Ousama no Proposal

chương 02 : đình viên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Học viện đào tạo pháp sư ở thành phố Ojou, Tokyo──.

Lớp cao trung năm hai, giờ tràn ngập một bầu không khí căng thẳng lạ thường.

“…………”

Các học sinh trật tự ngồi thành hàng và giáo viên đứng cạnh bục giảng. Biểu cảm mọi người đều cứng đờ như thể quên mất cách hít thở. Tựa như, chỉ một tiếng thở dài có thể dẫn tới một sai lầm không thể sửa chữa.

Giống như một bầy thú ăn cỏ yếu đuối đang trốn khỏi một con thú ăn thịt khổng lồ. Chúng cố gắng ngụy trang vào môi trường xung quanh một cách tuyệt vọng để không thu hút thiên địch, hay sự chú ý của một thực thể siêu việt. Là các pháp sư được giao phó sứ mệnh ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới, họ trông hơi không đáng tin cậy một chút.

Tuy nhiên, ít ai có thể trách họ sao lại sợ hãi đến vậy.

Rốt cuộc thì──

“G-Giờ thì……chúng ta hãy bắt đầu với phần giới thiệu. Đây là tân học sinh chuyển đến đây học cùng mọi người, Kuozaki Saika-sama──không, ý cô là S-Saika-san…...”

Viện trưởng học viện này và là pháp sư mạnh nhất thế giới.

«Phù Thủy Sắc Màu» Kuozaki Saika đã chuyển tới với tư cách một học sinh.

“Aah, vâng. Rất vui được gặp mọi người.”

Tuổi cơ thể của cô không khác quá nhiều các học sinh ở đây. Cô là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc dài óng ả. Dẫu đây hẳn là lần đầu cô mặc đồng phục học sinh, nhưng nó rất hợp với cô. Nếu căn phòng này chỉ toàn người xa lạ, thì một bàn tay là không đủ để đếm số người bị lấy đi con tim.

Tuy nhiên, với ma lực huyền thoại, dày đặc của cô, và đôi mắt rực rỡ màu sắc khắc ghi vào tâm trí, họ biết điều đó không được phép.

(……Tại sao Viện trưởng lại trở thành một học sinh……? Chị ấy nghĩ gì vậy……?)

(Không lẽ chị ấy đang chiêu mộ các học sinh tiềm năng……? Nếu vậy, mình cần phải nổi bật bằng cách nào đó……!)

(Nhưng, ngộ nhỡ chị ấy không có tâm trạng tốt……)

Những tiếng xì xào của các học sinh tràn ngập khắp lớp học.

Giáo viên, người được giao trọng trách giới thiệu Saika với mọi người, run rẩy không ngừng. Có lẽ cô là người lo lắng nhất trong phòng.

Và rồi──chính lúc đó.

“……Mình không chịu được nữa.”

Một nữ sinh trông khá nghiêm túc đột nhiên đứng dậy.

“Cá……!”

Trông thấy, cả các học sinh và giáo viên chủ nhiệm đều nín thở.

“……! Đ-Đừng mà Fuyajou! Ngồi xuống đi!”

“Tém lại đi! Cậu không thấy đó là Phù Thủy-sama sao!?”

“Cậu định vứt bỏ sự nghiệp sao!?”

Sau đó, như thể vỡ đập, những cô gái xung quanh cố gắng cản cô lại.

Tuy nhiên, cô gái đó, vẻ mặt đầy niềm tin và quyết tâm, bước tới trước mặt Saika với tốc độ cao.

“Phù Thủy-sama.”

“Hm, gì vậy em?”

Khi Saika nghiêng đầu tò mò hỏi, cô gái, với vẻ mặt kinh hãi, lấy ra chiếc smartphone.

“──Em có thể chụp ảnh chị không……?”

Và rồi, mồ hôi chảy dài trên trán và má cô đỏ bừng.

Nghe thấy, các học sinh đều ôm đầu tự nhủ, “Thôi xong rồi……”.

Đúng. Cô gái này là Fuyajou Ruri, một học sinh năm hai của <Đình Viên> và là một thành viên của .

Một cô gái nhã nhặn với học lực xuất sắc──đồng thời cũng là một fan cuồng nhiệt của Kuozaki Saika.

“Fu……Fuyajou-san! Thật bất lịch sự! Mời em về chỗ!”

Giáo viên, Kurieda Tomoe, cuối cùng cũng vội đáp trả để cản Ruri lại.

Một cô giáo trông chừng ngoài đôi mươi. Cô cao hơn Saika một cái đầu, nhưng có lẽ vì nét mặt yếu ớt, giọng nói run rẩy, hay cả hai, nên có cảm giác là cô còn trẻ.

“……Em xin lỗi sensei. Em biết điều đó rất bất lịch sự. Nhưng, có những lúc phụ nữ cần phải chiến đấu dẫu trong tình thế bất khả thi……!”

“Nó có nghĩa quái gì vậy!? Em có thể nghiêm túc ngừng gây phiền phức trước mặt Viện trưởng không!? N-Nhỡ chuyện này thành trách nhiệm của cô thì sao!”

Tomoe đau khổ hét lên. Các học sinh nhìn kiểu “đó là điều cô lo lắng sao”, nhưng cô có vẻ không để ý.

“……Nhân tiện, để em xác nhận lại. Nếu em không nghe lời sensei, hình phạt tồi tệ nhất có thể là gì?”

“Eh? Ư-Ừm……có lẽ……đình chỉ học?”

"Hmm……”

“Aah! Đừng có làm cái vẻ mặt cương quyết “Mình sẽ chụp ảnh chị ấy kể cả bị đình chỉ học” nữa!”

“Không đâu cô! Thật hiếm khi thấy Saika-sama trong bộ đồng phục! Nếu em không lưu giữ lại, còn đâu mặt mũi để nhìn mặt hậu duệ……!”

“Dừừừừừừừừừng lạạạạạạạạại! Đừng có tùy tiện nói những thứ vớ vẩn để hạ thấp giá trị của cô!”

Tomoe lắc vai Ruri với đôi mắt ngấn lệ. Tuy nhiên, Ruri không di chuyển dù chỉ một bước. Tư thế cốt lõi của cô thật tuyệt vời.

Nhưng, khi xem cảnh này, Saika đột nhiên mỉm cười.

“Aah──được thôi. Đừng lo. Chụp thoải mái đi em.”

Sau đó, cậu gật đầu nói.

“P-Phù Thủy-sama……?”

“Ổn chứ ạ!?”

“Ừm. Chị hiểu rất hiếm khi thấy Saika-sa……chị trong bộ đồng phục. Có lẽ chúng ta có cùng sở thích đấy. Thật ra, sáng nay chị đã có thể selfie nếu Kuroe không cản chị.”

“Chị ơi?”

“Không có gì. Ý chị là, cứ chụp ảnh thoải mái. ──Em có thể gửi cho chị sau không?”

“! V-Vâng! Ngay đây ạ!”

Ruri nở một nụ cười rất tươi và sử dụng chiếc smartphone lên tựa một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp ảnh Saika từ nhiều góc khác nhau.

“Phù Thủy-sama! Nhìn sang bên này đi ạ!”

Ruri phấn khích hét lên khi Saika vui vẻ tạo dáng.

“Fu, như này sao?”

“Aah, quá lộng lẫy! Hiện thân của vẻ đẹp, không có gì của chị không đẹp cả!”

“Thế thì, dáng này thì sao?”

“Quá tinh tế! Quá đẹp Phù Thủy-sama! Quá quyến rũ! Gương mặt chị là món quà trời ban!”

"Và giờ, Kuozaki Saika tựa mình bên cửa sổ với vẻ mặt u sầu."

“Cáááá!? S-Sao……sao chị biết tất cả các góc em muốn────!?”

Và như thế, một buổi chụp hình bắt đầu nơi góc lớp.

Pháp sư mạnh nhất thế giới và đồng thời là Viện trưởng học viện này, Kuozaki Saika, đang vui vẻ tạo hết tư thế này đến tư thế khác trước mặt mọi người. Trong khi đó, Ruri, hiệp sĩ nổi tiếng với sự nghiêm túc thường thấy, tuôn ra vô số loại nước trong lúc chụp ảnh cô.

Những học sinh khác, vẫn chưa hết bối rối, nhìn cảnh diễn ra trước mắt.

(Cái quái gì đang xảy ra vậy……?)

(Họ đang kiểm tra chúng ta sao……?)

(Sức mạnh của một pháp sư nằm ở tinh thần……bối rối là không tốt.)

Và như thế, sự bối rối của họ càng lớn hơn.

──Quay ngược thời gian một chút.

“……Uhh, giờ cô có thể giải thích cho tôi đươc chưa, Kuroe. Tại sao tôi, hay đúng hơn là Saika-san, phải đi học với tư cách một học sinh? Ý tôi là cô ấy là Viện trưởng học viện, phải không?”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Mushiki quay về văn phòng viện trưởng và hỏi Kuroe.

Kuroe gật đầu chắc chắn trước khi đáp lại.

“Như tôi đã nói trước đó, giờ cậu đang trong trạng thái hợp nhất với Saika-sama.”

“Đúng.”

“Tôi muốn tách hai người ra càng sớm càng tốt, nhưng──đó không phải chuyện dễ dàng. Do đó, trước tiên chúng ta cần phải làm một điều.”

“Vụ ám sát……đúng không?”

Kuroe gật đầu đồng tình.

“Dẫu chúng ta vẫn chưa biết chuyện gì đã thực sự xảy ra vào thời điểm đó, nhưng hắn có khả năng làm Saika-sama bất tỉnh. Nếu cậu bị tấn công trước khi Saika-sama có thể thức tỉnh──”

“…………”

Mushiki im lặng, nhưng lo lắng toát mồ hôi vì căng thẳng.

Khỏi phải nói, cậu cũng hiểu rất rõ.

Nếu giờ thủ phạm tái xuất, Mushiki sẽ bị giết một cách bất lực.

Và cái chết tức thì đó, cũng đồng nghĩa với việc Kuozaki Saika sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

“Vậy nên trước hết, Mushiki-san phải có thể làm quen với ma pháp. Chẳng có ích gì khi chỉ chờ đợi tên sát thủ tái xuất mà không có bất kỳ sức mạnh nào làm biện pháp đối phó.”

“Ma pháp……thực sự đừng hi vọng tôi có thể tái hiện những gì đã xảy ra với Anviett. Tôi thật sự không biết mình đã làm thế nào nữa.”

“Hãy yên tâm. <Đình Viên> này là một học viện đào tạo pháp sư dạy mọi người cách sử dụng ma pháp. Không có nơi nào tốt hơn để học ma thuật đâu.”

“Không, tôi hiểu những gì cô nói. Nhưng dẫu tôi tập luyện bao nhiêu đi nữa, tôi cũng không thể vận dụng ma pháp ngang hàng với Saika-san──”

“Nhân tiện.”

Mushiki cố gắng nói lên sự nghi ngờ, nhưng Kuroe ngắt lời cậu.

“Tất cả những ai trở thành học sinh của <Đình Viên> đều sẽ được cung cấp một bộ đồng phục mà không có ngoại lệ. Với sợi đặc biệt may bằng chỉ linh hồn, có thể gọi nó là áo choàng hiện đại của pháp sư có khả năng phòng ngự vật lí và ma pháp mạnh mẽ. Ngoài ra, trên đầu dây đeo vai là Thiết bị Realizer, thực hiện các chức năng tương tự như cây gậy của pháp sư. Tôi chắc Mushiki-san đã thấy nó được các học sinh khác mặc rồi.”

“……? Tự dưng có chuyện gì thế này. Đúng rồi, tôi nhớ những người khác cũng mặc nó, nhưng──”

“──Đồng phục của <Đình Viên> sẽ rất hợp với Saika-sama.”

“Tôi sẽ đi.”

Một câu trả lời tức thì ngay cả bản thân cậu cũng ngạc nhiên.

Mushiki gật đầu liên tục, biểu thị quyết tâm tới trường.

“…………”

“Sao vậy, Kuroe?”

“……Không, chỉ là dẫu tôi là người nghĩ ra điều này, tôi cảm thấy có chút phức tạp khi mọi thứ diễn ra theo kế hoạch.”

Kuroe tự nhủ, “……chà, quan trọng là kết quả”.

“Mushiki-san sẽ bắt đầu đi học tại <Đình Viên> từ ngày mai. Đừng lo, tôi sẽ giải thích với ngôi trường bên ngoài Mushiki-san đang theo học và gia đình cậu.”

“Giải thích, ý cô là……?”

“Đừng lo.”

Kuroe nói với giọng thuyết phục. ……Ừm, nói cậu không bận tâm sẽ là nói dối trắng trợn. Nhưng vì thật khó để trở về nhà trong cơ thể hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài giao cho cô.

“Còn về lớp học……tôi nghĩ lựa chọn tốt nhất là lớp 2-1.”

“Có lí do gì sao?”

“Vâng. Hiệp sĩ, Fuyajou Ruri, học ở lớp 2-1. ──Dẫu vẫn còn là một học sinh, cô ấy là một trong những thần đồng của . Vì chúng ta không biết khi nào cuộc tấn công sẽ tái diễn, sẽ là ý tưởng tốt nếu để một pháp sư mạnh mẽ bên cạnh cậu.”

“Oh──Ruri học lớp đó sao? Tôi không biết em ấy quan trọng nhường vậy ở đây.”

“……Hmm?”

Mushiki hài lòng với những lí do đó, nhưng Kuroe nhìn cậu đầy nghi ngờ.

“Nhân tiện Mushiki-san, có vẻ như cậu từng gặp cô ấy trước đây. Hai người quen nhau kiểu gì vậy?”

“Aah, đúng rồi. ──Em ấy là em gái tôi.”

“……………………………………………………………………Cái gì?”

Sau một sự im lặng dài đằng đẵng, Kuroe bối rối hét lên.

“Em gái cậu? Fuyajou Ruri đó?”

“Yeah, phải. Cha mẹ tôi đã li dị lâu rồi, nên mấy năm nay tôi mới gặp lại em ấy. Về cơ bản, chúng tôi sống xa nhau.”

“……Đoàn tụ với em gái nơi đình viên sau sự chia cách kéo dài cả đời người, và phản ứng yếu ớt đó là tất cả những gì cậu có……?”

“Ừm. Vì giờ tôi đang trong cơ thể Saika-san, nên tỏ ra ngạc nhiên hay hạnh phúc trong cuộc đoàn tụ này sẽ không phải là điều khôn ngoan.”

“Cũng đúng. ……Đôi khi, tôi không biết cậu cực kì thông minh hay cực kì ngu ngốc nữa.”

Kuroe lộ vẻ mệt mỏi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục.

“Dù sao thì, Mushiki-san, mai cậu sẽ đóng vai Saika-sama và chuyển đến làm học sinh năm hai của học viện.

──Nhưng lúc đó, có một số điều cần lưu ý.”

“Gì vậy?”

Kuroe vừa trả lời vừa giơ một ngón tay lên.

“Thứ nhất──không ai có thể phát hiện ra cậu không phải Saika-sama.”

“Aah, có lý. Tôi cũng không muốn đặt danh dự của Saika-san vào tình thế nguy hiểm.”

“Một phần, đúng, nhưng đó không phải lí do chính.”

“Ý cô là sao?”

“Kẻ thù có lẽ đã biết về sự sống sót của Saika-sama.”

Mushiki gật đầu, nói “Tôi hiểu……” trước lời của Kuroe.

Người lẽ ra đã bị giết vẫn còn sống. Hơn nữa, đó là pháp sư được mệnh danh là mạnh nhất thế giới. Thoát khỏi cửa tử bằng một phương pháp kẻ thù không rõ──kẻ thù giờ phải đề phòng. Ngay cả khi có cuộc tấn công khác, lần sau sẽ cần cẩn trọng hơn. Đó là thời gian quý báu duy nhất của họ.

Tuy nhiên, nếu tình hình hiện tại của Mushiki bị phát hiện, kẻ thù chắc chắn sẽ tái tấn công không do dự. Rốt cuộc, người bọn chúng cố gắng tiêu diệt bây giờ chỉ là một tên nghiệp dư trông giống Saika. Chừng nào họ còn chưa biết hung thủ đang trốn ở đâu, thì họ phải cẩn trọng với mọi lời nói và hành động.

Tuy nhiên, có một vấn đề lớn.

“Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng, nhưng……thật xấu hổ khi phải nói tôi chẳng biết nhiều về Saika-san.”

“Tôi biết.”

Kuroe gật đầu, hiểu được mối lo của Mushiki.

“Tôi sẽ chuẩn bị một tập phim tài liệu về Saika-sama. Hãy học cách ăn nói và ứng xử của cô ấy càng nhiều càng tốt.”

“Hey, tôi thực sự có thể thấy nó sao!?”

Mushiki rướn người đầy phấn khích trong khi Kuroe có chút hơi ghê tởm.

“Tôi không thiết tha cho cậu xem……nhưng, không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ cho cậu xem trong một đêm. Tuy nhiên, không chỉ ngoại hình, cậu còn phải trở thành Saika-sama.”

“Tôi phải trở thành Saika-san……?”

“Tôi hiểu mình đang đòi hỏi quá nhiều, và thậm chí bây giờ, tôi biết điều này nghe có vẻ thiếu tôn trọng với bất kì ai có phẩm giá. Nhưng, ngay bây giờ──”

“Tôi nghĩ mình đang rất phấn khích.”

“Oh, đúng rồi. Tôi cần phải làm quen với điều này một lần và mãi mãi.”

Khi Mushiki đáp lại với gương mặt hơi ửng hồng, Kuroe nheo mắt với mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt.

“Mặc dù có chút bất thường, nhưng tôi rất biết ơn vì câu trả lời của cậu.

──Tôi sẽ nhắc lại lần nữa. Khi đi học, đừng để ai nhận ra cậu không phải là Saika-sama thực thụ. Rõ chưa?”

“Vâng, để đó cho tôi. Tất cả là vì Saika-san.”

Và như thế, Mushiki gật đầu kiên quyếttrước những lời của Kuroe.

“…………”

Sau khi kết thúc giờ chủ nhiệm sáng, Mushiki vẫn ngồi yên tại chỗ, yên lặng tựa khuỷu tay lên bàn và ấn ngón tay lên trán.

Lí do rất đơn giản. Dẫu đã được Kuroe nhắc nhở hôm qua, cậu đột nhiên bắt đầu buổi chụp ảnh trước khi giờ học bắt đầu.

Đương nhiên, Mushiki đã cẩn thận. Cậu đã nhận thức được hành vi của Kuozaki Saika kể từ khi tới học viện.

Tuy nhiên, sau khi Ruri xin chụp ảnh, điều đầu tiên cậu nghĩ là, “Oh, mình cũng muốn”, và bắt đầu tạo dáng không ngừng. Và dẫu giờ đang hối hận, cậu vẫn háo hức chờ đợi những bức ảnh đó được gủi tới.

……Không, đợi đã. Ruri dưới trướng của Saika và thuộc tổ chức do cô lãnh đạo, nên từ chối thỉnh cầu của em ấy cũng không phải điều Saika sẽ làm. Thực tế, giờ nhìn lại, cậu không nghĩ Saika sẽ từ chối. Vây, quyết định này có lẽ là đúng. Nhưng mà, hình như cậu đã nghịch tóc hơi quá khi tạo dáng “Tóc gió thôi bay”──

“……Tốt hơn hết là mình nên dừng lại.”

Sau khi suy nghĩ kĩ, Mushiki tự nhủ. Nếu cứ để thế này, một hội đồng vô số Mushiki mini sẽ bắt đầu một cuộc họp Saika trong đầu cậu.

Có nhiều điều để suy ngẫm, nhưng Saika không lo lắng một cách vụng về về thứ gì đó đã xảy ra. Đó là điều quan trọng kể từ bây giờ. Mushiki nghĩ lại khi sửa lại tư thế.

“Phù Thủy-sama!”

Ngay khi Mushiki quyết tâm trở lại, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói. ──Đó là Ruri.

“Oh, Ruri.”

Khi Mushiki quay về phía cô, Ruri đặt thứ trong tay lên bàn.

“Đây là?”

“Những bức ảnh em vừa chụp trước đó! Vì chị nói muốn chúng, em đã nhanh chóng lấy chúng ra!”

“Oh, nhanh quá.”

Mushiki giả vờ bình tĩnh khi nhận ảnh.

Trong lòng cậu muốn nhảy lên vì vui sướng, nhưng rõ ràng cậu phải kìm lại.

“Vâng! Máy in di động là một trong thất công cụ của thiếu nữ! Em đã làm dưới bàn khi cô giáo nói!”

Ruri tự hào nói trong khi đôi mắt bừng lên vì vui sướng.

Rồi, từ phía sau cô, một giọng nói khác vang lên, nhưng lần này là một nụ cười gượng gạo.

“Ruri-chan……giờ chủ nhiệm là một phần trong chương trình giảng dạy của <Đình Viên>. Với lại, cậu cũng không nên bắt nạt cô giáo quá.”

Nhìn kĩ hơn, đó là một học sinh khác mặc đồng phục của <Đình Viên>. Cô là một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng với mái tóc tết cẩn thận dài xuống vai. Mặc dù, lúc này lông mày cô nhăn lại với biểu cảm khó xử.

“Yeah, dĩ nhiên tớ biết.”

Ruri đồng ý với ánh mắt vô tư. Cô gái kia cảm thấy một giọt mồ hôi nhỏ xuống.

“Ah……vậy cậu làm điều này khi hoàn toàn nhận thức được…… Bình thường, người bị mắng là tớ, nhưng cậu có chắc sẽ không sao khi có sự tham gia của Phù Thủy-sama……”

“Nhưng cậu không thấy sao? Phù Thủy-sama mặc đồng phục của chúng ta? Chẳng phải đây là phép màu một lần trong đời sao? Tớ có cần nhắc lại không?”

“U-Uhh……cậu giỏi thật. Sự nhiệt tình của cậu đã được truyền đi……”

Cô gái lùi lại trước sự dữ dội của Ruri. Thấy vậy, Mushiki khẽ mỉm cười.

“Xin lỗi. Có vẻ như ý tưởng bất chợt của chị cũng đã gây rắc rối cho em. Uh──”

“Ah……! X-Xin lỗi. Tên em là Nagekawa Hizumi. Em là bạn cùng phòng với Ruri-chan trong kí túc xá học viện……”

Cô gái tên Hizumi vội vàng cúi đầu. Nhưng Mushiki lắc đầu.

“Em không cần phải sợ hãi như vậy. Giờ chị chỉ là một học sinh bình thường, chứ không phải Viện trưởng. Thay vào đó, chị sẽ rất biết ơn nếu em giúp chị gì đó chị không hiểu.”

“Đ-Đương nhiên rồi ạ……”

Hizumi, đôi vai co lại một cách lo lắng, chấp nhận những gì Mushiki nói.

Rồi, chứng kiến hai người nói chuyện, Ruri bĩu môi.

“Ruri?”

“Em cũng làm được điều đó mà.”

“Huh?”

“Rõ ràng, Hizumi giỏi, nhưng vậy thì sao? Em cũng có thể hữu ích với Phù Thủy-sama, chị biết mà. Nếu chị muốn, chẳng phải em sẵn sàng hỗ trợ chị cả đời học sinh sao?”

Vừa nói, cô vừa khoanh tay quay mặt đi. Rõ ràng, cô đang ghen.

“Haha, đừng hờn dỗi thế. Ruri, chị cũng sẽ dựa vào em rất nhiều.”

Mushiki mỉm cười với cách hành xử dễ hiểu của cô. ──Không hiểu vì sao, nó khiến cậu nhớ lại ngày xưa.

Giờ cậu nghĩ lại, đã bao năm rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau? Trong kí ức của cậu, cô vẫn rất nhỏ bé. Nếu cậu nhớ lại, tóc cô ngắn hơn bây giờ rất nhiều.

Cậu không bao giờ mơ họ sẽ hội ngộ ở một nơi như này và trong cơ thể của một người khác.

“……Phù Thủy-sama? Mặt em dính gì sao?”

Ruri vừa nói vừa tò mò nhìn Mushiki. Có vẻ như cậu đã đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân trong một khoảng thời gian dài, nên Mushiki nhanh chóng lắc đầu để tự bào chữa.

“Oh, không──tóc em. Chị nghĩ nó rất đẹp. Ngắn rất dễ thương, nhưng dài cũng tốt.”

“Oh.”

Ruri đỏ mặt.

“Chị làm em vui quá, Phù Thủy-sama. Đúng rồi. Tóc em từng ngắn, nhưng Nii-sama của em nói, “Anh thích những cô gái tóc dài”, nên em bắt đầu nuôi──”

Nhưng rồi, Ruri nghiêng đầu như nhận ra gì đó.

“Huh? Phù Thủy-sama, em từng cho chị thấy ảnh em tóc ngắn sao?”

“Ah.”

Mushiki khẽ thốt lên.

──Lại nữa. Rõ ràng, đây là điều Saika không biết.

Tuy nhiên, lo lắng thì không phải là Saika. Mushiki cảm thấy con tim đập không ngừng và nháy mắt cực kì duyên dáng.

“Fu──có gì về Ruri mà chị không biết chứ?”

"Tim em────!”

Ruri nắm chặt lồng ngực tựa như con tim sắp phát nổ.

Và rồi, loạng choạng và thở dốc, cô chống tay lên bàn.

Đ-Đúng là Phù Thủy-sama……Suýt nữa mình không cưỡng lại được và liếm giày chị ấy rồi……”

Ruri lau nước dãi nói. Trong khi đó, Hizumi chỉ nhìn cô với một nụ cười siêu ngượng nghịu.

Trớ trêu thay nhờ Ruri, có vẻ như trò lừa của cậu đã thành công. Nhận ra, Mushiki thở phào nhẹ nhõm.

“──Điều quan trọng thứ hai là về sử dụng ma lực.”

Lại quay về lúc ở phòng viện trưởng.

Sau khi giải thích cảnh báo đầu tiên, Kuroe giơ một ngón tay khác.

“Sử dụng ma lực……? Tôi còn chẳng biết nó là gì……”

“Cậu có thể nghĩ nó giống năng lượng cư ngụ bên trong mọi thực thể sống. Có thể chia đại khái thành hai loại: ngoại ma lực lấp đầy thế giới và nội ma lực cư ngụ trong mỗi cá thể. Thứ trước được gọi là Mana và thứ sau là Od.”

Kuroe tiếp tục giải thích khái quát.

“Tôi sẽ không giải thích cụ thể──nhưng ma lực của Saika-sama vượt xa người bình thường. Xa tới mức cô có thể dùng ma lực bản thân để thi triển những ma pháp những pháp sư khác chỉ có thể kêu gọi ngoại ma lực.”

“Tuyệt vời, đúng là Saika-san.”

“Vâng. Rất tuyệt vời. Nhưng bây giờ, lượng ma lực khổng lồ đó tựa như một thác nước mất kiểm soát liên tục thoát khỏi cơ thể cậu. ──Cậu có thấy gì quanh cơ thể không?”

“…………Huh?”

Cậu nhìn xuống đôi tay. Khi Mushiki nheo mắt, cậu có thể thấy những hạt ánh sáng trôi nổi xung quanh.

“Wow……đây là gì?”

“Đó là ma lực của Saika-sama. Nhận thức được sự tồn tại của chúng, giờ cậu có thể cảm thấy nó.”

“Hey, ma lực dễ thấy như này sao?”

“Đương nhiên là không. Trung bình mất một năm để một thiếu niên cảm thấy ma lực. Hãy nhớ giờ mắt cậu là mắt của Saika-sama.”

Rồi, Kuroe khuyên cậu cẩn thận.

"Là một pháp sư mạnh mẽ, hãy nghĩ rằng ma lực của cậu đã bị phát hiện. Dẫu là may mắn hay xui xẻo, sinh mệnh của Saika-sama đã luôn bị nhắm đến, vậy nên dẫu an ninh được tăng cường……cậu sẽ không luôn an toàn đâu.”

“Đúng……tôi không thể để Saika-san có vẻ luôn phụ thuộc vào người khác.”

“Tôi hơi bất an với cách chọn từ đó, nhưng chính xác. Trước hết, có được cảm giác chế ngự ma lực trong cơ thể──không, hãy ghi nhớ.”

“Ghi nhớ?”

Mushiki khoanh tay với vẻ mặt tò mò.

“Vâng. Giống như có thể nhận diện ma lực, đó là những khả năng vốn có của cơ thể Saika-sama. Tuy nhiên, cơ thể hiện tại không có cảm giác về cách sức mạnh nên chảy. Vậy nên, điều cần thiết là tự nhận thức và nhận diện.”

Tuy nhiên, Kuroe tiếp tục.

“Bản thân ma lực là một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Chỉ bằng cách tập hợp và giải phóng, nó có thể tạo ra sức công phá hủy diệt dẫu không dùng thần chú hay thuật thức. Chưa nói đến ma lực của Saika-sama, thứ mạnh nhất thế giới──”

Kuroe cảnh báo, một lần nữa kêu cậu cẩn thận.

──Tiết một, giờ học.

Vốn, bầu không khí trong lớp vẫn như vậy kể cả khi vào giờ học.

Không, thực ra có lẽ nó còn căng thẳng hơn cả giờ chủ nhiệm.

“…………”

Đương nhiên, nhìn chăm chú ai đó là rất bất lịch sự. Nhưng quá rõ ràng mọi người trong lớp đang để ý mọi hành động của Mushiki. Nếu cậu hắt hơi, không lạ nếu ai đó ngã ra khỏi ghế vì sợ hãi.

“…………”

Cảm thấy hơi khó chịu, Mushiki khẽ thở dài.

Giữa lúc đó, Ruri, người ngồi bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói để không ai nghe thấy.

“──Xin hãy nhẹ nhàng với họ. Mọi người đều đang lo lắng đấy ạ.”

Cô mỉm cười.

Nhân tiện, Ruri ngồi ở một ghế xa cho tới giờ chủ nhiệm, nhưng vì lí do gì đó cô di chuyển tới đây lúc vào lớp.

Học sinh vốn dĩ ngồi ở đây giờ đang run rẩy không ngừng. Cô ấy đã thương thảo kiểu gì vậy?

“Ah. Chị hiểu. Nhưng vẫn rất khó chịu. Tựa như có bàn tay vô hình đang vuốt ve cơ thể chị vậy.”

“Mà, đành chịu vậy. Rốt cuộc, với Phù Thủy-sama gần như vậy, không thể không có ý thức về điều đó.”

“Đúng. ……À mà, khi chị nói giống như có bàn tay vô hình vuốt ve chị, em rất hứng thú, đúng không?”

“Eh, chị đọc được suy nghĩ em sao?”

Má Ruri ửng đỏ khi đôi mắt nhìn ngây ra.

Mushiki cảm thấy cậu đã hiểu một lí do vì sao em ấy được gọi là thần đồng.

“──U-Uhh……ừm, sau khi tâm trí cô bình tĩnh lại, bắt đầu giờ học nào.”

Kurieda Tomoe, giáo viên chủ nhiệm lớp này đứng trước bục giảng, nói với giọng như thể vẫn chưa phục hồi sau tình huống vừa nãy. Có vẻ như cô cũng là người phụ trách tiết một.

Khi cô chạm vào tấm bảng phía sau với ngón tay run rẩy, một thứ ánh sáng mờ bắt đầu xuất hiện. Rõ ràng, đó là một bảng đen điện tử.

Cũng có thể thấy một thiết bị máy tính bảng trên bàn các học sinh.

Hiện đại──hay đúng hơn, mọi thứ đều có vẻ tới từ tương lai. Một cảnh khác xa những gì Mushiki tưởng tượng về một học viện ma pháp.

Nhân tiện, khi cậu hỏi Kuroe về điều này, câu trả lời của cô là, “……? Tại sao phải dùng ma thuật để thay thế điện?”, cậu không còn lời nào để nói.

“──G-Giờ thì, tiếp tục hôm trước. Trong lịch sử ma thuật, có năm phát minh và bước đột phá lớn……”

Tomoe bắt đầu bài học trong khi điều khiển bảng đen với những ngón tay vẫn còn khẽ run rẩy.

Những học sinh, vẫn chú ý đến mọi phản ứng của Mushiki, bắt đầu nhìn xuống máy tính bảng để ghi chép.

“……Như chúng ta đều biết, lịch sử ma pháp được chia thành năm thế hệ. Phát hiện ma lực, thi triển ma pháp, bổ sung vòng tròn ma thuật và những con số cũng như sử dụng trong vật chất hóa vật thể──”

“……Hmm.”

Mushiki khẽ vuốt cằm.

Đương nhiên, khỏi cần giải thích cậu chẳng hiểu bất kì điều gì Tomoe nói.

Tuy nhiên, cậu không thể lãng phí thời gian hay bỏ qua những thông tin như vậy. Rốt cuộc, cả sinh mệnh của cậu và Saika đang bị đe dọa.

Mushiki cảm thấy chút có lỗi khi làm gián đoạn nhịp độ của lớp, nhưng giờ là lúc giơ tay.

“Xin lỗi──em hỏi một câu được không?”

“………!”

Lúc đó, mọi ánh mắt trong lớp tập trung quanh Mushiki.

Bầu không khí vốn đã căng thẳng càng nặng nề hơn khi các học sinh đều tỏ vẻ không thể tin được.

Viện trưởng sẽ nói gì──mọi người hồi hộp nhìn Mushiki, để ý mọi hành động của cậu.

“Hii──C-C-Cô nói gì sai sao……!?”

Toàn thân Tomoe đang run rẩy. Giống như cô có thể bật khóc bất kì lúc nào.

Có chút xấu hổ khi so sánh với cái này, nhưng cô giống như một chú cún con mắc mưa bị bỏ rơi.

“À không, em chỉ có điều muốn hỏi thôi.”

“V-Vâng……c-câu hỏi là……”

Tomoe sợ hãi đáp lại.

Mushiki hỏi, nghĩ mọi người sẽ cười cậu.

“Em biết nó giống một câu hỏi rất sơ đẳng……nhưng cô có thể giải thích ma thuật là gì không?”

“──────!?”

Lớp học chấn động.

“……M-Ma thuật……là gì……?”

“Một câu hỏi ý nghĩa không thực sự là những gì được hỏi……có vẻ đơn giản nhưng đây là một câu hỏi sâu sắc tới đáng sợ……!”

“Một câu hỏi triết học về nền tảng của ma thuật……tương đương với việc hỏi con người là gì……!”

“Đúng, như họ nói trong xã hội học thuật! Hỏi một câu hỏi cơ bản và giả vờ chỉ biết một chút về ma thuật……!”

“Cẩn thận sensei……! Câu hỏi của Phù Thủy-sama……nếu cô mắc một sai sót──”

Và như thế, những học sinh phân tích quá sâu câu hỏi của Mushiki bắt đầu lẩm bẩm. Họ có vẻ nghĩ không ai nghe thấy, nhưng giọng họ rất to và rõ.

Có lẽ vì những giọng nói đó, hay có lẽ chúng hoàn toàn không cần thiết, nhưng mặt Tomoe chuyển từ đỏ lựng sang tái xanh.

Cô có vẻ đang nghĩ câu trả lời, nhưng cuối cùng cô vùi đầu xuống bàn, như thể rút cạn tức thì toàn bộ chất lỏng trong cơ thể.

“……T-T-Tha cho cô Phù Thủy-sama……! Kẻ ngốc này không đủ kiến thức để trả lời câu hỏi thâm thúy của em! Nhưng, cô xin em, ít nhất tha mạng cô……!”

“Không, em chỉ muốn cô trả lời bình thường thôi.”

Mushiki gãi má với vẻ mặt khó chịu.

Sau khi Tomoe nhìn Mushiki vài lần, cô từ từ ngẩng gương mặt sợ hãi lên.

“M-Một câu trả lời bình thường cũng ổn sao……?”

“Vâng. Theo cách kể cả một người nghiệp dư cũng có thể hiểu.”

“V-Vậy thì, xin phép……”

Vẫn có chút bất ngờ, Tomoe bắt đầu giải thích.

“M-Ma thuật là một thuật ngữ chung cho các kĩ thuật sử dụng ma lực nhằm tạo ra những hiện tượng khác nhau. Có nhiều loại, nhưng loại chủ yếu được dùng ở <Đình Viên> là thuật hiển hiện vật chất hóa ma lực……đủ chưa?”

Tomoe nói trong khi lo lắng nhìn các học sinh. Vẻ mặt họ đều kiểu, “tốt” và “cố lên”.

“…………”

Tuy nhiên, Mushiki vẫn để tay chống cằm. ──Thành thật, cậu vẫn chẳng hiểu gì cả.

“Cô có thể giải thích cách thực hiện không? Bất kể nó cơ bản.”

“Huh……? Ư-Ừm……”

Tomoe chậm rãi giơ tay và rồi một ngón tay.

“Những gì cô từng học là một cách thức luyện tập xoay một ngón tay được gắn ma lực……có thể tượng tượng ngón tay như cây gậy và ma lực như kẹo bông……”

Cô xoay ngón tay theo hình vòng tròn.

Nheo mắt, cậu có thể thấy ánh sáng mờ nhạt dính vào cơ thể đang tụ tập quanh ngón tay.

“Hmm.”

Làm như vậy có vẻ dễ. Kuroe cũng nói linh cảm “có thể làm được” là điều quan trọng nhất.

Mushiki bắt chước Tomoe giơ ngón tay lên, xoay tròn khi tưởng tượng cây kẹo bông.

Ngay lập tức.

Một lượng ma lực khổng lồ tập hợp nơi đầu ngón tay cậu, và rồi──

Sượt qua tóc Tomoe, nó xuyên qua bảng đen điện tử. Những bức tường xung quanh, sàn, và trần tất cả tan biến như thể bị quét đi.

“──Huh?”

Đột nhiên, một lỗ tròn lớn mở ra trước lớp. Đồng thời, có lẽ do dây điện trong tường và trần, điện tắt và những tia lửa bắn ra từ lỗ hổng. Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, khẽ thổi mái tóc bị xén một chút của Tomoe.“────Khyuuuu────”

Có vẻ như người này thậm chí không thể hét lên khi thực sự bị sốc.

Mắt Tomoe chuyển sang màu trắng khi cô gục xuống tại chỗ tựa một con rối đứt dây.

“S-Senseeeeeeei!?”

“Cô nghĩ gì khi cố dạy những thứ hoàn toàn cơ bản vậy!?”

“Xin hãy tha cho cô ấy Phù Thủy-sama……! Sensei không bao giờ có ý định biến chị thành kẻ ngốc đâu……!”

Những học sinh đóng băng vì sợ hãi đồng loạt phản ứng khi Tomoe ngã xuống bất tỉnh.

Trong số họ, Ruri, ngồi cạnh Mushiki, là người duy nhất bình tĩnh. Cô khoanh tay và gật đầu.

“Chỉ bằng ma lực đơn giản──đúng là Phù Thủy-sama. Đây là lời nhắc nhở đừng quên những thứ cơ bản dẫu kĩ thuật phức tạp tới đâu. Em sẽ ghi nhớ điều này.”

Nghe những lời đầy tự tin của Ruri, các học sinh nhìn như chuẩn bị hét lên khi quay sang Mushiki với vẻ mặt tuyệt vọng “Huh……đó là thông điệp sao……?”.

“…………”

Đương nhiên, không phải. Chỉ là một tai nạn.

Tuy nhiên, không thể thừa nhận pháp sư mạnh nhất lại mắc phải một sai lầm như vậy.

“──Fu. Hãy cố hết sức nhé, mọi người.”

Mushiki kìm nén con tim mình, giả vờ bình tĩnh và nghĩ những lời cậu cho «Phù Thủy Sắc Màu» sẽ nói trong tình huống như này.

……Lúc này Mushiki nhận ra sứ mệnh có lẽ sẽ khó khăn hơn cậu nghĩ.

──Bước qua giờ nghỉ trưa, tiết năm.

Mushiki và bạn học rời học viện và tới một nơi gọi là khu tập luyện.

Một tòa nhà khổng lồ tọa lạc nơi phía tây <Đình Viên>. Quanh sân, khắc những hoa văn bí ẩn, là những cỗ máy xa lạ. Thay vì ghế ngồi, có những bậc dạng bậc thang và vòm bán mở. Thay vì phòng tập hay sân chơi, nó trông giống một sân vận động, hay đấu trường Rome cổ.

Một cơ sở tráng lệ và khổng lồ. Bình thường, Mushiki sẽ đứng giữa sân, nhìn quanh và không thể kìm nén sự phấn khích.

Tuy nhiên, lần này cậu không thể làm vậy.

Có hai lí do.

Thứ nhất, hành vi này không bình thường với Saika.

Thứ hai──Mushiki đang tập trung vào một thứ khác.

“Hoho……mình hiểu……đây là……”

Cậu lẩm bẩm khi nhìn chính mình.

Đúng. Tiết năm và sáu là môn thực hành, nên Mushiki thay đồng phục thành bộ đồ nhẹ dễ di chuyển.

Một chiếc áo phông ngắn tay, quần áo trong và quần soóc hơi dài. Dẫu chạm vào vải cảm thấy rất nhẹ, nó được may cùng chất liệu với bộ đồng phục kia, nên có vẻ khá chắc.

Thoáng qua, trang phục tập luyện đơn giản này không phải thứ phù hợp với một người đầy bí ẩn như Saika. Tuy nhiên, sự lạc quẻ kỳ lạ này mang lại cho Saika một sự quyến rũ mới kể cả Mushiki cũng không tưởng tượng được. Thành thật, có chút đáng tiếc khi không có tấm gương toàn thân nào ở đây.

Khi Mushiki đang suy nghĩ, một giọng nghẹn ngào nhẹ phát ra từ phía sau.

“……! Phù Thủy-sama trong trang phục tập luyện sao……!? C-Chuyện này xảy ra có ổn không…...!? Chắc chắn đây là một gacha giới hạn……M-Mình phải quay……!”

Đương nhiên, đó là Ruri. Cô, giống Mushiki, cũng mặc đồng phục thể dục. Nhưng vì lí do gì đó, mắt cô xoay vòng hỗn độn.

Cô tạo dáng chụp ảnh, nhưng trong tay cô chẳng có gì cả. Ruri tức giận dậm chân xuống đất.

“Ku…...tại sao đúng lúc này mình lại không mang camera chứ!?”

“Tớ nghĩ là vì cậu để nó ở phòng thay đồ……”

Hizumi, đứng sau Ruri, gãi má đáp lại.

“Sao cậu lại để tớ làm thế!?”

“Tớ không nghĩ nó ổn với một tiết thực hành……”

Trong lúc Ruri và Hizumi nói chuyện, một người đàn ông uể oải bước vào từ phía sau khu tập luyện.

“Fuuah……oh, vậy là lũ nhóc bọn mày đã tới đủ.”

Người đàn ông ngáp dài nói.

Nhận ra đó là ai, Mushiki khẽ giật lông mày.

Đùng. Người xuất hiện trên khu tập luyện là Anviett Svarner, một thành viên của đối đầu với Mushiki ngày hôm qua. Nghĩ lại, đúng là anh ta là một giáo viên trong thời bình.

Không rõ bằng cách nào, vết thương của anh ta có vẻ đã hoàn toàn hồi phục. Không còn thấy miếng băng nào trên người anh ta nữa.

Thay cho quần và vest hôm qua, anh ta mặc một chiếc áo nịt len với sọc vàng trên nền đen. Chà, cổ và cổ tay anh ta vẫn đeo phụ tùng đủ kích cỡ, nên trông vẫn không giống trang phục để tập luyện.

“Bắt đầu nào. Sau vài bài tập khởi động, chúng ta sẽ tới kĩ thuật hiển hiện cơ bản──”

Anviett dừng ngay tại đó và nhìn chằm chằm Mushiki.

“……Aah? Sao cô lại ở đây Kuozaki? Hơn nữa, cô ăn mặc như một học sinh là có ý gì?

Vừa nói, anh ta vừa tức giận nhíu mày.

Nhưng trước khi Mushiki có thể đáp lại, Ruri hai tay chống hông bước tới.

“Oh, anh quên cuộc họp hôm qua rồi sao? Chị ấy đã nói từ hôm nay chị ấy sẽ trở thành một học sinh.”

“Huh? Cô nói nghiêm túc sao? Cô tính làm gì vậy?”

Anviett nhướng một bên lông mày hỏi.

Nhưng Mushiki không hoảng loạn thả lỏng má.

“Oh──Dạo này tôi thấy mình cùn đi một chút, nên tốt nhất là tập luyện từ đầu. Chưa kể bằng cách này tôi có thể trực tiếp thấy sự phát triển của các học sinh khác, và──”

Với giọng bông đùa, cậu lóe lên một nụ cười.

“──Bằng cách này, chẳng phải tôi cũng có thể kiểm tra liệu khả năng của giáo viên có thực sự đạt tiêu chuẩn hay không sao?”

“……Aah!?”

Sau khi Mushiki nói, một mạch máu phồng lên trên trán Anviett.

Rõ ràng, sẽ như thế. Sau cùng, nó giống một cách uyển ngữ việc anh ta thiếu năng lực của một giáo viên.

Tuy nhiên, phản ứng này đã được định trước.

Theo Kuroe, Ruri ngay từ đầu không phản đối hành động của Saika, Elluc sẽ hiểu và chỉ nói ra ý kiến của mình, còn Anviett có thể phản đối, nhưng có thể dễ dàng lừa anh ta nếu thổi lửa đúng cách.

“Tùy cô. Nhưng giờ, trước tôi, cô nên hiểu vị trí hiện tại của mình. Dù lí do gì đi nữa, giờ cô là học sinh của <Đình Viên>. Đấy là cách nói chuyện với giáo viên sao? Huh?”

“Cá……! Anviett, anh──”

Ruri cau mày trước những lời khiêu khích của Anviett.

Tuy nhiên, Mushiki giơ tay cản cô và tiếp tục với một nụ cười nhỏ.

“──Fu, đúng. Thầy có thể tha cho em không, sensei?”

“…………”

Lịch sự, nhưng giọng không sợ hãi tới tận cùng, tất cả chỉ làm Anviett tức giận hơn. Thật ra, Mushiki đã có chút sợ hãi khi thấy anh ta gần như vậy.

Tuy nhiên, Saika sẽ không bao giờ bị những cảm xúc này cuốn đi, nên Mushiki cố hết sức để che giấu cảm xúc sợ hãi.

“……Được thôi. Nếu cô lên kế hoạch dính tới chuyện này, thì chuẩn bị đổ mồ hôi đi. Tôi sẽ không để cô dừng lại kể cả khi cô cầu xin tôi!”

Cuối cùng, Anviett để lại những lời đó khi tiếp tục bước đi.

Rồi, anh ta bắt đầu tức giận hét những học sinh cạn lời khi thấy họ tranh luận.

“Và bọn mày nhìn cái quái gì vậy!? Đi khởi động ngay!”

“V-Vâng!”

Các học sinh đồng loạt đáp lại, nhanh chóng tổ chức khi họ bắt đầu khởi động.

Rõ ràng, trước đó họ đều đã từng làm điều này, nên Mushiki cố gắng bắt chước cách di chuyển của họ.

Chỉ một lúc sau, Anviett lại một lần nữa hét lên.

“Đừng có lười biếng, Kuozaki! Duỗi cơ đúng cách đi! Cô bị thương vì cô không cẩn thận đấy!”

“Huh? Ah……xin lỗi.”

Vừa nói, Mushiki vừa bắt đầu duỗi bắp chân.

Sau đó, Anviett lại hét lên.

“Sau đó, chạy ba vòng! Đừng có nghĩ về chuyện nghỉ ngơi!”

“Aah──hm? Chỉ ba vòng thôi à?”

Với cách anh ta nói, có vẻ như tiếp theo họ sẽ chạy marathon.

Rồi, Anviett bước qua với một giọng đe dọa hơn.

“Cô bị ngu à? Đây chỉ là khởi động thôi. Làm việc quá sức sẽ làm căng cơ thể là lẽ thường. Cô có thật sự là một nhà giáo dục không? Thay vì vội vàng, tốt hơn là từ từ cải thiện chất lượng. Để ý hơn tới những thứ cơ bản nhất đi chết tiệt.”

“V-Vâng.”

Mặc dù cảm thấy chút kì lạ, Mushiki chạy trên đường chạy điền kinh cùng các học sinh khác.

Hizumi, nhận ra điều này, chạy bên cạnh Mushiki nói với cậu.

“Ahaha……Anviett-sensei có thể gắt gỏng và thô lỗ, nhưng những gì thầy ấy nói lần này là đúng……”

Sau đó, Ruri tiếp tục với vẻ mặt thoải mái.

“Đó là con người thật của anh ta. Anh ta đang tiến thoái lưỡng nan khi Phù Thủy-sama trở thành một học sinh, nên kể cả anh ta ghét chị, anh ta sẽ không dễ dàng gây rối với một học sinh. Anh ta đúng là một tên ngốc khi cố gắng hành xử tồi tệ.”

“…………”

Mushiki cảm thấy cảm giác về Anviett có chút cải thiện.

Sau khi chạy xong, các học sinh lại tập hợp ở trung tâm khu tập luyện. Ở đó, Anviett đứng trước mặt.

“Có vẻ bọn mày đều đã khởi động xong. Giờ bắt đầu vào học nào.”

Vừa nói, Anviett ném vật thể kim loại giống quả bóng trong tay.

Sau đó, một thứ ánh sáng mờ ở quanh quả bóng, lấy hình dạng của một chi bắt đầu nhảy lặp đi lặp lại. Rõ ràng, đây là loại phép di chuyển gì đó. Một kĩ thuật kì lạ với một loại phép thuật.

“Đầu tiên là──Fuyajou. Lên đi.”

“Vâng.”

Được gọi, Ruri bước lên. Cách nói chuyện của cô lịch thiệp hơn trước một chút. Cô đang bắt chước Mushiki hay đây là cách cô thường hành xử trong lớp?

“Phù Thủy-sama, xin phép chị.”

“Được, hãy cho chị thấy những gì em có.”

Khi Mushiki nói vậy, Ruri hơi đỏ mặt, và rồi tự khích lệ bản thân với một câu “em tới đây”.

Cô nheo mắt lại tập trung──đưa tay về phía trước.

“ Đệ Nhị Hiển Hiện──.”

Khoảnh khắc cô hô cái tên đó──

Trên đầu cô xuất hiện hai hoa văn ngọc lưu ly lấp lánh.

──Giới Văn. Một hoa văn ánh sáng xuất hiện khi thi triển thuật hiển hiện.

Vầng hào quang tương tự cái trên đầu Saika và sau lưng Anviett. Tuy nhiên, trong trường hợp của Ruri, nó không phải vòng sáng của thiên sứ, mà là chiếc mũ của một chiến binh dũng cảm hay mặt nạ của một con quỷ dữ tợn.

Và rồi, bàn tay Ruri đưa về phía trước bắt đầu tỏa sáng──sau đó, cán dài của một món vũ khí xuất hiện. Một cây naginata[note45757] lưỡi dài được định hình bởi ánh sáng lung linh. Ruri nhẹ nhàng vung nó, tạo tư thế trong khi giữ cán ở bên cạnh.

“────”

Mushiki nhìn chằm chằm kinh ngạc dáng vẻ tựa cổ tích.

Đệ Nhị Hiển Hiện của Anviett và Đệ Tứ Hiển Hiện của Saika đều đã được thấy hôm qua.

Tuy nhiên, đây là lần đầu cậu có thể bình tĩnh quan sát một hiển hiện từ góc nhìn của bên thứ ba.

“──Em sẵn sàng.”

Ruri nhẹ nhàng nói.

Đáp lại, Anviett búng tay. Quả bóng chờ phía trước, với các chi phát sáng nhỏ lại và to ra, bắt đầu di chuyển với tốc độ cao.

Quá nhanh để có thể tiến hành phản kích, nó ở một tốc độ thậm chí rất khó để chụp ảnh.

Tuy nhiên, Ruri không có vẻ vội vã khi nhìn.

“────Fuh────”

Cùng tiếng thở dài, cô vung cây naginata.

Quỹ đạo của lưỡi dao tỏa sáng vẽ lên một hình tựa trăng lưỡi liềm.

Khoảnh khắc tiếp theo, phía sau Ruri, một quả bóng bị chém làm đôi rơi xuống đất và tạo ra một tiếng ồn lớn.

Một đòn đánh sắc bén hoàn toàn không gặp chút kháng cự nào.

Sau một khoảng tạm dừng, các học sinh đồng loạt hét lên ngưỡng mộ.

“Ha, được một điểm đạt.”

Anviett khoanh tay khịt mũi.

Sau đó, Ruri xóa cây naginata trong tay và đáp lại.

“Cảm ơn. Vì anh là giáo viên, em đã lo chỉ những đòn tấn công lòe loẹt và lãng phí mới được đánh giá.”

“Ah?”

Anviett giận dữ nhíu mày. Hizumi, ướt đẫm mồ hôi, nấp sau Ruri để né cảnh này.

“Tch……không quan trong. Tiếp theo là Kuozaki. Đến lượt cô. Tôi không biết ý định của cô là gì khi trở thành một học sinh, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời. Hãy cho những tên nhóc này thấy sức mạnh của Viện trưởng.”

Vừa nói, Anviett vừa tung một quả bóng khác lên trời.

“Ah, không, tôi──”

Mushiki cố đưa ra một cái cớ để từ chối.

Cũng dễ hiểu. Trong giờ học, cậu đã thổi bay một phần lớp học chỉ bằng cách tập hợp ma lực. Nếu Mushiki, người không biết cách điều khiển sức mạnh của Saika, tham gia một bài kiểm tra chiến đấu, không ai biết chuyện gì có thể xảy ra.

“…………”

Tuy nhiên, vì toàn bộ học sinh đều nhìn cậu, Mushiki không có lựa chọn nào khác. ……Thành thật, cậu lo liệu mình có thể làm tốt hay không, nhưng cậu biết Saika sẽ không nao núng tại đây.

“Ah──được rồi. Để tôi thử xem.”

Mushiki giả vờ đầy tự tin bước về phía trước.

Cậu nhìn xuống trong khi nghĩ về những gì đã học từ Kuroe đêm hôm trước, những gì Anviett làm hôm qua, và ma thuật Ruri vừa thi triển.

Kĩ thuật ma pháp mới nhất──phương pháp hiển hiện. Một phép màu tạo ra hình dạng cho những thứ không thể sờ thấy. Cơ sở vật chất hóa ở trong ma lực……

Mushiki tưởng tượng nhào nặn ma lực tựa đất sét.

Cậu tự hỏi vì sao. Không rõ vì sao, dẫu đây là lần đầu, cảm giác như cậu đã quen với điều này.

Tuy nhiên, cậu cần thận trọng. Quá trớn đồng nghĩa tái hiện những gì xảy ra trong lớp.

Triệt tiêu đầu ra càng nhiều càng tốt để làm nó nhỏ, yên lặng, và an toàn. Chỉ một cú búng tay──

“────!?”

Mushiki mở mắt và ngẩng mặt lên.

Rồi, cậu đột nhiên nhận ra Anviett và Ruri đã bước tới trước mặt cậu. Cả hai mặt đầy mồ hôi và thở dốc.

──Đúng. Tựa như họ đang chạm trán một kẻ địch hùng mạnh.

Chưa hết. Có một vòng hào quang đôi sau lưng Anviett và một hoa văn tựa mặt Oni nổi trên đầu Ruri. Trong tay họ tương ứng là vajra và naginata.

Đệ Nhị Hiển Hiện. Các hiệp sĩ của <Đình Viên>, những người được mệnh danh có sức mạnh cao nhất, đều sẵn sàng chiến đấu.

“Um──”

Mushiki chỉ có thể đờ ra nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anviett, với một lượng lớn mồ hôi chảy xuống cằm, hét lên.

“Ku……chết tiệt Kuozaki……cô nghĩ cái quái gì vậy……? Khu tập luyện──không, cô định thổi bay cả cái <Đình Viên> này hay sao……!?”

“Huh──?”

Sau đó, Ruri khuỵu xuống đất tựa như đôi chân mất toàn bộ sức mạnh..

“T-Tha cho em, Phù Thủy-sama……! Em không thể tin em chỉ lưỡi dao về phía Phù Thủy-sama......! Chỉ là cơ thể em tự di chuyển trước khi em kịp nghĩ……”

Vừa nói, Ruri vừa cúi đầu.

“Không, đó là.”

Cậu không rõ chuyện gì, nhưng có vẻ như Mushiki lại gây náo động.

Mushiki lo về cách phản ứng, và rồi──

“……Ha. Cả hai người phản ứng tốt đấy.”

Cậu quyết định khen hai hiệp sĩ, dù câu biết đây là một lời xin lỗi đau đớn.

Để Ruri sang một bên, Anviett vẫn lườm Mushiki.

“…………”

……Ai mà tưởng tượng được nó nguy hiểm tới vậy kể cả khi triệt tiêu rất nhiều sức mạnh. Mushiki nhìn xuống đôi bàn tay trắng mềm mại và một lần nữa nhận ra sức nặng của những gì mình kế thừa.

──Tiết năm và sáu trôi qua không chút khó khăn, kết thúc không có thêm bất kì vấn đề nào nữa.

Mặc dù chủ yếu là vì Anviett ép Mushiki chỉ ngồi yên xem lớp và không làm gì khác.

Tuy nhiên, cậu không có ý định phàn nàn về điều này. Đúng hơn, đó là một cách xử trí tốt với Mushiki.

Sau tất cả, cậu vẫn không biết cách sử dụng ma lực của Saika, nên xem học sinh sử dụng ma pháp khá thoải mái với cậu.

Ngoài ra, với các học sinh, có thể nói được Viện trưởng Saika quan sát kĩ, cũng cung cấp thêm sự khích lệ để thể hiện tốt. Tình cờ, Anviett có vẻ đã chọn điều tốt nhất cho cả hai bên.

“──Mà, giờ đi thôi, Phù Thủy-sama, Hizumi.”

Sau khi Anviett rời đi, Ruri vươn vai một chút nói.

Mushiki, đang ngồi nắm chặt đầu gối, gật đầu đáp lại và đứng dậy.

“Fufu, chị không thường thấy học sinh trong lớp gần đến mức này, nên đây là một trải nghiệm tốt.”

“Ahaha……Thật lòng em lo tới mức em chẳng nhớ mình đã làm gì nữa……”

“Huh? Thật lãng phí. Hôm nay chúng ta đã có cơ hội thể hiện ma thuật với Phù Thủy-sama.”

Trong khi ba người nói chuyện, họ bước tới phòng thay đồ liền bên sân tập.

Nhưng──

“────Ah.”

Vào phòng thay đồ, Mushiki đột nhiên dừng lại.

Lí do thì đơn giản. Đã có vài bạn học trong phòng thay đồ nữ.

Và hầu hết họ giờ chỉ mặc đồ lót.

“……!”

Con tim bắt đầu đập liên hồi khi cậu nguyền rủa sự bất cẩn của bản thân.

Nếu cậu nghĩ kĩ, đây là logic đơn giản. Mushiki giờ đang trong cơ thể của Saika, và vì phòng thay đồ là nơi thay quần áo, phải sử dụng phòng thay đồ nữ.

Vì cậu hiểu điều đó, khi hết giờ nghỉ, cậu đã đợi tới khi mọi người thay đồ xong để cậu là người cuối cùng.

Nhưng giờ, khi nói chuyện với Ruri và Hizumi, cậu đã hoàn toàn quên mất điều đó. Có lẽ nếu buổi học hôm nay chưa kết thúc, cậu sẽ cảnh giác hơn. Cậu không thể di chuyển trong khu vườn những cô gái mặc đồ lót xuất hiện trước mắt.

“Haah……Hôm nay mình thấy mệt hơn bao giờ hết.”

“Đúng. Nhưng nghĩ lại đi. Hôm nay chúng ta đã có vinh dự thể hiện ma thuật với Phù Thủy-sama.”

“Cậu có nghĩ Anviett-sensei trông dễ thương khi thầy ấy bối rối không?”

“Tớ hiểu. Thực tế, theo những nghiên cứu học thuật gần đây, họ nói một người đàn ông càng hành xử tệ, anh ta càng yếu đuối khi bị dồn vào thế bí.”

“Ah, bao giờ cậu xong đưa tớ mượn cái bình xịt.”

“Hmm.”

──Và chỉ như thế.

Những thiếu nữ trẻ thoải mái nói chuyện với nhau, phô ra làn da mà không một chút xấu hổ.

Những bộ ngực và mông Mushiki thường không bao giờ thấy giờ xếp trước mặt cậu, chỉ được che bởi một mảnh đồ cuối cùng.

“……, ──”

Dẫu Mushiki đã yêu Saika từ cái nhìn đầu tiên và tâm trí cậu chỉ có cô, sẽ sai khi nói cậu không cảm thấy gì khi thấy những cô gái như thế này.

Than ôi, cậu không thể chiến thắng bản năng đàn ông nguyên thủy nhất. Làn da mềm mại của những cô gái trạc tuổi cậu, giọng nói, mùi hương, tất cả làm não cậu tê liệt.

“……? Sao vậy, Phù Thủy-sama?”

“Chị trông hơi nhợt nhạt……”

Có lẽ nhận thấy tình trạng hiện tại của cậu, Ruri và Hizumi lo lắng nói.

“A-Ah, không có gì──”

Mushiki lắc đầu khi cố đưa ra lí do.

Tuy nhiên, khi thấy hai người họ, cơ thể cậu lại đóng băng.

Ruri và Hizumi cũng đã bắt đầu thay đồ trong lúc Mushiki bị sốc.

Nói đơn giản──cả hai, như những cô gái khác, cởi bộ đồ thể dục và chỉ còn bộ đồ lót.

“────”

Cậu không thể không nhìn chằm chằm.

Ruri là em gái cậu. Họ thậm chí đã tắm cùng nhau. Nên kể cả khi thấy em ấy trong bộ nội y, cậu sẽ không cảm thấy gì cả. ──Mushiki tin chắc là vậy. Cho tới vừa nãy.

Tuy nhiên, cơ thể và dáng người cô em gái cậu không thấy trong nhiều năm làm cậu bất ngờ vì nó làm ý thức cậu run rẩy.

Bộ đồ lót thiết kế đơn giản màu lam nhạt. Trong khi đó, phần da được bộ đồ lót che ở một lượng hoàn hảo, không quá nhiều, cũng không quá ít. Một cơ thể thon thả, nơi các yếu tố của một mĩ nữ và một chiến binh, hai nhân tố thường không bao giờ kết hợp, đã hội tụ một cách hoàn hảo. Mushiki nửa tỉnh nửa mê nuốt nước bọt khi thấy điều đó.

Ngược lại, dáng người Hizumi tương phản với Ruri. Cô mặc bộ đồ lót màu ấm hơn, giấu bên dưới thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt cậu không nhận thấy trong bộ đồng phục thường hay trang phục tập luyện.KIYASE──đột nhiên những từ huyền thoại đó, hiện lên trong tâm trí Mushiki. Gương mặt vô hại của Hizumi tương phản với vẻ ngoài gợi cảm, cùng nhau, những yếu tố đối lập đó ném tâm trí Mushiki vào vực thẳm của sự xáo trộn.

──Không tốt. Điều này không tốt.

Mushiki cảm thấy mồ hôi chảy đầy mặt. Tim cậu đập còn nhanh hơn cả khi cậu bị sốc. Cậu không biết nhìn thấy người quen trong bộ đồ lót có thể kích động cậu theo cách này. Bằng cách nào đó cậu cần lấy lại sự điềm tĩnh──

“……!? Eh, ah──”

Đột nhiên, cậu cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên.

Ban đầu, cậu nghĩ là vì sự kích động──nhưng không phải vậy.

Cảm giác này tựa như toàn bộ máu trong cơ thể cậu đang bốc cháy.

“…………!”

Bị tấn công bởi một cảm giác lo lắng không thể diễn tả, Mushiki nhảy vào một căn phòng phía sau phòng thay đồ và đóng cửa với toàn bộ sức mạnh.

Cậu không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy không nên ở đây nữa.

Phòng cậu vào là phòng tắm. Một số vòi hoa sen xếp thành hàng, với không gian được chia bằng những bức tường đơn giản. Cửa ra vào phía trước được chia làm hai phần ở bên trên và dưới.

Cậu không biết liệu có ai tắm sau giờ thực hành không, hay họ vừa tắm xong, nhưng ở đây không có ai. Mushiki thở phào nhẹ nhõm.

“Phù Thủy-sama!? Chuyện gì vậy!?”

Từ bên kia cánh cửa, cậu có thể nghe giọng lo lắng của Ruri.

Cũng tự nhiên. Sau tất cả, từ góc nhìn của cô, Saika đột nhiên chạy vào phòng tắm.

“O-Oh……đừng lo. Chỉ là──”

Khi Mushiki cố tạo một cái cớ cho Ruri, lời của cậu đột nhiên dừng lại.

Cơ thể cậu bắt đầu phát sáng mờ.

“Đ-Đây là gì……”

Mushiki ngây ra nhìn vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình.

──Sau vài giây, ánh sáng nhạt dần, cũng như cảm giác bùng cháy trong cơ thể cậu.

Lúc này, có vẻ nó không quá quan trọng. Mushiki nhẹ nhàng đặt tay lên ngực.

“Cái quái gì vậy──”

Tuy nhiên.

Mushiki nhận ra có gì đó không đúng.

Giọng phát ra từ họng cậu rất xa lạ──hay đúng hơn, nó đã biến thành thứ gì đó quá quen thuộc.

“………!?”

Nín thở, Mushiki quay lại nhìn đôi tay.

──Khác biệt.

Những ngón tay xinh đẹp của Saika đã hoàn toàn biến mất. Ở đó là những ngón tay có chút vụng về và cơ bắp của một cậu bé.

Không chỉ thế, núi đôi ở ngực cậu cũng đã tan biến.

“Không thể nào──”

Mushiki nhìn quanh, chạy tới một bức tường gần đó và hướng sự chú ý về hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ.

“────”

Nhìn thấy gương mặt phản chiếu trên đó, cậu cạn lời một lúc.

Cũng tự nhiên. Qua lớp kính, thứ Mushiki đang ngạc nhiên nhìn là──

Kuga Mushiki đang được phản chiếu lại.

“Sao……mình quay lại rồi……?”

Đúng. Với mái tóc dài chạm mắt và làn da trắng nhạt, vẻ ngoài cậu tạo cảm giác về một người vô tư.

Không thể chối cãi đó là vẻ ngoài của Mushiki trước khi dung hợp với Saika.

Chắc chắn, Mushiki nhớ những gì đã được bảo. Hai người họ đang trong trạng thái dung hợp, với nhân tố Saika bây giờ được biểu lộ mạnh.

Nhưng kể cả thế, đột nhiên quay lại như thế này nghĩa là──

“Ah……”

Và rồi, Mushiki nhớ lại.

Điều quan trọng cuối cùng cần ghi nhớ Kuroe đã nói hôm qua.

“Rồi, điều thứ ba. Điều quan trọng cuối cùng cần lưu ý là──”

Họ đang ở trong phòng viện trưởng ở tầng thượng tòa nhà trung tâm.

Kuroe, người đã đề cập đến biện pháp đề phòng để chuyển vào <Đình Viên>, dừng lại ở điểm thứ ba.

Rồi, mất vài giây, cô lặng lẽ suy nghĩ.

“……? Vấn đề thứ ba là gì?”

“……Không. Quên nó đi. Chắc không quan trọng đâu.”

“Huh? Thôi nào, giờ tôi đang rất tò mò.”

“Cậu không nên quá để ý về điều này. Sẽ rất khó để cậu giải quyết kể cả khi biết trước. ──Trong trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ giải quyết. Vì vậy, đừng lo.”

Khi Kuroe bình tĩnh nói, Mushiki bĩu môi bất mãn.

“……Kuroe, cô cố tình không nói vì lo lắng cho tôi sao?”

“Đừng ngu xuẩn như vậy.”

Kuroe quay sang nhìn hơi nghiêm khắc.

“Không thể nào, đây là ý của cô ấy……!?”

Cậu chỉ có thể tượng tượng ra vậy. Chắc chắn, không có cách giải quyết chuyện này. Và nếu được nói trước, có rủi ro hành vi của cậu sẽ trở nên lúng túng hơn vì căng thẳng. ──Dù vậy, Mushiki nghĩ biết trước thì vẫn tốt hơn.

“Phù Thủy-sama! Phù Thủy-sama! Chị ổn chứ!? Chị mở cửa được không!?”

“……!?”

Ruri lo lắng nâng giọng khi gõ cửa.

Nghe thấy, Mushiki run rẩy.

Đây là phòng tắm gắn với phòng thay đồ nữ. Và lúc này, Mushiki là một người đàn ông.

Cậu không thể để họ bước qua cánh cửa này. Nên, không suy nghĩ, Mushiki đáp lại.

“Đợi chút, chị ổn──”

“……!? Giọng vừa nãy là sao……!?”

“──Ah.”

Ngay cả khi giờ cậu cố bịt miệng, đã quá trễ.

Phía bên kia cánh cửa, các cô gái bắt đầu rối loạn.

“Eh……cái gì? Giọng đàn ông sao……?”

“Nhưng chẳng phải chỉ có Phù Thủy-sama bên trong ư?”

“Hắn ta đã nấp trong phòng tắm từ trước……!?”

“Một đẳng cấp biến thái mới──”

“Vậy, Phù Thủy-sama đã nhận ra và chạy đi cản hắn!?”

"Bọn em tới giúp chị ngay đây, Phù Thủy-sama!”

“Ah đợi chị, để chị mặc đồ đã……!”

Và như thế, sự lo lắng lan khắp căn phòng.

Mushiki nhỏ giọng sợ hãi hét lên.

Bây giờ, cậu phải thoát ra khỏi đây mà không bị phát hiện. Tuy nhiên, quay lại phòng thay đồ là bất khả thi, và cửa sổ phòng tắm quá nhỏ để cậu chui qua.

“M-Mình nên gọi Kuroe──”

“──Cậu gọi tôi à?”

“Uwaah!?”

Rồi, ngay khi cửa sổ mở ra, gương mặt Kuroe đột nhiên xuất hiện.

Sự ngạc nhiên làm Mushiki trượt ngã về phía sau.

“Ouch……”

“Xin hãy cẩn thận hơn. Hãy nhớ giờ cơ thể cậu cũng là của Saika-sama.”

Kuroe nói khi cô cố chui qua cửa sổ. Vì cô có vóc dáng thon thả, sự khéo léo cô biểu thị như thể đang xem một người nhào lộn hay một kẻ vượt ngục.

“Tôi tới vì cảm thấy sự xáo trộn trong dòng chảy ma lực. Như đã tưởng tượng, hoán đổi hiện hữu đã xảy ra.”

“Hoán đổi hiện hữu? N-Nghĩa là sao……?”

“Giải thích chi tiết sẽ để sau. Hãy hành động ngay lập tức để giải quyết vấn đề này trước.”

Kuroe lại gần Mushiki.

Lúc này, cậu nhớ Kuroe nói cô có cách giải quyết mọi thứ nếu chuyện này xảy ra.

“Có cách nào để vượt qua tình huống này không? Xin hãy nhanh lên và──”

Mushiki không thể nói hết.

Lí do rất đơn giản. Kuroe dồn Mushiki vào tường với tay trên mặt cậu.

“Um, Kuroe? Đây là……”

“Im lặng đi. Tôi không muốn tay mình mắc lỗi. ──Không, đúng hơn là môi tôi.”

Kuroe nâng cằm Mushiki bằng tay còn lại.

Và cứ như thế, cô từ từ đưa mặt lại gần.

Mũi và má cậu có thể cảm thấy hơi thở của Kuroe.

Làn da trắng tuyệt đẹp, đôi mắt đen có vẻ hấp thụ mọi thứ trong tầm mắt, và hàng lông mi dài tô điểm, tất cả làm tim Mushiki loạn nhịp.

“Kuroe, đợi đã──”

“Hmm…...”

Không để ý sự phản kháng của cậu, Kuroe ấn môi mình vào môi Mushiki.

Một cú chạm nhẹ nhàng, âm thanh nhẹ của đôi môi chạm vào nhau, và một mùi hương tê liệt, tất cả những cảm xúc đó xâm chiếm tâm trí cậu.“────”

Giữa những suy nghĩ bối rối, không rõ vì sao Mushiki lại nhớ lại nụ hôn với Saika đêm đó.

“──Phù Thủy-sama!? Chị ổn chứ!?”

Ruri, mặc ngược trang phục tập luyện, mở cửa phòng tắm và hét lên.

Phía sau cô, các bạn học khác kể cả Hizumi, đang kìm nén sự căng thẳng chảy ra. Dù không phải ai cũng triển khai Giới Văn, nhưng tất cả đều sẵn sàng chiến đấu.

Ruri lẽ ra sẽ vào nhanh hơn, nhưng Hizumi cầu xin cô, “R-Ruri-chan, ít nhất mặc đồ trước đã”, nên cậu có chút thời gian. Khi bước vào, Ruri bắt đầu nhìn quanh phòng.

“……Huh?”

Rồi, cô bối rối thốt lên khi thấy cảnh sau cánh cửa.

Trong phòng tắm, không có ai ngoài Saika trong bộ đồng phục thể dục.

“Phù Thủy-sama……? Không phải có một người đàn ông nấp ở đây sao……?”

“……Hmm? Em nói gì vậy? Ngoài chị làm gì có ai.”

Saika đáp lại câu hỏi của Ruri.

……Vì lí do gì đó, Ruri cảm thấy có gì đó sai sai, nên cô nghiêng đầu hỏi lại.

“Um, Phù Thủy-sama.”

“Sao vậy?”

“Sao chị lại đột nhiên vào phòng tắm vậy?”

“Ah, ừm……Chị chỉ muốn lau mồ hôi thôi.”

“Sao chị lại tựa vào tường vậy?”

“Aah……Chị trượt chân một chút ấy mà.”

“……Sao mặt chị đỏ vậy?”

“Đó là……”

Saika chạm môi bằng đầu ngón tay, và rồi nâng ngón tay lên.

“……Đó là một bí mật.”

“──Có vẻ như mình đã tới kịp lúc.”

Sau khi giải quyết xong, Kuroe thoát qua cửa sổ và lẩm bẩm khi lắc viền váy ướt. Mất một lúc để khô, nhưng phải chịu vì cô phải bò lên từ tường phòng tắm.

“Tuy nhiên, mình không nghĩ hoán đổi hiện hữu lại xảy ra trong ngày đầu tiên. Có vẻ như cần phải làm lại sớm……”

Rồi, khi cô đang nói.

“…………”

Kuroe cúi xuống và lấy hai tay che mặt.

──Như thể che đi đôi má đỏ.

“…………Mình nghĩ mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cuối cùng, khá xấu hổ khi thực sự làm điều đó…...”

Cô lẩm bẩm với giọng nhỏ để không ai nghe thấy. Tuy nhiên, vài giây sau.

“……Giờ thì.”

Kuroe, lấy lại vẻ mặt vô cảm thường thấy, nhanh chóng đứng dậy và bước về sân <Đình Viên> như thể chẳng có gì xảy ra.

Truyện Chữ Hay