Bash bắt gặp Houston đang chiến đấu khi anh quay trở lại.
Vị Chỉ huy hiệp sĩ đang chống lại khoảng một tá bugbear.
Mặc dù nơi này được sắp xếp giống như một sảnh lớn, nhưng thực tế họ vẫn dang ở trong một hang động.
Nếu chiến đâu trong không gian hẹp chưa đủ bất lợi, thì việc cộng thêm một tá bugbear bao vây xung quanh thực sự là một rắc rối lớn với Houston.
‘Di chuyển đi! Những bugbear của ta! Bao vây hắn! Giết hắn đi! Di chuyển mau lên!’
Boggs la hét với chiếc chùy trên tay.
Trong trạng thái bấn loạn, hắn điều khiển lũ bugbear và cố gắng dồn Houston vào một góc.
Houston, một mặt khác, đang khéo léo đánh trả lũ bugbear trong khi cố gắng hết sức để phòng thủ.
Tên thuần thú sư chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, kế hoạch ban đầu của hắn đơn giản là phớt lờ Houston và chạy. Nhưng những bước di chuyển khéo léo và kiếm thuật điêu luyện của Houston đã cản đường hắn.
Chỉ có một lối ra duy nhất để thoát khỏi hang.
Hành lang Bash sử dụng khi xâm nhập là cửa thoát duy nhất của Boggs.
Bash hiểu rõ năng lực của Boggs, hắn có thể dễ dàng hạ gục một hiệp sĩ con người mà không tốn một giọt mồ hôi.
Nhưng hắn đang gặp rắc rối.
Có lẽ là do kỹ năng của Houston.
Thêm vào đó, tên Orc này đang nóng vội, chính sự thiếu kiên nhẫn này đã ảnh hưởng tới khả năng điều khiển đám bugbear của hắn.
‘Boggs!’
‘B-Ba-Bash?!’
Khuôn mặt hắn biến sắc khi nghe Bash gọi tên mình.
Đứng đó là kẻ mà kể cả những tên Orc lưu đày cũng đồng ý là chiến binh vĩ đại nhất trong loài Orc.
Và kẻ đó đang từ từ bước tới, với thanh đại kiếm yêu quý nằm trên vai.
‘Kuh… Bugbear, đến đây!’
Boggs hét lớn, cảm thấy máu trong cơ thể hắn đang sôi lên.
Đám bugbear đang bao vây Houston lập tức quay lại và xếp thành đội hình bao quanh chủ nhân của chúng.
‘Tại sao? Sao ngươi lại ở đây?’
Boggs hỏi, trong khi được vây quanh bởi những bugbear của hắn.
Với giọng nói trang nghiêm và khắc kỷ quen thuộc, Bash trả lời:
‘Bởi vì ta đã nhận được lệnh tiêu diệt ngươi!’
‘Gah! Hóa ra là như vậy…!’
Boggs đã hiểu ra vấn đề.
Tại sao Bash lại ở đây ?
Tại sao một người đàn ông đáng lẽ phải có một cuộc sống sung túc với tư cách là Anh hùng ở đất nước Orc lại vượt đường xa đến đây để lấy mạng hắn?
Chỉ với vài lời ngắn ngủi của Bash, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Mặc dù đã bị trục xuất khỏi lãnh thổ Orc, Boggs vẫn là một chiến binh.
Hắn đã trải qua vô số trận chiến và được công nhận với danh hiệu Beast Master.
Hắn tự hào về những chiến công đã đạt được, tự hào về sức mạnh của hắn.
Hắn tin rằng đây là điều mà mọi Orc nên làm theo, rằng chiến trận và tình dục là một phần thiêng liêng trong lối sống của loài Orc.
Nhưng Vua Orc đã làm trái với mong đợi của hắn. Mệnh lệnh của ông đi ngược lại niềm tin của hắn.
Không được hiếp dâm? Buông vũ khí?
Thật vớ vẩn! Loài Orc còn lại những gì nếu tước đi khỏi chúng chiến tranh và phụ nữ?
Và như vậy, hắn đã nổi loạn và bị trục xuất khỏi quê hương.
Dù đã trở thành một tên cướp, hắn vẫn không từ bỏ niềm kiêu hãnh của bản thân.
Hơn thế nữa, hắn luôn tìm cách để duy trì các ‘giá trị văn hóa’ của loài Orc.
Tuy nhiên, hành động của hắn lại là cái gai trong mắt những ai có ý định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với loài người.
Vậy nên, một mệnh lệnh đã được đưa ra.
Giết chúng.
Tiêu diệt những kẻ phá hoại nền hòa bình giữa Orc và con người.
Ai là người ra lệnh?
Chỉ có một kẻ duy nhất trên toàn bộ lục địa Vastonia có thể ra lệnh cho Anh hùng Orc- Bash- Orc vĩ đại nhất.
Vua Orc.
Chính tên khốn Nemesis đã gửi Bash đến đây để ‘chăm sóc’ cho Boggs.
‘Gah! Lũ các ngươi thật phiền phức, chúng ta là Orc! Chúng ta không nên trốn trong một góc nhỏ bé và trông chờ vào sự bố thí của các chủng tộc khác!’
Boggs biết hắn không phải đối thủ của Bash.
Bản năng của hắn đang gào thét kêu gọi hắn lập tức buông vũ khí, quỳ gối và cúi đầu van xin tha mạng.
Nhưng không, Boggs vẫn còn niềm kiêu hãnh của bản thân. Hắn chưa từ bỏ lý tưởng của mình.
Hắn luôn tin rằng Orc là những chiến binh kiên cường đáng tự hào.
Và một chiến binh thì không bao giờ quỳ gối xin tha mạng trước mũi kiếm quân thù.
‘Grr… Ta là Boggs ! Cựu tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Ma thú của Vương quốc Orc !’
Đối mặt với cái chết gần như đã nằm chắc trong tay Anh hùng, gã Beast Tamer (Thuần thú sư) dõng dạc xưng tên.
‘Ồ… Ta là Bash! Cựu chiến binh dưới quyền đội trưởng Boulder và là Anh hùng của loài Orc!’
Hai chiến binh lần lượt xưng tên và danh hiệu của mình, giải phóng tiếng hét xung trận, sau đó lao vào nhau chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Đó là nghi thức đấu tay đôi đã được truyền lại qua vô số thế hệ của loài Orc.
Boggs đã đưa ra lời thách thức, và Bash chấp nhận.
Trận chiến một-chọi-một tuân theo những nghi thức cao quý nhất giữa hai chiến binh Orc kỳ cựu.
Kể cả Houston, một chuyên gia về lịch sử và xã hội loài Orc cũng chưa từng được chứng kiến cảnh này.
‘GRAAAAAHH !!!’
Tiếng hét xung trận của Boggs vang vọng khắp hang.
Đáp lại nó, đám bugbear đồng thời tiến về phía Bash.
‘ORAAAAAAA !!’
Bash đáp trả bằng tiếng hét xung trận của mình.
Không một chút sợ hãi, không một chút chần chừ, anh tiến lên, lao vào giữa đội hình đám bugbear.
Chỉ với một bước chân, đám bugbear đã ở trong tầm tấn công của anh.
Ngay khi móng vuốt của con dẫn đầu chạm mặt đất, một ánh chớp lóe lên.
…Ba con bugbear ngay lập tức biến thành thịt xay.‘ORAAAA !!!’
Hét lên một tiếng nữa, Bash tiếp tục xung phong.
Với mỗi lần anh vung kiếm, thêm một con bugbear bị nghiền nát.
One hit- one kill.
Đối diện với cơn bão kiếm hung bạo của Anh hùng, đám bugbear không khác gì những hình nhân huấn luyện biết đi- một tảng thịt di động.
Chỉ còn lại năm con bugbear sống sót.
Đó là những con ma thú già dặn đã được huấn luyện qua chiến tranh.
Chúng là con át chủ bài của Boggs.
Mạnh hơn Orges và nhanh hơn Lizardmen.
‘GURRAAA!!’
Với một tiếng hét, Bash lại lao lên.
Một cơn bão thép bao bọc xung quanh anh.
Mọi chiến binh Orc đều tin rằng mình là kẻ mạnh nhất.
Dù không nói ra, nhưng đa số Orc đều nghĩ rằng chúng có thể hạ gục cả Vua Orc trong một trận chiến công bằng.
Nhưng thậm chí những kẻ tự tin nhất, kiêu ngạo nhất trong tộc Orc, thì trong thâm tâm chúng đều hiểu rằng mình không hề có một cơ hội nào khi đối diện với Anh hùng Orc.
Không ai nhìn thấu được đường kiếm của anh.
Lưỡi kiếm của anh chỉ đơn giản là quá nhanh, quá mạnh.
Đến cả Boggs cũng không thấy được gì khác ngoài dư ảnh của chúng.
Nhưng đám bugbear không chỉ có thị giác hoàn hảo, mà còn có bản năng sinh tồn sắc bén.
Chúng có thể cảm nhận những lưỡi kiếm đang càng lúc càng gần.
Và với sức mạnh vượt trội hơn Orges, tốc độ vượt trội hơn Lizardmen, chúng cố gắng vô hiệu hóa những đòn tấn công.
Không may cho chúng, đối thủ lần này là Bash.
Thậm chí Anh hùng của loài người, Ngài Athis – Kẻ Diệt khổng lồ, người có thể nghiền nát hộp sọ của Orges chỉ bằng tay không, cũng không thể cản được cơn cuồng nộ của anh. Hay những con Rồng, những sinh vật được bao phủ lớp vảy cứng như thép, cũng gục ngã bởi lưỡi kiếm này.
Anh hùng Orc, người tiêu diệt mọi kẻ địch trên con đường của mình, và được tất cả mọi người kính sợ.
Con bài tẩy thực sự của loài Orc.
Không một ai có thể đối diện với những nhát chém của anh.
Thêm năm con bugbear nhận được vé một chiều xuống địa ngục.
‘Urk…Urgh…!’
Cái chết của những đồng đội phản chiếu trong mắt Boggs.
Mặc dù chỉ là ma thú, chúng đã đồng hành cùng hắn trong nhiều năm, cả trên chiến trường lẫn trong cuộc sống hàng ngày. Cùng nhau chia sẻ niềm vui và chịu đựng đau khổ vô số lần.
Hắn thực sự yêu quý những con bugbear của mình.
Vậy tại sao?
Tại sao hắn không xung phong cùng với chúng?
Tại sao hắn không thể hi sinh bên cạnh chúng?
Tại sao hắn không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước?
Thâm tâm hắn tràn đầy sự hối hận. Và ngay sau đó, sự đau khổ nhanh chóng trở thành khát khao chiến đấu.
Hắn đã sợ hãi Bash.
Hắn đã muốn bỏ chạy.
Hắn, kẻ luôn tin rằng không có gì quan trọng hơn chiến đấu.
Hắn, kẻ thậm chí phản bội lại Vua Orc và bị trục xuất chỉ vì giữ vững lý tưởng của bản thân.
Và giờ đây, khi đối diện với Anh hùng thì hắn chỉ biết co rúm lại.
Hắn tức giận với chính bản thân mình vì trở nên yếu đuối và hèn nhát đến vậy.
‘Aahhh!’
Boggs thu nắm tay lại và đấm vào đùi của mình.
Hắn đã tự đấm văng sự sợ hãi khỏi tâm trí, thay vào đó là cơn giận trào dâng, thúc đẩy hắn tiến về phía trước.
‘BASSHHH!!’
Bash không hề nao núng.
Anh lại tiến thêm một bước nữa.
Đó là tất cả những gì anh phải làm, là điều mà anh giỏi nhất.
Tiếp tục tiến lên và tiêu diệt kẻ thù.
‘BOGGGSS!!’
Khoảnh khắc Anh hùng gọi tên Boggs, những ký ức về gã Beast Tamer chợt hiện lên.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là trên chiến trường.
Không lâu sau trận chiến đầu tiên của anh, khi mà anh vẫn còn quá nhỏ và yếu đuối để có thể thực sự vung kiếm.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Bash gặp Boggs và những con bugbear của hắn.
Anh vẫn nhớ rõ cảm giác yên tâm khi được chứng kiến Beast Tamer và những con ma thú chiến đấu cùng với mình.
Quả là một cảnh tượng ngoạn mục khi Boggs vung cây chùy, xung phong cùng với những ma thú của hắn truy đuổi và tàn sát kẻ thù.
Anh tin rằng mình sẽ không bao giờ có thể trở nên mạnh mẽ được như Boggs.
Đó là sự cách biệt về sức mạnh của họ.
Nhưng sau đó, Bash đã đuổi kịp hắn, vượt qua hắn, và thậm chí không còn ngưỡng mộ hắn như anh đã từng khi còn trẻ.
Hiện tại, họ đang đối diện trong một trận chiến sinh tử.
‘GRAAHHH!’
‘GUAAHH!’Một tia chớp lóe lên.
Tiếng va chạm của thép với thép.
Vũ khí của hai chiến binh chạm nhau.
Chiếc chùy của Boggs biến dạng và vỡ vụn dưới sự cộng hưởng sức mạnh của hai chiến binh Orc, những mảnh vụn văng tứ tung trên nền đá.
Thanh đại kiếm được rèn bởi Daemon, ngược lại, không bao giờ phản bội chủ nhân của nó.
Thanh kiếm bổ xuyên qua hộp sọ của Boggs.
‘Guh…’
Đầu của Boggs đã biến mất, trên cổ hắn chỉ còn lại một cột máu bắn ra như đài phun nước.
‘…’
Cái xác không đầu của Boggs khuỵu xuống trên hai đầu gối, sau đó hoàn toàn đổ gục xuống đất.
Hắn không bao giờ đứng dậy được nữa.
Hắn không chỉ là một Beast Tamer, mà còn là một Beast Master.
Kẻ thuần hóa bugbear vĩ đại nhất trong tộc Orc đã chết.
‘Fu…’
Bash thở ra và nhìn xung quanh.
Trong hang không còn kẻ địch nào.
Mười bốn con bugbear bị giết ngay lập tức.
Không còn bóng dáng của lũ cướp.
Và kể cả nếu còn kẻ nào sống sót, chúng không thể tiếp tục kế hoạch giống như chúng đã làm khi Boggs còn sống.
‘Boggs…’
Bash nhìn xuống cái xác của Boggs, hồi tưởng lại những ký ức quý giá trong chiến tranh.
Một chiến binh lão luyện đã chiến đấu từ trước khi Anh hùng được sinh ra, hắn là một chiến binh và một Beast Tamer được nhiều người biết đến.
Trong một trận chiến, hắn đã đến bên Bash, và nói ‘Bash, ngươi là niềm tự hào của chúng ta. Ngươi là hiện thân cho lý tưởng của loài Orc.’
Anh hùng trịnh trọng đáp lại lời của Beast Tamer ‘Nếu không nhờ ngài, chúng ta đã không thể sống sót. Cảm ơn.’
Hắn là một chiến binh giỏi.
Bash tưởng rằng Boggs đã chết trong trận chiến cuối cùng.
Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại hắn với tư cách một tên Orc lưu vong ở một nơi thế này.
Điều gì đó đã xảy ra, điều mà Bash không chú ý đến.
Vì vậy, Bash không thể hiểu được ý nghĩa của những lời cuối cùng của Boggs.
Anh không ghét Boggs.
Thật ra, anh còn tôn trọng hắn.
‘Mọi chuyện đã kết thúc chưa ?’
Trong khi ấn chặt lên vết thương, Houston hỏi Bash.
Vết thương đã bị nhiễm bẩn bởi móng vuốt của bugbear, chúng bắt đầu bốc mùi.
‘Vâng. Tôi đã giết hết những tên cướp ở phía sau.’
‘Còn Judith và những người khác?’
‘Tôi để họ ở lại. Có lẽ họ đang trị thương cho những người bị giam giữ. Tôi chắc rằng không có ai thiệt mạng.’
‘Ah, tin tốt đấy. Vậy thì, hãy tìm họ và cùng nhau trở về nào.’
Houston nói, nhẹ nhàng xoa những vết bầm tím.
Bash đã một mình xử lý tất cả mọi chuyện mà không hề có thương vong.
Vị Chỉ huy hiệp sĩ hiểu rõ sức mạnh của Anh hùng Orc, với suy nghĩ đó ông ưu tiên việc canh giữ lối ra, nhưng chuyện này còn ấn tượng hơn những gì mà ông tưởng tượng.
Một băng đạo tặc, một tá bugbear, và một chiến binh Orc lão luyện, tất cả đều được xử lý mà chẳng tốn lấy một giọt mồ hôi.
Anh ấy thực sự xứng đáng với danh hiệu Orc vĩ đại nhất.
[Thế quái nào mình có thể chạy trốn khỏi người đàn ông này nhỉ…]
Houston nghĩ trong khi thở dài nhẹ nhõm.