Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(Góc nhìn của Zen)
Anh nhìn chằm chằm vào những bông hoa vàng mọc bên lề đường, trong khi đang bước đi trên con phố mà anh đã lớn lên. Nếu như anh ấy đi trên chiếc xe mà anh vẫn thường dùng cho công việc, thì chuyến đi này sẽ chỉ mất một vài phút mà thôi. Nhưng giờ anh đang đến đó bằng đôi chân của mình nên phải tận hơn một giờ sau anh mới thấy được đích đến của mình.
Anh đứng giữa một khu phố bình dân với xung quanh là những căn nhà bình dị (Nhà Minka: Những căn nhà truyền thống ở Nhật Bản). Một trong những căn nhà chen chúc giữa khu phố là nơi mà Zen thường hay ghé thăm, nơi mà người từng là quản gia của nhà Stokes trú ngụ.
Khu vườn trong căn nhà không thể nói là rộng, nhưng nó vẫn được chăm sóc tỉ mỉ, và ở đây còn có một căn bếp nhỏ ở góc của khu vườn. Nơi đây, có trồng những cây bìm bịp với quả tươi mọc đầy ắp khắp trên cây, tất cả những điều này là những thứ mà Zen đã quen thuộc từ lâu. Có thể thấy là cả khu vườn và người chăm sóc chúng đều đang sống rất tốt và khoẻ mạnh.
Khi đang suy nghĩ những điều như vậy, Zen gõ nhẹ vào cánh cửa ở lối vào. Sau một khoảng thời gian ngắn, cánh cửa được mở ra với một tiếng lách cách.
【”Vâng, cho hỏi ai vậy?”】
【”Chúc ngày mới tốt lành, thưa bà.”】
【”Ara, Zen-kun.Vào đi cháu.”】
Người đang chào đón Zen là một người phụ nữ khoảnh chừng 60-70 tuổi. Khi đang dẫn đường cho cậu, Zen đến trước phòng khách và ở đó có một ông lão tóc bạc, ngồi trên một chiếc ghế, đang chờ đợi cậu.
Người đàn ông đó, là đồng nghiệp cũ của Zen người đã nghỉ hưu từ vài năm trước, Norman.
【”Chào ông, Norman-san.”】
Zen cười và chào hỏi ông với phong thái tự nhiên. Norman đáp lại lời chào bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
【”Chào cháu. Thật mừng vì trông cháu vẫn ổn.”】
【”Cháu cũng vậy. À phải rồi, cháu có một món quà muốn gửi.”】
Món quà nằm trong một cái rổ được dệt bằng gỗ. Trong đó nhiều loại bánh mì được nướng tại nhà của Zen.
【”Như mọi khi, cảm ơn cháu nhé. Nào, ngồi xuống đi.”】
Khi Norman thúc giục anh, Zen ngồi xuống, đối diện với Norman.
Mặc dù tuổi đã cao, nhưng Norman dường như không hề có biểu hiện nào của bệnh tật, những ngày tháng của ông sau khi nghỉ hưu trôi qua rất yên bình, nhưng kể cả thế, có một điều gì đó vẫn khiến ông nuối tiếc trong một thời gian rất dài. Zen có thể hiểu được cảm giác đó, và vì thế, thỉnh thoảng anh sẽ đến thăm Norman và kể cho ông nghe về những gì Harold đã nói với anh.
Đã được 5 năm kể từ khi Harold rời khỏi gia đình nhà Stokes để trở thành một thành viên của Hội Hiệp Sĩ. Trong khoảng thời gian đó,
Zen và Jake vẫ đều đặn gửi những lá thư bí mật để báo cáo tình hình tại nơi đây cho cậu, và mặc dù Harold đã không còn ở trong Hội Hiệp Sĩ nữa, thì hiện cậu vẫn đang sống ở thủ đô hoàng gia vậy nên việc báo cáo này vẫn được tiếp tục.
Tất cả những lá thư đó sẽ được gửi mỗi 2-3 tháng và Harold thường sẽ chỉ trả lời với một bức thư.
【”Vậy thì, lần này có chuyện gì không?”】
【”Bọn cháu không được nhận bất kì yêu cầu cụ thể nào cả. Chỉ là, như cháu đã đoán, gần đây các vấn đề trong gia đình đã khiến cho ngài ấy bận tâm.”】
Harold đã nói về vấn đề này trong tận 8 năm. Còn nhớ lúc trước, cậu ấy đã nói là gia tộc Stokes sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ; nên để trì hoãn nó, cậu đã phải tạo ra một phương pháp nông canh mới gọi là phương pháp nông canh LP, hơn thế nữa, cậu còn mở rộng nó ra trở thành một dự án quy mô lớn và có được sự giúp đỡ của gia đình của người từng được coi là hôn phu của cậu vào lúc đó.
Với sự hỗ trợ từ gia tộc Sumeragi, lãnh thổ của gia tộc Stokes bằng cách nào đó đã ổn định lại được vấn đề tài chính, nhưng sự ủng hộ của người dân thì vẫn còn rất thấp. Có cả dòng người đang muốn rời khỏi lãnh thổ, và dù cho họ có tạm thời lấy được nhiều tiền hơn để trả các khoản thuế nhờ vào
phương pháp nông canh LP, thì điều kiện hiện tại cũng không cho phép họ sản xuất được quá nhiều, vậy nên những người dân cũng chỉ gọi là đang cố bám lấy một cơ hội mỏng manh mà thôi.
Ngay từ khi bắt đầu, Harold cũng chỉ nghĩ cách để “trì hoãn ” chứ không phải là “ngăn chặn ” sự sụp đổ của gia tộc Stokes, vì có lẽ cậu đã biết rằng điều đó sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra.
【”Vậy à? Kết cục thì, có vẻ như chúng ta vẫn chẳng thể giúp được gì nhiều cho Harold-sama.”】
Một nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt của Norman. Zen đồng cảm với ông và điều đó cũng khiến anh cũng cảm thấy đau đớn.
Kể từ khi còn là một đứa trẻ, Harold đã luôn là một con người xuất chúng. Cậu ấy khắt khe nhưng cũng rất tốt bụng, cậu ấy thông minh, mạnh mẽ ở cả lí trí lẫn cơ thể. Trên tất cả, là cậu ấy luôn cố gắng hết mình và vì thế cậu không bao giờ để bản thân được phép nghỉ ngơi.
Cậu ấy có thể tự giải quyết mọi thứ một mình, Zen rất tự hào khi được làm việc cho cậu, nhưngđồng thời, anh cũng cực kì tức giận với bản thân vì không thể giúp đỡ được cho cậu.
【”Ông nói đúng, và ngài ấy cũng đang rất lo lắng cho Huey-sama. Mặc dù họ là anh em cùng cha khác mẹ, cậu nhóc ấy vẫn trông rất đáng yêu.”】
【”Ngay từ đầu, Harold không hề quan tâm tới vị trí hay chỗ đứng của mình. Có lẽ là ngài ấy không hứng thú với việc kế thừa gia đình này.”】
【”Heh, cháu nghĩ chỉ là do ngài ấy trân trọng đứa em trai của mình thôi, đúng không? Lần trước ngài ấy còn gửi cho Huey rất nhiều quần áo và đồ chơi nữa.”】
Đúng vậy, Harold thật sự đã gửi tận 2 chiếc hộp chứa đầy quà ở trong đó. Với tình hình hiện tại, cậu không thể nào gặp trực tiếp em trai của mình được, vậy nên cậu quyết định gửi cho em trai mình một đống quà mừng sinh nhật.
Có lẽ với mọi người thì rất khó để tưởng tượng được rằng một người lạnh lùng và dễ kết thù như Harold lại làm những việc như thế, nhưng còn đối với Norman và Zen thì họ lại không hề bất ngờ chút nào. Khi Harold nhận tin Norman đã nghỉ hưu qua một lá thư, thì cậu đã gửi cho ông một bộ đồ gốm đắt tiền để làm quà, và khi nghe được tin Zen sắp kết hôn, cậu đã gửi cho anh một số tiền rất lớn để chúc mừng.
Hơn thế nữa, cùng với số tiền đó, cậu còn để lại một lời nhắn đơn giản【”Ngươi sẽ cần tới chúng đấy, bằng cách này hay cách khác.”】
Đối với một người như Zen, anh ắt sẽ do dự khi được nhận một món quà như thế, nhưng nếu người gửi là Harold, thì chắc chắn cậu sẽ không cho phép anh có cơ hội được phản bác. Vậy nên Zen chỉ nhận lấy số tiền đó mà không sử dụng chúng, anh nói với cậu rằng là anh sẽ để dành chúng phòng cho trường hợp khẩn cấp.
Sau cùng thì, đó là cách Harold thể hiện lòng tốt của mình. Cậu ấy luôn xuât hiện với một gương mặt lạnh lùng, nhưng sâu bên trong, cậu lại là một người chứa đầy lòng trắc ẩn.
Tuy là vậy, nhưng vì cậu không bao giờ muốn thể hiện lòng tốt đó ra bên ngoài, nên có rất nhiều người xung quanh sợ hãi cậu.
Khi đang suy nghĩ về việc sắp tới mình phải làm gì, anh với lấy một chiếc cốc ở trên cái bàn ngay trước mặt anh ấy. Anh từ từ đưa nó lên miệng, nhưng giữa chừng, chiếc cốc đột nhiên mất đi sức nặng của nó.
Nó rơi xuống và vỡ toang, còn cà phê ở trong cốc thì nằm lổ loang ra khắp mặt bàn.
【”Aah! Cháu xin lỗi…”】
【”Cháu không sao chứ?”】
【”Vâng, nhưng còn cái cốc…”】
Zen đã làm vỡ chiếc cốc. Nó là quà tặng từ Harold dành tặng cho Norman nhân dịp ông nghỉ hưu.
Zen ngay lập tức díu dít xin lỗi, vì anh biết món quà này rất quan trọng đối với Norman.
【”Đừng lo về nó, thứ gì rồi cũng sẽ phải đổ vỡ, vấn đề là nó sẽ vỡ vào lúc nào…Cơ mà, nó vỡ bất ngờ thật đấy.”】
【”Huh?”】
Chỉ sau khi ông ấy nhắc tới điều đó Zen mới nhận ra. Anh tưởng rằng chiếc cốc đã trượt khỏi tay của anh, nhưng thật ra cái tay cầm của cốc vẫn còn đang nằm trong tay của anh.
Vậy, tại sao chiếc cốc lại rơi? Zen nhận thấy một mặt cắt được để lại sau khi cái tay cầm tách khỏi chiếc cốc, như thể là một ai đó đã chém phăng nó vậy.[note37492]
Giống như những gì mà Norman đã nói, thứ gì rồi cũng sẽ đổ vỡ, đó là điều tất yếu.
Tuy nhiên, mặc dù Norman đã sử dụng chiếc cốc này nhiều năm rồi, thì liệu nó có thể vỡ một cách kỳ lạ như thế chỉ vì đã cũ không? Vì lí do nào đó, đây cảm giác như là một điềm báo vậy.
【”…Liệu Harold-sama có đang an toàn không?”】
Norman tự hỏi câu đó trong khi đang lau mặt bàn bằng một chiếc giẻ. Nhưng Zen không trả lời.
◇
(Góc nhìn của Harold)
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Harold đã không nhớ rằng mình đã tự hỏi câu đó bao nhiêu lần. Cậu đã liên tục lặp lại cậu hỏi đó trong suốt 8 năm, khi số phận đùn đẩy trách nhiệm và bắt cậu phải sống với cơ thể của Harold Stokes. Nhưng điều đó đã là quá khứ rồi, những gì mà cậu đang suy nghĩ là về tình huống hiện tại.
Bởi vì mặc dù Harold là một người có khả năng chiến đấu thượng thừa, nhưng người điều khiển cơ thể của cậu, Kazuki Hirasawa, lại chỉ là một con người bình thường có thể được tìm thấy ở bất kỳ đâu. Cho đến bây giờ, cậu đã luôn lợi dụng việc bản thân biết trước về cốt truyện để giải quyết nhiều vấn đề, nhưng suy cho cùng thì cậu vẫn chỉ là một chàng trai bình thường.
Cậu không phải là một chiến thuật gia đại tài, vì nếu không biết trước cốt truyện, thì Harold sẽ chẳng thể nào có được sự giúp đỡ từ người khác, hay là vượt qua được Justus.
Chính bản thân cậu cũng nhận thức được điều này cho nên Harold đã luôn ám ảnh với việc phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát để rồi cậu có thể sử dụng những kiến thức từ trong trò chơi. Cậu tin rằng đó là quyết định đúng đắn để cho một người bình thường như cậu có thể sống sót.
Tuy nhiên, đây là một thế giới thực, những người sống ở trong thế giới này đều là thật. Chính vì thế, nên mọi việc sẽ không thể giống những gì mà Harold mong muốn. Và vì mọi việc vẫn cứ tiếp diễn như thế, Harold cuối cùng cũng quyết định bỏ cuộc, cậu quyết đinh là sẽ không bắt mọi thứ diễn ra theo như đúng những gì trong cốt truyện gốc nữa.
Tất cả là vì cậu tin rằng đây là cách tốt nhất để đi đến cái kết an toàn nhất, cũng như là cái kết giống với nguyên tác nhất.
Nhưng cậu vẫn không biết được liệu rằng đây có phải là lựa chọn đúng nhất hay không.
Vì nhìn vào hiện tại, tất cả những yếu tố khiến cho Harold lo ngại đã bất ngờ trở thành hiện thực.
Như thể đang đứng bên trong một cơn bão, một cơn gió gây ra bởi một nhát kiếm lướt qua da của cậu. Nhát kiếm nhắm vào Harold có sức mạnh vô lí đến mức như thể chỉ với áp lực gió gây ra bởi nó là đủ để xé nát da của cậu.
Khi vừa né được đón tấn công, cậu ngay lập tức nới giãn khoảng cách với kẻ thù đang đứng trước mặt. “Đúng như mong đợi từ gã đó.” Có vẻ giống một lời nhận xét vô tư, nhưng, Harold không thể ngăn được bản thân nghĩ đến điều đó.
【”Có vẻ như cái mác Đội trưởng Hội Hiệp Sĩ của ngươi cũng không phải để trưng nhỉ, Vincent.”】
Vincent Van Westervoort. Đội trưởng trẻ nhất của Hội Hiệp Sĩ hoàng gia, một người hùng trong mắt người dân. Nhưng trong『Những trái tim quả cảm』,anh ta lại chính là một con boss, người đã chặn đường tổ đội anh hùng trong màn cuối của trò chơi.
Và cậu lại đang phải chiến đấu với Vincent
Nhưng thật lòng thì Harold không hề mong đợi rằng là cậu sẽ phải đấu với anh ta vào thời điểm như thế này. Mà ngay từ đầu, cậu cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ phải đánh với Vincent.
Vậy thì, tại sao cậu lại rơi vào tình huống này? Câu trả lời rất đơn giản.
【”Harold Stokes…Kẻ thù…mục tiêu trừ khử hàng đầu…”】
Vincent có một ánh mắt kì lạ, và anh ta cứ lặp đi lặp lại một câu nói như thể đang bị mê sảng vậy. Dù có nhìn như thế nào, thì cũng có thể thấy là anh ta hiện đang không bình thường.
Điều đó có nghĩa là ngay lúc này Justus đang thật sự nghiêm túc muốn giết chết Harold.
Sau khi tách khỏi nhóm Liner ở lãnh thổ nhà Sumeragi, Harold đã quay trở lại chỗ của Harrison. Sau đó cậu được thông báo về địa điểm của báu vật cuối cùng và ngay lập tức đi tới đó. Đương nhiên là, cậu làm điều đó mà không có sự cho phép của Justus. Trong tay của Harrison đã có 6 báu vật, nhưng thực ra, điều đó có nghĩa là tất cả bọn chúng đều thuộc quyền sở hữu của Justus. Tuy nhiên, vì Harold không còn muốn giữ cho mọi việc giống với nguyên tác nữa và cậu cũng đã sẵn sàng để chiến đấu đến cuối cùng trong vài tháng còn lại. Vậy nên cậu đã nghĩ rằng mình nên lén lấy đi các báu vật và rồi cậu sẽ cản trở được kế hoạch của Justus.
Cơ mà, đó lại chỉ là suy nghĩ của người thường, và có vẻ như Justus đã đoán trước được điều này. Những gì đang chờ đợi Harold ở phế tích nơi cất giữ báu vật cuối cùng là một Vincent đang mất đi lí trí.
【”Này, tên hạ đẳng! Tại sao ngươi lại dám tấn công ta?”】
【”Harold là mục tiêu trừ khử hàng đầu…”】
Với một ánh mắt kì lạ, Vincent vẫn chỉ lặp lại câu nói trước đó. Harold đã cố gắng nói chuyện với anh ta nhiều lần nhưng đều không có tác dụng.
Có vẻ như là Vincent đã bị tẩy não. Giống với 2 người từ Bộ tộc Chiêm Tinh , anh ta cũng đã mất đi lí trí, nhưng có lẽ là việc tẩy não vẫn chưa hoàn thiện vì anh ta vẫn còn có thể nói.
Thế nên, Harold đã thử nói chuyện với anh, nhưng có vẻ như việc đó cũng vô vọng.
Với bước chân nặng nề khiến cả mặt đất lún xuống, Vincent rút ra một thanh trọng kiếm và tấn công với một nhát chém rộng. Harold né được, và vòng ra đằng sau Vincent, nơi có đầy sơ hở. Cậu sẽ chẳng có cơ hội thắng nếu cố gắng tấn công trực diện với cái sức mạnh khủng bố đó của Vincent. Đó là lí do mà Harold phải đấu với anh ta bằng sở trường của cậu, tốc độ.
Tuy vậy, Vincent đã chặn được đòn tấn công đến từ đằng sau bằng chiếc găng tay sắt bên trái. Mặc cho đòn tấn công đó chứa cả sức mạnh và tốc độ của Harold, nhưng Vincent vẫn dễ dàng chặn được nó chỉ với một tay. Anh ta cứng đến mức khiến Harold có cảm giác như là mình vừa chém vào một bức tường vậy.
Không những thế, Vincent còn chỉ sử dụng duy nhất cánh tay phải để vung một thanh kiếm lớn đến mức người bình thường còn khó khăn trong việc nhấc nó lên. Mỗi nhát chém của anh đều cực kì sắc bén và chúng còn nhanh hơn bất kì một tên Hiệp Sĩ nào. Và hơn cả một nhát chém, áp lực đến từ nhát chém cũng đủ để nghiền nát bất cứ ai.
Trong trò chơi, nhân vật sẽ mất đi một phần HP khi dính phải một đòn kiểu dạng này, nhưng trong thế giới này,chỉ một cú cũng đủ để lấy mạng một người. Mặc dù đã cân nhắc tới việc sử dụng R-Guard, cậu vẫn lo rằng nhát chém đó sẽ bỏ qua hàng phòng thủ và đánh trúng cậu, vì thế nên cậu quyết định bác bỏ ý tưởng đó và tiếp tục né đòn.
Do mang bộ giáp và một thanh kiếm nặng nề, nên tốc độ của Vincent không phải là một thứ đáng quan ngại, tuy nhiên, sự cứng cáp và sức nặng của mỗi đòn tấn công sẽ bù lấp vào điểm đó. Nhưng điều rắc rối nhất, là vào khoảnh khắc Vicent vung kiếm và chặn được đòn tấn công của Harold, anh đã đủ nhanh để đối phó với tốc độ của Harold rồi.
Sẽ rất khó để cho Vincent có thể duy trì tốc độ của mình vì gánh nặng từ đống trang bị sẽ dần đốt cháy thể lực của anh, nhưng trong giây phút quyết định của trận chiến, tốc độ tấn công và phòng thủ của anh sẽ bộc phát đến mức đáng kinh ngạc. Đây là một yếu tố không có trong trò chơi, song nó lại rất hợp lí.
Bởi, mặc cho việc Vincent có chỉ số tấn công cực lớn và một cơ thể giống như quái vật nhưng anh ta lại hơi chậm hiểu, chỉ với sức mạnh thì có lẽ là không đủ để anh ta leo lên chức Đội trưởng Hội Hiệp Sĩ. Trên thực tế, là nhờ biết cách tận dụng một chút lỗ hổng có thể khai thác nên anh ta mới có thể ngồi lên chiếc ghế đó.
Giờ Harold có 2 lựa chọn.
Một là từ bỏ báu vật và rút lui. Với việc Vincent là đối thủ, thì trốn thoát sẽ là một việc tương đối dễ dàng.
Nhưng, nếu Harold làm thế, tất cả mọi báu vật sẽ rơi vào tay Justus. Mặc dù theo tình hình hiện tại, thì mọi thứ sẽ diễn ra giống như trong trò chơi, nhưng Harold lại không thể xoá bỏ hoài nghi về việc các sự kiện sẽ đi lệch khỏi nguyên tác. Nếu điều đó xảy ra, thì có lẽ nhóm Liner sẽ không chuẩn bị kịp cho sự kiện cuối cùng.
Hai là cậu sẽ đánh bại Vincent ngay tại đây.
Theo nguyên tác, thì Vincent đáng lẽ sẽ bị Justus ra lệnh là phải chiến đấu với nhóm Liner ở màn cuối, nhưng trong thế giới này, mọi chuyện có thể sẽ không xảy ra như vậy. Bởi vì trong trò chơi, lí do chính khiến cho Vincent quyết định làm việc dưới trướng Justus là bởi sau trận chiến ở rừng Beltis, người bạn thân nhất của anh Cody đã rời khỏi Hội Hiệp Sĩ, bên cạnh đó, là cuộc thảm sát Bộ tộc Chiêm tinh , đã khiến cho Hội Hiệp Sĩ mất đi địa vị của nó. Tất cả những yếu tố ấy dần khiến cho Vincent suy sụp rồi trở nên mềm yếu và Justus đã tận dụng điều đó.
Nhưng do Harold đã ngăn cản những sự kiện đó, nên cậu không nghĩ rằng Vincent sẽ bị dụ dỗ bởi Justus, nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như vậy.
Vì Justus đã tìm ra một giải pháp hiệu quả hơn: Thuốc tẩy não. Nhưng nó lại không dùng để giết Anh hùng, Liner, mà nó được dùng để giết kẻ đóng vai phản diện,Harold.
【”Tên khốn khiếp…”】
Nếu Harold rút lui, thì một Vincent đang bị tẩy não, sẽ lại trở thành thuộc hạ của Justus mất. Anh ta sẽ trở thành lá bài tẩy của Justus. Từ đó, âm mưu của Justus chắc chắn sẽ tiến triển nhanh hơn trước.
Harold không đủ thông minh để có thể đọc được mọi nhánh sẽ tách ra khỏi mạch truyện gốc. Dù cho có làm gì đi chăng nữa, thì Harold cũng sẽ bị tụt lại phía sau, và cậu sợ rằng kết cục của mình là sẽ bị Justus dồn vào chân tường một ngày nào đó, sợ rằng bản thân sẽ không thể ngăn chặn được hắn nữa.
Vì lẽ đó, cậu phải đánh bại Vincent ngay tại đây. Tuy nhiên, nếu xét theo một góc độ khác, đây là một cơ hội ngàn vàng để làm suy yếu sức mạnh của Justus.
Vậy nên Harold đã quyết định
【”…Vincent Van Westervoort. Ta sẽ chôn xác của ngươi ngay tại đây.”】
Đây là trận chiến chống lại một đối thủ mà Harold gần như không có cơ hội chiến thắng, và nếu cậu thua, cậu sẽ chết.
Cậu không muốn sử dụng tới “nó” một chút nào, nhưng nếu cậu cứ cứng đầu, cậu có thể sẽ chết mặc cho mọi nỗ lực của mình tới tận bây giờ. Ngay lúc này, điều duy nhất cậu nghĩ tới là đánh bại Vincent, và cậu sẽ làm mọi thứ để đạt được mục đích.
【”Lên nào!”】
Harold hét lên, và viên ngọc lục bảo đính trên thanh kiếm của cậu bắt đầu toả sáng.