nữa cô bé chứng tỏ là một thiên thần hộ mệnh của Loor.
Nhưng Loor nói thêm:
- Chị không thật sự có ý đó đâu. Nhưng dù sao cũng cám ơn em.
Một tiếng nói vang lên:
- Ma quỷ độc ác!
Tất cả chúng mình quay nhìn Teek. Vẻ khiếp đảm, hắn đứng tách rời khỏi nhóm. Mình hỏi:
- Anh không sao chứ, Teek?
- Ma quỷ! Nó đúng là ma quỷ độc ác!
Teek lập đi lập lại. Hắn không ổn rồi. Mình phải nghĩ ra cái gì đó để nói, giúp hắn không trở nên mất trí:
- Hắn không là ma. Đó là một trò bịp. Hắn có đủ thứ trò bịp bợm để lừa mọi người.
Hai hàm răng va lập cập, Teek nói:
- Nó biến dạng… Rồi… rồi bay mất tiêu!
Mình nói dối:
- Toàn trò bịp. Nhưng anh nói đúng một điều. Hắn rất độc ác.
Loor lảo đảo đứng dậy. Saangi phải dìu cô lên. Cô nói:
- Chúng ta phải đưa Pendragon tới ống dẫn. Anh ấy cần được an toàn.
- Không.
Mình bật nói, rồi nhìn từ Loor, tới Alder và Saangi:
- Saint Dane nghĩ đang ghi một điểm trên Zadaa hả? Tôi có thể chứng tỏ cũng ghi một điểm. Chúng ta sẽ cùng theo dõi vụ này cho tới hồi kết. Tất cả chúng ta.
Loor hỏi:
- Anh chắc chứ?
Mình gật, và thấy rõ cô như vừa trút được một gánh nặng. Saangi nói:
- Có thể hồi kết tới sớm hơn chúng ta tưởng.
- Vì sao?
- Vì Batu đã vào lòng đất. Cuộc tấn công đã bắt đầu.